[Dịch] Tướng Minh

Chương 55 : Là ai?.

Người đăng: 

.
" Đào Lý Tử, hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên lý. Vật lãng ngữ, thùy đạo hứa!" Đại Nghiệp Hoàng Đế Dương Quảng lầm bầm gấp lại tấu chương. Y khép mắt lại, trong đầu lại hiện lên cảnh phụ hoàng lúc lâm trung, với vẻ mặt dữ tợn và gần như gào lên để nhắc nhở y: hãy giết chết đứa trẻ họ Lý kia! Y bỗng thở dài một tiếng, rồi lại cảm thấy có một sự mệt mỏi không thể chống cự lại được. - Nhất Đao, khanh thấy thế nào? Y nhắm mặt lại và hỏi. Cả một thưphòng rộng lớn chỉ có hai người, người được y hỏi chính là vị thái giám đang cúi lưng đứng bên cạnh y. Vị công công này mặc một bộ áo gấm màu lam, đang đứng và vuốt cằm. Nhìn vẻ bề ngoài của y thật khó phát hiện ra tuổi tác của con người này. Da của y rất đẹp, không biết là do chăm sóc hay là sinh ra đã như vậy rồi, làn da sáng bóng như xử nữ. Khuôn mặt ưa nhìn, trán cao và rộng, y còn có một đôi lông mày cong như lá liễu, đôi mắt thì vừa sáng vừa sâu. Nếu như cho y cải trang thành nữ nhân thì có thể nói rằng y giống hệt một thiếu nữ mười sáu xinh đẹp như hoa. Nhưng có điều là mấy nếp nhăn nơi khóe mắt đã tố cáo tuổi tác thật của y, lại có cả mấy sợi tóc bạc đã được y giấu kỹ ở hai bên mai. - Thần là một thái giám, di huấn của cao tổ, thái giám không được tham gia vào chính sự. Tên thái giám có tên là Nhất Đao bình thản đáp lại. Ông ta là người duy nhất trong cung được Dương Quảng cho phép được xưng hô là thái giám của ta, đây chính là đặc quyền chỉ mỗi mình ông ta có được. Thân phận trong cung của ông ta vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức có thể tùy ý bước vào ngự thư phòng, nhưng ông ta lại là một người rất biết điều, từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy ông ta động vào những thứ không nên động. Theo như ông ta thì những thư như là chính sự quốc gia đều là những chuyện nhỏ nhặt không đáng để nhắc tới, không hề có một chút quan hệ gì với ông ta. Thứ mà ông ta xem trọng đó chỉ có thể là người ngồi trên chiếc ghế rồng kia chứ không phải là giang sơn xã tắc. Câu trả lời lạnh lùng của thái giám Nhất Đao kia đã chọc tức Dương Quảng, y trừng mắt nhìn trằm trằm vào tên hoạn quan đã cùng lớn lên với y từ nhỏ, nhưng y không nói được gì, cuối cùng thì y chỉ còn biết gào thét trong lòng, đè én cơn giận dữ xuống. - Nói đi! Chuyện này không phải quốc sự, là chuyện nhà của Dương gia ta. Y lại nhắm mắt lại, trong lời nói của y dường như có một chút gì đó cầu xin và van nài. Y không muốn để cho người khác biết được là y đang rất mệt mỏi, không còn sức lực gì, cho dù đứng trước mặt y là một người bạn thuở nhỏ, y cũng không muốn sự mẫm cảm và bất lực của bản thân. - Bệ Hạ, người không có chuyện nhà. Nhất Đao nhìn Dương Quảng, vẫn cái giọng điệu không nhanh không chậm, đều đều đó: - Chuyện của người đều là quốc sự. - Lão cẩu nhà ngươi! Chính là không muốn giúp Trẫm! Hà tất phải dùng những lời nói khốn kiếp đó để ngụy biện! Dương Quảng cuối cùng vẫn không kìm được ngọn lửa trong lòng, y mở to mắt lên đứng dậy, đập mạnh vào chồng tấu chương trước mặt và ném về phía Nhất Đao. Tấu chương từ trên ngực của ông ta rơi xuống chân nhưng sắc mặt của ông ta lại không chút biến sắc. Ông ta nhẹ nhàng xoay người, cúi lưng xuống nhặt tấu chương lên, đồng thời phủi phủi bụi trên đó. Ánh mắt của Dương Quảng như có thể giết người được ngay tức khắc, nhưng ông ta vẫn chầm chậm bước tới, đem tấu chương đặt ở trên bàn, còn mình thì quay về chỗ cũ. Dương Quảng nhìn ông ta với con mắt đầy căm hận, ngón tay chỉ thẳng vào lông mặt lão nhưng do không tự chủ được đã khẽ run lên. Nhìn thấy Hoàng Đế nổi trận lôi đình, Văn Ngoặt- vị thái giám đã được Dương Quảng gọi với cái tên Nhất Đao và ban cho một địa vị đặc biệt trong hoàng cung này không nén nổi tiếng thở dài, nhìn Hoàng Thượng với ánh mắt đau lòng. - Bệ hạ, nô tài chỉ là một thái giám! Văn Ngoặt nghiêm túc nói: - Thực ra thì Bệ Hạ không cần quan tâm đến nô tài nghĩ như thế nào, người chỉ cần nói với nô tài là nên làm như thế nào là được rồi. Bệ Hạ nghĩ như thế nào, thì nô tài nghĩ như thế đó! Dương Quảng lặng người đi, đột nhiên ngồi thụp xuống ghế rồng, day day trán và nói: - Rốt cuộc thì bài đồng dao đó là ám chỉ ai? Đào Lý Tử, Đào Lý tử, Trẫm cũng không thể đem tất cả những người họ Lý trong thiên hạ chém hết! Trong lòng Văn Ngoạt không nghĩ nhiều và phức tạp như Dương Quảng, ông ta thản nhiên đáp lại: - Nếu như Bệ Hạ muốn vậy thì người cứ làm như vậy đi! - Ngươi là một lão cẩu không có chủ kiến! Câu trả lời của Văn Ngoạt lại khiến Dương Quảng tức giận, y chỉ chỉ về phía ngoài và nói: - Thiên hạ này có bao nhiêu là người họ Lý? Giết hết tất cả, tất cả những trở ngoại khác đều không tính làm gì nhưng giết người cũng cần phải có thời gian? Lẽ nào từ hôm nay trở đi trẫm không màng đến quốc sự, đi đến từng nhà để kiểm ra họ của từng người hay sao? Văn Ngoạt cúi đầu nói: - Nô tài không biết thiên hạ có bao nhiêu người họ Lý nhưng nếu Bệ Hạ muốn thì nô tài có thể giết từng người một, rồi cũng sẽ có một ngày giết hết bọn chúng. - Vớ vẩn! Dương Quảng chỉ vào mũi mình nói: - Khanh muốn tất cả thiên hạ này thấy Trẫm là một tên hôn quân hay sao? Y đột nhiên nhớ tới một người đang ở trấn Hoài Viễn điều lương thực, trong lòng chấn động. Có phải bài đồng ca đó là ám chỉ hắn hay không? Nhưng chỉ một lúc sau y đã phủ định ngay sự phỏng đoán này. Dù gì thì người này cũng là người thân của y, mấy năm nay chức vị của hắn là do y điều chỉnh, từ đại quan tam phẩm giáng xuống thành quan ngũ phẩm, nhưng y cũng không thấy hắn oán trách một lời nào, hơn nữa làm việc lại vô cùng có trách nhiệm. Ở trấn Hoài Viễn, hắn chỉ có trong tay hơn một nghìn người để bảo vệ lương thực. Một nghìn người này chỉ cần dùng đấu ngón tay út của y cũng đủ nghiền nát họ thành cám. Không phải hắn. Dương Quảng thu mình lại vào sâu trong chiếc ghế, chau mày suy nghĩ. - Gọi Hình Bộ Thị lang Độc Cô Học tới đây, chuyện này chỉ có ông ta là quan tâm thôi. Trong lòng Văn Ngoạt có chút căng thẳng, nghĩ tới những thủ đoạn tàn nhẫn, đen tối ủa tên tiểu tử nhà Độc Cô, ông ta rất muốn lên tiếng để khuyên Hoàng Đế không nên làm như vậy nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu. Ông lặng lẽ quay người, bước ra khỏi thư phòng. - Nhất Đao! Dương Quảng đột nhiên gọi giật Văn Ngoạt lại: - Lúc phụ hoàng quy thiên, khanh cũng có mặt ở đó đứa bé họ Lý mà người nói Văn Ngoạt dừng bước nhưng không quay đầu lại, khom người xuống và nói: - Bệ hạ yên tâm, chỉ là một đứa trẻ hoang thôi mà. - Một người tên là Lý Tĩnh đã tố cáo tung tích của tên mã tặc hết rồi, nô tài đã cử người đến Yến Sơn. Nếu như Bệ Hạ vẫn chưa yên tâm, nô tài có thể đích thân đến đó, nhiều nhất thì trước khi Bệ Hạ thân chính, nô tài xin bảo đảm trên thế gian này sẽ không có cái được gọi là mã tặcThiết Phù Đồ nữa. Nếu như Trương Trọng Kiên và Hồng Phất lúc này nghe được cái tên Lý Tĩnh thì trong lòng sẽ có cảm giác như thế nào. Trương Trọng Kiên và người của Thiết Phù Đồ vẫn luôn hoài nghi La Nghệ phái người đi theo dõi hành tung của họ, nhưng lại không ngờ được rằng người bán đứng họ để đổi lấy quan tước lại chính là người huynh đệ Lý Tĩnh Dược Sư cơ chứ? Đặc biệt là Hồng Phất Trương Uyển Thừa nếu như biết được người trong lòng mình lại có thể làm ra chuyện này thì không biết còn đau lòng đến mức nào nữa? - Giết! Phải giết hết! Dương Quảng hít một hơi dài tức giận và nói: - Ăn tết xong Trẫm sẽ đi tuần Trác quận, trước khi Trẫm đi, hãy giết hết tất cả những thứ rác rưởi lục lâm hại dân hại nước đó đi! Ngoài ra, cái tên Lý Tĩnh đến huynh trưởng kết nghĩa và người vợ đã có hôn ước của mình mà cũng có thể bán đứng được thì cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, hắn muốn làm quan? Trẫm không đồng ý, hãy để hắn ta tiếp tục là một tên thôn phu sơn dã đi! - Vâng! Văn Ngoạt cúi đầu. Bước ra khỏi thư phòng, Văn Ngoạt nhìn lên bước tường cao thâm cung đột nhiên lại trở nên âm u, đến bầu trời phía trên bức tường đó cũng âm u đến mức khiến người ta phát hoảng, cũng không biết vì sao mà ấn tượng của ông ta về cung điện này đã có sự thay đổi. Một từ ngữ đột nhiên xuất hiện trong đầu rồi dẫn dần chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của ông. Lồng chim. Ông ta có chút buồn phiền, cảm thấy cung điện này chính là một cái lồng chim bằng sắt khổng lồ. Đúng là nên đi ra ngoài một chút, cho tinh thần thoải mái. Ông ta bước về phía xa, tiện tay gọi mội tên tiểu thái giám lại và dặn dò: - Bệ hạ triệu Hình Bộ Thị Lang yết kiến, mau đi! Tên tiểu thái giám này mới vào cung được mấy tháng, đây chính là lần đầu tiên y nói chuyện cùng với Văn Ngoạt, y vừa sợ vừa mừng. Mừng vì nếu như được Văn Ngoạt để ý đến thì sau này nói không chừng y có thể một bước lên mây, được làm tổng quản, còn sợ là vì ngày đầu tiên y vào cung y đã nhìn thấy một tên tiểu thái giám khiến Bệ Hạ tức giận đã bị Văn Ngoạt hạ lệnh hấp sống. ]Thực ra là do y nghĩ nhiều rồi chứ Văn Ngoạt thực ra cũng không nhìn rõ tướng mạo của y. Hình Bộ Thị lang Độc Cô Học vội vàng chạy vào trong Ngự Thư Phòng, nhưng vẫn kịp dừng lại chỉnh sửa áo mũ rồi mới dám bước vào. Y không sao đoán được lần triệu kiến này của Bệ Hạ là vì chuyện gì, nhưng có một điều rất rõ đó là người mới của tên tiểu thái giám là một con gà mờ, cái gì cũng không biết. - Hãy nhìn cái này đi! Dương Quảng chỉ vào bức mật tấu và nói: - Trẫm quá tin ngươi, ngươi nói cho trẫm biết. Trong lòng Độc Cô Học có chút sợ hãi, cẩn thận cầm tờ tấu chương lên đọc, đọc xong lập tức người y lạnh toát. Đến lúc này y đã hiểu tại sao và Bệ Hạ triệu y đến là vì chuyện gì, Bệ Hạ muốn giết người. Mặc dù y nổi tiếng là người máu lạnh nhưng tất cả chỉ là y cố ý làm như vậy. Những năm qua ở Hình Bộ, y đã giúp đỡ không ít người. Lạnh lùng, nhẫn tâm chỉ là cái vỏ bọc mà y cố tình tạo ra để bảo vệ chính bản thân mình, chỉ có như vậy y mới có thể tránh khỏi được thị phi. Nhưng khi nhìn thấy tấm tấu chương này, y biết rằng chỉ cần một lời nói của y là có thể lấy đi mạng sống của một ai đó, thậm chí là cả gia tộc của họ. Nhưng chỉ vào sắc mặt của Bệ Hạ lúc này, y buộc phải nói. Y đã hỏi tên thái giám đến truyền tin, đây chính là người do Văn Ngoạt cử đến, và điều này có nghĩ là trước đó Bệ Hạ đã cùng với thái giám Văn Ngoạt đó y rất kiêng kỵ, trong lòng đau buồn thở dài. Y thực sự rất muốn hỏi thái giám được đích thân Bệ Hạ ngự phong là Nhất Đao đó một câu rằng: y đã đắc tội gì với hắn, tại sao lại đẩy y vào hoàn cảnh lúc này. Y đâu biết rằng, là Hoàng Đế trực tiếp xướng tên y. - Thần cho rằng bài đồng dao đó không có ý chỉ thị gì đặc biệt cả phải chăng nói chỉ là một bài hát của bọn trẻ con. Độc Cô Học e dè, cẩn thận lên tiếng. Dương Quảng khoát tay nói: - Muốn nói cái gì thì cứ việc nói, nghĩ cái gì thì nói cái đó, Trẫm gọi khanh đến không phải là bảo khanh ứng phó, khanh hà tất phải tham dò Trẫm đang nghĩ gì. Độc Cô Học chợt cảm thấy ớn lạnh, sớm biết chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không phải tốt đẹp gì. - Thần cho rằng, thực chất là không có chuyện ám chỉ đích danh một ai đó. Y lấy hết cam đảm nhắc lại câu trả lời trước đó. Dương Quảng mở to mắt nhìn y: - Bảo khanh nói thì khanh cứ nói! Trẫm không muốn nói thêm lần thứ ba. - Vâng Độc Cô Học cúi đầu. - Đào Lý tử người họ Lý là một chuyện không cần phải nghi ngờ gì nữa, còn câu hát sau đó thì thần không được rõ lắm, ba từ cuối cùng là vật lãng ngữ . Lẽ nào là giữ bí mật? - Họ Lý, giữ bí mật? Dương Quảng lầm bầm, rồi đột nhiên bừng tỉnh: - Lẽ nào là Lý Mật? - Hắn ở đâu? Dương Quảng tức tốc hỏi lại. - Vào tháng chín năm ngoái, vì khiến bệ Hạ không vui nên hắn đã từ quan. Nghe nói là đi vân du tứ hải, thần thực sự là không biết hắn ta đang ở đâu. - Đi điều tra ngay cho Trẫm. Dương Quảng đứng dậy, sẵng giọng hét lớn: - Đi điều tra cẩn thận cho Trẫm. - Vâng! Thần tuân chỉ! Độc Cô Học khom người rời khỏi thư phòng, đến trước cửa y đứng lại thở dài một hơi. Rồi y cũng ngẩng đầu lên, lạ thay bầu trời mà y nhìn thấy giống hệt như bầu trời mà Văn Ngoạt nhìn thấy. Đây quả thực là một chiếc lồng lớn, ừ, một chiếc lồng lớn có thể khiến người ta chết ngạt! Độc Cô Học lẩm bẩm nói: Lý Lệnh bá ơi, không phải là ta có ý hại ông, ông thì lại từ quan cũng không biết hiện tại đang trốn ở nơi nào, nên đem cái tội danh này gắn lên đầu ông thì liên lụy sẽ là ít nhất. Nếu như là một người khác, thật là không biết sẽ có bao nhiêu người phải đầu rơi máu chảy. Ta cứ từ từ điều tra thôi, tốt nhất là đợi đến ngày ông chết. Nhưng ta cũng đâu có đổ oan cho ông? Bài đồng dao đó, cũng không biết là do ai sáng tác nên? Ta thực sự là đoán không ra. Y chầm chậm rời khỏi hoàng cung, tâm trạng cũng dần dần tốt lên nhưng cũng khó mà thảnh thơi được. Đào Lý tử y nhếch mép cười nhạt một tiếng. Kỳ thật y cũng rất muốn phân tích chuyện này cho rõ ràng, và quả thực là người ở trấn Hoài Viễn kia quả thực là có chút thích hợp hơn. Đào chẳng phải là ám chỉ Đào hay sao, hơn nữa vào thời thượng cổ, Đào Đường chính là tên gọi khác của vua Nghiêu, là Đường Quốc Công ở trấn Hoài Viễn, Đào Đường Độc Cô Học ra sức lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ này, thiên hạ sắp loạn rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang