[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 9 : Tiết 4 Khổ chiến

Người đăng: Mr.Lookluck

.
Chiến bại dưới chân thành Panne của Carlan thân vương làm dấy lên một trận phong ba, không ai ngờ được kết quả trận kịch chiến đó lại ra cái nông nỗi này. Đặc biệt là Bình Định hầu, kẻ đã mạnh miệng khoác lác, mở lời thề son sắt trước mặt Carlan thân vương rằng “nội trong một ngày sẽ đánh hạ thành Panne và Sterling”. Y núp trong doanh trướng của mình đau khổ bứt tóc bứt tai, bồn chồn lo lắng. Để có thể vãn hồi mặt mũi với thân vương, y gào thét ra lệnh cho đội phản quân vừa chiến bại nội trong đêm phải ra quân tiếp tục công thành nhưng chẳng một ai nghe lệnh. Chiến bại đã lấy hết uy tín của y, quân đoàn trưởng các tộc quân Viễn Đông bàn tán xôn xao, dẫu là mấy tên quan quân bình thường dễ nghe dễ bảo cũng làu bà làu bàu. Ai nấy tranh nhau nói: - Ngươi muốn binh mã Viễn Đông bọn ta tự sát sao... - Công kích kiểu của ngươi quả là điên khùng mà! - Ngươi đánh không lại Sterling đâu! Có tên thủ lãnh người bán thú nói. Mọi người ồ lên phụ họa: - Đúng rồi, ngươi đánh không lại Sterling đâu. Bình Định hầu gào lên: - Ai nói ta đánh không lại Sterling! Các huynh đệ nghĩ xem, chúng ta đã từng đánh thắng bao nhiêu trận rồi, nào bãi Xích Thủy, vịnh Nguyệt Lượng, có trận nào không phải là toàn thắng? Hiện giờ bọn ta binh nhiều tướng mạnh, binh mã thủ hạ hơn gấp bảy tám lần, lại có cả đại quân Thần tộc hỗ trợ, Sterling là cái gì cơ chứ? Y giờ binh không có, lương thực cũng không, chỉ có thể rụt đầu chờ chết. Huynh đệ chúng ta chỉ cần cố gắng chút, hăng hái chút thì nhất định là thu thập được nó ngay! “Bãi Xích Thủy hay vịnh Nguyệt Lượng làm gì có Sterling ở đó?!” Một tên thủ lãnh Xà tộc oán giận lên tiếng: - Bọn ta đã từng thắng Sterling một trận tẻo teo nào đâu? “Ta đã sớm nhìn ra rồi, Sterling chính là chiến thần chuyển thế.” Một tên thủ lãnh người bán thú nói: - Phàm nhân như chúng ta làm sao mà có thể đọ sức với hắn được? Rồi cả đám bàn tán ầm ĩ: - Không sai không sai, nếu là phàm nhân thì sao lại hung tợn như vậy chứ... - Đúng đó, Sterling có sát thần hộ thân. Hôm nay có ai mà không thấy chứ? Đúng là một tên sát thần đáng sợ mà, cho dù bảy tám người bọn ta chồng lên nhau, cao chót vót xông tới mà vẫn chết ráo trọi, chết như một con rệp vậy. Người của chúng ta căn bản không tới gần được nó. Có người đồng ý: - Đúng! Hôm nay ta cũng có thấy một luồng kim quang thật lớn! Nghe mấy người già nói, tinh tú trên trời hạ phàm sẽ có ngũ quỷ lục sát bảo hộ đó! - Đúng là vậy rồi! Bằng không với có xíu người như vậy sao bọn họ lại giết được bao nhiêu huynh đệ chúng ta chứ? Cứ như cắt lúa mạch vụ thu vậy, phạt qua một cái là cả một mảng lớn. Bình Định hầu tuyệt vọng rít lên: - Làm sao bây giờ! Ta đã đáp ứng với Carlan thân vương, hôm nay nhất định phải đánh hạ được thành Panne. Cả đám đồng thanh nói: - Ngươi lấy tính mạng cam kết với thân vương là chuyện của ngươi, đừng có mà mang mạng chúng ta đáp ứng theo. Lộn xộn bọn ta trói ngươi nộp cho Sterling, không chừng lại được hắn tha cho một con đường sống! Mặc cho Bình Định hầu nổi trận lôi đình, uy hiếp, đe dọa, dụ dỗ, mạt sát, toàn bộ các quân đoàn trưởng phản quân đều không chịu xuất binh, tên nào cũng lặp đi lặp lại như cuộn băng nhão: “Dẫu thế nào đi nữa thì bọn ta cũng không tới chỗ Sterling chịu chết đâu... nếu muốn thì ngươi đi đi... ngươi đánh không lại Sterling đâu.” Đám thủ lãnh các chủng tộc kiêu ngạo hung hăng này dẫu đụng phải binh mã gia tộc nào cũng vẫn hung mãnh chém giết, độc mỗi đối chiến với Sterling là cả bọn đều run rẩy, bủn rủn tay chân, chỉ mong quay đầu bỏ chạy. Bên ngoài có tiếng lao xao rồi một tên lính liên lạc Ma tộc tiến vào nói: - Bình Định hầu, có lệnh yêu cầu ngài tới doanh trại chỉ huy trung quân. Cả người Bình Định hầu đều run lên bần bật! o0o Cả bầu trời đen ngòm dầy đặc mây mù, ánh trăng mờ ảo chỉ le lói, gần như không thấy được các vì sao. Ngay tại bãi đất trống phía trước và ở các khe giữa các trướng bồng khu chỉ huy, đám binh sĩ Ma tộc đi tới đi lui, ai nấy lộ vẻ kinh hoảng. Đám chiến mã bất an đạp đạp móng, hí dài từng tràng khiến lòng quân sĩ càng thêm phiền muộn. Đám sĩ quan trở nên bồn chồn nóng nảy, nghiêm túc một cách bất thường, lớn tiếng hô quát khiến đám binh sĩ sợ hãi chạy tới chạy lui. Tiếng lửa tí tách từ các bó đuốc cũng vang vọng dị thường, bầu không khí vô cùng ngột ngạt đầy áp lực. Quân lệnh xử phạt đã được ban ra: năm quân đoàn trưởng vì chỉ huy kém cỏi đã bị Thần Hoàng hạ lệnh lập tức mổ bụng tự sát, trong đó có cả bá tước Boosey, kẻ mới vừa tìm được đường sống trong chỗ chết dưới gót giày của quân thiết giáp hôm nay. Đầu của sáu mươi tám tên áo choàng trắng (đoàn đội trưởng của Ma tộc) đã bị chặt, đầu lâu hiện treo thành một chuỗi trên xà ngang cao tít nơi cổng doanh trại. Mấy ngàn quân sĩ Ma tộc lâm trận thối lui bị trói trong bao bố, rồi theo mệnh lệnh của Thần Hoàng, hai đội kỵ binh phóng ngựa dày xéo qua lại cho tới khi mỗi cái bao đều trở nên nát bét. Chứng kiến cảnh tượng này, mấy chục vạn quân sĩ Ma tộc vây kín chung quanh mặt cắt không còn hạt máu. Bình Định hầu nơm nớp lo sợ đi vào khu chỉ huy trung quân. Vừa dừng bước hắn chợt giật bắn người: trên xà ngang có treo một chuỗi đầu lâu, trong đó có cả đám người lúc trưa gã vừa nói chuyện: Boosey, Thiết Luân,.. vẻ mặt trợn trừng khiến hồn vía Bình Định hầu treo lên tận mây xanh. Đám tướng lãnh kia đều là Ma tộc chính quy mà còn gặp phải kết cục tệ hại như vậy, thì số mạng của gã hiện giờ chắc có thể đoán được. Gã muốn cất bước bỏ chạy rời khỏi cái nơi âm u khủng bố này lập tức, nhưng hai chân mềm nhũn, không cất nổi một bước. Hơn nữa trái phải đều có đám binh sĩ Ma tộc chính quy giương mắt nhìn chằm chằm, còn bên cạnh ngay cả một tên thuộc hạ của gã cũng không có. Mắt gã chợt mê muội đi, trong cơn hoảng hốt gã nghĩ tới cảnh đầu lâu của mình treo lên trên sẽ ra bộ dáng gì... - Bình Định hầu hả? Đằng sau chợt có tiếng truyền đến. Gã quay phắt người lại, một bóng ngưòi áo đen như u linh xuất hiện, không biết đã đứng sau gã từ khi nào. Tim gan Bình Định hầu đập loạn xa, gã đã nhận ra thân phận của người áo đen này: tổng quân sư Sương Vô Nguyệt của Ma tộc. Quân sư áo đen Sương Vô Nguyệt có thể nói là nhân vật cực kỳ thần bí trong cung đình Ma tộc. Y tựa như từ trên trời rơi xuống, có một ngày chợt xuất hiện tại cung đình Ma tộc, hơn nữa còn có được sự tín nhiệm tuyệt đối vô điều kiện của Thần Hoàng. Ngoại trừ bản thân Thần Hoàng, chưa hề có người nào nhìn được bộ mặt của y. Vô luận là xuân hạ thu đông, cả người y đều mặc một bộ áo đen thùng thình, trên mặt đeo một tấm lụa đen dầỵ. Thậm chí ngay cả chủng tộc, giới tính của y, trong Ma tộc cũng khó phán đoán ra được. Từ hình dáng thì hẳn phải thuộc về Hoàng tộc của Ma tộc, nhưng cũng có thể là nhân loại. Đám cao quan trong Ma tộc đã đưa ra nhiều phán đoán, nhưng chỉ có thể khẳng định được duy nhất một điều là y được sự tín nhiệm và ưu đãi cực cao từ phía Thần Hoàng. Có một tên tướng quân trong bữa tiệc yêu cầu được xem bộ mặt của Sương Vô Nguyệt, sau khi bị cự tuyệt thẳng thừng, hắn ta giả bộ quay người rồi đột nhiên rút kiếm đánh rơi tấm sa che mặt. Sau khi chuyện xảy ra, vì để đề phòng cơ mật bị tiết lộ ra ngoài, Thần Hoàng đành phải tự mình ra tay. Chỉ trong chốc lát đã tự tay giết sạch 71 tên quan quân đang tham gia yến tiệc đã thấy qua hoặc có thể thấy qua khuôn mặt của Sương Vô Nguyệt. - Quân... quân sư đại... đại nhân mạnh khoẻ! Bình Định hầu không ngờ tại đại doanh của Caton thân vương lại gặp được nhân vật quyền thế số một trong Ma tộc thế nàỵ nên mới khiến gã giật mình lắp ba lắp bắp, còn trong đầu thì chợt loé lên một ý nghĩ đáng sợ: chẳng lẽ là do y chấp hành mệnh lệnh tử hình với mình? Ánh mắt gã không tự chủ được nhìn tới đám cấm quân cung đình đằng sau lưng đối phương. Bọn chúng tên nào thân hình cũng cường tráng, vẻ mặt âm trầm không hề biểu lộ. - Ngài đi theo ta. Sương Vô Nguyệt chỉ nói rất đơn giản, thanh âm trầm trầm dễ nghe nhưng lại có cảm giác lạnh lùng. Bình Định hầu kinh hãi vội vàng nói: - Quân sư đại nhân, ta vẫn còn đang đợi Caton thân vương triệu kiến, ngài ấy bảo ta tới.... - Kêu ngài đến là ta. Thân vương đã bị tước quyền chỉ huy quân đội, hiện giờ đã bị giam lại rồi. Đầu óc Bình Định hầu như muốn nổ tung lên: người bảo hộ mạnh nhất của gã đã thất thế, không còn ai tới cứu gã rồi, làm sao đây, làm sao đây... Đầu óc gã quay cuồng, hai chân lạnh cóng không còn trụ nổi thân hình. Mấy tên binh sĩ cận vệ cung đình không cần giải thích đã nâng gã dậy đi theo Sương Vô Nguyệt vào một gian trướng bồng. Sương Vô Nguyệt xoay người nói: - Bệ hạ có mệnh lệnh cho ngài. Bình Định hầu lập tức quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch: tới rồi, tới rồi! Không biết là ra lệnh cho gã tự sát hay là lôi ra ngoài chém đầu đây? Ngàn vạn lần đừng là chém ngang hông hay là lăng trì, bị kiểu đó thì gã thà tình nguyện cắn lưỡi tự tử... - Bệ hạ có lệnh: Bình Định hầu từ sau khi quy thuận Ngô tộc, một mực trung thành với Ngô tộc, tác chiến dũng mãnh, bệ hạ vô cùng hài lòng. Hiện giờ đặc cách ban thưởng, tấn thăng ngài lên công tước thành Bình Định công! Bình Định hầu - không, hiện giờ hẳn phải là Bình Định công rồi, giò cẳng mềm nhũn ra, ngồi phệt xuống đất. Gã thật sự không tin tưởng lỗ tai của mình, đôi mắt trợn trừng thật lớn. Giọng nói của Sương Vô Nguyệt trở nên nghiêm trang: - Bình Định công, còn không tạ ơn chiếu chỉ? "Dạ dạ dạ!" Bình Định công dập đầu liên tục: - Thần quỳ tạ hồng ân bệ hạ, cho dù tan xương nát thịt cũng sẽ báo đáp bệ hạ, sau này nhất định hết lòng ra sức, một lòng trung thành với Ngô thần tộc... Gã lắp ba lắp bắp một hồi, trong đầu khó lòng tiếp nhận hiện thực này: gã không những không chết mà còn được thăng chức! Sương Vô Nguyệt cười nhẹ một tiếng, giọng nói rất ôn tồn: - Xin mời công tước đứng dậy, sau này ngài có quyền diện kiến bệ hạ trực tiếp rồi, có lời cảm tạ gì, có thể nói trước mặt bệ hạ! "Bình Định công" vẫn còn chưa quen xưng hô kiểu này, rụt rè đúng lên nhỏ giọng hỏi: - Chuyện này... chuyện này.... quân sư, có thể nói không, ta có thể được biết vì sao lại thăng chức cho ta không? Nên biết bọn ta dù sao cũng bại trận, chuyện này chuyện này... dường như... Sương Vô Nguyệt ngắt lời gã: - Công tước, ngài nghĩ thế là lầm rồi. Bệ hạ ban thưởng cho lòng trung thành của ngài, chứ một trận chiến bại cỏn con thế này tính là gì, bệ hạ làm sao trách phạt ngài được chứ ? Đương nhiên.. Sương Vô Nguyệt mở lời đầy ý vị: -.. cũng là có người trước mặt bệ hạ nói lời tốt cho ngài. Bình Định công cười nịnh nọt: - À, đúng đúng, Thần Hoàng bệ hạ anh minh, anh minh! Thần nhất định báo đáp với tấm lòng son dạ sắt, cũng đa tạ sự đề bạt của quân sư đại nhân ngài. Sau này có cơ hội, thỉnh ngài vấn đáp tới thân vương. Gã đoán trong lòng, nhất định là Caton thân vương đã mở lời tốt cho gã. Ài, nhất định là thế, lúc ấy đầu nhập về với thân vương quả thật là chọn lựa sáng suốt! - Quân sư, không có chuyện gì khác, vi thần xin được cáo lui! Sương Vô Nguyệt gật gật đầu. Tân nhiệm Bình Định công cúi đầu rồi mang theo nụ cười thụt lui ra ngoài. Tổng quân sư Ma tộc vừa nhìn bóng hình gã vừa phát ra một tiếng hừ, không lộ rõ biểu tình gì. Ông ta chậm rãi rót trà nhưng lại không uống mà mở miệng nói: - Ra được rồi! Tấm rèm sau trướng chuyển động rồi Vân Thiển Tuyết xuất hiện. Y cung kính hành lễ với Sương Vô Nguyệt. Tổng quân sư trả lễ với y rồi hỏi: - Vừa rồi nghe rõ cả chứ? Thế nào, Vân quân, ngươi còn cho rằng hắn là người tập kích ngươi không? Vân Thiển Tuyết cười khổ nói: - Ban đầu thì có, nhưng hiện giờ... hắn không giống kẻ có can đảm kiểu đó. Sương Vô Nguyệt gật đầu: - Hơn nữa hắn ta cũng không có động cơ. Vân quân, hắn sợ gia tộc Tử Xuyên còn hơn chúng ta. Bên đó mà bắt được thì sẽ lột da hắn. Kẻ tập kích ngài phải là một người hoàn toàn khác, là một kẻ giảo hoạt âm hiểm hơn. Vân Thiển Tuyết chợt muốn bật cười: "Giảo hoạt hơn, âm hiểm hơn? chẳng phải là nói chính ngươi sao?" Đương nhiên là y không thể nói lời này ra, chỉ đành phụ họa: - Quân sư minh xét, tiểu tướng có chuyện không rõ, xin được thỉnh giáo quân sư. - Mời nói. - Trong hội nghị ngự tiền hôm nay, chư tướng đều đồng lòng, chỉ trích Bình Định hầu là kẻ có tội lớn nhất. Boosey nói là do lính của y bỏ chạy trước tiên, khiến cho toàn quân tan rã. Cổ Thứ nói y hoảng hốt lo sợ, chỉ huy bất tài khiến cho quân ta bại vong. Còn Lỗ Đế thì dứt khoát nói y ăn trong bỏ ngoài, ý đồ thảm sát binh mã Thần tộc chúng ta, ngay cả người bảo hộ của Bình Định hầu là Caton thân vương cũng tán đồng các ý kiến này. Ta muốn biết, vì sao quân sư ngài lại cực lực bảo vệ tính mạng cho hắn? "Bọn họ nói vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ cả." Sương Vô Nguyệt cười nhạt: - Đám người Boosey muốn giữ cái đầu nên cần phải đùn đẩy trách nhiệm chiến bại. Lẽ ra cái cớ tốt nhất là nói "chỉ huy bất tài" nhưng đáng tiếc quan chỉ huy hôm nay chính là Caton thân vương, Ma thần hoàng tương lai. Bọn họ không dám đắc tội với ngài nên chỉ đành tìm Bình Định hầu làm kẻ chết thế. Khi chuyện đến lúc sinh tử, ngay cả thân vương các hạ cũng không nói chuyện nghĩa khí. Khi nói đến mấy chữ "nghĩa khí" thì giọng Sương Vô Nguyệt vẫn không khỏi mang vẻ chế nhạo. Vân Thiển Tuyết hiểu nhưng không dám nói ra: Thân vương là kẻ bề trên, lại không có đảm lượng cùng khí phách, chỉ biết đẩy trách nhiệm cho bộ hạ. Khí phách như thế làm sao có thể gánh nổi trọng trách của kẻ làm vua đây? - Ngươi không cần nghĩ nhiều, Bình Định công hiện vẫn có công dụng rất lớn với quân đội chúng ta, cho nên ta mới bảo mạng cho y chứ không có ý gì khác. Chỉ đáng tiếc cho đám người Boosey hao phí tâm cơ ra sức biện bạch vẫn không tránh được cái chết. Lỗ Đế chỉ là vì có chiến công trên người nên mới có thể thoát chết, nhưng tước vị công tước lại bị bãi miễn. Bệ hạ của chúng ta làm việc thật là dứt khoát, ngay cả thân vương cũng bị tước đi binh quyền, tạm giam để phản tỉnh lại. Vân Thiển Tuyết buột miệng hỏi: - Quân sư đại nhân, không biết tổng chỉ huy quân đội tân nhiệm là ai vậy? Tận đáy lòng thì gã hy vọng chính là hoàng tử Carlan. Sương Vô Nguyệt cười nhưng không trả lời khiến mặt Vân Thiển Tuyết đỏ lên rồi tự mở lời chế giễu: - Đây là đại sự cơ mật, hạ quan mạo muội rồi, xin quân sư coi như chưa hề nghe qua. Sương Vô Nguyệt hớp một ngụm trà rồi nói: - Vân quân, không sao cả, ngươi là thống soái Võ lâm quân, chức quan cao cấp, có quyền biết mà. Được rồi, bệ hạ rất quan tâm tới thân thể của ngươi, không biết hồi phục lại thế nào rồi? Sương Vô Nguyệt đột nhiên thay đổi chủ đề khiến Vân Thiển Tuyết không rõ chủ ý, chỉ vội vàng nói: - Làm phiền bệ hạ bận tâm, thân thể của hạ quan đã khá rồi, không còn bị ảnh hưởng gì nữa. - Võ công đã khôi phục chưa? Có thể ra trận chưa? - Hả? Về việc này, võ nghệ hạ quan có chút thụt lùi, nhưng cũng không có hao tổn quá mức, nếu như bệ hạ có điều sai khiến, xin quân sư cứ việc phân phó để khỏi nhỡ việc của bệ hạ. "Ồ," Sương Vô Nguyệt hài lòng gật đầu: - Vân quân, vừa rồi ngươi không phải hỏi về nhân tuyển tổng chỉ huy mới sao? Hiện giờ ta có thể cho ngươi biết... Dường như để làm tăng thêm hiệu quả chấn động, giọng điệu của ông ta cố ý ngừng một chút. - Chính là ngươi. Vân Thiển Tuyết chấn động ít nhất cả mười giây rồi mới hoàn hồn, vội vàng khiêm nhường nói nào là mình học tài sơ sài, không xứng với chức vị quan trọng như vậy, sợ rằng sẽ phụ lòng con mắt nhìn người của bệ hạ, hơn nữa người có tài năng có danh vọng trong quân ngũ hơn y cũng rất nhiều, xin quân sư nghĩ lại để chọn nhân tuyển khác... vân vân và vân vân. Sương Vô Nguyệt cười cười nói: - Đây là ý của bệ hạ, Vân quân không được thoái thác. Giọng nói của ông ta trở nên nghiêm túc. - Bệ hạ bổ nhiệm ngươi làm tổng chỉ huy là thưởng thức tài hoa của ngươi. Quân đội do tiểu tặc Sterling dẫn dắt thật bách chiến tinh nhuệ, dũng mãnh kinh người. Hiện giờ bọn chúng đã không còn đường thoát đương nhiên là sẽ như thú đường cùng, phản công sẽ mạnh mẽ lạ thường. Trận này thật không dễ đánh. Caton thân vương vì được bệ hạ ân sủng nên khinh địch nóng nảy, hiện giờ đã bị thiệt hại lớn. Hy vọng ngươi sẽ không khiến bệ hạ thất vọng. Câu cuối cùng ông ta cố ý nói thật chậm, khiến cho Vân Thiển Tuyết từ từ hiểu hết được ý nghĩa trong câu nói. Nghĩ đến đám đầu lâu treo trước cổng trại, sau lưng Vân Thiển Tuyết chợt toát mồ hôi: - Dạ! Tiểu tướng nhất định sẽ nhớ kỹ lời dặn dò của quân sư. - Có chuyện ta không thể không nhắc nhở ngươi: kỳ thật người chỉ huy trọng giáp kỵ binh đánh bại thân vương hôm nay không phải là Sterling. Địch nhân vẫn còn ẩn tàng một tướng chỉ huy vô cùng cao minh, ngươi cần phải để ý tới hắn. Vân Thiển Tuyết kinh ngạc nói: - Hả? Quân sư, ta tự mình thấy Sterling trong hàng ngũ đột kích, Yuga tướng quân cũng là do hắn giết mà... "Vân quân, động não chút đi!" Giọng nói của Sương Vô Nguyệt hơi bực mình: - Ngươi nghĩ xem: Sterling một mình một ngựa chém giết trận địa bên ta, trong lúc đao thương loạn đả, người ngựa tung toé, bui đất mù mịt, khiến ai nấy cũng không thể thấy rõ ràng đội ngũ. Như thế mà Sterling vẫn có thể một đằng tự lo chém giết, một đằng dễ dàng chỉ huy gần hai vạn binh mã của hắn, không hề rối loạn chút nào, hắn làm sao làm được? Cho dù hắn có thể làm được, hơn hai vạn binh mã kia trong hoàn cảnh hỗn loạn bát nháo như thế làm sao mà tiếp nhận mệnh lệnh của hắn? Đây là lần đầu Vân Thiển Tuyết nghĩ đến chuyện này: - Việc này thì... - Vân quân, tướng chỉ huy của quân địch vô cùng cao minh. Ngươi để ý lộ tuyến công kích của đối phương thì sẽ phát hiện ra. Thiết giáp quân sau khi đánh tan tác cánh quân đoàn của Boosey, lại không hề công kích trực tiếp quân đoàn người bán thú ở gần đó mà lại mở ra thành một hình cánh cung quay về công kích quân đoàn xà tộc. Lợi dụng lực chiến đấu yếu kém của quân đoàn xà tộc phá ra một lỗ hổng. Ngươi xem đường cánh cung này thật vô cùng lợi hại, vừa tránh cho cánh phải của hắn bị lộ ra dưới uy hiếp từ công kích của quân đoàn Yuga, mà góc độ công kích thì lại xảo diệu vô cùng. Đám binh sĩ xà tộc bại trận đều bị dồn ép về phía quân đoàn Lỗ Đế, chẳng khác nào miễn phí cho bọn hắn khỏi phải đánh trận đầu mà lại còn làm hỗn loạn trận hình quân ta. Chuyện này không phải là ngẫu nhiên, loại thủ đoạn này sau đó còn xảy ra vài lần, đều là dùng người của chúng ta để làm hỗn loạn quân đội tiếp ứng của chúng ta. Nắm được chính xác toàn cuộc, nhạy bén phát giác ra sơ hở quân ta, lại có thể tức tốc điều binh tạo ra cục diện có lợi, thiên về việc làm hỗn loạn quân ta rồi mới thừa cơ mở rộng phạm vi, cố ý phân cách liên hệ quân đội và hệ thống chỉ huy của bên ta. Thủ pháp của tướng chỉ huy đối phương đã đạt đến cảnh giới nghệ thuật rồi! Chúng ta mặc dù có gần trăm vạn đại quân, lại căn bản không có đất dụng võ, chỉ đành như một khối thịt heo chết để người ta chia cắt từng chút một, dần dần tan vỡ trong hỗn loạn. Ngươi nghĩ xem, Sterling dấn thân vào vòng xóay hỗn chiến kịch liệt, tự bảo vệ còn không xong, chỉ huy gần như hoàn mỹ vậy, hắn có thể làm được không? Thuận theo dòng suy nghĩ, Vân Thiển Tuyết hồi tưởng tới tình cảnh lúc đó: sắc trời hoàng hôn, biển người đông nghịt, đao kiếm như núi, khói bụi mịt mù, mấy chục vạn nhân mã chém giết trong lúc mặt trời lặn, tháo chạy, tử vong, máu chảy, tiếng kêu la rên rỉ chém giết thảm khốc, vó ngựa, cước bộ hỗn tạp, vang động cả một vùng. Kỵ binh giết chóc khắp nơi, mồ hôi tuôn chảy, cờ xí trên đầu thành phất phơ, khí thế binh mã phe ta hoàn toàn bị ép đảo, bị đánh cho tơi bời, binh khí, cờ xí rơi vãi trên mặt đất... Hắn chợt mở bừng mắt: - Quân sư! Ta đã rõ rồi! Là lá cờ! Hắn phất cờ trên đâu thành để điều động toàn quân! Cũng chỉ có ở chỗ cao cao trên đầu thành thì hắn mới có thể thấy rõ hình thế toàn cuộc! "Đúng lắm! Nhưng..." Giọng điệu của Sương Vô Nguyệt bình thản: - Tên tướng chỉ huy vô danh này là ai? "Xin quân sư yên tâm." Giọng nói Vân Thiển Tuyết đầy vẻ tự tin: - Vô luận là hắn giỏi cỡ nào, Sterling khá cỡ nào, trước trăm vạn hùng binh của ta chỉ có một đường chết! o0o Lúc này thành Panne tưng bừng nhộn nhịp, nơi nào cũng thấy cả đám dũng sĩ y phục nhuộm máu tung hô: "Vạn tuế! Vạn tuế! Quang vinh! Tử Xuyên vạn tuế!" Mọi người kích động đến mức nước mắt tuôn trào, ôm đầu khóc lóc. Từ đông tới tây khắp nơi đều phất phơ cờ xí, khắp nơi đều là tiếng hoan hô kiêu ngạo của nhân loại: "Vạn tuế! Vạn tuế!" Cho dù là quan hay binh, vô luận là giai cấp gì, trong giờ phút này, tâm tình mọi người đều cảm thông lẫn nhau, dù quen hay không quen, mọi người đều tay trong tay hát vang, ôm nhau, hoan hô: "Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!" Tiếng hoan hô như nước triều kéo tới, chỉ cần có một người khởi đầu, là có mấy ngàn người phụ họa: "Người chiến sĩ cáo biệt quê hương, hẹn gặp lại em gái thân thương, trong chiến đấu từng bước tiến tới...." Âm thanh ca hát hùng tráng mạnh mẽ vang tận mây xanh hết lượt này tới lượt khác. Đây là một ngày quang vinh nhất của nhân loại! Chỉ có chưa tới mười bạn quân lính cô độc kém cỏi, mà có thể tự tay đánh bại trăm vạn đại quân Ma tộc. Vì biết bao đồng bạo nhân loại bị tử nạn mà báo thù rửa nhục! Cho dù là quân cận vệ tinh nhuệ nhất trên đại lục của Ma thần hoàng, cũng phải chạy trối chết trước mặt bọn họ! Trước lồng ngực vươn cao của bọn họ, sóng triều Ma tộc cùng phản quân hùng dũng đã bị đánh tan tành! Nhục nhã từ khi bắt đầu tham chiến của nhân loại cuối cùng cũng có thể phát tiết, ai dám nói nhân loại chúng ta khiếp nhược? Quân đoàn Trung Ương của gia tộc Tử Xuyên từ nay vang danh thiên hạ! Những ai tự mắt thấy tràng diện tấn công của Thiết giáp quân đoàn lại càng kích động không thôi: đó mới là uy thế kinh thiên động địa, khí thế ngất trời chứ! Sống mà có thể tận mắt thấy được màn này quả là không còn gì để tiếc nuối! Ngay cả đám binh sĩ lưu manh của Tú quân đoàn thấy được uy thế chưa từng có của Thiết giáp quân đoàn cũng không khỏi nhiệt huyết tuôn trào, hâm mộ cảm thán lên tiếng: "Anh hùng hảo hán! Nếu như có một ngày chúng ta có thể uy phong như vậy, thật chết cũng cam lòng!" Quân kỳ đoạt được của Ma tộc và phản quân bị vất đầy mặt đất. Mọi người hưng phấn ra sức chà đạp (có người còn tiểu cả lên đó). Sau đó mới treo lên đầu thành triển lãm, để cho Ma tộc cùng phản quân được "tham quan miễn phí". Nhìn thấy mọi người hưng phấn như vậy, Bạch Xuyên kỳ chủ không khỏi tuôn lệ. Các anh có quyền được kiêu ngạo như vậy, dù sao cũng chính là các anh, vì một giây phút thế này, mà đã nỗ lực rất nhiều rất nhiều.... Vô số khuôn mặt quen thuộc đã rời bỏ chúng ta, vĩnh viễn không xuất hiện được nữa. Các nam nhi trẻ tuổi năng động đã an giấc ngàn thu trên xứ lạ quê người, lặng yên, vĩnh viễn! Cuộc sống tương lai chỉ có lá rơi, cỏ khô cùng với tuyết rơi khắp trời của xứ sở Viễn Đông bầu bạn với họ. Gió trời thu, xin đem các linh hồn trở về cố hương, trở về trong mộng đẹp của mẹ hiền cùng người yêu... Bạch Xuyên chắp tay nhẹ giọng cầu nguyện cho các vong linh chiến tử ngày hôm nay, xin cho linh hồn họ được yên nghỉ. o0o - Thắng lợi rồi! Chúng ta thắng lợi rồi! Minh Vũ kỳ chủ reo hò trên đường chạy tới đội y tế, chỉ nhắm tới các nữ y tá trẻ tuổi xinh đẹp nói: "Cô bạn, chúng ta thắng rồi! Tâm tình của ta kích động quá đi!" Rồi sau đó như "không kềm chế được kích động" mà ôm chầm lấy người ta nhất định không buông tay, miệng thì tung hô: "Sterling đại nhân vạn tuế!" còn tay thì bắt đầu sờ sờ vuốt vuốt... Không bao lâu, mặt hắn đã dính vài dấu bạt tai nhưng vẫn không tức giận chút nào, tiếp tục chạy thẳng tới tổ tình báo của bộ tham mưu. Nghe nói trong đó nhiều mỹ nữ quân nhân lắm. Không ngờ ngay cửa lại gặp được.... - Xuyên Tú đại nhân, ngài... ngài ở đây làm gì? Chẳng lẽ ngài cũng... "Đừng có lắm lời!" Tử Xuyên Tú nhỏ giọng, nghiến răng lạnh lẽo nói: - Đây là địa bàn của lão tử! Cút ngay, đừng có ở đây làm kỳ đà cản mũi. - Đại nhân, La Kiệt đã chiếm bộ thư ký, ngài lại... Đại nhân, dù sao mỹ nữ nơi này nhiều lắm, ngài một mình xài sao hết... Thưởng thức chung chẳng phải là vui hơn một mình thưởng thức đó sao? - Đương nhiên là thưởng thức một mình rồi! Chuyện này còn phải hỏi? Tử Xuyên Tú tay đấm chân đá xua đuổi Minh Vũ. Nhìn thấy đám quân sĩ như hoa như ngọc ở đây, tâm tình hắn nở rộ! Trước tiên chỉnh lý lại điệu bộ cùng bản mặt một chút, rồi Tử Xuyên Tú mới hướng về đám mỹ nữ mở miệng (vẻ mặt nghiêm túc, điệu bộ trang nghiêm): - Các chị em! Trong một ngày vĩ đại như hôm nay, chúng ta cũng đã trải qua được khảo nghiệm. Quang minh sẽ đánh bại hắc ám! Hãy để chúng ta ôm chặt lấy nhau, cùng nhau chúc mừng một ngày quang vinh nhất mà thần linh đã bạn tặng cho chúng ta! Gã mở hai tay, hơi hướng lên ngang đầu một chút, vẻ mặt vô cùng thành tín, khuôn mặt bao phủ ánh hào quang thánh khiết, không hề có chút tư tâm tà khí nào. Ai nhìn thấy bộ dáng của y cũng đều cảm động: "Thật là một thánh nhân đại từ đại bi! Đột nhiên không biết từ đâu thò ra một tên nam sĩ quan cản đường của vị "thánh nhân". Tên sĩ quan này cánh tay đỏ lựng, máu, mồ hôi, bùn đất đầy người. Nhìn một cái là biết ngay là một người lính bảo vệ của thành Panne. Hắn nhiệt tình đón nhận cánh tay mở rộng của Tử Xuyên Tú: "Huynh đệ! Ngươi nói hay lắm! Chúng ta hãy ôm chặt lấy nhau đi!" Tử Xuyên Tú lập tức co giò bỏ chạy. o0o Sau khi sư đoàn kỵ binh trở về thì mặt trời đã hoàn toàn xuống dưới chân núi, màn đen bao bọc không thấy được chút cảnh vật chung quanh. Mọi người ùn ùn kéo tới cổng thành nghênh đón đám dũng sĩ đã lập công lao lớn nhất ngày hôm nay. Nhìn thấy vũ khí, trường mâu hay trọng kiếm nắm trong tay của đám kỵ binh đều bị hư hỏng, thiết giáp trên người bể nát, ai nấy đều kinh hãi ca thán: - Trời ạ, bọn họ hung mãnh dữ vậy sao! Đám dũng sĩ quả thật đã quá mệt mỏi. Mang trên lưng mấy chục cân áo giáp sắt, trên lưng ngựa xóc nảy chém giết gần ba canh giờ, lúc đó tâm tình kích động nên cũng không cảm giác gì. Hiện giờ nhẹ nhàng được một chút mới cảm thấy bị mất sức. Cả đám kỵ binh mệt đến mức không nhấc nổi tay, mệt đến mức không xuống được ngựa, mệt đến mức khải giáp trên người cũng cởi ra không được... Ngựa cưỡi thở phì phò, lắc la lắc lư. Trong đội ngũ thi thoảng lại có con ngựa đang đi chợt quỵ vó, cả người tên kỵ binh mặc trọng giáp lăn đùng ra đất không cách nào đứng dậy được. Mọi người vội vàng ba chân bốn cẳng giúp đỡ hắn cởi bỏ khải giáp. Có người thì lại hôn mê đi luôn. Khi cởi bỏ áo giáp, mọi người mới phát hiện bên trong giáp vừa ướt lại vừa có tiếng lục cục, đều là mồ hôi đang dần dần đóng thành băng... Ngay cả thủ lĩnh Sterling của cả đội ngũ cũng không khá hơn bao nhiêu. Y mặc dù cường tráng hơn binh sĩ bình thường, nhưng cả ngày hôm nay gã đều chém giết ở nơi đầu đội ngũ, nên sức lực tiêu hao hơn nhiều so với binh sĩ bình thường. Được đám thị vệ nâng đỡ, gã mới cởi được tấm thiết giáp nặng chịch, cởi được mũ giáp mới lộ ra khuôn mặt anh tuấn, sắc mặt lại đen thùi kinh người. Tử Xuyên Tú giật mình nói: - Huynh bị thương à? Sterling cười nói: - Không gì, chỉ là nhất thời mệt quá thôi. Sườn trái đau cỡ đó, có thể bị gãy xương rồi, nhưng gã vẫn dùng nụ cười để che giấu cơn đau: - Tình huống thế nào rồi? - Có chút biến hóa, huynh lên xem là biết ngay. Nhưng đệ thấy hay là huynh đi ngủ một chút! Sterling không đi ngủ, gã theo Tử Xuyên Tú lên đầu thành, theo sau là đám tướng lĩnh của quân Trung Ương. Trên đường gặp được quan binh nào, ai nấy cũng kinh cẩn hành lễ với gã. Sắc mặt trắng bệch của gã vẫn nghiêm nghị, chào hỏi từng người, thái độ vô cùng ôn hoà, khí thái điềm tĩnh. Bao nhiêu năm sau vẫn còn rất nhiều người nhớ kỹ càng hình dáng vị tướng quân trẻ tuổi năm đó: y đi qua người họ, bước đi trầm ổn, thần tình điềm tĩnh, nhã nhặn. Gã không hề mở lời hào hùng kích động lòng người gì hết, cũng không có đeo huân chương hoa lệ gì cả. Trên người vẻn vẹn có mỗi bộ binh phục bình thường, sau lưng là một chân trời le lói chút rạng đỏ cuối cùng. Người bình thường, hình ảnh bình thường, nhưng lại có phong thái cùng khí độ của một danh tướng tuyệt thế, lại khiến mọi thứ bên cạnh trở nên đầy cảm động và hoa lệ. Mọi người đều nhường đường, yên tĩnh đứng hai bên nhìn Sterling đi ngang qua. Không có ai mở lời hoan hô, dường như đều sợ làm hỏng cái bầu không khí huyền diệu này. Trong ánh mắt ngàn vạn người theo sau, thân hình không cao lắm của Sterling lại nguy nga kiên định như một toà núi, không có bất kỳ lực lượng nào có thể đánh đổ gã được. Bọn họ ngây ngất không thôi, từ đáy lòng tình nguyện vì y mà chết. o0o Trên bình nguyên sông Hôi Thủy bao la, mấy chục vạn đại quân hai bên chém giết từ sáng tới giờ đã rút đi như thủy triều, chỉ để lại từng thi thể đầy máu đầy mặt đất. Cảnh tượng thảm khốc khắp nơi trải tận chân trời như phơi bày sự tàn khốc của chiến tranh. Ở phía xa xa xuất hiện một vệt người đen ngòm cùng với ánh kim loại phản chiếu, càng lúc càng lớn, có thể thấy rõ ràng được đó là vô số quân đội Ma tộc đang kéo tới bên này, cứ như châu chấu đang nuốt đi cả mặt đất. Đủ loại trướng bồng muôn màu như vô số bông hoa đang nở, tràn ngập cả bình nguyên đang phủ tuyết trắng ngần. Sterling cùng Tử Xuyên Tú hoảng sợ: sáng nay vừa làm địch nhân thiệt hại nghiêm trọng như vậy, chưa tới vài tiếng, đội ngũ khỏe mạnh của đối phương đã lại kéo tới. Tác chiến với với địch nhân có sức phục hồi kinh người như vậy thật là đáng sợ. Chi viện cho bọn chúng dường như là vô tận, trong khi trận chiến từ sáng đến giờ chưa tới 12 tiếng đã tiêu hao gần hết tài nguyên của quân Trung Ương. Các công cụ phòng ngự hiện thời như cung tên, đá lửa, dầu sôi đều đã toàn bộ cạn kiệt. Toàn quân trên dưới đều đã uể oải chịu không thấu rồi. Hết lộ này đến lộ bộ binh khác của Ma tộc cầm đuốc lửa kéo tới. Tình thế dường như là địch nhân không cam lòng với chiến bại ban ngày, muốn tái chiến ngay trong đêm. Trên đầu thành Panne lại vang lên tiếng còi cảnh báo. Đám binh sĩ trở về cương vị, nhưng đám binh sĩ Ma tộc lại không tiếp tục kéo tới. Vừa tới chỗ cách đầu thành chưa tới một ngàn thước là bắt đầu vang lên tiếng đinh đinh đang đang.. Chỉ một lúc sau là bọn họ đều rõ: địch nhân đang bố trí hàng rào cùng dây bẫy ngựa chuyên đối phó với kỵ binh. Lại có kẻ chôn gì đó trên mặt đất. Tử Xuyên Tú đoán bọn chúng đang bẫy gì đó trên mặt đất, chắc cũng chỉ là mấy thứ nhỏ nhỏ nhọn nhọn dùng để đối phó kỵ binh. Phía sau đám binh sĩ Ma tộc là từng đoàn từng đoàn binh sĩ phản quân Viễn Đông. Trên vai bọn chúng không phải đeo vũ khí mà là xẻng công binh, bắt đầu đào hào lũy trên mặt đất lạnh cóng. Trong một mùa đông băng giá khốc liệt thế này, công việc này quả thật phí rất nhiều khí lực. Có thể thấy được đám phản quân cũng chẳng hăng hái gì lắm, nhưng lại có rất nhiều quan quân Ma tộc cầm roi da trong tay giám sát, thô bạo quật thẳng vào mấy tên không chịu ra sức cho nên đám binh sĩ phản quân cũng không dám lười biếng. Sterling thở hắt một hơi. Chuyện gã lo sợ nhất rốt cuộc đã xuất hiện. Quân địch thay đổi chiến lược, không tấn công mạnh nữa mà chính thức đổi thành vây khốn. Dùng trăm vạn đối với một nhúm nhỏ bọn họ, thật cơ hồ không có khả năng phá vòng vây. Chuyện sinh tử vốn chính y đã sớm không quan tâm, nhưng đối với đám bộ hạ theo y đến đây, y thủy chung cảm thấy có lỗi không cách nào giải thoát được. Quân đoàn phó Tần Lộ đoán được tâm tư của gã nên mở lời an ủi: - Đại nhân, không có gì phải khổ sở cả. Liều một phen là đủ vốn, liều hai phen là có lời. Chúng ta hiện giờ đã lời đủ rồi. "Đúng vậy." Quân đoàn trưởng Tử Xuyên Tú của Tú quân đoàn cũng cười nói: - Theo cách nói của Tú quân đoàn chúng tôi thì chính là chi phí đã thu đủ. Hiện giờ bắt đầu thu vào được đồng nào thì đều là lãi ròng cả, hơn nữa lại là tiền sau khi đã chịu thuế. Mọi người đều cười rộ lên. Đối với đám tạp quân Tú quân đoàn vô kỷ luật, thiếu dũng cảm thì đám quân lính Trung Ương vốn căn bản không để vào mắt. Nhưng Tử Xuyên Tú không màng sinh tử tới cứu viện Sterling, bọn họ đều bội phục nghĩa khí cùng sự can đảm của gã. Hơn nữa, Tử Xuyên Tú cũng là người hoà đồng, cởi mở, đối xử mọi người rất tốt, sau khi vào sinh ra tử mấy phen, đã sớm không còn phân biệt nọ kia nữa rồi. Sterling cười cười tiếp tục quan sát. So với sự hỗn loạn lồng lộn của sáng nay, thì quân địch hiện giờ lại trầm ổn trật tự. Từng nhóm từng nhóm phân công hoạt động đầy hiệu suất. Sterling lẩm bẩm nói: - Kỳ quái thật, phải chăng bọn chúng đã thay đổi tướng chỉ huy? o0o Cảm giác của Sterling không sai. Tướng tổng chỉ huy tân nhiệm Vân Thiển Tuyết của Ma tộc tính tình trầm ổn. Y biết rõ sự dũng mãnh của quân Trung Ương. Quân đội kiểu này một khi bị dồn vào đường cùng, lực chiến đấu bạo phát vô cùng đáng sợ. Cuộc chiến sáng nay đã chứng minh rõ ràng chuyện này. Bản thân y mặc dù nắm trong tay binh lực đầy tính áp đảo, nhưng cho dù tấn công mạnh toà thành này, cũng chỉ có thể thắng thảm thôi. Y quyết tâm dùng phương pháp ổn định vây chặt. Hạ lệnh cho quân đội Ma tộc cùng phản quân bắt đầu đào hầm lũy, xây dựng công sự, phòng ngừa địch nhân bỏ thành chạy trốn, trước tiên đảm bảo phe mình ở thế bất bại. "Điện hạ, ngài chờ xem đi." Vân Thiển Tuyết chỉ về hướng ngọn đèn trên đầu thành Panne, rồi quay sang Carlan mỉm cười: - Toà thành phòng thủ kiên cố trước mắt, ta có thể không đổ chút máu mà đánh hạ được. Người ở phía sau gật đầu hài lòng thầm cảm thấy vui mừng, sự thành công của Vân Thiển Tuyết cộng với việc thiếu năng lực của Caton nhất định sẽ củng cố địa vị của y trong cung đình Ma tộc. Chập tối ngày 13 tháng Một năm 780 lịch Đế quốc, cuộc bao vây thành Panne bắt đầu, chính là giờ phút mà cuộc chiến bảo vệ thành Panne bước vào giai đoạn khó khăn nhất. Tân thống soái Vân Thiển Tuyết của Ma tộc quyết tâm dùng vũ khí "bỏ đói" hòng khuất phục quân đoàn vô địch trước giờ chưa hề chiến bại. Vì để phòng hờ khả năng quân Trung Ương liều chết đột vây, các lộ binh sĩ của Ma tộc cùng phản quân bắt đầu công trình xây dựng chiến hào các nơi. Tất cả binh sĩ Ma tộc cùng phản quân miệt mài, cần cù, lao lực. Cho dù là mặt đất đóng băng cứng ngắc trong mùa đông băng giá, nhưng vì tất cả đều mong chiến sự sớm được kết thúc cho nên lòng nhiệt tình được nâng lên rất cao. Chỉ trong hai ngày, chiến hào quây quanh thành đã thành hình. Tiếp đó là các công sự phòng thủ được chia thành mấy hướng tiếp cận chân thành. Mục đích vô cùng rõ ràng: đào chiến hào đến tận chân thành Panne, khiến cho binh lực có thể tùy lúc được điều động tới chân thành Panne để triển khai tấn công. Đến khi đó, nếu có thể thì Vân Thiển Tuyết còn muốn phái công binh đào các góc tường thành để khiến trên đầu thành bị sụp, vân vân và vân vân. Vì để cản trở quá trình công sự nên mỗi ngày Sterling đều phái binh sĩ ra ngoài tập kích. Chỉ cần quân đội của nhân loại vừa lộ mặt ra khỏi cửa thành là phục binh của Ma tộc vốn đợi sẵn trong các chiến hào lập tức kéo tới. Hai phe chém giết kịch liệt, ai nấy cũng đều tổn thất trầm trọng, thi thể chồng chất. Nào con sông quanh thành, nào bình nguyên, nào chiến hào, chỗ nào cũng đều là mồ chôn, lại có nơi có rất nhiều thi thể không kịp chôn cất bị chất đống như một ngọn đồi. Cũng may bây giờ là mùa đông nên cũng không sợ các thi thể bốc mùi. Ngoại trừ công trình khai quật công sự, thì mặt trận công kích thành Panne cũng không hề ngưng nghỉ. Từng tổ năm vạn Ma tộc hay phản quân thay phiên nhau ra trận, bất kể ngày đêm đánh lén, tập kích, reo hò không ngừng, mục đích làm hao mòn thể lực cùng đấu chí của quân thủ thành. Công kích kiểu này thiếu chút nữa thì tạo ra hiệu quả. Đêm 26 tháng Một, bộ thống soái Ma tộc điều động 2 vạn quân đầy đủ sinh lực, trang bị thang công thành, vì không để lính gác phát hiện ra ánh phản chiếu của binh khí, đao thương trên tay của bọn chúng đều lấy vải bố đen quấn lại. Bọn chúng theo giao thông hào rón rén tiếp cận thành trì. Vì quá mệt mỏi nên đám lính gác thường trực đều ngủ gà ngủ gật, không phát hiện ra bọn chúng. Bọn chúng đột nhiên xuất hiện dưới chân phía đông thành. Mấy chục thang công thành đều đồng thời gác lên đầu thành, bộ binh dũng mãnh Seneiya theo thang mà leo lên, đợi đến khi lính gác phát hiện ra bọn chúng để phát tín hiệu cảnh báo thì một nhóm gần trăm tên binh sĩ Ma tộc đã trèo lên tới. Bọn chúng kiêu dũng lạ thường, lập tức chém chết đám binh sĩ canh gác vốn không bao nhiêu người. Trong màn đêm, tiếng reo hò của đám binh sĩ Ma tộc vang dội. Theo như tốc độ bình thường thì viện binh từ doanh trại sẽ kéo đến trong mười phút. Nhưng thời gian mười phút này đã quá đủ để binh sĩ Ma tộc chiếm được cứ điểm đầu thành. Chỉ cần bọn chúng ổn định là binh mã chi viện phía sau đã có thể từ lổ hổng bắt đầu ùn ùn leo lên không ngừng, bao phủ cả tòa thành trì. Nhưng tới lúc quan trọng thì chỉ có thể nói là trời xanh vẫn còn không bỏ rơi đám binh sĩ dũng cảm thủ hộ thành Panne. Trung đội vệ sĩ ban đêm do Sterling thống lãnh vừa đi qua khu này, phát hiện binh sĩ Ma tộc đang ùa tới như thủy triều, ai nấy đều biến sắc, căn bản không đợi mệnh lệnh, đám vệ sĩ đã liều chết xung phong, cùng binh lính Ma tộc chém giết. Một bên thì phải thắng bằng mọi giá, một bên thì liều chết bảo vệ, đao bén chạm kiếm nhọn, hai phe quấn lấy nhau chém giết. Phe Ma tộc chiếm ưu thế về mặt nhân số, nhưng phe nhân loại thì có một ưu thế khác: bọn họ có một siêu cấp cao thủ Sterling. Đối diện với nội lực hùng hậu của Sterling, không có một tên binh sĩ nào của Ma tộc đỡ được một đao mãnh liệt của gã. Cho dù dùng binh khí miễn cưỡng đỡ được thì đao khí cũng sẽ xâm nhập vào tâm mạch, đoạt lấy tính mạng. Chỉ trong nháy mắt, đơn đao của Sterling đã chém chết hai mươi mấy tên bĩnh sĩ Ma tộc! Đám binh sĩ Ma tộc còn lại kinh hãi kêu la: "Cổ thần! Cổ thần (tử thần)!" rồi không dám tới gần, bỏ chạy tứ tán. Phe nhân loại xung kích tới tận ven thành, đám vệ sĩ vội vã đẩy rơi các thang công thành của phe địch. Bọn chúng thì vừa ứng phó với chém giết phía sau vừa tiếp tục không ngừng sửa chữa thang, rồi lại chi chít như kiến vỡ tổ leo lên, tình thế trở nên vô cùng nguy ngập. o0o Ngay lúc nào, một đại đội của sư đoàn 31 vừa giao ban, trên đường trở về thì nghe được tiếng chém giết, viên đại đội trưởng biết có chuyện không hay bèn lập tức kéo tới tăng viện. Hai đội nhân mã hội họp, phe nhân loại rốt cuộc cũng ổn định được đội ngũ. Năm phút sau sư đoàn tăng viện cũng kéo tới. Bọn họ dựa vào vô số cung tên nhắm ngay đầu ngay mặt đám binh lính chi chít như kiến dưới thành mà bắn, lại lăn cây to, đá tảng ầm ầm xuống dưới. Chịu áp lực kiểu này, các thang công thành của Ma tộc đều chia nhau gãy đoạn, khiến cho rất nhiều binh sĩ Ma tộc rơi rụng từ trên không la hét thảm thiết. Lại thêm binh đội từ sau kéo tới đều dùng trường mâu, còn đám binh sĩ Ma tộc thì lại dụng đoản đao, nên không cách nào đỡ được binh khí dài kiểu này, cho nên tử thương càng trầm trọng. Hơn hai ngàn bộ binh Seneya tinh nhuệ nhất đã phơi xác dưới chân thành. Đám binh sĩ còn lại, dưới sự truy kích của cung tiễn cuống quít thối lui vào các giao thông hào. Về phần 123 tên binh sĩ Ma tộc còn ở trên đầu thành, ngoại trừ vài tên không còn đường trốn phải nhảy đầu thành mà chết thì toàn bộ đám còn lại đều bị bằm như tương. Biết được tập kích ban đêm thất bại, Vân Thiển Tuyết chỉ thản nhiên nói một câu: "Đáng tiếc." Gã vốn không đặt hy vọng gì nhiều với trận huyết chiến quy mô nhỏ kiểu này. Thành công thì coi như là thắng lợi ngoài ý muốn, thất bại thì cũng chẳng quan hệ gì. Về phần thắng lợi cuối cùng thì y lại có lòng tự tin kiên định. Ma tộc vẫn kiên trì theo đường lối dùng binh sĩ sung sức bao vây chặt chẽ như nêm thành Panne. Nhưng tính tình Vân Thiển Tuyết cẩn thận, để cho được vô cùng vững chắc, y lại còn hạ lệnh cho gần trăm đội quân dự bị hơn ba mươi vạn lính Ma tộc thành lập vòng vây phòng tuyến thứ hai, nhất thiết phải khiến cho "cả một con chuột cũng trốn không thoát". Bốn mặt thành Panne đều nhan nhản trướng bồng đủ màu đủ sắc, dường như đang kiến tạo một toà thành thị trên mặt đất. So sánh về độ rộng rãi, phồn vinh thì lại còn hơn cả toà thành Panne đang bị vây công. Chuẩn bị xong, Vân Thiển Tuyết mời Carlan tới để tham mưu. Sau khi tuần thị trận địa cùng kế hoạch do Vân Thiển Tuyết tự tay thiết kế, ngay cả người luôn truy cầu hoàn mỹ như Carlan cũng không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm hay khe hở nào. Gã chỉ mỉm cười nói: - Tiểu Vân, ngươi yên tâm đi! Sterling muốn bỏ chạy thì trừ phi có thần tiên nhân loại hạ phàm cứu hắn! Hai người cười nói như thể đang thấy cảnh đầu lâu Sterling đặt trên mâm vàng cống nạp cho Ma thần hoàng... o0o Vân Thiển Tuyết cho rằng đã nắm chắc tới mười phần, đủ để ứng phó với bất cứ chuyện gì. Nhưng ngày 28 tháng Một lại xảy ra một chuyện trọng đại vượt ngoài dự liệu của gã, khiến cho trận hình của phản quân kinh hoảng bất an, toàn quân Ma tộc rối loạn. Lính truyền tin báo cáo mà nước bọt phun toé: - Gã ma đầu hèn hạ, kẻ máu lạnh giết chóc, tên hung thủ giết đàn bà và trẻ em, tử cừu đại địch của cả vương quốc Ma thần đang kéo tới! Hắn thở hổn hển, miệng sùi bọt mép rồi chìm vào hôn mê. Ngày 28 tháng Một, lính trinh sát tiên phong của Ma tộc phát hiện quân đoàn chủ lực của Đế Lâm đột nhiên xuất hiện tại khu vực hành tỉnh Dhaka, đang kéo về phía thành Panne với tốc độ khá nhanh, hiện đã áp sát bờ tây Ấm Mã của dòng Hôi Thủy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang