[Dịch]Tướng Công Yêu Nghiệt Đừng Dụ Dỗ Ta - Sưu tầm
Chương 67 : Chương 67
.
-'' Không biết thất vương gia cùng vương phi đến đây có việc gì?''
Hoàng hậu ngồi vị trí chính chủ, một bên là '' Quận chúa'' hỏi thẳng vào vấn đề mà mắt Như Nhu Quận chúa lại liếc căm hận về phía nàng.
Nếu như vị Hoàng hậu này đã thẳng thắn hỏi thì nàng cũng thẳng thắn đáp lời, chả có gì phải đáng lo.
-'' Báo thù''
Là một Hoàng hậu nàng biết trong cung đấu xảy ra rất nhiều , chính bản thân nàng có thể leo lên được vị trí này thật không dễ nên Nhã Ý nàng thừa biết lần này hai người này đến đây chả có gì tốt đẹp.Nhưng lại không nghĩ nàng ta có thể thoải mái nói đến để báo thù. Nàng chưa từng gặp nàng ta. Hay thất vương biết Nhu nhi là... không thể được. Chuyện này chỉ có nàng , Nhu nhi và hắn biết không thể có người ngoài.
-'' Hoàng hậu, ngươi cần gì phải làm bộ mặt bất suy đó? ''
-'' Bất suy? Ý của ngươi là gì?'' Như Nhu đứng một bên nãy giờ nghe hai người nói mà nàng thật khó chịu
-'' Ngu ngốc, bất ngờ và suy nghĩ. Chắc mẫu thân của ngươi cũng ngu không kém mới có thể sinh ra ngươi.'' Nàng nói xong cười ẩn ý nhìn về phía Hoàng hậu tay cầm ly trà trắng bệch.
-'' Tiện nhân , ngươi... Á... tay .. tay ta''
Hắn đứng một bên nàng dù không nói gì không có nghĩa hắn không để ý , tiện nhân này lại dám chỉ tay vào nương tử của hắn, còn mắng nàng '' tiện nhân'' hắn phế tay cũng đã quá nhẹ.
Giọng điệu của hắn trở nên lạnh sát khí tỏa ra cả căn phòng đến đáng sợ
-'' Ngươi muốn chết''
-'' Ta...ta.. Á .. Đau... '' Như Nhu run rẩy mặt tím tái hét lên
-'' Thất vương, nàng còn nhỏ. Mong ngài nể mặt bổn cung tha nàng'' Giọng Hoàng hậu lạnh lại nhìn chằm chằm vào hắn
-'' Hoàng hậu, ngươi là ai mà chàng phải nể mặt ngươi''Nàng đứng sau lưng hắn nói vọng cùng nụ cười khinh miệt
-''Bổn cung...'' Vẫn không thể nói gì. Nàng là Hoàng hậu như vậy chưa đủ để nể mặt sao?
-'' Thôi tha nàng đi''
Hắn buông tay Như Nhu ra nhưng ánh mắt vẫn tỏa ra sát khí nhìn nàng ta.
-'' Quả nhiên là chủ nhân của Ám Tinh các , thân thủ thật bất phàm '' Hoàng hậu nở một nụ cười giả dối khen thưởng
-'' A quên, quên '' Nàng bỗng dưng hét lên , sau lại nhìn chằm chằm Như Nhu nở nụ cười
-'' Như Nhu sao bây giờ lại là Quận chúa? ''
-'' Nàng cứu bổn cung , nên phong tước cho nàng'' Hoàng hậu miễn cưỡng trả lời
-'' Ân, ta còn nhớ nàng ta bảo mình là con của cố tiền nhiệm các chủ nha'' nàng bày ra bộ dạng nghi hoặc nói
-'' Nàng đã nói với bổn cung . Nàng bị ép''
Nàng giương môi cười nhạt. Bị ép? rất tốt. Suy nghĩ rất sâu. Đáng tiếc đụng phải nàng.
-'' Nha, nên vậy. Chứ thật ra ta và tướng công của mình rất ghét kẻ nói sai. Không biết đến lúc đó chàng sẽ làm gì đâu!'' nàng hảo tâm nhắc nhở
-'' Vậy chuyện báo thù Vương phi nói , đã làm rõ hiểu lầm thì coi như xong''
-'' Chưa. Ta đã đồng ý giúp tiểu công chúa Ngọc Như báo thù. vậy làm sao ta?'' Nàng giả bộ nhíu mi đau đầu
-'' Vậy Vương phi có ý gì?'' Hoàng hậu lời nói rít ra từ kẽ răng
-'' Đành vậy. Giúp nàng báo thù'' nhún vai trả lời
Hoàng hậu đứng dậy , tay đánh mạnh xuống mặt bàn nói
-'' Tốt, tốt lắm. Các ngươi đã như vậy đừng trách ta không nể mặt hoàng thượng Thiên Thần quốc. Các ngươi bây giờ chỉ có đi không có về. Ám vệ''
Hoàng hậu vừa dứt lời đã xuất hiện mấy chục tên Ám vệ bao vây nàng và hắn trong vòng. Nhã Ý hoàng hậu cười lạnh nhưng lại khiến trong mắt nàng trở thành một trò đùa dở tệ nhất. Vị hoàng hậu này bị ngu sao? Bà ta nghĩ có thể điều khiển một Ám tinh các hùng mạnh , các Ám vệ nguy hiểm như vậy thì mấy Ám vệ của bà ta có cửa thắng? Đùa sao.
-''Thật đáng tiếc'' tiếng nói than thở của nàng vang lên
-'' Tiện nhân ngươi có ý gì?'' Như Nhu lúc này ỷ lại số đông , không sợ hãi lần nữa lại mắng chưởi nàng
-'' Cứ xem''
Thật sự chỉ một lát sau hắn đã mở ra một con đường máu. Xác của ám vệ nằm la liệt. Hoàng hậu mặt tái lại, Như Nhu run rẩy. Nàng cười nhẹ giơ ngón tay cái khen thưởng hắn, chân lại nhẹ bước lại gần Như Nhu tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta nhẹ giọng ngọt ngào
-'' Tỉ tỉ à, Thủy nhi sẽ không tính bây giờ với ngươi nha. Nể tình '' tỉ muội'' muội muội đây sẽ cho tỷ và MẪU THÂN mình ba ngày cố gắng giết được muội cùng chàng nha. Không sau ba ngày chính là ngày chết của tỷ tỷ và mẫu thân mình nha!''
Nói xong nàng quay lưng ra ngoài sóng vai cùng hắn trở ra ngoài hoàng cung đột nhiên quoay lại nói vọng
-'' Hoàng hậu à, nếu như người có đang chờ Ám vệ báo tin Ngọc Như công chúa chết thì không cần chờ đâu. Haha'' nàng bước đi để lại tiếng cười thanh thoát vang vọng.
Hoàng hậu Nhã Ý ánh mắt nhìn đôi nam nữ bình thản bước đi hận lúc này không thể xé toạc xác nàng ta, sau lại nhìn đến Ám vệ nằm chết dưới đất chân đạp mạnh gần thi thể gần đó lạnh lùng bước qua .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện