[Dịch] Tuyệt Thế Đường Môn
Chương 11 : Lớp trưởng yếu nhất
.
Hoắc Vũ Hạo mồ hôi đầm đìa chạy được đến vòng thứ mười thì Vương Đông đã hơn hắn ba vòng rồi, còn những đệ tử khác ít nhất đều vượt qua hắn một vòng. Rất nhiều người vừa chạy qua hắn vừa quay đầu lại ném cho hắn ánh mắt khinh miệt, dù sao bọn họ đều biết Hoắc Vũ Hạo la người có tu vi kém nhất lớp.
Nhưng mà, đến lúc này, tốc độ của các học viên phía trước đã bắt đầu chậm lại. Thời gian càng dày, ảnh hưởng của Thiết Y càng lúc càng rõ rệt, ngay cả Vương Đông cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Vài tên học viên nam lúc đầu còn định tranh tài với Vương Đông, giờ đều đã rớt lại phía sau, thậm chí còn bị vài đệ tử phía sau vượt qua nữa. Từng giọt mồ hôi rơi xuống, càng lúc càng nhiều, dần dần thấm ướt cả nền đất.
Chạy được nửa canh giờ, một nữ đệ tử có thể lực yếu kém bụp một tiếng ngã xuống đất, nàng giãy dụa muốn đứng lên nhưng không làm được. Đúng lúc này Vương Đông chạy ngang quá nàng, hắn đưa tay đỡ lấy, ánh mắt nhìn xuống hỏi thăm, nữ đệ tử kia lắc lắc đầu, lại ngồi xuống đất, nói sao cũng không chịu tiếp tục chạy, nàng quá mệt rồi, bây giờ chút hơi sức mở miệng cũng không còn nữa.
Có người thứ nhất tất nhiên phải có người thứ hai, có lẽ vì có Hoắc Vũ Hạo lót sàn rồi nên các học viên tuy rằng hết sức nổ lực, nhưng ý chí lại không quá mạnh mẽ.
Mang Thiết Y nặng nề chạy từng vòng thật là một ác mộng, hơn nữa vừa bắt đầu ai cũng dùng hết sức để chạy, thể lực cũng theo đó tiêu hao thật nhanh. Hơn nữa, Thiết Y kia quá nặng so với độ tuổi của bọn chúng.
Sau một canh giờ, đã có ít nhất 1 nửa học viên ngã trên mặt đất. Chu Y vẫn đứng im quang sát, cũng không có ý định giục bọn chúng chạy tiếp.
Hoắc Vũ Hạo lúc này đã gần như không kiên trì nổi nữa rồi, tuy hắn luôn chạy đều đặn từ đầu đến giờ nhưng do tu vi hắn yếu, thể lực cũng không có gì đặc biệt, miễn cưỡng đến đây đã tốt lắm rồi. Hắn vừa chạy, Thiết Y vừa ma sát với bộ đồng phục, càng lúc càng nóng và đau đớn.
Không ổn, không xong rồi. Từng cơn đau đớn khó chịu truyền khắp người Hoắc Vũ Hạo, hắn miễn cưỡng thúc dục hồn lực rót vào hai mắt. Từ Linh Mâu truyền về một chút cảm giác mát lạnh giúp hắn tỉnh táo lại vài phần.
Không được, ta không thể gục ngã, ta phải kiên trì, ta phải cố gắng. Trước mặt hắn còn rất nhiều bạn học đang chạy băng băng, hắn nghĩ đến chuyện lúc sáng mình đạt đến giới hạn thì sau đó tốc độ tu luyện lại tăng lên, lập tức cắn đầu lưỡi một cái, củng cố tinh thần rồi tiếp tục chạy đều.
Cũng chính lúc này, từ bụng hắn truyền đến một cảm giác ấm áp kỳ lạ, rõ ràng hồn lực của hắn đã tiêu hao hết rồi mà. Cảm giác ấm áp ấy từ từ di chuyển đến tứ chi bách hải, dần dần cơn đau nhức đã dịu xuống vài phần.
Đây là...
Năng lượng từ Huyền Thiên Công?
Hoắc Vũ Hạo lập tức nhận ra nguồn gốc của luồng năng lượng ấm áp kia, từ trước đến nay mỗi khi tu luyện Huyền Thiên Công, năng lượng đều tập trung xuống bụng. Tuy rằng chỉ mới tu luyện Huyền Thiên Công thôi, nhưng nhờ hồn lực làm trụ cột, lấy hồn lực có sẵn chuyển hóa thành Huyền Thiên Công, hắn liền dễ dàng đột phá tầng thứ nhất của công pháp Huyền Thiên Công.
Cả đại sư huynh lẫn Thiên Mộng băng tằm đều nói, Huyền Thiên Công là công pháp cực kỳ thích hợp cho hắn tu luyện, tác dụng lớn nhất của nó là cải tạo thân thể và củng cố kinh mạch.
Cảm giác lúc này là tác dụng của nó sao?
Hoắc Vũ Hạo vừa nghĩ vừa thử bắt đầu vận hành chu trình tu luyện Huyền Thiên Công, mới ban đầu vẫn chưa có cảm giác khác lạ gì, mặc dù trong lòng hắn rất lo nhưng vẫn tiếp tục vận chuyển.
Hắn cảm nhận được trong lúc chuyển hóa hồn lực thành Huyền Thiên Công có một phần nhỏ hồn lực thẩm thấu vào kinh mạch mình, đấy cũng là nguyên nhân khiến hắn lo lắng. Nhưng một lúc sau, hắn lại giật mình phát hiện kinh mạch hắn không có chuyện gì khác lạ mà còn đang dần dần được hồn lực xoa dịu, cơn mệt mỏi từ từ tan biến, thay vào đó là cảm giác thoải mái sảng khoái.
Tuy tố chất thân thể của hắn không tốt nhưng đầu óc vẫn nhanh nhạy, ngay lập tức hắn liền hiểu ra khi cơ thể hắn đạt đến cực hạn thì có thể hấp thu Huyền Thiên Công mà không cần ngồi xuống minh tưởng. Tình huống này khác với bình thường, Huyền Thiên Công không tăng lên quá nhanh mà từ từ kết hợp chặt chẽ với thân thể của hắn.
Có phát hiện này, Hoắc Vũ Hạo vội vàng tâp trung tinh thần, vừa bước chậm lại vừa điều khiển dòng Huyền Thiên Công vận hành trong cơ thể.
Đường Môn Huyền Thiên Công chính là công pháp mà môn chủ Đường Tam đem đến thế giới này. Nói một cách khác, nó vốn không thuộc về Đấu La Đại Lục, nhưng tuyệt đối là một công pháp cao cấp mang lại rất nhiều lợi ích trong phương diện dưỡng sinh.
Hoắc Vũ Hạo đánh bậy đánh bạ lại vô tình sáng tạo ra một cách tu luyện không cần minh tưởng cho Huyền Thiên Công, trong quá trình này, công hiệu chủ yếu của Huyền Thiên Công là tu bổ thân thể, dùng hồn lực cải tạo kinh mạch.
Vì Huyền Thiên Công vừa vận chuyển vừa có thể tự khôi phục nên trong cơ thể hắn bất tri bất giác mọi thứ trở thành một vòng tuần hoàn, có thể gọi đây là một dạng tu luyện khi vận động, một sáng tạo mới có một không hai.
Hoắc Vũ Hạo cũng không biết, ngay cả Đường Tam, môn chủ Đường Môn đời thứ nhất cũng không thể làm được chuyện này, bởi vì, tu vi của hắn quá yếu mà tinh thần lực lại rất mạnh nên khi cơ thể hắn đạt đến cực hạn mới xảy ra tình huống độc đáo này.
Đường Môn từng xuất hiện không ít cường giả, nhưng trong đó chưa có ai đạt được điều kiện như Hoắc Vũ Hạo hiện này, vì khi tinh thần lực của bọn họ đạt đến yêu cầu thì rất khó xuất hiện tình huống thân thể bọn họ đạt đến cực hạn, mà cũng không ai lại đi quan sát cái cảm giác ấm áp nhỏ bé xuất hiện trong đan điền kia nữa. Có thể nói, Huyền Thiên Công trong người Hoắc Vũ Hạo đã xuất hiện sự tiến hóa.
Nhờ những tia khí ấm áp điều tiết bên trong cơ thể, Hoắc Vũ Hạo lẽ ra đã đạt đến cực hạn của mình thoáng chốc lai hồi phục được một chút, điều này chẳng những giúp hắn đứng vững còn tiếp thêm nghị lực cho hắn nữa, nhờ thế hắn càng nổ lực cố gắng hơn.
Luồng khí ấm áp lưu chuyển theo Huyền Thiên Công vận hành thành một vòng tuần hoàn, mỗi khi hoàn thành một vòng tuần hoàn thì luồng khí ấm áp ấy cũng tan biến, sau đó nó lại xuất hiện và mật độ lại tăng thêm một chút, cứ thế không ngừng vận chuyển, biến mất rồi lại tăng trưởng.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng mệt mỏi nhưng tinh thần hắn lại hưng phấn lạ thường. Hắn đã tìm thấy thứ phù hợp nhất với hắn lúc này a! Kinh mạch của hắn lúc trước vốn phải cẩn thận tu bổ và cần một thời gian rất dài, ấy vậy mà hiện nay mọi thứ đều trở nên dễ dàng, làm sao hắn lại không vui cho được. Những chổ kinh mạch mà luồng khí ấm áp ấy di chuyển qua đều trở nên thông suốt, điều này chứng tỏ những gì hắn làm nãy giờ là hoàn toàn chính xác.
Xung quanh quảng trường Sử Lai Khắc, số đệ tử ngã xuống càng lúc càng nhiều, đến cả những đệ tử chạy ở phía đầu cũng bắt đầu dần dần không chịu đựng nổi nữa. Tiếng Thiết Y va vào đất thỉnh thoảng lại vang lên.
Vương Đông lại vượt qua Hoắc Vũ Hạo một lần nữa, lúc này bước đi của hắc đã có vẻ khó khăn rồi, hắn giật mình trông thấy, hai mắt Hoắc Vũ Hạo thoáng mấy máy, ánh sáng màu vàng kim lưu chuyển bên trong, tuy di chuyển rất chậm nhưng không hề dừng lại. Các học viên tu vi cao hơn hắn đều đã ngã xuống nhưng hắn vẫn kiên trì bước đến, thậm chí mỗi bước tiến lên đều lưu lại vết nước do mồ hôi thấm xuống.
- Đến cực hạn là được rồi, không cần quá cố gắng.
Vương Đông nói nhỏ một tiếng rồi tiếp tục chạy. Hắn lúc vẫn đã là người dẫn đầu nhưng thân thể cũng đã đến gần cực hạn.
Nửa canh giờ nữa lại trôi qua, khoảng cách đến giờ tan học càng lúc càng gần, lúc này số học viên còn có thể di chuyển chỉ có chín người, thật bất ngờ trong đó lại có Hoắc Vũ Hạo.
Chu Y luôn chú ý đến Hoắc Vũ Hạo, một canh giờ trôi qua nàng đã bắt đầu giật mình. Theo tính toán thì thể lực và hồn lực của Hoắc Vũ Hạo đã đến cực hạn nhưng không hiểu sao hắn vẫn có thể kiên trì tiến lên.
Ý chí một người có thể to lớn như thế sao, hơn nữa tuổi hắn vẫn còn rất nhỏ.
-Phù phù phù…
Lại thêm hai học viên ngã xuống, sau đó hiệu ứng domino xảy ra, liên tiếp mấy học viên ngã xuống, trong đó có một người khẽ chạm phải Vương Đông.
Hai chân Vương Đông lảo đảo, toàn thân đã mỏi nhừ, cuối cùng hai chân không chịu đựng được nữa cũng ngồi bệt xuống đất. Một tia ý niệm kiên trì cuối cùng sụp đổ, tính đến lúc này hắn là người chạy được nhiều vòng nhất, khó ai có thể vượt qua được thành tích của hắn.
Còn lại ba người, vẫn có Hoắc Vũ Hạo.
Năm phút sau, hai học viên còn lại ngã xuống, trên thao trường lúc này chỉ còn duy nhất Hoắc Vũ Hạo. Cho dù hắn bước đi loạng choạng, tốc độ lại vô cùng chậm chạm nhưng vẫn không ngã, thân ảnh hắn lúc này đã thu hút rất nhiều ánh mắt kinh ngạc của học viên xung quanh.
Hoắc Vũ Hạo sớm đã đến cực hạn, tuy Huyền Thiên Công có thể làm dịu thân thể, làm chậm lại quá trình mệt mỏi nhưng cũng không khiến cơ thể hắn trở nên mạnh mẽ.
Mỗi lần cực hạn Hoắc Vũ Hạo lại cắn răng chống đỡ, hắn rất rõ ràng tại năm nhất này hắn là một trong những người yếu nhất, nếu muốn được lưu lại phải cố gắng gấp đôi, thậm chí gấp ba người khác. Mà những lúc vượt qua cực hạn thân thể có thể khiến kinh mạch hắn mở rộng, tăng trưởng Hồn Lực. Vì vật hắn luôn cố gắng kiên trì dù chỉ trong chốc lát.
Hoắc Vũ Hạo không ngừng cổ vũ bản thân phải kiên trì, lúc này hồn lực của hắn đã không còn đủ để đưa lên linh mâu khiến bản thân thanh tỉnh nữa.
Dần dần hắn vừa bước vừa lẩm nhẩm.
"Mẫu thân... mẫu thân..."
Vì di nguyện của người, để bản thân có thể đường đường chính chính đem di thể mẫu thân ra ngoài, rửa sạch sỉ nhục và báo thù, bằng mọi giá phải nỗ lực kiên trì.
Rầm rầm !!!
Lúc này bước chân Hoắc Vũ Hạo vô cùng nặng nề, thân thể đã không thể khống chế tự giác run rẩy nhưng vẫn không ngã xuống, gian nan nâng chân, rồi lại vất vả hạ xuống… cứ thế tiếp tục bước đi.
Lúc này ánh mắt châm chọc của các học viên đã biến mất, bọn hắn bò dậy ngơ ngẩn nhìn thân ảnh đang không ngừng kiên trì trước mắt mình.
Vương Đông ngây người, sau đó cố gắng đứng dậy đi tiếp theo sau Hoắc Vũ Hạo nhưng không hề vượt qua.
Vương Đông dứng dậy lại có thêm người thứ hai, người thứ ba.. dần dần các học viên ban tân sinh đều cắn răng nhấc đôi chân đã rã rời của mình miễn cưỡng đi từng bước một về phía trước.
Chu Y giật mình, kể từ khi làm lão sư tâm tình nàng rất ít khi vì học viên mà dao động, nhưng lần này nàng thật sự giật mình. Bởi vì lúc này phía sau Hoắc Vũ Hạo đã có thêm chín mươi học viên, đây không phải là một lần tôi luyện thân thể đơn thuần mà còn là một lần huấn luyện tinh thần! Nhìn đám nhỏ mười một mười hai tuổi trước mặt, khuôn mặt Chu Y hiện lên nét kiên quyết.
Hiệu quả của bài học này tốt hơn so với tưởng tượng của bà nhiều lắm.
Reng... reng... reng...
Tiếng chuông tan học vang lên.
Ầm ầm.. từng thanh âm vang lên, trong nháy mắt một đám người ngã xuống.
Thanh âm Thiết Y va chạm với mặt đất vang lên liên tiếp, y phục của các tân sinh lúc này đã dính đầy bụi đất.
Hoắc Vũ Hạo cũng đã ngã xuống, tiếng chuông vang lên đã loại đi một chia chấp nhất cuối cùng trong đầu hắn, nhưng thân thể hắn cũng không trực tiếp ngã lăn ra. Vương Đông phía sau tiến lên đỡ lấy hắn, sau đó cả hai cùng nhau lăn ra, há mồm hít thở mệt nhọc.
Ngửa đầu lên nhìn trời, từng mảng đen xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo, tuy thân thể không nhích nổi nhưng lúc này kinh mạch toàn thân được mở rộng khiến thân thể hắn vô cùng thoải mái. Hồn Lực khô kiệt, thể lực cạn kiệt, kinh mạch giản nỡ đem lại cảm giác thoải mái, hắn có dự cảm trải qua việc này bản thân phải tiến bộ nhiều lắm.
Vương Đông ngã xuống bên người Hoắc Vũ Hạo, thân thể cùng tu vi hắn mạnh hơn Hoắc Vũ Hạo vô cùng, tuy rằng vô cùng mệt mỏi nhưng cũng không như Hoắc Vũ Hạo không thể động đậy.
- Thật không hiểu lực lượng gì giúp đỡ ngươi chống đỡ được đến lúc này. Một Hồn Sư chỉ có thập niên Hồn Hoàn nhưng có thể kiên trì cùng một Đại Hồn Sư như ta, thật là một quái thai.
Hoắc Vũ Hạo ngây ngô cười hai tiếng, lúc này nói chuyện đối với hắn cũng vô cùng khó khăn.
Chu Y hít sâu một hơi, vẫy tay về phía xa, một gã thanh niên áo trắng tiến đến, hắn chỉ bước vài bước đã đến cạnh bà, gật đầu một cái rồi tiến đến đám học viên.
Từng vòng Hồn Hoàn từ chân hắn dâng lên, hai vàng, hai tím, ba trắng, tổng cộng sáu Hồn Hoàn.
Hồn Thánh, không ngờ lại là một vị cường giả Hồn Thánh, cường giả bậc này trong giới Hồn Sư đã có thể xem như là cận đỉnh phong. Mà bộ dáng của hắn nhìn qua chỉ hơn ba mươi, chỉ là trong ánh mắt lại toát lên vẻ tang thương kỳ lạ.
Hắn nâng hai tay, từng vòng ánh sáng nhu hòa màu xanh lục từ lòng bàn tay hắn tiến ra ngoài, Hồn Hoàn thứ bảy tỏa ra ánh sáng màu đen dày đặc, thân thể hắn run lên một cái, ánh sáng kia hóa thành lá cây rồi nhanh chóng phát triển thành một gốc đại thụ.
Tựa như có một cơn gió thoảng qua, từng phiến lá nhẹ nhành rơi xuống, không nhiều không ít vừa đủ chính mươi mốt chiếc, rơi vào người chín mươi mốt học viên ban tân sinh.
- Aaaaaaaaaaaa
Một tiếng hét chói tai vang lên. Ngay sau đó trước mắt Hoắc Vũ Hạo biến thành một vùng ánh sáng màu lam chói mắt.
Một đôi cánh thật lớn đột nhiên xuất hiện đánh về phía hắn nhưng muốn nuốt chửng lấy hắn luôn vậy. May sao, được một nửa đường thì lại đình trệ.
- Ngươi làm gì đấy? Sao không gõ cửa?
Giọng nói đầy tức giận của Vương Đông vang lên. Ánh sáng máu lam từ từ biến mất, hắn đã mặc quần áo vào, đang định đánh Hoắc Vũ Hạo một trận thì giật mình thấy Hoắc Vũ Hạo cả người chỉ mặc mỗi đồ lót, nên lại quay mặt đi. Bất quá, màu da của hắn và Hoắc Vũ Hạo có sự chênh lệch thật lớn, Hoắc Vũ Hạo thì như màu cổ đồng, còn hắn lại trắng nõn lạ kỳ...
- Ta... ban nãy có người gọi ta, ta số ruột nên... Xin lỗi ngươi...
Hoắc Vũ Hạo không biết tạo sao tim hắn lại đập loạn một cách kỳ lạ, vội vội vàng vàng chạy về phía giường mình lấy đồng phục mặc vào rồi xoay người chạy ra khỏi phòng.
Vương Đông ngơ ngác đứng đó, cũng không ngăn cản hắn, mãi đến lúc Hoắc Vũ Hạo chạy ra khỏi phòng rồi mới hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt đỏ hồng không biết làm sao cho phải.
Hoắc Vũ Hạo chạy ra ngoài một lúc sau tâm trạng mới ổn định lại một chút, nhưng hình ảnh lúc trước vẫn chưa thể xóa ra khỏi đầu, nhất là cặp chân trắng ngần kia…
-Ta đang nghĩ gì đây… phi phi..
Hoắc Vũ Hạo tự khinh bỉ chính mình, vội vàng chuyển hướng chú ý đến Huyền Thiên Công.
Đột nhiên lỗ tay nhói đau khiến hắn thét nhẹ một tiếng.
Thanh âm hờn dỗi của Đường Nhã vang lên:
- Chịu ra rồi sao, có biết ta chờ bao lâu rồi không?
Hoắc Vũ Hạo rất oan ức, nói:
- Tiểu Nhã lão sư buông tay ra trước đi, lần huấn luyện trước làm chúng ta ra rất nhiều mồ hôi, phải mất nhiều thời gian mới có thể tắm sạch sẽ được…
Lúc này Đường Nhã mới buông tay, thấy sắc mặt Hoắc Vũ Hạo tái nhợt liền hỏi:
- Mụ ế chồng biến thái Chu Y kia làm khó làm dễ các ngươi nhiều lắm phải không? Ngươi phải cẩn thận một chút, người này nổi danh thiết diện vô tư, học viên phạm quy rơi vào tay nàng không chết cũng mất nửa mạng. Thân thể ngươi có gì không tốt sao, nếu không ổn thì mau nghỉ ngơi, ngày mai tính tiếp.
Hoắc Vũ Hạo vội lắc đầu:
- Không sao không sao, chúng ta bắt đầu thôi.
Vừa rồi vì huấn luyện thể năng, Hồn Lực và thể lực của hắn tiêu hao gần như không còn, toàn thân run rẩy vì đói, nhưng không có tiền thì ăn gì?
Đường Nhã cười hì hì:
- Tốt, nướng hai mươi con cá đi, ta chuẩn bị xong hết rồi, không làm mất thời gian của ngươi đâu, còn nhanh hơn nhiều so với công việc học viện đưa ra.
- Tiểu Nhã lão sư, chúng ta sẽ đi đâu?
Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Đường Nhã đã suy nghĩ từ trước, lập tức nói luôn:
- Đến trước cổng học viện đi, của lớn học viện Sử Lai Khắc ở phía đông, nơi đó có rất nhiều tiểu thương, học viên cũng thường xuyên lui tới. Chúng ta đến đó, với tay nghề nướng cá của ngươi không sợ không bán được, cùng lắm thì ngươi nướng ta ăn.
Hoắc Vũ Hạo theo sau Đường Nhã ra khỏi học viện, vừa ra khỏi cổng hắn đã giật mình. Lúc này đệ tử báo danh đã không còn, khắp nơi hai bên đều là tiểu thương, các lều sạp muôn màu muôn vẻ. Trong số đó các tiểu thương buôn bán thức ăn chiếm số lượng lớn nhất, thanh âm rao bán không dứt bên tai, hiển nhiên khách hàng chủ yếu của bọn họ chính là các học viện của học viện Sử Lai Khắc.
Đường Nhã đã chuẩn bị trước, nơi nướng cá cách cửa viện không xa, thậm chí còn chiếm vị trí tốt nằm gần mặt đường rộng rãi.
Nàng đã đặc biệt tìm thợ thủ công làm các loại khung sắt, vỉ nướng, chuẩn bị đầy đủ gia vị, cá trắm..., chỉ loáng một cái tất cả đã được bày ra bàn, cái bàn lớn này cũng là nàng đặt riêng cho hắn dùng...
Hoắc Vũ Hạo giúp nàng sắp xếp lò nướng, trong lòng thì âm thầm cười, quả thực sức kháng cự đối với thức ăn ngon của tiểu Nhã lão sư vô cùng kém.
Đường Nhã bày than ra mặt đất:
- Xong rồi, còn lại nhờ vào ngươi đó. Ta ra ngoài mua một chút đồ ăn, tiền cá năm đồng một con, ta lấy hai phần, muốn mua thêm thì đến tìm Lâm đại nương ở phòng bếp.
Lời chưa dứt thân ảnh đã biến mất.
Đầu tiên Hoắc Vũ Hạo kiểm tra gia vị, xử lí cá. Gia vị thật sự không ít, Đường Nhã cũng xem như tập trung đầy đủ, tất cả mọi vật dụng cần thiết đều không thiếu. Hoắc Vũ Hạo xé nát tía tô, hòa cùng các gia vị khác rồi đưa vào bụng cá trắm, sau đó lấy một que trúc xuyên qua thân cá.
Khóa huấn luyện thể năng hôm nay khiến hắn lĩnh ngộ rất nhiều nên hắn không muốn tốn nhiều thời gian cho việc này.
Công việc nhóm lửa xem như vô cùng quen tay, cái lò nướng này cũng không nhỏ, có thể đồng thời nướng bốn con cá.
Không thể không công nhận trình độ nướng cá của Hoắc Vũ Hạo vô cùng tuyệt vời, chỉ một lát sau hương thơm nồng đậm đã lan tỏa ra ngoài, việc này so với quảng cáo còn tốt hơn nhiều. Đừng nói là học viên, nhóm tiểu thương xung quanh cũng tò mò quay sang nhìn.
- Tiểu huynh đệ, cá nướng bán thế nào?
Một gã nam sinh đồng phục màu vàng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo khách khí:
- Năm tiền một con thưa học trưởng.
Nam sinh kia cũng vô cùng sảng khoái:
- Giá không đắt, lại thơm thế này, ta thử một con.
Hắn nói xong liền đưa năm hồn tệ ra.
Đây là lần giao dịch thành công đầu tiên của Hoắc Vũ Hạo, sau khi hưng phấn nhận tiền lại tiếp tục nướng cá, thậm chí còn thúc dục vài tia Hồn Lực để quan sát độ chín.
Người thứ nhất đã đến, những người khác thấy thế cũng bắt đầu tập trung lại xem xét. Hoắc Vũ Hạo là tân sinh vừa tiến vào học viện tất nhiên không quen biết ai, thời điểm này các học viên cũng đã bắt đầu ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo vừa đưa cá cho vị nam sinh ban nãy xong, mọi ánh mắt xung quanh cũng bắt đầu tập trung nhìn hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện