[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 5 : Tiết 2 Loạn lạc nổi lên

Người đăng: Mr.Lookluck

Ngày 28 tháng Ba năm 779 lịch đế quốc, thống lĩnh Ca Ứng Tinh trên đường từ Đế Đô trở về Viễn Đông đã lọt vào ổ phục kích của ba vạn quân Viễn Đông tinh nhuệ do kẻ đã bị Dương Minh Hoa ngầm thu phục từ trước là phó thống lĩnh Lôi Hồng dẫn dắt. Trải qua một trường huyết chiến, sáu ngàn thành viên đội cận vệ của Ca Ứng Tinh toàn bộ chết trận. Dưới sự liều chết bảo hộ của mấy trăm vệ sĩ đột phá vòng vây, không lâu sau khi thoát tới cứ điểm Wallen, Ca Ứng Tinh trọng thương cũng tuyệt khí. Tin dữ truyền đến làm cả Đế Đô khiếp sợ. Ca Ứng Tinh là công thần từng trải nhất từ thời đại của Tử Xuyên Viễn Tinh lưu lại. Ông ta công trạng cái thế mà lại khiêm tốn giữ mình, quyền cao chức trọng nhưng không làm bậy. Làm thống lĩnh Viễn Đông, một tay ông ta chủ trì mọi chính sự của quân Viễn Đông, tiền bạc hàng ngày chảy qua tay có đến hàng tỉ, vậy mà vẫn liêm khiết làm việc công, không lấy một xu, áo cơm giản dị; (so với đám Đế Lâm Tử Xuyên Tú, mỗi trận chiến đều phải nuốt vào đến mấy trăm ngàn), nghiêm khắc với mình, khoan đãi người ngoài, thương yêu bộ hạ; mà điều làm mọi người cảm động hơn nữa ấy là ông ta kiên trì ủng hộ dòng chính của gia tộc, thân thể tàn tạ vì bệnh tật mà đấu ngang ngửa với Dương Minh Hoa sáu năm, có uy vọng cực cao trong quân đội cùng dân chúng! Khi di thể của Ca Ứng Tinh được chuyển về tới Đế Đô, đoàn người thương xót chờ đón ở hai bên đường đông nghìn nghịt nhìn không thấy điểm cuối, cả trăm vạn người nhỏ lệ làm ẩm cả đại lộ lát đá cẩm thạch của Đế Đô.. Mọi người phát ra tiếng gầm phẫn nộ: “Đem phản tặc Lôi Hồng ra róc xương tùng xẻo!” o0o Tử Xuyên Tham Tinh vì Ca Ứng Tinh ban hành quốc tang ba ngày liên tục, trong lễ tưởng niệm tuyên bố đưa di thể thống lĩnh Ca Ứng Tinh tiến vào điện Thánh Linh, là lăng mộ của các đời tổng trưởng gia tộc Tử Xuyên. Đây là một vinh dự đặc biệt, trong lịch sử gia tộc, đừng nói thống lĩnh, ngay cả tổng thống lĩnh cũng chưa từng có vinh hạnh đặc biệt như thế. Đến lúc đọc điếu văn, cả một bài diễn văn thật dài ông cũng chỉ đọc được vài câu mở đầu, rồi khóc không thành tiếng, liên tục nức nở “anh linh trở về hề, trở về hề..” cuối cùng ngất xỉu. Cảnh này khiến quần chúng Đế Đô đối với vị tổng trưởng hiếm khi xuất hiện công khai này rất là hảo cảm, tiếng khóc trong ngoài hội trường rung trời. Bạch Xuyên cũng theo Tử Xuyên Tú đến tham gia lễ tang, tuy nàng chỉ gặp Ca Ứng Tinh được một lần, nhưng nghĩ đến ơn cứu mạng của ông ta, lại nhớ lại ánh mắt ấm áp, thân hình gầy yếu.. nàng đã khóc ướt liền mấy cái khăn tay. Lúc này nàng mới phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái: Tử Xuyên Tú ở bên một giọt nước mắt cũng không nhỏ, sắc mặt xanh mét, ánh mắt căm hờn lạnh như băng chứa đầy cừu hận làm người ta không rét mà run. Ánh mắt lạnh lẽo của gã nhằm thẳng vào chủ tịch của lễ truy điệu, Tử Xuyên Tham Tinh đang cầm điếu văn. Bạch Xuyên rùng mình, nàng vẫn nghĩ loại ánh mắt này chỉ có thể là sản phẩm độc hữu của Đế Lâm. - Đại nhân, đừng quá thương tâm, khóc ra một chút sẽ dễ chịu hơn. -... - Đại nhân, phản tặc Lôi Hồng tuyệt đối không có kết cục tốt. Cách ngài hận như vậy là làm tổn thương thân thể của chính mình! -... - Đại nhân, đại nhân, ngài sao thế? Tử Xuyên Tú chậm rãi mở miệng, mỗi một lời đều đằng đằng sát khí: - Ca Ứng Tinh đại nhân chết oan, thật không nhắm mắt được! Gã đứng lên, cúi đầu thật sâu trước bức ảnh của Ca Ứng Tinh, rồi xoay người, mặc kệ buổi lễ còn chưa kết thúc, tự mình cứ vậy bỏ ra khỏi hội trường! Đám nhân viên ở đây xì xào nghị luận: “Thằng khốn vong ân phụ nghĩa! Ca Ứng Tinh đại nhân cứu nó vài lần, vậy mà lễ truy điệu chưa xong nó đã bỏ đi!” Hành động kỳ quái của Tử Xuyên Tú ở trong lễ truy điệu mãi vẫn là một điều bí ẩn trong lòng Bạch Xuyên: Ca Ứng Tinh tận trung vì gia tộc, bị phản đồ phục kích, kịch chiến mà chết, sao lại nói là “oan” cơ chứ? Câu hỏi này làm rối loạn lòng nàng rất lâu, cho đến nhiều năm sau khi nàng gặp được nhà sử học trẻ tuổi Đường Xuyên của gia tộc Tử Xuyên, hai người vừa gặp đã yêu, nàng mới hỏi.. Đường Xuyên không cần nghĩ ngợi trả lời luôn: “Chuyện đó quá rõ. Việc Dương Minh Hoa thu phục Lôi Hồng, kẻ tâm phúc số một như La Minh Hải không thể không biết, nhưng lại không có ai thông báo cho Ca Ứng Tinh phải đề phòng Lôi Hồng phục kích. Vậy rất rõ ràng đây là ý tứ của Tử Xuyên Tham Tinh. Sau khi hạ được Dương Minh Hoa, cân bằng quyền lực bị phá vỡ, người chính trực uy vọng cao lại được lòng người như Ca Ứng Tinh đã trở thành cây gai trong lòng Tử Xuyên Tham Tinh. Ca Ứng Tinh đối với gia tộc trung thành và tận tâm, cúc cung tận tụy, vậy mà lại chết trên tay đối tượng bản thân mình thề nguyện trung thành, vậy không phải là oan sao? Các vị lúc đó ngay một chút cũng nhìn không thấy? Không thể nào, chuyện rõ ràng như vậy..” Bạch Xuyên á khẩu không trả lời được, cảm nhận sâu sắc một chân lý: Lịch sử thường thường là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê,.. o0o Cùng ngày nhận được tin Ca Ứng Tinh tử trận, tòa Thống Lĩnh ban bố lệnh thảo phạt, yêu cầu hai phó thống lĩnh khác trong quân Viễn Đông là Lâm Băng cùng La Ba đi chinh phạt phản đồ Lôi Hồng. Trên thực tế, ngay từ lúc lệnh thảo phạt còn chưa ký, trong ngày Ca Ứng Tinh vừa tắt thở, phó thống lĩnh cầm quân Lâm Băng phẫn nộ không đợi tham mưu trưởng quân Viễn Đông La Ba đồng ý, đã dẫn binh truy sát đội quân của Lôi Hồng. Dự tính của Lôi Hồng vốn là đem toàn bộ Ca Ứng Tinh cùng đội thân vệ giết sạch để diệt khẩu, rồi bình yên đón nhận chức thống lĩnh quân Viễn Đông do “tân tổng trưởng” Dương Minh Hoa ban cho. Y vốn đoán cuộc nổi loạn của Dương Minh Hoa nhất định sẽ thành công. Ai mà ngờ chuyện lại chẳng chiều lòng người, chẳng những không diệt khẩu được Ca Ứng Tinh, mà ở Đế Đô Dương Minh Hoa còn thất bại, khiến cho thiên hạ dẫu to lớn mà không có nơi cho hắn ẩn trốn dù chỉ một ngón chân. Đối mặt đại quân phẫn nộ báo thù của Lâm Băng, hắn căn bản không dám chống đỡ, dẫn quân đội chạy về khu vực phòng thủ do y phụ trách ở tỉnh Glocke, lệnh cho quân địa phương nổi loạn. Ngày 2 tháng Tư năm 779 lịch đế quốc, 25 sư đoàn vốn là bộ hạ của Lôi Hồng bất ngờ làm phản, phất cao lá cờ phản bội gia tộc Tử Xuyên. o0o Tòa Thống Lĩnh sau khi nhận được tin không một chút kinh hoảng. So với cơn binh biến Dương Minh Hoa ở Đế Đô vừa mới chấm dứt, hay hai mươi vạn quân Lưu Phong tập trung hỏa lực dưới thành Đế Đô sáu năm trước, hay sự kiện toàn quân Biên Phòng làm loạn năm mươi năm trước, chuyện này bất quá chỉ là nổi loạn cục bộ ở một khu biên cảnh mà thôi, không ảnh hưởng tới đại cục của gia tộc, không đáng phải lo lắng, chỉ cần giao cho Lâm Băng cùng La Ba hai vị phó thống lĩnh quân Viễn Đông xử lý là xong, Thực lực trong tay bọn họ mạnh hơn đám phản quân nhiều, có thể chậm một chút, nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ thắng. Toàn Đế Đô chỉ có một mình Kiểm Sát trưởng Đế Lâm là đoán được hậu quả đáng sợ của lần phản loạn này. Ngay trong ngày, y lập tức đề nghị điều động ba mươi vạn quân từ quân Trung Ương hoặc quân Biên Phòng tiến vào Viễn Đông, lấy thế thái sơn áp đỉnh, trong một tuần phải tiêu diệt đám phản quân Lôi Hồng. Nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng được. Tổng thống lĩnh La Minh Hải cầm thư đề nghị của Đế Lâm, không thèm xem, nói: “vừa đúng lúc bụng ta không ổn”, rồi trước mặt mọi nhân viên tòa Thống Lĩnh đi vào phòng vệ sinh. Mười lăm phút sau đi ra, trong tay rỗng tuếch: Thư đề nghị đã được “sử dụng”, theo dòng nước vọt vào bồn cầu. Đế Lâm lại trực tiếp góp ý với tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh. Kết quả Tử Xuyên Tham Tinh đáp lại là: “Nhiệm vụ của viện Kiểm Sát là giám sát các cán bộ trên dưới của gia tộc có phạm pháp, có thiên vị cá nhân làm rối loạn kỉ cương, không tròn trách nhiệm, hành vi không xứng,.. hay không. Chuyện Viễn Đông thuộc phạm vi xử lý của tòa Thống Lĩnh, nằm ngoài quyền hạn của quý viện. Chuyện này quý viện trưởng tốt nhất không nên nhúng tay vào.” o0o Ngay khi viện Kiểm Sát, tòa Thống Lĩnh, phủ Tổng Trưởng tam tòa còn đang công văn trao đổi chạy đi chạy lại ở Đế Đô, thế cục Viễn Đông đã xảy ra biến hóa mà không được bất luận một ai chú ý, bởi vì nó thật sự không đáng để nhắc tới, ngay cả tờ nhật báo Đế Đô cũng không đăng tin tức này. Ngày 11 tháng Tư năm 779 lịch đế quốc, trong lúc quân chính thống cùng phản quân đang đại chiến hết sức căng thẳng ở Viễn Đông, tại một thôn nhỏ đến mức vô danh trên bản đồ trong tỉnh Charo cũng thuộc khu Viễn Đông, dân cư chủ yếu là người bán thú, cùng một bộ phận thiểu số là người xà tộc tuyên bố độc lập, thoát ly sự thống trị của gia tộc Tử Xuyên, tự thành lập đội quân không đến một trăm người mang tên quân đội “Liên hợp các chủng tộc tự do” để tự vũ trang bảo vệ lãnh thổ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang