[Dịch]Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng - Sưu tầm
Chương 146 : Quý Phi phóng đãng, tâm cơ khá sâu
Ngày đăng: 19:11 18-02-2018
.
Đoàn Cẩm Sơ nổi da gà, run rẩy cả người, dùng sức nuốt nước miếng, tiểu trảo hơi đưa ra cố gắng chống đỡ thân thể mềm mại nhu nhược như không xương kia áp sát lên người, trong đầu đột nhiên có ý nghĩ Quý phi này thật phóng đãng, chẳng lẽ hoàng thượng không thỏa mãn được ả sao? Khụ khụ, hoàng thượng cũng đã sáu mươi tuổi, cờ thủng kia có thể . . . . . đón gió lớn được sao?
"Tiểu Sơ tử, Bổn cung chưa từng gặp nam nhân nào có tướng mạo tốt như ngươi vậy đâu!" Hơn nửa người Quý phi tựa hẳn lên mình Đoàn Cẩm Sơ, áp Đoàn Cẩm Sơ cong cả thắt lưng xuống, trán đổ mồ hôi, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó, làm như cô nãi nãi là nam nhân thật a, sao có thể chịu đựng ngươi được đây?
"Nương nương, nô tài gầy yếu, có chút điểm. . . . . . . Có chút điểm chống đỡ không được!" Đoàn Cẩm Sơ yếu ớt thở dốc, hận không thể một tay hất ả nữ nhân không biết xấu hổ này ngã lăn ra đất!
"Tiểu Sơ tử, mấy ngày nay hoàng thượng thường lật thẻ bài của nương nương cung nào?" Cả người Quý phi chẳng những không đứng thẳng lên, ngược lại còn ngả hẳn vào người Đoàn Cẩm Sơ, cảnh tượng này giống như yêu thương nhung nhớ triền miên, quả thực chính là Bá Vương ngạnh thượng cung !
Đoàn Cẩm Sơ hiện không phải bị áp sát nữa, mà là hoàn toàn bị đè ép, cả người nghiêng hẳn xuống, cảm giác eo thon nhỏ của nàng sắp gãy mất!
Nhẫn! Nhất định phải nhẫn!
Hít sâu một hơi, Đoàn Cẩm Sơ cố hết sức đáp: "Hồi bẩm nương nương, hoàng thượng ngày gần đây thân thể không khỏe, hầu như đều nghỉ ở Triều Dương điện, không có lật thẻ bài! Chuyện này Lộ tổng quản rõ ràng nhất, nếu không nương nương tuyên Lộ tổng quản tới hỏi lại đi!"
"Lộ tổng quản?" Quý phi khinh thiển cười, pha chút thâm ý.
"Đúng đúng, Lộ tổng quản biết rõ mọi chuyện của hoàng thượng, nương nương tuyên hắn đến đây đi, nô tài, nô tài còn phải đi hầu hạ hoàng thượng, hiện tại, hiện tại nên cáo lui !" Đoàn Cẩm Sơ trả lời cực kỳ gian nan, trên người đè nặng một ngọn núi, hương phấn thơm nức xộc vào mũi, quả thực thống khổ không chịu nổi, hầu hạ mỹ nhân đẹp như vậy, vẫn là giao cho tôn đại Phật mặt lạnh kia đi, đáng thương Lộ Văn Minh gần bốn mươi mốt năm tuổi chưa hưởng qua chút hương vị nữ nhân - ý là, nên thoải mái hưởng thụ một chút hương vị thiếu nữ xinh đẹp Quý phi mỹ nhân này đi, dù là ăn không được, ngửi thấy cảm nhận chút - ý vị cũng tốt a! Khụ khụ. . . . . . Tiểu Sơ tử nàng thực vẫn là vì hắn mà suy nghĩ thôi!
"Tiểu Sơ tử, Bổn cung phát hiện ngươi vẫn là kẻ dối trá thôi!" Trong mắt Quý phi lóe lên chút tinh quang, chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn Đoàn Cẩm Sơ cười: "Vậy nói cho Bổn cung nghe, hoàng thượng gần đây thường xuyên nhắc tới vị Vương gia nào, lại còn so sánh hài lòng người nào?"
"Ách. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ chống tay lên sau thắt lưng, khởi động thân mình, vừa xoa vừa nghĩ, đáp: "Hoàng thượng gần đây thường nhắc đến Bát Vương gia nhiều nhất, còn hài lòng ai thì nô tài cũng không rõ lắm!"
"Bát Vương gia?" Quý phi lẩm bẩm, suy tư, thần sắc thoáng kinh ngạc rồi dần dần biến mất, chuyển sang cười duyên mị hoặc động lòng người rồi nói: "Tiểu Sơ tử, Bổn cung nghe nói, quan hệ giữa ngươi và Bát Vương gia cũng không tệ phải không? Bát Vương gia đối với ngươi. . . . . . Ha ha, là ôn nhu như nước phải không? Nếu là ta thì như thế nào?"
Đoàn Cẩm Sơ hít một ngụm khí lạnh, mở to mắt, kỳ thật nhìn Quý phi như vậy, rất có vẻ phong tình, bởi vì làn da được bảo dưỡng thật tốt, một chút cũng nhìn không ra là đã quá ba mươi tuổi, cứ như nữ nhân hai mươi tuổi thành thục quyến rũ, đối nam nhân rất có lực hấp dẫn, có điều, lời này là có ý gì?
"Tiểu Sơ tử, ngươi vẫn chưa trả lời Bổn cung! Ngươi nói xem Bổn cung có đẹp không?" Quý phi lại chồm người đến, Đoàn Cẩm Sơ không khỏi lảo đảo thối lui từng bước, thận trọng tránh né Quý phi, cũng may tách ra được một khoảng, sợ bị làm khó dễ tiếp, vội vàng nói: "Nương nương xinh đẹp động lòng người, không khuynh quốc, cũng khuynh thành, dung mạo tư sắc chim sa cá lặn! Còn Bát Vương gia đối với nô tài, chỉ là loại tình cảm chủ tớ!"
"Đó là đương nhiên!" Quý phi nghe vừa lòng, môi đỏ mọng nhếch lên, rồi lại chuyển mắt cười nói: "Ha ha, tiểu Sơ tử, Bát Vương gia luôn luôn lạnh nhạt, nhưng đối với ngươi lại thật đặc biệt như vậy! Có thể nào hắn thích. . . . . . Thái giám?"
"Ách, nương nương sao lại nói thế, Bát Vương gia là nam nhân, đương nhiên là phải thích nữ nhân, sao có thể thích thái giám được?" Đoàn Cẩm Sơ cười gượng, thần sắc có chút mất tự nhiên nói.
"Vậy sao? Nếu là nữ nhân như Bổn cung thì thế nào?" Quý phi ý cười không giảm, tròng mắt đen bóng lấp lóe tia dị thường, Đoàn Cẩm Sơ nhận thấy, lại có loại. . . . . . cảm giác kỳ dị?
Bất chợt một ý nghĩ khác thường nhập đại não, chẳng lẽ nữ nhân này nhận thấy hoàng đế tuổi già, tâm cơ thâm trầm dự mưu quyến rũ quân vương kế vị? Chẳng lẽ nữ nhân phóng đãng này muốn. . . . . .
Trời ạ!
Đoàn Cẩm Sơ không khỏi đưa tay vỗ vỗ lên trán, vội lắc đầu nói: "Nương nương, kỳ thật Bát Vương gia không được hoàng thượng cưng chìu rất nhiều năm, gần đây hoàng thượng có nhắc tới, cũng chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện cũ thôi."
"Ha ha. . . . . . Tiểu Sơ tử, mánh khóe của ngươi đối với Bổn cung là vô dụng! Bổn cung hỏi ngươi, hôm nay ngươi đến Bảo Nguyệt cung, Bổn cung với ngươi đã nói chuyện gì?" Quý phi che miệng cười khẽ đứng lên, ánh mắt trông như tùy ý đơn giản, nhưng lại giấu diếm sắc bén.
"Nói về chuyện hoàng. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ vừa nhắc đến chữ kia, chợt hốt hoảng nín bặt, nàng cũng không phải là ngu ngốc, tài năng nắm giữ địa vị ở lục cung hỗn loạn như thế, sao có thể là người đại ngốc nghếch được? Nếu nàng còn muốn còn sống ra khỏi Bảo Nguyệt cung, không bị ám hại, chỉ có. . . . . . Nghĩ đến đây, vội cong gối quỳ xuống, "Hồi bẩm nương nương, nô tài thích kể chuyện cười, nương nương tâm tình phiền muộn, đặc biệt tuyên nô tài đến kể chuyện cười giải buồn mà thôi!"
"Vậy sao? Ha ha, đúng vậy, Bổn cung hôm nay muốn nghe chuyện cười, tiểu Sơ tử, nếu sau này tâm tình Bổn cung không tốt, sẽ lại tuyên ngươi tới, hôm nay cứ như vậy thôi, ngươi lui ra đi!" Quý phi ngồi trở lại ghế quý phi, vẻ mặt trang trọng, khóe miệng yếu ớt giương nụ cười.
"Dạ, nô tài cáo lui!"
Đoàn Cẩm Sơ đứng lên, khom người lui về phía sau, Quý phi trong mắt phóng đầy ý cười, khinh bạc một tiếng, "Bát Vương gia ư? Ha ha. . . . . ."
Tất tả chạy khỏi Bảo Nguyệt cung, Đoàn Cẩm Sơ mới đi được hai bước, lại nghe một tiếng gọi khẽ dưới tàng cây bên hàng liễu truyền đến, "Tiểu Sơ tử!"
Chuyển mắt qua nhìn, Đoàn Cẩm Sơ thoáng ngẩn ra, "Tiểu Thuận Tử ca!"
"Đi! Chúng ta về kính sự phòng trước đã!" Tiểu Thuận Tử thò người ra, kéo tay Đoàn Cẩm Sơ bước nhanh về phía trước.
Trở về nhà, Tiểu Xuyên Tử còn đang ngủ trưa, Tiểu Thuận Tử đóng cửa lại, liếc mắt sang Tiểu Xuyên Tử một chút, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Sơ tử, Quý phi đối với ngươi như thế nào? Nàng tìm ngươi làm gì?"
"Ách. . . . . ." Nghe nhắc tới Đoàn Cẩm Sơ lộ vẻ chán ghét, đen mặt nói: "Nữ nhân kia ghê tởm muốn chết, huynh mang thùng nước đến, ta muốn rửa tay ngay, đúng rồi, huynh cũng muốn rửa phải không! Bẩn muốn chết!"
Ánh mắt Tiểu Thuận Tử lóe ra, gật gật đầu, "Được, ngươi chờ một chút." Nói xong, liền bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài.
Theo yêu cầu của Đoàn Cẩm Sơ, Tiểu Thuận Tử rửa tay ba lần, bản thân nàng cũng rửa tay năm lần, lúc này mới chịu thôi, sau đó vẻ mặt hung dạng trừng mắt nhìn Tiểu Thuận Tử, "Nữ nhân kia thường xuyên ăn đậu hủ huynh như vậy sao? Huynh thấy thế nào? Giống như là vui vẻ lắm vậy!"
"ta. . . . . . Làm nô phải giả như vậy, chủ tử muốn như thế, chúng ta dám nói không hay sao?" Tiểu Thuận Tử ngước mặt lên trời, thản nhiên nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện