[Dịch]Tướng Công, Thiếp Đến Đây! - Sưu tầm

Chương 17 : Chương 15 – Linh châu tử giáng thế

Người đăng: 

.
Phủ Lý Tịnh.... Chúng ta được quan binh dẫn vào phủ Lý Tịnh, một phủ Tướng quân nhìn nghiêm trang, khí thế tràn đầy. Tiểu Muội nhìn ngó khắp nơi, Võ Cát cũng xuýt xoa ta lại càng “kinh ngạc”. Làm ra vẻ kinh ngạc thế thôi, nhà ta còn hơn cả nơi này nhiều, dầu gì cũng là nhà giàu có nhất xứ. Ta ngồi xuống ghế trong đại sảnh. Võ Cát nhìn ta hốt hoảng: “Sư mẫu, người không thể ngồi ở đây, mau đứng lên đi!” “Tại sao lại không thể?” Ta đưa mắt nhìn Võ Cát. “Sư mẫu, đây là phủ Lý tướng quân đó! Không phải nhà bình thường người muốn ngồi là ngồi đâu!” Võ Cát khẽ giọng, nôn nóng nhìn ta. “Mã tỷ, Võ Cát nói đúng đó, tỷ mau đứng lên đi!” Tiểu Muội kéo tay ta. “Ta không đứng, ta đi nảy giờ mỏi chân nên muốn ngồi rồi!” Ta nhấc váy quyết tâm không rời chiếc ghế dưới mông mình. “Sư mẫu....” Võ Cát bối rối nhìn ta. Từng trận bức chân có vẻ gấp gáp vang lên, một đám người xuất hiện trước sảnh. Dẫn đầu là một người nam nhân khoảng trên 30 tuổi, khí thế của một tướng quân uy nghiêm nhìn Võ Cát và Tiểu Muội rồi đưa mắt quét nhìn ta: “Là các người đã xé cáo thị? Ai trong các người có thể chữa trị cho phu nhân ta? Ai là thần y?” Nam nhân liếc nhìn bọn ta, nhìn ta mạo muội ngồi trên ghế cũng không nói gì. Võ Cát nhìn hắn lên tiếng. “Ngài là Lý tướng quân sao?” “Đúng vậy, ta là Lý Tịnh!” Nam nhân gật đầu. “Thảo dân bái kiến Lý tướng quân!” Võ Cát chấp tay, kéo Tiểu Muội cúi thấp đầu xuống. Lý Tịnh gật đầu, giọng nói vẫn lạnh nhạt, trầm thấp vang lên uy nghiêm khiến ai nghe thấy không rét mà run. “Đứng lên đi!” “Đa tạ Tướng quân!” Võ Cát có vẻ sợ hãi khí thế của Lý Tịnh, Tiểu Muội thì khỏi phải nói rồi muội ấy là người nhát gan nhất. Lý Tịnh quay sang nhìn ta, ta khẽ gật đầu với ông ta. “Ngươi là thần y?” Lý Tịnh kinh ngạc nhìn ta, có lẽ ta mang khăn che mặt nên đã khiến ông ta suy nghĩ sâu xa. “Là ta!” Ta đứng dậy mỉm cười. “Ngươi có thể chữa trị cho phu nhân của ta?” Lý Tịnh nhìn ta bằng con mắt hoài nghi. “Có thể hay không phải chờ ta xem qua, ngài chắc cũng biết bệnh tình của phu nhân như thế nào mà?” Ta đưa mắt nhìn vị tướng quân cương trực. “Cha, để nàng ta vào xem bệnh cho mẹ biết đâu nàng ta có thể chữa được bệnh cho mẹ!” Một nam nhân đứng kế Lý Tịnh nảy giờ im lặng lên tiếng. Nhìn hắn dường như chỉ mới 15, 16 tuổi. Có lẽ đây là Kim Tra hay Mộc Tra gì đó. Lý Tịnh tròng mắt khẽ biến rồi nhìn ta: “Theo ta, phu nhân ta nhờ ngươi vậy!” Ta mỉm cười đi theo Lý Tịnh, Võ Cát và Tiểu Muội thấy thế mở to hai mắt kinh ngạc nhìn ta, rồi nhanh chân theo ta. Phân cách tuyến.... Lý Tịnh dẫn ta vào một căn phòng rộng rãi thoáng mát, ta tiến đến bên giường nhìn vị phu nhân có gương mặt dịu dàng, hiền lành đang ngủ trên chiếc giường có mạng che màu xanh. Ta tiến lại ngồi xuống giường nhanh chóng vào việc. Ta đưa tay ra bắt mạch trên cổ tay phu nhân Lý Tịnh. Thật lòng ta có biết y thuật đâu chứ, ta đang cố gắng diễn tốt vai trò của một vị thần y đấy thôi! Võ Cát và Tiểu Muội nhìn hành động của ta âm thầm lau mồ hôi. Lý Tịnh có vẻ hồi hợp nhìn ta liên tục. Ta vờ nhíu mài ngẩng đầu nhìn Lý Tịnh. “Lý tướng quân, phu nhân ngài không có bệnh! Mang thai ba năm vẫn chưa sinh nở có đúng không?” Lý Tịnh kinh ngạc nhìn ta, ông ấy nhẹ gật đầu. “Đúng vậy! Cô nương nếu ngươi có thể giúp phu nhân ta thuận lợi sinh nở hài tử trong bụng ngươi muốn gì nếu ta làm được ta nhất định sẽ làm hết sức!” “Là ông nói đó! Ba ngày sau phu nhân của ông nhất định sẽ thuận lợi sinh nở hài tử!” Ta mỉm cười nhìn Lý Tịnh. “Đa tạ thần y!” Mắt Lý Tịnh sáng lên chấp tay cung kính với ta. Ba ngày nữa tướng công Nha Nha của ta sẽ tới đây cho Linh Châu Tử đầu thai làm con trai thứ ba của Lý Tịnh cũng chính là Na Tra, ta vô cùng hồi hợp chờ đợi. Na Tra là người thân với Mã Chiêu Đệ nhất, cũng là sư điệt yêu thương Mã Chiêu Đệ nhất nga. Ta rất mong chờ giây phút Na Tra gọi ta một tiếng sư thúc mẫu. Ở phủ Lý Tịnh mọi người đối xử với chúng ta rất khách sáo, Kim Tra và Mộc Tra lúc nào cũng theo ta nịnh hót lấy lòng để ta có thể chữa trị cho mẹ chúng thật tốt. Lý Tịnh thường xuyên bận công vụ nhưng đối với phu nhân của mình hết sức lo lắng, quan tâm. Ông ta luôn hỏi ta xem có cần chuẩn bị gì không? Ta bật cười nữa thật nữa đùa nói với ông ta chỉ cần chuẩn bị tinh thần làm cha là được! Không biết Lý Tịnh sẽ như thế nào nếu thấy con trai mình mới sinh ra đã biết chạy biết nhảy lại còn kêu cha gọi mẹ nữa chứ! Ta không thể thay đổi tình tiết vì chính ta cũng không biết được mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng nào. Lần đầu ta được ơt trong phủ tướng quân nên rất hưng phấn, ngày đi dạo, đêm ngắm sao đến nỗi Võ Cát và Tiểu Muội không ngừng trách cứ ta đi chữa bệnh mà như đi ngao du vậy, nếu có sơ xuất gì đầu rơi chứ chẳng chơi! Ba ngày sau... Lý Tịnh tìm ta đã bốn lần trong ngày, có lẽ trưa nay ông ta sẽ tiếp tục tìm ta nữa. Vì sao ư? Vì đã đến ngày thứ ba mà ta nói rồi, hôm nay phu nhân ông ta sẽ sanh nở. Nhưng mà tướng công Khương Tử Nha của ta vẫn chưa thấy tăm hơi đâu hết! Thật lòng ta cũng thấy lo lắng trong lòng đây! Ta ra vườn hoa đi qua đi lại để giảm căng thẳng trong lòng. Đang lo lắng thì tiếng nói của Khương Tử Nha nhẹ nhàng vang lên sau lưng ta. “Chiêu Đệ, ta tới rồi!” Ta mừng rỡ quay đầu “Tướng công, chàng đã đi đâu vậy? Chàng làm ta lo lắng gần chết!” Ta chạy tới ôm lấy cánh tay Khương Tử Nha làm nũng. Khương Tử Nha chu môi nhìn ta, ánh mắt tràn đầy cưng chìu. “Chẳng phải bây giờ ta đang ở đây hay sao? Mấy ngày nay vất vả cho nàng rồi!” Khương Tử Nha nắm tay ta. Ta âm thầm mỉm cười. “Tướng công, khi nào chúng ta mới cho Linh Châu Tử đầu thai?” Ta chớp mắt nhìn Khương Tử Nha. “Ngay bây giờ ta sẽ cho Linh Châu Tử đầu thai!” Khương Tử Nha đưa tay ra, một viên ngọc màu đỏ lóe sáng trên tay chàng. “Tướng công vậy thiếp vào nhé, chàng nhớ vào đó!” Ta mỉm cười. “Không được, phụ nhân sinh con ta là nam tử làm sao đi vào cùng nàng được!” Khương Tử Nha mỉm cười nhìn ta. “Ah....thiếp quên mất, vậy tướng công cho Linh Châu Tử đầu thai đi, thiếp sẽ đi vào giúp Lý phu nhân sinh nở!” Ta nhấc váy bước đi. “Nàng làm được không? Ta thấy nên để cho bà đỡ làm, nàng mới tý tuổi đã đỡ đẻ qua sao?” Khương Tử Nha âm thanh mềm mại như trêu chọc ta vang lên. “Thiếp....” Ta bối rối, quả thật ta chưa từng đỡ đẻ nga. “Được rồi, nàng nhanh đi đi!” Khương Tử Nha bật cười. Ta liếc chàng một cái rồi nhanh chân bước đi. Khương Tử Nha vung tay lên viên ngọc màu đỏ trên tay bay đi về hướng phòng phu thê Lý Tịnh. Phân cách tuyến.... Ta nhìn người đang nằm trên giường rên lên đau đớn mà cảm thấy sợ hãi vô cùng, sinh con thật đau nha. Lý phu nhân hai tay siết chặt đệm giường, miệng không ngừng gào lên trong đau đớn. Ta dùng khăn trên khay đã được chuẩn bị sẵn lau mồ hôi trên trán Lý phu nhân. Hai bà đỡ bên cạnh ta miệng không ngừng kêu Lý phu nhân cố dùng sức. “Phu nhân, dùng sức đi!” “Ta đau quá....ahhhh....” Lý phu nhân gào lên. “Phu nhân thêm chút nữa....” “Ah....hài tử....con mau ra đi....ah.....” Lý phu nhân trên mặt đầy mồ hôi vẫn cố gắng dùng sức. “Thấy đầu rồi...phu nhân mau dùng thêm sức đi....” “Ah...sinh rồi....sinh rồi.....” Một bà đỡ reo lê, đưa tay định ôm lấy đứa bé nhưng bà nhìn đứa bé thì hét lên thê thảm. “Á...có yêu quái....” Bà đỡ còn lại nghe thấy tiếng hét cũng nhìn đứa bé mới sinh, bà ta hét lên hai chận run run đánh rơi cả thau nước trên tay. Ta nhìn đứa bé đang từ từ lớn dần trên giường hai mắt trợn tròn. Lý phu nhân nghe hai bà đỡ hét lên cũng cố gắng dùng chút sức còn sót lại ngồi dậy nhìn con mình, bên ngoài Lý Tịnh nghe tiếng hét cũng không kìm được mà xông vào. Hơn nữa ông ta không nghe thấy tiếng con nít khóc nên rất lo. Trên giường một bé trai ban đầu khoảng 1 tuổi rồi sao đó cả người nó lớn dần lên 2 tuổi, 3 tuổi.... 8 tuổi..... Lý phu nhân sửng sốt nhìn con mình không thể nói nên lời, bà ta rất bình tĩnh không hề hoảng sợ mà ngất đi. Hai bà đỡ mắt trợn to chỉ biết đứng nhìn. Lý Tịnh từ bên ngoài xông vào nhìn thấy phu nhân mình lo lắng chạy tới nắm tay nàng. “Phu nhân, nàng khỏe không?” Lý phu nhân im lặng đôi mắt chỉ nhìn vào con trai mình, đứa bé trai tầm 8 tuổi hai mắt sáng rực, da dẻ hồng hào nở nụ cười nhìn bà. Phu nhân Lý Tịnh rơi nước mắt tiến gần con. “Con trai...” Lý Tịnh nhìn theo ánh mắt phu nhân mình gương mặt tái xanh, sửng sốt. “Phu nhân...nàng nói....nó là hài tử của chúng ta?” “Đúng,...nó là con của chúng ta...” Lý phu nhân gật đầu. “Mẹ...” Đứa bé lên tiếng chui vao lòng Lý phu nhân. “Ah...có yêu quái...” Hai bà đỡ nghe đứa bé gọi mẹ bừng tỉnh kêu la. Lý Tịnh quay sang nhìn hai bà ta bằng ánh mắt uy hiếp, ta thấy thế bèn vung tay điểm lên ấn đường họ. Hai bà đỡ lập tức ngất đi, ta quay sang Lý Tịnh. “Yên tâm đi, hai bà ta đã bị ta xóa hết ký ức khi nảy, những chuyện lúc nảy họ sẽ không nhớ!” Lý Tịnh nhìn đứa bé “to xác” trong lòng phu nhân mình rồi bật dậy. “Đây là yêu nghiệt đầu thai, không phải con ta!” Lý Tịnh nghiến răng, bỏ mặc thê tử và con tung cửa ra ngoài. Ta ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng ông ta “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời” ông ta vẫn y như kịch bản vậy. “Lão gia...” Lý phu nhân đau lòng gọi Lý Tịnh. Hai ngày sau.... Đứa bé được Lý Tịnh đặt tên là Na Tra, Lý phu Nhân nói hết lời ông ta mới chịu nhận đứa con này. Tuy nhiên trong lòng Lý Tịnh vẫn rất khó chịu, luôn cáo gắt với Na Tra. Mới sinh ra ba ngày Na Tra đã rất quậy, luôn làm mất lòng Lý Tịnh. Lý Tịnh rất muốn một đao chém chết đứa con yêu nghiệt nhưng vì sợ phu nhân mình đau lòng nên cố gắng nhẫn nhịn. “Cha, cha....” Na Tra bám theo Lý Tịnh khi thấy ông bước ra từ thư phòng. “Câm miệng! Ta không phải cha ngươi!” Lý Tịnh hất tay Na Tra ra khỏi người mình. “Vì sao? Mẹ nói ông là cha ta kia mà! Vì sao ông không nhận ta?” Na Tra mở to mắt nhìn Lý Tịnh cao lớn. “Ngươi là yêu nghiệt không phải con ta...” Lý Tịnh liếc nhìn Na Tra. “Cha, con không phải yêu nghiệt, không phải...” Na Tra chạy theo Lý Tịnh ra ngoài vườn hoa, miệng liên tục gào lên. “Ngươi chớ đi theo ta, bằng không ta sẽ giết ngươi!” Lý Tịnh rút kiếm ra khỏi vỏ chỉ về phía Na Tra. “Cha...” Na Tra đôi mắt rưng rưng nhìn cha mình, “Cút...” Lý Tịnh quát lên. “Cha....” Na Tra vẫn kiên trì bám lấy y bào lý tịnh. “Yêu nghiệt, ta giết ngươi!” Lý Tịnh không chút thương tình dùng kiếm bổ lên người Na Tra. Choang.... thanh kiếm trên tay Lý Tịnh bị một luồng ánh sáng vàng bay tới đánh rớt trên mặt đất. Lý Tịnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người chợt xuất hiện trước mặt ông ta. “Lý tướng quân! Hổ dữ không nỡ ăn thịt con, vì sao ngài lại muốn giết con mình chứ?” Khương Tử Gia thấp giọng, trong giọng nói có vẻ rất bất bình. “Ngươi là ai?” Lý Tịnh nhìn nam nhân mặc áo đạo sĩ trước mắt nhíu mài. “Tại hạ Khương Tử Nha, đứa bé này ngài không thể giết được!” Khương Tử Nha nhìn Lý Tịnh giọng nói nhẹ nhàng. “Vì sao? Ta mặc kệ ngươi là ai đây là việc riêng của gia đình ta!” Lý Tịnh tức giận nhìn Khương Tử Nha. “Ngài xem đây!” Khương Tử Nha mỉm cười nhìn sau gáy Na Tra....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang