[Dịch]Tuyệt Sát Hoa Hồng - Sưu tầm
Chương 1 : Cụ bà ăn xin
.
Yến Nhi tản bộ trên vỉ hè, trong đầu đang phân vân không biết là nên tới thư viện trước hay ghé qua chỗ sư phụ trước.
"Haizzz... tới thư viện hay chỗ sư phụ đây... ưm..." Yến Nhi gãi gãi cằm quyết định. "Hay là tới thư viện trước, lượm mấy quyển truyện rồi tới chỗ sư phụ." Khi đã quyết định được như vậy Yến Nhi nhanh chóng bước đi.
"Cháu gái, cháu gái."
Yến Nhi dừng bước nhìn vào một bà cụ, bà ước chừng hơn tám mươi tuổi, trên người cụ ăn mặc rách rưới bẩn thỉu. Bà cụ bỏ chiếc nón cũ rách hướng về phía Yến Nhi, chiếc nón trong tay cụ run rẩy nhưng muốn rơi xuống.
"A..." Yến Nhi khẽ kêu nhanh chóng đến bên bà cụ rồi ngồi xuống bên cạnh, rút trong túi một ít tiền đưa cho cụ, sau đó ân cần hỏi thăm. "Cụ à, cụ đã ăn gì chưa, chưa ăn gì để cháu đưa cụ đi ăn nhé."
Bà cụ không nói gì, nắm lấy tay Yến Nhi nhìn chằm chằm, đôi mắt yếu ớt, kèm nhèm vừa nãy nhìn Yến Nhi bây giờ trở nên sáng quắc một cách kỳ lạ, Yến Nhi chớp mắt vẻ khó nhìn bà cụ.
"Thật tốt quá." Bà cụ mỉm cười, trong giọng nói còn mang theo phần kích động, giống như vừa tìm được một món đồ trân quý. "Cuối cùng cũng tìm được, tốt quá."
"Tốt gì ạ?" Yến Nhi khó hiểu nhìn bà cụ.
"Bà đói quá, đưa bà đi ăn."
"Dạ." Yến Nhi đỡ bà cụ đứng dậy dìu vào quán phở gần đấy nhưng vừa nhìn thấy cụ chủ quán đã xua đuổi, mắng mỏ mấy câu, chê cụ hôi, cụ bẩn, rồi nào xui xẻo...
"Hay là thế này, cụ về nhà cháu, cháu bảo dì Thoa nấu cho cụ ý cụ thế nào ạ."
"Thế cũng được."
Bà cụ bằng lòng vui vẻ gật đầu, trước khi đi còn quay đầu nhìn lại bà chủ cửa hàng cơm, đôi mắt sáng như sao bỗng nhiên trở nên thâm trầm miệng cụ lẩm bẩm gì đó, lẩm bẩm vài câu sau đó hướng Yến Nhi tươi cười hỏi han.
"Cha mẹ cháu làm gì?" Bà cụ vỗ vỗ bàn tay Yến Nhi hỏi.
"Cha cháu là thầy giáo, còn mẹ là đầu bếp, vậy người nhà của cụ đâu ạ?"
"Đều là một đám bất hiếu..."
"A, tới nhà cháu rồi." Yến Nhi mở cổng đi vào.
Bà cụ ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự ba tầng với kiến trúc khang trang, trước cửa có vài chậu cây cảnh xanh ngát. Yến Nhi đỡ cụ đi vào nhà, vừa vào tới cửa gặp mẹ của Yến Nhi.
Bà Vân chuẩn bị đi làm nhìn thấy cô con gái yêu bèn hỏi. "Nãy thầy Minh gọi điện cho con, con mau tới đi. À tối mẹ về muộn một chút, tối nay không cần bảo ba con đi đón."
"Dạ!"
Bà Vân xoay người lại cầm lấy túi xách, đang tính nói cái gì đó thì nhìn thấy bà cụ rách rưới bẩn thỉu, bà Vân lắc đầu nhìn về phía con gái. "Con bảo dì Thoa nấu chút gì đó cho bà cụ, còn con mau chóng qua chỗ thầy Minh."
"A, con đi ngay." Yến Nhi vui mừng nhảy cẫng lên.
"Nhanh lên." Dục con gái xong, bà Vân quay sang bà cụ mỉm cười lễ phép. "Con xin phép cụ, con đi làm."
Bà cụ gật đầu mỉm cười rất hiền từ, đôi mắt bà tỏa sáng một cách là kỳ, nhìn theo bóng dáng bà Vân bà cụ gật đầu hài lòng. Dì Thoa nhanh chóng làm cho bà cụ một tô phở thơm ngon, nhìn bà cụ ăn một mạch hết không còn cả nước dì Thoa lắc đầu thở dài sau đó cất tiếng hỏi.
"Cụ còn đói không để con làm thêm."
"Cụ no rồi, cảm ơn con chưa bao giờ cụ được ăn một bữa ngon như vậy, à cụ không có cái gì cụ cho con cái này, tuy rằng nó chẳng đáng gì." Nói dứt lời bà cụ móc trong túi ra một khối đá màu vàng hình đứa trẻ vào tay dì Thoa. "Cụ hy vọng là nguyện ước của con sẽ trở thành hiện thực."
Nhìn tượng đá màu vàng nhỏ bằng ngón tay cái nằm trong lòng bàn tay, không hiểu vì sao trong lòng dì Thoa đầy kích động, đã bao năm nay dì Thoa chạt vạy khắp nơi, lên chùa vào đền... cầu nguyện tốn không ít tiền của mà ông trời vẫn không cho một đứa con, chính vì như vậy mà nhà chồng ghét bỏ, ép buộc phải ly hôn. Dì Thoa nắm chặt tượng nhỏ trong tay xúc động nói.
"Con cám ơn cụ."
"Con vốn là người hiền lành, thật thà nhân hậu hạnh phúc sớm đến với con, ngày mai con sẽ gặp được một người bạn đời hết mực yêu thương và che chở cho con."
"Cụ là thầy bói sao." Yến Nhi ngồi một bên chống cằm hỏi.
"Vậy cháu có muốn xem một quẻ không?" bà cụ mỉm cười hỏi.
"Có chứ ạ." Lời vừa dứt Yến Nhi xòe bàn tay ra trước mặt bà cụ. "Cụ xem hộ cháu đến bao giờ cháu mới kiếm nổi một người bạn trai, chẳng hiểu sao người cháu thích toàn bị kẻ khác cướp đi hoặc là cháu bị đá."
Bà cụ lắc đầu nhìn Yến Nhi. "Cháu có cái bệnh thích trai đẹp cụ nói đúng không nào?"
"Cụ nói không sai a, cháu thích nhìn trai đẹp nhưng đó chỉ là thích thôi. Thích là một loại nhưng để yêu thì lại khác, cháu muốn người mà cháu yêu sau này chỉ toàn tâm toàn ý có một mình cháu hi hi... mà mỗi lần người nào cháu để ý tới họ toàn cho cháu ăn nốc ao thôi à. Cụ à, bị người ta đá hoài sau này liệu cháu có lấy được chồng không?"
"Để cụ xem." Bà cụ bấm ngón tay lẩm bẩm sau đó trả lời. "Tổng thể là cháu yêu bảy người đều cả bảy người bỏ rơi cháu."
"Đúng thế a." Yến Nhi nằm bò trên bàn như kẻ không xương "Nếu có kiếp sau á, cháu nhất định sẽ đùa bỡn bọn con trai cho chúng nó biết mặt."
"Vậy kiếp này tại sao không đùa?"
"Cụ cũng thấy đấy, bọn con trai thấy cháu cứ như thấy rắn rết không bằng á, haizzz... sắp tới có bữa tiệc sinh nhật mà mấy đứa bạn yêu cầu phải đưa bạn trai đến, nếu không đưa đến chúng nó khai trừ con ra khỏi ban nhạc." Yến Nhi giọng nói cất lên ỉu xìu như kẻ bị bỏ đói mấy ngày nay, ánh mắt đột nhiên sáng lên ngồi thẳng người nhìn về phía bà cụ vẻ chờ mong. "Cụ, cụ xem cho con liệu mấy hôm nữa con có kiếm được bạn trai để đi đến buổi tiệc không?"
"Ừm... " Bà cụ cầm bàn tay Yến Nhi lên xem qua. "Cháu có rất nhiều người..."
"Nhiều người á" Yến Nhi hét lên khiến bà cụ giật mình không những vậy còn có cả dì Thoa. Sau đó lại nằm bẹp dí, không ngừng xoay điện thoại trên tay "Cháu nói cho cụ nghe nè, nếu cháu có nhiều người như vậy không đến nỗi cô đơn lẻ bóng, cụ xem bây giờ cháu chẳng kiếm được ai để đi dự tiệc."
"Bởi vì duyên của cháu chưa đến, cháu tìm kiếm cũng vô ích, nhưng cụ thấy cháu bị họ đá mà trong lòng chẳng có điểm gì gọi là thương tâm cả."
"Hi hi... căn bản là chưa gặp được người đủ soái, vậy cụ nói xem bao giờ con gặp được soái ca của mình."
"Cũng sắp rồi. Cụ cho cháu cái này." Bà cụ móc trong túi ra chiếc vòng, mặt đá là hình một con hồ ly màu trắng tinh khiết.
Yến Nhi nhíu mày nhìn chiếc vòng tay nhân duyên mà mấy đứa bạn rao bán trên mạng, cái gì là vòng phong thủy, vòng cầu duyên rồi vòng nhân duyên vân vân và vân vân... bà cụ nắm lấy tay Yến Nhi đeo vào cho.
"Đừng xem thường chiếc vòng này, nó sẽ giúp cho cháu có được mối nhân duyên như ý, nhưng mà để có được mối nhân duyên đó tự cháu phải đi tìm."
"Thật à." Yến Nhi lắc lắc vòng tay, vuốt vuốt mặt hồ ly trên sợi dây "Tuy rằng cháu không tin vào mấy trò bói toán nhưng lần này vì hạnh phúc vì trai đẹp phía trước cháu thử tin một lần xem sao."
Nói ra mấy lời này, hai người trong đầu cảm thấy một đàn quạ bay ngang qua, tiếng chuông điện thoại chợt reo lên, nhìn màn hình điện thoại là số của thầy gọi đến Yến Nhi bật dậy khỏi ghế.
"A." vừa kêu lên một tiếng, Yến Nhi đã chạy ra khỏi cửa hướng về chiếc xe đạp điện nhảy lên rồi lao đi. Mất hơn ba mươi phút cuối cùng cũng tới nơi, tháo mũ bảo hiểm dựng xe đạp điện ở sân.
"Oa... xe ô tô của ai mà đẹp vậy." Yến Nhi sờ vào chiếc xe ô tô màu đen sang trọng, cảm giác mát lạnh thật thích. "Giá mà mình được sở hữu thì tuyệt biết mấy."
"Yến Nhi, cô đến rồi à? Thầy đi có chút việc cô vào phòng sách đợi thầy đi"
Đang sờ mó chiếc xe, đột nhiên Hà đánh tiếng, Yến Nhi xoay người lại cười. "Ờ..." Yến Nhi đi ngang qua khu vườn, tiện tay ngắt một lá quế bỏ vào miệng nhai. Yến Nhi hít một hơi dài, mùi cỏ cây hoa lá xông vào mũi thật dễ chịu. Vài người thấy Yến Nhi tươi cười hỏi thăm, sau đó lại cặm cụi với vườn thảo dược.
Thầy Minh vốn là một thầy lang y nổi tiếng, danh tiếng lẫy lừng bệnh nào cũng chữa khỏi được. Rất nhiều trường hợp bệnh nhân được bệnh viện trả về, khi người nhà bệnh nhân tìm đến thầy bốc thuốc chỉ vài tháng sau bệnh nhân từ chốn địa ngục được cứu trở về.
Chính vì thanh danh rất nổi, nhiều người khăn gói lên đường đến để xin thầy chỉ dạy. Người ta nói rằng lương y như từ mẫu vì thế thầy chỉ, chỉ giáo cho những người thật tâm với nghề, những kẻ học nghề chỉ mưu lợi cho bản thân thầy tuyệt đối không bao giờ truyền thụ.
Thầy luôn tận tâm hướng dẫn đám học trò nhưng tận tâm ở đây không có nghĩa là phải truyền thụ cho hết toàn bộ. Thầy vẫn giữ lại chút ít cho bản thân để làm vốn nhưng đối với Yến Nhi lại khác, thầy tận tâm tận tình truyền thụ hết toàn bộ những kiến thức, khinh nghiệm của mình hơn bốn mươi mấy năm qua.
Yến Nhi đi thẳng đến phòng sách vừa đẩy cửa vào thì bên trong cũng có người đẩy ra.
"Ôi cha..." Yến Nhi nhảy cò khi bị một cuốn sách từ trên cao rơi xuống đang tính buộc miệng chửi bất chợt một giọng nói vang lên bên tai rất nhẹ nhàng êm ái.
"Xin lỗi cô, cô không sao chứ?"
Dù là giọng nói rất dễ nghe nhưng dưới chân đang truyền đến cơn đau lan tỏa khắp các sợi dây thần kinh vì thế Yến Nhi không hề cảm nhận được giọng nói đó dễ nghe đến nhường nào, cáu kỉnh bèn trả lời.
"Không sao mới là lạ, chân tôi u một cục rồi này."
Mắng xong mới ngẩng đầu nhìn người đối diện, mắt Yến Nhi mở tròn hết cỡ bởi người trước mắt rất rất đẹp trai, đẹp hơn các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng. Mái tóc màu đồng được cắt tỉa rất gọn gàng vào nếp, khuôn mặt thon gọn như được vẽ ra, mày kiếm thẳng dày và đen, đôi mắt sáng sắc long lanh lạ kỳ sống mũi cao thẳng như được cắt gọt mài dũa mà thành, bờ môi bóng và mỏng hơi hồng hào. Toàn bộ khuôn mặt đều nói lên rằng anh ta là người rất đẹp như bước từ trong thẩm mỹ viện bước ra, chỉ có thẩm mỹ viện mới chỉnh được khuôn mặt hoàn mỹ từng góc cạnh như vậy, đẹp và hoàn chỉnh đến từng cm. Còn chưa nói đến ngoại hình, ngoại hình body chuẩn không cần chỉnh.
Yến Nhi toan mắng thêm nhưng thấy trai đẹp nên quên hết điều muốn nói, tận sâu trong đáy lòng không khỏi cảm thán vì sao lại đẹp như thế, nếu chiếm được à không nếu làm bạn trai của mình thì tốt biết mấy hẳn là mấy đứa bạn ghen đến chết mất thôi, nghĩ vậy khóe miệng Yến Nhi không tự chủ được bèn cười chảy nước miếng sau đó lại xịt hà bởi ngậm lá quế nên cay.
Đối phương nhíu mày nhìn Yến Nhi, tuy rằng bản thân hắn biết rõ mình rất sát gái nhưng để sát một người mà thèm nhỏ nước miếng như cô gái đang đứng trước mặt đây có lẽ là người đầu tiên. Hắn cảm thấy bản thân mình dường như đang đứng trước một con sói đói khát chỉ rình con mồi sơ hở là vồ tới nuốt sạch, mặt khác hắn cũng đang thầm đánh giá trong lòng. Ừ thì xinh đẹp nhất trong số phụ nữ mà hắn từng tiếp xúc qua, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, đôi mắt màu nâu đen long lanh sống động, môi nhỏ hồng hào thật gợi cảm đều muốn cho đối phương có cảm giác muốn chiếm đoạt đôi môi mềm mại ấy. Dáng người nhỏ nhắn được ôm chặt bởi chiếc áo phông màu xanh cùng chiếc váy ngắn cùng màu càng tôn lên làn da trắng hồng.
"Oa... trai đẹp a, không nghĩ lại gặp ở đây, phát tài rồi ha ha..." Yến Nhi dơ tay chạm lên khuôn mặt hắn, sờ sờ, cảm giác mềm mại thật thích, bấu véo vài cái thật sướng tay.
"Sờ đủ chưa?" Hắn nghiêng đầu khó chịu, giọng điệu cất lên cũng lạnh lùng. Nếu không vướng chồng sách trên tay thì cô gái này đừng mong có chuyện sờ soạng ở đây.
"Chưa đủ, chưa đủ..."
"Dẹp đường một chút, không thấy tôi đang ôm một chồng sách đây sao?"
"A... tôi giúp anh bê." Yến Nhi nhanh chóng chộp mấy quyển sách trên tay hắn, hắn liếc mắt không nói gì lách người qua bên đi đến bên ban công, đặt đống sách trên bàn rồi ngồi xuống, Yến Nhi lẽo đẽo theo sau đặt sách xuống rồi kéo ghế ngồi đối diện, đôi mắt như sói đói nhìn chằm chằm vào hắn.
"Thật khiếm nhã. " Hắn ném cho Yến Nhi một câu.
Yến Nhi Không bận tâm, việc đầu tiên trước mắt chính là tìm tòi nghiên cứu đối phương. Bề ngoài ai cũng nghĩ rằng Yến Nhi là một kẻ háo sắc nhưng chỉ có bản thân Yến Nhi mới biết mình có háo sắc hay không, sở thích của Yến Nhi chính là vẽ một khi đối phương đã ở trong tầm ngắm Yến Nhi sẽ nhìn chằm chằm khắc sâu trong trí nhớ để rồi sau đó vẽ ra vì thế mà nhiều người cho rằng Yến Nhi là kẻ háo sắc. Bởi có cái tính này liên tiếp bảy lần bị bạn trai đá với lý do rất đơn giản "em là một kẻ đào hoa, nếu cưới em về làm vợ hẳn một ngày nào đó em sẽ bỏ anh đi theo thằng khác, vì thế chúng ta ngừng quen nhau" thế thôi, đơn giản là như vậy, bị đá nhiều thành ra đã quen, nếu có ai hỏi Yến Nhi rằng tài sản của cô lớn nhất là gì, khi đó Yến Nhi hẳn quăng ra một sấp tranh vẽ mà tuyên bố, tài sản của tôi lớn nhất là sưu tầm mỹ nam.
"Cô nhìn tôi đủ chưa vậy?" Hắn bực mình trở nên cáu gắt, chẳng ai chịu được khi bị người khác nhìn chằm chằm như vậy.
"Đủ rồi, đẹp trai khó tính, nhăn nhó tôi thấy anh như khỉ, nhìn một tí có mất miếng thịt nào của anh đâu, nếu mất mát tôi cắt ít thịt mông đền bù cho anh." Sau khi ngắm đủ rồi, Yến Nhi mới đáp trả lại cho hắn mấy câu.
"Cô..." hắn trừng mắt tức giận, thà không nói sẽ không sao, chẳng biết có ai như cô gái trước mặt này, nhìn xinh xắn đáng yêu đặc biệt là cái miệng nhỏ nhắn lại phun ra lời khó nghe như thế.
"Được rồi, được rồi." Yến Nhi khoát tay "Tôi chỉ có nói anh vậy thôi mà đã tức giận rồi, mà tôi hỏi anh này, anh đã có bạn trai í lộn, bạn gái hay vợ con gì chưa a. Nếu chưa có làm bạn trai thứ 8 của tôi nha vinh dự cho anh lắm á..."
Hắn "..."
"Đây là số điện thoại của tôi, về suy nghĩ kĩ rồi gọi cho tôi nha. " Yến Nhi ghi nhanh ra một mảnh giấy sau đó đặt trước mặt hắn, xoay bút một vòng lúc này mới nhìn đến một đống sách trên bàn, thì ra là sách thuốc, cầm lên một quyển lật qua vài trang Yến Nhi nhíu mày sau đó mới hỏi.
"Anh tới để học nghề?"
Hắn không nói gì ngầm cho đó là câu trả lời, Yến Nhi sờ sờ cằm mình gãi gãi. "Tôi có thể chỉ dạy anh, tôi là đệ tử chân chính nhất của thầy."
Hắn ngẩng đầu nhìn Yến Nhi, nhìn bộ dạng chẳng giống người hành nghề y, giống một kẻ chuyên săn lùng trai đẹp hơn. Đúng lúc hắn đang định nói gì đó thì thầy Minh trở về.
"Đến rồi à, theo thầy lên núi." Thầy quay sang phía hắn mỉm cười "Nguyễn Khiêm, con ngồi ở đây xem qua thảo dược, lát nữa trở về hai cha con ta cùng nghiên cứu."
"Vâng!"
"Anh ta là con của thầy á, sao con không biết nhỉ." Yến Nhi chỉ chỉ vào hắn với vẻ mặt ngạc nhiên, bằng này lâu Yến Nhi không hề biết thầy còn có một người con trai nữa tồn tại. Yến Nhi chỉ biết hai người con của thầy, một người tên Tú người Tên Ánh.
"Đây là con út của thầy, từ nhỏ sống ở bên mỹ cho tới nay mới chịu về nước, mà mau đi thôi kẻo lỡ mất dịp."
Hai người một già một trẻ nhanh chóng ra khỏi nhà hướng về phía ngoại thành.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện