[Dịch]Tướng Công Khờ Của Nương Tử Đẹp - Sưu tầm

Chương 26 : Kết thúc trò chơi.

Người đăng: 

.
Đóng cửa lại, Lý Dục nói ở trong lòng: qua không bao lâu nữa, chuyện tình tiếp xúc thân mật giống như vậy, nhất định là ta làm. Ra cửa, đụng phải Thanh Phong mới vừa vào cửa, hai người nhìn nhau, không nói gì, trở về gian phòng của mình, để lại Trụ Tử ở một bên buồn bực: Cô nương với Nhị Khờ là do lên núi nên trở lại mới nhếch nhác cả người, sao khách trọ duy nhất cũng một thân nhếch nhác chứ? Hơn nữa nhìn qua dáng vẻ, còn thảm hơn cả cô nương và Nhị Khờ nữa. Tắm xong, khi trở về phòng, Thanh Phong đã ở trong phòng chờ hắn. Nhìn Thanh Phong một thân nhẹ nhàng khoan khoái, trong lòng Lý Dục nghĩ: đãi ngộ của tiểu nhị với khách trọ này đúng là khác nhau, rõ ràng trở lại muộn hơn mình, nhưng tốc độ còn nhanh hơn mình, nước tắm mình dùng là nước tắm còn thừa do chuẩn bị cho hắn nhiều, người ta được đưa đến gian phòng, mình còn phải động thủ đi lấy, ai, khi nào mới có thể đảo thân phận này lại đây! "Gia, gọi ta tới có chuyện gì sao?" Thanh Phong hỏi. "Nên thu lưới rồi, ngày mai sẽ tìm lý do bắt tên họ Lâm lại, còn có tên phú thương họ Lý và Huyện lệnh họ Triệu." Lý Dục nói, thiếu chút nữa đã hại mình và cô nương bỏ mạng, còn để cho họ tiêu dao thì rất có lỗi với mình rồi. "Cái này thì dễ dàng, nhưng tấm bản đồ thì làm thế nào ạ?" Thanh Phong nói, nhiệm vụ của mình là tấm bản đồ. "Bất kể hắn, ta đã biết kho báu ở đâu rồi." Tấm bản đồ đã không còn tác dụng, trò chơi cũng nên kết thúc. "Dạ, thuộc hạ đi làm ngay." Thanh Phong lĩnh mệnh, lui ra ngoài. Nhớ đến hai người đã ở bên ngoài một đêm, chắc chắn mệt chết rồi, Tô Lão Đa quan tâm cho hai người nghỉ một ngày, để bọn họ ở trong phòng nghỉ ngơi, chuyện bên ngoài mình sắp xếp để Trụ Tử Đại Đầu làm, dù sao buôn bán trong tiệm cũng không tốt lên nhiều, ba người vẫn phải loay hoay làm việc. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cũng còn chưa rời giường, đã nghe phía ngoài có người đập cửa: "Cô nương, phụ thân, không xong, người của Lý gia lại đi chiếm khu phía Đông rồi . . . . . ." Giọng nói hốt hoảng của Đại Đầu truyền tới lỗ tai ba người trong phòng. Lại chiếm, sau yên lặng thật lâu, lại bắt đầu hoạt động. Lúc Lý Dục mặc quần áo tử tế, nhìn thấy Tô Lão Đa cũng đi xuống lầu, không tranh mở cửa, Lý Dục là lên lầu trước, đến phòng của Tô Tĩnh Nhã: "Cô nương, chân của nàng như thế nào, có muốn ta đỡ nàng đi xuống hay không?" Với tính tình của nàng, chắc chắn cực kì khẩn chương với chuyện thành phía Đông, muốn đi hỏi cho rõ ràng, Lý Dục sợ Tô Tĩnh Nhã gấp gáp chân lại bị thương, cho nên đi lên lầu trước. Trong phòng Tô Tĩnh ngồi ngẩn người đối diện với đôi dày của mình, chân bị thương thì đeo dày vào như thế nào? Nghe thấy giọng nói của Lý Dục, không do dự chút nào mở miệng: "Ngươi đi vào đi, nhanh lên một chút". Vào cửa Lý Dục thấy Tô Tĩnh đang mặc áo khoác ngồi ngay ngắn ở trên giường, mặt bất đắc dĩ nhìn hắn, bảo hắn tiến lên, không lấy giầy, lại cầm cổ tay của nàng lên trước: "Ngươi làm gì thế? Ta muốn ngươi đeo giày giúp ta." Tô Tĩnh Nhã vội vã gọi. "Ta sẽ giúp ngươi đeo giày, nhưng trước đó mặc quần áo cho tốt đã." Lý Dục cố chấp mà đưa cánh tay của nàng vào trong tay áo. "Ta mặc như vậy là được rồi." Tô Tĩnh Nhã nói, áo bên trong đã mặc xong, áo khoác choàng cũng không ảnh hưởng cái gì. "Sẽ bị lạnh." Lý Dục nói, sự thật là hắn không muốn những người khác nhìn thấy áo trong màu hồng đào kia của nàng. Trời như vậy, sẽ lạnh sao? Không rõ lí do Tô Tĩnh Nhã bất đắc dĩ phối hợp với Lý Dục mặc quần áo tử tế. Giúp nàng mặc quần áo tử tế, sau đó một tay bế nàng lên: "Chờ một chút, ta còn chưa đeo giày". "Chỉ với cái chân này của nàng, thì mang giày thế nào." Mang giày cũng không thể đi bộ, còn không để cho vết thương ở chân khôi phục. "Này. . . . . ." Thằng ngốc này sao lại bá đạo như vậy! Khi hai người tới tiền sảnh, Đại Đầu căng thẳng giải thích tình huống với Tô Lão Đa, thấy hai người lấy tư thế này xuất hiện, hai người cũng sửng sốt một chút. Đại Đầu đang suy nghĩ: Tại sao hắn có thể ôm cô nương. Tô Lão Đa vẫn đang suy nghĩ: tâm tiểu tử này cũng rất mềm, ta cũng quên mất chân nữ nhi chân không tiện, nhưng hắn lại nhớ rõ, chỉ là, tư thế này cũng quá mập mờ rồi! Hôm nào phải nói cho tên Nhị Khờ này một chút, không được quấn nữ nhi của lão tử. "Chuyện như thế nào?" Bị nhìn chăm chú đến xấu hổ, Tô Tĩnh Nhã mở miệng hỏi. "Sáng sớm nay, Vương Ngũ nhà họ Vương đã mang theo người đi đến phía Đông thành, tuyên bố nhất định phải thu lại, mọi người đang cố gắng cản trở bọn họ, ta thừa dịp chạy loạn, di0nd0nl0q0yd0n xin phụ thân giúp một tay." Đại Đầu nói, nhà của hắn cũng ở một mảnh kia, nếu thật sự để cho bọn họ được như ý, thì ngay cả chỗ ở hắn cũng không có. "Ngươi còn ôm sao, tìm một chỗ để xuống đi." Chuyện Tô Lão Đa đã hiểu gần hết, lời nói của Đại Đầu hắn cũng không nghe vào, ngược lại rất để ý chuyện Lý Dục cứ ôm con gái của mình, cũng đã xuống lầu rồi, còn ôm, muốn chiếm tiện nghi của con gái lão sao? Mặt Tô Tĩnh Nhã đỏ lên, Lý Dục cũng không có ý kiến gì nhún vai một cái, một ngày nào đó, ta muốn quang minh chính đại chiếm tiện nghi, còn khiến cho ngươi không có lời nào để nói. "Ta đi xem một chút, ngươi ở nhà chăm sóc con gái của ta cho tốt, không cho phép sàm sở nó nữa, có nghe hay không?" Tô Lão Đa nói, tên Nhị Khờ này, bây giờ nhìn hắn như thế nào cũng không giống trước kia, cứ có cảm giác hắn có ý đồ với nữ nhi mình vậy. "Phụ thân, để Nhị Khờ đi theo người đi, cha đi một mình con không yên lòng." Nhà họ Vương đánh chủ ý lên mảnh đất kia nhiều lần như vậy, lần này ai biết hắn lại ra cái chủ ý gì, công phu của phụ thân có khá hơn nữa, nhưng đã lớn tuổi, nếu là có cái gì bất thường, chắc chắn sẽ thua thiệt, năng lực của Nhị Khờ thì nàng đã biết, có hắn đi theo, mình mới có thể yên tâm. "Nhị Khờ đi, trong tiệm này chỉ còn một mình ngươi, chân ngươi vẫn không thể xuống đất, nếu có chuyện gì thì làm thế nào?" Tô Lão Đa nói. "Không có việc gì, các ngươi đóng cửa lại từ bên ngoài, ta sẽ ngồi ở chỗ này chờ các ngươi, có thể có chuyện gì chứ." Tô Tĩnh Nhã nói, Đại Đầu và Trụ Tử nhà ở mảnh đất đó, xảy ra chuyện này, chắc chắn sẽ không để đến làm thêm, phụ thân lại là người cầm muôi, ông lại đi nữa, nhất định tiệm này không có cách nào mở cửa, đóng cửa lại, để mình thanh tỉnh, cũng để cho bọn họ yên tâm đi. Tô Lão Đa vừa nghĩ, đúng vậy, liền mang theo Lý Dục, đi theo Đại Đầu đến nơi gặp chuyện không may. Trên đường, trong lòng Lý Dục nghĩ, không phải đã giao phó Thanh Phong đi làm chuyện này ư, sao người của nhà họ Lý vẫn còn có ý định làm ầm ĩ? Đi đến nơi gặp chuyện không may, quả nhiên nhìn thấy Vương Ngũ mang theo đầu trọc đang đối nghịch với thôn dân, Vương Ngũ vẫn phách lối như cũ, khổ người đầu trọc vẫn lớn như vậy, khác nhau là, tay chân phía sau bọn họ đã nhiều lên gấp ba, xem ra không đạt mục đích thề không bỏ qua tâm tư. Thấy Tô Lão Đa với Lý Dục đến, Vương Ngũ không sợ chút nào: "Ta biết công phu hai người các ngươi lợi hại, vậy thì thế nào, chúng ta có nhiều người, hai quả đấm đối địch với chúng ta rất khó khăn, ta cũng không tin ngươi có thể đánh ngã toàn bộ nhiều người như vậy". Không đợi Tô Lão Đa lên tiếng, một gia đinh ăn mặc người của Vương Ngũ chạy tới trên con đường kia ở sau lưng hắn: "Không xong, không xong, đã xảy ra chuyện rồi. . . . . ." Người nọ chạy đến trước mặt Vương Ngũ, ghé vào lỗ tai nói một câu, sắc mặt Vương Ngũ biến đổi lớn, vung tay lên, nói không đánh nữa mang người nhanh chóng rời đi, khiến đầu Tô Lão Đa mê hoặc: Đây là chuyện gì xảy ra? Chỉ có Lý Dục rõ ràng trong lòng: Thanh Phong bên kia đã bắt đầu hành động.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang