[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)
Chương 9 : Tiết 6 Ác Ma Đế Lâm
Người đăng: Greenphoenix28
.
Bắt đầu từ ngày 14 tháng Một lại có rất nhiều dân chạy nạn từ 2 tỉnh Dhaka, Yilibate đổ vào Wallen. Bọn họ thông báo với Lâm Băng rằng đây là rút lui có tổ chức theo lệnh của Sterling đại nhân, Lâm Băng biết Đế Lâm rất quan tâm tới tin tức về Sterling nên nàng lập tức báo cho Đế Lâm biết.
Đế Lâm đã hỏi rất nhiều dân chạy nạn, nhưng phần lớn bọn họ chỉ biết Sterling đại nhân đã tới địa phận tỉnh Dhaka, còn sau đó đi đâu thì không ai biết cả. Đang lúc Đế Lâm cực kì lo lắng bất an thì có một sĩ quan quân pháp từ phòng quân pháp Viễn Đông tới báo cáo:
- Sterling phái tới một trung đội hộ vệ giao Minh Huy đại nhân cho chúng tôi. Đại nhân có muốn tự thân thẩm vấn Minh Huy hay không?
Đế Lâm chỉ muốn xem qua tình trạng Minh Huy một chút, thấy y bộ dạng ủ rũ tội nghiệp như đã đần độn vì sợ hãi, nên Đế Lâm cũng không muốn làm khó cái tên đen đủi này, gã nói: "Mang hắn đi chăm sóc cho tốt, không được hành hạ hắn." So với Minh Huy, Đế Lâm thấy hứng thú với người đội trưởng áp giải Minh Huy hơn, gã yêu cầu người đó tới gặp.
Chỉ một lát sau, bộ hạ hồi báo: "Đội trưởng đã được đại nhân Lâm Băng mời đi, vậy chờ y quay lại hay gọi y tới luôn không?"
Đế Lâm suy nghĩ một chút rồi nói không cần. Gã đích thân đi về phía phòng làm việc của Lâm Băng, gõ cửa, rồi nhẹ nhàng đi vào. Ngoại trừ Lâm Băng ra, đằng sau bàn công tác còn có vài sĩ quan Viễn Đông cấp cao, Lâm Băng đang nói gì đó với một quan quân trẻ tuổi mặc đồng phục quân Trung Ương ở phía đối diện. Có người trông thấy Đế Lâm định đứng lên hành lễ, nhưng Đế Lâm nhẹ nhàng xua tay ra hiệu đừng cắt đứt cuộc hỏi đáp. Gã cũng tự tìm tới một cái ghế ở cạnh tường rồi ngồi xuống dự thính.
Hình như cuộc hỏi đáp đang đi vào chỗ gay cấn, viên quan quân trẻ tuổi đang mặc đồng phục quân Trung Ương đang mặt đỏ tía tai tranh luận:
- ... Lâm đại nhân, ngài hiểu nhầm rồi. Chúng ta đưa Minh Huy đại nhân trở về là thi hành theo mệnh lệnh của Sterling đại nhân, có thủ lệnh của Sterling đại nhân làm bằng chứng. Quân Trung Ương không có kẻ hèn nhát! Chúng ta là thi hành mệnh lệnh chứ không phải đào binh! Ngài không nên đối xử với chúng ta như thế!
Lam Băng thở dài:
- Cậu hiểu lầm rồi, cậu bé. Chúng ta không phủ định ý kiến của cậu, vừa rồi là kiểm tra lại chút mà thôi. Được rồi, hiện tại...
Nàng phát hiện Đế Lâm đang ngồi ở bên cạnh tường, mắt liền sáng lên, dừng lời lại. Gã dùng tay ra hiệu với nàng, nàng khẽ gật đầu, rồi nói tiếp:
- ... Chúng ta đi vào vấn đề chính: Thời điểm cậu ra đi, Sterling có dự định gì, cậu có biết không? Y muốn đi đâu? Định rút quân sao?
Viên sĩ quan trẻ tuổi kia nở một nụ cười, nói:
- Lâm Băng đại nhân, ngài hỏi thật lạ: Sterling đại nhân định làm gì, chúng ta là kẻ dưới sao mà biết được?
Lâm Băng nhất thời chán nản. Rất may, trước khi tính nóng nảy có tiếng của nàng kịp phát tác, viên sĩ quan kia đã kịp buông một câu:
- Nhưng khi chúng ta rời đi, đã xảy ra một chuyện rất quái lạ: đại nhân đang thẩm vấn tù bình Ma tộc. Sau đó, quân đội vừa mới nghỉ ngơi, đã lập lức lại có lệnh truyền đến, nói tập trung chuẩn bị xuất phát. Các sư đoàn trưởng cũng đã tập trung mở một hội nghị bí mật.
Lâm Băng nói:
- Xuất phát? Đi đâu? Làm gì?
- Nghe có người bảo là ở tỉnh Medusa, nhưng mà chúng ta cũng không biết rõ ràng. Sau hội nghị bí mật này, các quan quân đều rất kì lạ. có mấy vị sĩ quan cao cấp còn nhờ ta chuyển thư cho người nhà của họ, trong đó còn mấy vị đại nhân Văn Hà và Tần Lộ...
- Thư để ở đâu?
Lần đầu tiên Đế Lâm lên tiếng đặt câu hỏi.
Vị quan quân trẻ tuổi quay đầu nhìn Đế Lâm một cái, nhìn thấy bộ đồng phục pháp quan màu đen của gã thì vô cùng kinh ngạc, nhưng bởi vì không biết thân phận của Đế Lâm nên không trả lời.
Lâm Băng lên tiếng nói:
- Vị này là tổng Kiểm sát trưởng Đế Lâm đại nhân, ngươi cũng nên biết ngài chính là bạn tốt của Sterling đại nhân các ngươi đấy. Trả lời câu hỏi của ngài đi.
Người sĩ quan kia trả lời không tình nguyện:
- Đều ở trên người tôi đây.
Đế Lâm lạnh lùng nói:
- Giao hết cho ta!
Vị quan quân trẻ tuổi cất tiếng phản đối:
- Tôi đã đồng ý với Tướng quân Tần Lộ. Tôi phải giao tận tay cho người nhà của bọn họ, cho dù ngài là quân pháp quan, cũng không có quyền kiểm tra thư nhà của các sĩ quan cao cấp...
Đế Lâm đột nhiên đứng dậy, đi tới cửa rồi đập đập tay: "Người đâu!" Những hiến binh thường trực ở gần đấy nghe tiếng đi vào.
Lâm Băng cũng vội vàng đứng dậy:
- Đế Lâm đại nhân, không cần phải làm như vậy đâu, chúng ta nhẹ nhàng khuyên bảo y là được, đại nhân...
- Lục soát thân thể hắn!
Đế Lâm chỉ vào người quan quân trung ương kia nói.
Mấy người hiến binh lập tức nhào tới như hổ như sói, ngươi sĩ quan kia bị mấy người hợp sức đè lên trên bàn làm việc, y liều mạng giãy dụa, chửi bới:
- Ngươi là đồ vô liêm sỉ! Ta là quan quân của gia tộc, ngươi không được quyền đối xử với ta như vậy! Ta sẽ tố cáo ngươi...
Một người hiến binh được huấn luyện nghiêm chỉnh thuận tay cho y mấy cái bạt tai, y mới không lên tiếng nữa. Trong chốc lát các hiến binh đã tìm được mấy phong thư được cất giấu khá kỹ ở túi nhỏ bên trong áo, rồi giao cho Đế Lâm.
Đế Lâm cầm thư trong tay ước lượng, rồi lật xem mặt sau:
- Đến vợ ta, Tần Lộ.
- Xin hãy giao tận tay cho con gái Lê Sa, Văn Hà kì chủ.
- Xin hãy chuyển tới đường 48 Hào Thu, công viên Đế đô.
...
Đế Lâm ra hiệu cho mấy hiến binh đưa viên người sĩ quan kia đi ra ngoài, sau đó hừ lên một tiếng, tay xé bìa thư không chút ngại ngần.
Lâm Băng ở bên cạnh nhìn tới há hốc mồm:
- Đại nhân ngài làm như thế là phạm pháp đấy!
- Phạm pháp? Ta chính là luật pháp, sợ phạm cái gì pháp?
Gã rút tất cả bức thư ra, xem cẩn thận từng bức một, đọc xong hết mới đưa cho Lâm Băng một bức:
- Có xem không?
Lâm Băng hơi do dự, nhưng vẫn nhận lấy bức thư, rồi bắt đầu đọc.
Nội dung bức thư không quá dài, bên trong tràn tràn ngập lời lẽ tự tình sầu buồn cùng buồn thương bi tráng, tất nhiên Đế Lâm cùng Lâm Băng không hứng thú với mấy điều này. Bọn họ chỉ chọn ra những câu nói có nội dung thực sự. Ở bức thư của Phó thống lĩnh Tần Lộ có một câu làm hai người nín thở: "Sterling đại nhân nói, chúng ta phải xuất phát để giết chết Đại Ma Thần Hoàng. Cho nên, em yêu, nếu như...
Hai người liếc nhìn nhau, đều đã hiểu ra tất cả: Vì sao đã lâu như vậy mà Ma Tộc chẳng có động tĩnh gì? Vì sao dân chạy nạn có thể tiến vào Wallen bình yên không hề bị cản trở? Vì sao Ma tộc lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy mà không đánh vào? ... Bây giờ đã có những giải thích hợp lí cho tất cả những chuyện kì lạ đã xảy ra: Quân đoàn Sterling ở lại cản chân. Bọn họ dùng tính mạng của mình để đổi lấy những khoảng thời gian quý giá cho cứ điểm Wallen, để đổi lấy hàng ngàn hàng vạn dân thường được cứu trợ.
Lâm Băng bắt đầu dâng lên niềm kính nể:
- Sterling đại nhân thật là vĩ đại.
Đế Lâm oán trách nói:
- Ngu ngốc!
- Y giải cứu mấy trăm vạn dân thường, cứu lấy cứ điểm Wallen, cũng như cứu vớt toàn bộ nhân loại thế giới.
- Thế cho nên ta mới bảo nó là đồ ngốc!
Đế Lân chửi ầm lên:
- Mạng sống của mấy trăm vạn dân đen đã là cái gì? Giải cứu quốc gia phải dựa vào quân đội! y đặt chính bản thân mình cùng đội quân tinh nhuệ nhất của gia tộc vào đường chết, vô cùng ngu xuẩn! Y nghĩ mình là cái gì? Chúa cứu thế sao? Ta nhổ vào! Chỉ là một thằng ngốc mà thôi!
Đế Lâm càng nói càng giận, cả ngón tay cũng giận tới phát run:
- Còn cả cái tên Tử Xuyên Tú ngu xuẩn kia nữa, ta dám cá rằng nó cũng đang ngâm mình cùng một nơi với Sterling rồi! Đại ngu xuẩn mang theo tiểu ngốc, phân heo chỉ bảo phân người, hai thằng ngu kẻ tám lạng người nửa cân! Chán sống tới mức không biết kéo phao nước tiểu để mình chết ngộp à? Còn liên lụy tới nhiều người như thế! Đi giết Đại Ma Thần hoàng? Heo! Các ngươi cho rằng mình thật sự là Tả Gia Minh sao?!
Lâm Băng kinh ngạc nhìn tổng Giám sát trưởng. Trong ấn tượng của nàng vị này là người luôn bình tĩnh mà lạnh lùng chưa bao giờ thất thố như thế, thậm chí còn chẳng thèm để ý tới phong độ cùng thân phận Giám sát trưởng của mình, bộ dạng chẳng khác gì một tên mã phu đánh xe ngựa, vừa chanh chua vừa cay nghiệt.
Đế Lâm hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, vừa hét to:
- Capura, chuẩn bị ngựa! Tập hợp người của chúng ta lại! Mang theo lương thực đủ cho sáu tuần, và thêm cả lều vải mùa đông! Chạy chết đâu rồi hả? Còn không mau đi làm! Ba giờ sau xuất phát!
Lâm Băng lập tức đuổi ra tới cửa, nàng nói:
- Đại nhân, ngài muốn đi đâu?
- Nói nhảm! Ta đi tìm hai thằng ngốc kia! Cứ điểm xin nhờ ngài coi giữ!
Lâm Băng hoảng hốt nói:
- Đại nhân, ngài điên rồi ư! Ngoài thành đâu cũng là Ma tộc, từng ấy nhân mã của ngài còn chưa đủ nhét kẽ răng bọn họ...
Đế Lâm không quay đầu đáp trả, nhanh chân xuất phát.
Lâm Băng lập tức đuổi theo kéo gã lại:
- Đế Lâm, đây là ngài tự sát! Chả phải ngài vừa mới bảo: "Hành động của bọn họ là vô cùng ngu xuẩn" đó sao?
Đế Lâm sải bước không ngừng, mắng:
- Không sai! Bọn chúng là hai tên ngốc hết thuốc chữa!
- Ah, đúng vậy! Vậy ngài vẫn. . .
Lâm Băng kéo gã một cái:
- Ngài đứng lại đó cho ta!
Đế Lâm cười ảm đạm, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện vẻ thê lương:
- Ta là thằng ngốc thứ ba.
o0o
Buổi chiều ngày 15 tháng Một, xuất phát từ Wallen, Đế Lâm dẫn theo hơn ba vạn binh mã, toàn bộ đều là khinh kị binh mau lẹ nhất nhằm thẳng hướng tỉnh Medusa của Viễn Đông. Trước kia, lúc bọn họ phục vụ tại quân Viễn Đông đã từng theo Đế Lâm đánh thẳng, thọc sâu vào vương quốc Ma tộc, có thể nói kinh nghiệm sa trường của mỗi người đều lão luyện, đặc biệt là kinh nghiệm tác chiến cùng Ma tộc. Phần lớn bọn họ lại xuất thân từ chính vùng đất Viễn Đông nên đều quen thuộc địa hình cùng phong thổ. Dưới sự chỉ đường của bọn họ, quân đoàn Đế Lâm chuyên chọn những con đường nhỏ vắng người, tránh được quân Ma tộc ào ào đang tới. Một lượng lớn thám báo của đại quân đi trước, cẩn thận từng li từng tí tiến lên phía truwocs. Hàng loạt các biện pháp che dấu hành tung được thực thi, móng ngựa bọc vải, binh sĩ cấm khẩu, lại đảo ngược thời gian hành quân ngày đêm, ban ngày các binh sĩ cắm trại nghỉ ngơi trong rừng, ban đêm khi trời sụp xuống thì đại đội binh mã mới lén lút lên đường.
Đế Lâm hết sức cẩn thận, lại áp dụng phương thức hành quân như thế nên tránh được tai mắt của đại đội Ma tộc cùng phản quân trên đại lộ, nhưng không thể tránh được những nhóm phản quân cùng đám lính mất chỉ huy tản mát ở các nơi sơn dã, hay tiểu nhóm thám báo. Theo chỉ thị của Đế Lâm, trước khi đại quân xuất phát, một lượng lớn trinh sát tiền trạm trước ba mươi dặm. Nếu đụng phải một đại đội hơn một trăm, hơn một ngàn, quân Đế Lâm lập tức ẩn nấp hoặc là tránh đi; còn khi gặp phải những tiểu đội tạp nham chừng hơn mười người, vốn là những chiến sĩ lão luyện kinh nghiệm đánh du kích trong rừng rậm, đội quân tiên phong của Đê Lâm lấy cẩn thận đối phó bất cẩn nên thường phát hiện mục tiêu trước đối phương. Mà đám những tên Ma tộc hay phản quân này canh gác lơi lỏng, phần lớn chỉ đến giây cuối cùng mới biết mình đã bị hơn nghìn kỵ binh nhân loại bao vây. Khi hết hy vọng phá vỡ vòng vây, bọn họ ít dám liều chết chống cự, chỉ cần kỵ binh nhân loại hét to hai tiếng: "Đầu hàng thì không giết" là hầu hết bọn họ đều buông vũ khí. Lúc bấy giờ, Đế Lâm thường tự mình thẩm vấn rồi ra lệnh giết sạch, quăng xác vào rừng rậm ven đường, ước chừng trong vòng mười năm cũng chẳng có người phát hiện.
Đại quân Đế Lâm chọn đường nhỏ đi qua tỉnh Phục Danh Khắc, đi tới tỉnh lộ của tỉnh Medusa. Cho dù Đế Lâm đã cố chọn những con đường vắng dấu chân người lại khó đi, nhưng vẫn phải đi qua không ít thôn xóm hẻo lánh cùng với những thôn dân làm việc tay chân trong núi rừng. Hành quân ngang qua mà không gây ra tiếng động, không lưu lại dấu vết, tránh được tai mắt của bọn họ là điều hoàn toàn không thể, cư dân vùng này lại đều ủng hộ phản quân, khó đảm bảo không có thám tử của phản quân trà trộn, do vậy Đế Lâm hạ lệnh: "Gặp người giết người, qua thôn diệt thôn! Quyết không để cho một người còn sống!"
Cũng chính bởi mệnh lệnh này mà đã có vô số thảm kịch xảy ra. Vào buổi đêm mùa đông rét buốt, làng bản đang chìm trong giấc ngủ bình an mà yên tĩnh. Đột nhiên vang lên trong bóng tối những tiếng đánh trống reo hò, tiếng móng ngựa ầm vang, một nhóm đông kỵ binh nhân loại xông vào thôn xá. Những thanh niên trai tráng trong thôn đã sớm đi ra tiền tuyến, chỉ còn lại phụ nữ, trẻ em, người già của các chủng tộc không có khả năng chống cự, trong lúc mơ màng thôn trang đột nhiên bừng lên những tiếng khóc nỉ non, khẩn cầu, các nhân loại sĩ quan chỉ huy cao giọng ra lệnh: "Không được để cho một người còn sống!" Đâu đâu cũng là những tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc thét, máu chảy ồ ồ, thi thể vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
Quân đội Đế Lâm đi tới đâu, nơi đó lập tức được bao phủ bởi máu tươi. Vô số những gia viên bình an yên tĩnh, trong nháy mắt đã vùi trong biển lửa, những thôn xá trước kia từng tràn ngập sức sống, trong vòng một đêm đã bị san thành bình địa, khi bình minh, chỉ còn lại một đám khói đen mờ mờ và những tiếng khóc nỉ non yếu ớt của đứa bé mới sinh. Những bông tuyết trắng lặng lẽ rơi xuống, lặng lẽ che dấu tất cả. Gót sắt chiến tranh chính là chà đạp lên những người vô tội như thế.
Ngày nấp đêm đi, chuyên tìm những đường nhỏ khó đi mà hành quân, lại còn phải giết người diệt khẩu trên đường, cách tiến quân như thế khiến Đế Lâm mất trọn 12 ngày mới tới được tỉnh Dhaka, nơi chỉ cách Medusa hai ngày đường, trong khi chỉ mất bảy ngày từ Wallen tới Medusa theo đường lớn. Đổi lại, trên đường hành quân, quân đoàn Đế Lâm tuyệt không bị quân địch phát hiện. Đây có thể xem như là kì tích.
Nhưng ở nơi phần lớn là đất bằng như tỉnh Dhaka, vận may của Đế Lâm như đã dùng hết. Khi đội quân mới ra khỏi vùng núi lập tức đụng ngay một đội vận lương khổng lồ khoảng hơn ba ngàn người.
Lần đụng độ này đều là rất xui xẻo đối với cả hai bên. Đội vận lương không phải quân chính quy mà là dân phu từ vương quốc Ma Thần chiêu mộ tới, nhiệm vụ là vận chuyển lương thảo tới tiền tuyến Wallen cho quân đội Ma tộc, trong đoàn có chưa đến hai trăm lính chính quy áp tải, vừa thấy đại quân nhân loại đột nhiên xuất hiện, bọn dân phu sợ tới hồn siêu phách lạc bỏ lại xe lương chạy tán loạn, chui vào rừng rậm ẩn trong bụi cỏ, kỵ binh Đế Lâm đuổi theo không kịp. Đám binh sĩ áp giải vẫn còn chút kiên cường, bởi bọn họ biết đánh mất lương thực trở về cũng chỉ có đường chết nên liều chết chống cự tới giây phút cuối cùng, không kẻ nào đầu hàng.
Đế Lâm cực kì tức giận. Trận này đánh xong, thu hoạch duy nhất của gã là bắt được mấy trăm dân phu đang sợ run và một đội xe lương chất đống cao tướng. Gã bèn hạ lệnh đốt trụi lương thực ngay tại chỗ; từ miệng dân phu cũng hỏi ra được một vài tin tức: tại thành Panne ở tỉnh Medusa vẫn đang có chiến sự quy mô lớn, nghe nói có một thằng cha nào đó gọi là Sterling rất nguy hiểm dám ngoan cố chống lại đại quân thần tộc của chúng ta, thu hoạch ít như thế mà so với tổn thất là để lộ hành tung thật chẳng có nghĩa lý gì.
Nếu đã bại lộ tung tích, giống như những những người đang trong lúc tuyệt vọng, gã bèn dứt khoát làm lớn: cho chém đầu tất cả mấy trăm dân phu Ma tộc. Bên cạnh đống xác chết chất cao cùng với đoàn xe lương thảo bốc cháy, Đế Lâm tự tay viết lên dòng chữ máu:
"Gửi một chút lễ mọn cho Thần Hoàng bệ hạ, xin vui lòng nhận cho.
Vi thần Đế Lâm kính bề trên."
Gã không tiếp tục ẩn thân nữa, đường đường chính chính giương lên cờ xí của mình. Đại quân tiến nhanh, không một chút dừng lại. Các binh sĩ chiến đấu trên yên ngựa, ăn uống trên lưng ngựa, tay vốc thức ăn cho ngựa ăn.. bỏ sông suối, rừng rậm, thôn xá,.. ở lại sau lưng. Tới vùng lân cận thủ phủ Dhaka, bọn họ đã đụng độ đội bộ binh phòng vệ của Ma tộc. Quân tiên phong Đế Lâm một hơi không nghỉ nhào tới khai chiến gọn gàng dứt khoát, sau đó đánh tới đội quân sát ngay phía trước. Đám bộ binh Ma tộc không kịp kết trận buộc phải vội vàng tiến lên ứng chiến, cứ như vậy chưa đến một giờ, toàn bộ hai đội bộ binh Ma tộc đều bị tiêu diệt, không một người còn sống để trở về báo tin.
Đại quân Đế Lâm tiến bước ngay sau đó, nhanh như gió, mạnh như lửa, nhanh đến mức khiến cho bộ thống soái Ma tộc trở tay không kịp: vừa biết tin đại quân nhân loại tiến đến, sau đó đã truyền đến tin tức toàn bộ binh đoàn Dhaka đã bị toàn diệt, tiếp theo mới đến tin dữ đội lương thảo bị tiêu diệt. Vô số tiểu đội Ma tộc chưa kịp được thông báo nên không hề phòng thủ, hết đội này đến đội khác bị đánh bại, uy thế của quân Đế Lâm như cơn cuồng phong quét lá vàng, sét đánh không kịp bưng tai.
Cũng có không ít binh sĩ Ma tộc chạy thoát khỏi cái chết trong tay đại quân Đế Lâm, nhưng khi bị hỏi chi tiết về binh lực, số người của quân đội nhân loại,.. bọn họ căn bản nói không nên lời, trong miệng chỉ run rẩy được mấy câu: "Cờ đen hình đầu lâu! Cờ đen hình đầu lâu!" Chỉ thấy ngọn cờ này cũng đủ khiến tinh thần của chiến sĩ Ma tộc dũng cảm sụp đổ, không đánh mà chạy! Cờ đen hình đầu lâu của Đế Lâm là đại biểu cho của tử thần cùng hủy diệt!
Không một binh sĩ Ma tộc nào có thể quên, ở dưới lá cờ này Đế Lâm đã mang đến kiếp nạn cho toàn bộ vương quốc Ma tộc. Hơn trăm vạn con dân thần tộc bị giết chết dưới sự tàn sát điên cuồng của hắn. Chính vì hắn mà những thành thị phồn hoa bỗng hóa thành phế tích, những vùng thôn quê xinh đẹp bỗng biến thành vùng đất khô cằn, miền đất trước kia người ở đông đúc bây giờ chỉ còn quạ đen bay quanh. Ma Tộc ôm mối cừu hận thấu xương với Đế Lâm, nhưng đi cùng với nó là sự sợ hãi rất lớn.
Trong những câu chuyện truyền khẩu trong vương quốc Ma tộc, ác ma khiến người ta sợ hãi nhất chính là Đế Lâm. Có đủ mọi dị thoại về những chuyệncủa hắn: Đế Lâm chuyên ăn thịt trẻ con thần tộc; Đế Lâm chuyên uống máu mỹ nữ thần tộc; trước khi ăn cơm Đế Lâm phải giết một vạn thần tộc, và sau khi ăn cũng phải giết một vạn cái; chăn Đế Lâm đắp là làm từ da của thần tộc; giường Đế Lâm ngủ là dùng xương cốt thần tộc chồng lên; toàn thân Đế Lâm đao thương bất nhập; Đế Lâm có chín cái mạng, bảy đầu, chặt bỏ một cái lại mọc ra mười tám cái. . . vân vân và vân vân.
Đương nhiên, theo quy định của bộ Văn Hóa vương quốc Ma thần, kết cục của mỗi câu chuyện nhất định phải sáng chói và tốt đẹp để chứng tỏ chính nghĩa nhất định chiến thắng tà ác. Bởi vậy phần cuối của mỗi câu chuyện thường là: Thần Hoàng bệ hạ cực kì vĩ đại của chúng ta vâng lệnh trời, cuối cùng dũng sĩ Thần Hoàng bệ hạ với thanh kiếm nằm trong tay sẽ hiện ra cứu giúp thế giới. Người đã đại chiến ba ngày ba đêm với ma đầu tà ác Đế Lâm của nhân loại, cuối cùng bệ hạ hô lớn: "Y Mộc Lạp Tát!" sử dụng sở trường tuyệt nghệ, ánh sáng đỏ (hoặc ánh sáng trắng) lóe lên, trong tiếng nổ "ầm ầm" Ma đầu Đế Lâm vô cùng tà ác cuối cùng cũng bị tiêu diệt! Vì vậy từ đó trở về sau người thần tộc thiện lương đã được hưởng cuộc sống tốt đẹp. . .
Những người kể chuyện ca hát làm trò khắp các hang cùng ngõ hèm đều lấy câu chuyện về ma đầu tà ác Đế Lâm làm màn diễn chính, đây là tiết mục được hoan nghênh nhất. Các cư dân Ma tộc trình độ văn hóa không cao nghe bùi tai, than vắn thở dài mãi không thôi, đồng thời tin tưởng tuyệt đối.
Nhưng không may, những câu chuyện dân gian như vậy cũng sinh ra di chứng khôn lường. Trong đầu óc ngu si của binh sĩ Ma tộc dần dần tạo nên một định kiến: chỉ có Thần Hoàng bệ hạ có một không hai của chúng ta mới là người duy nhất có thể đánh bại được ác ma Đế Lâm! Điều này có nghĩa là: Trước khi Thần Hoàng bệ hạ ra tay, không ai là đối thủ của ác ma kia, những dũng sĩ, cường giả, danh tướng, vĩ nhân khác. . . nhiều nhất cũng chỉ xứng làm vật hi sinh, chứ đừng nói tới bọn họ.
Bên bờ tây sông Hôi Thủy vang vọng những tiếng ồn kinh khủng: "Quái vật chín mạng, ma đầu ăn thịt trẻ con cùng nữ nhân, ma quỷ đao thương bất nhập, ác ma lãnh khốc vô tình, quái vật đáng sợ kinh khủng nhất trên thế giới... Đế Lâm đang tới đây!" Vì bệ hạ tôn kính của bọn họ, binh sĩ Ma tộc có thể dũng cảm không sợ chết, quyết chí không lùi, nhưng nỗi sợ do ác ma Đế Lâm mang lại đã thật sự ăn sâu trong lòng bọn họ, gần như đã tới tình trạng mê tín, như sợ hãi quỷ thần, hay trời đất. Đây là một loại khủng hoảng thật sự không thể dùng dũng khí để áp chế, nghĩ đến chuyện phải giao đấu với ác ma trong truyền thuyết kia, hầu như không kẻ nào không thấy tuyệt vọng.
Các tiểu đội sợ sệt co thành một đám, hoang mang chạy tới cuộc họp cả đại đội, cả đại đội vừa lúng túng vừa hoảng sợ, vội vàng chia nhỏ ẩn vào trong rừng sâu không dám ló đầu ra. Sĩ quan chỉ huy Ma tộc có chút dũng khí đáng khen tuyên bố muốn quyết chiến một mất một còn với Đế Lâm, mệnh lệnh vừa ra thì một nửa binh sĩ trở thành đào binh, nửa còn lại thì ồn ào muốn làm binh biến; toàn quân chạy loanh quanh, kẻ này chạy tới chỗ nào kẻ kia, run rẩy tụ họp, không biết nơi đâu mới là chốn an toàn.
Đám phản quân vốn không kiên định thấy vậy lại càng được thể học hỏi. Trong vòng một đêm, hơn mười vạn quân Xà tộc, quân hỗn hợp của người bán thú đồn trú ở bờ tây sông Hôi Thủy giải tán ngay lập tức. Các binh sĩ phản quân vội vàng chạy về thôn trang của mình, bỏ vũ khí, cầm lại cái cuốc rỉ sét, bộ dạng trở nên nịnh nọt, công bố: "Chúng ta là những lương dân trung thành với gia tộc Tử Xuyên!". Thôn trang người lùn, người bán thú, xà tộc hai bên đường đều quỳ lạy nghênh tiếp quân đoàn nhân loại di chuyển qua, tự nguyện giao nộp lương thảo cùng báu vật trong thôn mà không một đòi hỏi: một khối xương rất đẹp, mấy con cóc ba chân, còn có khi là mỹ nữ bán thú mà bọn họ cho rằng đẹp như tiên nữ (đen như hòn than, cao gần hai thước, trên mặt còn có những túm lông rất dài).
o0o
Ngoại trừ cuộc chiến ngày đầu tiên, quân đoàn Đế Lâm không gặp thêm một chút chống cự nào, vó ngựa liên tục bước qua những doanh trại trống rỗng, tiếp quản chúng không tốn tới một chút hơi sức. Quân tiên phong tiến thẳng một mạch đến bờ tây sông Hôi Thủy, đối mặt với đại quân vây thành của thống soái Vân Thiển Tuyết ở bờ bên kia. Đứng ở bên này có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của thành Panne.
Và, chen ở khoảng chính giữa viện quân cùng thành Panne là hơn trăm vạn liên quân Ma tộc cùng phản quân hùng mạnh. Trong tầm nhìn có thể đạt tới đều là trận hình âm u của quân đội Ma tộc, là những lều vải đủ mọi màu sắc, hay công phòng ngự kéo dài hơn mấy chục dặm được canh phòng nghiêm ngặt...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện