[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 2 : Tiết 1 Trở về Đế Đô

Người đăng: Mr.Lookluck

Thành Đế Đô được xây vào năm 335 lịch đế quốc, vốn là do hoàng đế thứ mười một đế quốc Quang Minh xây với mục đích thiết lập một trọng trấn ở khu tây nam, phòng ngừa Ma tộc đột kích quấy rầy (lúc này pháo đài Wallen còn chưa được xây dựng) với tên ban đầu là pháo đài Gia Sơn. Đến năm 553 lịch đế quốc, thể chế thống nhất cuối cùng kiểm soát đại lục Tây Xuyên là đế quốc Quang Minh đã bị tan vỡ. Vốn là Tiết Độ Sứ tây nam của đế quốc, Tử Xuyên Vân tuyên bố độc lập, thừa cơ chiếm lấy pháo đài Gia Sơn, đổi tên thành “Đế Đô” và lấy nó làm căn cứ để khuếch trương ra bốn phía xung quanh, sáng lập nên gia tộc Tử Xuyên. Tử Xuyên Vân tự mình làm tổng trưởng gia tộc đời thứ nhất. Kể từ năm gia tộc bắt đầu thành lập, thành Đế Đô vẫn luôn nằm trong quyền kiểm soát của gia tộc Tử Xuyên. Vô luận là đại quân gia tộc Lưu Phong hay là Ma tộc hùng dũng, đối mặt với thành Đế Đô tường dày và công sự kiên cố, lại thêm bảy đời quân dân gia tộc Tử Xuyên đẫm máu quyết chiến ngoan cường chống cự, đều không thể không tay trắng quay về. Một chuỗi những thanh danh chói sáng liên tiếp đã gắn cùng với lịch sử của tòa thành: Tử Xuyên Vân, Nhã Lý Mai, Sharjah, Tử Xuyên Tinh, Vân Sơn Hà, Camus, hậu thế còn bổ sung thêm Tử Xuyên Tú. Thành Đế Đô trải qua ba trăm năm chiến hỏa, vẫn thủy chung sừng sững không sụp đổ. Trải qua trăm năm chinh chiến, lãnh địa của gia tộc không ngừng được mở rộng. Đế Đô giờ đã không còn là tiền tuyến nữa, mà trở thành một trong ba đô thị lớn hàng đầu của đại lục Tây Xuyên, thứ hạng còn xếp trên cả Viễn Kinh của gia tộc Lưu Phong và Hà Khâu của gia tộc họ Lâm, là trung tâm chính trị, kinh tế, nơi văn hóa tụ hội phồn hoa rực rỡ, là niềm tự hào của toàn thể gia tộc Tử Xuyên. o0o Một ngày trong tháng Tám năm 778 lịch đế quốc, đoàn người trở về từ tiền tuyến của vùng Viễn Đông tiến vào Đế Đô. Thành viên chủ yếu bao gồm người vừa mới được đề bạt phó thống lĩnh Tử Xuyên Tú, đội trưởng đội thân vệ Cổ Lôi cầm cờ dẫn đội thân vệ bốn mươi thành viên, ngoài ra còn có ba quả “trứng ung” không tình nguyện. Bạch Xuyên: - Đại nhân, thực sự thì đến khi nào thì ngài nổi lòng tốt thả mấy người chúng tôi quay lại Viễn Đông đây? La Kiệt: - Đúng vậy, mọi người cũng là có một thời gian quen biết, coi như ngài làm một việc tốt đi. Ở cạnh ngài.. tôi vẫn còn là một thân đồng tử đây, thật không muốn chết sớm đến vậy! Minh Vũ trách cứ La Kiệt: - Phi! Ngươi nói nói cái gì, cứ như vậy mà ăn nói với thượng cấp sao? Không đủ lễ phép! Cùng đại nhân thỉnh cầu phải lễ nghi cung kính! Minh Vũ vượt lên trước, nước mắt nước mũi dàn giụa nói với Tử Xuyên Tú: - Thỉnh đại nhân xem xét, tại hạ trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ mới được ba tuổi, ngài rón tay làm phúc đi! Tử Xuyên Tú bộ dáng thực vô tội: - Ai da, các vị léo nhéo suốt dọc đường như vậy còn không mệt sao? Ta cũng thực khó xử đây, điều động các vị đích thị là ý tứ của tổng tham mưu trưởng La Ba đại nhân chứ. - Nhìn ánh mắt ngươi.. lại còn cười ti tiện như vậy là biết ngươi đang nói dối! - Đúng, La Ba với ngươi còn không phải là một sao! - Người ta nói, ngươi dùng hai bình rượu nho nộp cho La Ba lập tức mua được toàn bộ chúng ta, thật quá khinh người. Chúng ta đây mỗi người ít nhất phải có giá trị một vò chứ! - Hai bình rượu nho là mua trang bị trên người của các vị. Như La Kiệt ngươi, giá trị nhiều nhất là bằng một cái nắp! ... o0o Ở trước trạm xe ngựa Đế Đô, đoàn người đi ra. - A, ta đã trở về! Đế Đô, nàng vẫn mỹ lệ như xưa a! Tử Xuyên Tú nhớ lại 6 năm trước, vì bảo vệ tòa thành này mà một kẻ mới rời nhà tranh như mình lần đầu tiên lãnh binh đã kịch chiến cùng quân Lưu Phong cường đại.. Thời gian thấm thoắt trôi, hỏi thành Đế Đô còn có bao nhiêu người nhớ được đến tên của mình đây? “Quá khứ như mộng a!” Chính khi Tử Xuyên Tú đang cảm khái vô hạn là lúc.. - Lại còn đứng ngẩn ở đấy nữa. Đói chết chúng ta rồi! - Không cấp đồ ăn chúng ta về Viễn Đông! - Chúng ta muốn ở khách sạn có sao có cấp! Không cần ngoái đầu cũng biết là ai đang nói. o0o Thu xếp xong xuôi cho Cổ Lôi cùng đám vệ binh, Tử Xuyên Tú cùng ba người đi dạo phố. Từ khu Viễn Đông chiến hỏa liên miên tới chỗ phồn hoa này, nhìn phải nhìn trái cái gì cũng đều mới mẻ. La Kiệt kéo một người trẻ tuổi qua đường lại hỏi: - Xin hỏi chỗ nào có quán ăn? Người trẻ tuổi nhìn bọn hắn phong trần mệt mỏi, y phục bụi bặm dáng vẻ quê mùa, giọng nói đặc sệt khẩu âm vùng Viễn Đông, dùng câu thổ ngữ của Đế Đô thực khinh thường nói: “Quê một cục!” rồi không để ý đi tiếp. La Kiệt không hiểu, ngoái đầu hỏi Tử Xuyên Tú: - Đại nhân, “Quê một cục” có nghĩa là gì? Tử Xuyên Tú như chẳng có việc gì: - Là cách của người dân sống ở khu vực thành trấn trên đại lục gọi chung cho những cư dân phi đô thị, trong tình huống thông thường không có ý ca ngợi. La Kiệt: -.. vẫn không hiểu. Tử Xuyên Tú thở dài: - Vậy ông chắc hiểu rõ cách chúng ta gọi những thổ dân sống ở thôn bản vùng biên cảnh, mặc da thú, không đánh răng rửa mặt, cả đời chỉ tắm ba ngày chứ? o0o La Kiệt nổi giận đùng đùng: - Ta đường đường là kì chủ, nó là cái dạng gì mà dám xem thường ta như vậy? Để ta dạy dỗ nó! Chưa đầy năm phút đồng hồ sau, La Kiệt lại ủ rũ quay trở lại. Tử Xuyên Tú thong thả hỏi: - Sao rồi? Dạy dỗ nó thế nào? La Kiệt: - Y đã dạy tôi. Y là kì chủ áo đỏ. Minh Vũ vừa đi vừa nhìn xung quanh: - Nghe nói con gái Đế Đô đều bạo dạn và rất đổi mới, xem y phục của các nàng thì biết. A, thật đúng lúc! Gã cản một cô gái qua đường, dùng tư thế tao nhã nhất, giọng điệu nhẹ nhàng nhất của mình nói: - Tiểu thư, em có tin vào chuyện tình yêu sét đánh? Ngay từ cái nhìn đầu tiên, có một mũi tên bắn vào lòng anh.. - Cướp! Cứu mạng! Cô gái căn bản cũng chưa kịp nghe gã nói cái gì đã bỏ chạy! Minh Vũ không dám ngoái đầu đối mặt với ánh mắt của đồng bọn.. o0o - Tôi cho rằng các cô gái thành thị này chắc chắn mắc chứng bệnh sợ đàn ông, trừ lý do này ra thì không có cách nào khác để có thể giải thích! Minh Vũ khẳng khái phân trần. Bạch Xuyên: - Biết rồi biết rồi! Bọn họ đều là đồng tính luyến ái hết ấy gì? Đại gia Minh Vũ ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái khí vũ bất phàm, ngài có thể tha cho chúng tôi có được không? Dọc đường nói đến bốn mươi lần, tai của ta nghe đến mức chảy nước rồi! La Kiệt: - Ha, phía trước đang đến thực đúng lúc, tướng mạo thanh tú tuyệt luân, khí chất cao nhã phóng khoáng, ta chấm 98 điểm! Minh Vũ: - Ta chấm 99 điểm, là tuyệt thế tiên nữ nha, lại trẻ tuổi nữa. Bạch Xuyên ánh mắt hàn ý nhìm sắc mặt hai gã xú nam nhân, khinh thường hừ một tiếng: - Xem các ngươi kìa, chả khác nào vừa mới xổng khỏi ngục, một chút phong độ cũng không có! Xem Xuyên Tú đại nhân của chúng ta bình tĩnh kia kìa, ngài một câu cũng chưa nói.. Tử Xuyên Tú một câu cũng chưa nói đã lập tức chạy đến. - Không ngờ đại nhân còn giành trước cả ta. Thật không có biện pháp mà, kẹt ở Viễn Đông sáu năm, y cũng là nam nhân có máu có thịt, vội quá! - Hắc, xem y kìa! Bỗng nhiên cản đường con gái nhà người ta, một câu cũng không nói, nhìn như dán mắt vào người ta, có người chuẩn bị ăn tát! - Xem kìa, cô gái kia sợ tới mức mặt đổi sắc rồi kìa? - Đúng đúng, các vị xem sợ tới mức túi xách trên tay nàng cũng rơi mất, đại nhân của chúng ta nói cũng thực đáng thương, không có mối nhân duyên nào cả, chả trách tính tình cổ quái! Bạch Xuyên, cô về sau cần quan tâm nhiều đến y đấy! - Bọn họ đứng nhìn nhau làm quái gì vậy? Thời gian nên dùng để kêu cứu mạng chứ! Chuyện tiếp theo xảy ra làm cho bọn họ không thể tin vào hai mắt của mình được: Cô gái cao quý phóng khoáng động lòng kia nức nở rồi lập tức bổ nhào vào lòng Tử Xuyên Tú! Tử Xuyên Tú mềm mại nhưng vững chãi đỡ lấy vai của nàng, dừng ở đôi mắt đẫm lệ của nàng, rồi chậm rãi quỳ một chân xuống, hôn tay thủ lễ. La Kiệt trợn mắt nhìn miệng há hốc: - Cầu hôn dễ dàng như vậy sao?! Minh Vũ tiếc rẻ không hết: - Nếu sớm biết như vậy thì ta đã xông lên rồi, hóa ra con gái Đế Đô thật sự rất thoáng! - Các ngươi không được nói lung tung! Ba người hoảng sợ: Cách mấy chục thước mà hắn thế nào vẫn nghe được bọn họ nhỏ giọng nói chuyện? Hơn nữa giọng của y không lớn, mà lại rõ ràng tựa kề ở bên tai. Giọng của Tử Xuyên Tú nghiêm trọng chưa bao giờ thấy: - Đây là con gái duy nhất của tổng trưởng tiền nhiệm gia tộc Tử Xuyên Viễn Tinh đại nhân, cháu gái của tổng trưởng đương nhiệm Tử Xuyên Tham Tinh đại nhân, người thừa kế hợp pháp thứ nhất vị trí tổng trưởng gia tộc, tiểu thư Tử Xuyên Ninh! Lập tức hành lễ! La Kiệt, Bạch Xuyên, Minh Vũ đều khuỵu một chân cúi đầu hành lễ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang