[Dịch]Tỷ Phu Hoàn Mỹ
Chương 03 : Chuyện cũ
Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân
.
-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o-----
CHƯƠNG 03Có một số việc, mặc dù đã trôi qua mười mấy năm nhưng Sở Nam vẫn nhớ rất rõ ràng...
Trên một ngọn núi nhỏ hẻo lánh ở thành đông, hai thiếu niên non nớt lén lút trốn sau cây đại thụ, một đứa rất gấp gáp khẩn trương nhìn về phía xa xa, vẻ mặt đau khổ nói:
- Ngũ ca, huynh nói xem có phải là chúng ta đã ẩn núp kỹ quá không? Sao đại điện hạ và tam ca còn chưa tìm thấy chúng ta?
Một thiếu niên khác chẳng hề để ý, hừ nhẹ:
- Ai biết được? Nói không chừng bây giờ bọn họ đã về nhà, đang thưởng thức trà ngon cười nhạo hai chúng ta là thằng ngốc ấy.
Thiếu niên kia rõ ràng có chút sợ hãi, bèn khóc nức nở:
- Ngũ ca, chẳng lẽ chúng ta là hai tên ngốc sao? Mau trở về đi, ta sợ!
Hiển nhiên, hai người này chính là Lý Trăn và Sở Nam lúc còn nhỏ. Một tên là hoàng tử, có mẫu thân và gia tộc họ ngoại bị phụ thân giết chết, một tên thì là đứa nhỏ từ bé đã thấy mẫu thân bị ghẻ lạnh, có lẽ vì đồng bệnh tương liên nên hai đứa trẻ vừa thấy mặt nhau đã dễ dàng bắt chuyện làm quen, sau đó tự nhiên kết thành bạn bè.
Sở Nam hận rèn sắt không thành thép [1], nhìn Lý Trăn mắng:
- Một tên ngốc, bọn họ vốn cũng không muốn mang chúng ta theo, ngươi lại cứ cố sống cố chết nằng nặc quấn lấy, bây giờ họ bỏ ngươi lại không phải là điều bình thường sao? Còn nữa, tiểu cửu, ngươi thật không có ý chí, suốt ngày cứ khóc sướt mướt chẳng giống ai, mất mặt quá. Ngươi thử khóc một lần nữa xem, ta đánh ngươi luôn đấy.
Lý Trăn bĩu môi, rốt cục cũng không dám khóc nữa, run giọng nói:
- Ngũ ca, chúng ta về đi! Trời tối rồi.
Sở Nam nhe răng trợn mắt nhìn Lý Trăn, oán hận chui ra khỏi bụi cỏ, không để ý tới nó đang kêu réo, đi nhanh về phía Sở phủ.
Quả nhiên đúng như dự đoán, những người ra đường đi du xuân đã sớm trở về. Hắn nhún nhún vai, ngâm nga vài bài hát thiếu nhi tung tăng đi phía trước...
... Khung cảnh lại thay đổi, chuyển tới một ngôi nhà đổ nát dày đặc âm khí. Bên trong phòng chất đầy đồ phế thải, tro bụi bám đầy đất. Một gã trung niên có sắc mặt tái nhợt hung hăng nhìn hai đứa bé, chính là Sở Nam và Lý Trăn. Gã túm cổ áo Lý Trăn nhấc lên, âm trầm hỏi:
- Thằng nhỏ, nói cho ta nghe, lúc trước Thẩm gia mưu phản đã giấu bảo tàng bí mật ở nơi nào? Trước khi chết, mẫu thân ngươi đã nói với ngươi những gì?
Lý Trăn tuổi còn nhỏ, đâu đã gặp qua sự tình như này, bị dọa cho toàn thân run rẩy, lắp ba lắp bắp không nói ra lời.
Gã kia xem ra cũng vì quá ham muốn có được bảo tàng mà Thẩm gia cất giấu nên phát điên rồi, đứa nhỏ trước mắt này có thể xem là kẻ cuối cùng mà gã thể hiện ra chút tình người. Giết cũng không nỡ, nhưng lại không cam lòng chịu thả, không hỏi được gì thì lập tức phẫn hận múa loạn trường kiếm trên tay, phát tiết nỗi bực bội trong lòng.
Lý Trăn run rẩy nhìn gã, chỉ sợ gã sẽ giơ kiếm đâm chết mình. Đúng lúc này, Sở Nam từ đầu đến cuối giữ im lặng bên cạnh đột nhiên bất chấp tất cả lao ra cửa, gã trung niên hừ lạnh một tiếng, dễ dàng túm được áo của Sở Nam, tiện tay muốn ném hắn tới bên cạnh Lý Trăn. Đột nhiên trong tay Sở Nam lộ ra một tia sáng sắc lạnh, ra sức vung tới cổ họng gã trung niên.
Gã trung niên giận dữ, lớn tiếng thoá mạ tiểu súc sinh không biết thức thời, nội kình vừa xuất đã hất văng Sở Nam ra, đồng thời ngửa người ra sau tránh được một đòn hiểm của hắn.
Sở Nam nắm bắt thời cơ vô cùng tốt, tuy gã trung niên nhân kia có võ công cao cường nhưng vẫn bị hắn chém một dao vào giữa ngực, mặc dù vết thương không sâu nhưng máu chảy đầm đìa, trông rất là thê thảm.
Sở Nam bị ném đập thẳng vào vách tường, trong miệng phun ra một bãi máu tươi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, chăm chú nhìn gã trung niên phía trước.
Gã trung niên sờ vết thương ở lồng ngực, thở dài:
- Cả đời bắt nhạn, hôm nay lại bị nhạn mổ mù mắt. Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có tâm cơ quyết đoán như vậy, quả thực không tồi. Nhưng bây giờ ta không thể giữ ngươi lại trên thế gian này. Tới âm tào địa phủ thì nhớ lấy, kẻ giết ngươi chính là Yến Nam Lâm Cừu.
Sở Nam chậm rãi đứng dậy, cười lạnh nói:
- Ai xuống địa ngục giờ còn chưa biết được đâu.
Lâm Cừu cả kinh, muốn đâm một kiếm kết liễu hắn, lại cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào ngã lăn ra đất, trong lòng phát run:
- Trên dao có độc!
Sở Nam hừ lạnh một tiếng, lẳng lặng chờ độc dược phát tác. Chờ cho tới khi Lâm Cừu hôn mê, hắn mới nhặt trường kiếm lên đâm xuyên qua tim Lâm Cừu. Khi rút trường kiếm ra, máu tươi vọt thẳng vào người Sở Nam. Hắn lấy một quyển sách nhỏ trên thi thể Lâm Cừu, ném cho Lý Trăn đang ngây ngốc đứng ở phía sau, thản nhiên nói:
- Đây là vật của ngươi, gắng luyện cho tốt, tương lai cũng có chút năng lực tự bảo vệ mình.
Lý Trăn run run nhặt lên, cố nhịn cảm giác tanh tưởi lật xem dưới ánh trăng. Chỉ thấy trên trang bìa sách viết "Liệt Diễm thương quyết", phía dưới còn có ấn ký quen thuộc của Trấn Bắc tướng quân Thẩm Thạch.
Ngay đêm đó, toà phủ khi xưa của cậu ruột cửu hoàng tử Lý Trăn, Đại tướng quân phản loạn Thẩm Thạch xảy ra hoả hoạn...
... Ở hẻm Lục Liễu trong Kinh thành, Sở phủ giăng đèn kết hoa khắp nơi, không khí rất tưng bừng. Khi phản quân thế như chẻ tre, Thiên Cơ doanh trong đội ngũ Hoàng gia Cấm Vệ quân đã chặn đứng quân địch, tử thủ trên đầu tường bảy ngày, rốt cục đã đợi được đoàn quân Cần vương [2], trong ngoài liên thủ giáp công, đánh tan toàn bộ phản quân. Chỉ Huy Sứ Thiên Cơ doanh Sở Nguyên nhân đó được phong làm Tương Thành Bá, Tổng thống lĩnh Quân phòng thủ Kinh thành.
Hậu viện Sở phủ, Sở Nam cầm một quyển sách đọc đến xuất thần, Sở An hơn hắn hai tuổi ngồi chơi cờ với lão sư. Cách đó không xa, mấy thiếu niên khác cũng đang quăng đao vung thương. Đại thiếu gia Sở Cuồng múa thanh trường đao trong tay khiến giọt nước không lọt. Mà đối chiến với y lại chính là Đại Hoàng tử Lý Lăng, tuổi mới đôi mươi đã đột phá cảnh giới ngũ giai. Mà trong góc sân, Lý Trăn được gửi nuôi tại Sở phủ cũng đang yên lặng cầm một cái thương gỗ, hổ khẩu nơi tay không ngừng có máu tươi nhỏ xuống.
Đột nhiên, Sở Nam đang thất thần bị một tràng hoan hô làm cho bừng tỉnh, thì ra là Đại Hoàng tử Lý Lăng đã dùng một chiêu số khéo léo đánh rơi binh khí của Sở Cuồng.
Sở Cuồng không nổi giận chút nào, tin tưởng khẳng định mười phần:
- Bây giờ chưa bằng ngươi, trong vòng ba năm nữa tất sẽ đánh bại ngươi.
Lý Lăng cười nhẹ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Sở Cuồng đang đứng đó suy nghĩ lại từng chiêu kiếm.
Bên người Lý Lăng, một tiểu cô nương thân mặc áo lụa tím đang nhảy nhót hoan hô, ánh mắt sùng bái nhìn Lý Lăng, không ngừng cổ vũ:
- Lăng ca ca quả nhiên lợi hại, lại đánh bại Sở Cuồng ca ca rồi, tương lai có thể sẽ trở thành Đại tông sư đó.
Lý Lăng nghe nữ hài nói vậy liền cười ha hả, nhận lấy tách trà mà cô bé dâng lên, uống một hơi cạn sạch rồi trêu đùa:
- Tốt, nếu sau này ta trở thành Đại tông sư, nhất định sẽ cưới muội làm vợ.
Lời này vừa nói xong, cô bé kia liền ngượng ngùng cắn môi đứng ở một bên, thiếu niên đang chơi cờ trong phút chốc liền mất hết phong độ, tiện tay cầm một quân cờ ném lên trên mặt bàn, nằng nặc đòi kết thúc, thiếu niên cầm thương gỗ múa tới mức hổ khẩu càng chảy nhiều máu hơn. Chỉ có duy nhất một tên không tim không phổi là Sở Nam ngoác mồm cười to.
Cô bé tên là Dương Mai...
Ngày qua ngày, những thiếu niên năm đó cũng dần trưởng thành. Tiểu cô nương đáng yêu Dương Mai trở thành Kinh thành Đệ nhất mỹ nữ. Lý Lăng và Sở Cuồng cũng từ từ bộc lộ tài năng trong quân ngũ. Lý Trăn suốt ngày khóc nhè bám theo Sở Nam trở thành cửu hoàng tử tao nhã chính trực, cũng không bao giờ gọi Sở Nam là ngũ ca nữa. Sở An trước đây tính tình nóng nảy giờ đã thành nhân viên quan trọng trong bộ Hộ, lão sư chơi cờ với y trở thành Đại Học Sĩ nhất phẩm đương triều... Tất cả mọi người đều thay đổi, duy chỉ có Sở Nam là không. Hắn vẫn như trước đây, không nóng không lạnh, chẳng hề để ý đến bất kỳ chuyện gì.
Rốt cục cũng có một ngày, vào sinh nhật đầu tiên sau ba năm hắn rời Sở phủ, trong một bàn gia yến sơ sài, một vị khách quý đã đến. Đó là Bình Nam Bá Dương Liệt.
Dương Liệt tuổi đã cao, bởi vì là khai quốc công thần duy nhất còn sót lại, vậy nên cho dù công huân năm đó của lão kém hơn tổ phụ Sở Nam rất nhiều, lão vẫn có sức ảnh hưởng cực lớn, thậm chí Hoàng đế bệ hạ tôn kính cũng dùng thân phận con cháu để đối đãi với lão.
Sở Nguyên vốn kiêu ngạo giờ rất ngoan ngoãn bưng trà rót nước, Dương Liệt an nhàn ngồi đó giống như một lão nông bình thường, thật không nhìn ra lão chính là người năm xưa đã từng hạ lệnh đồ thành ba ngày. Kỳ thật nếu không phải vì việc đó, bằng vào kinh nghiệm và chiến công, lão đã sớm phong hầu báo tướng, thậm chí là Quốc Công cũng không chừng.
Đúng như Sở Nam dự đoán, Dương Liệt đầu tiên là kể lại kiếp sống thiết huyết năm xưa của lão, nhấn mạnh tình đồng chí đồng đội thân thiết giữa lão và Sở lão thái gia đã quá cố, lại nói cái gì mà Dương gia, Sở gia quan hệ rất mật thiết sâu xa, mặc dù thực ra thì căn cơ Sở gia ở Giang Nam còn từ đường của Dương gia thì lại xa tít tắp ở vùng Đại Mạc tây bắc. Ngay cái lúc mà Sở Thượng Thư trí dũng song toàn đang căng hết cả não ra để nghĩ xem Dương lão gia có ý tứ gì thì lão đã đột ngột thay đổi câu chuyện, quay ngoắt sang bắt đầu bàn về triển vọng và tương lai sáng lạn của hai nhà Sở, Dương.
Với tư cách là lão bất tử của Dương gia, người dẫn dắt cả gia tộc họ Dương, Dương Liệt tỏ vẻ một khi hai nhà đã có quan hệ láng giềng hữu hảo vài chục năm, lại được cho là có quan hệ tổ tiên xa đến mấy trăm năm như thế, không có lý do gì mà không tiếp tục duy trì. Bởi vậy, Dương Liệt đại biểu cho toàn bộ từ già tới trẻ nhà họ Dương đề nghị hai nhà từ giờ trở đi sẽ bồi dưỡng một thế hệ đoàn kết hữu nghị vẹn toàn, kề vai sát cánh phò tá đồng chí Lý Hanh, kiên quyết ủng hộ sự thống trị của nhà họ Lý, hiến dâng tất cả để quốc gia càng thêm thịnh vượng.
Sau đó là chủ nhân cuộc hội đàm lần này lên phát biểu. Sở Nguyên cũng đại biểu cho toàn bộ từ trên xuống dưới N nhân mạng của Sở gia nhiệt liệt hoan nghênh Dương Liệt lão tiền bối tới thăm và đôn đốc chỉ đạo, cực kỳ biểu dương những đánh giá đóng góp của Dương Liệt đối với hai nhà Sở Dương, cho rằng hai nhà đều là những lực lượng nòng cốt của Đế quốc trong quá trình phát triển và đổi mới đất nước. Đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau chính là lẽ sống. Có điều Sở tộc trưởng cũng biểu đạt mối lo lắng rằng hai nhà Sở Dương mà quá thân cận có thể sẽ khiến cho đồng chí Lý Hanh không vui.
Dương Liệt cũng tỏ vẻ tán thưởng đối với ý thức cảnh giác cao độ của Sở tộc trưởng. Lão cũng bày tỏ rằng quyền lực chính trị và chủ nghĩa bá quyền ngày nay là chính là hai lực lượng chính để giữ gìn nền hòa bình thế giới, chúng ta cũng kiên quyết phản đối tất cả những ý kiến, hành vi gây trở ngại cho lực lượng này. Đồng thời Dương tộc trưởng cũng nói bóng gió rằng trước khi tới đây đã được sự đồng thuận của đồng chí Lý Hanh, người lãnh đạo Đảng và nhà nước, bất kỳ bình luận nào nhằm vào cuộc hội đàm lần này đều bị coi là sự khiêu khích đối với quyền lực của Hoàng gia.
Trải qua một phen thăm dò, cuối cùng Sở Nguyên đã xác nhận lần này Dương lão bất tử đến cũng không dẫn tới vấn đề phiền toái gì, bèn cẩn thận hỏi:
- Không biết Dương bá bá muốn phát triển năng lực, à không, muốn tăng tình hữu nghị cách mạng của bọn tiểu bối theo cách nào?
Dương Liệt cũng chẳng chớp mắt, thản nhiên đáp:
- Cưới!
Sở Nguyên sửng sốt, Sở phu nhân bên cạnh thì cười rất tươi:
- Thưa bá phụ, không biết là người muốn cho vị tiểu thư nào xuất giá?
Dương Liệt lại nhếch miệng, lộ ra một khuôn mặt toe toét:
- Tất nhiên trưởng tôn Mai nhi của ta rồi.
Sở Nguyên cúi đầu không nói gì, nụ cười của Sở phu nhân cũng cứng lại. Kinh thành có ai không biết Đại Hoàng tử và trưởng nữ Dương gia là một đôi? Chỉ còn thiếu mỗi bái đường thành hôn nữa thôi. Mà hiện tại uy vọng của Đại Hoàng tử trong quân như mặt trời ban trưa, được Hoàng đế sủng ái, nếu vì vậy mà chọc giận gã, tuy rằng Sở gia cũng không sợ gì, nhưng tóm lại cũng rất là phiền phức, thậm chí cũng sẽ ảnh hưởng tới đường công danh của Sở Cuồng.
Cho dù là ai, đi tranh nữ nhân cùng với một Hoàng tử được bệ hạ ân sủng, binh lính kính yêu, các lão tướng xem trọng cũng đều giống như ông thọ uống thuốc độc, ngại mạng mình quá dài.
Nhưng mà Dương Liệt tự mình đến đây, lại âm thầm truyền đạt ý tứ của bệ hạ, cho dù Sở gia không muốn cũng không dám tùy tiện cự tuyệt. Sở phu nhân khẽ nhìn trượng phu đang im lặng không nói đành gượng cười:
- Không biết bá phụ cho rằng tiểu bối nào của Sở gia xứng đôi với Mai nhi?
Dương Liệt cười khoái chí vỗ đùi, lại nhấc rượu ngon của Sở gia lên uống, cũng chẳng thèm ngẩng đầu, lấy ngón tay chỉ chỉ:
- Nó.
Trong phút chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Sở Nam đang ngồi trong góc. Hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngẩng đầu lên liền thấy những biểu cảm hoặc là nghi hoặc, hoặc thoải mái, hoặc hâm mộ, hoặc ngạc nhiên,... Cuối cùng, hắn mới phát hiện ra ngón tay thô to mang đầy vết chai sạn của Dương Liệt đang chỉ thẳng vào mình.
-----o Hết chương 03 o-----[1] Hận rèn sắt không thành thép: Chỉ hành động nóng nảy vì muốn tốt cho đối phương.
[2] Cần vương: Giúp vua. Thời Nguyễn nước ta cũng có một phong trào Cần vương chống Thực dân Pháp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện