[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)
Chương 9 : Tiết 7
Người đăng: Qing Luan
.
Cho dù Vân Thiển Tuyết đã cố gắng phong tỏa tin tức, nhưng tin Đế Lâm đã đến vẫn gây chấn động không nhỏ cho đại quân đang bao vây ở phía bờ đông. Đủ loại tin tức lén lút nhanh chóng lan truyền khắp quân đoàn: "Đế Lâm đã tới!"
- Hắn dẫn theo đại quân một trăm vạn nhân loại!
- Toàn bộ bốn mươi vạn đại quân đi đánh Wallen đã tiêu tùng sạch cả rồi!
- Trời! Nghe nói khi quân ta bị Đế Lâm bắt được đều bị ăn tươi nuốt sống hết cả?!
- Ai nói bậy nói bạ thế?! Tận mắt ta chứng kiến: Buổi sáng Đế Lâm hấp mười người thần tộc cho bữa sáng, bữa trưa là món xào mười mấy thần tộc, còn bữa tối là mười mấy thần tộc bị nấu canh, nghe nói hắn còn ăn bữa khuya! Ngươi xem thế có sợ không chứ?
Trong lần chiến tranh chinh phạt lần đầu, Vân Thiển Tuyết đã từng đối mặt với Đế Lâm, dĩ nhiên y không tin những lời đồn vô căn cứ, cái gì mà "Đế Lâm là ác ma, Đế Lâm là quái vật", nhưng cách nghĩ của sĩ quan chỉ huy không giống như cách nghĩ của trăm ngàn bộ hạ. Cho dù năm lần bảy lượt y đã nói cho đám bộ hạ rằng: "Đế Lâm thực sự là tướng quân ưu tú của nhân loại, không phải quái vật, cũng không phải là không thể thắng được, bị đao chém thương đâm hắn cũng sẽ bị thương, sẽ đổ máu, và sẽ chết.” Nhưng mà hiệu quả lại không cao. Đám bộ hạ ở bên ngoài thì gật đầu nhưng sau lưng lại xì xào bàn tán truyền tụng Đế Lâm là đại ma đầu pháp lực vô biên, thần thông quảng đại.
Lòng quân bên phía Ma Tộc cùng phản quân phấp phỏng không yên, ngày ngày ba lần kinh hãi. Thường chỉ cần có người hô lên một tiếng "Hắn đến!" là cả đội binh sĩ bị dọa chạy tán loạn. Tại nơi ở của phản quân, mỗi ngày mỗi đêm đều có rất nhiều đào binh bị bắt. Vân Thiển Tuyết không thể không mạnh tay giết sạch đám đào binh nhưng lòng quân vẫn cực kì thấp thỏm, cảm giác sợ hãi của nhóm phản quân còn lan tới cả quân Ma tộc chính quy, tình thế đào binh chẳng những không thể ngăn chặn mà còn lan cả sang quân Ma tộc chính quy, đối với quân đội Ma tộc liên tục thắng trận từ khi khai chiến tới nay mà nói, đây quả thực là điều không thể tưởng tượng được. Vào lúc tuyệt vọng nhất, thậm chí Vân Thiển Tuyết đã cân nhắc xem có nên rút quân để tránh binh phong cường thế của Đế Lâm hay không!
Biết được nỗi khổ của Vân Thiển Tuyết, với tư cách là giám quân của Ma tộc, Nhị Hoàng tử Karan nở nụ cười, vỗ ngực nói: "Để ta xử lý!"
Gã thần thần bí bí triệu tập bộ hạ, tuyên bố Thần Hoàng bệ hạ liệu việc như thần, bấm ngón tay là biết ác ma Đế Lâm sẽ đến, nên chủ động giao cho gã pháp bảo chuyên dụng - là một xấp giấy trông như giấy chùi, mà đúng là giấy chùi, dùng để khắc chế ma lực của Đế Lâm. “Bây giờ chính là lúc pháp bảo phát huy công dụng.”
Karan lập đàn tế, bên trong là một mảng nhang khói mờ mịt, chỉ thấy "Kar bán tiên" tay nắm kiếm gỗ đào, chân hoa tay múa, miệng lầm rầm “Ba ba là bà của ngươi, bà mẹ ngươi là bố của hắn, dì ngươi bị tiêu chảy phải ăn tiết để ngừng, dạ dày đau thì đi tìm tứ đại thúc!”. Hơn mười vạn quan binh thần tộc nín thở, vây xung quanh xem vương tử Karan làm phép, trong lòng ngập tràn kính sợ.
Cuối cùng thì điện hạ Karan cũng làm phép xong, mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Gã đốt "pháp bảo" lấy tàn tro chia vào các vò rượu, mỗi binh sĩ đều được chia một chén. Mùa đông mà được ngụm rượu trắng vào bụng, tất cả mọi người đều cảm thấy khí nóng trong lòng "hừng hực" bốc cao.
“Kar bán tiên” rất nghiêm trang nói: "Thế này là được rồi, pháp bảo sẽ phát huy tác dụng! Mọi người không cần phải sợ ma đầu Đế Lâm nữa!"
Cho dù sĩ khí quân đội có lên cao nhưng bộ chỉ huy vẫn chần chờ chưa hạ lệnh khai chiến, phần lớn bởi Vân Thiển Tuyết với tư cách là thống soái toàn quân vẫn đang chần chừ không chắc chắn. Sau trận chiến với Đế Lâm lần trước, Vân Thiển Tuyết cũng đã chuẩn bị cho cuộc giáp mặt lần hai, gã đã dốc rất nhiều tinh lực để nghiên cứu các chiến dịch do Đế Lâm chỉ huy, và cũng đã rút được một vài kết luận.
Nói đến Đế Lâm, mọi người thường nói đến việc tàn sát vô cùng tàn nhẫn của hắn, cứ như là ngoài tàn nhẫn ra thì hắn không có gì nữa cả. Vân Thiển Tuyết cho rằng, thực ra sự giết chóc, tàn nhẫn chỉ là một đặc điểm của Đế Lâm, một đặc điểm hết sức rõ rệt đến mức nó che lấp hết ánh hào quang ở phương diện dùng binh của hắn. Thực ra Đế Lâm là một vị tướng quân vô cùng toàn tài, bất kể là việc bày mưu tính kế mà thống soái toàn quân phải làm, hay là chỉ huy và vận dụng chiến thuật trong thực chiến, tất cả hắn đều tinh thông, hơn nữa cũng không hề thiếu dũng khí để vượt qua mọi nguy hiểm trên chiến trường. Bất kể ở vị trí nào, hắn cũng có thể đảm nhiệm rất tốt.
Hắn thông thạo tất cả các phương thức cùng thủ đoạn tác chiến, nhưng sự thực là hắn am hiểu chủ động tấn công, hành động mạnh như sấm nhanh như điện, dùng binh sắc bén như lưỡi đao, cộng thêm không từ bất kì thủ đoạn, không theo lệ thường, dám mạo hiểm, to gan đến mức người khác cũng không thể tưởng tượng nổi.
Từ mấy câu vỏn vẹn này mà nói thì.. dường như Đế Lâm là một con bạc hết sức liều mạng, hay nổi hứng đánh liều nhưng vì vận khí tốt nên mới không nướng sạch toàn bộ gia sản trong phút chốc. Mà từ đây Vân Thiển Tuyết càng phát hiện ra nhiều tầng lớp ẩn sâu trong đó: Từ lúc Đế Lâm xuất đạo mười sáu tuổi, hắn đã tự chỉ huy không dưới mười chiến dịch lớn nhỏ vậy mà chưa thua một trận nào. Vô luận là trên chiến trường hung hiểm hay trên vũ đài chính trị hắn đều chưa từng có được cái thế bất bại. Nếu như nói hắn chỉ là một con bạc, vậy vận số đánh cược của hắn tốt tới mức không thể lý giải được.
Nghiên cứu Đế Lâm qua từng chiến dịch thêm một bước, Vân Thiển Tuyết phát hiện chỗ cực kì đáng sợ của đối thủ: hắn có khả năng quan sát kinh người, sở trường nhìn thấu những điều ngầm ẩn bên trong mà không bị bề ngoài phức tạp của sự việc mê hoặc, trong chốc lát đã có thể nắm bắt được bản chất cốt lõi của sự việc, bất kể nguy hiểm rình rập như thế nào, chiến cuộc rắc rối phức tạp ra sao, hắn đều nắm bắt được dễ dàng, cục diện càng hỗn loạn càng hung hiểm hắn càng cao hứng.
Hắn trông như một con bạc liều lĩnh, nhưng thực ra lại là một tay cực kì thận trọng. Từng bước đi cùng quyết định của hắn trông có vẻ liều lĩnh, nhưng đều là kết quả của những tính toán chính xác và cân nhắc bước kế tiếp vô cùng thận trọng. Hắn tự tin có thể giải quyết an toàn mọi nguy hiểm có thể xảy ra, không làm những việc vượt quá thực lực, mạo hiểm quá giới hạn, cùng không đánh những trận chiến mà không chắc chắn.
Tuy Sterling được xưng là đệ nhất danh tướng của gia tộc Tử Xuyên: dũng mãnh, thiện chiến, chỉ huy quân đoàn kỵ binh trên bình nguyên đánh xuyên tới trước không người ngăn cản, nhưng Sterling là kẻ có nguyên tắc, có tình cảm, nên dễ xúc động, và tất nhiên là dễ phạm sai lầm. Như lần này Sterling cùng quân Trung Ương ở lại để che chở cho thường dân rút lui chính là sai lầm chiến lược vô cùng lớn, nếu là Đế Lâm thì sẽ không có chuyện này.
Ở trên chiến trường, hắn tỉnh táo giống như kỳ thủ hạng nhất trong trận đấu, chỉ có tim lạnh như băng cộng với logic cùng thực tế, suy nghĩ chuẩn xác giống như toán học, không trộn lẫn tình cảm cá nhân. Vì cầu thắng lợi, hắn có thể lạnh như độc xà, tàn khốc không tình cảm, hung ác và tàn bạo như sói, hèn hạ, không từ thủ đoạn. Vân Thiển Tuyết nghĩ, đó là một kẻ không có chút sơ hở, một đối thủ không phạm phải sai lầm. Từ điều đó mà suy thì Đế Lâm đáng sợ hơn Sterling nhiều.
Quân đoàn Đế Lâm hạ trại tại bờ tây sông Hôi Thủy, ngăn cách với đại quân vây thành của Vân Thiển Tuyết ở bờ đối diện là một con sông có lớp băng mỏng phía trên, binh sĩ thị lực tốt có thể nhìn xuyên qua lớp sương mù mùa đông để thấy được cờ xí đối phương tung bay. Chuyện hai đại quân đối địch cách nhau gần như thế mà lại có thể bình an vô sự thật là một chuyện cực kì hiếm thấy.
Mặc dù sông Hôi Thủy là con sông lớn nhất Viễn Đông và trên sông còn đóng thêm một lớp băng mỏng, nhưng như vậy là không đủ để ngăn cản bước tiến dũng mãnh của quân đội Ma tộc. Tại Panne, binh lực Ma tộc là áp đảo, bọn họ không chỉ đủ để vây thành mà vẫn đủ đến đánh viện binh. Nếu như đối thủ không phải là Đế Lâm, Vân Thiển Tuyết đã không chút do dự mà chỉ huy quân vượt qua sông đón đánh: chia 30 vạn đại quân thành ba lộ xuất kích, một tấn công chính diện thu hút sự chú ý của đối thủ, hai lộ khác thì lặng lẽ qua sông từ hạ du cùng thượng du để cắt đứt đường lui và xuất hiện từ sườn quân của địch, bao vây tấn công, sau đó lấy ba lộ đại quân vây chặt, tận dụng lợi thế áp đảo về binh mã đàn áp, nhất định đối phương sẽ tan vỡ!
Nhưng Vân Thiển Tuyết lại không dám. Đối thủ lại chính là Đế Lâm khủng bố, Đế Lâm ác nghiệt, đồng thời cũng là Đế Lâm tính toán kế hoạch kĩ lưỡng, không hề phạm phải sai lầm. Đối thủ cao minh như vậy tất sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm đơn giản như vậy. Chỉ mang theo một ít binh mã như vầy mà dám đối mặt với mình qua một con sông, rốt cuộc hắn dựa vào cái gì? Có những âm mưu gì?
Sáng sớm, Vân Thiển Tuyết trèo lên đài cao, ngẩn ngơ nhìn sang bờ sông bên kia, nhìn đại doanh của Đế Lâm bận bịu, các binh sĩ vội vàng ra vào đục băng nấu nước, ăn điểm tâm, tập hợp, thao luyện, nghỉ ngơi, binh sĩ vui chơi nô đùa, có người ra sông múc nước về đun lên để lấy nước tắm rửa, có người chơi diều, có người cho ngựa uống nước.. gã quan sát liên tục tới khi mặt trời xuống núi.
Vân Thiển Tuyết dụi con mắt mệt mỏi: Gã chẳng nhìn ra được bất cứ cái gì. Màn đêm buông xuống, gã ngồi trên đài cao vắt óc suy nghĩ: sinh hoạt của đối phương giống như bất kỳ một quân doanh bình thường khác, tất cả đều hết sức tự nhiên. Đó chính là điều không bình thường. Một trăm vạn đại quân thần tộc đang trừng mắt thị uy, sao bọn họ lại có thể bình tĩnh như vậy, sao chẳng có một chút hoang mang nào?
Vân Thiển Tuyết đau khổ tự hỏi. Gã cố gắng phân tích hành động của Đế Lâm, theo thói quen suy nghĩ ngày thường, trước tiên gã sắp xếp ra tất cả những điều đã biết:
1. Đế Lâm tới đây có lẽ để giải vây cho quân đoàn Sterling.
2. Binh lực của Đế Lâm không lớn.
3. Quân ta thực lực hùng hậu, chỉ một lần đối chiến là có thể tiêu diệt toàn quân của Đế Lâm.
4. Đế Lâm biết rất rõ không chỉ các điểm 2 và 3 nhưng không chạy xa cả ngàn dặm mà còn chủ động chạy tới khiêu khích mình.
Vân Thiển Tuyết cười khổ. Bất kể phân tích như thế nào, từ chút ít tư liệu liệt kê ra ở trên gã cũng chỉ rút ra được ba kết luận:
1. Đế Lâm chán sống,
2. Đế Lâm điên rồi.
3. Đế lâm không hề lo sợ, hắn có quỷ kế khác.
Hai cái trước có lẽ là không thể, lập tức loại bỏ. Nhưng rốt cục quỷ kế là cái gì vậy? Nhìn không ra! Vân Thiển Tuyết vắt óc suy nghĩ rất lâu. Gã vốn tự phụ thông minh hơn người, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời gã cảm thấy trí tuệ của mình nghèo nàn và chưa đủ.
Đang lúc Vân Thiển Tuyết vắt óc suy nghĩ, thủ hạ của y (một đám tướng Ma tộc có thừa dũng khí nhưng thiếu đầu óc) nhao nhao xông tới đề nghị:
- Đại quân lập tức qua sông, chỉ cần một trận là chôn vùi được đối phương!
Đối mặt với một đám đầu voi óc kiến, Vân Thiển Tuyết thật sự đau đầu. Gã không thể không gợi ý các cho tướng sĩ suy nghĩ sâu xa hơn chút:
- Đối thủ chẳng phải ai khác mà chính là Đế Lâm, đại địch số một của vương quốc chúng ta, một trong những danh tướng của gia tộc Tử Xuyên! Các ngươi thử nghĩ xem, không lẽ hắn lại ngu xuẩn tới mức đưa đầu tới cửa cho mình ăn tươi nuối sống sao? Hành động của hắn hàm chứa quỷ kế gì? Có phải đây là một cái bẫy sắp sẵn?
Mọi người đều cảm thấy Vân Thiển Tuyết nói rất có lý nên nghiêm túc tự vấn tại chỗ, duy chỉ có Lỗ Đế đầu óc đần độn, hắn không cam lòng làm bộ hạ cho tên thư sinh đáng ghét này nên tiếp tục gân cổ:
- Mặc kệ cái quỷ kế gì của hắn, nếu nó đã tự dẫn xác đến thì chúng ta cứ việc ăn tươi nuốt sống nó là xong!
Kết cục là Vân Thiển Tuyết không khỏi nổi giận mà đuổi hắn đi ngoài, sau đó gã vỗ bàn định hướng hội nghị:
- Không phải chúng ta đến để thảo luận xem đối phương có quỷ kế hay không sao?! Quỷ kế nhất định là có! Chỉ là chúng ta còn chưa nhìn ra, cho nên chúng ta cần phải thảo luận: “Rốt cuộc đây là quỷ kế gì?”
Thấy người chủ trì đã quyết định, các bước tiếp theo tiến hành thuận lợi hơn rất nhiều. Các tướng lĩnh Ma tộc nhao nhao đưa những ý tưởng rợn cả người:
Một là: Quân đoàn Đế Lâm mang theo một thứ vũ khí đáng sợ có tính hủy diệt cao..
"Nghe nói nhân loại có một loại người gọi là Ma pháp sư, chỉ cần một khai hỏa Ma pháp đại pháo có thể giết chết mấy vạn người…”
Vân Thiển Tuyết gào lên giận dữ:
- Vậy hắn còn chờ cái gì?
Hai là: Mỗi binh sĩ của binh đoàn Đế Lâm đều là sư đệ của Tả Gia Minh Vương, hoặc là sư phụ của Giả Kiếm Thánh Lạp Âu.
"Ngẫm mà xem, nếu có ba bốn vạn Tả Gia Minh Vương kết hợp với Lạp Âu, có thể hủy diệt được toàn bộ vương quốc Ma Tộc cùng bản thổ..."
Vân Thiển Tuyết:
- Ta tình nguyện để hắn hủy diệt cái đầu heo của nhà ngươi trước.
Ba là: Toàn bộ nước sông Hôi Thủy đều bị Đế Lâm biến thành dầu đen dễ bốc cháy, hắn chỉ chờ chúng ta qua sông là châm lửa đốt liền.
Vân Thiển Tuyết:
- Mỗi ngày ngươi đều uống dầu đen sao tới bây giờ còn chưa chết?
Bốn là, Bờ phía bên kia nhìn thì như bình địa, nhưng kỳ thật quân đoàn Đế Lâm đã mai phục rất nhiều cơ quan cùng bẫy rập, có hàng chục vạn hố chông đang chờ đại quân thần tộc giẫm vào.
Vân Thiển Tuyết:
- Với thời tiết cả đất cũng đóng băng thế này, ta cho ngươi một vạn người, ngươi thử đảo một vạn hố cho ta được chứ? Đào không được ta cho ngươi xuống hố trước!
Các tướng lĩnh thần tộc dốc sức phát huy trí tưởng tượng, lần lượt đề ra các giả thiết kinh người, cuối cùng ngay cả bọn họ cũng nghe tới sởn hết cả gai ốc. Cũng tốt, rốt cuộc không người nào dám nhắc lại việc xưa, lôi lại câu chuyện về Đại ma đầu Đế Lâm pháp lực vô biên.
Các tướng lĩnh thần tộc dốc sức phát huy trí tưởng tượng, lần lượt đề ra các giả thiết kinh người, đến ngay cả bọn họ cũng nghe tới rùng cả mình. Dầu sao thì cũng tốt, ít ra thì không một kẻ nào còn nhắc lại việc xưa, lôi câu chuyện đại ma đầu Đế Lâm pháp lực vô biên ra nữa.
Duy nhất một phương án có khả năng xảy ra là: "Đám quân đội chúng ta thấy ở trước mắt chỉ là một nhánh quân trinh thám lớn, bọn chúng chỉ là mồi nhử, còn có một đội quân tiếp viện hùng mạnh mai phục ở gần đó, chỉ chờ đại quân của chúng ta vượt qua sông thì sẽ đột nhiên xông ra, chặn đứng chúng ta trên sông rồi tiêu diệt toàn bộ!
Vân Thiển Tuyết cùng phần lớn các tướng lãnh đều đồng ý với quan điểm này, hiện tại chỉ còn một vấn đề: Thế “đội quân tiếp viện hùng mạnh” mai phục ở đâu? Mọi người đưa mắt nhìn nhau: mùa đông lạnh giá, phần lớn lá cây đã rụng hết rồi, chỗ có thể ẩn núp được thật sự ít, đừng nói đến việc che giấu cả hơn mười vạn đại quân.
Các tướng lĩnh nhao nhao bày tỏ thái độ:
- Không thể hành động thiếu suy nghĩ để địch nhân thừa cơ hành động.
Vân Thiển Tuyết thực sự vui mừng, đám tướng lĩnh đã trưởng thành không ít qua lần chỉ bảo này của gã. Gã tổng kết hội nghị:
- Đúng! Chúng ta cần phải suy tính trước khi làm, trước tiên phải thăm dò động tĩnh của quân địch, không động thì thôi, đã động thì phải cho chúng muôn kiếp bất phục, chết chẳng vùi thây!
Tuân theo chỉ thị của bộ thống soái, rất nhiều đội trinh sát được phái đi thăm dò, đám trinh sát Ma tộc cùng phản quân chạy đi chạy lại dọc bờ sông Hôi Thủy, tìm tòi khắp mọi nơi. Kết quả sau khi mặt trời lặn là không tìm thấy gì. Bộ thống soái cho rằng, kết quả này là do việc tìm kiếm chưa đủ cẩn thận. Ngày hôm sau, bộ thống soái lại tăng cường thêm đội trinh sát, mở rộng bán kính tìm kiếm, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Cuối cùng, đám trinh sát đã nhận được một tử lệnh: "Không tìm được phục binh của quân địch thì không cần quay lại!"
Liên tiếp ba ngày, trinh sát Ma tộc hít gió lạnh, đội tuyết lớn cùng nhịn cơn đói chấp hành mệnh lệnh để tìm cho ra một đám quân không tồn tại trên đất bằng. Trong trời đông tuyết phủ, bọn họ đi lại như con thoi trong gió tuyết, không một miếng đồ nóng, không một ngụm nước vào miệng, khát thì bốc một vốc tuyết cho vào miệng đợi tan. Bọn họ cẩn thận làm việc không nghỉ. Mỗi tảng đá trên mặt đất đều bị bọn họ lật qua ba lượt, xét chứng minh thư của mỗi con kiến (nếu có) dưới mỗi thân cây, trả lại cho bầu trời những con chim đã được đánh số. Bọn họ mừng rỡ như điên mỗi khi phát hiện ra những đám dấu chân lẫn lộn rõ ràng, nhưng cuối cùng đều uể oải vì phát hiện dấu chân này là của mình hoặc đồng sự lưu lại vào lúc trước.
Ba ngày sau, đợt lục soát nghiêm mật nhất cuối cùng cũng tuyên bố thất bại. Đội trưởng đội trinh sát lấy đầu mình cam đoan với Vân Thiển Tuyết: "Trong phạm vi 200 kilomet vuông, không tìm được nhóm bộ đội nhân loại thứ hai. Nếu như có, hiển nhiên nhóm này biết cách tàng hình!"
Trong ba ngày này, Vân Thiển Tuyết tiều tụy đi không ít. Mấy ngày này, phía Đại doanh của Đế Lâm vô cùng quái dị, sự yên tĩnh bất thường báo hiệu cơn gió bão kinh người sắp ập tới, rõ ràng Đế Lâm sắp hành động rồi! Vân Thiển Tuyết vì thế mà lo lắng tới ăn ngủ không yên: Đế Lâm có chuẩn bị trước khi đến, mai phục rất lâu, đã thăm dò hết tình hình bên ta, không động thì thôi, mà đã động trời long đất lở.
Vân Thiển Tuyết cực kì lo lắng, ngày đêm hắn khổ sở không biết Đế Lâm rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì, lại thêm trăm mối tơ vò không thể giải quyết được. Vì để đáp trả sự tấn công đáng sợ sắp tới, hắn nghiêm cấm bộ đội không được xuất kích, chặt chẽ co cụm bộ đội lại đề phòng Đế Lâm đánh bại từng nhóm một. Nhưng hắn lo lắng hơn hết chính là sự tập kích của đám bộ đội bí hiểm không rõ hành tung kia, dựa vào thảm kích doanh trại bị tấn công lần trước hắn lo lắng ngủ không yên giấc, nửa đêm còn thường xuyên tỉnh dậy đi kiểm tra vọng gác, cực nhọc quá nên tóc bạc ra không ít. Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm đánh đến cùng: mặc kệ, ra khỏi phạm bi 200ki lô mét vuông này, dẫu cho Đế Lâm có phục binh thì cũng không kịp tới cứu hắn đâu!
Ngày 3 tháng 2 năm 780, đã qua năm, sáu ngày giằng co, 30 vạn liên quân Ma tộc cùng phản quân chia thành ba đường vượt qua sông, hùng hổ đánh về hướng quân doanh của Đế Lâm ở bờ bên kia, thuận lợi vây kín hoàn toàn, vây chặt đại doan Đế Lâm chặt như nêm như cối mà lại không gặp phải bất kì sự chống cự nào.
Trong đại doanh quá im ắng, không thấy người bắn tên cũng chẳng có người đi ra chống cự.
Trong lòng Vân Thiển Tuyết dấy lên linh cảm chẳng lành, nhưng đã không kịp nữa, không đợi hắn ra mệnh lệnh Lỗ Đế lỗ mãng đã mang theo 5000 quân cảm tử vọt vào trước, chỉ nghe thấy một trận ồn ào của binh lính Ma tộc ở bên trong, Vân Thiển Tuyết hét to: "Không tốt rồi! Mau rút lui đi!"
Mãi sau, vượt qua dự đoán của hắn, Lỗ Đế mang theo một đám người bình yên đi ra. Hắn chửi ầm lên: " Đồ ranh con! Bên trong không có một ai!"
Vân Thiển Tuyết ngây người không tin. Hắn tự mình mang theo binh mã đi vào, chỉ thấy đại doanh trống rỗng và một đống lộn xộn. Lều vải bị sập xuống, giấy vụn, phiến gỗ, đồ dùng bị ném ra đều bám đầy bụi đất.
Ngay từ nửa đêm hôm qua, Đế Lâm đã lén lút dẫn theo binh mã, lẳng lặng rời đi.
Vân Thiển Tuyết không thể ngờ nổi há hôc miệng, chỉ cảm thấy ngực mình khó chịu, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu đỏ thẫm.
Hắn đau lòng mãi không thôi: "Mình lại dính bẫy không thành kế do Đế Lâm sắp đặt, lại thua trong tay hắn lần nữa!" Nhưng mà, có một vấn đề hắn nghĩ mãi không ra: "Đế Lâm bất chấp hiểm nguy tới đây, lại khua cho cá động rồi biến mất. Rốt cuộc hắn đến đây để làm gì?"
Hoàng hôn tại thành Panne. Nhìn một đám lều trại trải rộng vô biên của địch nhân, thống lĩnh sterling khe khẽ thở dài, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác mỏi mệt bất lực. Hắn vốn hy vọng vào quân Ma Tộc đánh lâu sẽ không kiên nhẫn mà rút lui, nhưng hiện tại xem ra, cái hy vọng này đã rơi vào hư không rồi.
Mình đã bị vây tới ngày thứ chín rồi mà binh mã Ma tộc không hề có dấu hiệu rút lui.
Hắn đang định chuyển tầm mắt sang chỗ khác thì bỗng nhiên có một thứ hấp dẫn sự chú ý của hắn: Bầu trời đột nhiên tối sầm vào và xuất hiện đầy những con diều bay cao. Nhưng điều kì lạ chính là chẳng những binh sĩ bên mình chơi, mà bên phía trận địa Ma Tộc cũng bay lên một vài con diều.
"Chuyện gì xảy ra?" Sterling lấy tay chỉ vào những binh sĩ đang chơi diều ở trên đầu thành phía bên trận địa đối phương hỏi.
Sư trưởng Văn Hà đi cùng lơ đễnh giải thích: " Có thể là vì mấy ngày nay quá buồn chán, nên các binh sĩ tìm một ít trò chơi đó sao? Xin đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ tăng cường kỷ luật kiểm soát."
"Không phải điều này." Sterling cúi đầu trầm tư nói: " Hiện tại cũng chẳng phải tiết chơi diều, ta cũng chưa từng nghe nói Ma tộc bên kia có phong tục chơi diều. Vì sao đột nhiên người hai bên lại dấy lên trò chơi giống nhau nhỉ? Rất khác thường nha. Ngươi gọi cho ta một người tới đây để hỏi đôi điều ."
Trong lòng Văn Hà không hề đồng tình: "Có cái gì khác thường sao? Đại binh đôi bên buồn chán quá rồi, chơi diều thì có cái gì kì lạ đâu cơ chứ? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn gọi một người binh sĩ đang đi dạo, hắn hô: "Ngươi, tới đây! Đại nhân Sterling muốn hỏi ngươi đôi điều!"
Binh sĩ đó lại càng hoảng sợ, vội vàng chạy tới gần, làm tư thế đứng nghiêm nói: "Báo cáo đại nhân! Ta là đội viên của sư đoàn quân trung ương thứ bảy, đại đội thứ ba, trung đội thứ năm. . ."
"Được rồi, được rồi." Văn Hà mất kiên nhẫn cắt ngang lời hắn: "Không ai cảm thấy hứng thú với ngươi là đội viên tiểu đội thứ mấy."
Mặt binh sĩ nọ đỏ bừng lên.
"Để hắn nói cho xong." Sterling ôn hòa nói.
Binh sĩ nọ cảm kích nhìn Sterling một cái, rồi lại lên tiếng báo cáo: "Bẩm báo đại nhân, Ta là trung sĩ chưởng kì quan Lý Quý thuộc tiểu đội thứ nhất, trung đội thứ năm. đại đội thứ ba, sư đoàn quân trung ương thứ bảy, báo cáo với ngài!"
"Sĩ quan Lý Quý!"Sterling bình tĩnh nhìn về phía Văn Hà kì bản đang liếc sang, nói tiếp: "Hiện tại ta có chuyện muốn hỏi ngươi, sĩ quan."
"Nguyện cống hiến sức lực vì đại nhân!"
"Ta nhìn thấy ở đây có rất nhiều người đang chơi diều, chẳng những người của chúng ta mà cả phía đối diện. . ." Sterling chỉ xuống trận địa Ma tộc: ". . . Cũng thả diều. Ngươi có thể nói cho ta biết ở đây có chuyện gì, sĩ quan Lý Quý?"
Lý Quý ngoác miệng cười: "Đại nhân, điều này rất đơn giản, chẳng qua là: Hai ngày trước, không biết ở đâu thổi tới rất diều đứt dây, có cái rơi xuống bên kia, có cái rơi xuống chỗ chúng ta bên này, đám người nhàn rỗi chẳng có việc gì thế là mượn nó làm trò chơi. Binh sĩ Ma tộc bên kia cũng học theo chúng ta. Vì vậy mới có chuyện này, đại nhân,"
Sterling gật đầu: "Cám ơn, trung sĩ." Khi Lý Quý khom mình chuẩn bị rời đi, Sterling bỗng lại gọi hắn lần nữa: "Trung sĩ, có thể giúp ta một việc được được không, nhanh thôi, tìm một con diều cho ta xem?"
"Đương nhiên là được. . . Ah, không, nguyện cống hiến sức lực vì ngài, đại nhân!" Hắn đi khỏi, rồi chạy trở lại rất nhanh, đưa cho sterling một con diều: "Đại nhân, người xem đi!"
Sterling cùng mấy sĩ quan cao cấp dí sát vào nhìn. Đây là một con diều được làm từ những thanh gỗ cùng giấy mỏng được buộc lại vô cùng đơn sơ, phó trưởng quân đoàn Tần Lộ ở bên cạnh mỉm cười đánh giá: " Tay nghề người làm cái này chẳng ra sao cả!"
Sterling lật con diều lại, thấy trên giấy dán có ghi một hàng chữ xiêu vẹo: " "Đáo lai thân quân lệnh kim viên như mật nhật vô khả thất tam ngũ thập chi nhất nhị duy hữu trì khứ liễu kiên." Ánh mắt hắn sáng ngời, hô hấp liền trở nên dồn dập, giọng thấp xuống nói: "Lấy nhanh cho ta một tờ giấy và một cái bút." Giọng nói hắn hơi khàn khàn.
Quan quân đi cùng vội vàng tuân theo mệnh lệnh. Sterling lại cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi viết nhanh lên trên giấy. Viết xong, hắn lại ngẩng đầu hỏi Lý Quý: "Trung sĩ. Ngươi còn nhớ diều bay từ phía nào sang không?"
Lý Quý suy nghĩ một chút, rồi lấy tay chỉ: "Bên kia ah!"
"Phía tây? Ngươi chắc chắn chứ?" Giọng điệu của Sterling khó mà dấu nổi sự hưng phấn, trong mắt lấp lánh tia sáng. Các vị sĩ quan cao cấp quay sang nhìn nhau: "Đại nhân bị làm sao rồi? Vì một con diều đứt dây mà kích động tới vậy sao?
Tần Lộ nghi ngờ, lên tiếng hỏi: "Đại nhân, ngài. . . ?"
"Không có gì." Sterling chỉ dẫn cách đọc hàng chữ kỳ lạ ở trên giấy: "Đọc từ phải qua trái, cách hai chữ đọc một chữ, ngươi thử xem."
Tần Lộ do dự, lắp bắp đọc: "Kiên. . . trì hai mươi bảy ngày. . ."
"Kiên trì hai mươi bảy ngày, viện quân đã tới." Sterling đọc một hơi ra. Hắn ngẩng đầu nhìn các vị quan quân ở xung quanh.
"Chư vị, viện quân đã tới. Là Giám sát tổng trường Đế Lâm các hạ mang quân tới!” Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không khỏi run run.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện