[Dịch] Tướng Minh

Chương 53 : Nhớ và không nhớ.

Người đăng: 

- Sư phụ, con muốn về Yến Sơn. Lý Nhàn đứng bên của phòng của Đạt Khê Trường Nho, do dự một hồi lâu rồi mới dám lên tiếng. Tuy rằng hắn đã biết trước là Đạt Khê Trường Nho nhất định là không đồng ý nhưng hắn không thể không tranh thủ. Cái cảm giác tinh thần bất ổn đó khiến cho người ta đứng ngồi không yên, vô cùng tức tối, lúc nào cũng vậy cứ xảy ra chuyện gì đó là hắn lại không thể làm chủ. Về lý mà nói thì Trương Trọng Kiên dẫn theo người của Thiết Phù Đồ đi ẩn nấp ở trên Yến Sơn, cho dù là triều đình xuất động hai vạn đại quân cũng chưa chắc đã tìm thấy họ ở trong núi. - Không được. Bỏ cuốn binh thư trong tay xuống, Đạt Khê Trường Nho bình thản từ chối Lý Nhàn; - Quay về Yến Sơn thì phải đi qua chiến trường của người Hề và người Khiết Đan, chuyện này quá nguy hiểm! - Nếu như con cảm thấy quá rảnh rỗi thì Đạt Khê Trường Nho ném cuốn binh thư cho Lý Nhàn: - Cầm về mà đọc, sau đó viết một bài tổng kết dài ít nhất một vạn chữ. Lý Nhàn chau mày đáp lại: - Đây là thương lượng phải không ạ? Đầu tiên hãy bàn bạc về giá cả đi. Đạt Khê Trường Nho đáp lại: - Được, thiếu một chữ chạy quanh núi một vòng! Lý Nhàn ngồi trên ghế với vẻ mặt đau khổ: - Con sẽ lên đường với hành trang đơn giản, để tránh khỏi trận chiến của người Hề thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì, con Đại hắc mã chạy nhanh như vậy cho dù là có người phát hiện ra con thì cũng không thể nào mà bắt được. Con sẽ tranh thủ thời gian, quay về đây trong vòng một tháng, chuyện này cũng không thành vấn đề. Sư phụ người cũng biết đấy, a gia đang ở Yến Sơn. Đạt Khê Trường Nho lắc đầu đáp lại: - Khi rời khỏi Ngư Dương ta và Trương Trọng Kiên đã hẹn với nhau, vào tháng giêng năm sau sẽ quay về, hơn nữa, chúng ta cũng đã thống nhất được địa điểm gặp mặt, cứ cho là bây giờ con quay về, trên đường đi tránh được người Hề thì chưa chắc con đã tìm được hắn. Lý Nhàn vẫn chưa chịu bỏ cuộc: - Con rất hiểu Thiết Phù Đồ, người khác có thể không tìm được, nhưng con thì có thể! Đạt Khê Trường Nho bình thản đáp lại: - Có hai lựa chọn, một là con đánh thắng ta, hai là bỏ cuộc đi! Lý Nhàn thở dài: - Sư phụ đang ức hiếp một đứa bé ư? Thật không ngờ Đạt Khê Trường Nho lại không phủ nhận, gật gật đầu: - Nếu như con đã nghĩ như vậy thì cũng không sao, hoàn toàn có thể. Lý Nhàn đứng dậy, bước ra khỏi cửa. - Đừng nghĩ rằng có thể chạy trốn, ta đã hạ lệnh, bất cứ ai dám tự ý rời khỏi doanh địa thì giết chết không tha. Lý Nhàn dừng lại, lén lút giơ ngón tay giữa ra. U Châu. U Châu Hổ Bí lang tướng La Nghệ đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế có tấm da hổ lớn, đặt cuốn binh thư trong tay xuống, y nhắm mắt suy tư. Bỏ ra mười vạn quan tiền dâng lên cho Hoàng Môn thị lang Bùi Củ, trong lòng y cũng đã thoải mái hơn nhiều. Những động tĩnh trong triều đình, lúc nào y cũng chú ý, tuy là phải bỏ ra không ít quà cáp để tặng cho đám người đó nhưng y lại không thể với lên được tầng lớp cao quý đó. Nói thật, chuyện y vẫn luôn để ý đến triều đình thì đúng là không bằng chuyện y để ý đến Hoàng Đế Bệ Hạ cao cao tại thượng, nhìn không thấu đó, có thể đáp lên quan hệ với Bùi Củ, y cũng đã yên tâm được phần nào. Trong triều đình, một số kẻ xuất thân từ những gia tộc hiển hách rất coi khinh y, nguyên nhân rất đơn giản, y không xuất thân từ một thế gia, y chỉ con cháu Hàn Môn dựa vào chiến công tích lũy được từ hàng trăm trận đánh thì mới leo lên được cái chức lang tướng này. Mặc dù, y nắm trong tay Thiết Kỵ tinh nhuệ nhất Đại Tùy nhưng chưa bao giờ được tham gia vào đội ngũ trung tâm quyền lực đó. Nếu như coi triều đình là một hồ nước lớn, và đám người hiển quý kia là một đàn cá chép phân theo cấp bậc thì một người xuất thân từ đệ tử của Hàn Môn như La Nghệ chính là một con cá trạch đen xấu xí. Cứ cho là y không uy hiếp được cá chép nhưng đám cá chép đó sẽ vẫn bài xích, tẩy chay y. Cũng may, mấy vị đại nhân đó ai cũng đều có sở thích riêng. Bùi Củ thì ham tiền, vậy thì y sẽ tặng tiền, tích lũy gom góp rồi đem tặng lão tính ra cũng không dưới mười vạn quan tiền. Ngu Thế Cơ thì lại thích mỹ nữ, trong hai năm qua La Nghệ đã thu thập được mười mấy nữ tử dân tộc, vậy là y lại lén lút đem qua đó; Nạp Ngôn Tô Uy lại trọng lễ chế nên La Nghệ liền phái đứa cháu họ cứ mỗi dịp lễ tết là mang quà đến hỏi thăm. Rồi đến ngay cả như Lũng hữu Lý Uyên, một con người đã thất thế nhưng La Nghệ cũng không hề lơ là. Lý Uyên thân là quốc công hiển tước nhưng lại bị bổ nhiệm làm một vị tiểu quan ngũ phẩm đến trấn Hoài Viễn trông coi lương thực. Lúc ông ta đi qua Trác quận, La Nghệ đã phái người mang tặng một mâm vàng làm lễ vật, biết bên cạnh Lý Uyên chỉ có vài người, y lại cố ý phái thêm một đội quân gồm năm mươi lão binh đến Lý phủ làm hộ vệ. Một người luôn luôn cẩn thận, khiêm nhường nhưng thật ra tất cả những điều này chỉ là để che giấu âm mưu, dã tâm đang ngày một lớn dần trong lòng y. Y bỏ ra nhiều tiền như vậy, tốn công làm nhiều chuyện như vậy thực ra cũng chỉ là vì một chuyện, đó chính là bảo đảm, củng cố địa vị của y ở U Châu. Lúc Hoàng Đế Bệ Hạ quên y, thì nhất định phải có một người nhắc nhở Bệ Hạ là lại U Châu xa xôi vẫn còn một Hổ Bí lang tướng luôn tuyệt đối trung thành với người, còn lúc Hoàng Đế Bệ Hạ nhớ đến y thì cũng phải có người nhắc nhở Hoàng Đế Bệ Hạ tạm thời quên y. Chuyện này không hề mâu thuẫn, còn phải xem lúc Hoàng Đế Bệ Hạ quên y là lúc nào, còn nhớ đến y là lúc nào. Đại Nghiệp Hoàng Đế Dương Quảng là người có tính cách vô cùng mâu thuẫn, lúc người cơ trí thì đừng hòng có ai có thể lừa gạt được người, nhưng lúc người hồ đồ thì ai cũng không ngăn cản được. Lý Nhàn căn cứ vào tổng kết của tiền sinh hậu kiếp, hắn to gan phỏng đoán Dương Quảng là một người có tính cách phân liệt. Cái gọi là thời cơ để nhớ đến và quên đi đều phải dựa vào đám đại thần trong triều đến thao túng. Ví dụ La Nghệ đã vài lần dâng thư thỉnh cầu triều đình tăng tiếp viện đồ quân nhu cho Hổ Bí Thiết Kỵ nhưng tất cả đều không hề đạt được, chẳng khác gì so với việc y không dâng tấu thư lên, sau đó y đành phải phải phái người gấp rút mang lễ vật là năm vạn quan tiền dâng lên cho Bùi Củ. Tháng thứ hai triều đình liền tăng tiếp viện đồ quân nhu cho U Châu quân lên năm thành, chính vì vậy mà La Nghệ mới có thể duy trì được năm nghìn thiết kỵ có áo giáp mặc và tiếp tục tiến hành huần luyện khinh giáp bộ binh. Còn lần này thì y mang lễ vật đến tặng cho cả Bùi Củ và Ngu Thế Cơ, ý đồ của y chính là muốn Hoàng Đế Bệ Hạ tạm thời quên y. Trước khi đi đánh trận triều đình đã hạ chỉ, tất cả con cái nhà lành trước tháng hai năm tới phải tự chuẩn bị binh khí, ngựa, quân phục rồi nhanh chóng đến Trác quận tập kết. Hơn mười vạn phủ binh đã bắt đầu được điều động, chinh phạt Liêu Đông đã ngày một gần kề, nhưng La Nghệ đã nhìn thấy trước được kết cục của trận chiến: thừa bại thiếu thắng cho nên y không muốn đến Liêu Đông, y không muốn cơ nghiệp mà y vất vả gây dựng trong nhiều năm bị thiêu rụi ở Liêu Đông. Nếu như lúc Bệ Hạ nhất thời nóng vội hạ chỉ cử Hổ Bì Thiết Kỵ làm đội quân tiên phong đánh Liêu Đông thì y chỉ còn cách đánh đòn phủ đầu trước. Nhưng lúc này đây không kịp nữa rồi, y thực sự không muốn đi, cho nên y bắt buộc phải khiến cho Bệ hạ quên y, ít nhất là trước khi khai chiến vào năm tới, Hoàng Đế buộc phải quên y. Tuy rằng Bùi Củ là một cái thùng không đáy, cho bao nhiêu tiền cũng không cảm thấy hài lòng, nhưng không hề nghi ngờ, lần tặng lễ này của La Nghệ cho ông ta là hoàn toàn đúng đắn. Trong Hoàng cung quy mô vĩ đại của thành Đại Hưng, Đại Nghiệp Hoàng Đế Dương Quảng đầu tháng năm sau chuyến du ngoạn, mới từ Trác quận trở về, hiện đang chau mày ngồi dựa vào ghế rồng phê duyệt tấu chương. Số tấu chương đặt trên bàn, chất đống như núi đã khiến cho y có chút đau đầu, thậm chí y còn vô cùng chán ghét công việc nhàn chán này, nhưng cũng có lúc y tự hỏi rằng liệu có phải là y đã già. Y nhớ rất rõ, nhớ lức y mới đăng cơ, thời gian mà y dùng để phê duyệt đống tấu chương như thế này chưa đến một canh giờ, hơn nữa còn không xảy ra bất cứ sai sót gì, nhưng hiện tại y đau buồn phát hiện ra, chỉ mới phê duyệt mười mấy tấu chương mà đã khiến y mất kiên nhẫn rồi. Lúc đó y không cần phải dùng hết toàn bộ tinh thần và sức lực, thậm chí sau khi phê duyệt tấu chương y còn có thể đi dạo trên đường phố để thám thính dân tình, lắng nghe người dân bàn tán về vấn đề gì. Nhưng hiện tại, y đã không nhớ được bản thân y đã bao lâu không mặc thường phục xuất cung trải nghiệm cuộc sống của lão bách tính. Mỗi lần đi tuần, bên cạnh dường như có rất rất nhiều người đi cùng, đương nhiên, y cảm thấy càng nhiều tùy tùng thì mới có thể phô trương được khí chất thiên gia. Thời điểm tháng hai, khi mà y đang ở Trác quận , lấy lý do là ở cao nguyên không có quân thần, chính thức hạ lệnh chinh phạt Cao Cú Lệ, lệnh cho toàn thiên hạ con cái nhà lành đến tháng hai sang năm là phải tập trung ở Trác quận. Cứ nghĩ đến việc năm sau y có thể đích thân thống lĩnh đại quân của Đại Tùy ở rộng biên cương là y liền cảm thấy vui vẻ, nhưng sau khi y quay về y lại phải đối mặt với những chuyện triều chính vụn vặt này, đã khiến cho nhuệ khí của y giảm xuống, càng ngày càng cảm thấy bực bội. Cho nên khi mà y nhìn thấy chồng tấu chương dày đặc chữ như ruồi bâu cũng là lúc y cảm thấy mơ hồ, y tức giận cầm tấu chương của Lý Uyên thỉnh cầu tăng viện trợ cho thủ quân trấn Hoài Viễn đập mạnh xuống bàn. - Trẫm cử hắn đi đảm nhiệm trấn Hoài Viễn Đô Lương là trẫm cho rằng hắn có năng lực, hắn lại còn không biết xấu hổ đòi thêm quân? Vũ Văn Thuật, còn có binh lính của Hữu Vệ đại tướng quân Vu Trọng Văn, của Tả Võ Vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng cách trấn Hoài Viễn bao xa? Ba Đại tướng quân, mười vạn quân đều đứng sau lưng hắn mà vẫn đòi trẫm tăng thêm quân ư? Quăng tấu chương xuống bàn, y vẫn chưa nguôi giận, cầm lên ném thẳng ra xa và hét thật to: - Người họ Lý không có ai tốt cả! Hắn đòi binh làm gì? Lẽ nào hắn cho rằng Trẫm không biết sao? Hoàng Môn thị lang cẩn thận nhặt tấu chương lên, nhớ đến chuyện mấy hôm trước Lý Uyên có phái người đến tặng y một chút lễ mọn liền lắc lắc đầu, trong lòng tự nhủ: " Đường Công ơi, không phải là ta không muốn giúp ông nhưng Bệ Hạ tức giận như thế này, ta có thể giữ cho ông tính mạng thì cũng coi là ta không bạc với ông rồi, còn về chuyện tăng binh ấy à, miễn bàn thì hơn,.. ai bảo ông họ Lý?" - Bệ Hạ, vì vì một chuyện nhỏ bé mà tức giận làm hại long thể có đáng không? Bùi Củ đem tấu chương đặt vào một góc bàn, lén nhìn sắc mặt của Dương Quảng rồi nhẹ giọng: - Thực ra Đường Công cũng chỉ là lo lắng, ông ta ở trấn Hoài Viễn giữ lương thảo nên lo lắng là chuyện khó tránh khỏi. Trấn Hoài Viễn tiếp giáp với binh lính Liêu Hà, Cao Cú Lệ, nói không chừng chúng cả gan mạo phạm thiên uy. Như thần thấy thì những năm qua Đường Công vẫn luôn trung thành tuyệt đối với Bệ Hạ. Dương Quảng có chút dao động, nhưng vẫn còn bực tức: - Khanh cho rằng Trẫm cố ý làm khó hắn? Bùi Củ vội vàng cúi đầu: - Thần làm sao dám có suy nghĩ này? Xin Bệ Hạ minh giám, thần lúc nào cũng khắc ghi lời giáo huấn của Bệ Hạ. - Lời giáo huấn của Trẫm? Vậy khanh nói đi, Trẫm đã giáo huấn khanh cái gì? Nếu không nói được thì Trẫm sẽ tước mũ quan của khanh rồi đày khanh đi sung quân! Nhìn thấy Bệ hạ có vẻ hơi tức giận, Bùi Củ giả bộ đánh bạo thẳng thắn lên tiếng: - Bệ hạ đã từng nói, phải nhìn vào sự việc chứ không được nhìn vào người mà bàn chuyện! Dương Quảng ngạc nhiên, lập tức lớn tiếng: - Ngươi là tên nịnh thần, nói chuyện không thể uyển chuyển một chút hay sao? Bùi Củ biết mình đã thành công, vội vàng ra bộ sợ hãi: - Nếu thần là nịnh thần, thì cũng là tên nịnh thần thẳng thắn, trung thành. Dương Quảng lắc lắc đầu, lập tức lại cầm tấu chương của Lý Uyên lên nhìn nhìn, do dự trong chốc lát nói: - Hãy lệnh cho quân của Vu Trọng Văn tiếp tục tiến về đó, dù gì thì đó cũng là lương thực của Trẫm! - Bệ Hạ thánh minh! Bùi Củ cúi đầu nói. Dương Quảng trừng mắt nhìn ông ta, nói: - Chỉ sợ lúc nãy trong lòng, ngươi còn mắng Trẫm là hôn quân! Bùi Củ ngẩng đầu lên thành thật đáp lại: - Nếu Bệ Hạ là hôn quân thì thần là gian thần rồi. Dương Quảng hì một tiếng rồi cười mắng: - Chốc nữa Trẫm sẽ lệnh cho người lôi tên gian thần là khanh ra ngoài. Y dừng lại một lúc rồi hỏi: - Chẳng phải lúc nãy khanh nói rằng bàn sự phải nhìn vào sự việc hay sao? Vậy Trẫm hỏi khanh, trận đầu tiên ai sẽ là tướng quân đây? Khanh thấy La Nghệ như thế nào? Bùi Củ ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp lại: - Thập Nhị Vệ đại tướng quân vệ đều có thể, duy chỉ có Hổ Bí lang tướng La Nghệ là không thể. - Vì sao? - Bệ Hạ U Châu là trong địa, chỉ có thể là Hổ Bí tinh giáp trấn giữ thì chúng ta mới không phải lo lắng. Người Man trên thảo nguyên, chúng ta không thể tin tưởng họ được, có La Nghệ ở đó thì lũ sói con nhà A Sử Na mới không dám vượt qua bắc Trường Thành. Dương Quảng ngẫm nghĩ một lúc, rồi thoải mái đáp lại: - Vậy thì hãy để La Nghệ ở lại trông nhà cho Trẫm thật ra, thì Trẫm chỉ muốn thử khanh mà thôi, để xem khanh có thật là gian thần hay không, nếu như mà khanh thuận theo ý của Trẫm thì Trẫm nhất định sẽ chém khanh. Y mỉm cười vui sướng, trên mặt thể hiện rõ sự đắc ý, giống hệt một đứa trẻ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang