[Dịch]Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng - Sưu tầm

Chương 65 : Hận không phải là nữ nhân, tập kích bất ngờ!

Người đăng: 

.
Editor : Angelina Yang Tuy nhiên, nghiêng người như thế, cũng là lúc vô tình nhào vào trong lòng Sở Vân Hách ... "Tiểu Sơ Tử. . . . ." Sở Vân Hách thì thầm một tiếng, cả người chợt cứng lại, con ngươi đen rũ xuống, nhìn tiểu quỷ nằm ở trong lòng hắn đang cười to không ngớt, khóe môi cũng hơi cong lên, trong lúc bất giác hiện ra vẻ cưng chìu nhàn nhạt, nhịp tim đập nhanh, một chút động tình, liền từ từ lan đến trên khuôn mặt vui cười kia. . . . . Mặc dù nàng mặc trang phục nam nhân, mặc dù nàng chỉ mặc vải thô áo ngắn, không tô son phấn, nhưng, thiên nhan tuyệt sắc kia lại như bông sen trắng vươn lên khỏi nước bùn mà không nhiễm chút bẩn. Lông mày tô xanh, đôi mắt long lanh, tay trắng mịn màng, eo thon da trắng, chỉ một lần nhăn mày cười một tiếng là đủ để động lòng tâm hồn người ta. Thật có thể nói là ứng với một câu "nước biếc xuất phù dung, trang điểm thật tự nhiên"! Ánh mắt Sở Vân Hách từ từ trở nên nóng bỏng, ngắm nhìn nàng không hề chớp mắt . Mặc dù có mâu thuẫn, do dự, mặc dù lý trí nói cho hắn, tiểu quỷ này không chỉ có là nam nhân giống hắn, mà còn là một người thái giám đã bị thiến. Tuy nhiên, giờ này khắc này, hắn lại thật sự không nhấc nổi tay khỏi nàng, cứ để mặc cho chính mình phóng túng sa vào trong đó. . . . . "Tiểu Sơ Tử, tại sao. . . . . Ngươi không phải là nữ nhân?" Khẽ thốt một tiếng, trong giọng nói cô đơn, che giấu vô tận than tiếc, Sở Vân Hách khép hờ đôi mắt lại. Một câu này, làm bừng tỉnh Đoàn Cẩm Sơ. Tiếng cười bất chợt dừng lại, lúc này mới ý thức được, nàng lại thân mật nằm ở trong lòng Sở Vân Hách như vậy . Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ngượng ngùng đỏ bừng. Nàng vội vàng ngồi dậy, cũng không dám liếc hắn một cái,chỉ cười khan mà nói: "Ha, ha ha, ha ha ha ha ha ha. . . . . . May mắn ta là thái giám!" "Có ý gì?" Sở Vân Hách phút chốc mở mắt, cau mày hỏi. "Bởi vì. . . . ." Đoàn Cẩm Sơ khẽ cười một tiếng, cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn chăm chăm vào Sở Vân Hách . Trong lòng thì nghĩ đến lúc nàng tại Nhã Gian trong tửu lâu đã từng thề, đôi bàn tay trắng như phấn dần dần xiết chặt. Ngoài miệng cười, nhưng ngầm cắn chặt răng: "Bởi vì nếu như ta là nữ nhân, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không coi trọng ngươi, một kẻ cầm thú trở mặt vô tình!" Âm cuối lớn dần lên , vang ở bên trong kiệu một hồi âm thanh kích động Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách lập tức trở thành màu đỏ tía, trong đôi mắt tràn đầy vẻ tức giận. Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt tươi cười luôn luôn rực rỡ như xuân nhan kia, hận đến mức muốn tung một quyền đánh bay nàng! Nắm tay xiết chặt lại, sau khi tức tối trợn mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ một phút đồng hồ , Sở Vân Hách cuối cùng hạ được quyết tâm, liền hít một hơi thật sâu, lạnh lẽo mở miệng nói: "Ngừng kiệu!" Cỗ kiệu nghe thấy tiếng dừng lại, Nhiếp Phong lập tức xin chỉ thị: "Chủ tử, có gì căn dặn?" "Ném Tiểu Sơ Tử xuống kiệu, đi bộ theo kiệu trở về phủ!" Sở Vân Hách vén màn kiệu lên, lạnh nhạt hạ lệnh một câu: "Trông coi cho kĩ, nếu người mà chạy mất, ta lôi các ngươi ra hỏi!" "A? Cái gì! Ngươi. . . . . ." "Vâng, chủ nhân!" Nhiếp Phong ôm quyền, sau đó đưa tay xách cổ áo Đoàn Cẩm Sơ, trực tiếp dùng hành động cắt đứt phản đối của nàng "Bịch!" một tiếng, vâng theo mệnh lệnh chủ tử, hắn ném nàng xuống đất! "Ôi! Cái mông xinh của ta!" Đoàn Cẩm Sơ kêu rên một tiếng, lập tức chật vật bò lên. Còn khuôn mặt nhỏ nhắn xám ngắt, vừa đưa tay vuốt vuốt cái mông của nàng, vừa nổi trận lôi đình, "Sở Vân Hách! Ta nguyền rủa ngươi , nếu không mắc bệnh liệt dương thì xuất tinh sớm!" "Ha ha, đi thôi!" Bên môi Sở Vân Hách chậm rãi hiện ra nụ cười, không để ý tới người nào đó đang lửa giận ngút trời. Hắn buông màn kiệu xuống, chia cách khỏi tầm mắt. Cỗ kiệu lại lần nữa nhấc lên, Đoàn Cẩm Sơ thở hổn hển đứng bất động tại chỗ. Nhiếp Huyền đưa tay đẩy nàng một tay, nói với vẻ không vui: "Đi a, muốn chúng ta áp giải ngươi đi sao? Cũng chính là chủ tử tha cho ngươi, nếu không. . . . .” Nhiếp Huyền không thốt ra câu nói kế tiếp, nhưng Đoàn Cẩm Sơ lại có thể hiểu rõ ràng. Sau khi ở trong tửu lâu nàng đá trúng chỗ kín của Sở Vân Hách, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đã muốn giết nàng. Nếu không phải nhờ Sở Vân Hách sợ là nàng đã chết ở trong tay bọn họ. Hiện tại lại nghe được nàng nhục mạ Sở Vân Hách, trong ánh mắt hai thị vệ này nhìn nàng, đều mang theo một nét hung ác. Nếu không phải kiêng nể chủ tửcủa bọn họ, chỉ sợ đã một nhát kiếm chém chết nàng! Âm thầm thở dài một hơi, Đoạn Cẩm Sơ vội chạy theo đuổi kịp cỗ kiệu. Nàng vừa đi, vừa cúi đầu tính toán lung tung. . . . . Lúc này, bọn họ đã tới Nam Võ phố. Đi qua con hẻm phía trước lại ngoặt khỏi hai ngõ nhỏ là đi ra phố có Bát Vương phủ . Mà ngã tư đầu phố này là nơi náo nhiệt nhất, đám đông chậm rãi chuyển động, người bán hàng rong đông đảo, cỗ kiệu đều bị kẹt nên cứ thế mà đi về phía trước rất chậm. Nếu như nhân cơ hội này để chạy trốn, lẫn vào trong đám dân chúng, thì bốn phương hướng đều là lối chạy . . . . . Trong đầu chợt sáng ngời, Đoàn Cẩm Sơ kích động níu chặt vạt áo. Đúng vậy, hiện tại không chạy, một khi trở về Bát Vương phủ, ngày mai lại bị đưa vào cung, nàng liền vĩnh viễn không có cơ hội chạy trốn. Cho nên, trong tai họa có chuyện tốt, nàng phải nắm chắc cơ hội! Một khi đã đưa ra quyết định, Đoàn Cẩm Sơ liền nửa cố tình nửa vô ý hướng tới đám đông người . Hơn nữa cố tình chen vô đám nữ nhân phu nhân. Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền là nam nhân, tất nhiên không thể đi theo nàng chen chúc chung một chỗ với nữ nhân. Vì vậy, khoảng cách này liền càng lúc càng xa. Nàng âm thầm nhìn bốn phía xung quanh, sau khi nhìn chuẩn phương hướng, Đoàn Cẩm Sơ xiết chặc nắm tay, quyết đoán tung hai chân chạy ra ngoài. . . . . Tuy nhiên, cũng không có ai ngờ tới, ở trong âm thầm, một đôi mắt như bóng với hình đang nhìn thật kĩ Đoàn Cẩm Sơ. Trong mắt lóe ra là những tia khát máu như ma quỷ , có thể thay được bó đuốc tàn nhẫn! “Vù. . . . .” Một mũi tên xé gió bay ra, lấy tốc độ nhanh như chớp bắn về phía bóng người đang hấp tấp chạy kia. . . . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang