[Dịch]Tước Tích- Sưu tầm

Chương 22 : 10 : Thú phệ hồn

Người đăng: 

.
Bảy năm trước. Vùng biển Rannes, đế quốc Aslan phía Tây Gió biển lồng lộng thổi đống lửa đang cháy hừng hực những tia lửa liên tục bị gió cuốn về phía mặt biển xa xôi biến mất trong đêm tối mù mịt. “Tìm hơn bốn năm rồi, rốt cuộc cũng có chút manh mối. Nếu không quả thật quá lãng phí thời gian của chúng ta.” Tàng Hà – Sứ đồ Địa vừa thêm củi vào đống lửa vừa nói. “Cũng không coi là lãng phí, mấy năm nay, chúng ta đã đi phân nửa lãnh thổ Aslan, xem như là có chút trải nghiệm. Ít ra phát hiện được rất nhiều nơi lí thú.” Thúc Hải – Sứ đồ Hải nhìn người em trai có khuôn mặt gần giống mình, cười nói. “Ít nhất chúng ta biết được có thể hít thở bình thường dưới đáy suối Phù Sinh. Thật kỳ diệu! Nhớ hôm đó em ngã xuống còn sợ chết khiếp!” “Đáy con suối kia, sau này có dịp, em vẫn muốn đến tham quan thêm lần nữa, bởi vì em cảm thấy hồn vụ nơi đó có nồng độ rất cao. Nhưng trong nước không thể sử dụng quả cecila nên em không phán đoán chính xác được. Có khả năng bên dưới có hồn khí hay hồn thú lợi hại gì đó.” Tàng Hà day day đầu mày, gió biển lùa vào tóc anh bay bay, ánh lửa hắt lên khuôn mặt sáng rực trông vô cùng nghiêm nghị. “Thế nhưng anh à, anh nói xem mấy năm nay, hai anh em ta có đáng không? Mỗi ngày, Vương tước đều dẫn theo Lộc Giác bên cạnh, còn dạy cậu ta đủ loại hồn thuật, hướng dẫn cậu ta vận dụng các chiêu thức để chiến đấu, thậm chí còn giúp cậu ta bắt được hồn thú Cáo Điện. Còn hai chúng ta thì sao? Mấy năm nay cứ mải miết tìm kiếm Vương tước cấp Sáu, gần như không có thời gian ở chung với Vương tước Tất Lạp nữa…” “Đừng nghĩ nhiều như vậy, Tàng Hà! Vương tước đối xử với mỗi người chúng ta đều như nhau. Em không thấy mấy năm qua đi khắp nơi, tuy chúng ta đã gặp rất nhiều hiểm nguy, đã từng chiến đấu với rất nhiều hồn thú hung hăn, nhưng hồn thuật của bản thân chúng ta đã tiến bộ hơn trước rất nhiều sao?” Thúc Hải nhìn em trai mặt mày ủ rũ, trong lòng dấy lên nỗi thương cảm. Thật ra đôi khi, anh cũng có những suy nghĩ giống Tàng Hà, cảm thấy Tất Lạp chỉ quan tâm mỗi mình Lộc Giác, còn với hai an hem họ thì rất hờ hững. “Anh, em nghe người ta nói…” Tàng Hà nhìn ánh lửa bập bùng, gương mặt anh nửa sáng nửa tối, không nhìn rõ biểu cảm nhưng trong âm thanh nhuốm màu bi thương. “Vương tước cấp Một các đời gần đây, cuối cùng đều chọn Sứ đồ Thiên thừa kế chức vị Vương tước, còn Sứ đồ Địa và Hải đều chết đi… Chẳng có ai nhớ đến họ… phải không anh?” “Đừng nói bậy!” Thúc Hải vuốt tóc em trai, nỗi xót xa trong ánh mắt anh đậm hơn. “Làm Sứ đồ không phải là số mệnh của chúng ta sao? Em có còn nhớ năm mười sáu tuổi khi chúng ta trở thành Sứ đồ của Vương tước cấp Một, Tất Lạp đã nói thế nào không? Ngài nói: “Vương tước và Sứ đồ nhất định phải sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình vì tư tế Bạch Ngân và đức vua bất cứ lúc nào. Nếu như ngai vàng chưa đủ vững chắc thì hãy dùng máu và thi hài của chúng ta củng cố nền móng.” “Điều này em biết, dù đầu rơi máu chảy, chết trận sa trường, ôm nhau chết chung với hồn thú, em cũng không có bất cứ hối hận hay tiếc nuối nào. Nhưng nếu chỉ vì Tất Lạp không chọn nên chúng ta thầm lặng chết đi, không ai nhắc đến và nhớ đến…” Tàng Hà càng nói càng nhỏ giọng cuối cùng thở dài, lặng lẽ nhìn đống lửa. “Cho dù là như vậy thì đó cũng là số mệnh của chúng ta. Nếu như cần cái chết của chúng ta mới có thể tạo nên một Vương tước có hồn lực tuyệt đỉnh , vậy chúng ta chết cũng không đáng tiếc. Đây chính là tinh thần của Vương tước và Sứ đồ.” Tàng Hà quay đầu, nhìn khuôn mặt Thúc Hài được ánh lửa soi sáng. Thật ra Thúc Hải và anh bằng tuổi nhau, nhưng từ bé đến lớn, Thúc Hải đều hiểu chuyện hơn anh, luôn luôn chăm sóc cho anh. Tàng Hà gật đầu, dường như vẻ mặt của Thúc Hải làm cho anh cảm động, anh mỉm cười rất thư thái. “Anh! Anh có cảm thấy kỳ lạ hay không? Về hồn lực của Vương tước cấp Sáu ấy!” Tàng Hà thay đổi đề tài, nhìn Thúc Hải, nghiêm túc nói. “Em nói là hồn lực này là sao?” Vẻ mặt Thúc Hải cũng trở nên nghiêm túc. “Phải… Chúng ta cảm ứng được nguồn hồn lực lúc ẩn lúc hiện này và đuổi theo nó đến đây, càng đến gần hòn đảo thì tín hiệu của nó càng rõ ràng. Vậy thì chắc chắn Vương tước cấp Sáu Cyril đang ở trên hòn đảo này. Nhưng hồn lực này thật sự… thật sự quá lớn… lớn đến mức vượt qua giới hạn hồn lực một vị Vương tước có thể có. Qủa thật tựa như… tựa như…” Tàng Hà nói đến đây thì dừng lại, giống như không tài nào tin được những gì mình sắp nói ra. “Giống như cả hòn đảo này đều là thân thể của Cyril nên mới có thể tỏa ra hồn lực lớn mạnh như vậy, đúng không?” Thúc Hải tiếp lời của Tàng Hà. “Đúng!” Tàng hà nghiêm túc gật đầu, nhưng lại lập tức lắc đầu. “Nhưng điều này hoang đường quá, không ai có được một luồng hồn lực mạnh mẽ đến thế trong cơ thể cả… Ngay cả hồn lực của Tất Lạp cũng không lớn đến mức này.” “Ừ, thôi cứ chờ sáng sớm mai Tất Lạp và Lộc Giác đến đây rồi mang nghi vấn này hỏi Vương tước xem sao. Có Tất Lạp ở đây thì không phải lo lắng nữa. Đi ngủ sớm đi!” Thúc Hải nói với Tàng Hà. “Nghe nói Lộc Giác đã thu phục được Cáo Điện, em vẫn chưa có cơ hội thấy nó. Lần này có thể xem thật kỹ rồi, sẽ thú vị lắm đây! Không biết lúc nào Tất Lạp mới bảo chúng ta đi bắt hồn thú nữa. Khi ấy, em nhất định sẽ chọn một con rồng. Ha ha!” Tàng Hà cười một cách sảng khoái, khuôn mặt tuổi trẻ đậm khí phách hiên ngang. “Em đấy, cao lắm chỉ có thể bắt một con mèo nhỏ dắt theo thôi.” Thúc Hải trêu chọc Tàng Hà. Gió mơn man hai gương mặt thanh xuân, trong giỏ là mùi vị mặn của đại dương mênh mông. Củi cháy đã tàn, chỉ còn lại mấy đốm lửa đỏ lập lòe đu đưa theo từng cơn gió. Tàng Hà và Thúc Hải ngủ trong hang động thiên nhiên trên vách núi. Thúc Hải vốn muốn tìm chút cỏ khô hay lá cây trải lên mặt đất. Nhưng hòn đảo này vô cùng kỳ lạ, chỉ có sỏi và đá, không có lấy một ngọn cỏ. Vì vậy, họ đành mặc nguyên y phục nằm trên tầng đá cứng. Tuy nhiên, hai người họ đều không để ý, mấy năm nay vì phải tìm kiếm Cyril, họ đã trải qua nhiều hoàn cảnh còn khắc nghiệt hơn hiện tại rất nhiều. “Lạch cạch…” Thúc Hải đang ngủ chập chờn thì đột ngột bị tiếng động lạ đánh thức, nghe như có người đang giẫm lên đá sỏi. Anh ngồi dậy trong bóng tối, Tàng Hà bên cạnh vẫn còn say giấc, hơi thở đều đều, hiển nhiên là đang trong mộng đẹp. Thúc Hải đứng dậy, từ từ đi ra ngoài hang động, vẻ mặt trở nên căng thẳng. Ngoài hang động, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, cả không gian là một màu xanh thẳm kỳ lạ. Xung quanh loáng thoáng có thể cảm ứng được vài tia hồn lực, loại hồn lực này anh chưa từng gặp, thậm chí chưa từng biết loại nào tương tự như thế. Hoa văn hồn mạch trên người anh bắt đầu hiện lên, đặc biệt trên cánh tay ứng lên một hình xăm màu vàng. “Xin chào…” Giọng nói khẽ khàng của một cô gái vang lên giữa không trung, tựa đóa quỳnh nở rộ trong đêm. Thúc Hải quay đầu, nhìn vách núi màu đen cao lớn sừng sững trước mặt, bóng dáng một cô gái thoắt ẩn thoắt hiện. Cô mặc váy lụa đen, hai bên tà váy xẻ cao, gió thổi làm vạt váy bay phấp phới giống hoa súng đua nở. Bắp đùi trắng nõn thon dài toát lên vẻ gợi cảm hút hồn trong đêm tối. Bộ ngực nõn nà cao ngất dưới lớp áo như áng mây mềm mại giăng đầy trên chiếc váy lụa mỏng. Vẻ bi ai lẫn hoan ái thấp thoáng ẩn hiện trên khuôn mặt cô, tạo một cảm giác khiêu khích đầy tội ác. Thúc Hải bối rối dời mắt đi: “Cô là ai?” “Tôi à, tôi đến nói cho hai anh biết một việc…” Cô gái nhẹ nhàng nhảy vài bước xuống vách núi , đứng đối diện Thúc Hải. “Hai chúng tôi ư?” “Đúng! Trong hang động bên kia không phải còn có một người sao…” Cô gái đưa tay lên che miệng, khẽ cười ra điệu ngại ngùng. Trong lòng Thúc Hải bất giác kinh hãi, bởi giờ phút này, Tàng Hà ở cách đây một khoảng khá xa và đang ngủ say trong cơ thể gần như không có hồn lực lưu chuyển. Những cô gái này có thể cảm ứng được sự hiện hữu của Tàng Hà. “Nhưng mà không sao, bạn tôi đã đi nói cho anh ta biết rồi. Anh không cần lo lắng, hai anh chắc chắn biết cùng lúc với nhau, không sót ai đâu.” Thúc Hài nghe vậy liền quay người nhanh chóng lao về phía hang động. Anh có dự cảm nguy hiểm đang đến gần không muốn dây dưa với cô gái này nữa. “Ầm…” Khi Thúc Hải thấy rõ mặt đất dưới chân mình bất chợt hiện ra một Trận vàng rực xoay tròn, vô số tấm vải lụa màu trắng đột ngột bay lên quấn lấy anh. Anh đưa tay phóng hồn lực về phía hải lý xa xa, trong nháy mắt, hàng loạt mũi tên băng bay vút đến cắt vào những tấm vải lụa kia. Nhưng kỳ lạ là tất cả tên băng đều bị những tấm vải kia quấn lại rồi như đã chìm xuống biển, biến mất không còn thấy tăm hơi. “Tôi nói anh này…” Một thân thể mềm mại kề đến, không cần quay người lại anh cũng biết giờ đây bộ ngực của cô gái xinh đẹp kia đang dán chặt vào lưng mình. Cảm giác êm ái khiến tim Thúc Hải đập loạn nhịp. “Sao lại không cẩn thận như vậy? Tùy tiện để vật quan trọng phơi bày trước mặt người khác…” Cô gái khẽ thì thầm bên tai Thúc Hải với giọng điệu tiếc nuối. Hai tay cô ta như rắn nước trơn trượt luồn vào áo choàng, quấn lấy vòng eo rắn chắc của anh. “Thứ gì?” Thúc Hải thất thần hỏi. “Tước ấn ấy!” Còn chưa kịp phản ứng thì vị trị tước ấn phía sau lưng như bị mấy lưỡi dao sắc bén lạnh giá đâm vào nhanh như chớp. Cảm giác đau buốt xông lên tận đỉnh đầu, cả người Thúc Hải nặng nề ngã chúi xuống đất. Cô gái vén tóc, đôi mắt mơ màng nhìn vào bóng đêm, trong đôi mắt là sương mù trắng cuồn cuộn, nụ cười trên mặt cũng vì vậy mà trở nên ma quái. Nhưng kinh khủng nhất là giờ đây, trên lồng ngực cô ta có mấy thanh dao sắc nhọn, sáng quắc lạnh lẽo đang từ từ rút vào trong thân thể, như một con sâu mang lớp vỏ cứng to lớn xé mổ lồng ngực chui vào. “Ối trời, anh ấy cũng thật là, nhiều năm như vậy cũng không sửa đổi, khát máu quá đi…” Cô ta nhìn vị trí hang động phía xa, chợt cười khẽ. Tơ lụa màu trắng bay ngợp trời dần dần quấn quanh người cô lần nữa rồi hóa thành làn váy màu đen. *** “Vương tước, một lát nữa là đến hải đảo kia rồi.” Lộc Giác đứng trên mũi thuyền kéo buồm, cậu cởi trường bào đến vị trí thắt lưng, cột hai tay áo vào eo. Gió biển thổi vù vù, ánh mặt trời soi vào lồng ngực màu nâu rắn chắc của cậu phản chiếu ánh sáng loang loáng. Mồ hôi như những viên đá quý điểm xuyết cho bộ ngực tỏa sáng lấp lánh. Cậu quay đầu nhìn Tất Lạp, khuôn mặt thanh tú in bóng dưới ánh nắng chói chang như một khe núi đen sâu thẳm. “Vương tước Tất Lạp, chẳng phải ngài có thể chế tạo quân cờ ư? Sao chúng ta phải cực khổ ngồi thuyền đến đây ạ? Dùng quân cơ đi thẳng đến không phải được rồi sao?” Lộc Giác lau mồ hôi trên người, mặt đỏ gắt vì ánh nắng, nụ cười hiền hòa và thu hút. Khác hẳn với năm năm trước vẫn còn là thiếu niên, giờ phút này, cậu đã trở thành một người đàn ông khí khái. Tất Lạp nhìn Lộc Giác mồ hôi nhễ nhại, thân hình cường tráng, đường nét rõ ràng như điêu tạc từ đá cẩm thạch, cười nói: “Quân cờ chỉ có thể đưa đến nơi người chế tạo từng đi qua, không thể nào chế tạo quân cờ đi đến nơi mà mình chưa từng đặt chân đến được.” Lộc Giác gật đầu, nhìn Tất Lạp, thở dài. Tất Lạp yên tĩnh ngồi trên mép thuyền, ánh mặt trời chói chang trên đầu như chẳng có bất kỳ ảnh hưởng nào đến anh. Anh vẫn như một tượng thần được điêu khắc từ băng ngọc, ngũ quan tinh xảo và chói mắt, dù không khí xung quanh nóng bức, vẩn đục thế nào, anh vĩnh viễn như một dòng suối trong trẻo chảy từ thượng lưu sông băng, mang theo vẻ mát lạnh dìu dịu. Anh cảm nhận được ánh mắt Lộc Giác, vì vậy quay đầu lại, mỉm cười gật đầu với cậu. Lộc Giác ngẩng đầu, nhìn về phía bờ biển nhưng lại không thấy được hình ảnh hai chàng trai anh tuấn đứng trong gió vẫy tay với họ như trong dự liệu. Tàng Hà và Thúc Hải đều biến mất không thấy tăm hơi. Dãy đá ngầm màu đen yên lặng như tờ dưới ánh nắng rực rỡ. “Anh em họ đâu rồi?” Khi Lộc Giác quay đầu lại hỏi Tất Lạp, nhìn thấy vẻ mặt anh rất trầm trọng. Sau khi xuống thuyền, họ từ từ đi dọc theo bờ biển. Tất Lạp vừa đi vừa cảm ứng hồn lực trên hòn đảo này. Hàng mày anh khẽ cau lại dưới ánh mặt trời, không ai biết anh đang suy nghĩ điều gì. Ánh nắng gay gắt từ trên cao kéo xuống tựa như hào quang đến từ thiên giới, chuẩn bị trừng phạt tội nghiệt gian ác của trần gian. Tất cả mọi bí mật đều ẩn dưới những con sóng nhấp nhô ngoài khơi xa. Sóng biển vỗ từng đợt vào dãy đá ngầm lởm chởm, giống như quái thú há mồm định nuốt chửng tất cả sự sống. Tất Lạp chợt quay đầu lại, thoáng thấy một bóng đen cực nhanh biến mất ngay sau một tảng đá nham thạch đằng xa, giống như đang theo dõi họ. “Cậu ở yên đây chờ tôi quay lại, trên đảo này có vấn đề, có chuyện gì thì dùng tước ấn phát hiện gọi tôi”. Tất Lạp quay đầu lại, nhìn Lộc Giác đang căng thẳng, dặn dò cậu. Lộc Giác gật đầu, còn chưa kịp nói gì, bóng dáng Tất Lạp đã như một tia chớp đen bay về phía xa. —- “Tốc độ quen quá nhỉ!” Xa Xa trên vách núi, một cô gái kiều diễm rung động lòng người đang đứng trong gió , mỉm cười ngạo nghễ, đồng thời lại mang theo sự cám dỗ rất bí hiểm. Gió thổi làm chiếc váy lụa mỏng ôm sát lấy đường cong duyên dáng, quyến rũ của cô. “Ôi chao, dáng điệu quen thật đấy, năm năm trước tốc độ đã như vậy rồi. Nhiều năm trôi qua như thế, ngài Tất Lạp vẫn là bảo đao chưa già… Hay là nên nói vẫn giậm chân tại chỗ đây?” Cô gái kiều diễm giơ tay lên, ống tay áo lộng lẫy che kín khuôn mặt, dường như xấu hổ vì lời mình vừa thốt ra. “Vậy ngài Tất Lạp nhất định cũng sẽ cảm thấy tôi rất quen, đúng không? Cách đây năm năm, tôi và một cậu thiếu niên còn ở trong Trận của ngài, đánh Đồng Tước tan xương nát thịt. Khi đó, nếu không phải hai chúng tôi trốn mau, có thể đã bị ngài giết ngay tại chỗ rồi. Ngài còn nhớ không?” “Sao hai người lại ở đây?” “Bởi vì hai Sứ đồ của ngài ở đây, chúng tôi đến tìm họ.” “Hai người tìm Tàng Hà và Thúc Hải làm gì?” Tất Lạp lạnh lùng hỏi, mạch máu trên đôi tay nhảy thình thịch dưới làn da. “Đương nhiên là giết hai người họ, còn làm gì chứ?” Cô gái trẻ tuổi phì cười, cất tiếng điềm nhiên. Thoáng chốc, dưới chân Tất Lạp hiện lên vòng Trận chói mắt, ánh sáng xoay tròn gần như bao kín cả hòn đảo, vô số tia sáng nổ tung bốc lên bầu trời. “Eo ôi, đừng hù dọa tôi nhé, người là do anh ấy giết, tôi chỉ đến đây thuận đường truyền tin cho anh thôi. Anh làm gì vậy hả?” Đôi mắt cô gái lóe sáng, khóe môi nhếch lên một nụ cười rung động lòng người. “Truyền tin gì?” Tất Lạp hỏi. “Cũng không có gì quan trọng, chỉ là thông báo với anh một tiếng: Anh không còn là Vương tước cấp Một nữa, đã bị giáng cấp.” Cô khẽ hất làn váy màu đen, thay đổi tư thế quyến rũ hơn, “Thiếu niên năm xưa suýt nữa bị anh giết chết đấy, bây giờ ở trên anh. Cho nên anh không thể giữ lại Sứ đồ của mình. Chỉ có Vương tước cấp Một mới có đặc quyền này. Vì vậy, hai Sứ đồ của anh đã chết, người còn lại có thể sống. Có điều sau này anh đừng xưng mình là Sứ đồ Thiên nữa, nếu không sẽ bị giết đấy nhé! Hi hi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang