[Dịch]Tuyệt Thế Hảo Yêu- Sưu tầm

Chương 67 : Một hồi tranh đấu không cân sức

Người đăng: 

.
Nhìn vẻ mặt Nhâm Cường lo lắng xen lẫn tức giận ngó Nhâm Hiểu Nguyệt, thấy nàng không có việc gì, trong lòng nhất thời buông lỏng một hơi. Lập tức, hắn quát khẽ một tiếng: - Các ngươi thật hỗn xược, con gái của ta mà cũng dám khi dễ? Ai, ai dám động đến con gái của ta? Mẹ nó, đứng ra đây cho ta.... Có tin hay không ta làm cho cả nhà các ngươi chết không toàn thây... Nhâm Cường không phải hắc đạo, nhưng hắn thật sự có thể nói ra những thứ cuồng ngạo như vậy. Bởi vì thực lực của hắn tại nơi này vô cùng bá đạo, hơn nữa phía sau hắn còn có một nhóm trên mười hai người đội bảo an. Hiện trường rất nhiều người có vẻ hả hê đưa mắt lườm bọn lưu manh, thầm nghĩ đáng đời. Xem náo nhiệt đại bộ phận đều là những kẻ thờ ơ, vô cảm và máu lạnh, người nào rơi vào hoàn cảnh xấu bị khi phụ xỉ nhục, bọn họ sẽ nói, đáng đời các ngươi, ai bảo có mắt không tròng động vào bọn lưu manh. Lần này người bị khi phụ chiếm thượng phong thì, bọn họ đi ngược lại khinh bỉ lũ lưu manh, nói chúng đáng đời. Không sớm thì muộn vẫn xuất hiện những thứ hỗn tạp. Lý Vân thờ ơ lạnh nhạt, xung quanh những người xem náo nhiệt, cùng Lỗ Tấn dưới ngòi bút xem đồng bào của chính mình bị chém đầu, thắt cổ, không lộ vẻ gì, mất cảm giác, là đồ bỏ đi, có cái gì khác biệt đâu? Xã hội loài người, xem ra cũng không thiếu kẻ bại hoại. Nhâm Cường khí thế hung hãn kêu gào vài tiếng, hiện trường phát ra trở nên an tĩnh lại. Ánh mắt của hắn hướng bốn phía quét ra, tầm mắt tới chỗ nào ai lấy đều cúi đầu, rất sợ đưa đến tai bay vạ gió. Duy chỉ có Lý Vân có can đảm nhìn thẳng. Về sau chú ý tới Lý Vân ở đây, Nhâm Cường nhất thời phì cười, trách không được con gái không xảy ra việc gì, hóa ra có hắn ở đây. Có hắn ở đây, đừng nói chỉ là một chút lưu manh nhỏ bé này, cho dù đó là yêu ma quỷ quái thì như thế nào chứ? Đi qua chỗ Lý Vân đánh tiếng bắt chuyện, vừa cười vừa nói: - Sớm biết rằng cậu ở đây, tôi sẽ không vội vàng đến vậy... Tiểu Lý a, nhờ có cậu chiếu cố tiểu nha đầu Hiểu Nguyệt của tôi. Để Cảm tạ tôi mời cậu đi ăn khuya a. Nói xong, Nhâm Cường lại đưa mắt nhìn sang Nhâm Hiểu Nguyệt, trong giọng nói mang theo một tia oán giận: - Hiểu Nguyệt, con cũng thật là, có tiểu Lý bên cạnh che chở thì con sợ gì chứ. Phải vậy không, tiểu Lý? Lý Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, người đàn ông này tựa hồ đối với mình rất xem trọng. Không phải là muốn nhận mình làm con rể chứ? Ngón tay khô quắt của Hồng gia luồn vào quần mỏng nữ nhân, tiếp tục nhúc nhích dấn tới, nữ nhân vẻ mặt có chút kiều mị, trong hơi thở rên rỉ phát ra ngày một dồn dập. Bất quá sự chú ý của Hồng gia cũng không tập trung tại sự rên rỉ của nữ nhân, từ đầu đến cuối, hắn đều tập trung nhìn không chớp mắt chỗ Lý Vân và Nhâm Cường. Lúc này, lại có người từ cửa tiến vào, đi theo phía sau hơn mười người. Người nọ hình dạng tầm trên bốn mươi, khuôn mặt hèn mọn, trên mắt có một vết sẹo dài. Xem ra, có điểm giống người lái xe bus. Hồng gia ngẩng đầu nhìn đám người kia, ngoắc tay gọi Hàn Quân qua đây, phân phó: - Dọn dẹp, đóng cửa quán, ta muốn xem trò hay. Cái người mặt sẹo mới tới kia cũng là kẻ có tiếng, chính là lão đại của tên đầu trọc A Thanh. Người này biệt hiệu gọi là Ba Tam mặt sẹo, mười phần là người xấu, cờ bạc, đổ xúc xắc như nhau tất cả đều do hắn kinh doanh. Có người nói, mặt sẹo Ba Tam lâu nay đã chuyển biến phương thức kinh doanh, muốn làm ăn trong sạch. Đoạn thời gian trước bởi vì một mảnh dất, cùng Nhâm Cường gây ra chút ít mâu thuẫn. Ngày hôm nay việc này xem ra có thể hiểu được. Hàn Quân nghe vậy, vội vàng chạy đi làm công tác. Tên lái xe bus mang người tới trước mặt Nhâm Cường, khóe miệng miễn cưỡng tươi cười lộ ra một bộ dáng dối trá, lớn tiếng nói: - Nhâm tổng...Thế nào? Ông cũng có thời gian rảnh rỗi tới chỗ lịch sự tao nhã này, không phải là coi trọng cô nàng bên cạnh ngươi đấy chứ? Ài, quả thực không tệ, bất quá thuộc hạ tôi cũng có mấy người sinh viên mới tới, không bằng chúng ta mướn phòng đổi chơi đi.... Nhâm Cường là người thông minh, thấy chuyện này mặt sẹo Ba Tam đích thân ra mặt, cũng biết đêm nay việc này khó có thể ổn thỏa. Nhâm Cường không che dấu chút căm hận nào, cười lạnh nói: - Ba Tam mặt sẹo, ngươi có mắt chó à hay bị mù không, đây là con gái của tao... Hừ, sự tình ngày hôm nay là ngươi cố ý an bài hả? Ta biết, cái hạng mục xây dựng bán với cho thuê lần trước không tới tay ngươi, trong lòng ghen ghét ta đúng không? Ta nói Ba Tam ngươi có còn là nam nhân sao? Có bản lĩnh ngươi hướng về ta này, vì sao lại quấy rầy con gái của ta. Ba Tam mặt sẹo trên mặt vẫn tươi cười như cũ khiến người khác phản cảm, nói: - Nhâm tổng, đừng có nói bậy, tôi đâu bắt nạt con gái của ông, ngược lại bằng hữu con gái ông đánh ngất xỉu thủ hạ tôi, ông không thấy A Thanh chảy máu nằm trên đất hay sao, nếu không đưa đi cấp cứu coi chừng chết người đó. - Tiểu Lý, là cậu đánh hắn? Nhâm Cường lúc này mới để ý A Thanh đang nằm như chó chết trên mặt đất. Lý Vân không nói gì, chỉ gật đầu. Ba Tam mặt sẹo con ngươi âm nhu nheo lại, lạnh giọng nói: - Thằng nhóc, mày thật là điên rồ, dám hỗn láo với tao? - Tôi là một người học sinh tốt.... Lý Vân nhún nhún vai: - Bình thường tôi chẳng phí thời gian nói chuyện với lũ cặn bã của xã hội như các ngươi, bất quá tôi đột nhiên nhớ tới câu nói, thay trời hành đạo, vì dân trừ hại. Lời nói còn chưa dứt, trong tay Lý Vân không biết từ lúc nào đã cầm thêm một cái bình rượu, thân hình nhoáng một cái, trong nháy mắt tức thì xuất hiện trước mặt Ba Tam, hung hăng nện một phát trên đầu hắn. Bình rượu nát nghiền, đầu đầy máu tươi. Có điều Ba Tam mặt sẹo năng lực kháng đòn hiển nhiên so với A Thanh cao hơn một chút. Tuy rằng trên đầu máu tươi chảy ròng ròng, nhưng không có té xỉu. Tràng diện máu tanh như vậy, Nhâm Hiểu Nguyệt nhìn thấy mà giật mình, trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, tâm như trống động, gắng sức nhìn Lý Vân làm những thứ kinh thế hãi tục. Nhâm Cường cũng không khỏi động tâm, ngoan độc. Con gái nếu là theo chân nam nhân như vậy, xác định an toàn không lo bị bắt nạt. Ba Tam mặt sẹo ánh mắt âm u khiến người ta cảm thấy trước được cơn giông tố sắp đến. Cách đó không xa Hồng gia vẫn như cũ thái độ khó dò, nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của Lý Vân kia, trong lòng hắn không khỏi thở dài, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, giang sơn bội hữu xuất nhân tài. Đi tới sát rìa sân khấu, Lý Vân khẽ cười một tiếng: - Các vị xem náo nhiệt, các huynh đệ không có liên quan, tôi muốn vì dân trừ hại, mời các người đi về, không nên đứng ngoài hại thân. Lời này vừa nói ra, người xung quanh còn chưa kịp để Hàn Quân sơ tán, dọn dẹp, mọi người giống như chim di cư, ngay lập tức giải tán. - Tiểu tử mày giỏi đó... Ba Tam mặt sẹo đã đem đầu bị vỡ băng bó, hắn oán hận nhìn Lý Vân, đột nhiên đem tay cho vào trong lòng - Mày rất cuồng vọng, nhưng rất nhanh vì cái cuồng vọng đó mà phải trả giá thật nhiều. Mặt sẹo Ba Tam lạnh giọng nói: - Mười năm trước, tại cái tỉnh này cũng chưa có ai dám dùng bình rượu đập vào đầu tao. Lý Vân lắc đầu: - Tôi cũng không cảm thấy vinh hạnh vì điều đó. Ba Tam mặt sẹo khẽ cười một tiếng nói rằng: - Tuổi trẻ khinh cuồng...... Chân mày Lý Vân nhướn lên: - Ông cũng rất cuồng vọng a, đầu năm này, xã hội đen đã không thịnh hành nữa.Tôi khuyên ông rửa tay chậu vàng, quay đầu lại là bờ. Mặt sẹo Ba Tam lần thứ hai cười lạnh một tiếng, nói: - Các huynh đệ, lên, đánh chết, đánh tàn phế hắn cho ta. Lời này vừa nói ra, xung quanh hơn mười người nhất thời hướng Lý Vân xông đến. Nhâm Cường khoát tay chặn lại, phía sau hắn hơn chục người cũng lao vào, hai nhóm người ngựa lần nữa giằng co. - Nhâm tổng, tôi có thể ứng phó...! Lý Vân khước từ hỗ trợ của Nhâm Cường, một mình đi tới, chủ động công kích. Tiện tay lao đến nột người. Chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm, người nọ kêu thảm một tiếng, gãy xương cánh tay. Cứ như vậy, Lý Vân không phải vặn gãy tay thì đá gãy chân. Mà những người đó thủy chung chưa chạm tới y phục của hắn. Mấy phút đồng hồ sau, toàn bộ hơn mười người đã nằm trên mặt đất kêu rên ầm ĩ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang