[Dịch]Tuổi trẻ lãng mạn, hài hước của tôi đúng là sai lầm như dự đoán! (Tập 1
Chương 2 : Yukinoshita Yukino luôn luôn bướng bỉnh (3)
Người đăng: no_dance8x
.
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
“Không phải tôi không biết cô đang cố gắng nói tới điều gì. Sống cô độc nghĩa là có quãng thời gian tuyệt vời cho riêng mình, thậm chí cô sẽ cho rằng niềm tin khi không sống cô độc là thứ đáng kinh tởm.”
“...”
Yukinoshita chỉ nhìn tôi một giây trước khi quay mặt về phía trước và nhắm mắt lại. Qua cử chỉ, có thể nói cô ấy đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
“Mặc dù cô thích sống cô độc nhưng khi ai đó trút sự cảm thông lên cô thì cô sẽ phát cáu. Tôi hiểu cô mà.” Tôi nói.
“Tôi tự hỏi tại sao cậu lại hành động giống như chúng ta ở cùng một cấp độ. Nó cực kỳ khó chịu đấy nhé.”
Và như để che đậy sự kích động của mình, Yukinoshita hất mái tóc trở lại.
“Tốt thôi, tuy cậu và tôi nằm ở hai tiêu chuẩn khác nhau nhưng ít nhiều gì ta cũng nên chia sẻ cảm giác khi sống cô độc, dù rằng nó có hơi khó chịu thật.”
Sau khi nói một câu đầy bực dọc, Yukinoshita nở một nụ cười nhẹ có phần tự ti. Nụ cười này trông hơi ảm đạm nhưng vẫn khá bình thản.
“Ý cô là gì khi nói tiêu chuẩn của chúng ta khác biệt nhau? Tôi đưa ra ý kiến của mình với tư cách của một kẻ cô độc, thậm chí có thể gọi tôi là ‘vua cô độc’ tùy thích. Mặt khác, thật vô lí khi gọi người như cô là kẻ cô độc.”
“Gì thế này, dũng cảm đối diện với hoàn cảnh ngay cả khi biết rằng đó chỉ là vô vọng ư?” Yukinoshita hơi sốc, rồi lại nhìn tôi với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
“Bất chấp việc được mọi người yêu thích, cô tự gọi mình là kẻ cô độc. Cô quả là nỗi hổ thẹn của những người cô độc khắp mọi nơi.” Tôi đắc thắng nói, đồng thời hài lòng với biểu hiện của cô nàng.
Tuy nhiên, Yukinoshita lập tức cười cợt với vẻ khinh bỉ trên mặt.
“Vâng, đó là một ý tưởng đơn giản thái quá. Cứ như thể cậu chỉ có khả năng phản xạ bằng tủy sống chứ chẳng liên quan gì đến bộ não cả. Ý tôi là, cậu hiểu gì về việc được mọi người thích? Ồ, phải rồi, cậu có bao giờ trải qua chuyện đó đâu nhỉ. Xin lỗi, tại tôi thiếu cân nhắc quá.”
“Nếu cô cố tỏ ra ân cần thì hãy tiếp tục làm vậy cho đến khi kết thúc...”
Bạn gọi đó là vẻ ngoài lịch thiệp à? Cô ả đích thực là bitch ấy chứ.
“Vậy việc được mọi người yêu mến thì sao?” Tôi hỏi.
Yukinoshita nhắm mắt lại như để suy nghĩ một chút về nó.
Rồi đằng hắng một tiếng, cô nói: “Đối với người không có được sự nổi tiếng như cậu, chuyện này có vẻ hơi khó nghe.”
“Tôi đã nghe đến phát chán rồi, đừng lo.” Tôi trả lời.
Yukinoshita hít một hơi thật sâu để đáp lại.
Tôi không thể ngán hơn được nữa. Bọn tôi đấu khẩu nãy giờ là đủ lắm rồi, cứ như kiểu tôi vừa phải ăn ramen đến vô tận vậy.
“Tôi luôn đáng yêu nên thường được bọn con trai tiếp cận, bởi lẽ họ dành tình cảm cho tôi.”
Tôi thua luôn. Câu này chẳng khác nào việc cô ta thêm hai phần rau củ và bột ngọt vào ramen của tôi.
Nhưng dù đã cố mặt dày mày dạn, tôi cũng chẳng thể đứng dậy và bỏ đi ngay được. Cho nên tôi đành phải rèn luyện bản thân qua việc kiên nhẫn chờ cô ấy nói tiếp.
“Tôi tin rằng nó bắt đầu từ những năm cuối ở trường tiểu học, và sau đó...” Vẻ mặt của Yukinoshita rất khác so với những gì diễn ra trước đây.
Đó là một chút u sầu.
Tới giờ đã được hơn năm năm. Thế cái quái gì xảy ra khi liên tục tiếp xúc với tình cảm từ người khác giới cơ chứ?
Nói thật lòng, tôi đã tiếp xúc với cảm giác bị người khác giới ghê tởm suốt mười sáu năm nay nên sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu nổi. Thậm chí tôi còn không nhận được sô cô la ngày Valentine từ mẹ. Thế giới đó đúng là nơi tôi không tài nào biết được.
Trông cứ như cô ấy là một kẻ hân hoan vì giành được chiến thắng trong đường đời vậy. Hay là cô định cho tôi nghe những lời khoe khoang chết tiệt hả?
Nhưng có đúng là vậy không?
Mặc dù giống sự khác biệt về độ lớn giữa một véc tơ dương và véc tơ âm nhưng sẽ thật tàn nhẫn nếu đánh cô ấy chỉ với những cảm xúc của mình. Y như cái kiểu đứng trần truồng giữa cơn bão đang hoành hành hoặc gây khó dễ giữa cuộc thảo luận trong lớp vậy.
Tôi nhớ lại việc bị bắt đứng trước tấm bảng đen một mình, trong khi xung quanh là những tiếng hô trầm bổng ‘Xin lỗi đi! Xin lỗi đi!’ xen lẫn tiếng vỗ tay. Đó là thứ kịch bản tương tự như trải qua địa ngục.
Trải nghiệm đó vô cùng nghiêm trọng. Nó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi khóc ở trường.
Nhưng giờ thì ổn rồi.
“Ừ thì, được yêu thích vẫn tốt hơn phần nào so với việc luôn bị ghét. Cô được nhiều cái lợi lắm, thậm chí quá nhiều luôn ấy chứ.” Tôi buộc miệng nói, sau khi những kỷ niệm không vui vừa vụt qua trong đầu.
Yukinoshita thở hắt ra. Hình như cô đang mỉm cười, song biểu hiện thì lại hoàn toàn trái ngược.
“Không phải là tôi cần mọi người yêu thích mình, mặc dù...” Cô khẳng định, sau đó lại nói thêm một vài từ: “Nói cách khác, nếu mọi người thực sự thích tôi thì có lẽ là một điều tốt đẹp.”
“Gì cơ?” Khi nghe thấy lời thì thầm dịu dàng của cô, tôi vô thức hỏi thêm lần nữa.
Cô nàng quay lại đối mặt với tôi, sắc mặt hơi nghiêm trọng.
“Nếu cậu có một người bạn được nữ sinh mến mộ, cậu sẽ nghĩ thế nào?”
“Đó là một câu hỏi ngu ngốc. Tôi không có bạn nên sẽ chẳng cần phải lo lắng những chuyện như vậy.”
Tôi đưa ra câu trả lời vô cùng mạnh mẽ như cái cách mà một người đàn ông nên làm. Nhưng ngay cả khi nói vậy về bản thân mình, tôi vẫn ngạc nhiên bởi làm thế nào mà mình lại cắt lời nhanh tới mức cô ấy chưa kịp nói hết câu cơ chứ.
Có vẻ Yukinoshita cũng khá bất ngờ. Cô há hốc miệng mà chẳng thế nói thành lời.
“Trong một giây, tôi thực sự nghĩ rằng cậu sẽ nói một cái gì đó rất ngầu.” Yukinoshita khẽ đặt tay lên thái dương như bị nhức đầu, rồi sau đó lại cúi đầu thật thấp.
“Hãy nghĩ về nó như một giả thiết và cho tôi biết câu trả lời.”
“Tôi muốn giết hắn ta.” Tôi không biết cô ấy có thỏa mãn với câu trả lời nhanh của tôi hay không, nhưng rõ ràng Yukinoshita đang gật gù tỏ vẻ hiểu biết.
“Thấy chưa, không phải cậu sẽ cố gắng loại bỏ người đó sao? Cũng như loại cục súc không có tri giác ấy. Không, thậm chí còn ít tri giác hơn so với thú vật. Trường tôi từng học có nhiều người giống vậy, và tôi tin rằng họ là bọn đáng thương chỉ có thể xác định ý nghĩa tồn tại của mình qua những việc như vậy.”
Yukinoshita bất chợt cất tiếng cười nhạo báng.
Cô gái này bị ghét bởi cô gái khác, thể loại đó chắc chắn có tồn tại. Tôi không gặp phải điều này suốt mười năm đến trường, bởi tôi chẳng phải là trung tâm của mọi thứ, song đây là thứ mà bạn chỉ cần nhìn bề ngoài là hiểu được. À mà không, đó là vì tôi nhìn qua bề ngoài nên mới hiểu được.
Chắc chắn Yukinoshita luôn là trung tâm của nó. Và kết quả là, không còn nghi ngờ gì nữa, cô luôn bị bao vây bởi kẻ thù từ mọi phía. Là người từng sống như vậy, tôi có thể hình dung được những gì cô ấy đã trải qua.
“Khi còn học tiểu học, tôi mất giày đi trong trường khoảng sáu mươi lần nhưng có tới năm mươi lần trong số đó được thực hiện bởi những cô bé trong lớp.”
“Tôi rất tò mò về mười lần khác.”
“Ba lần là do bọn con trai, hai lần khác là giáo viên mua chúng từ tôi, năm lần còn lại là do chó tha mất.”
“Tỷ lệ thực hiện bởi chó là khá cao.”
Điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
“Nhưng đó vẫn chưa phải là phần gây sốc nhất.”
“Tôi đã cố lờ đi phần gây sốc nhất vì cô đấy!”
“Nhờ đó, tôi phải đem giày đi trong trường về nhà mỗi ngày và cuối cùng phải mang luôn cây sáo về nhà nốt.” Yukinoshita nói với vẻ mệt mỏi.
Khi nhìn thấy biểu hiện ấy, tôi vô tình nảy sinh sự đồng cảm.
Có phải là vì chuyện đó không? Thực ra thì chúng tương tự những gì tôi từng trải qua. Hồi còn học tiểu học, tôi buộc phải ở trong lớp suốt một tiếng đồng hồ vì 'cái tội' không ai chịu đổi đầu ống sáo với tôi.
Tôi thực sự lấy làm tiếc cho Yukinoshita.
Đó là sự thật, đó là sự thật, Hachiman. Đừng-nói-dối.
“Thật khó cho cô quá.”
“Phải, thật khó chịu. Tất cả là bởi tôi đáng yêu.”
Lần này, tôi không còn bị kích thích khi thấy nụ cười tự ti của Yukinoshita.
“Nhưng chuyện này không thể tránh được. Không có ai hoàn hảo cả. Họ yếu ớt, suy nghĩ xấu xa, dễ ghen tỵ và thường tìm cách dìm người khác xuống. Điều kỳ lạ là càng giỏi bao nhiêu thì lại càng khó sống trong thế giới này bấy nhiêu. Không phải vậy là sai trái à? Đây là lý do tại sao tôi phải thay đổi thế giới này và cả những người sống trong đó.”
Đôi mắt của Yukinoshita chứa sự nghiêm trọng chết chóc và vẻ lạnh lùng như đá khô có thể khiến bạn bỏng lạnh.
“Không phải sẽ quá điên rồ khi đặt tất cả nỗ lực vào một kế hoạch vô lý sao?”
“Có thể, nhưng làm vậy vẫn tốt hơn nhiều so với kế hoạch 'phơi khô, héo hon và chết' của cậu. Tôi ghét cái cách cậu xem điểm yếu của mình như một điểm tích cực.”
Nói rồi, Yukinoshita đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ.
Yukinoshita Yukino là một cô gái xinh đẹp, một sự thật không thể phủ nhận mà ngay cả tôi cũng buộc phải thừa nhận trong sự tiếc nuối. Dựa vào bề ngoài, cô ấy gần như không thể chê trách bởi điểm số xuất sắc và không bao giờ mắc sai lầm. Tuy nhiên, tính cách khó chịu của cô là vết thương chí mạng trong con người cô. Thiếu sót kiểu này chẳng hề dễ thương chút nào, nhưng có lý do khiến cô ấy duy trì vết thương chí mạng đó.
Tôi không mù quáng tin vào tất cả mọi điều cô Hiratsuka nói. Song, con người luôn có nhiều thứ phải lo lắng nên Yukinoshita cũng có nỗi đau riêng của cô.
Chắc chắc sẽ không khó che dấu nỗi đau qua việc tiếp tục lừa dối bản thân và những người xung quanh. Đó là những gì hầu hết mọi người trong thế giới này sẽ làm, cũng giống như cách những người học giỏi đạt điểm cao trong kỳ thi và nói rằng đó là do họ may mắn đoán được cái gì có trong bài thi, hay giống như cách cô gái xấu xí ghen tỵ với cô gái xinh đẹp rồi khẳng định rằng sự xấu xí của họ là bởi lượng chất béo đang mang trên người.
Nhưng Yukinoshita không làm vậy.
Cô ấy không bao giờ lừa dối bản thân mình.
Nhưng ít ra tôi không ưa thái độ của cô ấy, bởi vì chúng tôi giống nhau theo cách đó.
Kết quả là cuộc trò chuyện chấm dứt, Yukinoshita lại nhìn vào quyển sách của mình.
Khi tôi nhìn cô, một cảm giác kỳ lạ bất ngờ ập đến.
Cô ấy và tôi giống nhau theo một cách nào đó. Tôi thấy mình đang suy nghĩ về việc này, thay vì tiếp tục nghĩ cho bản thân.
Không biết tại sao sự im lặng trong khoảnh khắc ấy thật dễ chịu.
Tôi cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút, như thể trái tim muốn nói rằng nó đập nhanh hơn kim giây của đồng hồ. Và sau đó...
Sau đó…
Sau đó, cô ấy và tôi...
“Này, Yukinoshita... Nếu cô muốn thì tôi có thể làm bạ-“
“Xin lỗi, chuyện đó không thể xảy ra được.”
“Cái gììììì? Tôi còn chưa kịp nói hết câu nữa!”
Yukinoshita đã đi trước một bước bằng cách thẳng thừng từ chối tôi. Hơn nữa, cái nhìn trên mặt cô như cảm thấy ghê tởm vậy.
Phải rồi, cô gái này không hề dễ thương chút nào. Những tình tiết lãng mạn, hài hước và cả chất xúc tác đều chỉ là phóng đại mà thôi.
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện