[Dịch]Tuổi trẻ lãng mạn, hài hước của tôi đúng là sai lầm như dự đoán! (Tập 1

Chương 3 : Yuigahama Yui lúc nào cũng hiếu động (5)

Người đăng: no_dance8x

.
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- Chúng tôi gắng gượng ăn bánh của Yuigahama nhưng nó không khiến cả hai phát bệnh và nôn ra ngay lập tức như trong truyện tranh. Trên thực tế, sự kinh tởm của nó khiến tôi cho rằng sẽ thật hạnh phúc nếu được chết đi. Tôi thà chết vì bệnh chứ không bao giờ muốn ăn thử nó thêm một lần nào nữa. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Có khi nào cô ấy cho thêm một ít ruột cá không nhỉ? Tôi đoán thứ bánh này chỉ tệ đến mức đó vì nó chưa thể dẫn đến cái chết tức thì. Tuy nhiên, nếu bạn nhìn xa hơn thì những ảnh hưởng từ chất gây ung thư sẽ bộc phát sau một thời gian dài đưa vào cơ thể. “Urgh... Nó hơi đắng và nặng mùi...” Yuigahama cắn một miếng bánh rồi bình luận trong nước mắt. Yukinoshita lập tức đưa cho cô một tách trà. “Sẽ tốt hơn nếu cậu nuốt ngay và cố gắng không nhai hết mức có thể. Hãy chú ý đừng để nó chạm vào lưỡi vì nó giống như một chất độc cực mạnh vậy.” Chết tiệt, đừng nói mấy chuyện kinh khủng như vậy với vẻ ung dung chứ! Yukinoshita pha trà đen từ nước của một cái ấm đang sôi sùng sục. Sau khi đã ngốn hết số lượng bánh được phân chia, chúng tôi uống trà cho vị hôi tan đi. Cuối cùng, tôi thở phào vì tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường. Yukinoshita mở miệng như muốn đảo lộn không khí thoải mái mà chúng tôi đang được hưởng: “Được rồi, chúng ta đưa ra cách để cải thiện kết quả đi nào.” “Làm gì để Yuigahama không bao giờ nấu ăn nữa?” "Vậy là mình bị chối bỏ hoàn toàn ư?!” “Bạn Hikigaya, cách đó sẽ là một trong các lựa chọn của chúng ta.” “Vì nó là lựa chọn cuối cùng nên tất nhiên cũng là một lựa chọn, phải không?!” Yuigahama nhanh chóng đi từ ngạc nhiên đến chán nản. Bờ vai rũ xuống, cô bật ra một tiếng thở dài. “Sau chuyện này, mình đoán nấu ăn chẳng phải là thứ dành cho mình. Cậu có cho rằng nấu ăn là một tài năng hay không? Một tài năng mà mình không có.” Yukinoshita thở hắt ra rồi đáp lời. “Được rồi, tôi đã nghĩ ra một cách.” “Chúng tôi đang lắng nghe đây.” Tôi nhắc nhở. “Đơn giản chỉ là cố gắng mà thôi.” Yukinoshita bình tĩnh trả lời. “Cô gọi đó là một giải pháp sao?” Theo tôi, giải pháp này tồi tệ hơn bao giờ hết. Yuigahama không thể làm gì khác trong lúc này nhưng phải cố gắng hết sức vì không còn lựa chọn nào. Ngược lại, điều đó cũng chứng tỏ rằng chúng ta đã hết cách. Nói trắng ra, giải pháp này luôn luôn trở thành một canh bạc vô nghĩa. Sẽ đơn giản hơn nếu Yukinoshita nói: ‘Đủ rồi, đừng hy vọng nữa’. Chính việc đưa mọi thứ đi quá xa bằng sự nỗ lực khiến chuyện này càng trở nên vô nghĩa. Một khi nói thẳng ra rằng cậu không thể tránh khỏi kết cục bi thảm thì có lẽ Yuigahama sẽ dành hết thời gian cho việc khác và có khi còn hiệu quả hơn nhiều. “Cố gắng là một giải pháp tuyệt vời nếu chúng ta đi đúng hướng...” Yukinoshita trả lời như đã đọc qua suy nghĩ của tôi. Hình như cô nàng có giác quan thứ sáu hay sao ấy? “Yuigahama à, cậu nói với tôi rằng cậu không có bất cứ tài năng nào, phải không?” “Hả? À, đúng vậy.” “Làm ơn ném suy nghĩ đó đi. Những người không bỏ ra chút nỗ lực nào thì không có quyền ghen tỵ với những người có tài năng. Bọn họ không thể thành công cũng là vì họ không tưởng tượng được sự cố gắng mà những người thành công đã tích lũy.” Lời nói của Yukinoshita rất gay gắt. Tôi không thể phủ nhận sự thật rằng chẳng thể bác bỏ bất cứ chỗ nào. Yuigahama không biết nói gì nữa. Có lẽ cô ấy chưa bao giờ bị tấn công bằng những lời nói thật lòng như vậy. Biểu hiện của sự bối rối và hoảng loạn lướt qua trên khuôn mặt cô rồi bị che phủ với nụ cười toe toét. “N-nhưng... ừm... mọi người ngày nay thật sự không thích mấy thứ như vầy. Rõ ràng nó không phù hợp với mình.” Khi nụ cười gượng gạo của Yuigahama vụt tắt thì có tiếng của một tách trà được đặt xuống. Âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ nhưng chính tiếng động trong vắt của pha lê buộc chúng tôi phải hướng cái nhìn đến. Yukinoshita ngồi đó và đang toát ra một thứ hào quang phấn khởi. “Làm ơn đừng cố gắng phù hợp với những người xung quanh nữa. Khó chịu lắm! Chẳng phải đổ lỗi cho những nguyên nhân cơ bản như bản thân thiếu khả năng, vụng về và ngu ngốc mới đáng xấu hổ sao?” Giọng nói của Yukinoshita rất mạnh mẽ. Cô ấy cho thấy sự chán ghét rõ ràng đủ để tôi cảm thấy sửng sốt và thốt lên một tiếng “W-wow!” khe khẽ. Choáng ngợp, Yuigahama chìm trong im lặng. Vì cô cúi thấp đầu nên tôi không thể nào đọc được vẻ mặt của cô, song cách nắm chặt mép váy đã chứng tỏ cho cảm xúc của cô rồi. Chắc hẳn cô ấy rất thành thạo trong giao tiếp. Dù gì thì cô cũng chơi chung với những học sinh nổi tiếng nên không những chỉ có ngoại hình mà còn phải đối xử tốt với mọi người nữa. Nói cách khác, cô ấy giỏi điều chỉnh bản thân trước mọi người. Mà cũng có thể do cô không đủ can đảm để là chính mình, vì điều đó có thể khiến cô đối mặt với cái kết cô độc. Trong khi đó, Yukinoshita là người đi theo con đường của riêng mình và đã đảm bảo được sự ương ngạnh ở phương diện trên. Chỉ xét riêng về tính cách của hai người thì họ là hai tuýp con gái hoàn toàn khác biệt. Nhưng khi nói đến việc ai có nhiều quyền lực hơn, ta có thể thấy Yukinoshita là người nổi trội. Đây là một cuộc tranh luận công bằng. Mắt của Yuigahama đã ngấn lệ. “M-mình...” Tôi cho rằng cô ấy muốn nói ‘Mình sẽ về nhà’, chỉ có điều giọng nói yếu ớt của cô khiến câu chữ như được nói trong lúc khóc. Và việc bờ vai run rẩy cũng làm giọng nói của cô run rẩy theo. “Thật ngạc nhiên...” “Hả?!” Yukinoshita và tôi đồng thanh nói. Cô gái này đang nói cái quái gì vậy nhỉ? Chúng tôi vô thức nhìn nhau. “Cậu nói đúng lắm... và nó... thật sự rất ngầu...” Yuigahama nhìn chằm chằm vào Yukinoshita với vẻ háo hức. Yukinoshita lùi lại hai bước, nét mặt trở nên căng cứng. “C-cậu nói gì vậy... Có nghe những gì tôi nói hay không? Tôi thấy chúng rất chói tai mà.” “Không đâu! Không hoàn toàn là vậy đâu! À, ý mình là dù lời nói của cậu rất khó nghe nhưng cũng rất chân thật. Mình hơi ngạc nhiên vì điều đó.” Hoàn toàn đúng, thật lòng thì tôi không nghĩ Yukinoshita sẽ nói vậy với bạn học nữ. Lời nói của cô ta đã vượt khỏi sự cay nghiệt, đồng thời khiến tôi sửng sốt đáng kể. Mặc dù tôi chắc rằng Yuigahama còn sửng sốt hơn tôi nữa kia. “Dù là vậy, mình nghĩ cậu đã thật lòng với mình. Ý mình là, ngay cả khi cậu toàn nói chuyện không hay với Hikki nhưng cả hai vẫn giữ nó trong khuôn phép. Mình cũng muốn cố gắng để làm tròn những gì mình mong đợi, vì đây là lần đầu tiên mình làm vậy...” Yuigahama không hề bỏ cuộc: “Mình xin lỗi. Mình sẽ thử lại lần nữa.” Sau khi xin lỗi, cô nhìn thẳng vào Yukinoshita. “...” Thật bất ngờ, lần này đến lượt Yukinoshita không biết nói gì. Có lẽ đây là lần đầu tiên Yukinoshita gặp một người nói những điều đúng đắn rồi thành tâm xin lỗi. Thường thì mặt họ sẽ đỏ lên và cảm thấy rất tức giận mới phải. Yukinoshita đột nhiên quay đầu, sau đó dùng ngón tay gạt mái tóc sang một bên. Hành động này cho thấy cô nàng đang tìm chuyện để nói nhưng không thể. Chà, có vẻ nghiêm trọng đây. “Dạy cho cô ta cách làm đi. Này Yuigahama, cô phải luôn chú ý những gì Yukinoshita nói đấy nhé.” Sau khi tôi cố gắng phá vỡ sự im lặng giữa hai người, Yukinoshita thở hắt ra và gật đầu đồng ý. “Tôi sẽ làm mẫu trước, sau đó cậu chỉ việc làm theo y hệt như tôi.” Yukinoshita đứng dậy rồi nhanh chóng bắt đầu việc chuẩn bị. Cô xắn tay áo lên, đập trứng vào tô và đánh chúng lên. Tiếp theo, cô cân bột mì chuẩn xác rồi trộn cả hai với nhau sao cho hỗn hợp không bị vón cục. Sau cùng là thêm đường, bơ và hương liệu như vani. Kỹ năng của cô nàng hoàn toàn áp đảo Yuigahama. Khi đã làm xong phần bột bánh trong nháy mắt, cô bắt đầu cho nó vào những chiếc khay hình tròn, hình ngôi sao và hình trái tim với một con dao cắt bánh. Giấy lót cũng có sẵn trên khay, Yukinoshita chỉ việc đặt cẩn thận bột vào khay rồi cho nó vào trong lò nướng. Không lâu sau, một mùi thơm tuyệt vời tràn ngập trong phòng. Ta có thể dễ dàng suy ra rằng: khi công đoạn chuẩn bị hoàn hảo thì tất nhiên kết quả sẽ tốt đẹp. Đúng như dự đoán, bánh trong lò rất vừa mắt. Yukinoshita đặt bánh vào dĩa rồi bày ra cho chúng tôi. Bánh được nướng thành màu nâu sáng và chắc chắn là thứ “bánh quy” mà người ta hay gọi. Chúng cũng tuyệt vời như những chiếc bánh của của dì tôi và xứng đáng nhận được lòng biết ơn. Ngay sau khi lấy một cái và cho nó vào trong miệng, tôi không khỏi mỉm cười. “Tuyệt vời! Cô làm thế nào mà hay vậy?” Tôi không thể chờ cho hương vị lắng xuống mà liên tục cho bánh vào trong miệng. Tất nhiên nó rất ngon. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm thứ bánh làm tay của một cô gái nào nữa, cho nên tôi tận dụng cơ hội này để cho bánh vào miệng nhiều nhất có thể. Cái của Yuigahama không phải là bánh quy nên không được tính. “Ngon lắm! Yukinoshita à, cậu thật tuyệt vời!” “Cảm ơn.” Yukinoshita mỉm cười tự nhiên. “Cậu nên biết rằng tôi chỉ làm theo công thức có sẵn, vì vậy cậu cũng có thể làm ra thứ bánh giống hệt. Nếu không hiệu quả như mong muốn thì rõ ràng là do một số vấn đề khác.” “Sao ta không dùng mấy cái bánh này nhỉ?” “Thế thì có nghĩa lý gì? Cho nên, Yuigahama à, cậu hãy làm hết sức mình đi nào.” “V-vâng, cậu nghĩ mình có làm được hay không? Mình thật sự có thể làm được thứ bánh giống cậu sao?” “Tất nhiên, cậu chỉ cần làm theo công thức.” Yukinoshita không quên nhắc nhở. Cứ như vậy, Yuigahama bắt đầu nỗ lực thêm một lần nữa. Cũng giống như phiên bản trước của Yukinoshita, Yuigahama làm theo quá trình và động tác tương tự. Dù gì cô ấy chỉ việc nướng bánh sao cho giống thôi mà. Chậc, chơi chữ như vậy có giá trị thẩm mĩ lắm đây. [1] Tôi chắc rằng khi thành phẩm thì những chiếc bánh quy này sẽ khá ngon. Thế là tôi tiếp tục kéo dài trò chơi chữ của mình. Tuy nhiên… “Yuigahama à, đó không phải là cách làm đúng. Khi lọc bột, hãy cố gắng chuyển động theo hình tròn. Hình tròn, tôi đã nói là hình tròn mà. Cậu có hiểu lời nói của tôi hay không? Hay là cậu không được học về hình tròn ở tiểu học?” “Khi kết hợp với những thành phần khác, cậu phải giữ tô cho thật chắc. Kể cả khi tô động đậy thì cậu cũng không được khuấy nguyên liệu lên. Đừng khuấy nữa, hãy trộn chúng lên cho đều đi!” “Không, không, cậu làm sai rồi. Không cần phải bổ sung hương vị. Chúng ta có thể thêm đào khô vào sau. Nếu cậu cho một thứ chứa nhiều nước vào thì bột sẽ chết, bánh cũng không cứu được nữa.” Yukinoshita – hay Yukinoshita Yukino – đang bối rối và buồn bực. Nhưng bằng cách nào đó, bột đã được đưa vào lò. Yukinoshita thở dài, mồ hôi chảy dài trên trán. Rõ ràng cô nàng thiếu đi sự táo bạo như thường lệ. Khi lò nướng được mở ra, mùi thơm cũng nức mũi hệt như loạt bánh trước của Yukinoshita. Chỉ có điều... “Trông chúng quá khác biệt...” Cảm thấy chán nản, vai Yuigahama chùng xuống. Sau khi nếm thử, có thể nhận ra chúng rất khác so với bánh của Yukinoshita. Tuy nhiên, bánh lần này thật sự tốt và thừa tốt để được gọi là “bánh quy”. Nếu đem so sánh cái thứ giống như than củi trước đó thì đã tốt hơn rất nhiều rồi. Thành thật mà nói, tôi không có lời phàn nàn nào về chúng. “Làm thế nào để tôi có thể giúp cậu hiểu rõ cơ chứ?” Yukinoshita gật gù suy nghĩ với vẻ lúng túng. Nhìn cô ấy, tôi liền nhận ra lý do. Rõ ràng sự khủng khiếp của cô là lời giải thích cho câu hỏi trên rồi mà. Nói thẳng ra, Yukinoshita là một thiên tài và điều đó khiến cô không cách nào hiểu được cảm nhận của những người bình thường. Cô ấy hoàn toàn không hiểu những gì tạo nên thất bại đối với họ. Có thể nói sử dụng phương pháp làm bánh cũng giống như dùng công thức toán học. Nếu ta xét trên quan điểm của những người không giỏi toán thì sẽ thấy họ không hiểu tại sao công thức tồn tại. Họ không biết làm cách nào để tính ra kết quả nhờ công thức. Yukinoshita cũng không hiểu tại sao Yuigahama không hiểu. Nếu bây giờ tôi nói điều này với cô ấy thì sẽ giống như tôi đang cố gắng chỉ trích sai lầm. Nhưng tôi không làm vậy. Yukinoshita đã làm hết sức rồi. Vấn đề nằm ở Yuigahama kia. “Sao lại không đúng chứ? Mình đã làm theo những gì cậu hướng dẫn rồi mà.” Yuigahama sững sờ nhìn một cái bánh quy. Đặt niềm tin vào việc người thông minh giảng dạy cho người khác bất kể người đó có ngu ngốc hay không là một việc làm sai lầm. Chẳng có nghĩa lý gì khi bạn nói người ta ngốc, vì họ ngốc nên họ mới không hiểu. Mặc kệ bạn có giải thích bao nhiêu lần thì trí óc của họ cũng chẳng khá hơn là bao. “Mhmm... chúng rất khác so với bánh của cậu, Yukinoshita à.” Yuigahama bắt đầu chán nản. Yukinoshita thì lấy tay ôm đầu. Nhìn cảnh khó xử của họ, tôi ăn một cái bánh khác rồi nói: “Này, tôi đang nghĩ... tại sao cô phải cố gắng làm một cái bánh thật ngon thế nhỉ?” “Gì cơ?” Yuigahama nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói: ‘Cậu đang nói cái quái gì vậy, đồ trai tơ?’ Vẻ mặt ấy khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. “Cô là bitch hay sao mà không hiểu lời nói của tôi? Đồ ngớ ngẩn!” “Đừng gọi tôi là bitch nữa!” “Cô thực sự không hiểu suy nghĩ đầu tiên trong đầu mấy thằng con trai.” “Sao tôi biết được! Tôi không bao giờ hẹn hò với họ! Ý tôi là... chỉ có vài đứa bạn của tôi là con trai. Vì vậy, tôi chỉ làm theo những gì họ mách bảo và chẳng hiểu sao lại như thế này...” Giọng của Yuigahama nhỏ dần cho đến khi tôi không nghe thấy gì nữa. Nói rõ hơn đi mà. Hay là cô muốn ganh đua với tôi như những lúc giáo viên gọi tên tôi trong lớp? “Tình trạng nửa dưới cơ thể của Yuigahama không phải là vấn đề ở đây. Cậu đang cố gắng nói gì vậy, Hikigaya?” Vâng, có chuyện gì với “nửa dưới cơ thể” sao? Tôi thậm chí không còn thấy những thứ như vậy trên những tấm áp phích trong tàu điện ngầm. Mà cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn hỏi vậy? Dừng lại một chút để tạo hiệu ứng, tôi cười hợm hĩnh cứ như bản thân đang có lợi thế. “Hà hà, có vẻ mấy người chưa biết được niềm vui khi ăn bánh tự làm. Hãy trở lại đây sau mười phút nhé, tôi sẽ cho cả hai nếm thứ mùi vị “thật” của chúng.” “Cậu nói gì... ? Nhưng đề nghị này cũng tuyệt đấy chứ. Mình sẽ chờ xem sao!” Tôi không biết cô ấy có nghĩ mình bị xúc phạm khi tôi từ chối bánh quy của cô hay không, nhưng Yuigahama đã nói vậy và kéo Yukinoshita ra ngoài, sau đó khuất dạng ở phía hành lang. Tốt, giờ đến lượt tôi xoay chuyển cuộc chiến. Nói cách khác, đây là thời điểm quyết định kết cục cũng như cách để giải quyết vấn đề này. Chú thích: [1] Từ “phiên bản trước” trong tiếng Nhật còn có nghĩa là “làm lại”. -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang