[Dịch]Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư - Sưu tầm

Chương 67 : Thái tử (3)​ ​

Người đăng: 

.
Một con hắc miêu, thế nhưng trong một cái nháy mắt, biến thành một con hắc báo? Hắc báo thân thể khổng lồ bao phủ trên người Mặc Thiển Uyên, khóe mắt hắn nhìn đến, Quân Ngây Thơ đã chạy tới bên người của hắn. “Ta không có thói quen nói lời vô nghĩa, nếu như lời nói của ngươi không phải ngu ngốc, ngươi thực mau sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra.” Quân Ngây Thơ ngồi xổm xuống, tay nhỏ trắng nõn chợt nắm hàm dưới của Mặc Thiển Uyên, nhìn ngón tay như vô lực, lại lấy một phương thức phi thường xảo diệu, cường ngạnh mở ra hàm dưới của Mặc Thiển Uyên. Một quả đan dược nho nhỏ, bị Quân Ngây Thơ đưa vào trong miệng Mặc Thiển Uyên, sau đó nàng khép mạnh lại hàm dưới của hắn, ở trước ngực hắn đánh ra một quyền. Mặc Thiển Uyên kêu lên một tiếng, đan dược trong miệng theo cổ lực đạo kia nuốt xuống. “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì……” Mặc Thiển Uyên hai mắt đỏ đậm trừng mắt nhìn Quân Ngây Thơ, nhìn Quân Ngây Thơ trước mắt làm hắn cảm thấy có chút đáng sợ. “Tiểu hắc, coi chừng hắn.” Quân Ngây Thơ không có đáp lại Mặc Thiển Uyên, nàng tùy ý ngồi ở ghế đá. Mặc Thiển Uyên còn muốn giãy giụa, hắc báo lại mở mồm to ra, phát ra tiếng rít gào cảnh cáo, sau đó nó cúi đầu, mở miệng cắn yết hầu của Mặc Thiển Uyên, hàm răng sắt bén gắt gao để gần cổ của Mặc Thiển Uyên. “Dám lên tiếng, liền cắn chết hắn.” Quân Ngây Thơ không mang theo một tia cảm tình đưa ra mệnh lệnh cho hắc báo. Hắc báo không chút sứt mẻ đem Mặc Thiển Uyên canh chừng. Mặc Thiển Uyên cảm thấy, đêm nay tuyệt đối là đêm khiến hắn buồn bực nhất, hắn thế nhưng bị một cái tiểu nha đầu nhỏ hơn hắn vài tuổi đem hắn uy hiếp một phen. Ở dưới sự uy hiếp của hắc báo, Mặc Thiển Uyên không dám lộn xộn, hắn nhắm chặt con mắt, bất đắc dĩ tiếp nhận vận mệnh của mình. Quả nhiên, hắn thật đúng là một cái phế vật, cư nhiên bị nha đầu Quân Ngây Thơ dễ như trở bàn tay uy hiếp. Thời gian một giây lại một giây qua đi, thực mau Mặc Thiển Uyên liền đã nhận ra trong thân thể có một tia khác thường, nhiều năm bực bội phảng phất như bị một cổ mát lạnh quét tới, chiếm cứ trong thân thể đau nhức của hắn, đang một chút lại một chút biến mất. Hắn bất thình lình mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Quân Ngây Thơ. “Ngươi……” “Rống!” Hắc báo phát ra tiếng cảnh cáo, răng nhọn ở trên cổ của hắn khẽ cắn nhẹ khiến hắn đau đớn. Quân Ngây Thơ quét mắt lại, “Tiểu hắc, buông hắn ra.” Khi lời nói vừa phát ra, hắc báo đè ở trên người Mặc Thiển Uyên lập tức nhảy xuống, thân ảnh khổng lồ chạy tới chỗ Quân Ngây Thơ, trong khoảng khắc nhảy vào lòng ngực của Quân Ngây Thơ, lại một lần nữa hóa thành một con tiểu hắc miêu không có tính uy hiếp. “Miêu ~” Một thân mùi rượu, ngạt chết ta. Quân Ngây Thơ giơ tay vì tiểu hắc miêu vuốt ve bộ lông mềm mại. “Nó…… Không, ngươi cho ta ăn cái gì? Vì cái gì ta……” Mặc Thiển Uyên cảm thấy đầu óc chưa bao giờ thanh tỉnh qua giống như bây giờ, chính là điều này phát sinh quá nhanh, quá đột nhiên, làm trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nên hỏi cái gì mới tốt. “Đồ vật có thể cứu mạng ngươi.” Quân Ngây Thơ cảm thấy phương thức xử lý như vậy, quả nhiên tiện hơn rất nhiều. Mặc Thiển Uyên ngốc lăng nhìn Quân Ngây Thơ, đầu ngón tay hơi hơi có chút run rẩy, “Ngươi vì cái gì, muốn giúp ta?” Quân Ngây Thơ nói: “Ta muốn ngươi đấu cùng Hoàng đế và Mặc Huyền Phỉ, ta muốn ngươi bước lên ngôi vị Hoàng đế, bảo vệ Quân gia bình an.” Đế vị này đã sớm nên thay đổi, hiện tại Hoàng đế sẽ chết, Mặc Huyền Phỉ cũng sẽ chết, Thích quốc yêu cầu một người thống trị mới, một người có thể vì Quân gia bọn họ hộ giá. “Ngươi muốn ta làm Hoàng đế?” Mặc Thiển Uyên hoàn toàn chấn kinh rồi, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, sẽ từ trong miệng Quân Ngây Thơ nói ra. Quân Ngây Thơ hơi hơi nhướng mày, “Ngươi không nghĩ tới điều đó hay sao?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang