[Dịch]Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư - Sưu tầm

Chương 57 : Tiệc mừng thọ (2)​

Người đăng: 

.
Năm rồi, sinh nhật của Thái tử, Lân vương phủ trên cơ bản chỉ có Quân Tiễn một người tham dự. Chính là năm nay, Lân vương phủ lại ước chừng thêm hai vị khách được mời đi, điều này không thể không làm Quân Tiễn có chút lo lắng. Quân Ngây Thơ thì còn hảo, chính là thánh thượng lược biểu tâm ý, thuận đường nhắc tới. Nhưng là Quân Khanh là cái ngoại lệ, từ lúc Quân Khanh độc phát đến nay, đã trôi qua một tháng, dựa theo tình huống Quân Khanh ngày đó, mọi người cho rằng hắn trong khoảng thời gian này sẽ chết đi. Chính là tin người chết trong dự đoán lại chậm chạp không có truyền ra, cái này chỉ sợ làm cho người nào đó có chút ngồi không yên. Ngày mai Quân Khanh đi vào hoàng cung, chỉ sợ không đơn giản tham gia tiệc mừng thọ như vậy. Có một số người muốn lợi dụng cơ hội như vậy, tra xét tình huống của Quân Khanh. " Tiểu thúc trong khoảng thời gian này khôi phục thế nào? " Quân Ngây Thơ không vội vã trả lời Quân Tiễn, ngược lại hỏi về hướng Quân Khanh. Dư độc trong cơ thể Quân Khanh đã bài tiết ra không còn một mãnh, ở lúc Quân Ngây Thơ điều trị lúc sau, tri giác chân hắn đã hoàn toàn khôi phục, trước chút thời gian đã bắt đầu chống quải trượng, thử đi đường. Tuy rằng hành động vẫn có chút cố hết sức, nhưng mà so với trước kia, đã tốt hơn rất nhiều. " Đã tốt hơn nhiều rồi, ta cảm thấy trong vòng nữa năm, ta liền có thể khỏi hẳn." Quân Khanh trên mặt tươi cười, trong khoảng thởi gian này, là thời gian vui sướng nhất trong mười năm nay. " Vạn sự không thể nóng vội, liền tính là khôi phục cũng không thể nòng vội." Quân Ngây Thơ dặn dò nói, Quân Khanh cũng là một cái ngoan nhân. Đừng nhìn hắn lớn lên lịch sự văn nhã, chính là làm tới việc gì, đó là tuyệt đối tàn nẫn, điểm này có thể thấy ngày thường hắn luyện kiếm, mồi ngày Quân Khanh luôn là luyện đến thoát lực mới thôi. Rất nhiều lần hắn luyện đến hư thoát bị Long Kỳ ôm trở về phòng, Quân Ngây Thơ không ít lần đến xem xét tình huống thân thể của hắn. Luyện kiếm thời gian dài ngắn, cùng người bệnh ngày thường không thoát ra quan hệ. Quân Khanh chính là một liều mạng. Bị chất nữ nhà mình quở trách, Quân Khanh cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ, hắn khẽ cười một một tiếng, đôi tay dặt ở trân hai chân, đáy mắt tràn đầy hưng phấn " Ngây Thơ, người nói tiểu thúc ta đều hiểu, chính là mười năm,... suốt mười năm, ta làm phế nhân mười năm, hiện giờ rốt cuộc một lần nữa có thể đứng lên, tâm tình của ta, thực sự không phải người bình thường có thể hiểu." Mười năm trước, hắn từ trên mây ngã xuống sơn cốc, từ phó soái thụy lân quân, trở thành một cái phế nhân đi đứng không tốt. Thời gian mười năm, không ít người cười nhạo, châm chọc, chửi rủa,... Quân Khanh đã nhớ không rõ, hắn vốn đã tuyệt vọng, lại không nghĩ rằng, Quân Ngây Thơ lại mang đến cho hắn không ít hi vọng. " Khi ta chưa nói, ta sẽ phân phó Phúc bá chuẩn bị một số dược liêu bổ." Quân Ngây Thơ không phải chưa từng thấy qua người bện cuồng nhiệt,, chẳng qua bất luận người nào vì khôi phục, làm ra sự tình cực đoan cỡ nào, nàng đều lười đi để ý, nàng chỉ việc phụ trách trị liệu, sau khi trị liệu xong bọn họ sống chết không quan hệ cùng nàng. Chính là Quân Khanh cùng những người đó bất đồng, nàng sẽ không thân thể hắn xuất hiện bất cái gì sai lầm, chẳng sợ một chút không thích hợp xảy ra, nàng đều sẽ không làm nó phát sinh. " Vất vả ngươi." Quân Khanh vui mừng nhìn Quân Ngây Thơ, nếu là nói trước đó, hắn đối với Quân Ngây Thơ yêu quý chỉ là bởi vì nàng trong thân thể có huyết mạch Quân gia, thì như vậy hiên tại, hắn thật tâm vô cùng thích tiểu chất nữ này. Hắn muốn sớm ngày khôi phục, vì phụ thân và Ngây Thơ, làm cho Quân gia trở nên huy hoàng lần nữa!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang