[Dịch]Tước Tích- Sưu tầm

Chương 12 : Chương 5: Hồn sương (1)

Người đăng: 

.
Đế quốc phương tây Á Tư Lam - Thành phố cảng Lôi Ân Thức dậy từ tản sáng, Kỳ Linh và Ngân Trần bắt đầu rục rịch lên đường, cùng nhau tiến về phía trước. Ngân Trần tản bộ nhìn có vẻ rất thoải mái, nhẹ nhàng nhưng trên thực tế tốc độ của y tựa như một cơn gió, Kỳ Linh phải gắng hết sức mới miễn cưỡng theo kịp. Sau khi rời khỏi khu rừng già bên ngoài trấn Phúc Trạch, Ngân Trần liền dẫn Kỳ Linh hướng thẳng về phía tây. Ban đầu Kỳ Linh có hơi ngờ ngợ, nhưng đoán rằng Ngân Trần có thể biết một con đường tắt nào đó nên cũng không buồn hỏi nhiều, mãi cho đến khi đột nhiên trông thấy một thành phố cảng trắng đến lóa mắt nằm ình ra phía trước, Kỳ Linh cuối cùng cũng không nhịn được thắc mắc: - Ngân Trần, chúng ta chẳng phải đến đế đô Các Lan Nhĩ Đặc hay sao? Các Lan Nhĩ Đặc là ở phía bắc lục địa cơ mà? Chúng ta đến thành phố cảng này làm gì? Gã vừa ngẩng đầu trầm trồ trước quần thể kiến trúc rộng lớn của Lôi Ân, vừa nhanh chân vượt lên đằng trước Ngân Trần. - Ta dẫn cậu đến đây là để lấy Hồn Khí thuộc về cậu. - Ngân Trần không quay lại, tiếp tục bước về phía trước. - Hồn khí á? Là thứ gì vậy? - Kỳ Linh lại trở nên bối rối. Gã thở dài, hiện bản thân mãi chẳng thể tường tận được cái thế giới Hồn Thuật này, vừa hiểu ra một thứ gì đó thì chớp mắt lại y như rằng có thêm một điều lạ lẫm khác xuất hiện. Hôm qua, gã vừa biết được Hồn Thú của mình, hôm nay thì hay ho rồi, lại nảy ra thêm một Hồn Khí, ngày mai không biết liệu có thêm một Hồn Áo, Hồn Giày, Hồn Đay Lưng gì nữa không... - Đó chính là binh khí riêng biệt mà chỉ một mình cậu có. Hồn Khí không phải là binh khí theo nghĩa thông thường, nó chỉ được sinh ra bên trong Hồn Mộ... - Xin hỏi cái Hồn Mộ này là... -Kỳ Linh có cảm giác não mình sắp thiếu oxy đến nơi. - Hồn Mộ là một hang động dưới biển sâu thuộc hải phận của Lôi Ân, hang động này đã tồn tại từ thời viễn cổ đến nay, cũng giống như sự tồn tại của các vị Bạch Ngân Tư Tế ở đế đô Các Lan Nhĩ Đặc, không ai biết nó xuất hiện từ khi nào. Hồn Mộ giống như một cơ thể mẹ khổng lồ thai nghén ra Hồn Khí. Nơi đó, rất nhiều những Hồn Khí mạnh mẽ đều giống như một loài thực vật mang trong mình sinh mệnh, mọc ra từ vách hang. Điểm khác biệt giữa Hồn Khí và binh khí thông thường ở chỗ, nó cũng giống như thân thể của Hồn Thuật Sư, vốn có sẵn đường mạch linh hồn. Hồn lực chảy dọc theo văn tự khắc trên Hồn Khí có thể sinh ra sức mạnh khủng khiếp, đồng thời Hồn Khí cũng dung nạp sẵn công năng của Hồn Thú, vì vậy, người sở hữu Hồn Khí chẳng khác nào có đến hai Hồn Thú. Nhưng chỉ có Sứ Đồ mới có tư cách tiến vào Hồn Mộ đi tìm Hồn Khí của mình, vậy nên cũng chỉ có Sứ Đồ và Vương Tước là sở hữu hai Hồn Thú mà thôi. Hơn nữa, một khi Sứ Đồ đã tiến vào Hồn Mộ rồi, cho dù là có thành công lấy được Hồn Khí mạnh mẽ hay không thì cả đời của người ấy cũng mãi mãi không thể trở vào Hồn Mộ lần nữa. - Lợi hại như vậy à? Thế so với Thương Tuyết Chi Nha của tôi hiện giờ thì sao? - Dung lượng của mỗi Hồn Khí đều khác nhau, Hồn Khí càng mạnh thì có thể thu nhận được Hồn Thú càng lợi hại. Thế nhưng Hồn Khí cũng cần sống nhờ trong thân thể Hồn Thuật Sư giống như Hồn Thú đầu tiên phải ký sinh ở tước ấn vậy, hồn khí cần có nhục thể Hồn Thuật Sư mới có thể khôi phục Hồn Lực. - Ngài nói... Mang vũ khí... bỏ vào trong cơ thể à? - Da đầu Kỳ Linh bắt đầu tê tê. - Phải! Cậu có muốn xem Hồn Khí của ta không? - Ngân Trần quay đầu lại mặt trơ trơ nhìn Kỳ Linh. - Không cần, không cần! Cảm ơn ngài! - Bụng dạ Kỳ Linh bắt đầu lộn mửa: - Ngài vừa bảo nơi đó ở đáy biển à? Vậy chúng ta đi bằng cách nào? Hay cần chuẩn bị một con thuyền lớn? Tôi phải nói trước cho rõ, tôi không có tiền đâu đấy... Ngân Trần hít sâu một hơi, xoay người sải bước bỏ đi mất... - Này... Xảy ra chuyện gì thế? - Kỳ Linh đứng trên con đường hẹp dài trước cổng vào, nhìn những vết nứt toe toét, những vệt lõm tạp nham, khắp nơi tung tóe đá vụn, cảnh tượng hết sức hỗn độn. Ngân Trần đứng nguyên tại chỗ không nói gì, ánh mắt y sa sầm trong bóng râm, bốn bề có thể mơ hồ cảm ứng được chút ít Hồn Lực còn sót lại chứng minh thời điểm đánh nhau diễn ra cách đây không lâu. Hơn nữa, dựa vào độ tinh thuần của phần Hồn Lực lưu lại đang trôi nổi trong không khí mà xét đoán, Hồn Lực này không đến từ Hồn Thuật Sư bình thường mà trình độ ít nhất phải ở mức Sứ Đồ hoặc thậm chí là Vương Tước. Vầng dương trên đỉnh đầu khiến cho mọi thứ trên con đường nhỏ đều được soi tỏ, trong ánh sáng phập phều nổi trôi những hạt bụi phấn và vụn đá tựa làn sương làn khói màu vàng. - Chẳng phải ngài bảo chúng ta sẽ đến đáy biển sao? Đi nơi này làm gì? - Kỳ Linh hỏi. - Bắt đầu đếm từ nơi này đến đúng tượng thần thứ mười bảy, chính là Kỳ Tử để vào Hồn Mộ. Kỳ Linh xoa xoa huyệt thái dương, mặt mày đau khổ: - Ngân Trần đại gia... cho tôi hỏi, cái 'Kỳ Tử' này lại là... Ngân Trần liếc mắt nhìn Kỳ Linh: - Kỳ Tử thật ra là một loại phương tiện vận chuyển đã được ếm sẵn Hồn Lực, thông qua phong ấn ngưng kết trên vật thể mà kết nối thông suốt thời không giữa hai địa điểm với nhau. Bề ngoài của Kỳ Tử trên lý thuyết có thể là bất cứ thứ gì, một hòn đá, một thân cây, một cánh cửa, một loại vũ khí, một tượng điêu khắc đều có thể trở thành Kỳ Tử. Kỳ Tử được phân bố ở mỗi địa phương trên đại lục Áo Đinh, riêng Kỳ Tử ở Lôi Ân là điểm nối kết đến Hồn Mộ. (chú: công năng từa tựa như “khóa cảng” trong Harry Potter vậy – dịch giả) - Ực... - Kỳ Linh ngước nhìn bức tượng xà nữ không có tròng mắt trên vách tường, khó mà tưởng tượng có thể thông qua chúng để đến một không gian khác. - Cậu đi đi. Chạm vào tượng thần thứ mười bảy! - Ngân Trần nói với Kỳ Linh. - Tôi? Tôi đi một mình á? - Kỳ Linh lắc đầu quầy quậy: - Không không không không, tôi không dám đâu... - Đương nhiên là một mình cậu. Lúc còn là Sứ Đồ ta đã đi qua nơi đó rồi, ta không có cách nào tiến vào đó một lần nữa. - Ngân Trần nhìn khu vực chật chội quanh co này, ánh mắt chìm vào bóng râm. Đế quốc phương tây Á Tư Lam - thành phố cảng Lôi Ân Kỳ Linh chăm chăm nhìn vào hàng tượng xà nữ âm u trước mặt, răng cỏ không ngừng va lập cập, chẳng tỏ dấu hiệu nào là chuẩn bị ra đi. Ngân Trần không thể không tiến đến tóm lấy cổ áo của gã lôi xềnh xệch khỏi bức tượng thần trước mặt. Kỳ Linh sau một hồi liều mạng vùng vẫy, biết không tài nào thoát thân liền chuyển sang công kích bằng lời lẽ: - Thả tôi xuống! Ngài kéo tôi như vậy có khác nào đang ăn hiếp một đứa trẻ đâu, làm tôi mất mặt quá đi mà! - Tôi cho ngài biết, tôi mới có mười bảy tuổi thôi, tôi sẽ còn lớn hơn nữa, ngài đừng có ỷ bây giờ cao hơn tôi nửa cái đầu thì có thể lôi tôi lên xuống như vậy! - Tôi cho ngài biết, tôi... ọc ọc ọc... Hiển nhiên, kết quả là cả một đoạn đường gã nôn đầy vụn băng, bị y kéo ra khỏi con đường chật hẹp mà đến trước một dịch trạm cỡ vừa, nom khá bắt mắt. Ngoài cửa dịch trạm có treo hai lá cờ trắng cùng hai ngọn đèn đồng được chạm trổ tinh xảo. Từ cánh cổng lớn đang rộng mở, có thể trông thấy một vài vị khách nhìn qua có địa vị không nhỏ đang ngồi uống trà bàn chuyện phím bên trong. Ngân Trần thả cổ áo Kỳ Linh ra, sau đó bước vào đại sảnh của dịch trạm. - Không phải ngài vừa bảo muốn tôi đi Hồn Mộ à, sao bây giờ lại đến quán trọ này? - Kỳ Linh bước theo, nêu thắc mắc với Ngân Trần lúc này đang dò hỏi chủ quán xem còn phòng trống hay không. - Chỉ còn lại một phòng mà thôi! - Chủ quán trỏ vào bảng thông báo bằng đồng đã cắm đầy thẻ sắt, chỉ còn dư lại một chỗ trống. - Không được! Phải có hai phòng! - Kỳ Linh nhìn một bên mặt lạnh lùng và hiên ngang như núi tuyết của Ngân Trần, mặt thoáng đỏ bừng lên. Gã úp úp mở mở, yêu cầu chủ quán: - Phải cho tôi hai phòng. Ngân Trần nhận lấy thẻ phòng mà chủ quán chuyển cho rồi xoay người đi lên cầu thang. Y không quay đầu lại, nói với Kỳ Linh ở phía sau một cách lạnh lùng: - Lên lầu! Bằng không ta lôi cậu lên. Kỳ Linh mặt mày thảm thiết, lót tót chạy theo y. Lúc vào phòng, Kỳ Linh trông thấy Ngân Trần cởi áo khoác ra treo trên giá đỡ cạnh thành giường, tiếp đó y lôi từ trong lớp áo ngực ra hai quả nhỏ xíu màu hoàng kim, thoạt nhìn giống như trái anh đào màu vàng. - Đây là thứ gì vậy? - Kỳ Linh bước đến quan sát thứ quả vàng tươi trong tay Ngân Trần. - Đây là quả của một loài cây tên gọi Hi Tư Nhã. Hi Tư Nhã là nữ thần ánh sáng trong truyền thuyết của Á Tư Lam, loại quả này lấy theo tên của bà ta, theo truyền thuyết là đôi mắt của nữ thần. - Ồ... Có phải ăn nó rồi thì Hồn Lực đột ngột tăng cao, nháy mắt là đạt đến cảnh giới lợi hại như các ngài hay không? Hồi nhỏ tôi nghe kể rằng luôn có một loại thuốc hay loại quả thần diệu như vậy! Kỳ Linh hai mắt sáng rỡ, mặt mày nghiêm túc chăm chú nhìn thứ quả màu vàng trong tay Ngân Trần, trên mặt hiện ra ba chữ "Đưa lẹ nào!" Ngân Trần sắc mặt lạnh như sương, ngửa tay cốc đầu Kỳ Linh một cái: - Cậu nghe cổ tích nhiều quá rồi. Nói xong, y bước đến giơ tay vin lấy cằm Kỳ Linh, kéo mặt của gã đến gần mình: - Cậu nhắm mắt làm gì vậy? Có bệnh hả? Ngân Trần đảo tròn mắt một vòng, nhìn gương mặt đầy khí khái đang nhắm tịt mắt, mặt đỏ tới tận mang tai của Kỳ Linh mà thở dài ngao ngán. - Phản xạ có điều kiện thôi mà! Hơn nữa, tôi làm sao biết được ngài muốn làm gì chứ? Kỳ Linh mở mắt ra, hàng mi chớp động lên xuống hệt như sợi lông vũ màu đen mềm mại. Ngân Trần nhìn gương mặt của Kỳ Linh cách mũi mình có vài thước mà ngẩn ngơ, trong đầu thầm nghĩ, không biết sau này lớn lên, có bao nhiêu cô gái sẽ bị khuôn mặt anh tuấn này làm cho chết mê chết mệt đây? Sắc mặt Ngân Trần hòa hoãn lại, nói với Kỳ Linh: - Mở to mắt ra, đừng cử động. Dứt lời, Ngân Trần cầm một quả Hi Tư Nhã đưa lên trên mắt Kỳ Linh rồi ngửa xuống đồng tử của gã vắt mạnh, lần lượt nhỏ vào đấy mấy giọt nước màu hoàng kim. Một thứ cảm giác vừa lạnh buốt vừa thoải mái như nước suối chảy vào hốc mắt Kỳ Linh, gã chớp chớp vài cái, lúc mở mắt ra thì trông thấy toàn thân áo trắng như tuyết của Ngân Trần giờ phút này được bao phủ trong một lớp bụi vàng trông như sương mù ở trước mặt. - Đây... Đây là... - Kỳ Linh giơ tay, vẫy vẫy vào lớp bụi vàng đang bay bồng bềnh xung quanh thân thể Ngân Trần, lớp bụi từ từ xao xát tản đi, trông vô cùng ảo mộng... - Đây chính là Hồn Sương Hoàng Kim... - Khuôn mặt Ngân Trần đột nhiên trở nên nghiêm nghị. Hệt như một vụ nổ không tiếng động, từ thân thể y phát tán ra một lớp sương mù màu vàng mãnh liệt như sóng biển, nháy mắt đã ngập tràn cả căn phòng. - ... Là thực thể của Hồn Lực chúng ta. Kỳ Linh đứng đờ người ra tại chỗ nhìn con sóng khổng lồ màu vàng đang không ngừng cuộn trào, tuần hoàn lưu chuyển khắp gian phòng. Ngân Trần vươn tay đẩy cửa sổ, chỉ ra bên ngoài bảo Kỳ Linh: - Cậu nhìn ngoài kia xem. Kỳ Linh dụi mắt, bước đến bên song cửa nhìn ra ngoài. Gã trợn tròn mắt, hoàn toàn không dám tin đây chính là thế giới mà mình vẫn đang sống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang