[Dịch]Tuyết Nhĩ Hồ - Sưu tầm
Chương 7 : về Nhà-Kéo Theo Đồng Bọn
.
"Quỳ xuống!".Đinh chủ tịch mắt trợn ngược như con lợn luộc,ra lệnh cho đứa con quỳ trước bài vị tổ tiên.
Vũ Phong ngoan ngoãn quỳ xuống sàn đất lạnh léo ,cứng ngắc.
Bố ít ra cũng phải cho quý tử của bố cái đếm lót chứ!!!
"Nói,nó có phải bạn gái con không?".Đinh chủ tịch lăm lăm cây roi mây trên tay,con ông mà nói dối,ông quất ngay.
"Vâng"Vũ Phong gật đầu chắc như đinh đóng cột.
"Chắc chắn?"Ông nhướn mày.
Vũ Phong vừa gật đầu vừa ngáp.Đinh chủ tịch đập tay vào bàn cái "rầm",khiến người làm giật nảy mình.
"Người đâu,mang thiếu gia cuốn vào chăn,càng giống con tôm chiên xù càng tốt.Trời ơi,sao lại để thiếu gia quỳ trên nền đất lạnh vậy chứ.Trừ lương,trừ lương hết cho ta".Người hầu khóc không ra nước mặt,lão gia ,ngài tàn nhẫn quá đi.
---------------------------------------------------------------
"Trường chúng ta bao nhiêu năm chiến đấu trên sa trường giáo dục,đu đẩy giành giật quyết liệt với các trường khác.Thế nên ngay hôm nay các em đây mới vinh dự đặt mông trên ngôi trường Devil Moon chất lượng tốt nhất này đây....".Hiệu trưởng say sưa thuyết trình về lịch sử oai hùng và những chiến tích của trường.Giọng thầy run run đầy xúc động,thỉnh thoảng còn đưa tay lên lau nước mắt.Mấy học sinh ở dưới bị thầy truyền cảm hứng,cũng rưng rưng,đưa khăn mùi xoa lên xì mũi,khóc xụt xịt.
Cảnh tượng rất uy nghiêm nhưng cũng rất cảm động.
Ấy vậy,Vũ Phong lại nhàn nhã trống cằm,mắt phượng cong cong,khoé môi nhếch lên quyến rũ,nhìn Hàn Dung ngủ ngon lành trong biển người trang nghiêm.
Đinh chủ tịch vui như Tết khi thấy con trai mình vương vào lưới tình.
Hàn Dung trong mơ cũng phải "sống chết" với bố con nhà họ Đinh đến toát mồ hôi hột.
Đây là một chuỗi sự việc đầy éo le và lằng nhằng.Là minh chứng cho câu nói của dân gian:Oan gia ngõ hẹp.
---------------------------------------------------------------
"Lách cách lách cách".Trong phòng thí nghiệm,1 cô gái với áo thí nghiệm trắng đang hì hục làm việc bên chiếc máy tính.Trên màn hình hiện lên toàn kí hiệu,công thức lạ hoắc,thật chẳng đoán nổi,cô ta đang làm gì.
Enter...
"Phù".Cô gái ngả người ra ghế,đưa tay lên lau mồ hôi vương trên khuôn mặt thanh tú.
Màn hình máy tính phút chốc lốm đốm ,rồi đen kịt lại.Tất cả các thiết bị trong phòng vụt tắt.
"Rầm rầm".Ngoài trời mây đen che phủ ,thỉnh thoảng những tia chớp sáng loé rạch ngang bầu trời.
Cô gái đứng từ cửa sổ nhìn xuống sân trường Devil Moon.1 màu xám hoà lẫn của cát bụi và gió bay mù mịt ,che mờ mắt của tất cả mọi người.
"Rẹt".1 lỗ đen thời gian lơ lửng trong không trung,nó to dần to dần,to đến kinh ngạc,y hệt như 1 con ác quỷ đói bụng há cái miệng đèn ngòm và rộng ngoác ra.
Cô gái gấp rút lao ra ngoài,tới chỗ cái lỗ đen quái quỷ kia.
---------------------------------------------------------------
Hiện giờ,Devil Moon như ong vỡ tổ,mọi thứ đều trở nên hỗn độn và rối ren ,mọi người sợ hãi chạy,thậm chí còn xô đẩy lẫn nhau ngã nhào ra đất.Ai cũng mau chóng tìm cho mình 1 chỗ chốn lí tưởng,không dám thò đầu ra vì sợ chỉ cần 1 động tĩnh nhỏ thôi cũng đủ để hôm nay ngồi trên bàn thờ mà nhìn xuống.
"Lỗ..đen?".Dung đứng chôn chân tại chỗ,thực chất trong lòng cô đang vui sướng phát điên.Lỗ đen tự dưng mà xuất hiện,cô có thể về nhà mà không cần tốn bao công sức.Dung định nhấc chân tiến đến thì "huỵch",1 bàn tay mạnh mẽ đã đẩy cô ra,đầu cô va vào hòn đá,đau ứa cả nước mắt.
"Vũ Phong.".Trước mắt cô mập mờ hình ảnh Vũ Phong đang giữ chặt lấy cánh tay Minh Nam ,chật vật giữ vững người mình để không bị hút vào.
Hắn cứu cô?Cô cần sao?Đúng là ăn no rảnh rỗi rồi đi lo chuyện bao đồng mà.
Bóng dáng Bạch Thiên Thiên dần xuất hiện rõ hơn trong đám bụi mù mịt với chiếc áo trắng của phòng thí nghiệm.Trên nét của Thiên Thiên thể hiện sự vui mừng sung sướng,không hề có tí sợ hãi đan xen.Chị ta đứng giang rộng đôi tay,tư thế sẵn sàng chuẩn bị hút vào.Hàn Dung nhanh tay chộp lấy giữ lại chị ta.Cô sở dĩ cũng có lòng tốt,không muốn về nhà mà cũng có bạn theo đằng sau.
"Cô làm trò gì vậy?Thả tôi ra".Thiên Thiên vừa giằng co với Hàn Dung vừa lo lắng nhìn cái lỗ hổng như sợ nó biến mất.
" Cô ta là Bạch Thiên Thiên-1 KẺ ĐIÊN ".Lời nói của Minh Nam chợt lưới qua dòng suy nghĩ của cô.
Điên?Chị ta bị điên thật sao?Không thể,trông chị ta nào có giống kẻ tâm thần trốn trại.
"Thả ra.Tôi phải về nhà,đây không phải là nhà tôi.Tôi phải ...báo thù".Lời kêu gào có chút van xin của chị ta đã cắt đứt mạch suy nghĩ vớ vẩn luẩn quẩn trong đầu Dung,đưa cô về thực tại với hàng đống dấu hỏi to đùng.
Nhà chị ta là đi qua đó?Vậy Thiên Thiên không phải...người thuộc thời đại này giống cô?
"Em đi với chị,bởi đây...cũng không thuộc về em".Hàn Dung xiết chặt bàn tay Thiên Thiên khiến chị ta hơi giật mình.Tiếp sau đó là cả người mình đã đổ về phía lỗ đen-con hẻm đưa họ trở về điểm ban đầu.
---------------------------------------------------------------
"Hàn Dung,cô ta...".Vũ Phong lác cả mắt nhìn Hàn Dung nhảy vào lỗ đen.Hắn chỉ muốn lấy cái rìu bổ đầu cô ta ra xem bên trong là bã đậu hay bã chè???Thế mà vừa nãy còn mạo hiểm cứu cô ta.
Ngu ngốc quá!Ngu ngốc quá!
"Xoèn xoẹt".Xung quanh lỗ đen xuất hiện những tia sét trắng đục dữ tợn,có vẻ nó đang báo hiệu sức mạnh của lỗ đen đã mạnh nên rất nhiều so với ban đầu.Kèm theo đó,gió bão càng hung tợn hơn,quất tới tấp làm những cây cổ to lớn cũng phải đổ rạp.
"Á á á".Cái cột mà Minh Nam và Vũ Phong đang bám sớm muộn cũng lung lay .2 người họ phải chịu lực rất mạnh,sắp có nguy cơ bị hút đi rồi.
"Vùùùù".Chuyện đó đã xay ra,trong vài tích tắc,Nam và Phong bị "xơi" gọn.
Lưu Linh đứng trân trân nhìn anh trai biến mất.Anh đi thám hiểm...mà không rủ em gái????!Cô tức tối đẩy Cẩm Vũ đang ôm lấy mình bảo vệ ra,xông xồng xộch tới.
lưu Linh đây không tin là không thể đuổi kịp anh trai!!!
Cẩm Vũ giờ chỉ muốn chắp tay vái lạy sự dũng cảm của Lưu Linh.Bất quá,Lưu Linh nhảy rồi,cậu cũng phải nhảy thôi,ai biểu...cậu yêu cô cơ chứ.Huhu
---------------------------------------------------------------
"Hơ".Hàn Dung mơ hồ mở mắt.Ôi!Đầu cô đau quá.Cô có cảm tưởng tất cả mọi khúc xương trên người mình đều rạn nứt hết cả.
Cô khóc ròng trong lòng.Lúc đến tương lai cũng đi qua lỗ đen,nhưng nó đâu có đau đến hãi hùng vậy chứ?Cùng lắm cũng chỉ ở mức độ…trẹo thôi!
Thôi so sánh,Hàn Dung bắt đầu nhớ đến thứ quan trọng hơn:chị Thiên Thiên "chết" ở xó xỉnh nào rồi?Cô đánh mắt xung quanh tìm chị,nhưng trời tối om om cô chẳng nhìnđược gì.Đưa tay lần mò trong đêm tối.Úi!Cô sờ thấy rồi.Tốt quá!
"Chị ơi.Chị ơi.Tỉnh lại đi.Nhanh lên.Lo cho chị xong em còn về nhà nữa".Hàn Dung túm cổ áo "vật thể kia" lắc điên cuồng,theo tiêu chí càng khủng bố càng có tác dụng "kêu gọi".
"Khoan.Khoan.Dừng...lại...bình ...tĩnh...".Một giọng con trai khó thở nặng nề nói.
Con trai?Cô nhớ Thiên Thiên là con gái mà!Hay xuyên qua lỗ đen mạnh quá khiến người thường như chị ta bị...chuyện đó...
"Em bị sao vậy?Cứ kêu tên chị mãi.Chị ở sau em mà."Thiên Thiên "thật" nhỏ nhẹ nói,trên tay cầm 1 chiếc đuốc.
Hàn Dung trợn cả mắt lên,lắc nhầm người rồi.Chết thật!Cô nheo mắt nhìn kẻ đằng trước
.....!?
Ôi, thần linh ơi!Kia là Vũ Phong mà?Cô nhớ là mình đâu có kéo hắn theo cùng!!!
Thiên Thiên nhìn khuôn mặt bàng hoàng của Hàn Dung mà buồn cười,cô lên tiếng nói:"Chị tỉnh trước em rồi,sau đó tự tìm củi để thắp đuốc,ai ngờ lại thấy được 3 đứa "ăn bám" này"
"3 đứa?Còn 2 đứa nữa đâu?".Dung há hốc lần theo tay Thiên Thiên chỉ,và cô đã thấy 2 kẻ còn lại:1 là Lưu Linh,2 là Cẩm Vũ.Thật quá xúc động!
Cô không muốn về nhà mà còn có kẻ "chơi" theo!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện