[Dịch]Tuyệt Phẩm Tiên Y- Sưu tầm

Chương 57 : Thời khắc sinh tử​

Người đăng: 

.
Trên chiếc xe, Lâm Yến và Hàn Mộng Di đều thất sắc, hai người nắm chặt tay, bắn nhau, đây là lần đầu tiên họ gặp phải. - Trương Thiên không sao chứ? Lâm Yến nhìn Trương Đại Thiểu đang chạy băng qua mưa bom bão đạn, lắp bắp hỏi. Lúc này cô không còn thấy ghét Trương Đại Thiểu nữa, ít nhất thì người này còn biết đường tới cứu chị họ mình. Hàn Mộng Di cắn chặt môi, an ủi Lâm Yến, đồng thời cũng tự nói với mình rằng: - Hắn không sao đâu. Vào giờ khắc này, tâm hồn đã chết của Hàn Mộng Di bỗng nhiên xuất hiện một chút rung động, nhìn Trương Đại Thiểu thật kĩ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy lo lắng trong vòng mấy tháng qua. Cô không rõ vì sao Trương Đại Thiểu lại liều mình đến cứu mình như vậy? Mặc dù đã tận lực nhưng Trương Đại Thiểu vẫn đến chậm một bước, chiếc xe đã khởi động và rú ga chạy đi. - Mẹ nó, lão Lý, tiểu tử kia là ai, sao lại khó giải quyết như vậy? Trên xe, một tên có sắc mặt vàng như nghệ, một gã trung nên mặt chữ điền, cầm súng trong tay, thở hổn hển hỏi, trên mặt lộ vẻ sợ hãi: - Từ lúc nào mà ở Tĩnh Hải xuất hiện một mãnh nhân như vậy? Mới vừa rồi, tổng cộng có bốn khẩu súng bắn điên cuồng vậy mà không thể giết được tên tiểu tử kia. Lão Lý lái xe cũng sợ hãi, cục đá kia của Trương Đại Thiểu bay xẹt qua mặt hắn, để lại một vết thương sâu, thiếu chút nữa là lấy cái mạng nhỏ của hắn rồi, hắn đối với Trương Đại Thiểu có chút e sợ. Hít một hơi sâu, ánh mắt lão Lý lộ ra một chút nao núng: - Tôi lăn lộn ở Tĩnh Hải đã nhiều năm, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp qua người như vậy. Lập tức lão Lý chửi ầm lên: - Mẹ nó, thằng Hắc Mao điều tra kiểu gì vậy? Thái Nha, liên hệ với ông chủ đi, nếu không chúng ta sẽ xong đời đó. Thái Nha vừa nghe xong, thân thể chấn động, không dám nói thêm lời nào, lập tức lấy điện thoại ra gọi. Nghe Thái Nha gọi điện xong thì lão Lý mới thở ra nhẹ nhõm. - Các người là ai? Sao lại bắt cóc bọn tôi? Hàn Mộng Di mặc dù trước giờ tinh thần sa sút, thế nhưng trong lúc nguy cấp lại trở nên mạnh mẽ và mở miệng nói. Đám người Thái Nha nghe vậy thì không khỏi quay lại nhìn Hàn Mộng Di, tiểu cô nương này thoạt nhìn thì có vẻ yếu đuối, vậy mà không ngờ lại có thể can đảm như vậy. Không sợ tè ra quần mà dám mở miệng hỏi. Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử. Quan sát xong thì không một ai trong xe có chút phản ứng nào với câu hỏi của Hàn Mộng Di cả, đối với bọn họ thì chỉ cần giao hàng đúng thời gian và địa điểm là được. - Mẹ nó, lão Lý, lái nhanh một chút! Vô ý quay đầu lại, Thái Nha bỗng nhiên giật mình khi nhìn thấy Trương Đại Thiểu vẫn đang điên cuồng chạy theo sau, không thể tin được. Mặc dù khoảng cách xe chạy ngày càng xa thế nhưng vẫn chưa cắt đuôi được hắn. Lão Lý vừa nhìn vào kính chiếu hậu, hít một hơi lạnh: - Chạy nhanh như vậy, tiểu tử này là con người sao? Hắn cắn răng một cái, tiếp túc nhấn ga, tăng tốc, thoáng cái đã bỏ Trương Đại Thiểu lại tuốt phía xa. - Chị họ, mau nhìn đi, là Trương Thiên. Lâm Yến nghe vậy thì liền nhìn về phía sau, quả nhiên thấy Trương Đại Thiểu đang đuổi theo nên hoảng hốt kêu lên. Hàn Mộng Di cũng nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trương Đại Thiểu, cắn chặt môi, trong mắt lóe lên chút ánh sáng, cũng không biết nghĩ chuyện gì. Nhìn thấy cảnh này, Lâm Yến biết, rốt cục thì tảng băng trong lòng chị họ cũng tan ra rồi. Trương Đại Thiểu mặc dù là người tu chân, nhưng cũng chỉ là Luyện khí tầng 1 thôi, chỉ dựa vào đôi chân để đuổi theo xe. Lúc lão Lý tăng tốc thì Trương Đại Thiểu dần dần bị bỏ lại phía sau. Đám người lão Lý đợi đến khi thân hình Trương Đại Thiểu ngày càng nhỏ lại thì mới thở dài một hơi. - Hừ, sao nó lại có thể chạy nhanh như vậy? Lão Lý không phục, hừ nói. - Chết tiệt! Trương Đại Thiểu hổn hển vỗ đùi, ở đây có nhiều người dòm ngó, không thể dùng phép thuật được, nhưng lại khiến cho Hàn Mộng Di bị bắt đi. Lập tức Trương Đại Thiểu liếc mắt thấy phía trước có một xe gắn máy MM, không nói lời nào, hắn đạp chân một cái, thoáng cái đã vọt lên trước hai thước, liền leo lên xe máy. - Siêu nhân. Mọi người trên đường nhìn thấy cảnh này cũng run rẩy, suýt nữa tông xe, không thể tin được vào mắt mình. - A! MM đang lái xe đột nhiên có cảm giác lạ, nhìn vào kính chiếu hậu thì thấy một người xuất hiện sau lưng mình, khiến cho cô sợ hãi kêu lên một tiếng. - Cảnh sát, bây giờ tôi trưng dụng xe của cô. Trương Đại Thiểu nói mà mặt không đỏ, tim không đập, thân thể quỷ mị di chuyển xuất hiện phía trước MM, không nói gì đoạt lấy xe máy, đuổi theo chiếc xe ô tô kia. Trương Đại Thiểu rồ ga, xe máy giống như một con cá chạch, tả xung hữu đột, luồn lách trên đường cao tốc với dòng xe đông nghịt, mọi người nhìn hắn cứ như một xa thần (thần xe) trên đời vậy. MM từ trước giờ chưa hề chạy xe với tốc độ như vậy, lo lắng ôm chặt lấy Trương Đại Thiểu, ngay cả nói cũng không dám nói câu nào. Rất nhanh, xe máy đã đuổi kịp xe ô tô. - Lão Lý, tên tiểu tử kia đuổi tới rồi. Thái Nha có chút lo lắng la lên, cùng lúc đó nhanh chóng chĩa súng về phía Trương Đại Thiểu. Trương Đại Thiểu hơi nghiêng đầu, đạn bay vào khoảng không, không hề ảnh hưởng đến tốc độ của xe máy. - Lấy súng ra cho tao, phải giết chết tên tiểu tử kia. Giọng nói của lão Lý hơi run, tay cầm lái cũng run rẩy, điên cuồng quát lên. Không cần hắn nhiều lời, người trên xe đã sớm chĩa súng vào Trương Đại Thiểu và bóp cò rồi. - Không biết điều. Trương Đại Thiểu hừ lạnh một tiếng, xuất thủ như điện, nhanh như chớp túm được viên đạn đầu tiên bắn ra, cười khúc khích, trên xe ô tô máu tươi văng lên tung tóe, ở cổ tay của Thái Nha có máu chảy ra. - Thái....Thái Nha! Cả đám người lão Lý bị dọa cho tè ra quần, bọn họ thấy rõ ràng là trong tay Trương Đại Thiểu không hề có súng, chỉ búng viên đạn từ trong tay ra mà đã khiến Thái Nha trúng đạn. Lẽ nào người này có thể sử dụng tay mà bắt được đạn? Lão Lý hoảng sợ khi nghĩ như vậy. Giờ khắc này, hắn hối hận, sớm biết rằng Hàn Mộng Di có loại bằng hữu nghịch thiên cỡ này thì dù mình có chết cũng không nhận vụ này. Nhưng hiện giờ nói gì thì nói cũng đã muộn, lão Lý hiểu rằng mình không còn đường lui nữa, hắn cắn răng, hét to hơn: - Mẹ nó, lấy súng ra mà bắn cho tao, ngẩn ra đó làm gì? Có thể là do lão Lý hét to nên vực dậy được tinh thần cho mọi người, mà cũng có thể là do bọn họ tự biết mình không còn đường lui nên họ nổ súng vào Trương Đại Thiểu điên cuồng hơn. Còn vẻ mặt Trương Đại Thiểu thì không hề thay đổi, túm và ném lại ba viên đạn, ba tiếng kêu đau đớn vang lên, trong nháy mắt, trên xe ngoài lão Lý đang lái xe ra thì bọn bắt cóc đều đã trúng đạn. Lâm Yến và Hàn Mộng Di chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này nên hai người nhắm chặt hai mắt, không dám động đậy. Lão Lý lúc này không nổ súng mà điên cuồng nhấn ga, chỉ muốn thoát khỏi một người điên như Trương Đại Thiểu, nhưng Trương Đại Thiểu lại bám dính như keo dán sắt, bất luận thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn. Lão Lý lo lắng, chẳng lẽ cả đời mình lăn lộn, kết quả lại thua một trên tay của một kẻ trẻ tuổi hơn sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang