[Dịch]Tỷ Phu Vinh Dự- Sưu tầm

Chương 16 : Ván bài (1+2)

Người đăng: 

.
“Thật ư? Oa, Trung Hàn ca thật lợi hại, hôm nay phải chúc mừng ngươi đó. Đến, ta kính Trung Hàn ca một ly.” Phàn Ước tuy là PR, nhưng nàng mới vào nghề chưa lâu, tửu lượng còn kém, sau hai bình đã có dấu hiệu say rượu, mặt mũi ửng đỏ, lời nói cũng mất trật tự. “Nên uống ít một chút thôi !” Ta nhanh tay vơ lấy bình rượu còn thừa. “Không, hôm nay ta cao hứng, ta muốn uống. Tiểu Hàn ca, cám ơn ngươi tặng ta chiếc vòng tay, thật sự rất đẹp ! Linh Linh tỷ, ngươi nói cái vòng tay này có đẹp không?” Phàn Ước đem phấn bạch tay trái giơ lên. “Ừ, rất đẹp.” Cát Linh Linh cầm bàn tay nhỏ bé của Phàn Ước lên ngắm nghía cẩn thận, ánh mắt tỏa sáng tỏ vẻ khen ngợi. Tay của nàng cũng rất đẹp, hai bàn tay ngọc ngà nắm cùng một chỗ khiến ta thèm ăn mãnh liệt, vội vàng uống một hớp rượu để làm dịu lại. Cát Linh Linh đột nhiên cười thần bí, lấy ra một cái túi gấm nhỏ, đắc ý quơ quơ: "Tiểu Phàn nha, Linh tỷ ta hôm nay cũng thu được một phần lễ vật, ngươi xem có đẹp hay không?" Ta xem xét tiểu túi gấm, lập tức mặt nóng như lửa, lòng như bị kiến cắn, thật sự là khó chịu nổi tới cực điểm. May mắn Phàn Ước chỉ mải nhìn túi gấm trong tay Cát Linh Linh mà không có chú ý nét mặt của ta. "Cái gì lễ vật? Linh Linh tỷ mau đưa cho ta xem một chút." Phàn Ước tò mò hỏi. Cát Linh Linh dương dương đắc ý nhìn ta, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở túi gấm, lấy ra một chiếc dây chuyền tinh mỹ. Đó là một chiếc dây chuyền bạch kim hình tinh nguyệt, ánh sao lóng lánh cùng sợi dây tinh tế tạo nên khung cảnh bầu trời đêm đẹp tuyệt. "Oa, chiếc vòng cổ này thật sự quá đẹp! Linh Linh tỷ, ai tặng ngươi vậy? Nhất định là Đại Duy ca đúng không?" Phàn Ước kêu to, vẻ khoa trương thán phục càng làm cho Cát Linh Linh đắc ý. "Không phải của Đại Duy." Cát Linh Linh lắc đầu, vẻ đỏ ửng đột nhiên lan ra cả khuôn mặt. Lòng ta trực nảy lên, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua Cát Linh Linh ánh mắt ôn nhu như vậy. ánh mắt nàng vừa quét qua đã khiến linh hồn ta như bị câu ra ngoài. Trời ạ, nàng thật sự rất đẹp. "Ah, ta biết rồi! Nhất định có người thầm mến Linh Linh tỷ, sau đó vụng trộm tặng quà. Linh Linh tỷ, ngươi thực hạnh phúc, có thể nói cho ta biết là ai không?" Phàn Ước lại uống một ngụm rượu, lời của nàng càng ngày càng nhiều rồi. "Hắn à, là..." Cát Linh Linh híp mắt. "Khục, khục, khục." Ta thật sự bị nghẹn họng, không thể ngờ được Cát Linh Linh dám lôi ta ra làm trò đùa như vậy, trong lòng thống khổ vạn phần, vì sao ta làm việc tốt lại không nhận được báo đáp, thậm chí còn bị báo oán? ta thật sống không bằng chết. "Ngươi không sao chớ?" Phàn Ước đưa cho ta một chiếc khăn lau miệng, sự ân cần của nàng khiến ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tự an ủi rằng Phàn Ước quả thật yêu thích ta. Cát Linh Linh lại nhìn có chút hả hê: " Nói bậy tựu sau lưng ta chính là phải chịu trừng phạt." Ta nghe xong, lập tức bốc hỏa. Thầm nghĩ nữ nhân này thật quá ngang ngược rồi! Không chỉ đùa bỡn tình cảm của ta, còn biến ta thành kẻ ngốc, dưới sự tức giận đến cực điểm, lại có thêm rượu tăng dũng khí, đầu óc ta nóng lên, cười lạnh: "Kỳ thật ngươi đeo cái vòng cổ này cũng không thích hợp, không bằng đưa cho Tiểu Phàn, ta cảm thấy Tiểu Phàn đeo lên nhất định sẽ đẹp mắt hơn." Cát Linh Linh sắc mặt trở nên rất khó coi, nàng cắn cặp môi đỏ mọng, đôi mắt tóe lửa chiếu thẳng vào ta, xem ra nàng chuẩn bị nổi bão thật rồi. Phàn Ước còn không có hồ đồ, nàng nhìn Cát Linh Linh, sau đó trừng ta: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Ta làm sao có thể đẹp bằng Linh Linh tỷ được, chiếc vòng cổ này thích hợp nhất với Linh Linh tỷ rồi." Phàn Ước là PR, nàng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện. Khoái cảm trả thù không ngờ lại có thể đem đến sự thoải mái đầm đìa. Ta không những không thu liễm lại mà còn kéo tay Phàn Ước, cố ý vuốt ve: "Kỳ thật, nữ nhân chỉ cần tâm địa tốt, mang hay không mang đồ trang sức đều rất đẹp. Nếu như tâm địa không tốt, lòng dạ nhỏ mọn, đùa nghịch tùy hứng, dù có xinh đẹp đến thế nào cũng không giữ được nam nhân." Tuy ta đang nói chuyện cũng Phàn Ước nhưng khóe mắt một mực đặt trên người Cát Linh Linh. Mmột chiêu này của ta có lẽ cũng đủ âm trầm đấy, ngẫm lại chính mình chẳng phải lòng dạ nhỏ mọn sao? Còn Phàn Ước nghe tưởng thật, cúi đầu cười ngây ngô: "Ta mới không tùy hứng, ta tâm địa tốt." Ta cười to không thôi, đây đúng là những lời ta cần nhất lúc này. Quả nhiên, Cát Linh Linh sắc mặt càng thêm khó coi. Ta cố ý mà dùng sức nắm chặt bàn tay Phàn Ước lại, nàng kêu lên một tiếng, ta thừa cơ nâng nàng bàn tay nhỏ bé lên môi thổi một hơi: "Ai nha, thực xin lỗi, thực xin lỗi, quá kích động rồi, ta không cẩn thận, có đau hay không?" "Trung Hàn ca, ngươi sao lạ vậy." Phàn Ước ngượng ngùng nhìn ta một cái. Ta tranh thủ thời gian hôn một cái lên bàn tay nhỏ bé non nớt, Phàn Ước mắc cỡ vội vàng rút tay lại, ta cười ha hả không ngừng. Một màn chơi đùa tán tỉnh này hoàn toàn lọt vào mắt Cát Linh Linh, ta xem ra trong ánh mắt nàng không chỉ có lửa giận với ta, mà ngay cả ánh mắt nhìn Phàn Ước cũng là phi thường ác liệt. Ta lại vui vẻ cực độ, bởi vì ta chính đang muốn ly gián các nàng, muốn an bài nằm vùng bên cạnh ta sao? Hừ! Khó nói ai làm nằm vùng cho ai rồi, ta không khỏi có chút đắc chí. "Cái vòng cổ này ta mang không thích hợp, vậy ta dứt khoát không muốn." Cát Linh Linh đột nhiên cười lạnh một tiếng, vung cánh tay lên. Ta chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, chiếc dây chuyền bạch kim đã bay ra ngoài cửa sổ, rơi vào trong bụi hoa. Ta thoáng ngẩn ngơ, 5680 của ta coi như mất trắng rồi. Ta giận dữ, đau lòng muốn chết, nhưng ta lại không thể lao ra tìm. Huống hồ trong đêm tối làm sao tìm. Phàn Ước cũng không thể tưởng được sẽ phát sinh biến cố như vậy, nàng trợn mắt há hốc mồm, nhỏ giọng mà oán trách ta: "Đều tại ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó?" Ta giận không kềm được, nghe xong Phàn Ước oán trách càng tức giận, nhịn không được cười lạnh nói: "Ta thấy Linh Linh tỷ say rồi." "Ta say? Ta còn lâu mới say, dù là mười bình cũng sẽ không say." Cát Linh như vậy cũng trợn mắt lên với ta. Ta vừa định châm chọc nàng hai câu, Cát Linh Linh đột nhiên vung tay lên, nhân viên phục vụ đã chạy tới, nàng lại chỉ rượu vang đỏ, dựng lên hai ngón tay: "Cho ta thêm hai bình." Đầu của ta lớn hơn, xem ra nữ nhân này đã quyết ăn thua đủ. Nhân viên phục vụ vẫn tỏ thái độ rất tốt, trong chớp mắt, hai bình rượu vang đỏ đã xếp lên. Sau đó Cát Linh Linh lại hô: "Đợi một chút, dứt khoát cho ta bốn bình, gom góp đủ tám bình." Ta giận dữ: "Ngươi uống được nhiều như vậy sao?" Cát Linh Linh gật đầu, cười lạnh: "Ta uống không được, còn có Tiểu Phàn." Ta nghĩ thầm chín ngàn một lọ rượu vang đỏ, vạn nhất cái bà điên nảy này sinh ác tâm, thật sự đòi mười bình gi đó, chắc ta phải ở lại đây rửa chén đĩa cả năm mất. Nếu nàng đã hung ác như vậy, hôm nay ta phải liều mình đấu với nàng đến cùng, lúc này ta đã không còn gì phải e ngại: "Được, tám bình thì tám bình, bất quá trước tiên ta cùng ngươi đánh cuộc một lần. Nếu như ngươi thua hai người các ngươi phải uống hết hai bình rượu này. Còn nếu như ta thua, vậy thì dứt khoát đưa thêm hai bình, gom đủ mười bình, được chưa. Hắc hắc, ngươi có dám không?”Đây quả thật là một lần đánh bạc công bằng, ta nghĩ thầm tốt nhất Cát Linh Linh ngươi không đồng ý, ta ít nhất còn có thể giảm tổn thất đến mức thấp nhất. Huống hồ ta đã đã kiếm được đại mỹ nữ Phàn Ước, tính đi tính lại cũng không thiệt thòi. "Ngươi thua cũng phải uống hai toàn bộ bình rượu, được không?" Cát Linh Linh hừ lạnh một tiếng. "Không có vấn đề." Ta nghĩ thầm, tưởng ta sợ chắc? "Chơi như thế nào?" Cát Linh Linh lớn tiếng hỏi. Ta nghe xong, da đầu có chút run lên. Xem ra Cát Linh Linh hung hãn thực không phải giả vờ giả vịt, mà là hung hãn đến xương tủy rồi, đối mặt sự khiêu chiến của ta, nàng tỏ ra rất thong dong. "Tùy ngươi, đánh cuộc là do ta đưa ra, thế thì chơi như thế nào đương nhiên do ngươi nói chọn lựa." Lúc này ta đương nhiên càng phải biểu hiện sự rộng lượng. Ta đoán chừng trong nhà hàng, ngoại trừ bài xì phé thì chỉ còn có thể chơi xúc xắc, ta đối với hai thứ này đều đã tính trước. "Được, chúng ta chơi xúc xắc." Cát Linh Linh cười yêu kiều, nụ cười rất vũ mị, tựa hồ rất có lòng tin ván này đã phân thắng bại. Khi nhân viên phục vụ đưa hai con xúc xắc tới, ta lại nhớ đến Trang Mỹ Kỳ. Ta muốn cảm tạ nàng, bởi vì Trang Mỹ Kỳ là sư phụ của ta, dạy ta chơi xúc xắc. Trang Mỹ Kỳ không chỉ uống rượu rất tốt, chơi xúc xắc cũng có kĩ thuật siêu quần, ở trên bàn rượu chỉ cần nàng không muốn, nam nhân đừng hy vọng chuốc nàng quá chén. May mắn chính là, ta chơi con xúc xắc đã từng thắng nàng hai lần, kết quả là Trang Mỹ Kỳ say, ta phải dìu nàng về nhà. Vẻ say rượu của nàng rất mê người, nhưng ta không dám để phát sinh sự tình gì, vì thế Trang Mỹ Kỳ thường nói ta là kẻ đại ngốc. Nàng còn mập mờ nói với ta, nàng cả đời chỉ say bên người hai nam nhân, một là người đàn ông đầu tiên của nàng, người kia chính là ta. Hiện tại nhớ tới có lẽ hai lần say rượu đó cũng chì là nàng giả vờ. “Như thế nào? Sợ sao?” Trông thấy ta ngẩn người, Cát Linh Linh lại giễu cợt. Ta thở dài một hơi, nói ra:“Ai sợ chứ? Ta chỉ lo hai người các ngươi đều say, ta làm sao chở cả hai đi.” “Hừ, ngươi không cần quan tâm, người uống rượu chỉ có thể là ngươi.” Cát Linh Linh hừ lạnh một tiếng. “Chúng ta bắt đầu đi !” Ta làm một cái kí hiệu mời. Cát Linh Linh lông mày nhướn lên, bộ dáng muốn ăn thịt người. Luật chơi xúc xắc là mỗi người lựa năm con xúc xắc. Sau khi tung, đem điểm số cộng lại. Rồi một người tùy ý hô một con số, nếu như đối phương không tin con số đó, như vậy có thể vạch trần ra để phân định thắng bại. Đây là một trò chơi so vận khí, so kỹ thuật, so tâm lý, người ngu dốt hay thành thật đều không thích hợp chơi trò chơi này. Còn ta lại vừa không ngu dốt, cũng không thành thật. “Bá, bá,...... Bá, bá, bá......” Tiếng xúc xắc va đập trong bát vang lên rất quái dị. Rất nhanh, của ta dần ngừng lại, Cát Linh Linh cũng ngừng lại. Trông thấy mấy nhân viên phục vụ đứng một bên nghển cổ xem náo nhiệt, Cát Linh Linh cau mày hỏi:“Các ngươi có muốn chuyển cái ghế dựa đến ngồi xem hay không?”Hai nhân viên phục vụ hoảng sợ, tranh thủ thời gian lảng đi. Không khí có chút khẩn trương. Ta biết rõ, nếu như ta thua, mười bình rượu vang đỏ cộng thêm một bàn đồ ăn phải đến hơn mười vạn. Tất cả những gì ta tích góp được đều bay hết, đây chính là số tiền ta chắt chiu từng chút từng chút một trong hai năm để lấy lão bà, chẳng lẽ ta phải cô độc sao? Ta âm thầm khẩn cầu thần tài nhất định phải đứng về phía ta. “Hai con ba.” Cát Linh Linh môi son khẽ mở, gọn gàng, không có nửa điểm do dự nói ra con số. Nhưng ta biết rõ nàng chỉ hô bừa thôi. “Ba con bốn.” Ta muốn tốc chiến tốc thắng, con mắt mê người của nàng nhìn chằm chằm vào ta. Vạn nhất trúng mê hồn đại pháp của nàng, mơ màng thất bại thì thật thảm rồi. “Ba con sáu.” Cát Linh Linh cũng trả lời rất nhanh, nàng tỏ ra rất có lòng tin. Phàm là người tâm lý cường hãn đều có một nhược điểm, chính là tự tin cực độ. Mà Cát Linh Linh tâm trả thù rất mạnh, xem khí thế của nàng hơn phân nửa là ngoài mạnh trong yếu. Cho nên, ta suy đoán trong tay nàng tối đa chỉ có một sáu, mà con xúc xắc của ta lại chỉ có một sáu. Ta đã hối bắt đầu hận, tục ngữ nói:“Nghèo không đấu được với giầu” Mười vạn đối với Cát Linh Linh chỉ như là chín con trâu mất sợi lông, mà ta lại đem cả tính mạng ra để đánh bạc, ván bài này một chút cũng không công bằng, ta vì lỗ mãng nhất thời mà cảm thấy hối hận. Nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao, ta không thể lùi bước, càng không thể chơi xấu. Hít sâu một hơi, ta hét lớn một tiếng:“Mở.” Ta rất nhẹ nhàng, làm ra một tư thế rất lịch thiệp cười cười với Cát Linh Linh, sau đó mở xúc xắc ra, bên trong chính là một con sáu. Ta lập tức cuồng hỉ, cũng mở con con xúc xắc của ta ra, cũng chỉ có một con sáu mà thôi. Tổng cộng chỉ có hai con sáu điểm, Cát Linh Linh hô ba con sáu, đương nhiên là nàng thua. Phàn Ước cũng thở ra một hơi. Còn ta là người thắng đương nhiên phải vui vẻ mà cười to. Cát Linh Linh vẫn còn trừng mắt với ta, ánh mắt nàng đã mất đi nhuệ khí. Ta không muốn bỏ đá xuống giếng, hai đại mỹ nữ làm sao chia hai bình rượu là chuyện của các nàng . Ta nhã nhặn đứng lên:“Thực xin lỗi, ta đi toilet.” Rời khỏi chỗ ngồi, ta vui sướng cực kỳ. Đoán chừng Cát Linh Linh nhất định sẽ uống sạch hai bình rượu đó, nàng là một nữ nhân mạnh mẽ, nhất định không cần Phàn Ước hỗ trợ, càng không thể đổ đi được. Ở trong toilet, ta vui sướng huýt sáo, giải quyết một lúc, sau đó rút điện thoại gọi cho Tiểu Quân, hỏi xem nàng đang làm cái gì? Trong điện thoại rất ầm ĩ, Tiểu Quân hiển nhiên là đang trên đường. Ta rất tức giận, nhìn thời gian đã là chín giờ tối , ta lập tức ra mệnh lệnh cho Tiểu Quân chạy ngay về nhà. “Ai nha, ở nhà ta chơi đến mười giờ ba mẹ cũng sẽ không nói ta nửa câu. Ngươi lôi thôi quá, so với ba mẹ còn lôi thôi hơn ! Ta lớn như vậy rồi , chẳng lẽ còn bị bắt cóc sao?”Tiểu Quân rống lên với ta, nàng hôm nay cổ vẻ cổ quái, làm ta rất không yên tâm. “Được được được, ngươi về đến nhà thì điện thoại cho ta.” Ta cũng không muốn để lại ấn tượng cho Tiểu Quân rằng ta rất nghiêm khắc với nàng. “Được rồi, thiệt là.” Ta còn muốn dặn dò vài câu, Tiểu Quân đã cúp điện thoại. Ta hậm hực mắng hai câu rồi mới ra khỏi toilet, vừa trở lại chỗ ngồi, ta lập tức chấn động. Tóc Phàn Ước có chút mất trật tự, ánh mắt ngốc trệ, thấy ta trở về, chỉ trừng mí mắt lên, trong miệng lầu bầu cái gì đó. Nhưng Cát Linh Linh lại rất sáng láng, trên mặt trừ vẻ đỏ hồng còn không hề có vẻ đã say. Trên bàn, hai bình rượu đã bị uống sạch. “Tiểu...... Tiểu Hàn ca, ta...... ta thấy chóng mặt lắm, ngươi...... Đưa ta về nhà.” Nấc một cái, Phàn Ước đã triệt để gục xuống. “Đây là?” Ta nhìn Cát Linh Linh tỏ vẻ không hiểu. “Hừ !” Cát Linh Linh đem ngón trỏ dựng thẳng đến bờ môi ý bảo ta im lặng, sau đó trừng mắt với ta:“Còn thất thần gì nữa, nhanh ôm Tiểu Phàn lên xe!"” “Ta còn chưa tính tiền mà.” Ta vội hỏi. “Yên tâm, ta đã tính tiền rồi!” Cát Linh Linh lại trừng mắt với ta, quay đầu đi. Trong thấy bờ mông không ngừng vặn vẹo, ta tâm thần bất an ôm lấy Phàn Ước đã say khướt. Ôm nữ nhân là chuyện ta rất nguyện ý làm, ôm một nữ nhân xinh đẹp đã say rượu thì ta càng cam tâm tình nguyện . Tựa như ôm tình nhân vậy, ta khẽ nâng Phàn Ước xinh xắn ôm vào trong lòng. Vừa ra khỏi cửa hàng, một chiếc Ferrari đã chờ bên ngoài. “Mau lên xe.” Cát Linh Linh đốc thúc ta. Đầu ta vẫn còn ở vào trạng thái hỗn loạn, thực không rõ Cát Linh Linh đang giở trò quỷ gì. Mang theo tâm tình cực kỳ bất an, ta nhỏ giọng hỏi:“Đi đâu vậy?” “Cứ đi thì ngươi sẽ biết.” Cát Linh Linh cười rất cổ quái, vừa bật động cơ, chiếc Ferrari như tên rời cung, trong bóng đêm chỉ lưu lại một mảng màu rực rỡ. Trong ngực ta, Phàn Ước đang ngủ say như một hài tử, đáng yêu cực kỳ. Sau một lúc, ta thấy lập lòe ánh đèn nê ông màu lam nhạt ghi chữ“Burton hotel”, lúc này chiếc xe đã dừng lại bên đường, ta biết đây là một khách sạn cấp năm sao. Ta vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, vừa định mở miệng hỏi, Cát Linh Linh đã xuống xe. Một nhân viên phục vụ ra mở cửa xe, ta chỉ đành ôm Phàn Ước ra. “Tiên sinh, có cần giúp gì không?” Nhân viên phục vụ rất khách khí hỏi. “Không cần.” Ta cũng không khách khí, ai lại có thể để một nữ nhân như hoa như ngọc đưa cho người khác ôm? Ta có chết cũng không. Khách sạn Burton thanh danh rất lớn, có thể nghỉ ngơi ở chỗ này tuyệt đối là một loại hưởng thụ. Nhưng ta có nghe nói ở chỗ này một đêm giá cả rất xa xỉ. Lúc nhân viên phục vụ bật toàn bộ ngọn đèn phòng số1016, ta cảm nhận được một loại thỏa mãn, một loại thỏa mãn về hưởng thu vật chất. Đây là một căn phòng cao cấp, toàn bộ trải tấm thảm Ba Tư mềm mại. Ngoại trừ phòng ngủ còn có một gian sảnh rộng rãi. “Đặt Phàn Ước lên giường nhanh !"” Cho nhân viên phục vụ tiền boa, Cát Linh Linh nằm vật xuống ghế sa lon trong sảnh, nàng đá văng chiếc giày cao gót xăng-̣đan, hai chân vắt lên thành ghế. Đại khái là rượu vang đỏ tác dụng chậm nhưng rất mạnh, mặt nàng càng thêm đỏ bừng, bất tri bất giác toát ra một ít mệt mỏi. Giường ngủ trong phòng rất lớn, Phàn Ước nằm trên đó lộ ra càng thêm vẻ nhỏ nhắn xinh xắn. Ta cởi giầy thoát cho nàng, đặt nàng nằm thẳng, còn thuận tay đặt túi xách của nàng lên bàn trang điểm. Sắp xếp xong xuôi, ta mới đi ra phòng sảnh. “Được rồi, hiện tại ngươi có thể nói được chưa?” Ta đi tới trước mặt Cát Linh Linh, thân hình uyển chuyển của nàng đang tỏa ra sự hấp dẫn khêu gợi, bộ ngực to dường như lúc nào cũng có thể phóng ra hai viên pháo thịt, ta không thể rời mắt khỏi cái hai khe thật sâu, nước miếng tuôn ra ròng ròng. “Ta...... Ta uống hơi nhiều, ngồi một lát đi.” Cát Linh Linh lười biếng nhìn ta, vũ mị vô cùng, kiều diễm xinh đẹp. “Tiểu Phàn uống rất nhiều sao?” Tim ta đập thình thịch, đành tìm chủ đề để hỏi, cũng muốn giữ lại chút bình tĩnh còn sót lại. “Ta với nàng mỗi người một chai, nàng say, ta không có say.” Cát Linh Linh có chút đắc ý, nàng quả nhiên rất mạnh. “Vì cái gì người say không phải ngươi?” Ta thở dài một hơi, những lời này thế là một câu hai nghĩa. Trước mắt vị này nằm tư ưu mỹ nữ nhân không có một chỗ không tại hấp dẫn ta, ta thực hi vọng người say chính là Cát Linh Linh. “Đừng nhìn, có nhìn cũng không được gì đâu. Ta không phải là nữ nhân của ngươi, vĩnh viễn không phải, chờ một lát ngươi từ từ xem Tiểu Phàn đi! Xuân tiêu một khắc giá trị ngàn vàng đó.” Cát Linh Linh cười rất vui vẻ, cổ áo rung động, khe núi thật sâu càng thêm rõ ràng. “Ngươi biết ta thích ngươi?” Ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, càng cảm thấy cực độ thất lạc, bởi vì Cát Linh Linh đã cho ta biết ta không có bất cứ cơ hội nào. “Cả Tiểu Quân cũng biết ngươi yêu ta, chẳng lẽ ta lại không biết sao? Ta cũng không phải ngốc.” Cát Linh Linh bĩu môi, duỗi lưng một cái, lại bày ra một tư thế mê người. “Vì sao không thể cho ta một cơ hội?” Ta không cam tâm, ta nghĩ cả thiên hạ cũng không có một nào nam nhân chịu đầu hàng như thế này. “Nguyên nhân rất nhiều, ta yêu Đại Duy, hơn nữa ngươi không phải lý tưởng nam nhân với ta.” Rượu cồn đang làm tê liệt Cát Linh Linh, vẫn nhắm hờ đôi mắt, lông mi thật dài như mộng như ảo đang chớp chớp. “Ngươi thích dạng nam nhân gì?” Ta trầm giọng hỏi. “Ta thích nam nhân cường thế, mà ngươi hoàn toàn không phải, về sau cũng không phải. Nhưng ta biết rõ ngươi thật sự thích ta, cho nên ta vẫn rất cao hứng.” Có lẽ say rượu thì nói lời thật lòng, lúc này Cát Linh Linh rất tự nhiên trả lời câu hỏi của ta, thần thái của nàng sáng sủa. Ta là càng xem càng yêu, dục hỏa thiêu đốt tâm linh ta. Ta cố nén sự xúc động hỏi:“Cho nên hết thảy là do ngươi an bài sao? Cố ý chuốc rượu Phàn Ước rồi tặng nàng cho ta?” Cát Linh Linh càng cười thích thú:“Cũng không khác lắm. Nhưng nếu như Phàn Ước không thích ngươi, ta cũng không muốn làm. Ngươi vẫn có người sùng bái, đáng tiếc, không phải ta.” Ta thở dài một hơi:“Ta thật không biết có nên cảm tạ ngươi hay không?” Cát Linh Linh mỉm cười, sau đó lên giọng kể công với ta:“Ta cũng là vì ngươi, ngươi đương nhiên phải cảm tạ ta.” “Vì ta?” Ta không hiểu. “Đúng rồi, lão bà ngươi không ở bên cạnh. Ta giới thiệu Phàn Ước cho ngươi còn không phải là vì ngươi sao?” “Ta có Đái Tân Ni rồi.” “Phi, nữ nhân này là kẻ lừa đảo, so với Phàn Ước thì kém xa, không thể tưởng được tầm thưởng thức của ngươi thấp như vậy.” “Ta không cho phép ngươi vũ nhục Tân Ny, ngươi lập tức nói xin lỗi.” Ta đột nhiên rống to. “Ha ha, muốn ta xin lỗi sao? Được, ta sẽ nói chuyện của nàng ra. Nếu như ta cần xin lỗi, ta nhất định xin lỗi. Nhưng là nếu như ta không cần, ngươi có rống lớn hơn ta cũng quyết không nói. Hừ, lớn tiếng như vậy muốn hù chết ta sao?“Cát Linh Linh đối chọi gay gắt với ta, nàng tựa hồ toàn thân đều là gai. “Ta nghe.” Ta đặt mông ngồi trên ghế sa lon, cặp chân ngọc của Cát Linh Linh cách bắp đùi ta chỉ có mấy centimet. Nếu như không phải muốn nghe nàng nói như thế nào về Đái Tân Ni, ta sắp không nhịn được mà nắm hai bàn chân nhỏ lên, thống khoái hiếp dâm mới chịu được. “Khanh khách, xem ra ngươi bị Đái Tân Ni mê hoặc thật rồi. Cái này cũng khó trách, Đái Tân Ni nói như thế nào cũng có vài phần tư sắc, ngươi thích nàng cũng không kỳ quái. Nhưng ngươi biết không, rất nhiều người thích Đái Tân Ni, ngoại trừ lão già Chu Cửu Đồng kia, đến ngay cả Đại Duy cũng từng phát cuồng vì ả. Ai, nữ nhân này dù ta không thích, nhưng mị lực câu dẫn nam nhân của ả vẫn làm ta bội phục.” “Đỗ quản lý cũng thích Tân Ny?” Ta nhíu mày, nhịn không được muốn thám thính một chút về chuyện của Đái Tân Ni. “Đâu chỉ là thích? Bọn họ thiếu chút nữa đã kết hôn, ngươi không biết sao?” Cát Linh Linh khi nói những lời này, trên mặt đã hiện rõ vẻ ghen tuông. Ta thầm cảm thấy buồn cười, nữ nhân xinh đẹp này một chút tâm cơ cũng không có, có thể làm bằng hữu với nàng hẳn sẽ rất thoải mái . “Thật sao?” Ta kinh ngạc hỏi lại “Ta tại sao phải lừa ngươi? Chính do tên Chu Cửu Đồng dắt mối chứ ai.” Cát Linh Linh càng nói càng làm ta sững sờ. “Chu Cửu Đồng?” “Ngươi không biết ư? Đái Tân Ni là con nuôi của Chu Cửu Đồng, mười lăm tuổi được hắn nuôi dưỡng, khi đó sự nghiệp của lão ta còn chưa đạt đến như ngày hôm nay, vì sự nghiệp, hắn chủ động đề xuất kết thông gia với cha của Đại Duy, muốn gả Đái Tân Ni cho Đại Duy. Cha Đại Duy là Đỗ Công Lan rất có thế lực trong giới ngân hàng, Chu Cửu Đồng hi vọng có thể nhận được sự ủng hộ của ông ấy.” Ta rất ngạc nhiên:“Về sau thì sao?” Cát Linh Linh trợn mắt nhìn ta:“Đừng xen ngang, có muốn nghe nữa hay không? Không muốn nghe ta lập tức đi đây.” Nói xong tỏ muốn vẻ muốn đứng lên. Ta cuống quít ngăn nàng lại:“Muốn nghe, muốn nghe, ta không xen ngang, được chưa?.” Rất trùng hợp ta chạm phải bắp đùi Cát Linh Linh. Nàng tựa như giật mình lập tức rút chân ngọc lại, hai mắt khép hờ bắn ra một đạo hàn mang, ta cảm thấy chột dạ. May là nàng cũng không lập tức phát tác, chỉ ho khan một tiếng rồi nói tiếp:“Nhưng thật không ngờ, hôn sự tưởng như đã chắc chắn thành hiện thực, thế nhưng Đái Tân Ni khi đó mặc dù mới mười lăm tuổi nhưng tính cách lại rất cương liệt, sống chết cũng không muốn gả cho Đại Duy. Mà Đại Duy hết lần này tới lần khác vẫn say đăm ả, cha hắn thấy nhi tử bảo bối như vậy liền tạo sức ép buộc Chu Cửu Đồng nhất định phải khiến Đái Tân Ni làm con dâu Đỗ gia. Ngươi đoán Chu Cửu Đồng đã làm gì?” Cát Linh Linh đột nhiên hỏi ta. “Ta làm sao biết được?” Lòng dạ ta đang hỗn loạn, ta rất muốn nghe nhưng lại có chút không dám, sợ nghe được thứ khiến ta phẫn nộ. Cát Linh Linh lộ vẻ coi thường:“Chu Cửu Đồng để cho Đái Tân Ni làm bộ đáp ứng trước, đợi ả mười chín tuổi rồi sẽ cùng Đại Duy đính hôn, mục đích là để kéo dài thời gian.” “Về sau thì sao?” Ta nhẹ nhàng thở ra, điều này vừa vặn xác minh tính cách của Đái Tân Ni. “Sau khi Đái Tân Ni mười chín tuổi, bọn hắn nghĩ ra một quỷ kế, lại để cho Đái Tân Ni xuất ngoại, lại thêm chuyện cha Đại Duy đột nhiên qua đời, đoạn hôn nhân này liền chết từ trong trứng nước, cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Đến khi Đại Duy cùng ta kết hôn, Đái Tân Ni mới về nước.” Ta cười nói:“ Một cái kế hoãn binh tốt. Tân Ny cũng không thích Đỗ quản lý, ra hạ sách nầy cũng là bất đắc dĩ, cùng lừa đảo bản chất hoàn toàn không giống nhau. huống chi, nếu như Đái Tân Ni gả cho Đỗ quản lý, mối nhân duyên giữa Linh Linh tỷ và Đỗ quản lý chẳng phải là đã bị thay đổi rồi ư? Đây là ý trời, chuyện này không cần phải quan tâm nữa.” Cát Linh Linh nghĩ nghĩ, tựa hồ rất đồng ý với kết luận của ta. Khuôn mặt giãn ra, lập tức cười rộ lên:“Ngươi đang nói giúp cho Đái Tân Ni thôi! Bất quá, ngươi nói được cũng đúng, Đại Duy chỉ thuộc về ta.” Ta có chút chua xót, thầm mong nàng không nói ra một câu cuối cùng kia. “Ta còn muốn nói cho ngươi một bí mật.” Cát Linh Linh cười thần bí:“Đái Tân Ni sắp vào tủ rồi, ai cũng không giúp được ả, ngươi tốt nhất sớm cách xa ả ra.” “Vào tù? Nàng xảy ra chuyện gì ư?” Ta đã sớm biết rõ chút ít, thế nhưng vẫn giả vờ rất khẩn trương, bộ dáng rất lo lắng. “Còn có thể xảy ra chuyện gì? Đương nhiên là làm chuyện phạm pháp .” Cát Linh Linh bật mạnh mà từ trên ghế salon ngồi dậy, nghiêm túc nói cho ta biết:“Nàng tham ô công quỹ, trước mắt còn chưa tới lúc tra sổ sách. Sau đại hội cổ đông, như thường lệ sẽ có khoản kiểm tra sổ sách, đến lúc đó thần tiên cũng cứu không được ả.” Ta nhàn nhạt nói:“Không nghiêm trọng như vậy chứ? Chỉ cần bù lại chỗ thiếu hụt chẳng phải là xong sao.” Cát Linh Linh hừ lạnh một tiếng:“Mấu chốt là không thể bù nổi. ngươi cho rằng chỉ là vài vạn thôi sao? nói ra khiến ngươi chết ngất ấy chứ.” Ta hỏi:“Bao nhiêu?” “3000 vạn.” Sợ ta không nghe rõ, Cát Linh Linh duỗi ra ba ngón tay lặp lại một lần:“3000 vạn đô la Hồng Kông.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang