[Dịch]Tung Hoành Dị Thế - Sưu tầm
Chương 22 : Lam Tiên Thảo
.
Lạc Tử Băng lười biếng nằm dài trong ôn tuyền, nàng đã tu luyện một tuần rồi. Tại sao vẫn chưa thể đột phá? Lạc Tử Băng tâm tình không vui ngồi nghịch nước. Nhưng mà nàng có nghĩ rằng người ta tu luyện mấy năm cũng chỉ sợ là không được như nàng, nàng còn ngồi đây than trời trách đất là sao?
Tiểu Lang đầu đầy hắc tuyến nhìn tiểu cô nương trong ôn tuyền, thở dài một cái rồi thầm than với trời. Tại sao chủ nhân của bọn hắn đã khủng bố còn biến thái? Có đứa trẻ nào chỉ mới mười tuổi đã đạt tới Cửu Hoàng Thập Cấp, chưa tính còn là Thập Nguyên Tố, lại song song lên cấp. Tiểu Hồ thì vỗ vai an ủi vị huynh đệ của mình rồi đưa mắt nhìn Lạc Tử Băng đang nhắm mắt dưỡng thần trong ôn tuyền. Vì Lạc Tử Băng nói trong ôn tuyền rất dễ hấp thụ nguyên khí nên ngày nào cũng phải ngâm tới hai canh giờ.
Lạc Tử Băng lười nhác ngả mình vào một tảng đá to, mái tóc đỏ thẫm như máu dính nước dán chặt vào khuôn mặt và cơ thể, làm đường cong cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện sau làn sương mờ ảo. Bộ bạch y mỏng trên người dính chặt vào cơ thể lộ ra đường cong hoàn mỹ, làn da trắng nõn nhẵn nhụi không tì vết ửng hồng vì làn nước, vài giọt nước đọng trên làn da tựa như hạt sương sớm tinh khiết. Khuôn mặt bị làn sương che khuất nhưng càng thêm mông lung huyền ảo, đôi môi đỏ mọng ướt ái mà kiều diễm, hé mở như đóa hoa phù dung trong mưa. Cái mũi thon cao lộ ra sự ưu nhã khí thế làm nổi bật mày lá liễu mi thanh mục tú. Gò má có chút đỏ làm khuôn mặt càng thêm yêu mị quyến rũ động lòng người, hương thơm nhàn nhạt làm lòng người say mê lan tỏa, nhẹ nhàng không dồn dập nhưng lại chứa biết bao nhiêu phong tình và dịu dàng. Đôi tử mâu như nguyệt mi tinh nhãn lấp lánh tinh quang, lại ẩn chứa sự nhu hòa mà cũng ương bướng.
"Băng nhi, ta có cách giúp muội lên Thập Hoàng Nhất Cấp đấy" Tiểu Hồ tươi cười, khuôn mặt vốn yêu mị của hắn giờ lại dịu dàng mà hòa nhã vô cùng. Đôi lam mâu mị hoặc lòng người lóe lên vài tia sáng nhu hòa khả ái.
"Ân?" Lạc Tử Băng nhẹ giọng nói, giọng nói trong veo như tiếng chuông làm lòng người ngứa ngáy, tựa như một viên đá gợi lên sóng ngầm trong lòng mỗi người
"Muội biết Lam Tiên Thảo mà đúng chứ? Vừa vặn nó sẽ nở vào hai ngày nữa. Có nó chắc chắn sẽ tu luyện được rất nhanh" Tiểu Hồ cười nhạt xoa tóc Lạc Tử Băng, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt đang rất ngạc nhiên của nàng mà trong lòng sinh ra cảm giác gì đó rất uy dũng mà vinh quang
"Thật sao? Vậy thì tốt quá!" Lạc Tử Băng cười vang dội, khuôn mặt nhỏ nhắn vì cười mà đỏ bừng đến phong hoa tuyệt đại. Tiểu Lang ai oán liếc Tiểu Hồ một cái, không phục ngồi mè nheo
"Rõ ràng là ta phát hiện trước, tại sao con hồ ly như ngươi lại đi tranh công của ta?" Lạc Tử Băng nghe xong thì cười càng thêm to, tại sao không ai nói cho nàng biết Ma Thú của nàng lại có cái bản tính trẻ con hay dỗi hờn như vậy cơ chứ?
"Lang ca rất giỏi! Vì vậy nên đừng mè nheo với Hồ ca nữa được không? Tí nữa Lang ca dẫn muội đi là được mà" Lạc Tử Băng bắt đầu hành trình dỗ dành con nít của mình, nàng vừa dụ dỗ mà vừa tươi cười ngây thơ, thật sự rất là giống mấy tú bà ở kĩ viện đi lừa con gái nhà lành nha! Nàng rất ngây thơ nga!
"Hảo hảo!" Tiểu Lang nghe xong thì tươi cười sáng lạn, Tiểu Hồ bĩu môi khinh thường, đây là Lang Xích khát máu trong truyền thuyết sao? Giờ có khác trung khuyển đâu cơ chứ? Mà Tiểu Lang chỉ đối với chủ nhân của hắn mới như vậy, chứ đích thật hắn là một con Ma Thú cuồng sát vô cùng, bộ dáng mỹ nam ma mị bây giờ của hắn tuyệt đối hợp với tính cách của hắn
Tiểu Lang là một nam tử với mái tóc đen dài được buộc cao ngạo nghễ, đôi con ngươi màu đỏ tươi như máu mang theo sự cuồng vọng và tàn nhẫn, khuôn mặt mang theo nét tà mị tựa như Tu La nhưng vẫn không giảm đi nét tuấn mỹ. Tiểu Hồ lại là một nam tử mang theo nét yêu nghiệt và quyến rũ, con ngươi màu lam mang theo nét chín chắn nhưng cũng phong hoa, lại có chút ranh ma mà khó lường. Mái tóc màu lam được thả phủ trên bờ lưng hoàn mỹ, một số che đi bờ ngực trắng nõn của hắn.
"Này, Băng nhi không thể bỏ ta lại nha!" Tiểu Hồ cũng không trách mình mặt dày mà bám dính lấy Lạc Tử Băng, nàng chỉ còn biết thở dài ngao ngán
"Được rồi, nhưng hai huynh phải dịch dung cho muội. Không thể đi lừa con gái nhà lành được" Lạc Tử Băng nghiến răng câu cuối, hai tên nào đó chỉ nhún vai tựa như mình rất vô tội.
"Nhưng ta có một thắc mắc, không phải rằng nhân loại thường nói toàn hệ nguyên tố tu luyện sẽ rất cực sao? Vậy sao ta thấy muội an nhàn còn hơn cả nhân loại?" Tiểu Lang gãi đầu hỏi, khuôn mặt có chút ngờ vực
"Bởi vì vốn chưa có ai toàn hệ nguyên tố, vì vậy nên họ không biết. Không thể trách muội được" Lạc Tử Băng nhún vai vô tội nói. Còn Tiểu Lang thì lầm bầm "Nhân loại đáng chết! Ai nói toàn hệ nguyên tố là phế vật, cả đám các ngươi mới là phế vật. Băng nhi mới là thiên tài, một ngón tay cũng đè bẹp được các ngươi..." Còn Tiểu Hồ thì nhịn cười đến vai run lên
Lạc Tử Băng cầm lấy vài viên linh đan dịch dung, Tiểu Lang và Tiểu Hồ dù có chút không vui vẫn ngoan ngoãn nuốt linh đan. Màu tóc và màu mắt của bọn hắn dần chuyển sang đen tuyền, riêng Lạc Tử Băng không nuốt, nàng chỉ khống chế nguyên khí ổn định để mái tóc trở thành màu đen rồi đeo mặt nạ ngân sắc lên. Dù rằng đã đeo mặt nạ nhưng chỉ che được nửa mặt trên, lộ ra đôi môi đỏ tươi phấn nộn. Lại tăng thêm mấy phần thần bí và quỷ dị. Còn Tiểu Hồ và Tiểu Lang khuôn mặt vẫn yêu mị như cũ, Lạc Tử Băng thay bộ bạch y mỏng thành một bộ nam trang màu xám thêu chỉ bạc. Rất hợp với phong cách soái ca tuấn tú lãnh khốc nha!
Lạc Tử Băng còn tiện tay lấy thêm một cái chiết phiến màu ngân sắc, thoạt nhìn bình thường nhưng bên trong chứa rất nhiều ngân châm và cơ quan, chiết phiến này cực kì sắc bén và rắn chắc đấy nha! Tiểu Hồ nhìn nàng đang vô cùng hưng phấn vì sắp được nhặt bảo vật thì tâm tình cũng tự dưng tốt lên, chỉ là hắn không biết rằng nàng biết dùng cơ quan?
"Loan tỷ, nhờ tỷ vậy!" Lạc Tử Băng cười rồi dẫn ba người là Tiểu Lang, Tiểu Hồ và Tiểu Loan ra ngoài. Tiểu Loan là một con đại bàng toàn thân màu tím đen, sải cánh so với phượng hoàng thì rộng hơn, tốc độ thì nhanh hơn một chút. Toàn thân Tiểu Loan to lớn sải cánh lại trông vô cùng uy dũng, Lạc Tử Băng cùng Tiểu Lang và Tiểu Hồ an vị trên lưng Tiểu Loan, Tiểu Loan thì theo sự chỉ dẫn của Tiểu Lang mà bay. Mà trong lòng của nàng cũng vô cùng vui vì mình vẫn còn tác dụng, Băng nhi không có quên nàng a!
Lạc Tử Băng thì như suy nghĩ gì đó, mở miệng hỏi "Quanh đó có phải hay không là địa phận của người khác?" Tiểu Hồ cũng chỉ nhàn nhạt nói "Hình như là Long Tịnh Các, một tổ chức sát thủ đánh thuê tự do"
Lạc Tử Băng cười nhạt "Nếu vậy thì chắc hẳn họ giữ rất kĩ" Vì Lam Tiên Thảo là một loại thảo dược sinh trưởng trong hàn băng ngàn năm, nó là một loại hoa có năm cánh, mỗi cánh làm bằng thủy tinh chứa Băng nguyên khí vô hạn, nhưng nó ba trăm năm mới lớn, ba trăm năm thì mới nở hoa, mà nó nở trong một ngày rồi lại héo, vì vậy nên Lam Tiên Thảo là thảo dược cực kì trân quý, đến Lạc Tử Băng cũng vô cùng kích động khi nghe rằng Lam Tiên Thảo sắp nở
"Nếu Băng nhi đã muốn, chỉ sợ bọn họ không thể giữ, còn tổn thất rất nhiều" Tiểu Lang nhếch môi vô cùng khinh bỉ, hắn hiểu rõ tính cách của nàng nha! Nàng đã thích và muốn thứ gì là phải có trong bằng được, vì vậy nên chỉ có thể ngoan ngoãn mà dâng bằng hai tay, còn chống đối e rằng sẽ không có kết quả tốt!
"Nếu có thể thu phục thì thật tốt nha!" Tiểu Loan cũng hảo tâm góp ý, mà ý kiến này khiến Lạc Tử Băng bỗng cười man rợ, mặc dù khuôn mặt đã bị che lấp nhưng biểu tình vô sỉ vẫn thể hiện rất rõ nha!
"Triệu Hồi Sư triệu hồi ra Thần Thú, chắc là đủ dọa người rồi, ha ha ha" Lạc Tử Băng tiếp tục cười man rợ, làm trái tim nhỏ bé của ba cái đầu Ma Thú kịch liệt run rẩy, chủ nhân...người thật bưu hãn! Còn mấy Thần Thú bên trong Hỏa Ngục giới cũng bắt đầu lạnh sống lưng...Mà hình ảnh một con chim to lớn uy dũng mang theo ba nam tử tuyệt sắc, tuyệt đối làm người khác lắp bắp, vì con chim ưng đó là Linh Thú Cấp Cao! Vì không ai dám nghĩ rằng Ma Thú sẽ quy thuận nhân loại nên chắc chắc họ chỉ nghĩ đó là Linh Thú mà thôi. Dù sao thì Tiểu Loan cũng đang ở dạng Linh Thú được không?
"Này, tại sao mấy ngày nay ta thường thấy Linh Thú Cấp Cao như vậy?" Mỗ nam đang ngồi uống rượu thì ngạc nhiên hỏi mỗ nữ
"Hừ! Ngươi hỏi ta làm gì? Không phải ngươi mới thấy một phượng hoàng mấy tuần trước sao?" Mỗ nữ hừ lạnh
"Nhưng hình như là cùng một người, mặt nạ ngân sắc đó!" Mỗ nam dụi dụi mắt bất mãn nói
"Ngươi nghĩ có ai có bản lĩnh mà có nhiều Linh Thú vậy sao?" Mỗ nữ tiếp tục hừ lạnh
Lạc Tử Băng tâm tình đang cực kì vui vẻ, ngâm nga vài khúc nhạc, làn gió thổi mái tóc đen dài lướt qua, khung cảnh có biết bao nhiêu hữu tình? Nàng cười nhạt, tới khi nào nàng mới gặp lại bọn hắn? Tới khi nào nàng mới có đủ thực lực để lấy lại những gì đã mất? Tiểu Lang bỗng la to một tiếng, kéo lại tâm tình đang lơ lửng của Lạc Tử Băng, nàng nheo mắt nhìn một đỉnh núi tuyết.
"Loan Loan! Để bọn ta ở ven rìa đi, không thể làm kinh động đến những nhân loại kia" Tiểu Hồ yêu mị cười, khuôn mặt như hồ ly tinh mị hoặc chúng sinh nhưng toát lên vẻ trầm ổn.
Tiểu Loan hừ một tiếng rồi ngả mình tới một chỗ khuất, ba người hoa hoa lệ lệ nhảy xuống. Tiểu Loan vào bên trong Hỏa Ngục giới để mặc cho ba thân ảnh hiên ngang kia. Lạc Tử Băng nói nhẹ nhàng như gió thoảng
"Hình như có thật nhiều người đến nga!" Lạc Tử Băng nhìn đoàn người đang cư ngụ dưới chân núi, thật nhiều nha! Nơi đây cách Sơn Ngọc Thành không xa, giờ thì nàng hiểu tại sao dạo này Sơn Ngọc Thành lại đông đúc như vậy rồi. Nào là công hội lính đánh thuê, công hội luyện đan, công hội thuần thú sư, còn có cả người trong giang hồ và một số môn phái, chỗ nào cũng ít nhất trên bốn mươi người. Cũng thật hoành tráng nha!
Tiểu Lang vô cùng khinh thường liếc mắt nói "Muốn tranh với Băng nhi? Cũng phải xem có bản lĩnh không đã" Lạc Tử Băng cũng chỉ cười nhạt nói, tuyệt không có thêm biểu tình gì thêm "Đi thôi, chúng ta không thể đứng như trời trồng ở đây" Mà Lạc Tử Băng lại trông thấy đám người Tư Doãn mà nàng gặp cách đây không lâu, bật cười vì cái duyên phận trùng hợp này, nhưng nàng sẽ không để Lam Tiên Thảo cho bọn họ đâu, thứ đó là...của nàng!
Mà sở dĩ nàng lấy tên Xích Dạ thì chắc còn phải để đám người họ tự mình tìm hiểu. Nhưng mà cũng chỉ là trong lúc chán chường mà nghĩ ra thôi, chứ nàng đâu thể nói ra họ của mình được! Tiểu Lang nhìn theo phương hướng của Lạc Tử Băng thì thấy lẫn trong dòng người, một nhóm nam thanh nữ tú có vẻ có thực lực thì hơi liếc mắt với Tiểu Hồ, Tiểu Hồ cũng chỉ nhún vai nói
"Băng nhi không có phá hư chỗ này là may rồi, đừng nhìn ta như thể Băng nhi sắp bắt hết nam nhân trong thiên hạ đi" Tiểu Hồ vô lại cười làm Tiểu Lang nghẹn họng rất muốn rống mà không dám. Hắn không có ý gì đâu nha! Hắn chỉ tò mò thân phận của đám người đó thôi được không? Mà Lạc Tử Băng nghe xong cũng cười vô lại
"Hai huynh nghĩ bộ dáng này của ta có phải hay không sẽ làm đoạn tụ? Còn là siêu cấp đáng yêu thụ đó nha! Thẳng cũng thành cong nga! Không tệ không tệ, ha ha ha" Lạc Tử Băng còn phối hợp với nụ cười siêu cấp vô sỉ làm Tiểu Hồ và Tiểu Lang bất giác rét run, đừng nói là nàng...định làm thật đó?
"Muội chỉ giỡn thôi, không phải muội có mấy ca ca siêu cấp mỹ nam rồi sao? Ha ha ha" Lạc Tử Băng tiếp tục trưng bộ mặt lưu manh đi hái hoa tặc, chỉ là khí chất thanh lãnh thần bí chỉ làm nàng trông yêu mị mà cuồng vọng hơn thôi. Mà vừa vặn Tư Doãn vừa nhìn sang, đập vào mắt hắn là ba nam tử vô cùng anh tuấn, mỗi người đều mang khí chất cuồng vọng vô cùng. Nhưng đặc biệt thu hút hắn là nam tử đeo mặt nạ. Nam tử đeo mặt nạ vẫn luôn đọng lại trong tâm trí hắn với sự sùng bái không nguôi, nam tử vẫn đeo chiếc mặt nạ đó, vẫn là khí chất kiêu ngạo đó. Nhưng bây giờ lại cười đến phong hoa tuyệt đại, không khỏi khiến hắn có chút sững sờ.
Lạc Tử Băng nhìn sang đỉnh ngọn núi, ngọn núi này cần phải đi qua một khung rừng đầy sương mù với nhiều Linh Thú, khi lên đỉnh núi còn phải chịu đựng sự rét lạnh và biết bao nguy hiểm? Thật thú vị! Không hổ là Băng Tuyết Sơn!
Tư Doãn định tiến lại nhưng nhớ gì đó chỉ đành đứng đó nhìn bóng hình với chiếc mặt nạ ngân sắc, hình như Xích Dạ cũng muốn Lam Tiên Thảo? Nhưng mà Dạ công tử chắc chắn sẽ phải đối đầu với rất nhiều người, rốt cuộc Dạ công tử thực lực sâu bao nhiêu? Và hai nam tử bên cạnh Xích Dạ là ai? Mỗi người đều là một tuyệt giai nhân mà biết bao nữ tử trong thiên hạ hâm mộ. Lạc Tử Băng nhìn Tư Doãn thì cười mỉm, mấp môi nói vài câu nhưng Tư Doãn dường như nghe rất rõ
"Lại gặp rồi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện