[Dịch]Tỷ Phu Hoàn Mỹ

Chương 04 : Đánh nhau

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

.
-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o----- CHƯƠNG 04Vì thế, sự tình sau đó liền cứ theo đó mà làm. Đại hoàng tử chinh chiến bên ngoài, Dương Mai lại là nữ nhi chân yếu tay mềm, cho dù kiên quyết phản đối nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục dưới áp lực của gia tộc. Không lâu sau, trong tiếng quân báo Lý Lăng xông trận giết gần vạn tên địch, Ngũ thiếu gia tầm thường của nhà họ Sở đã kết hôn cùng trưởng nữ xinh đẹp tuyệt trần nhà họ Dương. Vốn là cho dù như thế nào Sở Nam cũng không đáp ứng chuyện này. Có điều sau một cuộc nói chuyện bí mật với Dương Liệt, rốt cục hắn cũng cau mày nhận lời. Về phần hai người đã nói những gì thì không có người thứ ba biết được. Hắn cũng biết, sau khi lập gia đình Dương Mai vẫn tiếp tục qua lại với Lý Lăng. Mặc dù hắn cũng không coi nàng là thê tử thật sự của hắn, nhưng nghe tin Lý Lăng trở về, nàng lại lập tức nói dối để đi gặp gã, Sở Nam cũng không thấy thoải mái chút nào. Hắn lững thững đi dạo trên đường, đây cũng là một trong số ít những sở thích của hắn. Trong lúc thất thần đã đi tới một ngã tư, Sở Nam lại băn khoăn không biết nên đi lối nào. Vậy nên hắn dứt khoát ngồi xuống mép đường, chống cằm nghĩ ngợi lung tung. "A...! Con đường này dẫn tới Hoàng cung, sợ rằng vợ của lão tử hiện đang khóc sướt mướt, si ngốc nhìn Lý Lăng, ta mà đi tới thì thật sự có chút phá hoại khung cảnh lãng mạn của người ta. Mà nói thẳng ra, với thân phận của lão tử thì cũng còn khuya mới được vào. Con đường kia lại là đường dẫn đến hẻm Lục Liễu. Đã muộn thế này, trở về cũng hợp lý, thế nhưng trở về nhà, bổn thiếu gia lại không có thói quen trêu đùa đám thị nữ xinh đẹp, vậy càng nhàm chán hơn. Vả lại, ngoại trừ Linh Lung ra, trong tiểu viện cũng chẳng có đối tượng nào để đùa giỡn cả." Hắn còn đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập vọng tới, một thiếu nữ mặc giáp cứng màu đỏ nhảy phắt xuống ngựa, một chiêu đã tóm được Sở Nam khi hắn đang chuẩn bị chạy trốn. Miệng lầm bầm: - Chạy cái gì mà chạy? Mỗi lần thấy muội đều như vậy, như sợ muội ăn thịt huynh không bằng. Sở Nam giả lập tức cười nịnh nọt: - Ai chà, Lâm nhi đi đâu vậy? Cũng không còn sớm nữa, ta đang tranh thủ thời gian về nhà cho kịp, nếu không tỷ tỷ của muội lại nổi giận ấy mà. Thiếu nữ toàn thân đỏ rực này chính là Dương Lâm, một trong số những tiểu di tử của hắn. Lại nói, ngoài tài năng hành quân chiến đấu, nhạc phụ của Sở Nam còn nổi danh với mười cô con gái. Đáng thương cho lão, thân là Giang Nam Hành Quân Đô Đốc Dương Kế Nghiệp, trên đầu lại có một phụ thân biến thái có quan niệm gia tộc rất nặng, từng tuyên bố nếu không sinh được nhi tử nối dõi thì sẽ không cho phép lão ra khỏi nhà. Dương Đại tướng quân bị giam trong nhà mười năm, sau khi sinh chục cô con gái thì cuối cùng cũng đã cho Dương Liệt bế cháu trai đầu tiên, từ đó mới có cơ hội thống lĩnh các lộ đại quân, trở thành đại tướng số một phía nam. Dương gia bắt đầu từ Dương Liệt lão bất tử, đều là một mạch đơn truyền, hơn nữa các đời đều rất khó coi. Nhưng kỳ lạ là mười cô con gái mà vợ Dương Kế Nghiệp sinh ra đều rất xinh đẹp đoan trang, lại đều đến tuổi cập kê, trong kinh ngoài thành không biết đã có bao nhiêu người vì muốn tới cầu hôn mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu. Dương Lâm nâng bàn tay trắng như ngọc vuốt lại mớ tóc bị gió thổi bay của mình, khinh thường nói: - Muội nói nè tỷ phu, huynh nhát gan như vậy thì làm sao có thể chiếm được trái tim của tỷ tỷ muội Tỷ ấy thích nhất chính là đại anh hùng đội trời đạp đất, như Đại Hoàng... Ặc, mà thôi, chuyện của hai người muội cũng chẳng thèm quan tâm, giờ mau đi thôi, đi đánh nhau với muội. Sở Nam toát mồ hôi, nhỏ giọng nói: - Muội lại ra ngoài làm loạn, bị gia gia hay tỷ tỷ của muội biết lại phải nếm mùi đau khổ cho xem. Dương Lâm đạp hắn một cái, thấp giọng nói: - Huynh có phải là đàn ông không? Chẳng lẽ để mặc cho tiểu di tử của mình bị người khác ức hiếp? Sở Nam trợn trừng mắt đay nghiến: - Không biết lần trước là do ta gánh tội thay cho ai đến nỗi phải nằm trên giường suốt một tháng? Mà người nào đó cũng không có một tí lương tâm nào, ta bị đánh đập giày vò cũng không thèm liếc mắt qua. Ta khinh. Dương Lâm nghe hắn nói thì có chút ngượng ngùng, thế nhưng vẫn tức giận đáp lại: - Toàn là chuyện quá khứ rồi còn lôi ra. Lần trước huynh với Triệu mập đi thanh lâu, muội cũng không nói cho tỷ tỷ biết. Hơn nữa, đại tỷ của muội thông minh như vậy, muội mà đi thăm huynh là bị phát hiện ngay, tội huynh vừa nhận thay có khi sẽ lại bay lên người muội ấy chứ. Sở Nam im lặng không nói. Xem ra cưỡng từ đoạt lý chính là tính nết trời sinh của nữ nhân rồi. Đi nói đạo lý với nữ nhân, nhất là với loại nữ nhân như Dương Lâm thì thà đâm đầu vào đậu phụ mà tự sát đi cho xong. Dương Lâm xoay người leo lên ngựa, buông một câu: - Rút cục có phải là nam nhân hay không? Tranh thủ thời gian đi, chậm thêm nữa sẽ muộn mất. Sở Nam thoáng do dự, sau đó liền nắm dây cương nhảy lên lưng ngựa. Hai tay vòng qua người Dương Lâm, giống như ôm cả người nàng vào trong lồng ngực vậy. Hắn có chút chần chừ, Dương Lâm lại nóng nảy, lớn tiếng giục: - Đi thôi, lề mề quá. Huynh là đàn bà hả? Tâm tình hắn vốn đang có chút buồn bực, Dương Lâm lại nhiều lần khiêu khích, rốt cục hắn cũng thả lỏng tâm tư, cố ý ôm chặt nàng, dùng thuật cưỡi ngựa nhuần nhuyễn khống chế tuấn mã nhanh chóng chạy đi. Tuy tính tình Dương Lâm nóng nảy, hơn nữa nhiều khi chính Sở Nam cũng coi nàng là con trai, thế nhưng trong đầu hắn luôn tâm niệm: cho dù luận về thân hình hay dung mạo, cô bé này đều thuộc hạng nhất. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Sở Nam không khỏi nổi lên lòng hươu dạ vượn, lặng lẽ tiến sát lên. Chỉ thấy đôi gò bồng đào của Dương Lâm nhún nhảy theo nhịp chạy của tuấn mã, khiến hắn hoa mắt chóng mặt. Một mùi hương xử nữ thoang thoảng truyền vào khoang mũi khiến hắn như mê như say. Khoảng cách hai người ngày càng gần, trên cần cổ khiết bạch của Dương Lâm bắt đầu rịn ra từng giọt mồ hôi, cả người gần như lọt thỏm trong lồng ngực Sở Nam, đâu còn bộ dáng điêu ngoa khi trước. Hắn đang cảm thấy có chút đắc ý thì Dương Lâm đột nhiên quay đầu, đôi mắt trong trẻo của nàng như phủ một tầng hơi nước, nhìn chằm chằm vào hắn rồi bĩu môi: - Tỷ phu là sắc lang! Sở Nam không nghĩ rằng đang nhìn trộm lại bị người ta bắt được. Mắt thấy hai gò má tiểu di muội điêu ngoa ửng hồng phơn phớt, mồ hôi khiến tóc nàng dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dáng thẹn thùng vô kể. Hắn lập tức có chút khinh bỉ bản thân, không dám có hành động gì khác, thành thật làm mã phu cho tiểu di muội. Đã đến hẻm Lục Liễu, Dương Lâm nhắc nhở hắn xuống ngựa, mang ngựa đến buộc vào thân cây liễu ở ven tường cách đó không xa. Dương Lâm chỉnh trang lại mái tóc và trang phục, bất mãn nói: - Lần này phải giúp muội đánh thắng, nếu không muội mách tỷ tỷ huynh đùa bỡn muội. Sở Nam dựng tóc gáy. Hắn biết rõ bà cô này chính là một nhân vật không sợ trời không sợ đất. Nếu thật sự bị nàng truyền ra ngoài, chưa cần Dương Mai phải ra tay, Sở Nguyên và Dương lão bất tử đã đánh chết hắn rồi. Hắn lập tức tỏ vẻ khuất phục, thề thốt rằng tất cả đều làm theo mệnh lệnh của Nữ vương Lâm nhi, lại ký kết thêm vô số hiệp ước bất bình đẳng nữa mới tạm thời ứng phó được. Hai người đang cười đùa, đột nhiên có mấy thân ảnh ở góc tường chạy tới. Sở Nam nhận ra đây là đám con cháu nhà giàu hàng xóm, cũng là đối thủ quyết chiến với Dương Lâm. Hai bên đều không lạ gì nhau, cũng chẳng cần khách sáo, lập tức bày ra tư thế tỷ võ. Mỗi lần như thế này, Sở Nam đều cảm thấy có gì đó sai sai. Nếu nói rằng mình đánh nhau vì một người phụ nữ thì không sao, thế nhưng đánh nhau giúp tiểu di tử, hơn nữa còn là hai người cùng đánh thì thật không ra làm sao cả. Dương Lâm xuất thân là võ huân thế gia, võ công đương nhiên hơn xa người thường, nhưng chưa nói bên kia nhiều người hơn, lại cũng có mấy cao thủ không kém hơn nàng chút nào, thật sự là có chút khó giải quyết. Hơn nữa có lẽ mấy người kia sẽ cố kỵ thân phận Dương Lâm là nữ nhi nhưng tuyệt đối sẽ không khách khí với một bao cát như hắn, một phen da thịt đau nhức là không tránh được rồi. Có điều đã đáp ứng tiểu di muội, tất nhiên phải hầu hạ bà cô trẻ này thật tốt, cần phải làm cho nàng thoả mãn. Sở Nam hô lên một tiến rồi xông vào đám người, nhìn như hắn đang quơ loạn không có quy tắc gì, thực ra là âm thầm phá giải chiêu thức đối thủ, sau đó đẩy kẻ địch đã không còn sức chống cự đến trước mặt Dương Lâm. Vì muốn chân thật một chút nên cố chịu bị đạp mấy cước, trên mặt cũng bị đánh mấy quyền, trông có vẻ chật vật không chịu nổi. Một lát sau, Dương Lâm rốt cục "đại triển thần uy", đánh ngã toàn bộ đối thủ. Tiểu di muội hai tay chống nạnh, bộ dáng như muốn nói cho mọi người đều biết chị đây đứng đầu thế giới, chị là vua của thế giới. Còn Sở Nam lại rất không phong độ, ngồi co quắp dưới đất, tựa hồ có cảm giác bủn rủn thoát lực. Thừa dịp Dương Lâm đang dạy dỗ đám tiểu đệ mới thu nạp, hắn khập khiễng đi về phía Sở phủ. Ngoái đầu nhìn lại, toàn bộ tunh thần của tiểu di muội đã chuyển tới đám con cháu nhà giàu kia rồi, không hề chú ý tới hắn. Sở Nam bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới góc khuất liền hoạt động gân cốt, cũng không có bộ dạng sống dở chết dở khi trước. Hắn thầm than: "Làm cái trò này so ra còn mệt hơn đánh nhau cả đêm với một đối thủ ngang sức." Vừa buông lỏng cơ thể, đột nhiên hắn trông thấy có người nào đó đang di chuyển rất nhanh, bóng đen điểm chân lên vài nóc nhà đã bay đi một đoạn xa. Sở Nam nhất thời cao hứng, đề cao tinh thần nhảy vọt lên đuổi theo sau người nọ. Người nọ phát hiện có người đuổi theo mình, càng di chuyển nhanh hơn. Sở Nam cũng lập tức tăng tốc, có điều bất kể làm thế nào, động tác của hắn cũng không thể cử trọng nhược khinh [1] như người nọ được. Cần biết xung quanh đây đều là những nhà đạt phú hiển quý, bên trong không biết có bao nhiêu cao thủ, nếu tiếng động quá lớn sẽ gây ra rất nhiều phiền phức. Tuy Sở Nam rất gấp nhưng không dám tung ra tốc độ cao nhất, chỉ là bám theo người nọ, tránh để mất dấu xa xa địa rơi lấy người nọ. Cho dù vậy, hắn cũng cảm giác được có vài ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn mình. "Hiện giờ có lẽ họ chỉ coi mình như một tên trộm không biết tốt xấu chạy lung tung thôi, nếu là mình làm ra bất kỳ cử động gì khác thường, bọn họ sẽ ra tay không chút khách sáo." Hắn âm thầm nghĩ. Kiên trì đuổi nhau cả buổi, người nọ rốt cục cũng dừng lại. Sở Nam thấy đây là một người áo đen bịt mặt, xem qua thân hình thì là nam nhân khiến hắn rất là thất vọng. Vốn tưởng rằng có thể gặp một nữ phi tặc xinh đẹp chứ. Người nọ nhìn chằm chằm vào hắn, đáng tiếc trên đường đuổi theo Sở Nam đã dùng khăn che mặt, toàn thân lại vô cùng bẩn thỉu, cho dù người thân cũng chẳng nhận ra được. Người áo đen mở miệng hỏi: - Các hạ có lai lịch thế nào? Vì sao phải phí sức dây dưa đuổi theo ta? Sở Nam biến giọng nói thành khàn khàn, nói: - Các hạ dấu đầu lòi đuôi, xem qua là biết không phải hạng tốt lành gì. Mỗ mặc dù bất tài nhưng cũng cam tâm tình nguyện trừ hại cho dân. Tất nhiên hắn không có ý định thật sự trừ hại cho dân gì cả, càng không bao giờ làm mấy việc bao đồng này, chỉ là hôm nay rãnh rồi, muốn tìm người nào đó đánh vài hiệp rồi nói sau. Sở Nam lười phí miệng lưỡi với người nọ, dậm chân phi thân về phía trước, hai ngón trỏ và giữa tay phải kẹp lại biến thành kiếm đâm tới ngực trái người nọ. Người áo đen hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm được giấu trên người y lập tức chém vào tay hắn. Sở Nam thầm mắng người nọ vô sỉ, rõ ràng lại dùng binh khí đấu với tay không. Hắn liền dẹp tâm tư chơi đùa, tay phải cũng không thu về mà đâm thẳng vào thân kiếm. Chỉ nghe một tiếng "keng" giòn vang, ngón tay hắn búng bay trường kiếm rồi nhanh chóng áp sát tới bên người áo đen, muốn bắt y phải bỏ vũ khí. Người áo đen cũng không kinh hoảng, y vung cánh tay, trường kiếm vẽ một quỹ đạo quỷ dị hình vòng cung trên không trung rồi đâm vào phía xương sườn của Sở Nam. Lúc này Sở Nam mới phát hiện kia là một thanh nhuyễn kiếm. Mũi kiếm lấp lánh hàn quang, muốn mở bụng hắn ra. Sở Nam nhanh chóng xoay người, tránh thoát một chiêu hung hiểm. Hắn liền tung ra hai quyền. Người áo đen cũng cho thấy sức chiến đấu của y cực cao, cùi trỏ biến thành quyền, không chút do dự giơ lên chống lại hai quyền của Sở Nam, thân thể lại nương theo đà phản chấn lui về phía sau, lập tức kéo giãn khoảng cách, một lần nữa lấy lại ưu thế. Sở Nam cười cười nhìn người áo đen bay ngược ra sau, cũng không vội vàng tấn công. Người áo đen cho là mình có lợi thế về vũ khí, cũng không thèm nói nhảm đâm tới một chiêu cực kỳ ảo diệu. Sở Nam biết rõ giao tranh ở khoảng cách gần mới là đạo thủ thắng nên không lui về phía sau mà thuận thế đón đỡ. Tay phải xuất ra Phất Vân Thế, hất nhuyễn kiếm văng ra xa hơn, lại biến chỉ thành kiếm đâm vào mi tâm người áo đen. Thân thể người áo đen lập tức ngửa về phía sau, dùng kiếm vung ngược lên qua khe hở giữa hai chân y. Sở Nam hơi nhíu mày nhìn lưỡi kiếm cực kỳ mềm dẻo của người áo đen, hai ngón tay hắn kẹp chặt mũi kiếm. Thanh nhuyễn kiếm lập tức như bị chặn đứng lại trước mặt Sở Nam, không thể nhúc nhích được nữa. Người áo đen cố gắng rút nhuyễn kiếm khỏi ngón tay hắn, Sở Nam lại thừa cơ búng mạnh vài cái, nhuyễn kiếm phát ra tiếng ong ong chói tai khiến người áo đen suýt nữa phải buông tay. Sở Nam đột nhiên bẻ cong nhuyễn kiếm, mũi kiếm lạnh như băng đâm trúng ngực người áo đen, tạo ra một vết thương khá lớn. Người áo đen nào dám chần chờ thêm, vội vã buông kiếm nhảy ngược về phía sau. Sở Nam cầm nhuyễn kiếm trong tay vung vẩy vài thức, đầu khẽ gật gù, cảm thấy thanh kiếm này rất là vừa tay. Người áo đen lấy tay đặt lên ngực, trông như muốn bảo vệ vết thuong của y, lại cũng khá giống với lễ tiết của ngoại tộc. Y nhìn Sở Nam rồi nói: - Kinh đô Đại Lương quả nhiên là nơi đầm rồng hang hổ, không thể tưởng được các hạ lại là cao thủ bát giai. Nhuyễn kiếm này tạm thời để lại chỗ các hạ, ngày sau nhất định sẽ lấy lại. Dứt lời thân hình y liền lộn một vòng, lại xuất ra khinh công cực kỳ cao minh, chớp mắt đã biến mất trong màn đêm. -----o Hết chương 04 o----- [1] Cử trọng nhược khinh: (Động tác) nhìn qua thì nặng nề nhưng thực ra rất nhẹ nhàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang