[Dịch]Tuyệt Sắc Phong Lưu - Sưu tầm
Chương 47 : Ngoại truyện 4: Chuyện xưa của Hiểu Hiểu và Diệp Tử (giữa)
.
Thời gian như gió thoảng, nháy mắt đã qua ba năm! Tuần sau tôi chuẩn bị về nước! Nhìn khung hình trước máy tính, đó là ảnh của cô ấy và Tô Uyển chụp lúc triển lãm tranh vào tháng trước! Cô ấy lại cao thêm một chút, cũng đẹp hơn trước kia, dáng người càng chuẩn hơn, anh nở nụ cười nhẹ, Hiểu Hiểu, anh sắp trở về rồi!
Trước khi trở về, tôi thẳng thắn nói mọi thứ với các trưởng bối, tôi không muốn có điều gì giấu diếm với người trong nhà, vốn tưởng rằng sẽ gặp phải phản đối thậm chí từ chối, vậy mà không ngờ rằng các trưởng bối lại hết sức tán thành! Mẫu thân đại nhân rất vui mừng vì tôi có người trong lòng, còn phụ thân đại nhân cũng cực kỳ vui vẻ vì cuối cùng tôi cũng bắt đầu yêu rồi… Cứ như vậy, tôi về nước, và mua một căn biệt thự cách nhà cô ấy không xa lắm.
Vốn không nói cho cô ấy biết ngày nào tôi trở về, muốn cho cô ấy sự ngạc nhiên vui mừng, hôm sau lại ngoài ý muốn gặp mặt trong tiệm quà tặng.
“Diệp Tử?!” Nghe thấy giọng nói cũng biết là cô ấy, xoay người nhào qua ôm lấy Hiểu Hiểu, cưng chiều sờ đầu của cô. “Trở về khi nào, nếu nói sớm thì sẽ bảo phía sân bay mở một đường đi VIP cho anh, anh và một đám người chen lấn trong một đường đi như vậy, còn phải gửi nhận hành lý rất phí sức!”
“Anh không mang hành lý về, lần này anh không đi nữa!”
Thấy Hiểu Hiểu và Tô Uyển ngạc nhiên nhìn tôi, cảm thấy đây cũng là một ngạc nhiên vui vẻ nhỉ! Tôi nhìn Tô Uyển, vỗ vỗ cô ấy: “Cám ơn em đã chăm sóc Tiểu Vũ ba năm nay.”
“Sai rồi, sai rồi!” Hiểu Hiểu phản đối nói: “Không phải cô ấy chăm sóc em, rõ ràng là em chăm sóc cô ấy đấy chứ!” Còn chưa nghe Hiểu Hiểu nói xong đã nhìn thấy hai cô nàng vặn tay đánh nhau! Được rồi, thực sự tôi không có cách nào với cô ấy, nhưng thấy cô ấy khỏe mạnh, bản thân yên lòng! Tuyết, cậu cũng an tâm nhé!
Có thể do thời gian tôi trở về có chút không thích hợp, qua mấy tháng nữa bên này sẽ phải thi vào trường cao đẳng rồi! Đối với tôi mà nói thì những cuộc thi nhỏ này không phải vấn đề gì lớn cả, nhưng đối với mấy người Hiểu Hiểu mà nói thì đó lại là một vấn đề lớn rồi! Cho nên tôi trở thành gia sư dạy kèm ở nhà miễn phí, mỗi ngày đều phải ở nhà Hiểu Hiểu phụ đạo cho hai người đến rất khuya!
Hôm nay vẫn như cũ, sau khi ăn cơm tối tôi quan sát hai người hoàn thành bài tập hôm nay, nhân tiện ôn tập lại vi phân và tích phân một chút. Sau đó Tô Uyển trở về nhà nghỉ ngơi, tôi thì cùng Hiểu Hiểu dọn dẹp tàn cuộc sau khi ăn trong nhà. Trong phòng, ngoại trừ tiếng nước chảy là tiếng úp chén đĩa. Không biết vì cái gì, lúc hai người ở chung một chỗ sẽ trở nên yên tĩnh khác thường!
“Hiểu Vũ, những vấn đề về vi phân và tích phân hôm nay, ngày mai anh sẽ giảng cho em.” Khoác áo khoác vào, chuẩn bị rời đi.
“Dạ, được ~ chờ em một chút!” Cô vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bếp, lấy một chiếc khăn quàng cổ từ trong tủ quần áo mang vào cho tôi: “Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, ngoài kia… Có chút lạnh, anh mang tạm nhé, không phải anh không mang đồ về sao!”
Vuốt ve khăn quàng cổ, trong lòng có cảm giác vui vẻ nhưng cũng khổ sở. Tuyết, đây vốn phải là của cậu, nhưng tôi lại… Tôi điều chỉnh lại cảm xúc không tốt.
“Diệp Tử?!” Hiểu Hiểu kêu tôi một tiếng, có thể bởi vì tôi thất thần trong thời gian quá dài.
“Được rồi, quay vào đi. Thời tiết rất lạnh!” Tôi đẩy cô ấy, để cô ấy nhanh chóng vào nhà. Tôi muốn đẩy cô ra thật xa, nhưng đến phút cuối lại chùn tay.
Trải qua năm tháng bổ túc, lúc thi cao đẳng thì hai cô đều đạt đủ điểm sàn đậu vào trường Đại học X, tôi cũng chen một chân vào phần học bổng. Vì muốn tự khen thưởng bản thân, Hiểu Hiểu quyết định mở lại trò chơi, vừa lúc một thời gian khá lâu rồi tôi cũng không chơi game, nên quyết định cùng chơi với hai cô ấy!
Vốn chúng tôi lựa chọn hai trò chơi mới, nhưng vì vào trong một trò chơi thì chủ yếu là các người chơi RMB(RMB là nhân dân tệ, ở đây thể hiện các người chơi thường nạp tiền vào game, dùng tiền để mua trang bị cấp cao, ...), hoàn toàn không thể hiện được trình độ, cuối cùng tôi và Hiểu Hiểu đều bỏ qua nó, chỉ có Tô Uyển vẫn còn tiếp tục! Chúng tôi thì chính thức gia nhập vào trong đội quân “Cửu thiên”.
Tôi mới gia nhập giang hồ, dựa vào thao tác dũng mãnh, rất nhanh đã đạt được Giác Tỉnh (Cấp độ trong game)! Động tác của Hiểu Hiểu thật sự rất tốt, nhưng mỗi lần PK đều không thắng được tôi, nhưng với một người mới mà nói, thì trong các nữ sinh mà tôi đã gặp cũng được xem là cực kỳ giỏi (đương nhiên không phải là giỏi nhất)! Càng ngoài ý muốn chính là, trong quá trình chơi game, chúng tôi còn quen biết một trong những nhân viên phát triển trò chơi, Sở Phong Hàn!
Rất nhanh, trước khi vào học một tháng, Hiểu Hiểu đồng ý lời mời tham gia một buổi dạ hội, bởi vì trong nhà có vấn đề mà tôi tiến hành họp qua điện thoại ở trong phòng mình! Hơn mười giờ tối, tôi chuẩn bị đi đón cô ấy, đột nhiên chuông cửa vang lên!
“Đã trễ thế này…” Là ai chứ?
Hiểu Hiểu say khướt đứng trước cửa: “Cho em vào ngồi một chút!”
“Sao em lại uống tới như vậy?” Tôi có chút tức giận, không chỉ vì nguyên nhân cô ấy uống nhiều, mà còn là bộ lễ phục trên người cô ấy, phần ngực hở, váy cũng ngắn muốn chết, chẳng lẽ cô ấy cứ như vậy trở về sao?
“... Cho nên vừa đúng lúc tôi ở hội trường nên đã đưa cô ấy trở về!” Sở Phong Hàn tựa vào cửa, nới cà-vạt của mình: “Nếu không, nếu cô ấy như vậy mà trở về, hệ số nguy hiểm có thể đạt tới hai trăm phần trăm.”
“Tôi biết, song anh có thể đi được rồi!” Chuẩn bị đóng cửa tiễn khách.
“Đợi chút, mời tôi vào uống chén nước đã, tốt xấu gì tôi cũng đưa bạn gái anh về!”
“Cô ấy không phải bạn gái của tôi!” Tôi chẳng muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, tôi và anh ta lại không quen biết.
“90 D, 60, 80, ngoại trừ hơi thấp… Cậu chậm một chút!” Đã biết rõ ràng như vậy, rốt cuộc anh ta đã làm gì Hiểu Hiểu? Không nhịn được, dĩ nhiên ra tay với anh ta.
“Yên tâm, tôi không làm gì cô ấy cả, cái miệng tôi không tốt, còn nói không phải bạn gái, kích động như vậy ~”
“Không có chuyện gì thì anh có thể đi được rồi!” Tôi thuận tay ném ba chai nước khoáng cho anh ta, đóng cửa lại, trở vào phòng khách, Hiểu Hiểu đang nhàm chán chuyển kênh ti vi.
Đã như vậy mà vẫn còn tâm tình xem ti vi. Tôi đến bên cạnh ti vi rút dây điện ra.
“Sao em lại về thế này, không phải anh nói đi đón em sao!” Tôi tức giận, đây là thật sự, cho nên hét lên với cô ấy.
“Em thích, anh dựa vào cái gì mà quản em chứ?” Cô ấy bưng ly trà nằm ngửa ra dựa vào ghế sofa! Giống như không làm sai chuyện gì cả.
“Anh đã đồng ý với Tuyết là sẽ chăm sóc em!” Tôi nhìn cô ấy, sau đó cô ấy giống như Quý phi đứng lên đi về phía tôi, mặc dù chênh lệch chiều cao rất lớn nhưng cô lại không có một chút sợ hãi.
“Bây giờ em có thể về nhà chưa?” Cô ấy phun ra từng chữ, từng chữ.
Tự nhiên tôi không biết nói gì, là tôi nói chuyện có chút quá đáng. Sau khi lái xe đưa cô ấy trở về, đợi cho cô ấy ngủ tôi mới rời khỏi! Dọc theo đường đi, không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, sau khi về nhà, chạy thẳng tới phòng sách!
“Đi, điều tra cho tôi, tối hôm nay, trừ Sở Hàn Phong ra, có bao nhiêu người tiếp xúc với Diệp Hiểu Vũ, ngày mai tôi muốn tư liệu chi tiết của từng người!” Dặn dò một thám tử ở đầu bên kia. Tôi nghĩ vẻ mặt hiện giờ của mình nhất định rất đáng sợ.
“Thiếu gia, còn có chuyện này xin báo cáo với ngài. Gần đây còn có một vài người đang điều tra chuyện của Diệp tiểu thư, hơn nữa không hề thiếu tổ chức sát thủ!”
“Ừ, tôi biết rồi! Có tin tức gì báo lại với tôi!” Sát thủ đang điều tra Hiểu Hiểu, tôi phải chú ý một chút!
Ngày hôm sau, lúc vào trò chơi thì Hiểu Hiểu ko đăng nhập(login)! Cho nên đành phải mở bản đồ bên cạnh đi đánh quái. Một cái acc phụ max level(mãn cấp) trộm được cũng không nên chạy trốn ở chỗ kết duyên. Dù sao cũng là trò chơi mới, chạy khắp bản đồ thấy thôn trang nhỏ nào thủ vệ không nguy hiểm thì để chế độ tự chạy nhanh.
“Thiếu gia, tài liệu cậu cần!” Tôi nhận một tập tài liệu cực mỏng.
“Chỉ những thứ này thôi sao?” Tôi nghi ngờ, nói thế nào cũng phải dày hơn cái này năm, sáu lần mới đúng chứ, mở ra xem thì mới biết được, phần lớn những người đó bây giờ đều đang nằm viện… Đây không khỏi có chút hung ác rồi… Trong tài liệu chỉ nói về một người phụ nữ tên “Lung”. Tài liệu không được cặn kẽ, tôi nhíu mày một cái.
“Thưa thiếu gia, có liên quan đến tổ chức ám sát, không thể xâm nhập điều tra thêm nữa!”
“Ừ, còn lại giao cho tôi tự xử lý, mọi người cực khổ rồi!” Tôi cất tài liệu, tiếp tục chạy khắp bản đồ, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.
Chờ tôi gặp lại Hiểu Hiểu đã là trước khi vào học một tuần, trước khi cô ấy và cha mẹ đi Ai Cập… Giống như bình thường, gặp mặt là nhào tới! Chỉ là cô ấy thật sự càng ngày càng to gan, áo lót màu xanh da trời, cộng thêm quần đùi màu vàng nhạt… Sẽ dụ dỗ kẻ háo sắc tới, rốt cuộc cô ấy có biết hay không?
“Ngày mai, bạn học bên Hà Lan của anh qua bên này mở hội giao lưu, Tô Uyển, em theo Tiểu Vũ cùng đến.” Nói xong, đưa cho các cô hai tấm vé mời VIP.
“Không đi có được không?” Hiểu Hiểu trừng to mắt, tội nghiệp nhìn tôi: “Em muốn chơi game!”
“Hiểu Hiểu, đi nào, đi nào! Mình muốn ngắm mỹ nam ~” Tô Uyển xúi giục Hiểu Hiểu.
“Cậu muốn ngắm thì tự mình ngắm, mình không có thời gian theo cậu, nhân vật của mình còn chưa đạt được Giác Tỉnh, còn chưa mãn cấp đấy!” Hiểu Hiểu lắc đầu, giống như đang nói, bà cô tôi không đi đấy, anh có thể làm gì tôi?
Anh thật đúng là có thể làm gì em đấy: “Buổi tối, cập nhật hệ thống bằng ba tài khoản FB, cho em thêm một cái danh hiệu, không đủ thì sẽ dẫn em chạy bản đồ nhiệm vụ Giác Tỉnh. Nhưng mà, bốn giờ chiều mai, các em phải có mặt tại cửa SHUF¬FLE, cứ trễ một phút thì tối mai hai người sẽ về trễ một giờ!" Không cho cô ấy bất kỳ cơ hội phản đối nào, mở cửa xe, đạp chân ga rời đi! Cô ấy biết tôi là một người đã nói là làm, trừ khi tôi muốn thả cô ấy, nếu không cô ấy trốn không thoát được.
Quả nhiên, đúng chín giờ tối thấy cô nàng vào trò chơi. Khi giúp nàng mãn cấp, thế giới rung động!
【 Thế giới 】 Má lúm đồng tiền nhỏ: người chơi nữ đầu tiên, đủ sảng khoái, đủ dũng mãnh.
【 Thế giới 】 Cưỡi heo mẹ đụng dây điện: Con gái có thể chơi mạnh mẽ như vậy sao? Nghề nghiệp này rất cần thao tác!
【 Thế giới 】 Mặc quần cụt qua ngày đông: Người đồng tính, nhất định là người đồng tính!
【 Thế giới 】 Hiểu Hiểu: Bà cô đây mới không phải là người đồng tính, bà cô là nữ!
【 Thế giới 】 Lông mi dày: Quả nhiên giống như con trai.
【 Thế giới 】 Satanの du đãng: Nữ, tôi chứng minh.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, vậy mà nhân vật xếp hạng thứ hai trên bảng lại lên tiếng, bọn họ biết nhau sao? Gửi tin riêng cho Hiểu Hiểu, nhưng cô ấy cũng không biết là ai.
【 Thế giới 】 Mặc quần cụt qua ngày đông: Cậu gặp qua rồi?
【 Thế giới 】 Satan の du đãng: Chưa từng gặp, biết.
【 Thế giới 】 Cưỡi heo mẹ đụng dây điện: Cắt.
【 Thế giới 】 Hàn Phong hiu quạnh: Nữ, bản thân tôi đã gặp qua!
Thấy Sở Hàn Phong cũng nói chuyện. Thuận tay gõ xuống mấy chữ trên bàn phím.
【 Thế giới 】 Diệp Tử: Nữ, gặp rồi!
Mặc dù xếp hạng thua Satan のdu đãng, tốt xấu cũng là mấy vị trên bảng xếp hạng, đã có hai người trên bảng xếp hạng lên tiếng, giải quyết hẳn không thành vấn đề. Gửi tin riêng kêu cô ấy nghỉ ngơi sớm một chút, sau khi tận mắt thấy cô ấy đăng xuất (logout), lại gửi tin riêng cho một người khác.
【 Nói thầm 】 Diệp Tử: Anh biết?
【 Nói thầm 】 Satan のdu đãng: Cô gái đó, ừ, biết!
【 Nói thầm 】 Diệp Tử: Anh điều tra qua cô ấy?
【 Nói thầm 】 Satan の du đãng: Ừ. Không ác ý.
Tôi tin tưởng anh ta, bởi vì theo lời của anh ta, tôi không nhìn ra có gì khác thường, có lẽ là người hợp tác với công ty của nhà Hiểu Hiểu, vì thế nên không có gì nguy hiểm.
Buổi chiều hôm sau, quả nhiên đúng giờ, cô ấy và Tô Uyển chờ tôi trước cửa câu lạc bộ. Đón hai cô lên xe.
"Trước tiên đi lấy lễ phục!" Hiểu Hiểu còn chưa ngồi vững đã vội vội vàng vàng nói: “Tối hôm qua sửa sang tài liệu mệt chết đi được!”
Tôi biết rõ, vì để bảo vệ tốt cô ấy, xung quanh nhà đều có ám vệ (bảo vệ trong chỗ tối) hai mươi tư giờ! Việc này tôi biết rõ, tôi ngừng xe ở ngoài cửa tiệm “Vô Y”. Cũng không theo các cô vào trong, tôi không thích phong cách thiết kế của tiệm này lắm, nhưng cô ấy lại rất thích. Lúc điều chỉnh gương chiếu hậu, phát hiện phía sau có một chiếc xe màu đỏ cực kỳ quen mắt, đúng rồi, là cô gái trong tài liệu. Vì muốn biết cô ta muốn làm gì nên vẫn để cho cô ta đi theo phía sau.
Bạn học bố trí nơi này thật không tệ!
"Sau khi các em thay quần áo xong, trước tiên tự mình chơi một chút, anh đi làm chút chuyện, sẽ quay lại ngay.” Vỗ vỗ Hiểu Hiểu, một mình tôi đi tới vườn hoa nhỏ ở lầu hai!
"Ôi, thì ra là em trai, muốn theo chị chơi một chút không?” Cô ta cầm ly cao cổ (ly dùng để uống rượu) từ từ đi về phía tôi, lễ phục màu đen bó sát người, tôi thừa nhận, với bây giờ mà nói thì cô ta cực kỳ xinh đẹp! Nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch: “Chị muốn hỏi thăm người của cậu!” Quả nhiên, giống như tôi nghĩ, vòng qua eo cô ta, nhẹ nhàng ôm lấy cô ta.
"Làm xong việc rồi lại hỏi!" Hiện tại để cô ả này rời đi, có thể Hiểu Hiểu sẽ bị bại lộ ngay lập tức.
"Ha ha, em trai, nóng vội sẽ chịu không nổi đậu hũ nóng đâu, đợi chị xử lý chuyện xong rồi nhất định chị sẽ cùng em chơi tận hứng!” Hai tay cô ta lặng lẽ bò lên cổ của tôi, khoảng cách từ từ gần sát vào nhau hơn!
"Ai?" Đột nhiên, nhận thấy có người cách chỗ hai chúng tôi đứng khoảng một centimet!
Phía sau cửa đúng là có người, cũng đúng, chỗ này có rất nhiều người lui tới, bị người bắt gặp, nhất là bị Hiểu Hiểu và Tô Uyển thấy được sẽ cực kỳ phiền phức, vẫn nên giải quyết chuyện này thôi!
"Chị muốn hỏi thăm người nào?" Động tác của tôi vẫn như vừa rồi.
"Diệp Hiểu Vũ." Cô ta nói.
"Ừ, có thể gặp cô ấy, chỉ là…” Tôi chậm rãi rút một con dao nhỏ và một cây súng lục từ trên đùi phải của cô ta ra!
"Không thể mang theo thứ này!"
"Mày…" Lung nhanh chóng rời khỏi người tôi: “Mày là ai?”
"Chỗ cô đang đứng lúc này là tài sản riêng của tôi, chỉ một câu nói của tôi cũng có thể khiến cho tổ chức của cô có thể giải tán, thậm chí biến mất, tính mạng của cô bây giờ nằm trên tay tôi!” Nâng tay phải cầm súng lên, nhắm ngay cổ họng đối phương.
"Ngươi đủ tư cách sao?"
"Uyên 偞( âm đọc giống Diệp)." Tôi ném khẩu súng vào bụi cây sau lưng cô ta rồi rời khỏi nơi này! “Mời vị khách quý trên ban công đi nghỉ ngơi!” Còn lại dĩ nhiên sẽ có người xử lý.
Nhà họ Uyên, không phải là thế gia (gia đình làm quan) gì nổi tiếng, nhưng về tài lực, thế lực lại hơn hẳn các gia tộc, công ty lớn! Cho dù là nhà họ Diệp của Hiểu Hiểu, quan lớn bản địa là nhà họ Trình, cùng với số một trong giới kinh doanh là nhà họ Mục ở đây cũng phải cân nhắc kỹ trọng lượng của mình khi tiến hành giao dịch với chúng tôi, chính vì khiêm tốn như vậy, mới không bị người chú ý.
Giải quyết xong “Vấn đề”, quay lại bên trong thấy Hiểu Hiểu và Tô Uyển đang ăn gì đó. Lại gặp ánh mắt né tránh của Hiểu Hiểu. Cô ấy mặc lễ phục màu xanh nhạt, không hấp dẫn người khác chú ý mới là lạ! Kỳ cục hơn ở chỗ, lễ phục Hoàng gia của Tô Uyển càng quá lố… Ai thiết kế bộ lễ phục này vậy? Càng kỳ quái hơn nữa chính là vì sao cô ấy lại khó khăn đi về phía tôi?
Tôi kịp thời đỡ Tô Uyển thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cười nói: “Ai chọn vậy?”
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi một cái: “Nói nhảm, còn không phải Diệp Hiểu Vũ sao, ban đầu khi xem bản thiết kế không cảm thấy gì, sau khi mặc thì lại biến thành bộ dạng này!”
"Không tệ." Tôi an ủi, dù sao cũng là Hiểu Hiểu lựa chọn: “Không ở với cô ấy, đến đây làm gì?”
Cô ấy lại trừng mắt nhìn tôi: “Em còn đang tính hỏi anh đây, lúc em thay quần áo xong, ra ngoài, cậu ấy vẫn luôn như vậy. Nói chuyện với cậu ấy thì đều trả lời qua loa cho xong, anh đã làm gì rồi?”
“Anh?” Đi tới trước mặt Hiểu Hiểu, muốn chạm vào cô ấy, lại bị cô ấy tránh qua: “Sao vậy?” Tôi hỏi.
"Không có việc gì!" Quả nhiên không hỏi ra nguyên nhân, hết hi vọng nhận được câu trả lời, liền kéo cô ấy đi tới chỗ người anh em.
“Anh em, chìa khóa ở chỗ cậu à, đưa cho mình!”
"Sao, dẫn phụ nữ đi chơi à?" Nhìn anh em uống say đến không còn biết gì, ra sức nháy mắt với Hiểu Hiểu bên cạnh: “Nói cho em biết, anh em của anh không được tốt đẹp gì lắm, nhưng cho tới bây giờ cậu ta cũng chưa từng đụng vào phụ nữ, em gái nhỏ, rất có thủ đoạn!”
Hiểu Hiểu nhìn cậu ta một cái, rồi nhìn tôi một cái!
Nhưng hai cái liếc mắt đều không phải có ý tốt. Từ vừa rồi đã bắt đầu như vậy, tôi thật sự không biết tôi đã làm cái gì khiến cô ấy như thế!
“Ha ha, em gái này còn rất mạnh mẽ, người anh em, bé gái này rất khó quản, nếu không cậu giao cho mình trước, mình giúp cậu dạy dỗ lại.” Say rồi, say rồi, người anh em này say thật rồi!
“Anh…” Tôi ngăn Hiểu Hiểu muốn tấn công lại, dù sao nơi này cũng là nhà của tôi, hai người cũng không thể cãi nhau được.
"Cắt, chuyện đùa này cũng không buồn cười, về sau nghĩ kỹ hậu quả rồi lại nói chuyện với mình!” Đoạt lấy chìa khóa từ trong tay cậu ta, kéo Hiểu Hiểu phía sau rời khỏi nơi này, sau này phải để Hiểu Hiểu cách xa cậu ta một chút, bị làm hư sẽ không tốt!
Xuyên qua hành lang, đến căn phòng có chìa khóa, cái phòng này… Có cần thiết phải lớn như thế này không… Nhìn giường lớn Kingsize 5X5 phía trước… Thở dài, phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân, con đi nhầm phòng rồi! Giơ tay bật đèn, thở dài lần thứ hai… Sao đèn này lại tối thế này chứ, mà xung quanh chỉ có giường… Tên kia, nghĩ tôi tới làm gì chứ? Xoay người, tắt đèn, đi ra cửa.
"Người phụ nữ vừa rồi là ai, bạn gái của anh sao?” Hiểu Hiểu nắm chặt áo sơ mi của tôi.
Sẽ không khéo như vậy chứ, người ngoài cửa vừa rồi là cô ấy? Cảm giác lo lắng tràn ngập đầu óc tôi.
"Ừ, cứ cho là vậy." Tha thứ cho tôi, buông tha cho tôi, nhận thấy được tình cảm của cố ấy lại không thể đáp lại cô ấy, rõ ràng quan tâm tới cô ấy, nhưng không thể để cho cô ấy biết. Vì đã đồng ý với bạn rồi, tôi buộc phải để cô ấy rời khỏi.
Cô ấy buông lỏng tay nắm áo sơ mi của tôi: “Ừ, rất tốt, bạn gái vừa cao vừa xinh đẹp, dáng người lại hoàn mỹ, rất xứng với Diệp Tử ~” Tôi xoay người nhìn cô ấy ngồi trên giường lớn, giọng của cô ấy rất nhẹ, hơn nữa càng run rẩy không ngừng.
“Hiểu Vũ”. Tôi rất lo lắng, liền gọi một tiếng.
“Anh em của anh còn nói anh không đụng vào phụ nữ, xạo quá!” Hình như cô ấy hơi tức giận, nhưng vẫn đang chịu đựng được.
"Cô ta là bạn gái, bạn phái nữ!” Tôi vẫn sửa lời, cái này thật nguy hiểm mà! Sao tôi lại sửa lời… Nhưng nhìn dáng vẻ của Hiểu Vũ, tôi thật sự không thể lừa gạt tiếp được. Khó chịu, đau lòng, giải thích. Em thích anh thì nói cho anh biết, mặc kệ anh trả lời thế nào.
Cô ấy đứng lên từ từ đi về phía tôi, nhẹ nhàng để lại mùi vị trên môi tôi, là mùi vị nhàn nhạt của lá trúc mà tôi thích nhất!
"Diệp Tử, em không muốn nói, nhưng vừa rồi thấy anh với cô gái kia…” Lúc cô ấy còn chưa nói xong, tôi kịp thời ngăn miệng của cô ấy lại. Nhẹ nhàng, mềm mại, đây là cảm giác đầu tiên khi tôi chạm vào. Tôi đột nhiên hành động khiến cô ấy ngạc nhiên. Hôn cô ấy rất sâu, nên quên mất trước mặt là một cô gái mà tôi không thể đụng vào. Dần dần, tôi cảm giác cô ấy đáp lại nụ hôn này, bỗng nhiên tỉnh táo không ít, chợt đẩy cô ấy ra.
“Thật xin lỗi, em hãy quên chuyện vừa rồi đi!” Lúc này tôi không thể chiếm lấy cô ấy, nếu không phải đúng lúc tỉnh táo lại, tôi không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa. Cô ấy hấp dẫn tôi, giống như con sói nhỏ đói bụng ba ngày nhìn thấy dê con.
“Cảm giác chân thật như vậy, anh bảo em quên thế nào?” Cô ấy bất đắc dĩ nhìn tôi: “Em nói cho anh biết, em không quên cũng không muốn quên!”
Tôi vung tay tát một bạt tai, cố gắng để cô ấy tỉnh táo một chút: “Mặc kệ thế nào, em chỉ có thể là người phụ nữ của Tuyết, hiểu không?”
Cô ấy không hiểu được chút nào, trả lại một bạt tai: “Tuyết, Tuyết, Tuyết, mỗi lần đều là anh ấy, em muốn biết chính là suy nghĩ của anh đối với em, Tuyết đã mất. Không sai, em thích Tuyết, ở trong lòng em, anh ấy là người không thể thay thế, nhưng em cũng thích anh, so với Tuyết thì càng thích anh hơn, so với muốn cùng một chỗ với anh ấy thì càng muốn ở chung với anh hơn! Cho nên đừng lấy anh ấy ra làm bia đỡ đạn nữa!”
“Anh không tốt như em nghĩ.” Tôi chuyển đề tài…
"Anh còn tốt hơn em nghĩ."
"Anh không hợp với em."
"Đó là vì anh luôn đặt Tuyết ở trong lòng, hoàn toàn không dám đối mặt với bản thân mình!"
"..." Tôi im lặng.
"Anh thích em." Cô ấy khẳng định.
"Chứng cứ đâu?" Tôi không thể bị vạch trần ở chỗ này, thời cơ còn chưa tới.
"Chứng cứ, ha ha ~" Cô ấy cười rồi hôn tôi. Mặc dù chiều cao chênh lệch khiến cô ấy đứng vô cùng khó khăn, nhưng cô ấy vẫn cố gắng để mình đứng thẳng lên.
Không biết rốt cuộc qua bao lâu, cô ấy vẫn duy trì tư thế này. Ngay lúc đôi môi rời nhau, lúc cô ấy muốn buông tay thì tôi ôm lấy cô ấy, kéo gần khoảng cách của đôi môi. Lần này, tôi không muốn trốn tránh, hôn cô ấy, cảm giác cô ấy đáp lại… Rất sâu…
Thuận thế ép cô ấy đến bên giường, nhưng vẫn không buông cô ấy ra như cũ, bởi vì tôi biết nếu như buông cô ấy ra, tất cả đều kết thúc! Dần dần không thể khống chế được suy nghĩ, cảm giác bản thân sẽ làm ra chuyện vô cùng quá phận. Nhưng không cách nào khiến mình dừng lại.
"Vèo" một tiếng, một cành cây nhỏ bay qua trước mặt chúng tôi mới khiến chúng tôi khôi phục lại. Hiểu Hiểu đưa tay bắt được nhánh cây kia.
"Ai?" Rắc một tiếng, cô ấy bẻ gãy nhánh cây.
"Hiểu Hiểu, đừng đuổi theo!" Tôi kịp thời kéo cô ấy, có thể xông vào chỗ này, đoán chừng không phải là người bình thường, đoán chừng là người mà Hiểu Hiểu không thể đối phó được.
"Hả?" Cô ấy thật sự dừng lại, đồng thời đôi mắt lấp lánh nhìn tôi.
"Hở, ừ cái gì?"
"Vừa rồi anh gọi em là gì?" Cô ấy vội vàng hỏi tôi.
Lập tức tôi phản ứng được, vừa rồi hình như tôi gọi là…
“Cho nên, chứng cứ, anh đã bày ra cho em rồi! Anh vẫn chưa thừa nhận sao?” Cô ấy cười giòn! Hoàn toàn chính xác, tôi còn có thể không thừa nhận à… Vốn cho rằng có thể giấu diếm được chứ!
"Có người tới đây." Ngoài cửa sổ truyền vào một giọng nói trầm mạnh.
Không đợi chúng tôi kịp phản ứng, cửa phòng bị đẩy ra. Tô Uyển kéo theo cái váy dài tới cực điểm đứng trước cửa, hình ảnh nhìn vô cùng kỳ quái.
"Good good, very good job! Hiểu Hiểu, cuối cùng cậu cũng làm được!" Cô ấy giơ ngón tay cái lên với Hiểu Hiểu: “Vậy… mình không quấy rầy hai vị ~” Nói xong đóng cửa đi ra ngoài.
Tôi còn trong quá trình điều chỉnh mình, Hiểu Hiểu cũng đã bắt đầu bùng nổ: “Tô Uyển, cậu trở lại cho mình, nói rõ ràng đã!”
"Nhưng mà, Hiểu Hiểu, mặt của cậu thật sự rất đỏ ~" Thật sự cô ấy quay lại, nhưng bỏ lại một câu như vậy lại rời đi.
Tôi cười khẽ nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói vừa rồi sao lại quen tai như vậy, song chắc không có khả năng! Lặng lẽ đi tới sau lưng Hiểu Hiểu đang bùng nổ ôm lấy cô ấy, làm dịu lửa giận của cô!
“Diệp Tử, em thích anh, từ lúc đầu anh về nước, không biết vì sao lại thích ~” Đột nhiên Hiểu Hiểu nói ra một câu: “Cho nên, em muốn hai người cùng nhau đối mặt, mặc kệ là trò chơi hay là cuộc sống.”
"Sau đó thì sao?" Tôi buồn cười, đây là đang thổ lộ sao? Tôi muốn xem cô ấy có thể nói ra cái gì. Hai tay thắt chặt lùi về sau, hai người ngã lên giường.
"Sau đó, đây là cực hạn!" Cô ấy xoay người nằm lên người tôi. Cười hì hì nhìn tôi.
"Ha ha, được, Hiểu Hiểu của anh." Tôi cười nói.
Có lúc, chuyện chính là như vậy, rõ ràng muốn giấu giếm cả đời, lại vì một số chuyện khác mà không thể không kết thúc che giấu trước thời gian. Tuyết, tha thứ cho mình chăm sóc Hiểu Hiểu chăm sóc đến cô ấy trở thành của mình. Mình không biết nguyên nhân mình và cậu thích cô ấy là một hay không, nhưng cô ấy thật sự là một người cần được quý trọng. Nếu cậu còn sống, mình thật sự không biết sẽ lựa chọn thế nào. Muốn cùng với cô ấy, mỗi ngày ngắm mặt trời mọc, mỗi ngày ngắm trăng, lên kế hoạch cho tương lai, đối mặt với khó khăn về sau.
Nghiêng người đứng lên đắp kín mền cho Hiểu Hiểu. Điểm mấu chốt này mình sẽ tuân thủ đến ngày hủy bỏ!
“Đi, điều tra người vừa tiến vào đây là ai.” Tôi nhẹ giọng nói với ám vệ ở cửa đối diện.
Gió thổi trăng sáng, hoa nở hoa tàn, cuối cùng cũng có kết quả…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện