[Dịch]Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng- Sưu tầm
Chương 70 : Tai qua nạn khỏi (2)
.
Yên lặng quá … Thật sự yên lặng quá …
Phải chăng, khi chết đi rồi, con người ta sẽ không còn lắng nghe bất kỳ thanh âm nào nữa?
Tất cả sẽ chỉ là một màn đêm … một màn đêm bất tận … vô thanh vô sắc…???
“Tỉnh lại đi … ngươi tỉnh lại đi…”
Ai đang lên tiếng vậy?
Là ai?
Rốt đó cuộc là ai?
Là người tỷ tỷ ta mới nhìn thấy một lần?
Là người ca ca mang dáng hình hài nhi?
Hay là người cháu trai sở hữu vẻ ngoài nữ tính vô ngần kia?
Là ai?
Rốt cuộc là ai?
“Tỉnh lại … ngươi tỉnh lại đi…”
Tỉnh lại ư?
Ta mệt lắm rồi …
Giờ ta chỉ muốn ngủ … ngủ một giấc thật sâu … thật sâu … mà thôi
Tỉnh lại thì có ích lợi gì cơ chứ?
Phụ thân không còn … ta sẽ chỉ là một kẻ bơ vơ không người thân thích?
Vậy, tại sao ta phải tỉnh lại … ?
Sống đơn côi một mình … cuộc sống đó khác nào chết đâu ...
Ta thà chết còn hơn… Ak mà đúng rồi …
Giờ có muốn … ta cũng chẳng thể tỉnh lại …
Không phải … ta đã chết … chết rồi sao …
“Bốp”
Bờ má Xích Lôi bị một ai đó tát thật mạnh khiến cho viễn cảnh trong tâm trí chàng hoàn toàn tan biến. Chầm chậm mở mắt trái, con mắt duy nhất còn có thể nhìn thấy ánh sáng của mình, Xích Lôi nói, “Đây là … là …?”
Người thiếu nữ vừa dùng toàn lực ra đòn, thấy chàng đã tỉnh lại liền đáp, “Là Thiên Lang thành. Ngươi bị bất tỉnh cũng được một lúc rồi. Ta gọi mãi mà giờ ngươi mới chịu tỉnh lại … thật là …”
Nhìn 5 ngón tay in hằn trên má Xích Lôi, nữ tử cảm thấy mình ra tay có vẻ hơi nặng. Tất cả cũng tại hắn ta. Gọi mãi mà không thấy tỉnh lại, ta sợ hắn ta chết rồi nên đành phải ... phải ra tay … Chuyện này cũng đâu phải ta muốn thế … Ta là con người chuộng hòa bình, ghét bạo lực mà …
Xích Lôi khó hiểu tiếp, “Ta … ta chưa … chưa chết … chết sao? Mà sao … sao má ta … lại đau… đau thế này?”
“Ngươi thấy mình giống kẻ đã chết rồi ư? Rất tiếc, ngươi còn đang sống, sống nhăn răng nữa là đằng khác. Còn về má ngươi, … đó là do … do dư chấn của vụ nổ vừa rồi đấy”
“Nhưng ta … ta thấy … hình như có gì đó không đúng. Má ta hình như là …”
“Ngươi nhớ nhầm rồi. Ta nói đó là dư chấn của vụ nổ thì là dư chấn của vụ nổ!!!”
Hoàn toàn lấy lại sự tỉnh táo của mình, Xích Lôi bắt đầu nhận thức được mọi việc xảy ra quanh đây. Người vừa lên tiếng là nữ nhân với vẻ ngoài kiêu sa, đài các với mái tóc hồng nhạt, y phục hồng đậm, đặc biệt điều khiến Xích Lôi không thể không chú ý là ba dấu châu sa chính giữa trán nàng. Nằm bên cạnh chàng, không ai khác ngoài Hồng Tuyết, Dạ Cơ, Phụng Nhan, Tử Y và tảng đá ẩn chứa linh hồn phụ thân chàng. Xa xa phía sau là hình ảnh Soul – Eater bị giam hãm giữa những cánh hoa hồng tươi tràn sức đỏ
Xích Lôi nói, “Ngươi là ai? Ngươi tên là gì?”
Nữ tử đáp, “Ta tên Hồng Hoa, là đại tỷ của Hồng Tuyết và Dạ Cơ? Còn ngươi là ai? Sao lại mạo hiểm tính mạng để giải cứu bọn họ và cái hòn đá của nợ kia chứ?”
“Ta tên Xích Lôi, là hài nhi do chính hòn đá của nợ kia nuôi dưỡng, cũng tức cha đẻ của Phụng Nhan, ak ý ta là Dạ Cơ”
Hồng Hoa trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói, “Cái gìiiiiiiii??? Thứ tảng đá vô tri vô giác này làaaaaa phụ thân của tứ muội ư??? Ngươi nói thật không đó tên tóc vàng kia?”
Gắng sức ngồi dậy nhưng bất thành, Xích Lôi khó nhọc lên tiếng, “Ta gạt ngươi làm gì. Đó quả thực là phụ thân của Dạ Cơ. Hồng Hoa, sao ngươi lại biết bọn ta gặp nạn ở đây mà đến ứng cứu? Hơn nữa, kể cả ngươi biết thì làm sao có thể đến nhanh được như vậy? Lúc ta sắp sửa bị hắc cầu của Soul – Eater sát hại, ngươi làm gì có ở đây?”
Hồng Hoa hai tay chống nạnh, ghé sát mặt vào Xích Lôi rồi lên giọng nói, “Ngươi còn dám nhắc lại lúc quả hắc cầu của Soul – Eater sắp sửa biến ngươi thành thứ chất lỏng vàng khè chảy trên mặt đất ư? Ngươi có biết, vừa xuất hiện, đập vào mắt mình là một quả cầu năng lượng màu đen khổng lồ, cảm giác ấy “tuyệt vời” thế nào không? Nếu không phải ta nhanh tay dùng “Roi hoa hồng”, giờ này ngươi đã …”
Chưa nói hết câu, bên cạnh Hồng Hoa xuất hiện hai nữ nhân lạ mặt. Người thứ nhất khoác lên mình lớp y phục màu trắng thuần khiết tựa tuyết ngày đông. Vẻ ngoài nàng so với Hồng Hoa chỉ có hơn chứ không có kém. Người thứ hai, Xích Lôi còn chưa kịp để ý thì nàng ta đã hóa thành một tia sáng, lao về phía Soul – Eater
Nhìn thấy Tuyết Lăng, Hồng Hoa vui vẻ nói, “Tiểu thư, ngươi đến rồi?”
Tuyết Lăng đáp, “Hồng Hoa, sao em lại ở đây? Là Bạch Băng liên lạc với em sao? Còn chuyện ở Nguyệt Dạ thì sao?”
“Vâng, lúc nãy Bạch Băng lo lắng cho tiểu thư, sợ tiểu thư vừa mới lên cấp xong lại phải dùng quá nhiều sức lực nên mới bảo em đến chỗ tứ muội, tứ đệ trước. Còn chuyện ở Nguyệt Dạ thì tiểu thư yên tâm, có Hoàng Điệp ở đó, em tin tất cả sẽ ổn thôi”
Ở phía đằng xa, thân thể Soul – Eater bị Bạch Băng dùng “Thế giới gương” giam hãm. Lúc này, tứ phía xung quanh hắn, trên dưới trái phải, đều là những tấm gương in hình Bạch Băng, khiến cho hắn không thể xác định được đâu là thực thể của nàng để mà công kích
“Soul – Eater, ta ở đây, ngươi nhìn đi đâu đấy”
“Nhầm rồi, bên này cơ”
“Ha ha, đó chỉ hình phản chiếu của ta thôi”
“Không phải ở đó”
“Ngươi lại nhầm rồi”
…
Quay cuồng trong hình ảnh cũng như giọng nói của Bạch Băng, Soul – Eater cảm thấy bức bối, khó chịu vô cùng. Đòn tấn công của hắn ta chủ yếu là đánh vào tâm lý đối phương, khiến cho kẻ đó mất đi ý chí sinh tồn, trở thành mồi ngon để nhấm nháp. Thử hỏi, đến bản thể của con mồi còn không xác định được, sao có thể tấn công được cơ chứ?
Hôm nay là cái ngày gì mà ta khổ sở vậy nè? Lâu lâu lâu lắm rồi phong ấn mới được giải trừ, giải thoát ta khỏi cảnh bị giam cầm. Vừa thoát ra, trước mắt ta là những con mồi ngon lành, yếu đuối. Những tưởng có thể dễ dàng ngấu nghiến chúng, ai dè … hết lần này đến lần khác, đều có kẻ phá đám ta? Ông trời ơi, chẳng nhẽ muốn no bụng cũng khó đến thế sao?
Nhận ra sự có mặt của Xích Lôi, người nàng chưa một lần gặp gỡ, Tuyết Lăng lên tiếng hỏi, “Hồng Hoa, hắn ta là ai? Có phải là hung thủ gây nên vụ việc này không?”
Hồng Hoa đáp, “Tiểu thư, hắn ta nói mình là con trai của tảng đá nằm kia, cũng tức là đệ đệ tứ muội. Lúc em đến nơi, vì giải cứu cho Phụng Nhan, Tử Y, Dạ Cơ, Hồng Tuyết mà hắn ta định hy sinh thân mình. May em ra tay kịp lúc, dùng “Roi hoa hồng” cứu hắn đồng thời sử dụng “Vũ khúc của hoa” cầm chân Soul – Eater, nếu không, e rằng hắn đã … Tiểu thư, em nghĩ hắn ta là người tốt, không phải kẻ xấu đâu”
Tuyết Lăng thầm nghĩ, Hồng Hoa lúc nào cũng vậy, dễ tin người vô cùng. Thật hay giả, chỉ đợi Hồng Tuyết với Dạ Cơ tỉnh lại là biết, cớ sao chỉ nghe từ một phía đã ngộ nhận như vậy rồi. May là lúc nào cạnh nàng ta cũng có Hoàng Điệp, nếu không, thể nào cũng có ngày bị người ta lừa gạt
Bao bọc trong lớp gương của Bạch Băng, tâm trạng Soul – Eater ngày càng trở nên tệ hại. Hiện tại, việc hắn muốn làm nhất, chả phải săn mồi mà chính là giải tỏa thứ cảm xúc âm tính đang ngập tràn trong mình
Kiên quyết với quyết định của mình, Soul – Eater tập trung toàn bộ yêu lực có trong cơ thể, nhằm phá tan “Thế giới gương” của Bạch Băng, rồi sẽ ra tay trừng phạt tất cả những kẻ có mặt nơi đây
Cảm nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, Tuyết Lăng nói với Hồng Hoa, “Em ở lại đây canh chừng mọi người” rồi phi thân về phía Soul – Eater, “Bạch Băng, rút lui ngay”
Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, Bạch Băng nhanh chóng giải trừ “Thế giới gương”, toan lui về phía sau, cách xa Soul – Eater vì dù sao, xét về thực lực, nàng cũng không phải đối thủ của hắn
Nhưng, vào chính lúc đó, cơ thể Soul – Eater phát ra vầng hào quang mang sắc đêm thăm thẳm, thứ hào quang có thể tiêu diệt bất kỳ yêu quái nào ở gần hắn
”Bạch Băng”
Tuyết Lăng nói rồi nhanh chóng thu Bạch Băng về nhẫn giới, giúp nàng thoát khỏi cái chết ngay trong gang tấc, đồng thời ra đòn “Thiên tru địa diệt” hòng tiêu giảm lực sát thương mà Soul – Eater phát ra
Từng tia sét rạch ngang trời cao đánh xuống Soul – Eater. Mặt đất rung động, nứt nẻ khiến cho thân thể Soul – Eater có chút không giữ được thăng bằng. Vầng hào quang hắc ám của hắn, tuy vậy cũng không có dấu hiệu giảm sút, ngược lại, nó ngày càng lan rộng về phía đám Tuyết Lăng
“Chết tiệt. Hồng hoa chi bích”
Hồng Hoa cắm cây Quyền trượng Hoa Hồng của mình xuống mặt đất. Ngay lập tức, một rừng hoa hồng đỏ thắm cùng hàng ngàn chiếc gai sắc nhọn xuất hiện, che phủ hoàn toàn thân hình kiêu sa của nàng cùng với Xích Lôi, tảng đá kỳ lạ, Phụng Nhan, Tử Y, Hồng Hoa và Dạ Cơ
“Ầm”
Hai nguồn năng lượng mạnh mẽ va chạm, tạo nên một vụ nổ lớn, thổi bay tất cả những vật thể có trong phạm vi của nó
Khói bụi mịt mờ, giăng mắc xung quanh
Khi nguy hiểm đã qua đi cũng là lúc vườn hoa hồng của Hồng Hoa dần dần biến mất. Đưa mắt cố gắng quan sát chuyện đang xảy ra bên trong lớp khói bụi, Hồng Hoa nói, “Sư bà nó chứ, đâu ra cái thứ yêu quái khốn nạn đến vậy? May sao muội muội không có ở đây, chứ không nó chẳng để yên cho cái tên mắt trong lòng bàn tay kia đâu. Trước nay, muội muội lúc nào cũng cố gắng gìn giữ hình ảnh bản thân, muốn trong mắt mọi người, mình là một quý cô đúng nghĩa. Nay, có kẻ dùng đòn công phá tứ phía như này, hình ảnh của nó có thể bào toàn sao? Và khi chuyện đó xảy ra …”
Nói đến đây, Hồng Hoa bất giác rùng mình, kéo theo đó là lớp lớp da gà nổi lên trên thân thể
Thế gian lắm chuyện éo le, nhưng có lẽ không chuyện nào giống như chuyện của tỷ muội Hồng Hoa, Hoàng Điệp. Hồng Hoa, người sở hữu vẻ ngoài kiêu sa, đài các, thứ vẻ ngoài khiến cho tất cả mọi người chỉ dám đứng từ xa chiêm ngưỡng, không dám lại gần dù chỉ một bước chân, lại có tính cách vô cùng lỗ mãng, cử chỉ hành động nói năng hoàn toàn không hề tương xứng. Trong khi đó, Hoàng Điệp, người luôn luôn tìm mọi cách bảo vệ hình ảnh của mình, từ đầu tóc, y phục đến cung cách ứng xử, trong mọi tình huống, trước mắt không trừ một ai, muốn chứng minh rằng mình là một tiểu thư danh giá đích thực, lại sở hữu vẻ ngoài vô cùng dễ gần, êm dịu tựa ánh sáng lúc chiều buông
Sắc đẹp của Hoàng Điệp thuộc hàng mỹ nhân trong thiên hạ nhưng nếu so sánh với tỷ tỷ Hồng Hoa, nàng còn kém một bậc. Tuy nhiên, về ứng xử, khỏang cách của Hồng Hoa với Hoàng Điệp lại không hề giống thế. Nếu hai nàng có thể trở thành một, dung nhan Hồng Hoa kết hợp với tính cách Hoàng Điệp, chắc chắn đó sẽ là một nữ nhân hoàn hảo xưa nay hiếm thấy. Nhưng, thế gian, đâu phải lúc nào mọi chuyện cũng chiều theo ý người?
Khói bụi tan đi, trước mắt Hồng Hoa hiện lên một nữ tử áo trắng xinh đẹp chẳng khác nào thiên tiên, người lúc này đang chịu sự khống chế của Soul – Eater
“Chủ nhân”
Hồng Hoa toan lao lên công kích Soul – Eater thì từ phía sau nàng, nơi tảng đá có trong mình linh hồn phụ thân Dạ Cơ, chợt bay ra một tia năng lượng không thể xem thường, thẳng hướng nam nhân đầu trọc
Ngay khi “Thiên tru địa diệt” phá tan nguồn năng lượng của Soul – Eater, Tuyết Lăng không chút lơi là, tập trung quan sát, đề phòng hắn ta
Chợt, bên tai nàng vang lên những giọng nói quen thuộc nhưng cũng vô cùng lạ lẫm, những giọng nói mà cả kiếp này nàng ngỡ sẽ chẳng bao giờ còn phải lắng nghe
“Ngươi là thứ nghiệt chủng của Trương gia!!! Ngươi là thứ yêu quái!!! Sao ngươi không chết đi??? Sao ngươi không chết đi???”
“Tất cả là tại ngươi!!! Tất cả là tại ngươi!!! Từ khi ta sinh ra ngươi, không có bất kỳ chuyện gì tốt đẹp xảy đến cả!!! Sự nghiệp của ta, danh tiếng của ta, tiền bạc của ta, tất cả đều do ngươi phá hủy!!! Sao ta lại sinh ra ngươi, sao ta lại sinh ra ngươi cơ chứ???”
“Ngươi nghĩ mình xứng đáng gọi ta hai tiếng “chị cả” hay sao? Ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Ta với ngươi có thể cùng chung huyết thống nhưng ngươi đừng có vọng tưởng, dù chỉ 1 phút giây, chúng ta là người thân. Ngươi chẳng qua chỉ là thứ rác rưởi mang họ Trương, tư cách gì xưng chị gọi em với ta!!! Cút, cút ngay. Đừng ở đây làm bẩn mắt ta nữa!!!”
“Ngươi nói cái gì? Chúng ta là anh em ư? Xin lỗi, ta không có em gái. Ngoài chị Trương An ra, ta không có bất kỳ anh chị em nào khác cả. Nếu ngươi chưa sinh ra đời, có phải cuộc sống ta sẽ vô cùng hoàn mỹ không??? Ngươi có thể là tam tiểu thư của Trương gia nhưng ngươi sẽ chẳng bao giờ là em gái của ta cả. Ngươi nghe rõ chưa? Chẳng bao giờ!!! Chẳng bao giờ đâu!!!”
Sao… sao có thể … Bọn chúng … bọn chúng … không phải đã … đã chết … chết rồi sao…???
Không… không … đây không phải là sự thật … không phải là sự thật …
Trương Cần, Dương Mẫn, Trương An, Trương Hiểu … các ngươi đã chết … đã chết rồi!!!
Đừng có ở đây … ám ảnh ta … ám ảnh ta mãi thế …!!!
Ta đã không còn là Trương Tuyết bị đánh đập, hành hạ, lăng nhục khi xưa nữa …
Ta là Tuyết Lăng!!! Đoạn Tuyết Lăng!!!
Cha ta là Đoạn Trung, mẹ ta tên Vương Nhạn
Ta có hai anh trai, một người là Đoạn Tuấn Khởi, người còn lại là Đoạn Khởi Tân
Ta không có can hệ gì với các ngươi hết… Không gì hết!!!
“Tuyết nhi, con gái ta. Con đừng tự dối lòng mình nữa … Con mãi mãi vẫn chỉ là Trương Tuyết, tam tiểu thư của Trương gia, con gái Trương Cần ta mà thôi… Mãi mãi vẫn chỉ là thứ sao chổi đen đủi, mang đến bất hạnh cho người khác… Đừng tự dối mình nữa … Đừng tự dối mình nữa …”
“Con tiện tì Trương Tuyết kia, đừng tỏ ra mình là đứa con hiếu thảo. Ngươi chẳng nhẽ đã quên cách đối xử tàn bạo của ngươi đối với ta, đối với cha ngươi, đối với anh chị em ngươi ư? Ngươi bắt chúng ta giết hại lẫn nhau để chọn ra một người duy nhất được phép sống. Nhưng, thật tâm ngươi đâu muốn như vậy. Ngươi muốn chúng ta chết, chết hết, chết không còn một mống. Đó chẳng phải lý do trên những con dao vàng ngươi đưa chúng ta ngày ấy có bôi Tử Hương độc hay sao? Ngươi không bao giờ có thể được hưởng hạnh phúc sau những việc kinh tởm ngươi đã làm đâu!! Một kẻ giết cha, hại mẹ, tàn sát anh chị mình sẽ bị đọa đày nơi địa ngục!!! Sẽ bị đọa đày nơi bảy tầng địa ngục!!!”
“Trương Tuyết, đứa em gái ác độc của ta. Sao Trương An ta lại có thể đánh giá thấp ngươi đến vậy??? Ngày đó, không giết được ngươi là nỗi ân hận lớn nhất đời ta. Không vì ngươi, ta sao lại phải tự tay hủy đi đôi mắt của Trương Hiểu, người em trai ta hết lòng yêu quý cơ chứ??? Ngươi là thứ đàn bà không có lương tri, rồi đây, quả báo sẽ đến với ngươi, quả báo nhất định sẽ đến với ngươi!!!”
“Em gái yêu quí của anh, chẳng nhẽ em đã quên đi người anh trai duy nhất của mình rồi hay sao? Là anh đây, Trương Hiểu đây. Là anh đây, người anh trai bị chính em dồn vào đường cùng phải ra tay sát hại chị cả của chúng ta. Là anh đây, người anh trai bị chính cha đẻ mình đâm xuyên qua cổ bởi cái yêu cầu quái gở của em. Nói đi, có bao giờ em bị ám ảnh bởi máu, bởi tiếng la hét của anh ngày hôm ấy không? Có bao giờ em nghĩ rằng, sẽ làm điều tương tự như em đã làm với anh, với gia đình chúng ta, cho hai người anh trai, cho cái gia đình mà em tự nhận kia không? Đừng phủ nhận vội em gái ạk! Chúng ta đều biết đâu mới thật sự là con người em! Thiếu nữ hay cười, luôn làm vui lòng phụ mẫu, người em gái ngoan hiền luôn ở gần anh trai, đó chẳng qua chỉ là vỏ bọc, một vỏ bọc được tạo nên từ sự dối trá điêu luyện của em mà thôi!!! Rồi một ngày nào đó, khi tất cả dối trá bị vạch trần, em sẽ trở lại là chính em, một tên sát nhân với trái tim sắt đá, một tên sát nhân có thể giết hại bất cứ ai, kể cả là gia đình mình”
Không!!!
Không!!!
Đó không phải là sự thật!!!
Không thể nào là sự thật!!!
Các ngươi nghĩ rằng ta sợ các ngươi ư?
Không đâu!!!
Ngươi nhầm rồi!!! Nhầm to rồi!!!
Ta có thể hại chết các ngươi một lần thì cũng có thể hại chết các ngươi hai lần
Nếu hai lần không đủ thì ba lần, bốn lần, năm lần …
Bao nhiêu lần cũng được … ta không quan tâm …
Các ngươi chỉ là những bóng ma, những ký ức về kiếp trước của ta mà thôi …
Ta, Đoạn Tuyết Lăng, không hối hận về những việc mình làm!!!
Đặc biệt là khi dồn các ngươi vào chỗ chết!!!
Không bao giờ!!!
Thân thể Soul – Eaters mồ hôi đầm đìa vì gắng sức tấn công vào tiềm thức của Tuyết Lăng. Tuy nhiên, Tuyết Lăng đâu phải là một nữ nhân thông thường. Những chuyện nàng đã trải qua từ kiếp trước đã tôi luyện cho nàng một thần kinh thép, cứng rắn vô ngần
Do vậy, để có thể hạ gục được nàng, Soul – Eaters phải tốn một lượng yêu lực không hề nhỏ. Tuy sức mạnh của Soul – Eaters là vô cùng đáng sợ, như bao loài yêu quái khác, chúng cũng có một nhược điểm chết người. Trong quá trình dùng năng lực của mình, chúng không được phép phân tâm dù chỉ 1 chút, nếu không, con mồi sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của chúng và tất cả công sức trước đó sẽ trở thành vô nghĩa
Đó cũng là lý do tại sao, Hồng Tuyết với Phụng Nhan đều cố gắng quấy nhiễu Soul – Eaters khi nhận ra có người bị hắn ta kiểm soát
Tia sáng bắn ra từ tảng đá sau lưng Hồng Hoa nhắm thẳng về phía Soul – Eaters. Bởi đang phải tập trung toàn bộ năng lượng mình có để hạ gục Tuyết Lăng, lớp lá chắn của Soul – Eaters trở nên vô cùng yếu ớt
Tia năng lượng phá vỡ lá chắn của Soul – Eaters, tấn công trực diện vào thân thể hắn
“Trương Tuyết, đứa con gái đáng thương của ta!!! Con nghĩ rằng, thế gian này sẽ tồn tại người yêu con thật lòng ư? Không đâu! Không ai có thể yêu một con quái vật đội lốt người như con cả đâu. Không bao giờ có thể!!!”
“Hai tên anh trai hiện giờ, có biết được việc ngươi đã làm với người anh trai trước đây của ngươi hay không? Nếu biết được, bọn chúng sẽ thấy được bản chất thật sự của ngươi. Rằng, ẩn dưới cái nụ cười vui vẻ, giả tạo, ẩn dưới cái khuôn mặt thiên thần thánh thiện của ngươi chỉ là một trái tim đen tối, một trái tim chứa đầy hận thù cùng tức giận, một trái tim không bao giờ thấu hiểu được yêu thương. Trương Tuyết, ngươi có thể dối người, thậm chí là dối mình rằng đó không phải là sự thật, rằng ngươi là một người tràn đầy tình cảm, rằng ngươi mãi mãi chỉ là đứa em gái bé nhỏ của chúng. Nhưng, ngươi sẽ không bao giờ có thể xóa bỏ được bản chất thật, con người thật của ngươi. Ngươi là một tên sát nhân máu lạnh, giết người chẳng ghê tay, hai bàn tay ngươi thấm đẫm máu tươi, không gì có thể gột rửa. Em gái ak, ngươi nghĩ, hai người anh hiện tại, có thể còn yêu ngươi khi biết được thật sự, ngươi là ai ư? Nếu ngươi tin điều đó, ngươi rốt cuộc cũng chỉ là một con đàn bà ngu dốt mà thôi. Ak mà khoan, ngươi đâu phải là đàn bà, ngươi vẫn chỉ là một thiếu nữ mà thôi, ta nói không đúng sao?”
Trương Cần, Trương Hiểu, hai ngươi cầm mồm! Câm mồm cho ta!!!
Gia đình hiện giờ của ta không giống như cái địa ngục mà ta từng lớn lên … không hề giống
Họ yêu thương ta thật lòng thật dạ … họ chăm lo, bao bọc ta với toàn bộ trái tim mình
Đúng… ta là một kẻ giết người máu lạnh, ta là một kẻ táng tận lương tâm
Nhưng, các ngươi có bao giờ nghĩ rằng, tại sao ta lại trở thành người như vậy không?
Trên đời này, làm gì có ai sinh ra đời đã độc ác, đã xấu xa
Là do các ngươi, tất cả là do các ngươi
Vì các ngươi… ta mới trở nên như vậy
Các ngươi là lũ khốn nạn, là lũ chó đẻ, là lũ cặn bã của xã hội
Các ngươi chối từ ta, xua đuổi ta, hành hạ ta nhưng điều đó không có nghĩa, gia đình ta bây giờ cũng sẽ hành động như vậy
Phụ thân ta, Đoạn Trung thương yêu ba chúng ta hết mực. Ông là một người cha tuyệt vời, là người cha trước nay ta đều mơ ước, trái hẳn với ngươi Trương Cần, kẻ làm cha sẵn sàng ra tay sát hại đứa con gái bé bỏng của mình
Ca ca ta là Đoạn Tuấn Khởi và Đoạn Khởi Tân. Hai người lúc nào cũng chiều chuộng, lo lắng cho ta, không bao giờ làm ta buồn, ta khóc, sẵn sàng làm mọi việc để vui lòng ta, để ta lớn lên một cách bình yên nhất có thể. Họ không phải là ngươi, Trương Hiểu, tuyệt không phải là ngươi. Kiếp trước, ngươi đã làm được gì cho ta? Ngươi đã làm được gì cho ta? Ngoài việc hãm hại ta, đánh đập, chửi bới, lăng mạ ta? Ngươi đã làm được gì??? Ngươi không làm được gì hết!!! Kết quả ngày hôm đó của ngươi là do ngươi tạo nên, chứ không phải do ta, không phải do ta!!!
“Trương Tuyết, trong giấc ngủ của mình, ngươi có bao giờ nhớ đến người mẹ số khổ của ngươi không? Người những tưởng đã có thể sống sót sau khi ra tay sát hại người chồng đầu gối tay ấp bao năm của mình, để rồi kết cuộc nhận lấy vẫn chỉ là cái chết, cái chết do Tử Hương độc của ngươi??? Là kẻ làm con, ngươi nhẫn tâm đối xử như thế với người mẹ mang nặng đẻ đau ngươi trong 9 tháng 10 ngày như vậy, không sợ bị trời đất trừng phạt, bị thiêu đốt dưới bảy tầng địa ngục hay sao?”
“Con tiện tì Trương Tuyết, may sao kiếp này ngươi không có chị gái, nếu không, số phận của ả ta sẽ chẳng khác gì ta cả. Sẽ bị ngươi dồn vào đường cùng, buộc phải khó khăn lựa chọn giữa việc giết những người mình yêu thương nhất hay bị giết. Kẻ máu lạnh như ngươi không xứng đáng được hạnh phúc, không xứng đáng được hưởng tình thân. Một ngày nào đó, bên cạnh ngươi sẽ không còn ai, không còn bất cứ ai cả. Đến lúc đó, ngươi sẽ phải lãnh chịu thứ ngươi sợ hãi nhất – cô đơn. Trương Tuyết, cả đời này ngươi sẽ mãi mãi cô đơn, mãi mãi đơn độc. Chẳng nhẽ ngươi không nhận ra một điều rằng, không phải do chúng ta ngươi trở nên như thế, tất cả là do chính bản thân ngươi ư?”
Dương Mẫn, đối với ta, ngươi chưa bao giờ là “mẹ”. Ngươi chỉ là người đàn bà sinh ra ta mà thôi
Tại sao ư?
Từ cái giây phút ta đến với cõi đời này, ngươi đã làm được gì cho ta?
Khi thấy ta bị Trương Cần, Trương An, Trương Hiểu hành hạ, ngươi đã làm những gì để bảo vệ ta?
Không, ngươi không làm gì hết!!!
Ngươi không làm bất cứ một cái gì hết!!!
Ngươi không hề ngăn cản bọn chúng mà hơn thế nữa, còn nhân cơ hội đó ngược đãi ta
Ngươi nói rằng, một kẻ làm con như ta, hại chết mẹ đẻ mình sẽ bị đày xuống địa ngục, đúng không?
Vậy còn ngươi, kẻ không dành dù chỉ một chút tình yêu cho đứa con ruột của mình, sẽ được lên thiên đàng sao?
Nếu thiên đàng có những dạng người như ngươi, nơi đó chẳng khác chi địa ngục!!!
Ta chỉ có một và duy chỉ một người mẹ, đó là Vương Nhạn …
Bà luôn luôn ở bên ta, lo lắng cho ta từ bữa ăn đến giấc ngủ
Bà mang đến cho ta sự ấm áp của lòng mẹ, thứ chưa bao giờ ta được nếm trải trong suốt 20 năm có hơn khi làm con ngươi, Dương Mẫn
Ngươi, đối với ta, không là gì hết!!!
Trương An… ngươi nhầm rồi …
Giờ đây, ta không chỉ có một mái ấm là Đoạn gia … ta còn có tất cả thân nhân trong ngọc lâu của mình…
Ta có Hồng Hoa, Hoàng Điệp
Ta có Dạ Nguyệt
Ta có Hồng Tuyết, Dạ Cơ
Ta có Đán Thần, Tử Vân
Ta có Khuynh Vũ, Yên Chi
Ta có Bạch Băng
Ta có Thế Thành, Ngọc Giai, cốt nhục của riêng ta
Ta có Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y
Ta có Khuynh Đình, Khuynh Kỳ
Và mặc dù giờ đây, Đoạn gia không ai biết được sự thật về ta
Nhưng ta chắc chắn rằng, nếu có, họ cũng sẽ không rời bỏ, xa lánh ta … cũng như tất cả mọi người
Bởi, sau cùng, chúng ta là gia đình …
Mà gia đình tức là … không có ai bị bỏ rơi hay quên lãng …
Chúng ta là gia đình … bây giờ và mãi mãi về sau …
Đúng vậy … Trương Cần, Dương Mẫn, Trương An, Trương Hiểu …
Ta đã tìm được mái ấm cho riêng mình … một mái ấm ta trân quý bằng cả con tim và linh hồn…
Các ngươi … đối với ta… chỉ là quá khứ … một quá khứ xa vắng mà thôi …
Đoạn Tuyết Lăng ta … không phải là người sống tiếc thương về những chuyện đã qua
Ta là người luôn hướng đến tương lai phía trước
Nhất là khi … cái tương lai đó … không chỉ thuộc về riêng ta …
Trước sự ngạc nhiên cực độ của Soul – Eaters, Tuyết Lăng chầm chậm mở mắt. Khi đã lấy lại được toàn bộ ý thức của mình, nàng nhận ra rằng, ý chí tuy đã thoát khỏi sự kiểm soát của Soul – Eater thì thân thể nàng lại không như vậy
Nếu ta không nhanh chóng thoát khỏi sự chế ngự của Soul – Eater, hắn ta sẽ lại dùng sức mạnh khiến ta chìm vào trạng thái vô thức như trước
Đúng lúc đó, một tia năng lượng xoẹt qua thân thể Tuyết Lăng, đả thương trực tiếp Soul – Eater. Tuy tia sáng đó không thể gây nên tổn thương gì quá lớn cho Soul – Eater ngoài việc làm gián đoạn sức mạnh của hắn trong vài chục giây nhưng đó cũng đã là quá đủ để cho Tuyết Lăng lấy lại sự tự do của mình
Đưa mắt nhìn Soul – Eaters, Tuyết Lăng cười nói, “Dù sao ta cũng phải cám ơn ngươi. Nếu không có ngươi, ta chắc cũng không thể nhận ra rằng, bản thân mình vẫn còn bị ám ảnh bởi những kẻ đó. Đáng ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nhưng, ngươi lại dám làm tổn hại đến Dạ Cơ, đến Hồng Tuyết, đến Phụng Nhan, đến thân nhân của ta, những người phải khó khăn lắm ta mới có được. Vậy nên, xin thứ lỗi…”
Bàn tay trắng muốt của nàng không chút lưu tình, đâm xuyên qua đầu Soul – Eater, kết liễu sinh mạng hắn ngay lập tức
Hồng Hoa chạy về phía Tuyết Lăng, giang tay ôm chặt lấy nàng, “Tiểu thư, người làm em sợ quá. Em cứ tưởng, tiểu thư sẽ … Nếu như người xảy ra chuyện gì, em và mọi người sẽ làm sao … làm sao đây…?”
Vỗ vỗ lưng Hồng Hoa, Tuyết Lăng hiền từ đáp, “Ta không phải không có chuyện gì rồi sao? Đúng rồi, Hồng Hoa, tia sáng lúc nãy đả thương Soul – Eater, giúp ta thoát khỏi sự khống chế của hắn ta là gì vậy? Đó không thể là năng lượng của em rồi, Hồng Hoa. Rốt cuộc, tia sáng đó ở đâu mà ra?”
Hồng Hoa rời thân thể Tuyết Lăng rồi đưa tay chỉ về phía tảng đá phía sau lưng mình, “Tiểu thư, tia sáng lúc nãy xuất phát từ tảng đá kia đó. Em biết tảng đá đó không bình thường nhưng không ngờ nó lại … Lúc đầu, em cứ nghĩ từ đó lại xuất hiện thêm một Thiên điểu mị hoặc mỹ nhân ngư như Ngọc Giai nhà mình nữa cơ … Nhưng rốt cuộc lại không phải … Nếu phải, tiểu thư có phải sẽ có thêm 1 đứa con nữa không?”
Tuyết Lăng nói, “Hồng Hoa, ta mới chỉ 15 tuổi thôi, làm sao có thể nuôi được 3 đứa con cơ chứ?”
Dứt lời, nàng cùng với Hồng Hoa đi về phía tảng đá kỳ lạ, nơi giờ phút này đang có một nam nhân tóc vàng nằm im chưa thể cử động
Xích Lôi nói, “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì?”
Hồng Hoa cốc mạnh vào đầu Xích Lôi, giận dữ đáp, “Sao ngươi dám vô lễ với tiểu thư ta như vậy? Ngươi có biết nàng là ai không? Nàng chính là chủ nhân của Hồng Tuyết, Dạ Cơ, ca ca, tỷ tỷ của ngươi đó. Hơn thế nữa, với một người vừa cứu sống ngươi, sao ngươi có thể ăn nói như vậy cơ chứ? Ngươi muốn ta cho ngươi một bài học không hả?”
Hồng Hoa định dùng tay tẩn cho Xích Lôi một trận thì ở bên cạnh nàng, một thân thể nữ nhân mỏng manh trong lớp bạch y khẽ cử động, theo sau là giọng nói như người vừa tỉnh cơn mê, khiến nàng dừng lại, “Chuyện gì … chuyện gì … vừa xảy ra …vậy??? Chủ nhân, đại tỷ, sao … sao hai người … hai người lại có mặt … có mặt ở đây…?”
Ôm chầm lấy Dạ Cơ vừa mới hồi tỉnh, Hồng Hoa vui vẻ nói, “Tứ muội, muội tỉnh rồi sao??? Muội làm ta lo quá”
Dạ Cơ khó hiểu đáp, “Có chuyện gì vừa xảy … xảy ra với muội sao?”
Tuyết Lăng hỏi, “Ngươi không nhớ gì ư?”
Suy nghĩ giây lát, Dạ Cơ chầm chậm lên tiếng, “Tiểu yêu chỉ nhớ là, tướng công kêu có chuyện xảy ra với Phụng Nhan nên giục chàng và tiểu yêu liền nhanh chóng đến chỗ nó. Trên đường đi, tiểu yêu chợt nhìn thấy … đúng rồi, nhìn thấy hắn. Hắn đâu rồi? Hắn ta đâu rồi?”
Hồng Hoa khó hiểu đưa mắt nhìn Dạ Cơ, “Hắn nào? Ý muội nói là Soul – Eater sao? Đừng lo, hắn ta đã bị chủ nhân giải quyết rồi”
Dạ Cơ khó nhọc lắc đầu, “Không phải. Soul – Eater chỉ là … chỉ là tay sai của hắn ta thôi. Hắn ta muội đang nói đến là một nam nhân trung tuổi, trên mặt có một vết sẹo dài. Chủ nhân, đại tỷ, hai người không nhìn thấy hắn ư?”
Tuyết Lăng và Hồng Hoa nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu. Dạ Cơ thất vọng thở dài, “Hơn 1 vạn năm, ta tưởng hắn ta đã chết. Nhưng ai ngờ, hắn còn sống …hắn còn sống… hắn còn sống…”
Tuyết Lăng nói, “Dạ Cơ, rốt cuộc hắn ta là ai? Ngươi nói đi”
“Hắn ta chính là kẻ … là tên đạo sĩ khốn nạn năm xưa đã giam linh hồn tiểu yêu vào trong tranh, chia rẽ tiểu yêu với tướng công, với phụ thân của mình. Tiểu yêu quyết không tha thứ cho hắn, không bao giờ tha thứ cho hắn”
Dạ Cơ nhìn quanh một lượt, hòng kiếm tìm bóng dáng đáng hận của nam nhân mặt sẹo. Nhận thấy có người hoàn toàn lạ mặt đang nằm bên mình, Dạ Cơ lên tiếng hỏi, “Tiểu thư, đại tỷ, nam nhân tóc vàng này là ai thế?”
Xích Lôi đang định trả lời thì một làn khói trắng chợt bốc lên phía trên tảng đá cách đó không xa, hình thành khuôn mặt của một lão nhân với đôi mắt hiền từ, lão nhân mà cả đời này Dạ Cơ ngỡ rằng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại
Linh hồn lão nhân xúc động thốt chẳng nên lời, “Phụng Nhan … Phụng Nhan …”
Giọng nói này … giọng nói này là … là …
Dạ Cơ chầm chậm quay người về phía tảng đá. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt không thể quen thuộc hơn nữa, nước mắt nàng tuôn trào tựa thác đổ. Dùng tất cả sức lực có trong cơ thể mình, nàng bò về phía tảng đá, giang tay ôm chặt nó vào lòng, nức nở nói, “Phụ thân … là phụ thân … thật sự là phụ thân đó sao?”
Lão nhân đáp, “Là ta … là phụ thân của con đây … là phụ thân của con đây, Phụng Nhan … Phụng Nhan, bao năm qua, con làm gì? Ở đâu? Con có biết, phụ thân kiếm tìm con vất vả nhường nào hay không?”
“Phụ thân … phụ thân … là con gái bất hiếu … là con gái bất hiếu ….Phụ thân, đây là sự thực chứ không phải con đang nằm mơ, có đúng vậy không? Xin người hãy nói với con đây không phải là mơ đi”
“Phụng Nhan, con thực sự không nằm mơ … không hề nằm mơ … Phụng Nhan, ta nhớ con, nhớ con nhiều lắm …”
“Phụ thân …”
“Phụng Nhan …”
Chứng kiến màn phụ tử đoàn tụ sao bao năm xa cách, một nỗi niềm khó tả dâng lên trong lòng Tuyết Lăng. Trên đời này, còn việc gì đau lòng hơn việc thất lạc người mình yêu thương nhất cơ chứ? Nếu một ngày nào đó, ta chợt mất tích, chuyện gì sẽ xảy ra với cha mẹ ta, ca ca ta?
Dạ Cơ từ từ buông tay khỏi tảng đá, khó hiểu lên tiếng, “Phụ thân, sao linh hồn người … linh hồn người lại ở trong tảng đá này? Hơn thế nữa, linh hồn con người vốn không thể nào tồn tại quá được hơn trăm năm, đằng này vạn năm có lẻ đã trôi qua, sao …?”
Linh hồn lão nhân hiền từ đáp, “Ta biết, con có rất nhiều nghi vấn cần ta giải đáp. Nhưng trước đó, ta có một người cần giới thiệu với con” rồi nhìn về phía Xích Lôi, “Nam nhân tóc vàng đằng kia chính là đệ đệ của con, Xích Lôi. Bao năm qua, nếu không nhờ nó chăm sóc, ta đã trở thành miếng mồi béo bở cho yêu quái, không còn cơ hội gặp lại con nữa rồi”
“Đệ đệ con ư? Phụ thân, nam nhân đó là đệ đệ con ư?”
“Đúng vậy. Dạ Cơ, Xích Lôi chính là đệ đệ của con. Tuy nó không phải là nhi tử thân sinh của ta nhưng với ta, nó chẳng khác nào con vậy đó. Dạ Cơ, hứa với ta, khi ta không còn, con phải thay ta chăm sóc nó, bảo vệ nó, ở bên nó, mang lại cho nó mái ấm tình thân, bù đắp lại những thiếu thốn nó phải gánh chịu suốt thời gian qua. Dạ Cơ, con phải hứa với phụ thân, nhất định phải hứa với phụ thân”
Xích Lôi ngạc nhiên mở tròn mắt, “Phụ thân, người … “
Dạ Cơ khó xử không biết phải làm sao trước yêu cầu của phụ thân mình. Chăm sóc, bảo vệ, ở bên chàng ta? Mang lại mái ấm, bù đắp thiếu thốn cho chàng ta? Điều đó đâu phải ta quyết là được, ta … ta …
“Phụ thân, con … con …”
Biết được suy nghĩ của Dạ Cơ, Tuyết Lăng nói, “Bá phụ, người cứ yên tâm. Xích Lôi cứ yên tâm giao cho ta”
Dạ Cơ không tin nói, “Chủ nhân …”
Linh hồn lão nhân quan sát Tuyết Lăng một hồi rồi nói, “Vậy thì lão xin cám ơn cô nương. Cô nương, trong cơ thể cô ẩn chứa một nguồn sức mạnh không thể xem thường. Rồi sau này, cô nhất định sẽ trở thành một đại nhân vật lừng lẫy khắp giang hồ. Đến khi đó, xin cô đừng lãng quên Dạ Cơ, Xích Lôi cũng như Hồng Tuyết, Phụng Nhan của ta …”
Tuyết Lăng kiên định đáp, “Không đâu! Ta nhất định sẽ không bao giờ lãng quên bọn họ. Đối với ta, bọn họ chính là thân nhân, chính là gia đình. Mà gia đình tức là, không có ai bị bỏ rơi hay quên lãng, bây giờ cũng như mãi mãi về sau. Chuyện này, xin bá phụ hãy yên tâm”
Dạ Cơ xúc động cất lời, “Chủ nhân, người thật sự … thật sự … sẽ …”
Không để cho Dạ Cơ nói hết câu, Hồng Hoa lên tiếng, “Tứ muội, bao năm qua, chẳng nhẽ muội còn không rõ tính cách chủ nhân? Người một khi đã quyết định sẽ không gì có thể lay chuyển chủ ý. Tứ muội, đệ đệ của muội cũng tức đệ đệ của ta, cũng tức thân nhân của toàn bộ chúng ta. Muội chẳng nhẽ không thấy chủ nhân đã nói gì rồi sao? Chúng ta là gia đình, là gia đình! Muội mà còn nói nữa, coi chừng tỷ tỷ cho muội một trận đó”
Xích Lôi không tin vào những điều mình vừa nghe được nữa. Đây là sự thực sao? Nữ nhân áo trắng kia sẽ … sẽ … sẽ … chấp nhận ta, coi ta như thành viên gia đình của nàng ta ư? Điều đó là thật sao? Hay chỉ là những lời nói có cánh để làm yên lòng phụ thân??? Phải rồi, nàng ta chỉ nói dối … nói dối mà thôi …
“Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Xích Lôi, từ giờ phút này trở đi, ngươi chính là người của Đoạn Tuyết Lăng ta, là thành viên mới nhất của ngọc lâu. Đây là điều tối thiểu ta có thể làm được, nhất là khi bản thân vừa được giải cứu bởi bá phụ”
Linh hồn lão nhân ôn tồn nói, “Cô nương, cô nương nói sai rồi. Tia năng lượng lúc nãy ta phát ra không giúp cô thoát khỏi sự khống chế của Soul – Eater mà do chính sức mạnh ý chí của chính bản thân cô. Ta nào dám …”
Tuyết Lăng nhẹ lắc đầu, “Dù vậy, nếu không có tia năng lượng đó, ta nào có thể dễ dàng hạ sát Soul – Eater được? Bá phụ, người đừng lo nghĩ gì nữa. Thời gian của người …”
“Ta biết”. Nói đoạn, linh hồn lão nhân nhìn sâu vào trong mắt Dạ Cơ rồi tiếp, “Phụng Nhan, ta có chuyện nhất định phải nói với con. Con hãy lắng nghe thật chăm chú bởi ta sợ rằng, ta không thể lặp lại lần hai”
Nén chặt tiếng nấc chỉ chực phát ra nơi cổ họng mình, Dạ Cơ nói, “Phụ thân, có chuyện gì xin người cứ nói. Hài nhi xin lắng nghe”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện