[Dịch]Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi - Sưu tầm

Chương 48 : Hiểu rõ trái tim, con đường truy thê của Vương gia

Người đăng: 

.
Lãnh Thiên Lạc nhìn Lãnh Tứ Hàn, há miệng thở dốc nửa ngày không nói được câu nào, nâng tay trái lên, vươn ngón trỏ chỉ vào bản thân, “Đệ? Giành nương tử của huynh? Là nàng ta?” Lại chuyển tay, chỉ về phía Phong Vân Ngạo, nhảy dựng cao ba trượng “Cho dù nữ nhân khắp thiên hạ đều chết, bổn vương cũng không tìm nàng!” Trong mắt Lãnh Thiên Lạc tràn đầy sợ hãi cùng khinh thường. Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút. Ánh mắt Lãnh Dịch nhìn Phong Vân Ngạo như đang nói: Làm thế nào người lại dọa sợ đứa nhỏ này? Phong Vân Ngạo bĩu môi: Ta thật sự là thục nữ có được không? Tại hắn không biết thưởng thức! Lãnh Tứ Hàn nhìn Lãnh Thiên Lạc, sau đó nhìn thoáng qua Lãnh Dịch. *Ddd_Đđđ_Lll_Qqq_Đđđ* Kết quả, Lãnh Dịch tiến lên trước túm lấy Lãnh Thiên Lạc "Vương gia, đi thôi!" "Đi chỗ nào?" Lãnh Thiên Lạc nhìn Lãnh Dịch lôi kéo mình, hồ đồ lơ mơ hỏi. "Vương gia tức giận người giành nương tử với Vương gia, nếu Vương gia….” Lãnh Dịch không nói hết câu, ý tứ kia Lãnh Thiên Lạc cũng hiểu rõ. Lãnh Thiên Lạc nhìn nhìn nhị ca nhà mình, cúi đầu. Điều này làm cho Phong Vân Ngạo có chút ngoài ý muốn. Theo nàng biết, Lãnh Thiên Lạc hẳn là không biết Lãnh Tứ Hàn giả ngốc. Thế nhưng còn sợ hắn như vậy? Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt chớp chớp, không hiểu nổi. Lãnh Thiên Lạc u oán liếc nhìn Lãnh Tứ Hàn, phẫn hận trừng mắt Phong Vân Ngạo, sau đó xoay người rời đi cùng Lãnh Dịch. Nhưng mà bụng dạ tiểu nhân trong lòng người nào đó lại rục rịch rồi. "Bổn vương nhìn đẹp mắt sao?" "Đến cùng ngươi đã làm gì để tên du côn Lãnh Thiên Lạc kia sợ ngươi như vậy?” Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn, cuối cùng hỏi ra miệng “Dạy ta một chút!” Lãnh Tứ Hàn không có trả lời, chỉ nhìn nàng, nhướng mày rồi trực tiếp xoay người rời đi! Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhìn bóng lưng Lãnh Tứ Hàn, ngươi có mục đích gì đây? Đối với nữ nhân tiến vào Vương phủ không phải là nên giết chết hay sao? Lãnh ý trong mắt nháy mắt che giấu, nhưng mà, ai giết ai còn không nhất định đâu. Lãnh Tứ Hàn là một đối thủ tốt! Thật ra thì còn có một câu, chính là đối thủ đều hiểu nhau không cần nói! Chỉ là Phong Vân Ngạo nàng quên! Trở lại thư phòng, Lãnh Tứ Hàn đứng trước bàn sách, trên mặt mang theo nụ cười gian trá, khi thì lắc đầu, khi thì cười ngây ngô, khi thì lạnh như băng, chính là không bình thường. "Phong Vân Ngạo, bổn vương đã muốn nàng, như vậy nàng sẽ không có cơ hội trốn thoát!” Hắn không biết cái gì gọi là yêu, chỉ biết không muốn cho nàng rời đi. Cho nên, nàng phải lưu lại! Là của hắn thì chỉ có thể là của hắn! Nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo ý cười nồng đậm. *D??ĐQ//.Đ* Tuy rằng nàng có mục đích, có khả năng có thể là gian tế. Nhưng mà không sao, nếu vậy thì để cho nàng trở thành gian tế của hắn. Xoay người mang theo khuôn mặt đắc ý rời khỏi thư phòng, đi về phía tiểu viện. "A….” Vân Linh vừa mới rời giường, ngáp một cái, trợn mắt vừa nhìn tới, liền thấy Lãnh Tứ Hàn bước vào cửa “Thỉnh an Vương gia!" "Vương phi đâu?" Gương mặt lạnh lùng của Lãnh Thiên Hàn mang theo vẻ không kiên nhẫn, lạnh như băng hỏi. "Ách. . . . . . Chủ tử ở trong này!" Trong mắt Vân Linh tràn đầy nghi hoặc, cảm giác thế nào lại không giống như trước? Nhìn một chút lại không nhìn ra cái gì, nhường đường cho Lãnh Tứ Hàn. Vân Linh vậy mà lại có cảm giác bị khí chất của Lãnh Tứ Hàn áp bức. Thật sự là kỳ quái! "Nương tử!" Trán Phong Vân Ngạo đầy vạch đen! Nàng thật sự không muốn nghe hai chữ này, thật là giống như gặp ác mộng! "Cút!" Vốn bản thân là đặc công thì rất có nhẫn nại, đáng tiếc nàng lại không có chút nhẫn nại nào. Nhìn không quen liền giết. Nghe không kiên nhẫn liền bỏ đi. Quản hắn muốn chơi trò gì. Trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, nhìn Lãnh Tứ Hàn "Cút!" Lại rống lên một tiếng. Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy không tốt, từng bước một tới gần Phong Vân Ngạo “Nàng nói cái gì?” Thế mà bảo hắn cút? Lá gan nữ nhân này quả thật không phải lớn bình thường. Tròng mắt đen kịt tràn đầy giông tố, lạnh như băng nhìn Phong Vân Ngạo. "Lỗ tai ngươi điếc rồi hả? Cút!" Cau mày, đứng dậy giằng co cùng Lãnh Tứ Hàn. Giống nhau lạnh lùng khát máu, giống nhau trọng tình không đổi, giống nhau gánh vác huyết hải thâm cừu. Hai người cứ như vậy đối diện nhau thật lâu, ở trong mắt đối phương tìm được một loại cảm giác tên là tri kỷ, cũng tìm được cảm giác tên là đối thủ. Là đối đầu hay là nói cả hai hiểu nhau không cần từ ngữ. Phong Vân Ngạo nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn đột nhiên thay đổi, biến thành con ngươi trong suốt. *DĐ??/Lll
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang