[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 9 : – tiết 1 Khúc dạo đầu

Người đăng: Mr.Lookluck

Thành Panne vốn là một pháo đài của tỉnh Đỗ Toa – đương nhiên không thể so sánh với pháo đài Wallen đệ nhất đại lục. Các công sự phòng ngự đều đơn giản hơn rất nhiều, nhưng đã là một tòa thành thì những chỗ quan trọng như tường thành và kênh đào bảo vệ quanh thành cũng phải có. Tuy vậy, tường thành dầy nhưng không cao, còn hào nước quanh thành thì trẻ con cũng chả chết đuối được. Trong cuộc nội chiến Viễn Đông, quân Viễn Đông nguyên bản đóng ở đây khi tận mắt cảnh tứ bề bạo loạn đã chủ động bỏ nó, ngay cả cư dân trong thành cũng chạy sạch. Do vậy tòa thành này đã nhiều lần đổi chủ. Các lộ quân của phản quân Viễn Đông cũng từng đóng quân tại đây, biến nơi này thành căn cứ để tiến hành tấn công bộ tư lệnh của tỉnh Ylibate. Rồi không lâu sau, Minh Huy thống lĩnh quân Cờ Đen đoạt lại, biến nó thành căn cứ hậu cần của quân thảo phạt, tàng trữ một lượng lớn vật tư quân dụng. Sau đấy thì đến lượt quân đội Ma tộc nghênh ngang tới biến nơi đây thành một dạng “dịch trạm”, là nơi dành cho các lộ quân đoàn Ma tộc nghỉ ngơi khi hành quân từ hậu phương vương quốc ra tiền tuyến Wallen. Còn chủ nhân mới nhất hiện giờ của tòa thành là Sterling, thống lĩnh quân Trung Ương. Nếu như tòa thành này có thể có tri giác thì ắt hẳn nó cũng sẽ cảm thấy rất tự hào. Bởi ngôi thành tầm thường nhỏ bé thuộc một tỉnh biên giới sau này sẽ đi vào sử sách với cái danh vĩ đại “Cuộc chiến bảo vệ thành Panne”, một cuộc chiến đang thu hút toàn bộ sự chú ý trên đại lục. Bởi vì quân đoàn Ma tộc của Thân vương Caton đến vừa kịp lúc, kịp phong tỏa bờ tây sông Hôi Thủy. Trong tình huống này quân đoàn quân Trung Ương nếu muốn vượt sông để tiếp tục rút lui về phía tây là điều không thể. Để tránh việc dừng quân ở bình nguyên khiến lâm vào tình thế nguy hiểm tứ bề thọ địch, Sterling lại phải rút quân về thành Panne, gấp rút chuẩn bị cho chiến đấu, nhanh chóng gia cố lại tường thành, đào kênh bảo vệ quanh thành sâu thêm để chờ đợi thời khắc quyết định sắp đến. Chiều ngày hôm đó, từ phía tây sông Hôi Thủy bắt đầu xuất hiện một quầng đen lớn. Toàn thành lập tức vang lên tiếng cảnh báo cùng tiếng kèn thúc quân. Kỵ binh lên ngựa, bộ binh lên tường thành, người người đều vào vị trí của mình. Phía trước thành yên lặng như tờ, chỉ có tiếng gió thổi lá cờ đại tung bay phần phật. Binh mã quân địch dần dần tiến đến, đến giờ thì bằng mắt thường cũng thấy rõ được. Đây là đệ nhất lộ quân của Ma tộc, bọn chúng trang bị trường cung, trường thương, đao kiếm, sau khi vượt qua sông Hôi Thủy thì tập hợp lại và triển khai thế trận mới hình vòng cung vây quanh thành Panne từ phía tây. Quân Ma tộc như mây, núi đao rừng kiếm san sát nhìn như một mảng rừng rậm. Vô số lá đại kỳ phấp phới rợp trời kín đất ở phía tây, nhưng đây vẫn chưa phải quân chủ lực của liên quân Ma tộc với phản quân Viễn Đông mà chỉ là đội tiền trạm gồm mười vạn quân Ma tộc cùng với binh sĩ Seneiya để do thân vương Ma tộc Caton thống lĩnh. Khi còn cách thành 3km thì quân địch dừng lại đóng quân, có thể thấy rõ được quân Ma tộc miệng nhe nanh, mặt mũi dữ tợn. Mười mấy kỵ binh Ma tộc ruổi ngựa đến gần thành khoa chân múa tay, gào thét dọa nạt, tay vung quỷ đầu mâu. Một kỵ binh xuống ngựa quay về thành nói líu lo, về phần bọn hắn nói gì – Tử Xuyên Tú nghe rất rõ nhưng gã không định thuật lại. Đám kỵ binh cũng rất cẩn thận khi không tiến vào tầm bắn của cung thủ trên thành. Khi màn đêm buông xuống nhưng bầu trời cũng không đen kịt, bởi vì hết thảy xung quanh thành Panne từ thôn xá, tới trang viên, phàm là mắt thường có thể nhìn thấy được đều bị một một lửa thiêu rụi. Khói đen hừng hực, ảnh lửa ngút trời, nhuộm hồng đám mây buổi chiều tối. Đàn chim trong rừng bị chấn kinh tán loạn bay lên, quay đi quanh lại xao xác không ngớt. Toàn bộ rừng cây cận thành đều đã bị chặt sạch, vừa là chuẩn bị cho việc tấn công trong tương lai mà cũng là để xây dựng doanh trại của Ma tộc. Quân đội của Caton thân vương làm việc suốt đêm, đốt lên vô số cột lửa, đại doanh đèn đuốc sáng choang, tiếng búa đinh đinh đang đang vang dội tới tận sáng hôm sau, rừng cây dưới thành đã trở thành một bãi đất bằng trọc lốc, còn trên khu đất trống ngoài năm dặm nổi lên hình hài của một tòa thành gỗ nho nhỏ, tuy quy mô vẫn không bằng thành Panne, nhưng công trình cấp tốc và hiệu suất của quân đội Ma tộc vẫn không thể không kinh thán. Sterling cấm chỉ không cho quân đội xuất kích, để mặc cho quân tiên phong của Ma tộc hoàn thành nhiệm vụ. Sau một đêm, hậu quân Ma tộc không ngừng lục tục chạy tới. Cánh thứ hai, cánh thứ ba, cánh thứ mười, cánh thứ một trăm liên tiếp xuất hiện không ngừng, phía trên vệt đen nơi đường chân trời xuất hiện vô số những cây đuốc hợp thành một quầng sáng, cái quầng sáng này càng ngày càng dài, càng ngày càng gần những vẫn chưa nhìn thấy phần đuôi của nó, vẫn chầm chậm kéo xa tới tít tận chân trời, vô số điểm sáng lấm tấm như sao trời, cuối cùng nhập vào như sông lớn hòa vào biển rộng, vô số điểm sáng này hết thảy đều tụ tập ở dưới thành Panne, kết thành đại dương mênh mông một mảnh. Khi ánh bình minh chiếu rọi đủ để có thể thấy được rõ ràng, lúc này trông địch quân mà giật mình: nó đã không còn ra một trận hình gì nữa. Trong đám sương sớm, vô số đoàn đội binh mã chen chúc sắp hàng, khó có thể còn phân biệt được đội nào vào với đội nào. Các đội ngũ tập hợp là những đoàn ngựa người liên miên bất đoạn, nổi lên như một mảnh đen kịt mà mắt thường không cách nào thấy được điểm cuối. Đám binh mã chi chít này tựa nhưng một tòa núi lớn nguy nga và uy áp chầm chậm sải chân dịch chuyển tới dưới thành Panne, tòa bộ tòa thành, doanh trại đều dưới áp lực trầm trọng mà rung lên run rẩy. Binh sĩ vương quân nín hơi tĩnh khí quan sát quân dung cường thịnh của địch quân, tim đập thình thịch bởi khuôn mặt địch quân dữ tợn đáng sợ, quân số nhiều như lá rừng, đơn giản là một mảnh đại dương mênh mông vô hạn, còn trên bầu trời của đại dương này lại là một đám mây rợp trời cờ xí đang lay động, trong tầm mắt của mọi người đều là đầu người chen chúc. Từ khi khai chiến tới nay, đây là trận quyết đấu lớn nhất giữa nhân loại và Ma tộc, lần đầu tiên đệ nhất danh tướng đánh đâu thắng đó nhà Tử Xuyên tao ngộ với toàn bộ binh mã tập hợp của quân đoàn cực mạnh của Ma tộc và phản quân Viễn Đông. Hai bên đều là cao thủ, đều là cường địch đáng sợ của nhau, trong trận giáp chiến sắp tới đây, cuối cùng thì ai mới là kẻ mạnh? Phía đầu trận của Ma tộc, có Caton thân vương, công tước Lỗ Đế, Vân Thiển Tuyết, bá tước Boosey cùng mấy quân đoàn trưởng của các lộ binh đang lạnh lùng quan sát, nhìn tòa bảo thành Panne sừng sững cao vút như ẩn như hiện trong sương, trong lòng suy đoán: “Đối thủ mạnh nhất của ta ở chỗ này! Đây là trận đánh cuối cùng, chỉ cần thu thập xong trước mặt quân ta sẽ là bình nguyên vó ngựa!” Có thể đoán được, rằng hai bên sẽ liều mạng quyết chiến, có lẽ sẽ cực kỳ tàn khốc và kéo dài, nhưng kết quả không khó có thể đoán trước: binh lực của cả quân đoàn Sterling và Tú quân đoàn vẫn chưa tới mười vạn, trong khi bên kia gồm gần như toàn bộ phản quân vùng Viễn Đông: dân quân từ nơi biên cương xa nhất như Sharjah cho tới khu vực rộng lớn dưới thành Wallen đều kéo đến, ngoài ra còn có kiêu binh hãn tướng của vương quốc Ma tộc đến từ Ma thần bảo, Seneiya, Caligula, Azov, còn có binh sĩ như khói như biển đến từ thảo nguyên, sơn cốc, rừng sâu, thôn xá, thành trấn, điền trang. Đơn giản có thể gọi đây là lần đại hội chủng tộc lớn nhất từ trước tới nay, tựa như hết thảy quái vật trong ác mộng đều hóa thành thực thể hiển hiện ra trước mặt mọi người: Binh lính hạ đẳng Seneiya Ma tộc đen thui nhảy ra nghiến răng chửi rủa náo động cả một vùng, vóc dáng bọn chúng không cao nhưng rất hung hãn, toàn thân tràn đầy tinh lực, mười phần hung hăng, kẻ nào kẻ nấy kích động đến run người, đều như muốn phá thành xong là triển khai một trận đại đồ sát lớn nhất trong đời. Bọn họ như muốn lấy tàn bạo, cường hãn cùng ngu xuẩn để ghi danh vào hậu thế, tuyệt đối tin tưởng rằng ngu si là lực lượng, mà chuyện động não suy nghĩ cũng không tới lượt của bọn chúng, đó là việc dành cho Ma tộc cao cấp suy nghĩ. Người bán thú thân hình cao lớn phủ đầy lông gặm nhấm bắp ngô cho bữa sáng, vừa cầu nguyện vừa thờ ơ quan sát lính Ma tộc biểu diễn. Bọn họ là những kẻ sùng đạo nhất, sợ thần sợ quỷ, sợ sấm sợ chớp cùng tất cả những thứ mà bọn chúng không thể lý giải được. Chỉ cần đừng trêu chọc thì tính cách bọn họ cũng ôn hòa hơn so với Ma tộc, bọn họ cũng cực kỳ trọng danh dự chiến sĩ cùng danh dự chủng tộc. Khi xung phong thường cực kỳ dũng mãnh, nhưng chỉ cần cuộc chiến dài quá một giờ bọn họ sẽ tỏ ra buông xuôi tất cả, lúc chạy trốn cũng cực kỳ quả quyết. Lính Xà tộc đầu dài như rắn, nửa thân trên cũng có hai tay rất giống người, nửa thân dưới là thân thể của rắn, đuôi vẻ vẩy trong bùn, híp con mắt đỏ toát ra vẻ giả dối cùng đa nghi. Khi nói chuyện thường phát ra những tiếng rít chói tai, đầu lưỡi thò ra thụt vào. Tuy làm một bộ trang trọng đi tới đi lui nhưng luôn bị những kẻ khác khinh bỉ: trong trận giáp chiến Wallen, quân Xà tộc là nhóm quân bỏ chạy đầu tiên, lại thêm những chuyện bọn họ gây ra sau mấy lần giao chiến cùng Sterling đã đủ để chứng minh một chân lý: bản lĩnh chạy trốn của Xà tộc thực sự hơn hẳn bản lĩnh chiến đấu của bọn hắn. Lúc này bọn họ đang tính chứng minh cùng những chủng tộc khác: chiến sĩ Buser dũng cảm của chúng ta tuyệt không sợ cái gã Sterling. Các ngươi xem đi, không phải chúng ta đã tới đây rồi sao? Thậm chí chúng ta còn dám chửi bới Sterling trong khoảng cách chưa đầy 10km, dám nhổ vào danh dự của Sterling một bãi nước bọt cùng chà đạp một cước! Chúng ta ghê gớm đến cỡ nào cơ chứ?! Binh sĩ người rồng không lên tiếng khiêu khích trên thành, tựa như đang suy nghĩ đối thủ tương lai thực sự mạnh tới cỡ nào. Có kẻ nói lực tay của bọn họ còn đáng sợ hơn đám người thú cao lớn, thân thể bọn họ cũng có tứ chi giống người, trừ phần gân trên đầu, thực sự là rất giống cá sấu, nhưng theo lời đám người rồng nói chuyện thì đó là hình ảnh của rồng, một thần vật cưỡi mây đạp gió trong truyền thuyết viễn cổ. Bọn họ cho mình là hậu duệ của người và rồng nên tự xưng là long nhân, không một ai biết được căn cứ của thuyết này bởi chưa từng có ai thực sự trông thấy một con rồng, nhưng khi một long nhân âm trầm câm nín nhìn chằm chằm vào ngươi, cằm khe khẽ cử động nhe ra hàm răng sắc bén, vào lúc này bất luận nó có nói gì đi chăng nữa thì tốt nhất là ngươi hãy tin tưởng. Long nhân trầm mặc ít lời, không thích giao lưu cùng người ngoài chủng tộc, gan dạ thiện chiến, đoàn kết vô cùng, bất luận là trong lúc xung phong hay chém giết đều lặng câm không lên tiếng, có thể tính là bộ tộc đáng sợ nhất của vùng Viễn Đông, may mà số lượng không có nhiều. Đáng sợ nhất là chủng tộc tinh nhuệ chủ lực được gọi là “thú bọc thép”, một chủng tộc trung đẳng trong Ma tộc. Thân hình của bọn họ cao lớn, trung bình vượt quá 2m chiều cao, toàn thân mọc đầy tấm vảy cùng giáp cứng, khả năng phòng ngự của những tấm vảy này có thể sánh được cùng với khôi giáp của nhân loại, lực mạnh vô cùng nhưng đầu óc không thông tuệ hơn hạ đẳn Ma tộc là mấy, bọn họ có ưu điểm là sức chiến đấu, nhưng tốc độ không cao, hành động thong thả. Kinh qua nhiều lần chiến tranh, nhân loại đã ý thức được sự đáng sợ của loại đối thủ này: bọn họ mạnh nhất là về xung kích chính diện, bất luận trận hình kiên cố cỡ nào bọn họ cũng có thể đột phá dễ dàng, là đội quân tiên phong thích hợp nhất, chỉ có kỵ binh trọng giáp của nhân loại mới có thể đối kháng chính diện được. Nhưng trong giai tầng của Ma tộc, địa vị cao nhất được xưng là Ma tộc thượng đẳng (còn được gọi là hoàng tộc). Bề ngoài của hoàng tộc Ma tộc không có gì khác biệt với nhân loại, nhưng lực lượng mà bọn họ sở hữu thì nhân loại bình thường không có khả năng sở hữu. Bọn họ là sự kết hợp hoàn mỹ giữa lực lượng cùng trí tuệ. Nam đệ tử của hoàng tộc hầu như là cao thủ võ học trời sinh, lại thêm năng lực lĩnh ngộ cực mạnh. Trong hoàng tộc của Ma tộc rất dễ xuất hiện siêu cao thủ - phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, có được trí tuệ cực cao, lại thêm tàn khốc vô tình, tuổi thọ đạt tới 150 năm: đây là một chủng tộc hoàn mỹ tới mức đáng sợ, được cái chủng tộc này sinh sản không dễ nên vô cùng hiếm hoi, cho dù là tại thời điểm cực thịnh của nhân số thì nam tử cũng không đến một trăm người, lại thêm bọn họ có khuynh hướng tranh đấu lẫn nhau, rất khó được đoàn kết nhất trí, nỗi bất hạnh này của Ma tộc chính là may mắn của nhân loại. Ngoài ra, trong quân đội còn có bộ phận người lùn. Trông một kẻ cao chưa tới eo của nhân loại nhưng râu ria rập rạp loạng chòa loạng choạng là một chuyện rất buồn cười, chỉ là lưỡi búa cùng trọng kiếm trên tay bọn họ là thứ tuyệt đối không nên đùa giỡn: cho dù là dùng lá chắn bằng thép ròng đón đỡ, xương cổ tay của một nhân loại bình thường cũng sẽ bị gãy; ngoài ra còn có một lượng elf không thống kê, tính cách hiền lành. Trong quân của mỗi chủng tộc đều có người hầu là elf, bọn họ giỏi việc phục dịch chủ nhân, mang vác binh khí.. Đây gần như là cuộc chiến của tập hợp toàn bộ các chủng tộc trên đại lục với nhân loại. Trong vòng vây của bọn họ, thành Panne như con thuyền cô độc trên biển rộng, chao đảo dập dềnh tùy thời có thể bị lật úp. Lúc này, không chỉ Ma tộc nghĩ thế, mà ngay cả ở đế đô cũng có dự cảm bất hạnh này: thành Panne trong vòng vây của phản quân và Ma tộc là mồ chôn của mười vạn anh hùng hào kiệt nhà Tử Xuyên cùng vị thống soái danh tiếng. o0o Trên thành, vô luận là sĩ quan hay quân binh, mắt thấy đại quân quy mô chưa từng có này, mắt thất cả một đại dương đầu người, thấy cả một rừng dày đặc lưỡi đao núi kiếm, thấy một mảnh cờ xí như mây,.. hết thảy mặt mũi đều trắng bệch, ánh mắt toát ra vẻ kinh hãi, trong đầu chỉ nghĩ đến một vấn đề: “Thực sự ta còn có thể sống được bao lâu?” Đây là một hồi bão táp đáng sợ không chỉ đối với bọn họ mà còn đối với cả toàn bộ gia tộc Tử Xuyên vĩ đại, là một trường khảo nghiệm sống chết tồn vong. Lúc này, chỉ huy trưởng quân Trung Ương Sterling đang tuần tra phòng ngự trên tường thành, y cẩn thận nhìn về lỗ châu mai mỏng manh phía tây thành cần gia cố, đồng thời tự mình chỉ huy quân sĩ lao động, cùng đám lính đùa giỡn những lời thô tục, y quay ra nói với một người lính: - Chân tay vụng về, chi bằng về nhà ngủ với vợ đi! Mọi người phá lên cười, sự trấn tĩnh của y đã lan sang đám binh sĩ cùng sĩ quan, mọi người đều tin tưởng, vị chỉ huy bách chiến bách thắng của mình nhất định sẽ đưa mọi người khỏe mạnh về tới nhà. Y tới nơi nào nơi đó nổi lên hào khí, dấy lên hy vọng, không một ai thấy ẩn sau vẻ tươi cười thoải mái của Sterling là ánh mắt lo lắng. Đi tới đoạn tường do Tú quân đoàn phòng vệ, vẻ tươi cười của Sterling thu lại, y thấy Tử Xuyên Tú đang dán mắt lên bệ tường thành viết thứ gì đó, bèn đi tới hỏi: - Đệ đang làm gì vậy? Tử Xuyên Tú cũng không ngẩng đầu lên: - Viết di chúc thôi. Rồi tự nhủ: “ta đem toàn bộ tài sản, toàn bộ bất động sản, trái phiếu, cổ phiếu, tiền mặt các loại tất cả giao lại cho tiểu thư Tử Xuyên Ninh, tổng cộng tài sản có giá trị là…” Tử Xuyên Tú ngẩng đầu suy nghĩ một chút, thần thái giống y như đám phú hào không rõ tài sản của mình nhiều ít tới cỡ nào: “Tám đồng năm mươi xu.” Sterling không biết nên khóc hay nên cười: - Ngươi.. thật là! Rồi chuyển sang giọng nghiêm túc: - Có chuyện ta vẫn gạt mọi người: chúng ta không hề có viện quân. Nguyên khí của gia tộc đã đại thương, bây giờ bảo vệ được pháo đài Wallen đã là miễn cưỡng rồi, tuyệt không có dư lực để phái ra hơn trăm vạn đại quân tới đây giải cứu chúng ta. Tử Xuyên Tú tiếp tục viết: - Ah, đệ biết rồi. Vậy mai có còn bữa sáng nữa hay không? Sterling nghiêm nghị: - Không đùa đâu. Hãy đáp ứng huynh: một khi có cơ hội, đệ tuyệt đối không được quan tâm tới chúng ta, tự thoát thân một mình đi. Đệ vì huynh mà đến, nếu đệ có sơ xuất gì, sao huynh có thể gặp mặt Ninh tiểu thư nói chuyện được? Tử Xuyên Tú cũng không ngẩng đầu lên: - Có thể một mình cùng đệ xông ra ngoài không? Sterling lắc đầu nói: - Huynh không thể. Hơn mười vạn quân Trung Ương vì tin tưởng huynh mới tới chốn tử địa này, nếu huynh không đưa được bọn họ còn sống về tới đế đô, vậy chí ít huynh cũng có thể cộng tử cùng bọn họ. - Vậy huynh cho rằng đệ có thể bỏ huynh không quan tâm sao? Tử Xuyên Tú ngẩng đầu lên, tiện tay cầm di thư nhét vào trong túi trước: - Hey, đệ đã quyết định rồi, đem tài sản hiến cho quốc khố, như vậy nhất định bọn họ sẽ truy thưởng cho đệ làm thống lĩnh. Sterling cười khổ: - Ngươi không thể đứng đắn hơn một chút sao? Chúng ta đang bàn chuyện rất nghiêm túc đấy. - Đệ rất chân thành đấy, đại ca! Tử Xuyên Tú thần tình trang nghiêm, khảng khái dõng dạc: - Chúng ta là huynh đệ, đương nhiên phải đồng sinh tử, cộng hoạn nạn. Đệ cũng không tin chỉ mấy mống Ma tộc là có thể hạ gục được huynh đệ chúng ta! Huống hồ, đệ Tử Xuyên Tú thân là quân nhân của gia tộc, phải đường đường chính chính triển hiện ra uy nghiêm của gia tộc! Địch nhân chà đạp lên cương thổ nước ta, tàn sát dân ta, ta có thù thấu xương với chúng! Chủ động khiêu chiến thì chưa đến mức, nhưng nếu bọn chúng tới tận cửa sao có đạo lý đệ lâm trận thoát ly cho được! Đại ca, hãy để chúng ta một lòng đoàn kết, hiên ngang nhập vào huyết chiến, để cho đám nhãi nhép Ma tộc biết thế nào là Tử Xuyên tam kiệt chúng ta lợi hại. Mặt Sterling không chút thay đổi: - Nói rất hay! Nhưng phía sau lưng ngươi đã xảy ra chuyện gì? Phía sau, đám lính Tú quân đoàn vừa ca hát vừa giương cờ hiệu cùng băng rôn, trên đó dùng ngôn ngữ của Ma tộc viết: “Chúng tôi xin đầu hàng! Thỉnh quân đội Thần tộc ưu đãi tù binh!” “Thần tộc và nhân tộc đoàn kết! Cùng xây dựng đại Viễn Đông, vùng hạnh phúc!” “Thần hoàng vạn tuế! Quân đội Thần tộc vạn tuế!” Còn lại ba kỳ chủ đang ở chung một chỗ hợp xướng: “Thần tộc thần tộc ta yêu người như con chuột già yêu chĩnh gạo! Thần tộc thần tộc ta yêu người như khách làng chơi yêu kỹ nữ!” o0o - Ái chà, thằng ngốc La Kiệt này! Chẳng phải ta đã dặn ngươi rồi sao?! Phải đợi đến khi thành bị phá mới đem mấy đồ này ra, sớm như vậy đã mang ra rồi... - Đại nhân, chúng ta đang tập luyện mà. Động tác nếu không thuần thục, đến lúc đó vạn nhất không kịp thì làm sao bây giờ?! - Nói cũng phải. Nhưng cách hô của các ngươi quá khó nghe. Hát “Chúng ta yêu Thần tộc” nghe như là “Chúng ta ngủ với Thần tộc” vậy, chi bằng đổi thành thơ đọc có diễn cảm hơn không? Ta đã bảo rồi “Trời mọc phía đông, Thần tộc bất bại” nghe hay hơn hẳn? - A Sterling, huynh đừng đi, lời đệ vẫn còn chưa hết đây. Đệ nói đến chỗ nào rồi ấy nhỉ? A, lần này chúng ta phải quyết chiến đến cùng, kiên trinh bất khuất.. o0o Trong đại doanh chỉ huy trung quân của Ma tộc, một gã hoàng tộc Ma tộc cao gầy ăn mặc hoa lệ, mặt mũi âm trầm đang trầm tư suy nghĩ. Bên ngoài vang lên tiếng vước chân rồi do dự dừng lại, có tiếng khiếp sợ khẽ khàng hỏi: - Điện hạ mạnh khỏe, vi thần Bình Định đã đến.. - Vào đi! Gã hoàng tộc ngắn gọn cắt ngang. Bình Định hầu lo sợ tiến vào, vừa mới vào tới của đã lập tức phủ phục xuống đất hành lễ, nắm lấy giầy của đối phương liên tục hôn, miệng ấm ớ: - Thần cung chúc điện hạ mạnh khỏe… Gã hoàng tộc chán ghét co chân đá ra, nhưng không kêu hắn đứng lên, lớn tiếng nói: - Bình Định hầu! - Dạ dạ dạ, vi thần có mặt! Thỉnh điện hạ phân phó. - Ngươi chặt tay Vân Thiển Tuyết, hại y hao binh tổn tướng. Đệ đệ của ta lúc này đang cầm dao khắp nơi tìm ngươi đấy! Đang phủ phục dưới đất, Bình Định hầu khóc tiếng tuyệt vọng phát thét: - Điện hạ anh minh, đó không phải do thần làm, thần là bị oan mà.. Điện hạ cứu mạng! - Không phải là ngươi nói người bán thú, xà tộc, người lùn, elf trên toàn Viễn Đông đều nghe lời ngươi chỉ huy sao? Vân Thiển Tuyết khẳng định, cánh quân đứng ra giao thiệp kia chính là người bán thú, bọn họ cũng nói là do ngươi phái đến, lại thêm khâu lệnh cùng cờ xí quân đội của ngươi.. Ngươi nói cho ta hay, chuyện này thực sự là như thế nào đây? Hử? - Điện hạ, đây là do đám quân Tử Xuyên vô sỉ giá họa cho thần! Đây là quân tử Xuyên ngụy trang thành quân của thần mà làm.. - Ta đã điều tra rồi, quân đội của gia tộc Tử Xuyên ở Viễn Đông hiện nay chỉ còn mỗi quân của Sterling, mà quân của Sterling lại không có lính bán thú, bọn họ thuần là nhân loại. Ta nói cho ngươi biết, Bình Định hầu, Bệ hạ đang cực kỳ tức giận, bởi Vân Thiển Tuyết là tướng lĩnh mà người rất sủng ái, vậy mà ngươi lại khiến y tàn phế. Trong lòng Caton thân vương còn có một câu không nói ra: “Nếu quả thật tay Vân Thiển Tuyết do ngươi chặt thì tốt quá rồi!” - Cầu điện hạ cho thần được giải thích với Ngô hoàng, thần tuyệt đối trung thành với Thần tộc, chuyện này hoàn toàn là do địch nhân tạo nên xích mích.. - Ta đã giải thích qua, bằng không thì sao cái đầu của ngươi vẫn còn toàn vẹn trên cổ như vậy? - Cảm tạ điện hạ, cảm tạ điện hạ! Thần nguyện ý làm trâu làm ngựa cho điện hạ, nỗ lực ra sức khuyển mã.. - Người đừng có mà cao hứng quá sớm, chuyện vẫn còn chưa xong! Ta đã giải thích nhưng đệ đệ của ta cũng có cách lý giải của nó. Phụ hoàng bây giờ vẫn còn đang do dự, Bình Định, đã đến lúc ngươi chứng minh lòng trung thành của ngươi rồi đấy! - Dạ dạ, cầu điện hạ chỉ cho một con đường sáng! Thân vương Caton đột nhiên đứng dậy, vạch rèm cửa chỉ vào thành Panne nói sừng sững trong màn khói che phủ nói: - Ngươi đem đầu Sterling đến đây cho ta! Cho ngươi một ngày, được chứ? Bình Định hầu nhỏ giọng nuốt khan nước miếng, khô khan nói: - Vi thần nhất định làm được! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang