[Dịch]Tước Tích- Sưu tầm
Chương 14 : 6 : Đại thiên sứ
.
Đồi Hồn, vùng biển Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
Khi Kỳ Linh tỉnh lại, cảm giác khó thở bao trùm, lồng ngực như bị một tảng đá lớn nện vào. Trong khoảng khắc vừa chạm vào tượng thần quân cờ, không khí vặn vẹo kịch liệt, dòng khí lưu như muốn xé cậu ra thành từng mảnh nhỏ. Bóng đêm ập đến, rồi cậu rơi tọt vào chỗ này.
Kỳ Linh lồm cồm đứng dậy, lau máu bên khóe miệng, nuốt xuống mùi máu tanh còn sót lại trong cổ họng. Cậu nheo mắt, sợ sệt nhìn thế giới xa lạ tăm tối xung quanh.
Nơi cậu đang đứng là tảng nham thạch bằng phẳng nhô ra khỏi vách núi, bên dưới là khe núi sâu hun hút, đối diện phía xa xa là dãy núi nham thạch đen sì trồi lên khỏi mặt đất, vươn thẳng lên cao. Không gian hiện tại là hang động hẹp dài giữa khe núi đồ sộ. Cậu ngẩng đầu lên nhìn đỉnh cao vời vợi, vầng sáng màu xanh lam lưu chuyển, liên tục biến ảo trông như bầu trời xanh thẳm. Đột nhiên cậu nhớ đến lời Ngân Trần đã nói: Đồi Hồn ở đáy biển hải phận Rannes… Lẽ nào vầng sáng xanh trên đỉnh đầu là nước biển sao?
“Sẽ không sụp xuống dìm mình chết đuối đấy chứ…” Kỳ Linh sởn gai ốc khi nghĩ đến điều đó.
Sau khi mắt bắt đầu thích ứng với cảnh mờ tối xung quanh, cậu kinh ngạc nhìn các điểm sáng chi chít trên vách núi trông giống như vì sao trên bầu trời đêm. Cậu như một con kiến bé nhỏ trong không gian đầy huyền ảo trước mắt này. Các hồn khí lấp la lấp lánh bay lượn xung quanh Kỳ Linh, như thể cậu đang bay cùng với dải ngân hà. Nhìn từ xa, binh khí đủ mọi hình dáng như kim thép dày đặc cắm vào vách núi. Mà thần kì là những hồn khí này đều hô hấp như có sinh mệnh, chúng đong đưa chầm chậm như hải tảo, san hô dập dờn theo dòng hải lưu, bồng bềnh đan xen vào nhau rồi biến mất, sau đó lại mọc trên vách núi xa xa khác. Chúng tương tác lẫn nhau, phát ra tiếng ong ong chói tai như kim loại, cả khe núi khổng lồ như có vô số vật sống đang không ngừng rít gào…
Kỳ Linh sững sờ nhìn thế giới thần kì này. Cậu nhìn chằm chằm vào hồn khí gần mình nhất: cây kích vàng kim sắc bén được điêu khắc hoa văn phức tạp. Đột nhiên cậu nhớ ra rằng Ngân Trần chưa kịp nói với cậu phải chọn hồn khí gì. Nhiều hồn khí như vậy, lẽ nào lấy bừa một cái sao? Lấy nhầm không sao chứ?…Kỳ Linh nhớ đến vẻ mặt vô cảm như tượng đá cuả Ngân Trần, bất giác thở dài.
“Lấy nhầm chắc chắn sẽ bị anh ấy châm chọc.”
Cậu gãi gãi tai, suy nghĩ mông lung mà quên mất một vấn đề cực kỳ quan trọng : Cậu sẽ ra khỏi đây thế nào?
Cứ mãi đăm chiêu trong dòng suy nghĩ, Kỳ Linh không cảm nhận được có một bóng dáng như ma mị lặng lẽ hiện ra trong bóng tối phủ đầy sương mù phía sau lưng mình.
***
Thành phố cảng Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
Như sao băng trên bầu trời rơi xuống mặt đất, khi những tia sáng chói lòa tan đi theo làn gió, Ngân Trần từ từ bước ra. Ngay khi đáp chân xuống đất, anh liền chạy đến chỗ tượng thần thứ mười bảy, bước chân vội vã tiến về phía trước mà không hề ngoái đầu lại, chỉ khẽ vung tay lên, “keng”, vách tường băng chui lên từ mặt đất, phong kín cửa vào lối đi.
Anh đứng yên trước quân cờ đi thông đến Đồi Hồn, khuôn mặt tái nhợt trầm mặc, giơ tay lên vuốt bề mặt tượng đá xù xì nhưng nó không hề phản ứng. Rất nhiều năm trước khi còn là Sứ đồ, anh đã vào Đồi Hồn để lấy hồn khí của mình rồi. Hiện tại, quân cờ này đã không còn bất kì tác dụng nào với anh nữa.
Cảm giác ngột ngạt khó thở đè nặng lên tâm trí Ngân Trần. Anh đứng lặng im, khuôn mặt tái nhợt chẳng có bất cứ biểu cảm nào.
Tường băng nơi lối vào nổ “ầm” một tiếng rồi vỡ vụn. Băng vụn bay đầy trời, Thiên Thúc U Hoa ung dung đi về phía Ngân Trần, bước đi uyển chuyển và kiêu ngạo, lạnh lùng như băng tuyết.
Cô ta hất khuôn mặt thiếu nữ rất đỗi yêu kiều nhìn Ngân Trần, làn da láng mịn xinh đẹp như cánh hoa thấm đẫm sương mai, vẻ mặt vô cùng kiêu căng. Cô ta lườm mắt nhìn Ngân Trần từ trên xuống dưới, lãnh đảm hỏi: “Mới vừa rồi có người vào lối đi này phải không? Sau đó thông qua tượng thần này biến mất à?”
Ngân Trần không trả lời, thậm chí cả thân thể cũng không cử động, như thể Thiên Thúc U Hoa không hề tồn tại. Sắc mặt anh đầy đau thương, thảng thốt nhìn xoáy sâu vào tượng đá.
Thiên Thúc U Hoa được nuông chiều từ bé, đã quen với việc một gọi trăm thưa chưa từng có ai dám phớt lờ lời nói của mình, nên sự im lặng của anh làm lửa giận trong cô ta bùng phát, “Tôi hỏi anh đấy!”
Nói xong liền vung tay, một cơn gió cuốn đầy băng vụn sắc bén cuộn lên từ tay cô ta tạt về phía Ngân Trần. Cơn gió thốc này chưa kịp chạm đến người anh thì đã đột ngột đụng phải vách chắn trong suốt rồi bật ngược lại. Thân thể Thiên Thúc U Hoa bị lực xung kích dội ngược trở lại đánh lùi về sau nhiều bước.
Ngân Trần từ từ quay mặt lại, nhìn thiếu nữ đang ngó mình với ánh mắt đầy phẫn uất không cam lòng, thậm chí có chút thù hằn. Đôi môi lạnh lùng của anh mấp máy, hỏi lại:”Cô là Sứ đồ à?”
Thiên Thúc U Hoa cắn chặt môi, nỗi ấm ức dâng lên trong lòng, cô ta khẽ gằn từng chữ: “Không liên quan đến anh.”
Thật ra dù cô ta vẫn tỏ vẻ mạnh miệng nhưng mới vừa rồi, Ngân Trần gần như không hề cử động mà đã phóng ra hồn lực mạnh kinh người , khiến trong lòng cô ta sớm hiểu, cấp bậc hồn lực của người đứng trước mặt cao hơn mình rất nhiều.
“Vương tước của cô lẽ nào không dạy cô lễ nghi cơ bản sao? Sứ đồ gặp Vương tước khác tuy không cần ngoan ngoãn như đối với Vương tước của mình, nhưng ít nhất cũng phải biết kính cần chào hỏi.”
Thiên Thúc U Hoa hừ mũi thờ ơ, vẫn đứng bất động.
Ngân Trần khẽ híp mắt, gương mặt lạnh lùng như băng tuyết thoáng ôn hòa. Anh nghĩ, có lẽ cô bé này chưa hề gặp mình, “Tôi là Vương tước cấp Bảy, Ngân Trần.”
“Chỉ là Vương tước hạng bét thôi, có gì ghê gớm đâu. Chờ mấy năm sau tôi trở thành Vương tước, anh cũng chỉ là lâu la xếp hạng dưới tôi mà thôi. Anh nên thừa dịp bây giờ còn có thể thì tranh thủ mà lớn lối vài năm đi!” Thiên Thúc U Hoa kiêu căng cười khẩy.
“Soàn soạt!” hai tiếng ma sát lanh lảnh vang lên, đồng tử Ngân Trần phóng nhãn lực, Thiên Thúc U Hoa bỗng khuỵu gối xuống đất. Đôi chân lập tức bị các tinh thể băng bám chặt và đông cực lại, đầu gối hoàn toàn mất tri giác, cả người cô ta quỳ sụp xuống.
Ngay lúc đó, một ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu Ngân Trần, anh nhanh chóng lao về phía Thiên Thúc U Hoa. Anh ngồi xổm xuống, giữ lấy bả vai cô ta, gương mặt ánh lên nỗi vui mừng như vừa phát hiện ra một điều gì đó rất trọng đại, Vẻ hứng khởi khó có thể che giấu trên khuôn mặt, anh trịnh trọng hỏi: “Cô đã từng vào Đồi Hồn lấy hồn khí chưa?”
Thiên Thúc U hoa cắn chặt răng, đôi mắt màu hổ phách long lên sòng sọc nhìn anh đầy căm phẫn và hoài nghi. Tại sao anh ta lại hỏi cô về vấn đề này?
Ngân Trần vung tay, băng trên đầu gối cô ta vỡ vụn. Thiên Thúc U Hoa đứng bật dậy vận khí công bay ngược về phía sau, đồng thời vung tay xuất chiêu. Trong không khí xuất hiện một đám mưa đan xen thành tấm màn, bay vun vút về phía Ngân Trần. Ngân Trần vung tay áo lên, tất cả giọt mưa bị đánh sang hướng khác, toàn bộ đều tạt vào vách tường. Trong nháy mắt, vách tường lập tức bị những giọt mưa ấy ăn mòn, chi chít lỗ hổng hiện ra, khói trắng có mùi chua bốc lên nghi ngút.
Ngân Trần cau mày, anh hoàn toàn không ngờ một cô gái xinh đẹp còn nhỏ tuổi nhường này lại ra tay độc ác như thế. Nhưng Ngân Trần không có thời gian quan tâm những thứ này. Anh đưa tay về phía Thiên Thúc U Hoa đang quay người chạy trốn về phía cửa, năm ngón tay xòe ra, tường băng đột ngột được dựng lên. Như ngọn núi sừng sững chắn đường lui của cô ta, băng thể rắn chắc nhanh chóng khóa kín lối đi chật hẹp, ma sát vào hai bên tường vang lên âm thanh sắc nhọn.
Mặt mũi cô ta trắng bệch nhìn Ngân Trần, “Anh muốn làm gì? Tôi là quận chúa của đế đô, cũng là Sứ đồ của Vương tước cấp Sáu. Nếu anh dám làm hại tôi, Vương tước cấp Sáu sẽ băm vằm anh thành vạn mảnh.”
Ngân Trần nhìn cô bé đang cố giả bộ trấn tĩnh nhưng thật ra gương mặt đã không thể che giấu được nỗi sợ hãi, trong lòng bất giác thở dài. Là Sứ đồ duy nhất có huyết thống hoàng thất, cô ta có tính cách ngang ngược, khinh thường tất cả mọi người như vậy cũng chẳng có gì lạ. Có lẽ cô ta được nuông chiều từ bé, bản thân sinh trưởng trong gia đình đế vương, không hề biết rõ thế giới hồn thuật thật sự phức tạp đến cỡ nào, cũng không hề biết thế gian lòng người hiểm ác ra sao.
Tuy nhiên, Vương tước của cô ta sẽ dạy cô ta tất cả những điều này. Nói cách khác là, có một ngày, cô ta sẽ phải chịu đau khổ, cho nên không đến lượt Ngân Trần quan tâm.
“Tôi sẽ không làm hại cô, tôi chỉ hỏi…” Ngân Trần đến gần nhìn thẳng vào mặt cô ta. Thiên Thúc U Hoa tỏ ra vô cùng gượng gạo trước ánh mắt nhìn xoáy thẳng và sâu hun hút của Ngân Trần. “Cô đã vào Đồi Hồn chưa? Cô có thể đi vào lần nữa không?”
Thiên Thúc U Hoa cắn chặt môi, không trả lời.
“Cô có thể đi vào lần nữa không?” Đôi mắt nóng bỏng sáng quắc trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Ngân Trần giống như hai ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm rét mướt.
***
Đồi Hồn, vùng biển Rannes, đế quốc Aslan phía Tây
Kỳ Linh bước từng bước chầm chậm, quan sát các loại hồn khí trên vách núi, quả là muôn hình vạn trạng, không biết nên chọn cái nào. Cậu đang nhìn một thanh kiếm bóng loáng như thủy ngân, bỗng nhiên sau lưng xuất hiện một luồng hồn lực sát khí áp người. Cậu giật mình quay người lại, bóng đen đổ ập đến, dây thần kinh cảm giác chưa kịp phản ứng thì một thanh kiếm to lớn từ trong bóng tối vung lên một nhát chém rất ngọt.
Kỳ Linh thét lên kinh hoàng rồi nhảy lùi về phía sau. Cậu quên mất rằng phía sau là vực thẳm không đáy, thế là hụt chân, cả người rơi xuống khoảng không đen ngòm.
Giữa không trung vang lên một tiếng nổ lớn, Nanh Thương Tuyết xuất hiện! Đôi cánh khổng lồ của nó chao liệng, dùng lưng đón lấy Kỳ Linh, nghiêng cánh bay vút lên rồi đáp xuống tảng đá chìa ra giữa không trung.
Kỳ Linh nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi cầm thanh kiếm to đứng trước mặt mình. Bất chợt cậu nghĩ đến chỉ có Sứ đồ mới có thể vào đây, vì vậy cậu lớn tiếng nói với đối phương: “Đừng ra tay, tôi cũng là Sứ đồ, không phải kẻ địch.”
Vẻ mặt đối phương vẫn đằng đằng sát khí nhưng đã khẽ hạ thấp thanh kiếm xuống.
Kỳ Linh thở phào, nằm vật xuống lưng Nanh Thương Tuyết, giọng nói vẫn còn run run: “Tôi tên là Kỳ Linh, là Sứ đồ của Ngân Trần – Vương tước cấp Bảy. Thật đấy! Tôi có tước ấn, có điều…không tiện cho cô xem…”
Chợt nhớ đến vị trí tước ấn của mình, mặt cậu chợt đỏ bừng. Đối phương cũng không hề đáp lại.
Kỳ Linh gãi gãi đầu, lúng túng nói: “Tôi thật sự không có ác ý. Tôi không cẩn thận xông vào đây, đang buồn rầu đây này.”
Trong bóng tối, đối phương từ từ đi về phía cậu. Ánh sáng bằng bạc trên người Nanh Thương Tuyết soi chiếu lên gương mặt cô ta. Thấy rõ là một gương mặt xinh đẹp và sắc sảo, nhưng vẻ mặt quá nghiêm nghị và lạnh nhạt khiến người khác cảm thấy khó gần. Nếu như phải miêu tả vẻ đẹp ấy bằng lời thì cô chính là đóa hoa sen nở rộ trên đỉnh núi tuyết, một vẻ đẹp nguyên sơ không cách nào chạm đến.
“Cậu không cần cho tôi xem tước ấn, tôi biết cậu là Sứ đồ, nếu không thì hoàn toàn không thể vào được đây. Tôi là Quỷ Sơn Liên Tuyền, Sứ đồ của Vương tước thứ Năm.” Áo choàng giáp và áo choàng sang trọng, xinh đẹp của cô đều loang lổ vết máu.
“Cô bị thương à?” Kỳ Linh leo xuống khỏi lưng Nang Thương Tuyết, nhìn cô hỏi.
“Nơi này hồn vụ rất đậm đặc, tôi đã khôi phục nhiều rồi.” Liên Tuyền trả lời.
“Ồ, cô cũng biết Hồn Vụ Hoàng Kim ư? Thần kỳ quá!” Kỳ Linh chân thành cảm thán, hoàn toàn không ý thức được mình vừa hỏi một câu chẳng khác nào “Ồ, cô cũng biết mặt trời mọc từ phía Đông à?”
Liên Tuyền nhìn cậu trai tuấn tú trước mặt, dường như cậu ta hoàn toàn không nhận ra được bản thân đã hỏi một câu hỏi ngu xuẩn đến cỡ nào. Cô cười khẽ, sự đề phòng dần dần được buông lơi.
Có thể Kỳ Linh cũng không biết được rằng, bẩm sinh con người cậu đã toát lên thần thái ôn hòa, bác ái, giống như một mùi hương thoang thoảng khiến người ta dễ dàng thân cận.
“Câu nói vừa rồi do không cẩn thận bị rơi vào đây là sao?” Liên Tuyền hỏi cậu.
“Vốn là Ngân Trần, à, Vương tước của tôi, tên là Ngân Trần, anh ấy nói với tôi là khoan hãy vào Đồi Hồn vì còn có rất nhiều chuyện chưa dặn dò tôi cho kỹ. Nhưng tôi bị một cô gái rất hung dữ đuổi theo, lúc chạy trốn đến quân cờ, sơ ý chạm vào… Sau đó thì ở đây. Ôi , ngay cả phải lấy hồn khí gì, tôi cũng chẳng biết nữa.” Kỳ Linh chán nản vuốt ve đám lông dài mềm mượt trên cổ Nanh Thương Tuyết, sực nhớ ra điều gì đó, “À đúng rồi, Vương tước của cô có nói cho cô biết khi đi vào thì nên lấy hồn khí gì không? Hay là nói Sứ đồ có thể tự mình tùy tiện chọn một cái là được? Nếu vậy, dù chọn sai tôi cũng sẽ không bị Ngân Trần mắng.”
“Dĩ nhiên không thể chọn tùy tiện. Tôi nhận được tin trắng bảo tôi vào Đồi Hồn lấy Sợi Xích Hồi Sinh.” Liên Tuyền nói.
“Tin trắng.. là gì?” Kỳ Linh xấu hổ hỏi.
Liên Tuyền nhìn chàng trai cao lớn đứng trước mặt mình. Cậu cứ như một người bình thường hoàn toàn không biết gì về thế giới hồn thuật cả, “Tất cả thông tin về thế giới hồn thuật trên lãnh thổ Aslan đều do tư tế Bạch Ngân ban bố. Ví dụ như ở đâu, khi nào sẽ xuất hiện hồn thú cao cấp; hoặc là nơi nào xuất hiện hồn thú lớn bạo loạn, vân vân… Tất cả tin tức đều thông qua Vương tước cấp Bốn truyền khắp cả nước. Dưới Vương tước cấp Bốn có vô số người đưa tin và rất nhiều cứ điểm rải khắp lãnh thổ tạo nên mạng lưới tên là Thiên Cách. Các cứ điểm lớn nhỏ phân bố rải rác trên toàn lãnh thổ Aslan là nơi mà Vương tước, Sứ đồ hay các nhà Hồn thuật thuộc hoàng tộc liên lạc và nhận tin tức.
Các tin tức cũng được phân chia cấp bậc. Tin tức mà các nhà Hồn thuật đều có thể biết được gọi là tin xanh. Còn tin tức có nội dung khai tử, như trừng phạt các thế gia hồn thuật làm phản, hay săn giết những nhà Hồn thuật nước khác có ác ý với lãnh thổ Aslan đều gọi là tin đỏ. Và cấp bậc cao nhất trong tất cả các tin tức chỉ truyền đạt cho Vương tước và Sứ đồ là tin trắng. Quỷ Sơn Phùng Hồn – Vương tước của tôi – nhận được tin trắng nói cho chúng tôi biết cần đến Đồi Hồn lấy hồn khí Sợi Xích Hồi Sinh mới ra đời.” Liên Tuyền nói đến đây thì ngừng lại, cau mày như đang suy tư điều gì đó, “Có điều gần đây, Vương tước cấp Bốn truyền tin có phần không chính xác cho lắm. Có những tin vừa mới nhận được không bao lâu thì lại truyền đến tin khác có nội dung hoàn toàn ngược lại. Hoặc là thỉnh thoảng sau khi nhận được một tin thì lại đột nhiên nói cho chúng tôi biết tin này mất hiệu lực. Chúng tôi cũng không hiểu dạo gần đây thế nào nữa…”
Kỳ Linh nửa hiểu nửa không nhưng cũng gật đầu, “À… Tôi hiểu rồi. Ôi, vậy là Ngân Trần còn chưa kịp nói cho tôi biết tin trắng thì tôi đã xông vào đây… Lần này thì tiêu đời rồi. Tôi hoàn toàn không biết mình phải lấy hồn khí gì.”
Liên Tuyền nhìn Kỳ Linh đang ủ rũ bằng vẻ mặt ôn hòa, cô hỏi: “Trên người cậu có quả cecila không?”
“Có!” Mắt Kỳ Linh sáng lên.
“Vậy cậu có thể nhỏ vào mắt, xem thử hồn khí nào ngưng tụ Hồn Vụ Hoàng Kim nhiều nhất thì chọn cái đó. Khi bản thân không biết rốt cuộc phải lấy cái nào thì ít nhất cứ chọn thứ mạnh nhất thôi.”
“Cách này hay đấy! Hì hì” Kỳ Linh phấn chấn hẳn lên.
“Vậy cậu hãy cưỡi hồn thú của mình đi theo tôi.” Sau lưng Liên Tuyền bỗng nổ tung ánh sáng trắng bạc, lông vũ bay lượn khắp xung quanh. Hồn thú Ám Sí cao lớn xuất hiện ngay sau cô giống như có một đôi cánh vừa được mọc ra từ đằng lưng, “May mà hồn thú của cậu biết bay, nếu không thật là bất tiện nếu muốn cùng nhau tác chiến.”
Kỳ Linh cưỡi lên lưng Nanh Thương Tuyết, ôm cứng chiếc cổ tráng kiện của nó, ra lệnh cho nó cất cánh. Hai hồn thú nhanh chóng bay lên, vẽ nên hai đường cong xinh đẹp màu trắng rồi mới bay vút về phía xa. Lông vũ trắng bay lả tả như tuyết rơi, từng tia sáng đan xen soi tỏ cả khe núi tối tăm.
Trong không gian tĩnh mịch mênh mông, hai hồn thú như hai ngọc đèn trời lơ lửng trong đêm đen, chậm chạp tiến về phía trước.
***
Thành phố cảng Rannes, đế quốc Aslan phía Tây
Lối hành lang sâu hun hút giờ này chỉ còn lại một mình Ngân Trần. Anh chậm rãi đi từng bước một ra ngoài. Dù vừa rồi anh đã làm một việc nhục nhã nhất từ trước đến nay, nhưng đó là cái giá cho việc Thiên Thúc U Hoa tiến vào Đồi Hồn tìm Kỳ Linh, nói cho cậu biết cách chính xác để rời khỏi nơi đó, anh cam tâm tình nguyện. Vì thế, không những chẳng hề tức giận , anh còn cảm thấy vui sướng khi hi vọng được thắp sáng. Những cảm xúc trên khuôn mặt anh làm cho người ta liên tưởng đến đỉnh núi tuyết dưới nắng trời rực rỡ, chẳng thể ngăn được dòng lệ vì xúc cảm. Thậm chí anh còn nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay, khẽ mỉm cười.
Khi anh sắp sửa ra khỏi lối đi hẹp, trên bầu trời xanh lam ngay phía sau bất chợt rơi xuống vài giọt nước màu đen, sau đó một màn sương u ám biến thành gió xoáy, xoay tròn rồi hạ xuống. Một thân hình cao lớn trong áo choàng đen đứng ngay sau lưng anh.
“Mới vừa rồi, anh hoàn toàn không cần phải làm đến mức như thế. Đối với một Vương tước, thật vô cùng nhục nhã.” Bóng đen nói với anh, giọng nói hồn hậu như tiếng kim loại.
Ngân Trần quay người lại, trước mắt anh là một người có vóc dáng cao lớn, cường tráng như một pho tượng chiến thần từ thời viễn cổ tràn đầy sức mạnh. Người kia khẽ cởi mũ trùm đầu xuống, để lộ ra gương mặt kiên nghị như đã trải qua nghìn năm gió tuyết nhưng sắc mặt lại tái nhợt một cách không hài hòa.
“Tôi là Vương tước cấp Năm, Quỷ Sơn Phùng Hồn. Quỷ Sơn Liên Tuyền Sứ đồ của tôi cũng ở trong Đồi Hồn. Nếu như may mắn, Kỳ Linh Sứ đồ của anh sẽ gặp được nó. Liên Tuyền là một người tốt bụng, nó nhất định sẽ giúp cậu ta.”
Ngân Trần gật đầu, hờ hững, “Nếu có thể gặp được thì càng tốt.”
Quỷ Sơn Phùng Hồn nói: “Cho nên hành động vừa rồi của anh hoàn toàn không cần thiết.”
Ngân Trần nhẹ cười, nét mặt như hồ thu lăn tăn gợn sóng dưới ánh mặt trời, “Đổi lại là Sứ đồ của mình, anh cũng sẽ làm vậy.”
“Quả thật tôi sẽ làm vậy.” Quỷ Sơn Phùng Hồn gật đầu, “Nhưng đó là vì Sứ đồ của tôi cũng chính là em gái ruột của tôi. Chúng tôi có quan hệ máu mủ.”
“Tôi không quan tâm Kỳ Linh có quan hệ máu mủ với tôi hay không hoặc là tôi quen biết cậu ấy bao lâu.” Vẻ mặt Ngân Trần hết sức nghiêm túc, “Chỉ cần cậu ấy là Sứ đồ của tôi, tôi là Vương tước của cậu ấy thì tôi có thể làm tất cả mọi thứ vì cậu ấy.” Anh nhìn Quỷ Sơn Phùng Hồn, “Cũng là Vương tước, lẽ nào anh còn không hiểu tình cảm giữa Vương tước và Sứ đồ sao?”
Nói xong, Ngân Trần quay người bỏ đi. Tính cách anh từ xưa đến nay không thích giao du nhiều với người khác cũng như không muốn chung đường với họ.
“Hiện tại, anh muốn đi đến Hành Lang Vực Thẳm sao?” Quỷ Sơn Phùng Hồn hỏi.
“Ừ, đến đó chờ Kỳ Linh ra khỏi Đồi Hồn.” Ngân Trần dừng bước nhưng không ngoảnh lại.
“Anh đã nói với cậu ta phải lấy hồn khí gì chưa?” Quỷ Sơn Phùng Hồn hỏi.
“Vẫn chưa.”
“Cho nên cậu ta không biết mình phải lấy Sợi Xích Hồi Sinh sao?”
Ngân Trần đứng yên bất động dưới ánh nắng, thật lâu sau mới chậm chạp quay người lại với tư thế rất quái dị. Ánh sáng rọi lên rìa áo choàng màu trắng sắc bén như lưỡi dao của anh, ánh lên sát khí, “Sao anh biết hồn khí của Kỳ Linh là Sợi Xích Hồi Sinh?”
Ngân Trần khép hờ mắt, gằn từng chữ. Tia sáng vàng óng như ẩn như hiện theo hoa văn mạch hồn toàn thân dần dần lan đến cổ anh.
“Thu hồi địch ý của anh đi, tôi không phải đến đây đối địch với anh. Tôi dẫn anh đi gặp một người thì anh sẽ biết tất cả chân tướng.”
“Chân tướng gì?” Ngân Trần hỏi.
“Chân tướng vì sao một tin trắng lấy Sợi Xích Hồi Sinh lại đồng thời gửi cho các Vương tước và Sứ đồ khác nhau.” Quỷ Sơn Phùng Hồn nhìn Ngân Trần không chớp mắt. “Cũng như chân tướng việc tôi và Sứ đồ của mình bị gã Vương tước Giết chóc U Minh truy sát.”
“U Minh?” Ngân Trần gật đầu trịnh trọng. “Nếu U Minh muốn giết anh, sao anh có thể sống đến bây giờ?”
“Tin rằng anh cũng có thể nhìn ra từ sắc mặt tôi, hiện giờ tình trạng thân thể tôi rất tệ, mất máu quá nhiều và nội thương trầm trọng. Đương nhiên những điều này đều là do gã U Minh ban tặng. Nếu không phải gã đó gặp một người khác lợi hại hơn, hiện tại tôi đã là người chết rồi.”
“Đừng nói đùa!” Đồng tử của Ngân Trần trở nên càng lúc càng nhỏ. “Người lợi hại hơn U Minh chỉ có đương kim Vương tước cấp Một mà thôi. Nhưng chúng ta đều biết từ lúc được phong Vương tước cấp Một, anh ta chưa từng rời khỏi Khởi Nguồn Tiên Tri, rời khỏi Tư tế Bạch Ngân dù chỉ một bước.”
“Cho nên tôi mới bảo anh đi với tôi gặp một người. Gặp được người đó thì anh sẽ biết cả thôi. Người này cũng đang ở Hành Lang Vực Thẳm. Dù sao anh cũng định đến đó không phải sao? Coi như là thuận đường đi, anh cũng đâu mất mát. Có đến hay không thì tùy anh.” Nói xong, Quỷ Sơn Phùng Hồn quay người bay vút lên trời.
Ngân Trần cúi đầu trầm tư chốc lát, sau đó nhảy phất lên tường cao hai bên, ánh sáng trắng cuộn xoáy nhanh chóng đuổi theo ánh sáng đen trên bầu trời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện