[Dịch]Tuyệt Thế Toàn Năng- Sưu tầm
Chương 67 : Biến hóa cực lớn
.
- Bíp bíp bíp...
Bên trong một căn phòng nhằng nhịt các loại dụng cụ tinh vi phức tạp, tiếng "Bíp bíp" vang lên không ngừng nghỉ.
Âm thanh càng ngày càng dồn dập, chợt trong bóng tối một đôi mắt từ từ mở ra, nhìn về phía màn hình chi chít số liệu.
- Vật thí nghiệm số 00213 bị tín hiệu lạ xâm nhập, xin đưa ra chỉ thị!
Không lâu lắm sau đó, giọng nói máy móc vang lên.
- Ngụy trang, ẩn núp, không được để lộ!
Giọng nói nghe có vẻ già nua ra lệnh.
Lập tức trên màn hình xuất hiện một ít ba động kì quái...
-------------
Thảo nguyên mênh mông, Gia Vệ, lão Đại và lão Nhị đều đang nhíu chặt lông mày; thiếu tá lại nói không cần trị liệu, rất có khả năng lão Tam phải đối mặt với tử vong.
- Các ngươi nghĩ ta đưa vòng tay cho các ngươi chỉ là một công cụ truyền tin thôi ư?
Tiếng nói của thiếu tá từ vòng tay vọng ra, tiếp tục:
- Trong vòng tay các ngươi đã có chuẩn bị thuốc sẵn, khi người sử dụng bị thương hay trúng độc, nó sẽ tự động tiêm thuốc vào trong người các ngươi. Tiềm long số 3 không bị sao cả.
Nghe những lời vừa xong của thiếu ta, bốn người Gia Vệ cực kì ngạc nhiên.
Theo bản năng bọn họ vô ý nhìn lên chiếc vòng tay của mình, một cái vòng nho nhỏ như vậy, chức năng thật kinh khủng.
Chốc lát sau, thanh âm thiếu tá vang lên lần nữa:
- Thời gian còn lại khoảng một ngày rưỡi, nếu thành tích hiện giờ của các ngươi chính là thành tích khảo hạch, ta khẳng định luôn các ngươi sẽ bị đào thải.
- Sếp cứ đùa, chúng tôi mới làm nóng người thôi, tiết mục chính còn ở phía sau.
Lão Đại cười ha hả đáp.
- Không sai, chúng tôi sao có thể làm ngài mất thể diện được chứ.
Lão Nhị cũng cười nói, cằm vểnh lên trời, nửa ngày trôi qua nàng khá tự hào về thực lực mình đã thể hiện.
Lão Tam hắc hắc gật gù, không nói gì thêm.
Gia Vệ quay quay con dao găm trong tay, lơ đễnh:
- Ngài cứ yên tâm đi.
Tuy nhiên thiếu tá không thấy nói thêm câu gì nữa, hiển nhiên cuộc truyền tin đã chấm dứt.
- Mau mau đi ăn cơm thôi, ta chết đói rồi.
Lão Tam lớn tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Ba người Gia Vệ cười khổ, không chần chờ nữa, bốn người nhóm lên ba đống lửa, một cái nướng bò rừng, một cái nướng linh dương, cái còn lại nướng thịt hươu rừng.
Ba loại thịt mang hương vị dân dã, đám người Gia Vệ nhìn muốn chảy nước miếng.
Về phần linh cẩu, bốn người không có ý định làm thịt, chứng kiến bộ dáng thê thảm của chúng thật muốn mất hết khẩu vị.
Ăn uống tầm một tiếng đồng hồ, bốn người không hề nghỉ ngơi mà đồng loạt đứng dậy.
- Nếu cứ săn giết bò rừng, linh dương, hươu rừng thì kết quả sẽ không thể được cải thiện. Tuy nhiên lấy tình trạng của chúng ta hiện tại đi săn giết mãnh thú như sư tử cọp rừng vẫn không ổn.
Lão Đại nhìn thoáng qua Gia Vệ ba người:
- Còn dư nửa ngày, chúng ta yên tĩnh một chút, tìm lại cảm giác bản thân chứ không phải cảm giác săn giết để tinh thần bình tĩnh lại.
- Làm thế nào?
Lão Tam cau mày, mở miệng hỏi.
Lão Nhị cũng tràn đầy nghi vấn nhìn lão Đại, chỉ riêng Gia Vệ không biểu lộ vẻ nghi hoặc, hắn gật đầu tỏ ra hiểu ý tứ.
Không đợi lão Đại trả lời, Gia Vệ cười ha hả nói:
- Làm thế này.
Ngay sau đó Gia Vệ lắc mình mấy cái đã đi tới bên trong bầy ngựa hoang, theo một tiếng gầm giận dữ đám ngựa hoang trở nên bối rối, bỏ chạy tán loạn.
Lúc này Gia Vệ dậm chân một cái trực tiếp nhảy lên lưng một con, đứng thẳng tắp trên đó, hai tay thả lỏng, ngẩng đầu lên nhìn trời, dáng vẻ bình tĩnh mặc cho ngựa hoang chạy lồng lộn.
Không cần dùng ngôn ngữ giải thích, lão Nhị và lão Tam chứng kiến một màn này nhất thời hiểu ra.
Lão Đại gật đầu:
- Không sai, chính là như thế. Rèn luyện bản thân thời khắc khẩn trương bình tĩnh lại, dù trời sập đất lún lòng ta vẫn an ổn như cũ, đây mới có thể phát huy toàn bộ lực lượng của chúng ta.
Dứt lời, lão Đại không chần chờ nữa, thân thể nghiêng về phía trước, hai chân đột nhiên bộc phát ra lực lượng cường đại, mặt đất lún xuống thành một cái hố sâu, trong nháy mắt đi tới bầy ngựa hoang, nhảy lên lưng một con đứng chắp tay, bộ dáng so với Gia Vệ giống nhau như đúc.
Lão Nhị và lão Tam âm thầm gật đầu, hai người liếc mắt nhìn nhau tỏ ý đã hiểu, hai chân dùng sức, chốc lát cũng ở trên lưng những con ngựa hoang.
Chỉ là, lão Tam không thể thong dong an nhàn như Gia Vệ và lão Đại, thân thể lắc lư liên tục, dường như sắp ngã.
Mà lão Nhị cằm dương dương vểnh lên, một cước đặt lên đỉnh đầu con ngựa, sau một khắc cả người đều đứng trên đó. Mặc cho ngựa kia đung đưa đầu như thế nào, lão Nhị giống như đã đóng đinh vào đó, thân pháp vững vàng như núi.
Nhìn một màn này Gia Vệ và lão Đại không khỏi gật đầu, trong lòng tự nhiên nảy sinh sự bội phục.
Cho dù là Gia Vệ cũng không thể dễ dàng đứng trên đầu ngựa hoang như lão Nhị, điều này yêu cầu không chỉ cảm giác mà còn cả năng lực thăng bằng toàn cơ thể.
Năng lực thăng bằng cơ thể yêu cầu các bộ vị phải phối hợp cùng nhau, đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể luyện ra. Từ đó khẳng định lão Nhị đã từng luyện qua món này.
- Khi mặt trời ngả về Tây, chúng ta tập hợp tại chỗ này.
Lão Đại buông một câu liền đi về phía rừng rậm.
Mỗi người đều có phương pháp rèn luyện tâm tính, lão Đại hắn cũng có phương pháp của riêng mình.
- Ta cũng đi.
Lão Tam từ trên ngựa nhảy xuống, nói một tiếng rồi đi về phía bờ sông.
Lão Nhị nhìn về phương hướng hai người kia vừa đi khỏi, chợt quay sang Gia Vệ thắc mắc:
- Lão Tứ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Bời vì thiếu tá thông báo không để cho bất kì kẻ nào tiết lộ tin tức bản thân, cho nên bốn người bọn họ không hề biết tên tuổi của nhau, nhưng việc này cũng không ngăn cản bọn họ trở thành những chiến hữu thân thiết.
Gia Vệ nhìn lão Nhị, hơi nhăn nhăn trán, chợt cười khổ:
- Hẳn không kém ngươi bao nhiêu đâu.
- Không kém ta mấy?!
Lão Nhị bĩu môi:
- Đừng tưởng ta là Nhị tỷ, thật ra trong bốn người có thể tuổi tác của ta là bé nhất.
- Phải không?
Trên mặt Gia Vệ nở nụ cười.
Thấy thần sắc không quan tâm của hắn, lão Nhị hứ một tiếng, chợt vênh mặt lên nói:
- Ta năm nay 21 tuổi rồi, ngươi bao nhiêu?
Trong bốn người, lão Đại không cần phải nói, không 30 thì chí ít cũng phải 26 27 tuổi. Lão Tam dù tâm tính như trẻ con, nhưng từ bề ngoài dễ dàng nhìn ra tuổi của hắn tầm 23 24. Về phần Gia Vệ - lão Nhị thật đúng nhìn không ra.
Nguyên nhân dĩ nhiên bởi vóc người hắn nhỏ gầy, rất khó cho nàng đoán được tuổi chính xác của hắn.
Tuy nhiên theo suy đoán của nàng, có thể tiến vào trung tâm huấn luyện kiểu này, hơn nữa tiếp nhận nhiệm vụ khó khắn, nhất định không phải một đứa trẻ có thể làm được.
Gia Vệ cười khổ lắc đầu:
- Ta đúng thật là lão Tứ rồi.
Gia Vệ cũng không nhìn ra được tuổi tác của lão Nhị, bởi thoạt nhìn nàng không lớn hơn Gia Cát Uyển Nhi, thâm chí nhỏ hơn, ai ngờ cái bản mặt con nít lại 21 22 cơ chứ!
Lão Nhị mặt biến sắc, hai mắt gắt gao nhìn hắn, chốc lát sau nàng cười khúc khích:
- Ra là tiểu đệ đệ a, nhưng sao ngươi lợi hại quá vậy, lão Đại ở trong bộ đội huấn luyện 5-6 năm trời còn không bằng ngươi?
- Ta lợi hại hơn lão Đại sao?
Gia Vệ không cho là đúng, giang tay đáp:
- Lão Đại căn bản chưa thi triển toàn lực, nếu không có ba người chúng ta ngươi nghĩ lão Đại lãng phí thời gian thế này sao? Từ khoảnh khắc rời khỏi căn cứ hắn đã có thực lực săn giết mãnh thú rồi, chẳng qua vướng mắc chúng ta nên hắn chưa động thủ mà thôi.
Đôi mắt xinh đẹp của lão Nhị híp lại, nàng mải cao hứng nên không nghĩ tới nửa ngày hôm nay, cơ hồ đều là lão Đại dạy bọn họ một ít năng lực mà căn cứ không có.
Nhận rõ thực lực của mình, so với làm thực lực tăng trưởng lên trọng yếu hơn rất nhiều.
- Chả trách, mỗi lần một người chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đến nói chuyện với hắn, hắn sẽ lập tức kể ra chỗ thiếu sót, trợ giúp chúng ta cải thiện.
Lão Nhị nói.
- Cho nên mới nói, biểu hiện thực lực của lão Đại chưa phải chân chính của hắn, sức mạnh chân chính của hắn so với tưởng tượng của chúng ta ghê gớm hơn nhiều.
Gia Vệ gật đầu.
Lão Nhị liếc qua Gia Vệ, trực tiếp nhảy xuống đất, nói:
- Ta cũng phải đi huấn luyện đây, không thể để cho lão Đại thất vọng.
Dứt lời nàng liền quay bước, nhanh chóng tiến vào trong rừng rậm.
Còn lại mình Gia Vệ, hắn cuốn tay áo bên phải lên, nhìn nhìn rồi thầm nhủ:
- Hình như...lại dài ra rồi.
Mười ngày nay Gia Vệ phát hiện ra một hiện tượng rất quái dị, bản thân hắn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vốn vóc người da bọc xương, bây giờ không còn gầy đét như que củi nữa, giữa da và xương đã có những bắp thịt rắn chắc.
Bắp thịt xuất hiện khiến vóc người của hắn bớt gầy gò, nhưng không vai u thịt bắp như lão Đại hay thiếu tá, dù bên ngoài trông hắn vẫn gầy yếu nhưng có một loại mỹ cảm không nói thành lời.
- Trong mười ngày qua, cơ thể ta so với nửa năm trước phát triển khá toàn diện. Bây giờ ta cũng phải hơn 1m75 rồi nhỉ, dựa theo tình hình này, hai mươi ngày sau ta còn cao hơn Cường Tử ư?
Gia Vệ dở khóc dở cười tự hỏi.
Ngắn ngủi mười ngày cao thêm 4cm, dù ai cũng sẽ cảm thấy nghi hoặc.
Trong sát na đó, tại một địa phương bí ẩn cách Gia Vệ không xa, một đôi mắt không chớp lấy một cái đang quan sát Gia Vệ, một cử động nhỏ cũng không lọt khỏi mắt người này.
Người này không ai khác chính là thiếu tá, song giờ đây hắn như hòa mình cùng rừng rậm, coi như Gia Vệ đi ngang qua cũng không nhất định có thể phát hiện.
- Thể năng kém cỏi nhất? Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn?!
Hai mắt thiếu tá tỏa tinh quang, trong miệng phát ra thanh âm khinh thường:
- Mụ nội nó, thể năng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn có thể sau khi vận động kịch liệt đến thở gấp một cái cũng không?! Máy móc đúng là không tin được nha, dựa vào chúng nó làm sao có thể hiểu hết tinh diệu của cơ thể con người?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện