[Dịch]Tỷ Phu Vinh Dự- Sưu tầm
Chương 11 : Xuất thành ý xin lỗi (1)
.
“Lên xe.” Cát Linh Linh quát lên.
Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn lên xe.
“Ông!” động cơ Ferrari lại phát ra âm thanh ông ông đặc biệt. Nhưng lúc này nó khiến ta không hề cảm thấy thoải mái. Ta không dám nói gì, cũng không dám thở mạnh. Trên mặt đã hết đau, nhưng trong lòng buồn bực muốn chết. Cát Linh Linh cũng không nói chuyện với ta, ta dùng khóe quan sát nàng, phát hiện nét mặt nàng lạnh lùng tới cực điểm. Ta cảm thấy thập phần ủy khuất, thầm nghĩ có thể trách ta sao? Là ngươi nhào về phía trước mà.
“Cũng không thể toàn bộ trách ngươi, là ta không cẩn thận.”
Cát Linh Linh nói chuyện, nhưng ngữ khí lạnh như băng.
Cái gì vậy? Đây là xin lỗi sao? Không giống. Trách cứ sao? Rất giống. Ta vẫn không nói lời nào, lúc này ta cái gì cũng không muốn nói.
“Đây là số điện thoại của Phàn Ước, ngươi có đi hay không thì cho người ta một câu trả lời thuyết phục.”
Cát Linh Linh nhét tờ giấy lên người ta. Ta không nói gì, tờ giấy cũng không cầm, trong lòng lại nghĩ nhanh về nhà, tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Cát Linh Linh hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, trong xe là sự yên lặng.
Ferrari chạy như bay trên con đường trống trải, bởi vì tốc độ quá nhanh, mắt ta dần dần phóng đại, ta hoảng sợ nói:“Có thể chậm một chút hay không?”
“Nhìn bộ dạng ngươi chẳng có chút phong độ nam nhân, hừ !"”
Cát Linh Linh hừ lạnh một tiếng. Không những không giảm tốc độ mà còn nhấn ga, chiếc Ferrari phóng đi như viên đạn giống bay khỏi nòng súng.
Cây cối, phòng ốc...... tất cả như bay ngược lại, ta sợ tới mức trái tim như muốn tung ra , vội vàng buộc giây an toàn, rống lên:“Chậm một chút! Chậm một chút ! Ta sai rồi! Ta sai rồi còn không được sao? Ta mới hai mươi sáu, còn không muốn chết.”
Đáng tiếc, lời xin lỗi thành khẩn của ta không thể đổi lấy thương cảm của Cát Linh Linh. Nàng vẫn không nói gì, ngay cả lúc quẹo hay qua đèn đỏ cũng không giảm bớt tốc độ. May mắn lúc này trên đường rất thưa thớt, bằng không thì ta sẽ bị chết rất oan. Nhớ tới những mỹ nữ như Phàn Ước cùng Chương Ngôn Ngôn còn chưa có cua được đa phải chết, ta sẽ trở thành quỷ oan. Thời khắc nguy hiểm ta còn muốn cua nữ nhân, xem ra sắc tâm đã lan đến xương tủy.
“K-Í-T..T...T” Một tiếng phanh trầm đục vang lên, xe rốt cục ngừng lại, ngực ta thở hổn hển muốn nôn, sắc mặt trắng bệch .
“Đến rồi.” Cát Linh Linh bỏ một câu.
Ta lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn vẻ mặt vô sự của Cát Linh Linh, nhịn không được hỏi nàng một câu:“Ngươi có phải bị điên hay không?”
Cát Linh Linh sắc mặt kịch biến, tư lông mày hạ bắn ra hai đạo hàn quang, nàng hung dữ chất vấn ta:“Ngươi dám mắng ta bị điên?”
Lời còn chưa dứt, Ferrari động cơ lại khởi động, âm thanh ông ông quen thuộc lần nữa vang lên. Ta còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe lại lao đi. Lần này Cát Linh Linh càng thêm điên cuồng, càng không kiêng nể gì cả. Nhiều lần gia tốc, quẹo vào, thậm chí còn nhiều lần phanh gấp, chỉ sau ngắn ngủn bảy phút, tại một nơi trên con đường nhựa, một người trẻ tuổi đáng thương phải chịu sự tra tấn kinh khủng từng ngụm từng ngụm nôn mửa, phảng phất như là cả thức ăn từ ba tháng trước. Người bất hạnh này chính là Lý Trung Hàn ta.
Trên con đường cái yên ngoại trừ âm thanh nôn mửa của ta, thì chỉ còn nghe được một tiếng cười như chuông bạc. Giờ này khắc này, tiếng cười đó vào tai ta tựa như là ác ma rên rỉ.
“Ọe...... Ọe......” Ta vẫn còn nôn mửa, đã nôn ra 10 phút, nhưng trong cơ thể ta vẫn phiên giang đảo hải như cũ.
“Lý Trung Hàn, ngươi hãy nghe cho kỹ ! Trên thế giới này, kẻ dám mắng ta mà không bị trừng phạt còn chưa có đầu thai.” Cát Linh Linh đắc ý cười to, nàng rất vui vẻ, ném ra một bao khăn tay, nàng cưỡi chiếc Ferrari nghênh ngang rời đi.
Ta phẫn nộ nhặt lên một cục đá lên, lung lay đứng lên, dùng toàn bộ khí lực ném về phía chiếc Ferrari đang biến mất. Trong miệng mắng to: “Ngươi là đồ điên, ba tám thối tha, chỉ lát nữa ngươi tông xe đầu vỡ tung tóe như chiếc đầu heo bị đập nát. Ọe...... Ọe......”Ta lại nhổ ra.
Cảm giác như chỉ mới ngủ 10 phút, ta chợt mở mắt ra, trời đã sáng choang. Ta không phải tự nhiên tỉnh , là cái mũi bị chọc ngứa mới tỉnh, chính là có người dùng mấy ngọn tóc tinh tế trêu chọc trong lỗ mũi của ta.
“Vừa thăng chức ngươi đã muốn đi muộn hả?”
Trước mắt ta, Tiểu Quân ngồi xổm trên ghế sô pha, hai tay không ngừng vung vẩy, cặp mắt to nháy nha nháy. Ta ngáp một cái, híp mắt nhìn đôi gò trước ngực mà thầm than: Cô gái nhỏ này đã trở thành tiểu ma nữ câu hồn thế này, hai năm nữa còn không biết sẽ đến cỡ nào? Chỉ sợ sẽ sáng ngang với Cát Linh Linh.
“Ừ, nhắn Tân Ny xin nghỉ cho ta hôm nay, cả buổi nữa.”
Ta cũng không phải người sắt, cảm giác toàn thân đau đớn, hơn nữa còn ngột ngạt khó thở, đầu váng mắt hoa.
“A, không phải Đái thư ký, mà là Tân Ny. Thân mật nhỉ!"”
Tiểu Quân ánh mắt giảo hoạt bắt đầu chớp động.
“Dông dài quá, để cho ca ngủ thêm chút nữa.” Ta lại ngả đầu xuống.
“Không cho phép ngủ, ta còn chưa hỏi xong, hỏi xong mới được ngủ tiếp!” Tiểu Quân bất khuất, tính nàng đã muốn thứ gì thì chín con trâu cũng không kéo được. Ta cũng thực bất đắc dĩ, hít sâu một hơi, thở dài:“Chờ ngươi hỏi xong, ca còn ngủ được sao?”
“Ta mặc kệ! Ta chưa hỏi xong, trong lòng vô cùng khó chịu. Để ta khó chịu, không bằng ngươi khó chịu.” Tiểu Quân đắc ý, lớn tiếng ngụy biện.
“Uy, đây là cái đạo lý gì? Tìm sự khoái hoạt trên nỗi thống khổ của người khác sao?” Ta vừa bực mình vừa buồn cười.
“Hoàn toàn trái lại, chính là tạo sự khoái hoạt cho ngươi trên nổi thống khổ của ta.” Mỗi lần cùng ta tranh cãi, nàng càng nói càng có tinh thần, ta phát hiện mình thực là ngu xuẩn.
“Ta van ngươi. Tiểu Quân đồng chí, có chuyện thì nói nhanh lên, nói xong để cho ta ngủ.” Ta một nam nhân cao gần hài một mét tám khá to con, thế mà phải cầu xin tha thứ của một nữ hài một mét sáu ba, thật là hoang đường .
“Được, ta hỏi ngươi, tối hôm qua sau khi ngươi đưa Linh Linh tỷ về thì có chuyện gì xảy ra?” Tiểu Quân hỏi.
Trong đầu ta ông lên“xong roài”, thầm nghĩ chẳng lẽ Cát Linh Linh đem chuyện ta ôm nàng nói cho Tiểu Quân biết ư? Ngẫm lại tuyệt không có khả năng này. Vì vậy ta trấn định trả lời:“Chẳn có chuyện gì cả, ngươi cả ngày chỉ nghĩ ngợi lung tung.”
“Hừ, ta đã tính toán thời gian. Ngươi chỉ cần một giờ là có thể đưa Linh Linh tỷ về nhà, vậy mà sau ba giờ mới trở về, trong hai giờ này ngươi làm cái gì? Đi nơi nào? Chuyện gì xảy ra? Mau cung khai chi tiết. Cho ngươi biết, thẳng thắn nhận khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!"”
“Lúc ta trở về ngươi biết?” Ta rất giật mình.
“Hừ! Đương nhiên biết rõ.” Tiểu Quân hừ lạnh một tiếng.
“Tốt, ta thẳng thắn. Ta đưa Cát Linh Linh về nhà sau đó trở lại, đến dưới lầu gặp một tên trộm, sau đó ta đuổi theo hắn, chạy hơn mười con phố......” Ta vừa ngủ vừa biên soạn một câu chuyện.
“Sau đó ngươi tựu quyết đấu với tên trộm, đúng không?”
Tiểu Quân chen lời, nàng thích nhất nói chen vào. Thật không biết nàng là có kiên nhẫn nghe ta nói không, hay là thông minh quá mức?
Ta mở mắt ra một khe nhỏ quan sát Tiểu Quân. Phát hiện Tiểu Quân vẻ mặt giảo hoạt, sợ có bẩy rập, ta chỉ đành tiếp tục nói khoác:“Không có, đuổi hai giờ, thấy không kịp đành quay lại .”
“Khoác lác xong chưa? Nếu còn chưa đủ vậy cứ tiếp tục. Bất quá ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi tiếp tục bịa đặt, vậy ngươi hôm nay cũng không cần đi ngủ nữa.” Tiểu Quân lớn tiếng cảnh cáo ta.
“Ta nói dối như thế nào?”
Ai, ta thầm thở dài, làm sao lại gặp phải biểu muội như vậy.
“Thẳng thắn được khoan hồng.”
“Ngươi không tin cũng mặc kệ.”
Ta vô lực cúi đầu xuống, bởi vì ta biết nếu như lại nói tiếp, lỗ thủng sẽ ngày càng nhiều. Bằng sự giảo hoạt của Tiểu Quân, kết quả là lại chính mình càng phải chịu đau khổ.
“Ta đương nhiên không tin! Ngươi nhát như chuột, ngoại trừ háo sắc còn cái gì cũng không dám. Hừ! Bắt kẻ trộm? Ngươi nói ta có thể tin sao!”Tiểu Quân tức giận nhìn ta.
“Ca của ngươi mới không háo sắc, ca của ngươi là nam nhân tốt.”
Xem ra Tiểu Quân không hổ là muội muội ta, nàng rất hiểu ta. Ta nhịn không được cất tiếng cười to, cơn buồn ngủ bay hết.
“Nói láo! Hừ, còn nói ngươi không háo sắc? Ta hỏi ngươi, có phải ngươi rất thích Linh Linh tỷ hay không? Có phải có ý xấu với Linh Linh tỷ hay không?”
Tiểu Quân thả ra một quả quả Boom ngay lúc tâm tình ta buông lỏng nhất lúc, tưởng rằng có thể khiến ta hồn phi phách tán.
“Chớ nói lung tung.” Ta chột dạ nhéo khuôn mặt Tiểu Quân một cái.
Tiểu Quân đẩy ra tay của ta:“Ta nói lung tung? Ngươi là anh ta, ta nhận thức ngươi mười chín năm, ngươi muốn cái gì chẳng lẽ ta không biết? Hừ, ta xem ánh mắt ngươi nhìn Linh Linh tỷ là biết rõ ngươi muốn cái gì? Ngươi cho rằng ta thật sự là con heo hả?”
Tiểu Quân xác thực không phải heo, nhưng ta tuyệt đối không thừa nhận, trừ phi là người ngu, nếu không dù đánh chết ta, ta cũng không thừa nhận loại chuyện này. Bất quá, ta buộc phải thán phục sức quan sát của nàng, càng thán phục ngữ khí kinh người của nàng có phần tương tự Cát Linh Linh.
“Hỏi xong chưa? Hỏi xong thì để ta đi ngủ.” Ta lại gục đầu ngủ say, nhưng ta biết rõ Tiểu Quân nhất định không để yên.
Quả nhiên, Tiểu Quân bắt đầu nỏi giận :“Linh Linh tỷ đã có trượng phu, là người có gia đình, không cho ngươi phá hoại gia đình người ta. Hơn nữa lần này ta tiến công ty kt toàn bộ nhờ Đỗ quản lý, ngươi không thể làm chuyện có lỗi với Đỗ quản lý. Ngươi vừa thấy nữ nhân xinh đẹp thì đã híp mắt lại, người khác ta không nói , nhưng không cho ngươi đánh chủ ý lên người Linh Linh tỷ. Ta...... Ta tức giận.”
“Này, đồng chí Tiểu Quân, ngươi đừng có mà vừa thấy bóng đen đã nổ súng. Cho dù ca ngươi thích ngắm nữ nhân cũng không thể bảo ta đánh chủ ý a? Ai kêu nàng Cát Linh Linh xinh đẹp như vậy, ta xem thêm vài lần cũng không phạm pháp a?”
Ta lớn tiếng kêu oan, hạ quyết tâm kiên quyết phủ nhận đến cùng.
“Hừ, ánh mắt ngươi nhìn Linh Linh tỷ chính là bất đồng với nhìn nữ nhân khác, tối hôm qua ta vẫn chú ý ánh mắt ngươi nhìn Linh Linh tỷ, quả thực tựu là dâm tà , nước miếng đều chảy ra . Đừng cho là ta còn chưa hiểu chuyện, ta rất khéo tay, tú ngoại tuệ trung, băng thanh ngọc khiết...... Còn có...... Còn có......”
“Ân, còn có rất biết tám.” Rốt cục đến phiên ta chen lời.
“Chúc mừng ngươi Lý Trung Hàn, hôm nay ngươi đừng muốn ngủ .”
Tiểu Quân cười lạnh một tiếng, đôi bàn tay trắng như phấn trút xuống như mưa. Ta cười ha ha, giơ tay ngăn cản. Đột nhiên, tay nàng đánh lên cánh tay trái của ta khiến ta đau nhức một hồi, nhịn không được quát to một tiếng. Nghĩ thầm vị biểu muội này từ lúc nào luyện được Thiết Sa chưởng vậy? Đánh người ta đau nhức như vậy.
“Biết đau à nha? Biết sự lợi hại của Lý Hương Quân chưa? Nhìn ngươi về sau còn dám nói ta là ba tám hay không? Lý Trung Hàn ngươi mới là ba tám.”Tiểu Quân bộ dạng đuổi tận giết tuyệt, quyết không buông tha.
“Ôi, ôi......”
Ta không phải giả vờ, thật sự rất đau, đau đến mức mặt chuyển xanh. Tranh thủ thời gian bắt lấy hai tay Tiểu Quân ngăn nàng tiếp tục đánh xuống.
Tiểu Quân đột nhiên kêu to:“Ca, tay của ngươi như thế nào ứ xanh như vậy? Nhanh cho ta xem một chút.”
Nàng bắt lấy cánh tay ta xem xét, đột nhiên kêu sợ hãi:“Đây là làm sao vậy? Ca, ngươi thực cùng người ta đánh nhau ư? Như thế nào lại bị như vậy? Có đau hay không?”
Lúc này ta mới phát hiện cánh tay trái còn có chân trái, thậm chí eo trái đều tím đen, thoạt nhìn có chút khủng bố. Ta đột nhiên nhớ lại vụ đụng xe tối hôm qua, đoán chừng chỗ tổn thương này chính là hậu quả. Tuy đau đớn nhưng ta vẫn cảm động, Tiểu Quân vành mắt đã hồng hồng, nhìn ra được nàng quan tâm ta cỡ nào. Có Tiểu Quân tha thiết quan tâm, vết thương cũng đỡ rất nhiều. Ta tranh thủ an ủi nàng:“Không có việc gì, hết đau rồi.”
“Ngươi có sao không? Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Quân khóc thút thít.
“Ca bị đụng xe.” Ta thành thật trả lời.
“Cái kẻ đụng ngươi đâu?” Tiểu Quân hỏi.
“Chạy rồi.”
Ta không thể nói thật. Ngẫm lại nữ nhân gọi Hà Phù kia cũng không phải cố ý, huống hồ nàng ta vì nhận lỗi đã đợi ta một giờ. Chỉ bằng phần lương tâm kia, ta tất nhiên sẽ không truy cứu, càng không thể nói tên nàng cho Tiểu Quân.
“Chạy rồi? Đúng là một kẻ không có lương tâm, đồ rùa đen vương bát đản, tên hỗn đản này nếu đụng phải ta, ta nhất định...... Nhất định......”
“Ừ...... Ta biết rõ, Tiểu Quân nhất định sẽ giúp ta đánh hắn răng rơi đầy đất.”Ta hướng Tiểu Quân giơ ngón tay cái lên.
“Phụt.” Tiểu Quân nhịn không được bật cười. Nàng cười ngặt nghẽo đến rơi cả nước mắt, hai tay xoa xoa như bôi lên mặt, thật chẳng khác gì một tiểu hài tử bướng bỉnh. Bất quá, ta rất thích sự hồn nhiên của nàng.
“Ha ha......” Ta cũng bật cười theo.
“Bị đụng thành cái dạng này rồi mà ngươi còn cười được.”
“Sợ cái gì, có Tiểu Quân bên người ta, tổn thương nghiêm trọng cỡ nào ca cũng chấp hết.”
Ta nheo lại con mắt, bởi vì có vài giọt nước mắt nhỏ xuống trước ngực Tiểu Quân, vừa vặn rơi lên địa phương nhô lên kia.
“Nói bậy bạ gì đó? Thương thế còn chưa đủ nghiêm trọng à? Ngươi còn muốn nặng hơn ư? Ngươi là heo à? Hừ, may mắn không có bị thương ở mặt. Bằng không chờ ngươi biến thành người quái dị, cái gì Tân Ny, còn cả Dương Anh nha, ai cũng không để ý tới ngươi, không muốn ngươi rồi.“Tiểu Quân vẻ mặt nghiêm túc.
“Ca không sợ, du ca biến thành người quái dị không ai muốn, ca còn có Tiểu Quân. Tiểu Quân sẽ không thể không để ý tới ta, Tiểu Quân nhất định sẽ chiếu cố ca ca, đúng không?”Ta cố tình hỏi thăm.
“Ta mới sẽ không chiếu cố cái đầu heo như ngươi......”
“Uy, thật uổng công ca đối tốt với ngươi như vậy.”
“Vớ vẩn, ngươi tốt với ta mới là lạ, ngươi rõ ràng chỉ biết khi dễ ta.”
“Ta như thế nào lại khi dễ ngươi vậy?”
“Ngươi thường xuyên gãi ngứa người ta, đó chính là khi dễ còn gì.”
“A, ngươi đã không có ý định chiếu cố ca , vậy thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt .”
Nói xong, ta liền như diều hâu vồ gà con ôm Tiểu Quân nhày lên ghế sô pha, hai tay tiến vào hai bên sườn.
“Ai nha, ngươi tại sao lại đến...... A...... Cứu mạng nha......”
Tiểu Quân hai tay cuồng múa loạn, toàn thân uốn éo, trên ghế sa lon gối đầu bị nàng đá bay ra xa. Tiểu Quân chẳng những dốc sức liều mạng phản kháng, nàng còn giảo hoạt đánh lên cánh tay trái bị tổn thương của ta. Nhưng ta há có thể để cho Tiểu Quân như ý? Ta cắn chặt răng, chịu đựng đau nhức kịch liệt cù vào nách nàng.
Ta biết rõ không được bao lâu, Tiểu Quân sẽ đầu hàng.
“Ha ha...... Ta...... Ta đầu hàng á.... Cứu mạng...... Ta đầu hàng, ta đầu hàng......” Tiểu Quân cười đến mặt mũi ửng đỏ, mái tóc phiêu tán, sức chống cự càng lúc càng giảm.
Dù Tiểu Quân lớn tiếng cầu xin tha thứ, ta cũng không buông lỏng tay, tiếp tục gãi nàng nách.
“Ha ha...... Ta sai rồi, cứu cứu ta đi ! Ca...... Ca...... Tiểu Quân sai rồi...... Ha ha......”
“Biết sai chưa?” Tay ta ngừng lại.
“Biết...... Biết rồi.” Tiểu Quân rúc vào ta trong ngực, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển.
“Biết sai rồi thì phải xuất ra thành ý để xin lỗi.” Ta hớn hở đưa ra điều kiện.
“Đúng...... Thực xin lỗi...... Ta...... Ta về sau...... Về sau sẽ nghe lời.”
Tiểu Quân trở nên ôn nhu , tiếng nói yêu kiều ỏn ẻn, khiến xương cốt ta mềm nhũn.
“Đây không phải thành ý. Ta muốn chính là thành ý, hiểu không? Thành ý.” Ta ám chỉ cái gì đó.
“Thành ý gì?” Tiểu Quân không kịp phản ứng.
“Cho ta sờ sờ.” Ta nhịn không được, híp mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực lớn của Tiểu Quân.
“Ngươi dám? Ta mách cha ta !"”
Tiểu Quân lập tức phản ứng, nàng mở to hai mắt nhìn ta, sau đó chuyển ra ghế.
“Không cho ta sờ, ta tiếp tục gãi ngứa.” Ta giả vờ vung vẩy hai tay đe dọa.
“Ô......” Tiểu Quân một kế không thành lại có kế khác, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, ô ô khóc lóc, nhưng chỉ là khóc khan, nửa giọt nước mắt cũng không có.
“Khóc? Khóc thì càng phải gãi ngứa.”
Ta cũng không thương tiếc, càng sẽ không mắc lừa. Cười lạnh một tiếng, hai tay lần nữa trượt đến hai bên sườn Tiểu Quân.
Tiểu Quân quá sợ hãi, gấp đến độ kêu to:“Ai nha...... Cho sờ mà......”
Ta nở nụ cười gian trá. Nhìn xem Tiểu Quân điềm đạm đáng yêu, ta có chỗ không đành lòng, nhưng chứng kiến bộ ngực cao ngất kia, chút đồng tình đã bị ném ra chín tầng mây.
Tiểu Quân bị ta ôm vào trong ngực, hai chân của nàng giạng ra đặt trên thân thể ta, đây lại là một tư thế rất khiến người ta hiểu lầm. Mặt nàng dựa vào bờ vai ta, không ngừng thở dốc, khi ngón tay ta tiếp xúc da thịt nàng, nàng càng không ngừng run rẩy. Tay phải của ta lần theo rốn nàng, từng chút từng chút mà sờ lên. A, cả áo ngực đều không có, cái này giảm đi không ít phiền toái, ta thoáng chốc đã có thể tiến đến mục tiêu. Khi ta bắt được hai quả nhũ thịt rắn chắc, ta thoáng chốc trở nên cứng ngắc. Ta thề hai cái đồ vật co dãn mười phần này là đồ chơi tốt nhất trên thế giới. Ta lần nữa xoa nắn, kích động thiếu chút nữa muốn đi tiểu .
“Tiểu Quân, cho ca nhìn xem.”
Ta nhẹ nhàng xoa nắn điểm hồng nhô lên. Tiểu Quân không trả lời, nàng nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt càng lúc càng đỏ.
Không trả lời chính là ngầm đồng ý. Ta kích động vạn phần. Lần trước là sờ trong điều kiện tối như bưng, lần này lại có thể quang minh chính đại mà xem, ta có thể không kích động sao?
Ta nhẹ nhàng xốc áo nhỏ lên, thực sợ Tiểu Quân lại đột nhiên đổi ý. Vạn hạnh Tiểu Quân chỉ thở dốc, không có ý tứ ngăn lại. Rốt cục, ta nhìn thấy một tuyệt phẩm khiến ta hoa mắt. Ah, đây là quả đào của Tiểu Quân sao? Thật xinh đẹp, ta sợ hãi thán phục, thật là một vẻ đẹp hoàn mỹ không tỳ vết. Ta không có nửa điểm do dự, liền ngậm vào quả đào hồng thơm ngát.
“Ư.”
Tiểu Quân ừ nhẹ một tiếng, vô ý thức mà rụt thân thể lại. Ta dán chặt lấy Tiểu Quân, hàm răng nhẹ nhàng cắn lên, Tiểu Quân như bị điện giật, còn muốn lui nữa. Lần này, ta không có cho nàng lui, cánh tay trái xiết chặt, Tiểu Quân ưm một tiếng, lại tựa vào trong ngực ta. Nàng mở mắt, trên mặt giống như giận mà không phải giận. Ta lập tức tâm thần kích động, như thiểm điện hôn lên môi đỏ mọng của nàng.
“A....”
Tiểu Quân cắn chặt hàm răng, lại không có né tránh, cũng không cách nào né tránh. Ở trong ngực ta, thân thể nàng giống như bông. Ta mút lấy bờ môi nàng, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hô hấp muốn đình chỉ.
“Tiểu Hương Quân, hôn môi không phải như thế, phải lè lưỡi ra.”
Tiểu Quân cắn chặt hàm răng khiến ta không cách nào đưa vào. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể hướng dẫn nàng, vừa nói ra lập tức hối hận.
“Hừ, ta không có kinh nghiệm như ngươi.”
Tiểu Quân trừng ta, muốn kéo áo xuống.
Ta thấy vậy liền sốt ruột, cũng mặc kệ mọi việc, lại ôm sát Tiểu Quân, hôn lên miệng nàng. Năm ngón tay khẩn trương, vân về nhũ thịt no đủ nhiều lần, khiến Tiểu Quân rên lên hừ hừ liên tục, chiếc miệng khép chặt rốt cục đã hé ra. Ta thừa cơ xông vào, mút lấy đầu lưỡi thơm tho.
Đây là một cái nụ hôn dài, Tiểu Quân theo lúc đầu chống lại nhưng cũng dần dần thuận theo. Ta rốt cục minh bạch nữ nhân muốn học hôn môi kỳ thật chỉ đơn giản như là ăn cơm vậy, căn bản không cần dạy nàng. Hôn môi đơn giản, nhưng muốn làm một số chuyện khác có lẽ không đơn giản. Cho dù ta suy nghĩ vô số lần thế nhưng cũng không dám lướt qua lôi trì nửa bước. Dục vọng như một nồi dầu đốt lên càng lúc càng dày vò ta, dương vật vươn lên cứng ngắc lại không có chỗ động thủ.
Ta phát hiện, Tiểu Quân cũng đã xảy ra một ít biến hóa. Nàng chẳng những uốn éo thân thể, bờ mông nhỏ còn hoạt động không ngừng, ma sát liên tục với cây côn vừa nóng lại vừa cứng của ta.
“Tiểu Quân, cởi quần áo ra đi.”
Ta biết rõ mình đang từng bước một đi về ranh giới cấm kị, nhưng ta không sợ hãi. Ta chỉ lo lắng Tiểu Quân sẽ phản đối đúng lúc này, nếu thực sự xảy ra, ta chỉ có thể lập tức đình chỉ. Thật bất ngờ, Tiểu Quân lại ngầm đồng ý, ta vừa mừng vừa sợ, lần nữa nâng lên áo nhỏ sau lưng lên.
Khi dần dần bỏ chiếc áo ra, ta phát hiện dưới nách Tiểu Quân không có một cọng lông nào. Chẳng lẽ Tiểu Quân cạo lông nách? Ta tuyệt đối không tin. Nhưng nếu như Tiểu Quân vốn đã không có lông nách thì nàng chính là cực phẩm trong cực phẩm. Bởi vì điều đó chứng minh dưới nách nàng tuyến mồ hôi không phát triển, nữ nhân như vậy, trên người có rất ít mùi vị khác thường. Trách không được, ta cuối cùng cảm thấy Tiểu Quân không bôi nước hoa mà cũng có mùi thơm động lòng người. Ta rất kinh hỉ, có lẽ là dì, dượng ta có linh cảm mới đặt một cái tên có ý nghĩa như vậy cho nàng. Trong lòng âm thầm hét lớn, Lý Hương Quân, ca yêu ngươi.
“Nhìn đủ chưa?”
Tiểu Quân mở mắt, phát hiện ta ngơ ngác nhìn nàng, nàng ngượng ngùng nhắm mắt lại. Ta đương nhiên không bao giờ xem đủ, càng không có sờ đủ, chẳng những không sờ đủ, ta còn muốn thể nghiệm cảm giác thân mật da thịt với Tiểu Quân. Ta cũng cởi bỏ áo lót, lỏa lồ ra cường tráng lồng ngực.
“Ca, ngươi...... Ngươi muốn làm gì vậy?”
Tiểu Quân phát hiện khác thường, nàng mở mắt to xinh đẹp, phát hiện đã thân trên đã bị lỏa lồ. Nàng không dám nhìn ánh mắt ta, mà khẩn trương mà chằm chằm vào bộ ngực của ta. Ta đoán có lẽ đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy lồng ngực nam nhân thành thục gần như vậy.
“Không có...... Không làm gì mà, ca cảm thấy nóng.” Ta ôm bờ eo thon bé bỏng dán vào ngực mình.
“Ca, chúng ta...... Chúng ta không nếu làm á!” Tiểu Quân cúi đầu mãnh liệt dao động.
“Không làm, không làm thì để cho ca ôm ngươi thêm một cái.”
Ta chăm chú ôm ghì lấy Tiểu Quân, hai bầu ngực đè lên ngực ta, cảm giác thực sự quá tuyệt. Dương vật của ta sung huyết cực độ, cứng rắn muốn nổ tung. Thoáng đem Tiểu Quân bờ mông giơ lên, ta lại không tự chủ được mà ướn lên, dương vật đúng là tiếp xúc vùng cấm giữa hai chân nàng.
Không khí tràn ngập sự quái dị, Tiểu Quân cũng không nói gì nữa, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó. Bờ mông nàng đột nhiên ép xuống, cùng dương vật ta kịch liệt ma sát lần thứ nhất. Ta vô ý thức lại thúc lên, cảm giác đội lên chỗ lõm. Tiểu Quân đột nhiên nghẹn ngào một tiếng, hai tay ôm thật chặt cổ của ta, trong lỗ mũi phát ra âm thanh hừ hừ mất trật tự.
Một cổ nhiệt lực xuyên thấu qua quần nhỏ nàng ngắn truyền đến hạ bộ của ta, móng tay nàng thoáng cái cắm sâu vào bả vai ta. Ta nhẹ nhàng xoa núm vú Tiểu Quân, nhỏ giọng hỏi:“Tiểu Quân, làm sao vậy? Có phải rất khó chịu hay không?” Hỏi xong, ta lại muốn cười, nghĩ thầm nếu như khó chịu Tiểu Quân đã sớm chạy rồi.
Tiểu Quân không nói lời nào.
Ta lại hỏi:“Có phải đi tiểu rồi hay không?”
“Ừ.” Tiểu Quân dùng cái mũi hừ một cái.
“Nước tiểu nhiều không?” Ta hỏi.
“Không biết.” Tiểu Quân lắc đầu.
“Cho ca nhìn xem.” Cũng không biết tại sao ta phải xem, có lẽ những thứ bài tiết thần thánh kia hấp dẫn ta.
“Ca......” Tiểu Quân nhíu mày, ỏn ẻn trách móc một câu.
“Không muốn cho ca xem thì thôi. Ngươi ngàn vạn lần đừng nóng giận, ca chỉ là sợ ngươi cảm lạnh, cảm lạnh sẽ bị ốm. Tốt nhất là cởi cái quần ướt ra.”
Trong nội tâm của ta thình thịch trực nhảy, lấy cớ cũng quá bỉ ổi đi! Trời nóng sẽ cảm lạnh, có khả năng sao?
“Ta...... Ta muốn lên toilet.”
“Đi toilet làm cái gì?”
“Đương nhiên là đi tiểu rồi, ngươi tưch không biết xấu hổ nha! Cái này cũng muốn hỏi?”
“Ngươi không phải mới vừa tiểu rồi sao?”
“Vừa rồi...... Vừa rồi......”
Tiểu Quân cực kỳ lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái vừa đỏ ửng. Thấy ta cười cười, nàng khẽ cắn môi:“Ca, ngươi thật sự rất xấu.”
Ta cười xấu xa:“Dù sao đi tiểu cũng phải cởi quần, không...... Không bằng trước tiên ngươi cởi quần ra đã.”
Nói xong, tay ta sờ lên mông Tiểu Quân.
“Không cởi, ngươi cho rằng ta không biết à! Ngươi muốn đồ lót của người ta, hừ !"”
Tiểu Quân bắt được tay của ta.
“Đã biết, đưa một cái cho ta là tốt rồi.”
“Không cho, ngươi đã trộm một cái, đừng cho là ta không biết.”
“Không ăn trộm sao được? Hiện tại không ăn trộm tương lai không có cơ hội trộm.”
Không biết vì cái gì, nhìn Tiểu Quân ta có chút buồn vô cớ. Mắt thấy Tiểu Quân từng ngày dần trở nên thành thục, ta thật lo lắng có một ngày Tiểu Quân sẽ rời xa ta. Ai, ai kêu Tiểu Quân xinh đẹp động lòng người như vậy?
“Ca...... Ngươi nói chuyện ê ẩm .”
Tiểu Quân nhạy cảm phát giác ngữ khí ta nói chuyện có chút quái dị, nàng sâu kín nói cho ta biết:“Kỳ thật, ngươi muốn, ta...... Ta sẽ cho ngươi .”
Hả? Những lời này có ý tứ, tựa hồ có hàm nghĩa đặc biệt. Ta thoáng cái lên tinh thần , là muốn cho quần, hay là thứ khác cũng sẽ cho? Có lẽ cả hai đều có khả năng.
“Thật sự? Ca muốn cái gì cũng cho?” Ta nheo lại con mắt.
“Cũng không nhất định, phải xem ngươi muốn cái gì.”
Tiểu Quân lại lộ ra giảo hoạt dáng tươi cười.
“Ca muốn...... đồ lót của ngươi.”
“Chờ ta giặt sạch rồi đưa cho ngươi.”
“Ca muốn không có giặt rửa qua, giặt rồi thì còn không bằng ta đi cửa hàng mua một cái về.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện