[Dịch] Tương Dạ
Chương 15 : Hắn là người đốn củi bên hồ Sơ Bích
Người đăng: Niêu
.
Đối với một kẻ đã sinh tồn giữa bầy thú dữ từ thuở nhỏ như Ninh Khuyết mà nói, đám sát thủ giấu mặt trong bóng đêm cũng không có gì đáng sợ, hắn chỉ sợ những người tu hành thần bí, bởi vậy chém bay đầu tên thích khách xong, Ninh Khuyết vội quay xuống sườn dốc đã tàn lửa nhặt cung, lắp tên nhắm tiếp vào vị đại kiếm sư phía xa xa.
Sự cảnh giác của hắn hình như hơi thừa thãi, gã thư sinh áo xanh đã mất khả năng hành động, chỉ lặng lẽ dựa lưng vào đại thụ, đôi mắt chăm chú nhìn thiếu niên đứng trong ánh lửa, miệng lẩm bẩm một câu không nghe rõ rồi mỉm cười nhắm mắt xuôi tay.
Ninh Khuyết vẫn kiên nhẫn giương cung vào thi thể của gã, rất lâu sau đó, đến khi đôi tay không thể chịu đựng thêm nữa, biến thành run rẩy hắn mới chậm rãi hạ tay xuống, lập tức cảm giác uể oải nhức mỏi ập đến toàn thân.
Hắn không quay đầu, cất tiếng hỏi:
- Không sao chứ?
Hai viên đạn bốc cháy lan sang đám lá rụng, nhưng do đầu xuân mặt đất ẩm ướt nên ngọn lửa lụi dần, chiếc ô lớn được cụp xuống kêu đánh roạt, Tang Tang thả người ngồi xổm trên mặt đất, nhìn bóng lưng Ninh Khuyết rồi lắc đầu, tựa hồ nàng biết không cần lên tiếng trả lời thiếu gia cũng biết mình không sao.
Cô tỳ nữ hiểu câu hỏi quan tâm của Ninh Khuyết không dành cho mình, nàng đứng dậy, nhấc váy chạy thật nhanh về phía chiếc xe ngựa đã vỡ nát một nửa, hai tay điên cuồng gạt bỏ những mảnh gỗ vụn ra rồi kéo thằng nhóc kháu khỉnh vào lòng, đau lòng lau sạch bụi bặm bám trên mặt nó.
Chỉ còn khoảng sáu bảy tên người man và thị vệ sống sót, họ cố gắng gồng mình đứng lên, nặng nhọc lê tới bên chiếc xe ngựa. Gã thủ lĩnh dẫn đầu đám người quỳ xuống, hắn dập đầu nói bằng giọng đau khổ:
- Thuộc hạ tác chiến bất lực khiến công chúa điện hạ bị lũ giặc làm kinh sợ, tội thật đáng chết vạn lần.
Dưới ánh sao đêm giàn giụa không gian cùng ngọn lửa còn sót lại, hình ảnh những người đàn ông toàn thân đẫm máu quỳ lạy xung quanh cô gái trẻ ôm đứa bé trai trong lòng không gợi lên cảm xúc đau thương mà tràn đầy kiên cường bi tráng.
Tang Tang đi tới cạnh Ninh Khuyết, họ lẳng lặng nhìn cảnh tượng đó, vốn đã đoán ra thận phận của cô tỳ nữ từ lâu nên cả hai cũng lười chẳng muốn rặn ra vẻ mặt giật mình kinh ngạc.
Vừa hít thở nặng nhọc, đám người man và thị vệ vừa giúp nhau đắp thuốc băng bó vết thương, đến khi hô hấp ổn định lại liền bắt tay vào thu dọn chiến trường, họ khiêng mấy tên đồng đội bị thương rất nặng về đồng thời kiểm tra đống xác chết quân địch, thấy tên nào còn sót lại vài hơi thở lập tức một đao chém chết. Xong xuôi mọi chuyện, cả đám không tự chủ được đều ngoái đầu lại phía sau.
Nhìn gã thiếu niên trong chiếc áo đã cháy xém mất một mảng, ánh mắt bọn thị vệ pha trộn rất nhiều cảm xúc khác nhau, chấn động có, không tin nổi có, thậm chí sợ hãi cũng có. Họ đã thấy cảnh Ninh Khuyết ra tay, biết gã thiếu niên này tuy võ nghệ cao cường, kĩ thuật bắn tên siêu đẳng nhưng rõ ràng không thuộc giới cường giả bên ngoài thế tục.
Trong trận chém giết này, công đầu thuộc về đám thị vệ cùng Lữ Thanh Thần, họ ra sức chống lại hai người tu hành mạnh nhất của quân địch, tước đi hầu hết sức mạnh cùng sự sống của gã đại kiếm sư kia Ninh Khuyết mới có cơ hội bắn ba mũi tên kết liễu hắn.
Nhưng cũng chính vì vậy, họ càng cảm nhận được sự đáng sợ của gã thiếu nhiên.
Bất kể lựa chọn thời cơ hay vị trí ra tay, hắn đều tỏ ra cực kì chính xác tàn nhẫn, rõ ràng ẩn sâu dưới vẻ ngoài non nớt vô hại là một trái tim lạnh lùng tính toán, đặc biệt nhát đao giết tên thích khách thứ ba càng khiến người ta không thể hiểu nổi, làm thế nào để hắn - một kẻ còn nhỏ tuổi như vậy - thực hiện được chuyện đó? Rốt cục trên thảo nguyên nơi biên giới hắn đã giết bao nhiêu mạng người, chém rụng bao nhiêu cái đầu?
Thủ lĩnh đội thị vệ chống một khúc cây tập tễnh bước lại gần Ninh Khuyết, gã chắp hai tay rồi cúi đầu vái một cái thật sâu, dù trong miệng không thốt ra lời cảm tạ nhưng động tác này đã nói thay tất cả những niềm biết ơn sâu sắc chân thành nhất trong lòng gã.
Ninh Khuyết nắm tay Tang Tang bước tránh sang một bên, không chịu nhận một vái này, đúng như vị kiếm sư đã chết kia từng nói, ý chí sắt đá không sờn cùng kỉ luật nghiêm minh mà những thị vệ Đại Đường đã biểu hiện trong chiến đấu đáng để người ta phải kính trọng, dẫu đó là bằng hữu hay kẻ địch.
- Theo như ta thấy võ nghệ của ngươi không phải được học ra từ bất kì sách vở nào, giao đấu một một hẳn ngươi không phải đối thủ của ta nhưng ban nãy khi ba gã thích khách xuất hiện đột ngột nếu đặt vào địa vị của ngươi chắc chắn ta không thể chống nổi, đừng nói đến chuyện giết chúng một cách nhẹ nhàng đơn giản như ngươi.
Thủ lĩnh đội thị vệ nhìn khuôn mặt non nớt của Ninh Khuyết, gã cố nén cảm giác kinh hãi trong lòng xuống rồi nói tiếp bằng khọng khàn khàn:
- Chàng trai trẻ, ta thật sự rất tò mò muốn biết một thân bản lĩnh giết người của ngươi đã học được từ đâu?
Ninh Khuyết đưa tay gãi gãi đầu rồi mỉm cười đáp:
- Bản lĩnh giết người đương nhiên là học được trong lúc giết người rồi.
Hiển nhiên hắn không thể nói cho thủ lĩnh đội thị vệ biết kể từ lần đầu nghe thấy cái tên Hạ Hầu vào năm bốn tuổi, ninh Khuyết đã chuẩn bị tinh thần hoặc mình giết chết đối phương, hoặc đối phương giết mình, giữa hai kẻ chỉ một người được phép sống sót. (giống ông nội Voldemort và anh bạn Harry quá, con mèo béo mượn tạm một đoạn, mềnh mượn tạm một đoạn )
Vị tướng quân quyền nghiêng thiên hạ của Đại Đường chắc không bao giờ ngờ được trong một tòa thành nhỏ nơi biên ải xa xôi có một gã thiếu niên ngày ngày khắc khổ chẻ củi luyện đao rồi lại ngồi cặm cụi phân tích đến tận chi tiết phong cách chiến đấu của từng cường giả dưới trướng hắn, tổng kết ra vô số biện pháp đối phó khác nhau.
Vì thế, ba gã thích khách chết dưới đao Ninh Khuyết chỉ là kết quả đương nhiên của quá trình luyện tập gian khổ ngày ngày tháng tháng suốt mười năm ròng rã, nếu đổi thành một kẻ địch khác, ví dụ như người thị vệ đội thủ lĩnh đang đứng trước mặt, hắn khó lòng tạo được chiến tích vẻ vang tương tự.
Trận chém giết bên đường Bắc Sơn rốt cục đã đưa Ninh Khuyết chạm trán thuộc hạ của Hạ Hầu tướng quân, có thể đây đơn thuần là chuyện ngẫu nhiên, có thể là sự sắp đặt của vận mệnh, nhưng rõ ràng hơi thở lạnh lùng của lưỡi đao và những mũi tên báo thù đã bắt đầu lan tỏa.
Thủ lĩnh đội thị vệ đưa tay vỗ vỗ bộ ngực bị thương, cau mày nhìn gã thiếu niên mặt mũi dửng dưng, lẩm bẩm:
- Ngươi may lắm thì được mười năm mười sáu tuổi là cùng, chẳng lẽ còn giết người nhiều hơn ta?
- Nếu tính gộp cả mạng con vật thì đúng là ta giết không ít thật. - Ninh Khuyết cười đáp.
- Ta nói là giết người. - Thủ lĩnh đội thị vệ nhấn mạnh rồi liền phân bua - Ý ta không phải muốn chất vấn gì đâu, chẳng qua do ta rất tò mò muốn biết thôi.
Ninh Khuyết sờ sờ khuôn mặt, hắn im lặng một lúc lâu rồi nói:
- Khoản thu nhập lớn nhất ở biên giới đến từ hoạt động săn giết mã tặc mà chúng ta gọi là kiếm củi, mấy năm gần đây chuyện kiếm củi của Vị Thành đều do ta cầm đầu thực hiện, nói đến giết người, quả thực cũng giết kha khá.
Một gã người man tương đối có tên tuổi đi sau thủ lĩnh đội thị vệ vốn cũng định tiến lên biểu thị sự biết ơn, trong lòng hắn đồng thời tồn tại nghi vấn tương tự, nhưng nghe xong câu trả lời của Ninh Khuyết liền không nói một lời quay đầu bước luôn, đôi chân của hắn bỗng nhiên loạng choạng, bờ vai hơi run rẩy.
Một gã đồng bạn trên thảo nguyên của hắn thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Đô Mộc, ngươi sao thế?
Gã người man có tên Đô Mộc đặt mông ngồi xuống bên đống lửa, khó nhọc đưa cánh tay vốn bị thương rất nặng lên vuốt khuôn mặt tê rần vì sợ hãi, nói:
- Tên thiếu niên kia... hình như là người đốn củi bên hồ Sơ Bích trong truyền thuyết.
Lời nói vừa dứt, bốn gã người man bên đống lửa liền tái mét mặt mũi, im re không dám mở miệng trò chuyện thêm một câu, có kẻ len lén ngẩng đầu liếc vội Ninh Khuyết một cái rồi lại cúi đầu xuống ngay, dường như hắn sợ gã thiếu niên kia biết mình vừa nhìn trộm.
Trước khi được công chúa điện hạ thu phục, những người man này đều là mã tặc nổi danh trên thảo nguyên, dùng sự hung tàn cùng cực dựng lên tên tuổi, nhưng trong suy nghĩ của chúng đám quân lính biên giới của Đại Đường mới là mã tặc chính tông. Mỗi năm gặp dịp hoạt động cung cấp hậu cần không tốt, lực lượng kỵ binh của đế quốc trong các tòa thành biên giới lại chuyển sang làm giàu bằng nghề tay trái béo bở nhất: đi cướp mã tặc.
Quân lính gọi đó là kiếm củi, mã tặc gọi loại chiến đấu tàn khốc này là đốn củi và mệnh danh những kẻ cầm đầu hung tàn của quân kỵ binh là người đốn củi, mà người đốn củi bên hồ Sơ Bích chính là nhân vật hung hãn nhất, khủng khiếp nhất, là nguyên nhân khiến ven hồ Sơ Bích nhuộm đầy sắc đỏ, là cơn ác mộng trong đêm của đám mã tặc thảo nguyên, là nhân vật chính trong những câu chuyện li kì đáng sợ bên đống lửa.
Chỉ có điều trước đêm nay họ chưa từng nghĩ người đốn củi huyền thoại đó hóa ra còn trẻ như vậy.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện