[Dịch]Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu - Sưu tầm
Chương 42 : Goyard tái hiện, phiền toái
.
“Ai! Mọi người có nghe chuyện toàn bộ người trong tiểu thôn trang bên cạnh mấy ngày trước bị vu nữ giết sạch không?!”
“Nghe nói đều chết do trúng kịch độc, vô cùng thê thảm a!”
“Còn có tất cả đều bị đào tim, thật đáng thương, không biết bọn họ sao lại chọc phải cái ma nữ kia!”
“Ai dám chọc vào vu nữ kia chứ, chỉ trách vận khí của bọn họ không tốt thôi!”
“Ai…”
Hiên Viên Địch nghe những người kia nói mà tay cầm đũa run run, một chút cũng không có khẩu vị ăn uống, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn về phía người nhất điểm cũng không bị ảnh hưởng thong dong đưa đồ ăn lên miệng mà mếu máo: “Hoàng tẩu! Sao người còn nuốt trôi?”
Thiên Thanh Hoàng kỳ quái liếc hắn một cái: “Vì sao ta phải ăn không vào?”
Hiên Viên Địch bị nghẹn, lập tức đổi đề tài: “Hoàng tẩu người nói xem, những người đó thật sự do vu nữ giết?”
Thiên Thanh Hoàng ngay cả mí mắt cũng không nâng: “Ta không phải nàng ta, làm sao mà biết được?”
Hiên Viên Địch: …
Thiên Thanh Hoàng buông đũa, tiếp nhận chén canh Hoan Lạc đưa đến, nào biết vừa mới uống vào miệng còn chưa kịp nuốt, ánh mắt chạm đến thân ảnh ở cửa mà ‘Phốc!’ một cái phun sạch lên sàn nhà.
“Khụ khụ khụ…” Thiên Thanh Hoàng bị nghẹn mãnh liệt ho.
“Tiểu thư làm sao vậy?” Hoan Lạc cùng Hoan Hỷ vẻ mặt sốt ruột, các nàng chưa bao giờ thấy Thiên Thanh Hoàng thất thố như vậy.
“A! Tiểu nha đầu vì thấy ta nên kích động sao?” Thanh âm này không phải của Goyard thì của ai?
“Tiểu thư!” Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc đã gặp Goyard, cho nên tất nhiên nhận được nàng ta, hai người lập tức đứng dậy đề phòng, lại bị Thiên Thanh Hoàng kéo xuống: “Ngoan ngoãn đợi!”
“Ha ha! Vẫn là tiểu nha đầu thức thời hơn!” Goyard hôm nay phá lệ không mặc trang phục “thông thoáng”, một thân trắng bạch từ đầu đến chân, rõ ràng là nhan sắc thanh lịch nhưng lại phát ra vài phần yêu mị.
“Đừng có gọi ta là ‘Tiểu nha đầu’ !” Xưng hô này nàng nghe không thoải mái.
“Ngươi vốn nhỏ tuổi hơn ta, gọi thế cũng đâu có sao?” Goyard ngả ngớn cười.
Thiên Thanh Hoàng hơi nhíu mày: “Ý của ngươi là ngươi đã già?”
“Ngươi…” Goyard lập tức tức giận đến mức nói không ra lời, hơn nữa còn không phản bác được.
Hiên Viên Địch nhịn không được cười khẽ, Hoàng tẩu đúng là phúc hắc a! Sao có thể nói với một đại mỹ nữ như vậy chứ!
“A! Tiểu thiếu niên này là ai a?” Goyard đem ánh mắt dời đến trên người Hiên Viên Địch. Goyard chính xác là một nhất đẳng đại mỹ nhân, hơn nữa lại có mị hoặc như có như không làm Hiên Viên Địch thất hồn đi lục hồn bán.
“Nàng ta là vu nữ, ngươi không muốn bị lấy tim thì đừng để bị mê hoặc!” Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng dội một chậu nước lên đầu hắn.
“Vu… Vu vu nữ…” Hiên Viên Địch sợ tới mức nhéo nhéo quần áo Hoan Hỷ.
Hoan Hỷ ghét bỏ hất tay hắn, tức giận hừ: “Đồ không có tiền đồ!”
Ô ô, hắn không muốn a! Cho dù không có tiền đồ, hắn cũng không muốn bị lấy mất tâm a!
“Yên tâm, có ta ở đây nàng sẽ không lấy tim ngươi!” Thiên Thanh Hoàng giải cứu hắn.
Ô ô, vẫn là Hoàng tẩu tốt nhất a!
“Ha ha! Ngươi khẳng định?” Goyard nhìn Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt thong dong, hỏi.
Thiên Thanh Hoàng mí mắt không nâng: “Ta chưa bao giờ biết chúng ta có thể ngồi chung một bàn?”
Nghe vậy, Goyard cười khẽ: “Chỉ có ngươi là không gạt được!”
“Bất quá ta có thể hỏi một vấn đề hay không?” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên nhớ tới một chuyện nên nhịn không được mở miệng.
“Ngươi hỏi đi!”
“Lần này ngươi theo cái kỳ quái gì vậy?” Nàng bắt đầu sợ nổi da gà rồi a =”=
Lời này của Thiên Thanh Hoàng làm Goyard lại nhớ tới hai xà bảo bối chết thảm của mình, nhất thời đau lòng than thở: “Ta cũng luyến tiếc đem bảo bối của ta lãng phí trên người ngươi lắm chứ, cho nên lần này không mang cái gì cả, bất quá cổ thuật của ta có thể triệu hồi độc vật trong phạm vi trăm dặm, mang hay không mang đều giống nhau thôi!”
Khóe mắt Thiên Thanh Hoàng giật giật, nàng ta có cả một đại quân độc vật đó a!
“Nói đi! Lần này tìm ta làm gì?” Thiên Thanh Hoàng tận lực khiến bản thân quên đi đám sinh vật lúc nhúc tùy thời tùy chỗ có thể bò ra lượn lờ.
“Vì án mạng thôn trang kia!” Lúc nói đến lời này, trong mắt Goyard hiện lên vẻ nhìn thấy con mồi.
“Chẳng lẽ không phải ngươi làm?”
“Ta dù muốn giết cũng sẽ không tìm loại người nửa điểm nội lực cũng không có!” Goyard khinh thường vẫy vẫy tay, giống như giết người bình thường sẽ hạ thấp thân phận nàng ta.
Thiên Thanh Hoàng lắc đầu, lập tức hỏi: “Vậy tại sao lại thấy hứng thú? Hay bởi vì người đã ra tay?”
“Người? Ai nói là người?” Goyard nhíu mày, mang vẻ mặt bát quái đến gần bên tai Thiên Thanh Hoàng: “Cơ mờ so với điều này, thật ra ta tò mò về bộ dáng chân thực của ngươi hơn!”
Thiên Thanh Hoàng nhíu mày không đáp, nàng ta tiếp tục nói: “Lần trước ta tuy đã nhận ra nhưng lại không ngửi rõ, còn lần này ta có thể xác định ngươi dùng dịch dung đan. Thật ra ta đang nghĩ, khuôn mặt của ngươi là xấu xí vô nhan hay là xinh đẹp thiên tiên? Không biết có thể xinh đẹp hơn ta hay không?”
Thần sắc Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng không đổi: “Ngươi không biết mình rất nhàm chán?”
Goyard nhún vai, bắn ra mị nhãn phóng điện giết người không đền mạng: “Ta không phải vì quá nhàm chán cho nên mới tới tìm ngươi sao?”
Giờ khắc này, Thiên Thanh Hoàng có một loại xúc động muốn đập chết người trước mắt…
Thiên Thanh Hoàng mặt lạnh đột nhiên nhanh chóng bắt lấy hai tay Goyard, dùng nội lực bức cổ độc trên cổ tay nàng ta trở về, sắc mặt vô cùng không tốt: “Ngươi dám động thủ với người bên cạnh ta? Có tin ta thật sự sẽ giết ngươi?”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng lại mang theo sát ý của Thiên Thanh Hoàng, Goyard biết mình đụng phải điểm không nên dụng, ngượng ngùng thu tay: “Ta chỉ đùa thôi mà.”
Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng liếc mắt một cái: “Lần sau nên đếm xem mình có bao nhiêu cái mạng trước khi đùa cùng ta!” Nếu không phải từ trước tới nay Goyard chưa từng thương tổn nàng, thì chỉ sợ giờ phút này nàng ta đã không thể đứng ở đây.
Dứt lời, Thiên Thanh Hoàng lập tức đứng dậy rời đi, Hoan Lạc cùng Hoan Hỷ nhanh chóng đi theo, Hiên Viên Địch thì từ lúc Thiên Thanh Hoàng nhấc chân đã muốn chạy như hồng thủy lướt qua.
Goyard nhìn bóng dáng rời đi của Thiên Thanh Hoàng mà mếu máo. Ban đầu nàng cảm thấy tiểu nha đầu này đùa rất vui, rất hợp khẩu vị, nhưng vì sao mới gặp một lần mà đã mất sạch hảo cảm, nhất là cái bộ dáng uy hiếp kia a, nửa điểm đáng yêu cũng không có! TT.TT
Ô ô, nàng chẳng muốn tiểu nha đầu kia đi chút nào! Đây là lần duy nhất trong nhiều năm qua nàng thật tâm muốn kết bằng hữu với một người a! Bất quá các nàng rất nhanh sẽ lại gặp, không phải sao?
Bỏ mặc Goyard ở bên cạnh ảo tưởng, Thiên Thanh Hoàng bên kia như dưới chân sinh ra gió mà bước đi sốt ruột vô cùng, cước bộ nhanh đến mức có thể vượt qua khinh công, làm Hiên Viên Địch nhìn mà líu lưỡi: “Hoàng tẩu đi nhanh như vậy làm gì a?”
Hoan Hỷ nhấc hắn lên chạy theo: “Tiểu thư ghét nhất là độc vật trùng trùng, mà vừa rồi tiểu thư mới đụng phải!”
Điều này Hiên Viên Địch cũng hiểu được, nhưng mà nhất thời lại á khẩu không há ra được… Người ta thì sợ Goyard, còn Hoàng tẩu của hắn chỉ đơn giản là chán ghét đám sâu bọ thôi sao?!……….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện