[Dịch]Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám - Sưu tầm
Chương 120 : Hoa rơi trong mộng: chuyện cũ của Phong Nam Lạc (3)
.
“Tiểu Ngải…”
Ánh mắt Phong Nam An bỗng trở nên u ám, nữ tử kia, mỗi lần nhớ lại đều khiến hắn đau lòng.
“Nàng là một tiểu nha đầu do Phong Nam Lạc từ bên ngoài cứu về, một người thông minh, lương thiện, ai gặp cũng thích.” Đôi mắt hắn nhìn lên ánh trăng, tựa như lại thấy được khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng.
“Ta biết nàng rất thích Nam Lạc, Nam Lạc cũng rất yêu nàng, chẳng mấy chốc ta cũng nghĩ bọn họ là trời sinh một cặp, nhưng trời không chiều lòng người, ngay vào cái đêm Phong gia bảo bị cháy, ta đã thấy…”
Phong Nam An nhớ lại cái đêm mấy năm trước, ngày đó gió rất lớn nên làm cho lửa lan đi rất nhanh.
Ngay lúc mọi người trong nhà vội vàng dập lửa, hắn vô tình phát hiện một hắc y nhân khả nghi, vì thế hắn âm thầm theo dõi, cuối cùng không ngờ hắn lại lẻn vào phòng của tiểu Ngải.
Trong lòng Phong Nam An bất chợt dâng lên một dự cảm không lành, hắn bước nhanh đến gõ cửa.
“Tiểu Ngải, ngươi đang ngủ à.”
“Là bát thiếu gia sao?”
Trong phòng truyền ra giọng ngái ngủ của Tiểu Ngải, “Ta còn thức, có chuyện gì sao thiếu gia?”
“Trong nhà có thích khách. Ta sợ ngươi xảy ra chuyện, ta có thể vào được không?”
“Vào đi! Cửa không có khóa, ngài tự vào đi, ta … không tiện mở cửa.”
Phong Nam An đoán trước có gì đó không ổn khi Tiểu Ngải lại rất thoải mái mời hắn vào.
Hắn tiêu sái đi vào, bước thẳng đến phòng ngủ của Tiểu Ngải.
Nàng đang quấn chăn ngồi bên giường chớp đôi mắt to tủm tỉm cưởi nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Phong Nam An, “Bát thiếu gia, bên ngoài có chuyện gì à? Đang cháy sao?”
“Đúng vậy”, Phong Nam An nghi hoặc nhìn nàng, lại nhanh mắt nhìn khắp bốn phía, trong phòng này chỉ có hai người bọn họ, như vậy, tên hắc y nhân kia…
“Làm sao vậy? Có cái gì không ổn sao?”
Tiểu Ngải khẩn trương nhìn lướt qua Phong Nam An , “Bát thiếu gia, tại sao ngài lại nhìn ta như vậy?”
“Trước mặt ta ngươi không cần phải đóng kịch! Ta không phải như Nam Lạc, ta không xử xự theo cảm tính như hắn!”
Phong Nam An bất ngờ ra tay, túm chặt góc chăn bông, kéo thật mạnh.
“A!” Tiểu Ngải hét to một tiếng, dưới chăn nàng lại không mặc cái gì.
“Ngươi!”
Phong Nam An vội vàng nhắm hai mắt lại.
“Tiểu Ngải! Ngươi không sao chứ…”
Nghe tiếng thét Phong Nam Lạc vội vàng chạy đến, nhìn thấy tình cảnh của hai người thì hắn hoàn toàn ngây người “Bát ca… Tiểu Ngải…”
“Nam Lạc thiếu gia!” nước mắt Tiểu Ngải chầm chậm rơi xuống, Phong Nam An xấu hổ lùi ra sau, Phong Nam Lạc liếc mắt một cái, mặt mày xám xịt chạy đi…
“Nếu ta đoán không sai, Tiểu Ngải kia chính là hắc y nhân?” Hồng Trần cười giảo hoạt, “Chắc là nàng không có thời gian nên chỉ mới cởi y phục dạ hành ra mà chưa mặc gì vào, nghĩ lại ngươi cũng xúi quẩy, nhưng mà…” con mắt Hồng Trần xoay tròn, “Đệ đệ ngươi chắc sẽ không vì hiểu lầm đó mà thù ngươi tới vậy chứ?”
“Đương nhiên là không!” Phong Nam An bất đắc dĩ cười, “Trước kia hắn rất dễ xúc động lại hay hành động theo cảm tính, từ sau vụ việc kia hắn bắt đầu có thành kiến với ta. Mà ta cũng bởi vì hoài nghi Tiểu Ngải cho nên luôn khó xử nàng, năm dài tháng rộng, thù hận với ta cũng ngày càng tăng lên. Mãi cho đến khi tứ nương của ta xảy ra chuyện –“
“Nương!”
“Tứ nương!”
Khi mọi người vội vã vào phòng thì nàng đã chết, máu trên mặt đất đã khô lại, thân thể của nàng cũng đã lạnh như băng.
Phong Nam Lạc ôm thi thể nàng, lần đầu tiên tựa như một tiểu hài tử vô cùng thương tâm mà khóc…
Hiện trường cũng không để lại giấu vết gì, không có hung khí, hung thủ dường như cũng bốc hơi tại nhân gian.”
Phòng thủ Phong gia bảo rất kiên cố, rất ít người có thể thoát ra được, trừ khi… bên trong có nội gián.
Phong Nam An không nhịn được lại nhìn về phía Tiểu Ngải, nàng vẫn đứng ở phía sau mọi người, cuối đầu xuống, không ai để ý đến sự có mặt của nàng…
Ánh trăng tựa như dòng nước thấm đẫm khắp người Phong Nam An, hắn thở dài một hơi, “Từ sau ngày đó ta bắt đầu theo dõi Tiểu Ngải, rốt cụôc ta đã tra ra thân thế của nàng, hóa ra nàng là một thành viên của tổ chức sát thủ danh chấn giang hồ – Ưng Liệt”
“Cuối cùng ngươi đã giết nàng?”
Hồng Trần nhịn không được hỏi tiếp, hắn thật khó tưởng tượng nổi, nữ tữ giống Lâm Bảo Nhi như đúc lại là một tên sát thủ, thật sự là … sát thủ, ha hả, tựa hồ cùng với vẻ ngoài trẻ con của nàng rất không hợp.
“Cứ xem như vậy đi!” Phong Nam An gật đầu, “Chủ nhân của nàng kêu nàng bắt Nam Lạc để hỏi về phối phương, nhưng mà nàng lại không chịu, kết quả liền… Ta chứng kiến thời điểm độc của nàng phát tác, ta vĩnh viễn không thể nào quên được nụ cười của nàng trước khi chết, nàng nhìn ta, cười khẩn cầu ta đừng đem chân tướng của nàng nói cho Nam Lạc biết, nàng nói nàng là một cô nhi, trên thế giới này người đối xử tốt nhất với nàng chính là Nam Lạc, nàng không muốn cho hắn biết nàng là một sát thủ, lại càng không muốn hắn biết mẫu thân hắn là do nàng giết…”
Giọng nói Phong Nam An ngừng lại, thần sắc khôi phục vẻ bình thường thoải mái trước đó, “Chuyện trên giang hồ mấy ai có thể hiểu được! Năm đó khi Tiểu Ngải sắp chết trong lòng ta, ta đã đáp ứng nàng vĩnh viễn không nói cho Nam Lạc chân tướng sự việc, nàng mới an tâm nhắm mắt, kỳ thật nàng đã làm gì sai? Kẻ đứng phía sau lừa gạt nàng, nói chỉ cần nàng giết tứ nương thì nàng có thể tự do ở bên cạnh Nam Lạc mãi mãi, ha ha, ngươi nói trên thế giới này sao lại có nữ tử như vậy? khờ dại, ngu xuẩn, như vậy. . .”
“Chấp nhất.”
Hồng Trần lặng lẽ thở dài một hơi, đột nhiên nghĩ đến nữ nhi của mình, trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác đau đớn…
Thời gian vui vẻ dường như trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt mà đã vài ngày trôi qua, thương thế trên người Phong Thập Nhất cũng đã khá hơn nhìu, thời điểm tốt để hồi kinh.
“Trả lại cho ta! Hồng Trần chết tiệt, tại sao ngươi lại trộm đồ của ta.”
Lâm Bảo Nhi đuổi theo Hồng Trần khắp sân, nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp tên kia.
“Ai da! Vương phi lại có thể ngồi thêu thùa may vá! Thật sự khó gặp! Mọi người mau đến xem nha!”
Hồng Trần vừa phất y phục trong tay vừa hô to, vui sướng chân múa tay.
“Ta xem, ta xem!” Vốn Hoàng Tuyền đang ngồi dưới tán cây hóng gió nhưng vô cùng tò mò lập tức chạy đến, “Ai nha, hình như là y phục của nam nhân nha! Chẳng lẽ làm cho ta! Chậc chậc, ta đâu có gầy như vậy!”
“Hai tên chết tiệt kia! Nếu đã thích tìm hiểu đời tư của người khác như vậy sao các ngươi không đi làm thám tử đi!”
Lâm Bảo Nhi thở hổn hển, cắn răng hung tợn nói.
“Có chuyện gì? Sao lại náo nhiệt như vậy”
Huyền Song cùng Phong Thập Nhất từ ngoài trở về, vừa vào đã nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt của ba người bọn họ.
“Đây! Quần áo!” Hồng Trần ném quần áo cho Huyền Song mới bước vào cửa.
Huyền Song nhìn thoáng qua, bộ độ này sao lại quen mắt đến vậy? “Cái này không phải của ta sao…”
“Đúng là y phục lúc trước của ngươi! Không phải bị ta xé rách sao? Ta hôm nay vừa vặn không có việc gì làm nên… lấy ra khâu lại giúp ngươi.” Lâm Bảo Nhi nhỏ giọng nói.
“À à, thì ra là của Huyền Song nha”
Hồng Trần cùng Hoàng Tuyền nhìn hai người với ánh mắt quái dị. Lâm Bảo Nhi liếc bọn họ một cái, nhỏ giọng nói thầm, “Thật không ngờ hai tên nam nhân này bà tám như vậy.”
Mặt Huyền Song ửng đỏ cả lên, “Vậy cảm ơn ngươi trước.”
“Bảo Nhi thật bất công! Đồ của ta cũng bị rách, hơn nữa còn rất nhiều chỗ nha! Ai, ta thật là đáng thương, chẳng ai thèm quan tâm” Phong Thập Nhất cũng bày ra bộ mặt oán giận, ủ rủ, không chút tinh thần.
“Biết rồi, biết rồi, buổi tối ta sẽ sửa cho ngươi, như vậy được rồi chứ?” Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái với hắn,
“Bảo nhi, đồ của ta cũng bị hư.”
Hồng Trần nói với Hoàng Tuyền dùng giọng điệu quái dị, vừa nói vừa giơ tay làm Lan Hoa Chỉ (Ngón tay làm thành hình hoa lan) quơ tới quơ lui.
“Ai nha, Tiểu Thập Nhất, ngoan nha! Ta giúp ngươi sửa!” Hoàng Tuyền phối hợp với hắn, cười tủm tỉm cất giọng đáp.
“Hai tên điên kia! Có phải không biết chữ chết viết thế nào hay không?”
Lâm Bảo Nhi cởi chiếc giày của mình dùng sức ném mạnh về phia hai người bọn hắn, “Xem ta đập chết hai tên thối tha này.”
“Ai nha! Cứu mạng!”
Hai người khoa trương kêu to, chạy trối chết.
Phong Thập Nhất nhìn cảnh náo loạn của bọn họ, khóe miệng bất giác nhếch lên, nhìn thấy nàng có cuộc sống vui vẻ như vậy hắn thật sự cao hứng, có lẽ đã đến lúc hắn phải rời đi rồi…
“Cốc cốc cốc.”
Lâm Bảo Nhi nhè nhàng gõ cửa phòng Phong Thập Nhất, “Thập Nhất, có ở đó không?”
“Có!”
Phong Thập Nhất mở cửa phòng, đứng trước cửa nhìn Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Ha, tên gia hỏa nhà ngươi lúc nào cũng cười như vậy!” Lâm Bảo Nhi đem quần áo đã vá xong nhét vào ngực hắn, “Ngươi xem xem! Trình độ của ta đã đạt mức đại sư!”
“Ừm! Tốt lắm, so với tay nghề của mẹ ta cũng không tệ!” Phong Thập Nhất từ đáy lòng tán thưởng một câu.
“Hả? Trước kia ta chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến mẹ ngươi, căn cứ di truyền học mà nói, con trai thường giống mẹ, mẹ ngươi chắc hẳn là một đại mỹ nữ phải không?”
Trên mặc Phong Thập Nhất xoẹt qua một chút ưu thương, “Đúng vậy, nàng rất đẹp, rất thiện lương, chỉ tiêc nàng không thể lựa chọn xuất thân của mình.”
“Ngại quá! Có phải đã khiến ngươi nghĩ đến chuyện không vui?” Lâm Bảo Nhi vỗ nhẹ vai Phong Thập Nhất, “Thập Nhất, kỳ thật… trong thời gian này ta vẫn nợ ngươi một câu, hôm nay ta nhất định phải nói với ngươi, thật sự —— cám ơn.”
“Không cần phải khách khí như vậy, kỳ thật, ta cũng có vài lời muốn nói với ngươi…” Phong Thập Nhất do dự nhìn Lâm Bảo Nhi, “Bát ca ta ngày đó nói những lời kia ngươi đừng để ý, kỳ thật ta đối với ngươi… Không có gì, ta hiểu rõ thân phận của ta, huống hồ ta với Tư Đồ là bạn tốt, là hắn… nhờ ta chiếu cố ngươi. Ta…”
“Ta đã biết.”
Lâm Bảo Nhi mỉm cười, “Ngươi không cần phải cảm thấy khó xử nnhư vậy? Giống như ta ăn ngươi không bằng?” Lâm Bảo Nhi làm mặt quỷ với hắn, “Không có gì cần nói nữa thì ta về trước, ngươi sớm nghỉ ngơi đi!”
Không đợi Phong Thập Nhất trả lời, nàng đã đứng dậy đi khỏi cửa. Người này… Lâm Bảo Nhi thở dài trong lòng,biết hắn nói dối mà vẫn phải giả bộ nghiêm nghi cũng chẳng dễ dàng gì.
Phong Thập Nhất nhìn Lâm Bảo Nhi rời đi, vuốt ve bộ quần áo trong lòng hắn, tâm trạng hắn ngũ vị phức tạp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện