[Dịch]Tỷ Phu Hoàn Mỹ
Chương 01 : Nhà cao cửa rộng bạn bè xấu
Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân
.
-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o-----
CHƯƠNG 01Thời điểm xuân hạ giao thoa, mặc dù mặt trời trên cao rọi xuống cũng không thấy ấm áp hơn bao nhiêu, hơi lạnh cuối mùa khiến cho người ta không thể không khuất phục dưới dâm uy của trời đất, bất đắc dĩ phải mặc thêm vài tấm áo dày.
Ở một nơi yên tĩnh trong tiểu viện, Sở Nam bị ánh mặt trời chiếu tới tận mông mới mặt cau mày có bò dậy khỏi giường, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa chậm chạp mặc quần áo, bộ dáng lười nhác thật sự khiến cho người ta muốn đạp hắn mấy đạp.
Hắn nheo mắt mở cửa phòng, thoải mái duỗi duỗi cái lưng mỏi, nói vài câu qua loa ứng phó với đám gia đinh đang chạy tới thỉnh an, sau đó khoan thai đi đến miệng giếng, mặc cho nha hoàn ngăn trở vẫn múc nước giếng lên rửa mặt. Có điều không biết làm sao lại để một chút nước bắn vào trong cổ, cảm giác lạnh buốt làm cho hắn nhe răng trợn mắt một phen. Sau khi lấy ống tay áo xoa lung tung lên mặt, hắn quay sang nhìn tiểu nha hoàn xinh đẹp bên cạnh nói:
- Linh Lung à, nói cho ngươi biết, dùng nước lạnh rửa mặt mỗi ngày có thể dưỡng da đấy. Nhìn da dẻ của thiếu gia ta mà xem, hâm mộ không, ghen tị không, đỏ mắt không?
Linh Lung trợn tròn mắt liếc nhìn hắn rồi quay đầu đi, làm bộ như không thèm để ý tới mấy câu trên:
- Gần quá trưa rồi, hay là cô gia nhanh đi ăn cơm đi, nếu chậm trễ, vừa khiến tiểu thư tức giận, cô gia người cũng phải nhịn đói đó.
Linh Lung nói lời này xong, đám nha hoàn xung quanh đều che miệng cười trộm. Đây cũng không phải là lần đầu cô gia bị nữ chủ nhân trong nội viện chỉnh trị.
Sắc mặt Sở Nam vô cùng quẫn bách, oán hận nhìn Linh Lung, cố gắng nghiêm túc một chút, không nghĩ rằng mọi người xung quanh càng cười lớn hơn. Bất đắc dĩ hắn đành giả vờ như không thèm để ý, nói:
- Các ngươi thì biết cái gì? Đó chính là phu nhân đang ân ái với ta. Còn ngươi, Linh Lung, một con nhóc chưa phát dục, không hiểu chuyện mà cứ như hiểu hết rồi vậy. Suốt ngày ngăn không cho ta rửa mặt bằng nước lạnh. Rõ ràng là ngươi ghen tị với làn da của ta. Hắc hắc, giờ trong lòng ngươi hẳn là rất tự ti, bị ta phát hiện ra rồi mà.
Dứt lời, Sở Nam vênh váo tự đắc đi đến chính phòng. Sau lưng hắn, Linh Lung cao giọng hô:
- Xử lý chậu nước cô gia mới vừa dùng đi! À mà thôi, cũng không cần giữ lại cái chậu làm gì, ném hết đi. Để lại chỉ tổ thêm phiền phức.
Thân thể Sở Nam chợt lảo đảo, suýt nữa ngã vật ra đất. Hắn hận tới nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nghĩ nên trừng phạt con nhỏ Linh Lung này như thế nào, để cho nàng biết ai mới là chủ nhân thật sự trong nội viện.
Mặc dù rất tức giận, nhưng khi tới gần chính phòng, hắn nhanh chóng đổi sang một khuôn mặt tươi cười, lấm la lấm lét dò xét xung quanh, phủi lại mấy vết nhăn trên vạt áo, lại kéo lại ống tay áo đang vén tới tận khuỷu xuống, cảm thấy mình ăn mặc không có sai lầm gì mới cẩn thận bước qua ngưỡng cửa.
Giữa phòng có một mỹ nhân mặc cung trang đang dùng bữa, tay ngọc trắng nõn tương phản với đũa gỗ đen càng làm nổi bật lên nét xinh đẹp. Mái tóc huyền của nàng được búi cao, tuy không có châu ngọc đính kèm nhưng có một loại vẻ đẹp thanh lệ thoát tục, thật sự là băng cơ ngọc cốt, hoa nhường nguyệt thẹn.
Mỹ nhân thấy Sở Nam vào phòng, sắc mặt cũng không thay đổi gì, buông bát đũa rồi lấy một chiếc khăn lau qua miệng, nhẹ giọng nói:
- Ngươi tới rồi sao? Mau ngồi xuống ăn cơm đi!
Sở Nam cười ngây ngô rồi ngồi xuống, cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn cơm. Bởi vì chưa ăn điểm tâm nên bụng hắn đã đói cồn cào, dùng sức bới vài miếng cơm, lại gắp thêm vài miếng thức ăn nhai nhồm nhoàm, giống như nạn nhân chết đói vậy.
Có điều tốc độ nhai của hắn càng lúc càng chậm, hồi lâu sau mới trợn mắt cố nuốt xuống, mặt mũi méo xệch:
- Phu nhân, đồ ăn lạnh cả rồi.
Đúng vậy, mỹ nhân lạnh lùng như băng này chính là vợ của tên củi mục hắn, cháu gái ruột của Bình Nam Bá Dương Liệt - Dương Mai diễm danh lan xa.
Giọng Dương Mai, hoặc có thể gọi là Sở phu nhân, chậm rãi cất lên:
- Mau ăn đi, nếu muộn thêm chút nữa, đồ ăn lạnh cũng không có đâu.
Sở Nam bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi, vất vả lắm mới nuốt xong một bát cơm, nói cái gì cũng không tiếp tục ăn nữa.
Dương Mai thấy hắn buông bát đũa xuống, cũng không khuyên hắn ăn thêm, phân phó cho nha hoàn bên cạnh thu dọn đồ ăn, cầm khăn tay lau sạch bàn tay mình.
Sở Nam vốn dĩ đang đói, lại ăn ít, vừa nãy còn chưa có cảm giác gì, hiện tại thấy thức ăn đều bị dọn đi hết thì hối hận vạn phần. "Mẹ nó, mặt mũi cái rắm, lẽ ra nên ăn nhiều một chút, giờ càng nghĩ càng thấy đói."
Dương Mai dường như không phát hiện ra vẻ mặt khác thường của hắn, tiếp tục nói:
- Buổi chiều ta tiến cung bái kiến Thất công chúa, có lẽ sẽ phải ở lại một thời gian, ước chừng ngày mai mới trở về.
Sở Nam cúi đầu khẽ kêu một tiếng nhưng không biết nói gì khác.
Dương Mai đứng dậy, trong khoảnh khắc đó liền bày ra dáng người cao gầy mảnh khảnh, cung trang trang trọng không thể che lấp được thân hình mê người, ánh mắt nàng luôn luôn toát ra một nét kiêu ngạo khó che dấu.
Dương Mai đi tới cửa thì dừng lại, do dự một lát mới mở miệng:
- Nếu không có việc gì thì bớt ra ngoài gây chuyện một chút, chọc lão gia tức giận không tốt đâu.
Sở Nam giống như đứa trẻ được được giạy dỗ, gật đầu cái rụp. Hắn thở dài đưa mắt nhìn theo bóng Dương Mai đã đi xa, tay xoa xoa bụng, rung đùi đắc ý đi ra ngoài.
Tất nhiên là hắn không đời nào chịu thành thành thật thật chui trong nhà như một thằng ngốc, thừa dịp thời tiết hôm nay không tồi, "bà quản gia" lại không ở nhà, phải thoải mái thư giãn một phen.
Phòng của hắn nằm ở một góc yên tĩnh trong Sở phủ, ra khỏi cửa là một con đường nhỏ, hơi chếch sang bên cạnh là một rừng trúc, mặt bên kia là hồ nước trong suốt, nhìn rất là vui mắt.
Đi thẳng một mạch đến cổng chính cũng chẳng gặp được bao nhiêu người, Sở Nam thầm nghĩ: "Yên tĩnh là tốt, nhưng lạnh lùng quá thì không tốt chút nào."
Theo thói quen, hắn lên tiếng chào hỏi mấy tên gác cổng, sau đó cũng không thèm để ý tới bọn họ hô to gọi nhỏ những gì, hai chân trực tiếp bước theo hình chữ bát, nghiêng nghiêng ngả ngả tiến về phía trước. Phía sau, mấy tên gác cổng nhìn vào tư thế bước đi của hắn, có người không nhịn được thở dài:
- Ngũ thiếu gia lại ra ngoài gây chuyện, nếu để Hầu gia biết, thể nào da thịt chúng ta cũng phải chịu một phen đau khổ.
Tên khác lại tiếp lời:
- Đúng đấy! Lần trước nếu không phải Ngũ thiếu nãi nãi ra mặt, chưa chắc chúng ta đã được giảm nhẹ hình phạt, chỉ phải nằm trên giường một tháng thôi đâu.
Một tên người hầu trẻ tuổi không nhịn được xen mồm vào:
- Ta nghĩ nếu Ngũ thiếu gia có được một nửa bản lãnh của Đại thiếu gia hoặc Tam thiếu gia cũng đủ khiến Hầu gia rất vừa lòng rồi. Cho dù là Nhị thiếu gia và Tứ thiếu gia bị lão gia xa lánh cũng giỏi hơn hắn vài phần...
Hắn còn chưa kịp nói xong, một gia đinh lớn tuổi bên cạnh liền dùng sức đạp hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Câm miệng, đừng có nói hươu nói vượn. Nếu để cho quản gia nghe thấy thì đầu lưỡi của ngươi không bị cắt mới lạ đó. Chuyện của chủ nhân các ngươi có thể đem ra bàn luận được sao?
Dứt lời, không quản phản ứng của mọi người, lão liền đi đến phía sau cổng chính dựa lưng ngồi xuống, ánh mắt xa xăm như đang nhớ lại chuyện gì đó. Thật lâu sau, giường như có tiếng thở dài vang lên, cũng không biết vì sao lão lại âu sầu như vậy.
Tất nhiên Sở Nam chẳng hề sầu não làm gì, hắn quậy phá lung tung trên đường phố, không phải thuận tay trộm vài trái hoa quả của người ta thì là lại gần chọc ghẹo thiếu phụ vừa ra khỏi cửa. Trong một tràng tiếng chửi bới thoá mạ, rốt cục hắn cũng tới trước một căn lầu ngập tràn mùi son phấn.
Hắn ngẩng đầu nhìn qua, tuy là ban ngày, ngoài cửa vẫn đốt đèn lồng màu đỏ, dựa vào ánh sáng nhạt nhoà cộng thêm mùi son phấn kia, đến thằng mù cũng có thể nhận ra nơi đây có chút mùi vị mập mờ. Ngay chính giữa cửa treo ngang một tấm biển đề ba chữ "Yêu Nguyệt lâu", nhìn qua thì đây hẳn là nét bút của danh gia. Sở Nam dám lấy đầu ra đảm bảo đây là bút tích của Vương Đại Học Sĩ, nghe nói là do khi xưa lão từng tới đây ăn chơi trác táng, không ngờ trong túi không có tiền, bị chủ quán bắt viết mấy dòng chữ mới cho về, bây giờ đã sớm trở thành câu chuyện bàn tán lúc trà dư tửu hậu, nhiều lần bị đồng nghiệp lôi ra châm chọc. Vương đại học sĩ lại là người ruột để ngoài da, chẳng để ý chuyện năm xưa chút nào, không những không làm khó dễ Yêu Nguyệt Lâu mà còn tới trả lại ngân lượng năm đó còn thiếu. Không biết chuyện này do ai truyền vào Hoàng cung, nghe đồn Vương Đại Học Sĩ được truyền tới Ngự thư phòng, được Hoàng đế bệ hạ hung hăng khích lệ một phen, ban cho vài nàng cung nữ xinh đẹp, vinh quang này làm cho không ít người ghen tị đến chết.
Hai nàng thị nữ đứng ngoài cửa Yêu Nguyệt lâu thấy Sở Nam đi tới liền vội vàng tiến lên nghênh đón, cất tiếng cười quyến rũ nịnh nọt:
- Sở gia đã lâu không tới. Đi nào đi nào, Lưu gia, Triệu gia đã sớm tới rồi.
Hai người kia vốn là kỹ nữ chuyên dắt khách của Yêu Nguyệt lâu, rất biết cách xem mặt đoán ý, dứt lời liền cúi đầu khom lưng dẫn đường phía trước, khi Sở Nam thuận tay ném tới một nén bạc, hai nàng lại càng uốn cong lưng ong, rất là lợi hại.
Sở Nam cũng không dừng lại, tránh dây dưa nhiều với dung chi tục phấn, một đường đi thẳng lên lầu ba. Đến trước một căn phòng có lò sưởi liền vội vàng đẩy quy nô đang định gõ cửa sang một bên, đẩy mạnh cửa tiến vào.
Trong phòng có hai người đang uống rượu mua vui, thấy có người xông vào thì rất tức giận, có điều khi biết đó là Sở Nam thì bắt đầu mắng to hắn không lễ phép. Ba người vui vẻ cười đùa một phen rồi ngồi xuống, phân phó hạ nhân chuẩn bị thức ăn.
Hai người này, một là Triệu Viễn, Nhị công tử của Lại bộ Thượng Thư Triệu Thiên Long, người kia là Lưu Điển, trưởng tử của Trấn Bắc Bá Lưu Thứ. Triệu Viễn thân mang cẩm y ngọc đái, lời nói không kiêng kỵ gì, vừa cùng chém gió với Sở Nam vừa giở trò trên người cô nương ngồi bên cạnh gã. Lưu Điển thận trọng điềm đạm hơn, mỉm giơ chén rượu về phía Sở Nam thăm hỏi.
Triệu Viễn thân hình mập mạp, nếu lần đầu trông thấy tất cho rằng hắn là một tên gian thương lòng dạ đen tối, toàn thân đều có mùi tiền. Triệu nhị công tử rút bàn tay lợn ra khỏi người thiếu nữ bên cạnh, dùng sức vỗ vỗ bả vai Sở Nam, gắt giọng hô:
- Ngươi nha, rốt cục cũng được đi ra, ta còn tưởng lão già nhà ngươi bị điên, đạp chết ngươi rồi chứ?
Sở Nam không thèm để ý tới mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của gã, nhìn canh nguội thịt lạnh trên bàn mà bất mãn hét lên:
- Yêu Nguyệt lâu này càng ngày càng kém, sao còn chưa mang đồ ăn lên?
Lưu Điển mặc dù không phải là con của vợ cả nhưng vừa nhìn là biết phẩm hạnh rất tốt, có điều khi nghe thấy câu nói của hắn cũng không tỏ vẻ gì, chỉ hơi cười hỏi:
- Lại chưa ăn cơm sao? Quả là nhà có vợ đẹp có thể lấy sắc thay cơm mà.
Triệu Viễn rất là căm tức nhìn Sở Nam, ác độc nói:
- Với lá gan của hắn, sợ là ngay cả tay của Dương tiên nữ cũng chưa sờ đến. Con mẹ nó, ngẫm lại cũng thật là buồn nôn, thành hôn hơn một năm trời...
Sở Nam thò chân đạp Triệu mập một cái ngắt lời gã, sau đó nhanh chóng chuyển đề tài:
- Nghe nói đã xác định được địa phương mà Triệu nhị thiếu gia tiếp quản. Chậc chậc, có lão già làm quan to chính là có lợi. Không biết là chức quan béo bở gì?
Triệu mập mặc dù biết hắn đang lảng sang chuyện khác nhưng cũng không vạch trần, đắc ý nói:
- Bổn thiếu gia anh minh thần võ, bằng vào bản lãnh của mình chiếm vị trí đầu trong cuộc tuyển chọn của Lại bộ, được bệ hạ khâm điển cho làm Huyện lệnh huyện Thanh Hà ở Dương Châu. Há há há, bổn thiếu gia cũng muốn làm một vị quan phụ mẫu.
Yêu Nguyệt lâu là cái động ngốn tiền nổi tiếng khắp kinh thành, đương nhiên phong cách phục vụ cũng xếp vào hạng nhất. Trong chớp mắt, một bàn thức ăn đã được chuẩn bị thỏa đáng. Sở Nam vốn định đả kích Triệu mập thêm vài câu nhưng đói khát không chịu nổi, cầm bát đũa cuốn lấy khắp bàn ăn, miễn cưỡng nuốt vào bụng để áp chế cảm giác cồn cào rồi mới ợ một tiếng thoải mái thuận miệng hỏi:
- Sao cơ, Thanh Hà? Theo như ta nhớ, có một vị họ Trương tên Minh, trong vòng ba năm tham ô trăm vạn lượng bạc trắng, suýt nữa bị bệ hạ chém cả nhà, chính là tiền nhiệm của ngươi đấy.
Triệu mập nghe xong liền biết gã bạn thân trước mắt đang nhắc nhở mình, trong mắt hiện lên một tia an ủi nhưng vẫn làm bộ nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói:
- Ta nhổ vào, cái gì từ miệng ngươi phun ra đều chẳng có gì tốt đẹp cả, không thể nói với đại gia ta mấy lời may mắn hay sao? Ta thấy rõ ràng là ngươi đang ghen tị với ta, có điều ở trước mặt bệ hạ, lão già nhà ngươi còn "trâu" hơn lão già nhà ta, kiếm một cái chức vụ béo bở cho ngươi còn không phải là chuyện vặt sao? Đi đi, chạy nhanh về nịnh nọt lão già nhà ngươi, đến đây nguyền rủa bổn thiếu gia ta thì được cái con mẹ gì?
Sở Nam bấm bụng nhịn cười, tạo ra dáng vẻ thiếu gia nhà giàu chậm rãi gắp thức ăn, không để mấy câu của Triệu mập ở trong lòng, thản nhiên nói:
- Ài! Nói chuyện cùng một tục nhân như ngươi chẳng có gì hay ho cả. Làm thiếu niên nhà giàu không muốn, lại cố tình chạy đến chốn quan trường chịu khổ cực, không biết là ngươi bị cái gì đập vào đầu nữa. Dạo chơi thanh lâu, uống rượu thưởng hoa, không có việc gì thì đùa giỡn tiểu thư xinh đẹp, cuộc sống đâu có phiền phức như làm một viên quan phụ mẫu. Các ngươi thật là không biết nhìn xa mà.
Dứt lời, Sở Nam làm bộ làm tịch cảm thán một hồi, bộ dáng như đang nói "Cảnh giới của các ngươi thật là chênh lệch với bổn thiếu gia ta."
Lưu Điển đột nhiên thở dài, nói:
- Ngươi nói chúng ta không muốn tiếp tục sống vui vẻ sao? Được, Sở thiếu ngươi phải biết rằng cả ba người chúng ta đều không phải là con vợ cả, tương lai cho dù tước vị hay gia nghiệp cũng không tới lượt chúng ta thừa kế. Cho nên nếu muốn cho con cháu mình sau này có thể làm thiếu gia, bây giờ không thể không cố gắng một phen. Hừ, thân sinh ra trong nhà giàu có, mấy ai cam tâm nhìn con cháu mình sống u mê giống như một món đồ chơi cả đời chứ?
Lời này vừa nói ra, cả bàn lập tức yên tĩnh, tay lợn của Triệu mập trên ngực thiếu nữ cũng giảm bớt tốc độ xoa nắn, giống như nghĩ cái gì đó đến xuất thần.
Lưu Điển nhìn hai gã bạn chí cốt im lặng không nói lời nào thì có chút hối hận, có điều lời nói tuôn ra cũng giống như nước chảy, sao có thể thay đổi được, nên y đành nhẹ giọng:
- Ta đã quyết định rồi, mấy ngày nữa ta sẽ lên đường ra tiền tuyến phía bắc, là rồng hay là sâu bọ, trong vòng ba năm tất sẽ thấy rõ.
Sở Nam và Triệu mập đều kinh ngạc nhìn Lưu Điển, thật sự không ngờ tên đầu gỗ trước mắt này lại buồn bực đến như vậy, có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm gia nhập quân ngũ.
Triệu mập xuất thân là quan văn thế gia, có chút lo lắng nói:
- Người bắc hung hãn, coi giết người chỉ như trò đùa, đầu gỗ ngươi phải cẩn thận một chút.
Gã còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Lưu Điển cười tự giễu:
- Mạng ta dai lắm, có lẽ sẽ không chết dễ dàng như vậy được.
Hai gã bạn xấu đều phải đi tìm kiếm tiền đồ, Sở Nam cũng chỉ có thể cất lời chúc phúc, sau đó rót ta một chút rượu mạnh. Rất nhanh, cả ba người đều có chút chuếnh choáng. Người ta thường nói rượu vào đổi nết quả không sai, Triệu mập thi triển một hồi công phu, quần áo của thiếu nữ trong lòng gã đã biến mất, cô ả cũng thở hổn hển yêu kiều. Thậm chí Lưu Điển bình tường trông như một tên đầu gỗ cũng bắt đầu giở trò với một cô nương quen biết.
Sở Nam bất đắc dĩ nhìn vào cảnh tượng phóng đãng trước mắt, không muốn tiếp tục nhìn cảnh xuân cung rạo rực này, lảo đảo đứng dậy rời đi.
Vừa tới cửa, Triệu mập đã mở miệng lẩm bẩm:
- Mỗi lần đều tới lúc này là chạy, không biết là có bệnh tật gì không tiện nói ra hay có chuyện gì nữa? Sở Nam à Sở Nam, có phải ngươi thật sự muốn làm một tên xử nam cả đời hay không?
-----o Hết chương 01 o-----
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện