[Dịch] Tương Dạ
Chương 22 : Học tập trên đường
Người đăng: Niêu
.
Đêm đã khuya, Ninh Khuyết rời khỏi xe ngựa, Lữ Thanh Thần đưa tay nhấc màn che cửa sổ nhìn theo bóng lưng gã thiếu niên, nghe tiếng sơn ca miền biên giới văng vẳng giữa cánh đồng hoang, khóe môi lão chợt nở nụ cười.
Với một người tu hành đã bước vào cảnh giới Động Huyền, dẫu mới chỉ đặt được một chân vào đó thì dù đến bất kì một thành thị hay quốc gia nào trên thế gian đều nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt nhất, họ căn bản không cần để tâm tiếp xúc với những người bình thường. Các niệm sư càng phải tiêu tốn rất nhiều thời gian để minh tưởng bồi đắp niệm lực, do đó mỗi giây mỗi phút của Lữ Thanh Thần cũng quý như bạc như vàng.
Thế nhưng lão vẫn tình nguyện bỏ ra một hai buổi tối thậm chí nhiều hơn để trò chuyện cùng Ninh Khuyết, thảo luận với hắn những vấn đề trời ơi đất hỡi chẳng đâu vào đâu bởi lão rất thích hắn, lão thích sự trầm tĩnh, luôn cố gắng vươn lên ẩn dưới vẻ bề ngoài ôn hòa non nớt, lão thích nét khí phách can trường đôi lúc hắn ngẫu nhiên bộc lộ. Tự lực tự cường, bình tĩnh lạnh lùng, khí phách gan dạ là những phẩm chất mà người Đại Đường tôn sùng nhất, mà Lữ Thanh Thần, không nghi ngờ gì, chính là một lão già Đường từ trong trứng Đường ra.
Những điều lão trao đổi với Ninh Khuyết tối nay cũng là bài học vỡ lòng của người tu hành Nam môn Hạo Thiên đạo, tuy chẳng tính là bí mật to tát gì nhưng chiếu theo quy định môn phái thì người thường không được phép biết đến, Lữ Thanh Thần cố ý bỏ qua quy định, đơn giản vì lão tin vào một điều, lão tin rằng trong tương lai Ninh Khuyết sẽ trở thành một người tu hành kiệt xuất.
Dẫu biết Ninh Khuyết lỗ khí không thông, tuyệt đối không thể tu hành nhưng lão chẳng thèm quan tâm đến cái gọi là chân lý, cái gọi là định luật bất di bất dịch đó, lão chỉ cảm thấy gã thiếu niên này nhất định sẽ bước được đôi chân lên con đường mà chính lão cũng đang khó nhọc lần mò, hơn nữa, hy vọng gã có thể đi xa hơn, vững vàng hơn, kiên định hơn bản thân mình.
Lữ Thanh Thần nhìn bóng gã thiếu niên đang dần nhòa đi trong đêm tối, miệng thì thào:
- Không ngờ đến lúc hoàng hôn của cuộc đời, khi bóng tối của cái chết đang dần dần phủ xuống lại phóng tay làm càn một phen, nhắm mắt đi theo trực giác, có lẽ… đây là trời cao mách bảo ta chăng?
Trở lại doanh trướng đơn sơ, thấy Tang Tang cũng đã về, Ninh Khuyết dò hỏi xem công chúa gọi nàng tới làm gì, không hề có gì bất ngờ khi hắn nhận được một câu trả lời mơ hồ chẳng đâu vào đâu, vốn quen với khả năng sử dụng đầu óc quá bết bát của cô thị nữ nhỏ, Ninh Khuyết mắng đùa vài câu rồi hai người uống cùng nhau mấy chén, sau đó rửa mặt qua loa rồi đi ngủ.
Những ngày sau đó, đoàn xe dưới sự bảo vệ của mấy trăm kỵ binh tiếp tục xuôi nam hướng về phía kinh thành Trường An, nhưng cuộc sống của hai chủ tớ Ninh Khuyết đã không còn buồn chán vô vị như những ngày trước đó nữa.
Cứ đến chập tối Lữ Thanh Thần lại gọi Ninh Khuyết đến nói chuyện phiếm, còn công chúa điện hạ cũng thường xuyên triệu Tang Tang tới bầu bạn, may là Bành Quốc Thao chủ động phái thị vệ tới giúp gã điều khiển cỗ xe ngựa cà tàng, bằng không Ninh Khuyết thật chẳng biết xoay xở ra sao.
Thông qua những lần trò chuyện ấy, Ninh Khuyết ngày càng hiểu biết hơn về những tri thức trong lĩnh vực tu hành, ví như những cách mà người tu hành dùng ý niệm để khống chế nguyên khí đất trời, ví như hóa ra người tu hành có thể lợi dụng một số loại vật phẩm đặc thù để tăng cường mối liên hệ giữa bản thân và thiên nhiên, lại ví như kiếm sư làm sao để sử dụng ý niệm nén nguyên khí thành sợi dây vô hình rồi sau đó buộc lên thanh phi kiếm sắc bén mỏng manh.
Những vật phẩm đặc thù dùng để tăng cường mối liên hệ giữa người tu hành và trời đất cũng không cần một tiêu chuẩn nghiêm khắc nào, Hạo Thiên đạo hay dùng phất trần, kiếm gỗ, Phật môn lại thích tràng hạt hay mõ, còn những thứ như bùa, phi kiếm thì thuộc loại thông dụng phổ biến nhất, hiếm thấy và kì lạ hơn, một số người tu hành lại sử dụng bút, nghiên, pháp trượng…, đủ loại trên đời.
- Dùng niệm lực phong ấn nguyên khí đất trời vào trong lá bùa, đó là phù sư, phong ấn nguyên khí vào trận pháp, đó là trận sư, ngưng tụ nguyên khí vào phi kiếm, đây là kiếm sư, trực tiếp điều khiển nguyên khí bằng niệm lực, đó là niệm sư, dùng...
Lão già Lữ Thanh Thần tay bưng chén trà xanh, lưng dựa vào cửa sổ, dáng vẻ cực kì hưởng thụ, miệng chậm rãi giảng giải.
- Này, này, này, không phải ngài đang nói giỡn đấy chứ? Thế lỡ đem nguyên khi phong ấn vào cái bô để chiến đấu thì gọi là gì sư? Xí sư hay là bô sư?
Hai người già trẻ trò chuyện lâu ngày tự nhiên thành thân thiết, Ninh Khuyết dần dần lại tìm về bộ mặt lưu manh đầu đường xó chợ của mình, miệng gã cắn một cây bút lông đầy mực tàu, tay phải quơ quơ biểu thị mối nghi vấn mạnh mẽ trong lòng mình.
Lão già bỏ chén trà xuống, trừng mắt nhìn tên trai trẻ:
- Đó gọi là ước định mà thành, ngươi hiểu thế nào là ước định mà thành không, hử? Gọi như thế mấy ngàn mấy vạn năm nay rồi, có chết ai đâu? Quan trọng là thông tục dễ nhớ, còn những thứ linh tinh khác thì suy nghĩ làm gì cho tốn sức.
- Thôi được rồi.
Trước sức mạnh của độ dầy lịch sử mấy ngàn mấy vạn năm, Ninh Khuyết thảm bại quay về, trong chiếc xe ngựa lắc lư liên tục, gã nâng cổ tay, tập chung tinh thần, ngòi bút lông lúc nhanh lúc chậm lướt trên tấm giấy Tuyên Thành trắng muốt.
- Về thủ đoạn chiến đấu của người tu hành, thứ kiếm sư dùng gọi là kiếm thuật, phù sư dùng gọi là phù thuật, còn niệm sư như ta đương nhiên gọi là niệm thuật, nhưng khi tiến vào cảnh giới Tri Mệnh cao hơn thì rất khó phân chia rành rọt được như vậy nữa, trước đây ta từng nghe nói trong số trưởng bối của sư môn có người tu một thứ gọi là thần thuật, còn cụ thể ra sao thì không hề biết.
- Những cái tên này, hình như... hình như nghe không được oai cho lắm. – Cơ mặt của Ninh Khuyết dường như hơi cứng lại, hắn cắn cắn cán bút, nhìn lão già, nói bằng giọng mơ hồ: - Có vẻ gọi chung mọi người là pháp sư, thứ bọn họ dùng là pháp thuật là một phương án khả thi.
Hai hàng lông mày của Lữ Thanh Thần cau lại, lão nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm khắc:
- Vấn đề ở chỗ chữ “pháp” trong đó phải giải nghĩa thế nào?
Lại một lần nữa Ninh Khuyết thất bại quay về, hắn giơ tay, nhún nhún vai vẻ vô tội.
- Ngoại trừ những kiểu người tu hành đã kể phía trên, thực ra người tu hành dễ thấy nhất trong thế gian chính là võ giả, dù khả năng cảm nhận nguyên khí đất trời của họ thua xa những phái còn lại nhưng sức chiến đấu lại cực kì mạnh mẽ. Khi tác chiến, võ giả đem nguyên khí nhập đầy mọi ngõ nghách trong cơ thể, từ đầu đến chân giống như được phủ kín một tầng giáp nặng, còn thường ngày khi tu luyện, họ điều động nguyên khí để kích thích cơ bắp da thịt bản thân, từ đó luyện ra một thân thịt xương sắt thép.
- Vậy cái gã to xác toàn thân phủ trong quầng sáng vàng vàng ở đường Bắc Sơn lúc trước phải chăng là một võ giả?
- Không sai, có điều cảnh giới của hắn không được cao lắm. Bốn vị đại tướng quân của Đại Đường ta chính là những võ giả thuộc loại mạnh nhất thế gian, cung tên có thể xuyên thủng khôi giáp trên thân họ nhưng không cách nào phá vỡ nguyên khí hộ thể của họ, mà dẫu phát tên khủng khiếp đến mức xuyên qua nguyên khí hộ thể nó cũng chưa chắc gây ra được bất kì một thương tổn nhỏ nhoi nào cho tấm thân còn cứng hơn thép nguội đó. Đối diện với những cao thủ như vậy, kĩ thuật bắn tên của ngươi dẫu cao đến đâu cũng hoàn toàn vô dụng.
Nghe đến đây, trong đầu Ninh Khuyết rất tự nhiên liền nhoáng lên hai chữ Hạ Hầu, hắn bình tĩnh cúi đầu tiếp tục viết, nhưng trong lòng không ngừng suy tính làm sao để đối phó với loại cao thủ cỡ này.
- Chọn cách áp sát những cao thủ đó tiến hành cận chiến càng là hành vi tự sát, sức lực của ngươi dù không tệ lắm nhưng so với bọn họ thì chẳng khác nào chuột nhắt so với sư tử, ngươi có vắt kiệt sức mạnh toàn thân ra đòn cũng không làm rụng nổi một sợi lông của họ, ngược lại, họ chỉ cần phẩy một ngón tay là đủ để ngươi đầu một nơi thân một nẻo rồi.
- Nếu mũi tên có kèm theo nguyên khí phía trên thì khả năng sát thương với võ giả ra sao? - Ninh Khuyết bỗng ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.
Lữ Thanh Thần trầm tư một lát rồi lắc đầu:
- Rất hiếm người tu hành nào thử đem nguyên khí nhập vào mũi tên, vì tên và phi kiếm là hai thứ hoàn toàn khác nhau, để đảm bảo về mặt tốc độ khối lượng tất nhiên phải rất nhẹ, kích thước rất nhỏ, do đó lực cảm ứng dễ bị hoàn cảnh thiên nhiên xung quanh làm phân tán, lại không thể chạm phù lên bề mặt nên nguyên khí tiêu tán quá nhanh... Đương nhiên, nếu có thể giải quyết được vấn đề nguyên khí tiêu tán thì không nghi ngờ gì, loại tên này chính là thủ đoạn tấn công tầm xa vô cùng đáng sợ.
Ninh Khuyết dường như hiểu ra được điều gì đó.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện