[Dịch]Tướng Công Bám Người - Sưu tầm

Chương 65 : Cả đời

Người đăng: 

.
Thi Tiêu An hồng hộc chạy, vừa chạy vừa hỏi người hầu xung quanh biểu ca ở đâu. Vất vả lắm mới đến thư phòng, nàng ta chẳng thèm gõ cửa đã xông thẳng vào trong. Nháy mắt, sát khí cuồn cuộn ào tới. Nàng ta mau lẹ né người, tuy nhiên trên cổ vẫn có vết máu. “Biểu ca, sao huynh nỡ đối xử với Tiêu Tiêu như vậy?” Thi Tiêu An yếu ớt cất tiếng, thân thể run run, nhưng mắt lại âm hiểm liếc liếc xung quanh. An Nguyệt Quân như chẳng nghe thấy gì, vẫn cúi đầu viết. Lát sau, hắn nói: “Cút!” Sắc mặt Thi Tiêu An cứng đờ. Nàng ta hít sâu một hơi, chất vấn: “Biểu ca, huynh còn nhớ huynh đã hứa với bá mẫu cái gì không? Huynh muốn bá mẫu nhắm mắt không an lòng ư?” Chát! Một cái tát dữ dằn. An Nguyệt Quân lạnh lùng nhìn Thi Tiêu An, à không, phải nói là khát máu mới đúng. Sát khí dày đặc, âm độc khiến ai nhìn cũng rợn tóc gáy, tàn nhẫn tới độ ma quỷ dưới địa ngục nhìn cũng ngại, vô cùng kinh khủng! Đôi môi đỏ mím chặt, hắn gằn: “Ngươi không có tư cách nói! Cút!” “Muội không có tư cách nói?” Thi Tiêu An lạnh lùng nở nụ cười, lấy từ trong ngực áo ra một chiếc nhẫn. Đó là nhẫn ngọc Lưu Ly. Nhẫn tròn, mịn, xanh óng ánh gần như trong suốt. Nàng ta lắc lắc chiếc nhẫn trong tay, đắc ý bảo: “Biểu ca, muội nhớ chỉ cần có nhẫn ngọc Lưu Ly, toàn bộ trên dưới Nguyệt gia bảo đều phải nghe lệnh muội.” Đáy mắt An Nguyệt Quân sâu hơn, khoé môi nhếch nụ cười mỉa mai càng thêm lạnh. Hắn không nói chuyện. “Biểu ca, muội dùng nhẫn ngọc Lưu Ly lệnh cho huynh thành thân với muội.” Thi Tiêu An tràn đầy tự tin. Thư phòng yên ắng không tiếng động… “Ngươi nghĩ có thể ra lệnh cho ta bằng chiếc nhẫn rách đó?” An Nguyệt Quân cười cợt đáp trả. Hắn có thể sát huynh giết cha thì còn quan tâm thứ đấy làm gì? Vẻ tự tin của Thi Tiêu An lung lay. Nàng ta luống cuống tay chân, vội phản bác: “Biểu ca, huynh không thể coi thường vật tổ tông gia truyền được! Thế là bất kính bất hiếu!” An Nguyệt Quân cười lạnh. Kính? Hiếu? Vì sao hắn phải kính hiếu chứ? Hắn thơ ơ bảo: “Ta đã cho ngươi cơ hội.” Dứt lời, vai Thi Tiêu An trào máu, da thịt nát bét, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng lên óc. An Nguyệt Quân ác độc nở nụ cười, hỏi: “Biết cái gì là khổ sở nhất không?” Nụ cười này như của Diêm La địa ngục, vô tình và tàn nhẫn. Thi Tiêu An hoảng sợ lắc đầu, không ngừng lùi thân mình về phía sau. An Nguyệt Quân thản nhiên đứng yên một chỗ, tựa một vị thần, nhàn nhã hưởng thụ sự sợ hãi của con mồi. Hồi lâu, máu chảy lênh láng. Hình như An Nguyệt Quân cũng thấy chán rồi nên cất lời: “Ngươi không nên tổn thương nàng ấy!” Giờ khắc này, Thi Tiêu An thực sự hoảng sợ, hoảng sợ từ tận trong tâm. Nàng ta lắc đầu quầy quậy, biện giải: “Muội không có, biểu ca, muội không có mà!” Máu đầm đìa chảy, Thi Tiêu An đã chẳng còn cảm giác gì nữa rồi, cứ như vết thương không hề nằm trên người nàng ta vậy. “Ngay cả suy nghĩ cũng đừng nên có! Nếu không, chết!” An Nguyệt Quân thẳng tắp nhìn Thi Tiêu An, nâng cao tay toan kết liễu nàng ta. Chợt, bên ngoài vang lên tiếng bước chân khiến ánh mắt hắn dịu dàng hẳn. Thi Tiêu An chứng kiến mà ngây ngẩn. Sao cơ? Biểu ca tha cho mình rồi? Nàng ta hớn hở. Bình bịch… Bình bịch… Bình bịch… Đáy mắt An Nguyệt Quân lúc này đã hoá thành hồ nước xuân mênh mang, ngay cả giữa lúc nguy nan Thi Tiêu An thấy mà cũng xiêu lòng. Không rõ hắn di chuyển thế nào mà thân mình đã lừng lững trước cửa. Ánh mắt hắn dần kích động. Cửa mở. Bốp! Bóng dáng màu vàng nhạt đâm sầm vào lòng An Nguyệt Quân. Hắn vui mừng ôm chầm lấy. Diệp Khê Thiến ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sao anh biết em tới?” An Nguyệt Quân yêu thương vuốt mặt nàng, đáp: “Nương tử, tự nhiên ta biết vậy thôi.” Bước chân của nàng vừa nhẹ vừa gấp, chẳng biết tại sao hắn xác định ngay đó là nàng. “Quân, nói anh nghe nè! Em học được nhiều chữ lắm rồi. Hứng quá, em viết một bức thư tình cho anh đây. Anh có muốn đọc không?” Diệp Khê Thiến giơ giơ bức thư trong tay mình lên, phấn khích hỏi. “Thư tình á?” An Nguyệt Quân thắc mắc lặp lại. “À… anh cứ xem là được.” Cơn phấn kích của Diệp Khê Thiến hơi hơi xẹp xuống. Thời này chẳng biết thư tình là gì, nàng cũng ngại giải thích. Thế là nàng dúi thẳng thư vào tay An Nguyệt Quân. An Nguyệt Quân mở thư ra xem, Diệp Khê Thiến ngó ra đằng sau hắn, mặt liền trắng bệch. Trên đất loang lổ vũng máu, Thi Tiêu An nằm vật ra đó, ngất lịm, không hề có dấu hiệu sống sót nào. “Quân, xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Khê Thiến cau mày tra hỏi. “Khụ khụ… nương tử à… có chút… chút chuyện…” An Nguyệt Quân lắp ba lắp bắp, mắt ai oán liếc nàng. Sao nương tử phản ứng dữ thế? Diệp Khê Thiến hung hăng trừng mắt liếc lại hắn, sau đó nàng mở cửa, gọi hạ nhân: “Mau gọi đại phu!” “Vâng thưa phu nhân.” An Nguyệt Quân xem xong thư liền cẩn thận từng chút một cất vào trong áo. Niềm hạnh phúc căng tràn toàn thân, hắn nở nụ cười tươi rói, cả đáy mắt cũng thoả mãn. Nương tử viết, nương tử muốn bắt nạt hắn cả đời, muốn bầu bạn sớm chiều cùng hắn cả đời, muốn ồn ào với hắn cả đời, muốn yêu hắn cả đời… Cả đời! Thật là cả đời! An Nguyệt Quân ngây ngốc cười. “Thư đâu?” Diệp Khê Thiến ngoảnh lại đã không thấy thư đâu, tay hắn trống không. Nàng cố giấu nỗi xấu hổ trong mắt, hung tợn hỏi. “Nương tử, nó đột nhiên biến mất, phu quân cũng chẳng biết sao.” An Nguyệt Quân mở to đôi mắt vô tội đáp. “Bậy bạ!” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ cười cười, bảo: “Em chẳng đòi lại đâu, anh gấp làm gì.” “Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” An Nguyệt Quân thở hắt ra, mặt mày hớn hở. “Chữ đọc hiểu không?” Diệp Khê Thiến ngượng nghịu dò hỏi. Mới tập viết nên chữ nàng còn cong cong quẹo quẹo. Nhưng được học, nàng rất vui. “Ừ, ừ, ừ, chữ nương tử đẹp lắm.” An Nguyệt Quân mở to mắt nói dối, còn gật đầu một cách chắc nịch nữa. “Ghét!” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc An Nguyệt Quân một cái. Nàng chợt nhận ra nãy giờ Thi Tiêu An vẫn còn nằm trên đất bèn áy náy đưa tay toan nâng nàng ta dậy. “Nương tử, không được chạm vào người khác.” An Nguyệt Quân chu môi ghen. Đáy lòng hắn âm thầm cười lạnh. Vì nương tử, hắn bỏ qua cho nàng ta lần này. Sau đó, hắn gọi: “Người đâu?” “Vâng thưa bảo chủ?” “Đưa nàng ta về Mai Thanh các.” “Dạ.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang