[Dịch]Tỷ Phu Hoàn Mỹ

Chương 02 : Thật đáng buồn thật đáng thương

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

.
-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o----- CHƯƠNG 02Mặc dù Sở Nam đã no bụng, nhưng mà tâm tình của hắn lai bị hai gã bạn xấu làm cho có chút buồn bực, nhất là Triệu mập rất không có ý tứ nhắc lại chuyện hắn vẫn còn là xử nam, khiến cho tâm hồn ngây thơ và non nớt cua hắn bị đả kích không nhỏ. Sở Nam ra ngoài quậy phá đã lâu, tuy không so được với mấy tên ác thiếu tiếng ác vang lừng, nhưng đại đa số thanh lâu ở kinh thành cũng đều có dấu chân của Ngũ thiếu gia Sở gia để lại. Chỉ là hắn bị trời già "ưu ái", thân thể tuyệt không có bất kì bệnh tật gì nhưng lại luôn xem việc đi dạo ở thanh lâu, thưởng ngoạn trên hoa thuyền như một thú tiêu khiển, phóng túng lắm cũng chỉ trao đổi kiến thức với các cô nương mà thôi. Nói về thuật phòng the, hắn tuyệt đối là chuyên gia hạng nhất, thế nhưng bản thân hắn lại chưa bao giờ trải qua thực tiễn, không nghĩ rằng bây giờ bị người ta mang ra châm chọc. Mà một năm trước, hắn kết hôn với đệ nhất mỹ nữ kinh thành Dương Mai thì lời đồn đại càng ác độc hơn, nghiêm trọng nhất chính là khi kết hôn được mấy tháng, có một vị cung nữ trong cung một lời chỉ rõ Dương đại tiểu thư vẫn là xử nữ, càng khiến người ta đồn thổi về tình hình bệnh tật của hắn. Sở Nam lắc lắc đầu buồn bực, vứt hết mấy lời bàn tán chó má đó ra khỏi suy nghĩ. Ra khỏi Yêu Nguyệt lâu, bị gió lạnh thổi vào mặt, cảm giác say lập tức giảm đi ba phần, hắn ngâm nga vài làn điệu mà bản thân cũng không rõ, lắc lư chen vào dòng người trên đường, chẳng bao lâu sau, những tiếng mắng chửi quen thuộc lại vang lên trong đám đông. Cách đó không xa là một lầu trà nguy nga, vị trí mộc mạc thanh nhã, tuy nằm trong phố xá sầm uất nhưng có cây xanh bọc xung quanh tạo ra nét tương phản, lại nằm trong đúng chỗ khuyết của hồ nước hình trăng lưỡi liềm, tại phố phường ồn ào lại có một không gian tĩnh lặng như thế, riêng điểm này đã khiến cho người khác xem trọng nó hơn vài phần so với những trà lâu bình thường khác. Sở Nam thu hồi bộ dạng ngả ngớn, chỉ sau nháy mắt, trong một căn phòng trang nhã trên lầu đã xuất hiện một vị công tử thanh tao. Hắn nhẹ giọng gọi tiểu nhị mấy loại trà nổi tiếng, cười cười nói với người ngồi đối diện: - Quả nhiên ngươi ở chỗ này. Trong phòng mà Sở Nam tiến vào còn có một người ăn mặc theo lối thư sinh, nghe Sở Nam mở miệng nói chuyện liền cười nhàn nhạt, cầm chén trà trên bàn khẽ nhấp một ngụm, động tác và thần thái đều cực kỳ tao nhã, có phong phạm quý tộc hơn Triệu Viễn, Lưu Điển rất nhiều. Thư sinh kia mở miệng nói: - Chán học với Tô Học Sĩ rồi, kiếm vài cái cớ đi ra ngoài giải sầu mà thôi. Lát sau lại phải hồi cung. Sở Nam khinh thường nói: - Lại đang nói dối, nếu muốn giải sầu thì có nhiều chỗ tốt hơn nơi này, vì sao lại tới đây? Sợ là không chỉ tới để giải sầu mà còn để gặp người nào đó. Sở Nam vừa nói chuyện, ánh mắt lại vừa nhìn về phía sau thư sinh kia. Hắn vừa mới dứt lời, sau lưng thư sinh xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp, tay bưng một ấm tử sa [1] nghi ngút khói, hương trà bay thoang thoảng như những sợi tơ nhỏ, khiến người khác cảm thấy mình đang lạc trong tiên cảnh. Sở Nam mở miệng khen: - Phiêu Tiên lầu quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ bằng hương trà này thôi cũng đủ xưng là đệ nhất kinh thành rồi! Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài đặt ấm trà xuống, che miệng cười duyên: - Sở thiếu gia quá khen rồi, những phương pháp pha chế tiên trà thần kỳ này đều là huynh hướng dẫn, cha muội cũng nhiều lần tự xưng là đệ tử "hờ" của huynh đó. Sở Nam cười hắc hắc nói: - Ta cũng chẳng có bản lãnh gì cả, cha và ông nội của muội mới là trà sư chân chính. Ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi, những phương pháp pha trà gì gì đó ta đọc thấy rất đau đầu, toàn là do ta sao chép từ sách ra mà muội lại cố tình không tin. Thiếu nữ kia chẳng qua mới chỉ mười sáu tuổi, thế như công phu miệng lưỡi rất là lợi hại, lập tức làm nũng: - Là sách gì chứ? Nếu nói tới những bộ sách liên quan đến trà đạo, nhà muội sưu tầm đã mấy đời, cũng chẳng thiếu quyển nào, thế nhưng đều không có những phương pháp mà huynh đưa ra. Ông nội nói, huynh càng không thừa nhận, càng chứng tỏ huynh là người lão luyện, còn nói sẽ để cho Tiên Nhi bái huynh làm thầy, theo huynh học tập đó. Sở Nam thật sự không chống đỡ được thế công của thiếu nữ, vất vả lắm mới hạ quyết tâm rút ống tay áo đang bị thiếu nữ nắm lấy ra, ánh mắt đảo qua thân hình lồi lõm của Tiên Nhi, cười gian nói: - Ồ, bái sư gì gì đó thì đơn giản thôi, cái này có thể suy nghĩ. Nhưng mà nàng cũng biết thanh danh của ta không tốt cho lắm, lại tuổi trẻ khí thịnh, lỡ chẳng may thú huyết sôi trào mà làm ra chuyện gì thì thật sự không hay đâu. Tiên Nhi chu môi, cười ngọt ngào: - Tiên Nhi xấu xí, so với vị phu nhân như tiên nữ kia của huynh thì thật sự giống như người ở trên trời, kẻ ở dưới đất. Nhưng cho dù tiên nữ như thế huynh cũng không sờ tới, vậy nên Tiên Nhi rất là yên tâm. Dứt lời nàng che miệng khẽ cười, bộ dáng thuần khiết đáng yêu, đã sớm nhìn thẳng vào mắt Sở Nam. Bị thiếu nữ đùa giỡn, Sở Nam vốn tự nhận là tay lão luyện tình trường cũng không dám tiếp tục trêu chọc nàng. Sợ tiếp tục vui đùa với Tiên Nhi sẽ làm người nào đó ghen, hắn liền phất tay nói: - Đi mau đi mau, tuổi còn nhỏ, cái gì hay không học lại học mấy trò miệng lưỡi của các bà các cô, để xem sau này ai muốn cưới muội, thành một cô nương ế chỏng chơ thì rất hay đó. Tiên Nhi bĩu môi, nhẹ nhàng thi lễ với thư sinh ngồi đối diện hắn, không đợi người nọ đáp lễ đã quay qua làm mặt quỷ với hắn rồi tung tăng đi xuống lầu. Thư sinh kia nhìn chằm chằm Tiên Nhi, cho đến khi nàng khuất bóng, trong miệng gã vẫn còn lẩm bẩm gì đó. Sở Nam cẩn thận nghe ngóng cũng chỉ nghe được mấy câu: - Không có ai cưới, vậy ta nguyện ý cưới nàng. Không có ai cưới... Sở Nam lắc đầu thở dài, biểu cảm như muốn nói: "Ngươi không cứu chữa được nữa rồi". Hắn gõ đầu thư sinh kia mấy phát, nói: - Tỉnh, tỉnh mau, người ta đi rồi, còn nhìn cái rắm gì nữa? Người nọ phục hồi lại tinh thần, thở dài: - Ài, ta hao hết tâm trí tìm cách xuất cung chính là muốn nhìn nàng vài lần, nhưng mà trong mắt nàng, ta chỉ là một người qua đường. Nói xong, trong mắt gã hiện lên vài tia mờ mịt. Sở Nam uống trà Phiêu Tiên nổi tiếng kinh thành, toàn thân đều như có một dòng nhiệt lưu chảy qua, cảm giác mệt mỏi sau khi uống rượu biến mất sạch sẽ trong nháy mắt. Người nọ thấy bộ dạng hưởng thụ của hắn cũng nâng chén trà lên, có điều cho dù thế nào cũng không phẩm ra chút hương vị gì, bất đắc dĩ đặt xuống bàn, nói: - Lại nói thời gian ta và ngươi quen biết Tiên Nhi cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng nàng lại thân thiết với ngươi còn xa cach với ta như vậy. Ta giúp nàng cũng không ít hơn ngươi, đây là vì sao? Sở Nam nghe xong lời này thì không khỏi đau đầu, loại chuyện này thật khó mà giải thích, đành phải thuận miệng đáp chiếu lệ: - Đâu có, ngươi nhìn nhầm rồi, tính cách của Tiên Nhi vốn rất là hoạt bát. Người nọ lắc đầu kiên định nói: - Ta ngồi ở đây cả ngày, khi Tiên Nhi dâng trà cho ta, ta còn chưa chào hỏi nàng đã vội bước đi. Hôm nay Tiên Nhi cũng chỉ đi ra dâng trà hai lần, lần đầu là cho một lão Hàn Lâm, sau là lúc tiếp đón Lễ bộ Tôn Thượng Thư. Nhưng mà ngươi vừa mới đến, là thời điểm đông khách nhất, Tiên Nhi liền lập tức xuất hiện. Phần tình cảm này thằng mù cũng cũng có thể nhìn ra. Sở Nam lại cảm thấy đau đầu, loại tình tiết máu chó [2] này mà cứ tiếp tục thì chỉ sợ là hai người sẽ biến thành tử địch, cả đời không thèm nhìn mặt nhau. Nếu nói Triệu mập, Lưu đầu gỗ là bạn xấu, tên trước mặt này chính là bạn thân, lớn lên cùng nhau, thậm chí còn trải qua sinh tử cùng nhau. Huống chi Sở Nam thật sự không có ý đồ gì với Tiên Nhi cả, không muốn vì lý do này mà trở thành hai người xa lạ, bèn mở miệng: - Ngươi cũng biết, lúc trước cả nhà Tiên Nhi chạy nạn vào kinh thành, là ta sắp xếp nhà cửa cho bọn họ, nói thẳng ra, trà lâu này cũng là ta giúp họ dựng nên, Tiên Nhi thân cận với ta một chút cũng là bình thường. Lại nói, đã nhiều năm như vậy, ngươi cũng có thể nhìn ra ta không có tâm tư gì đối với Tiên Nhi, ngươi cũng đừng suy nghĩ linh tinh, làm loạn lên cũng chẳng hay ho gì đâu. Người nọ cười nhẹ: - Ngươi cũng suy nghĩ nhiều rồi. Những năm gần đây ngươi cứ thần thần bí bí, lại ly kỳ biến mất ba năm, có lẽ đã gặp được cô nương nào tốt rồi. Tuy gã nói vậy nhưng trong lòng không khỏi thầm than, ta biết ngươi chưa từng có tâm tư gì đối với Tiên Nhi, chỉ là Tiên Nhi thì lại có. Sở Nam lắc đầu, không muốn tiếp tục vấn đề này liền nói đến chuyện của Triệu Viễn, Lưu Điển. Người nọ gật đầu nói: - Hai người bọn họ không tồi, có chí hướng như vậy, cộng thêm cố gắng của bản thân, có lẽ tương lai sẽ làm nên sự nghiệp. Dứt lời gã lại cảm thán: - Thế nhân đều nói sinh ra trong nhà giàu có là may mắn, hạnh phúc, lại không biết rằng đối với rất nhiều người, xuất thân tốt cũng rất đáng buồn, đáng thương. Kỳ thực ở nhiều thời điểm, sự tình máu chó sở dĩ máu chó, tình tiết cũ sở dĩ cũ, là bởi vì nó phát sinh quá nhiều lần. Mỗi ngày, ở sâu trong cánh cửa phủ to lớn đóng chặt kia, có rất nhiều câu chuyện còn hơn cả tiểu thuyết vẫn đang diễn ra. Gia đình lục đục, âm mưu quỷ kế không gì là không có. Có thể trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, dù nhìn bề ngoài như thanh củi mục yếu đuối cổ hủ hay là trông như bình hoa ngực to não bé, cũng chưa chắc đã không có một câu chuyện khiến người nghe rơi lệ. Sở Nam không nói gì. Thật sự không nghĩ tới vốn chỉ thuận miệng thay đổi đề tài lại khiến tên này cảm thán như vậy. Ngẫm lại, thấy kẻ khác đi kiến công lập nghiệp mà bản thân gã chỉ có thể chui trong Hoàng cung đại viện, có lã bất mãn trong lòng nên mới bắt đầu phát tiết ra. Hắn đưa ánh mắt thương hại nhìn thanh niên trước mắt. Đáng thương cho gã, thân là Cửu hoàng tử Lý Trăn của Đại Lương lại có một mẫu thân có ý đồ mưu phản bị xử tử, hơn một trăm người trong gia tộc cũng bị tru di. Tuy cuối cùng gã được giữ lại tính mạng, nhưng mà cũng bị tống ra khỏi hoàng cung, chính là muốn cho gã tự sinh tự diệt. Gã chịu đựng vô vàn đau khổ ngoài cung, không biết đã nhận được bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ và xa lánh. Cũng may Hoàng Thái hậu ăn chay niệm phật, niệm tình gã mang trên mình dòng máu Hoàng gia nên khai ân đón về cung. Khi đó vị cửu hoàng tử này đã lênh đênh bên ngoài mười tám năm. Lý Trăn thấy ánh mắt của hắn, không nhịn được cười nói: - Ít ra bây giờ ta đã được Hoàng gia tiếp nhận, rốt cục cũng có một danh phận rõ ràng. Về sau làm một vị Tiêu Dao Vương cũng không tệ. Nhưng thật sự thì áp lực trên người ngươi còn nặng hơn ta vài phần. Ta nghĩ nếu đổi cho một người khác ở vị trí của ngươi, chắc sẽ nhanh chóng đi tự sát, nào có thể vui vẻ khoái hoạt như ngươi? Sở Nam đã sống được gần hai mươi năm nên rõ, có rất nhiều đạo lý người ta cho là đương nhiên nhưng lại không thể hiểu được hoàn toàn. Nếu đổi cho hắn là Lý Trăn, ở bên ngoài chịu khổ cực mười mấy năm như thế, sao có thể khuất phục dễ dàng? Hoàng gia thì sao, chỉ một cái danh phận là có thể xoá đi sự oan ức, oán hận mười mấy năm được sao? Lại còn phải tạo ra một bộ dạng cảm kích nữa chứ. Nhìn tên Lý Trăn này, chỉ cần được Hoàng gia ban cho một cái danh phận cũng đã rất thỏa mãn, coi như không sống uổng kiếp này, vậy là đủ sao? Nhưng mà những lời này cũng chỉ có thể nói thầm mà thôi, cho dù như thế nào cũng không nói ra được. Lý Trăn nhìn bộ dáng chẳng hề để ý của hắn, thở dài nói: - Ngươi xem, Sở gia ngươi trăm năm là phú hộ, đời nào cũng xuất hiện nhân tài lớp lớp, Sở lão gia đi theo tiên hoàng mở mang bờ cõi, lập nên vô số công huân, phụ thân ngươi lớn lên cùng phụ hoàng, hiện tại giữ chức Binh bộ Thượng Thư. Trong triều, luận lý lịch, uy vọng cùng mức độ được sủng ái, ngoài vài vị thân vương ra thì chẳng còn ai hơn cả. Gã dừng lại nhìn Sở Nam một chút, sau đó nói thật chậm: - Còn thế hệ sau này, quả thật càng khó lường hơn. Sở Cuồng Sở đại ca, được xưng là Cuồng tướng của Sở gia, đánh cho Man tộc phía tây bắc chạy trối chết, mới vừa ba mươi đã được xem là ngôi sao sáng của Đại Lương, xếp cùng đại hoàng huynh ta. Sở tam ca cũng không kém, hai mươi tuổi tuổi đã bộc lộ tài năng trong chốn quan trường, nghe nói được Hộ bộ Thượng Thư rất coi trọng, thậm chí năm ngoái Tiền Thượng Thư tới Ngự thư phòng báo cáo công việc cũng mang theo hắn, lúc ấy hắn không luống cuống chút nào, nói năng từ tốn, những gì phức tạp rối rắm đều được hắn nói rõ ràng rành mạch, lại tự sáng tạo ra phương pháp ghi nhớ sổ sách riêng, khiến phụ hoàng rất cao hứng, phá lệ hứa rằng nếu sau này Sở tam ca vẫn có tài như bây giờ, trong vòng hai mươi năm sẽ thăng lên làm Thượng Thư một trong sáu bộ. Cái này tuyệt đối là vinh quang muôn đời. Nghe nói nhị ca và tứ ca cũng rất nổi tiếng, kỳ thi Hương năm nay sợ là sẽ tạo ra chấn động không nhỏ cho kinh thành. Cái này cũng mới chỉ tính là thứ yếu, quan trọng nhất là Sở gia còn có năng lực cất tấm biển bá tước được ngự ban mà treo lên hai chữ "Sở phủ". Cái này tuyệt đối không chỉ đơn giản là được nhận Hoàng ân bình thường. Sở Nam nghe gã nói, rầu rầu uống trà rồi cất giọng buồn bực: - Ngươi nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn chứng tỏ ta là một tên phế vật đáng thương đang sống trong một địa phương toàn là thiên tài chứ gì? Nhưng mà ta lại cảm thấy rất tốt, chả có gì đáng buồn đáng thương cả. Lý Trăn dùng ánh mắt nhìn hắn cũng khiến hắn rất là khó chịu. Lý Trăn nhìn sắc trời, bất đắc dĩ nói: - Ta phải về cung rồi, nếu chậm trễ sẽ bị trách phạt. Ngươi cũng về phủ đi, đừng gây loạn bên ngoài, Sở thúc thúc mà thấy thì da thịt lại chịu khốn khổ. Sở Nam vẫn không thèm để ý tới, vẫn ung dung uống chén trà đã lạnh, phất phất ống tay áo như đang đuổi ruồi: - Biến mau đi, đừng phiền ta! Lý Trăn đứng dậy, sau nửa ngày do dự mới mở miệng nói: - Hình như hôm nay ta thấy tẩu phu nhân vào cung. Sáng nay Đại Hoàng huynh cũng bí mật tiến cung, phụ hoàng sắp xếp yến tiệc tẩy trần cho nàng... Sở Nam nghe xong thì lập tức híp mắt lại, thấy Tiên Nhi đang mỉm cười tiến lại bên này bèn nhanh chóng kéo nàng tới gần, hai tay dùng sức vò vò đầu nàng, làm cho mái tóc thanh tú được chải chuốt tỉ mỉ bù xù lên. Sau đó không thèm để ý tới Lý Trăn đang trợn mắt há mồm và tiểu mỹ nhân khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp động lòng bên cạnh, oán hận nói: - Ta thật thật đáng buồn, ta thật đáng thương! Dứt lời liền đi thẳng xuống lầu không thèm quay đầu lại. -----o Hết chương 02 o----- [1] Ấm tử sa: một loại ấm chuyên dùng để pha trà. [2] Máu chó: (cẩu huyết) Chỉ một loại tình tiết lặp đi lặp lại đến phát chán trong truyện, phim.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang