[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 8 : Tiết 6 Ma tộc

Người đăng: Mr.Lookluck

Trên con đường uốn lượn của tỉnh Minsk thuộc Viễn Đông, một lộ đại quân nhìn không thấy điểm cuối đang từ hướng tây đi tới. Đây chính là quân đoàn Ma tộc của Lỗ Đế vừa thắng trận ở bình nguyên Moon Bay. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được tinh kỳ phấp phới như biển, ánh đao lạnh như tuyết, trường mâu đặc như mây, kẻ tân chinh phục Viễn Đông khí thế như mặt trời mới mọc, quân dung cường thịnh. Trên một sườn núi bên đường, công tước Lỗ Đế đang quan sát đại quân bừng bừng khí thế của mình. Trong nháy mắt, cảm giác quyền lợi vô biên tràn đầy trong đầu óc gã: lực lượng trong tay ta cường đại không gì sánh được. Với đội quân này, ta muốn phá tan pháo đài Wallen tự xưng vĩnh viễn bất bại, ta phải đạp đế quốc cường đại xuống dưới chân, ta phải chinh phục toàn bộ đại lục, xếp thi thể nhân loại thành lũy cao như núi, để xây trên đó nghiệp lớn muôn đời! Tựa như thấy rõ ý nghĩ của gã, Vũ Lâm tướng quân Vân Thiển Tuyết cười nhẹ nói: - Thật là một đại quân uy vũ! Công tước các hạ thật là ghê gớm! Mặc dù là ngôn ngữ ca ngợi, nhưng cái kiểu cười ruồi của Vân Thiển Tuyết lại khiến người ta khó đoán được y nhắm tới cái gì. Lỗ Đế rất khó chịu, không rõ cái thằng mặt trắng âm dương quái khí kia rốt cuộc là tán dương hay châm chọc gã. Lỗ Đế xuất thân từ giai cấp Ma tộc hạ đẳng, giờ đối mặt với kẻ dòng dõi hoàng tộc được giáo dục đàng hoàng khiến gã có cảm giác rất tự ti; chính bởi lý do này mà gã đặc biệt thích khoe ra vẻ ngạo mạn cùng thô lỗ của mình, cứ có người khác là y khoe ra một thân tráng kiện đầy múi thịt cùng sẹo, tỏ ra lão tử là đại ca lăn lộn đã lâu, khinh thường mấy kẻ mặt trắng ăn cơm nát! Cố gắng dùng sự thô lỗ của mình để áp đảo cái phong độ ưu nhã mà mình vô cùng hâm mộ nhưng không cách nào đạt được. Lỗ mũi Lỗ Đế hướng lên trời rồi “hừ” một tiếng. Tựa như không nghe thấy lời Vân Thiển Tuyết, mà cũng là chẳng thèm trả lời. Khâm sử Vân Thiển Tuyết tướng mạo nhã nhặn, trong khí tức thư sinh nho nhã là anh khí quân nhân bừng bừng. Gã xuất thân từ gia tộc họ Vân, một gia tộc đời đời xuất hiện danh tướng, được coi là “danh môn trong danh môn” của vương quốc Ma Thần. Mà biểu hiện của Vân Thiển Tuyết cũng không làm nhục gia môn, gã luôn được xem là người xuất sắc nhất trong thế hệ đệ tử của hoàng tộc, khí chất, phong độ của gã ngay đến cả Ma Thần Hoàng đế cũng tán thưởng không ngớt, lại tự thân tuyên bố gả ái nữ Cardin. Nếu không phải năm ngoái công chúa Cardin điện hạ bất hạnh ngộ hại trong trận giao chiến với quân Tử Xuyên, thì Vân Thiển Tuyết chính là nhân vật được người đời gọi là “phò mã thân vương”. Dẫu vậy, ân sủng của Thần Hoàng bệ hạ đối với Vân Thiển Tuyết vẫn không giảm, phong cho gã làm Vũ Lâm tướng quân thống soái đội cận vệ. Thấy Lỗ Đế vô lễ, Vân Thiển Tuyết không giận mà cười. Trước đây, nhị hoàng tử Carlan từng nói qua với gã: “Lỗ Đế có ba đặc điểm nổi danh: thô lỗ vỗ lễ, tàn bạo trong chiến tranh, và thứ nữa là..” Carlan cố ý dừng lại: “Lông của hắn dài, thực sự dài đến mức.. cực xấu!” Bây giờ nhìn gần, mặt Lỗ Đế trông giống như một con khỉ lông xù, tai như tai trâu, mũi như mũi chó, mắt như mắt cá vàng, sừng như sơn dương, cổ như cổ ngựa, thân hình kềnh càng như gấu, “lại thêm đầu óc thông minh như lợn”, Vân Thiển Tuyết vội vàng quay mặt đi chỗ khác, không để Lỗ Đế phát hiện nụ cười trên khuôn mặt của mình. o0o Chỉnh lý lại vẻ mặt, Vân Thiển Tuyết nghiêm nghị nói: - Công tước các hạ, tin chiến thắng ở bình nguyên Moon Bay của ngài lần này đã khuếch trương uy phong thần tộc chúng ta, Thần Hoàng bệ hạ vô cùng vui vẻ! Nhắc tới Thần Hoàng bệ hạ tối cao vô thượng, ngay cả kẻ ngạo mạn vô lễ như Lỗ Đế cũng không dám giả vờ điếc, nghĩ đến thân phận của Vũ Lâm tướng quân trước mắt là cận thần thân cận và còn là dạng tâm phúc “chó điên”, càng không thể đắc tội. Lỗ Đế miễn cưỡng kiêm tốn: - Toàn bộ là dựa vào hồng phúc của bệ hạ.. - Nhưng dẫu ngài đã tiêu diệt cả một lộ đại quân nhà Tử Xuyên, nhưng lại mắc sơ sót duy nhất là thả cho Phương Kính bỏ chạy khiến cho quân ta không thể toàn thắng, Thần Hoàng bệ hạ đối với việc này rất bất mãn, có lời: “Lỗ Đế cứ khoe tài giỏi, không ngờ lại sơ sẩy vô năng như vậy!” Quá đủ, chỉ cần đến thế! Vân Thiển Tuyết thỏa mãn nhìn vẻ mặt của Lỗ Đế nhanh chóng đỏ sậm như đít khỉ, đến cả tầng lông dày đặc trên mặt cũng không che nổi sự phẫn nộ của hắn! Thật ra toàn bộ lời này là do gã chế ra để chơi Lỗ Đế, kỳ thực Thần Hoàng chỉ nhàn nhạt “ah” lên một tiếng, căn bản không chút “vô cùng vui vẻ”, cũng không “rất bất mãn”. Chẳng qua thằng này dẫu có gấu mấy cũng không dám chạy tới bên Thần Hoàng đối chất?! Lỗ Đế phẫn nộ gầm lên: - Vũ Lâm các hạ, ta đã nói cả vạn lần, Phương Kính xác thực là do chúng ta giết, ta có thể trình ra quân phục cùng quân hàm thống lĩnh kim tinh của hắn cho ngươi xem! - Ta xem rồi, một thi thể không đầu! Vân Thiển Tuyết nhàn nhạt nói. - Đó là.. - Vậy chúng ta sao có thể chứng minh với Thần Hoàng bệ hạ đó chính là Phương Kính đây? - Có quân hàm cùng quân phục là có thể.. - Cũng có thể là Phương Kính giảo hoạt cởi chế phục bắt bộ hạ mặc, còn y thì bỏ chạy. Nhân loại đều là loại khiếp nhược và đê tiện, không phải ngài thường nói như vậy sao? - Cái này đúng là.. - Ta biết và cũng tin. Nhưng ngài làm sao để Thần Hoàng bệ hạ tin được đây? Vô luận Lỗ Đế có gầm lên như thế nào, Vân Thiển Tuyết thủy chung vẫn chỉ cười mỉm, nhẹ nhàng cầm cành hoa dại trong tay thưởng thức. Điều này càng khiến Lỗ Đế giận tới mức không kiềm chế được: lúc đó có đến cả chục vạn cái đầu bị chặt xếp chồng như núi, làm sao có thể tìm thấy cái đầu của một người chưa từng nhìn thấy ở trong đống đó được! Nếu cái thằng mặt trắng đang cười đểu giả trước mắt đây không phải là khâm sử của Thần Hoàng mà là bộ hạ của mình, gã đã sớm một đao chém bay đầu nó cho rồi! Thấy châm chọc thêm cũng không còn tác dụng, Vân Thiển Tuyết xa xôi nói: - Kỳ thực cũng không phải không có biện pháp.. - Hả? Lỗ Đế lập tức dừng cơn giận, đợi Vân Thiển Tuyết nói tiếp. Nhưng mắt Vân Thiển Tuyết lúc này bỗng nhìn trời nhìn đất, nhìn cây cối ven đường, nhìn hoa dại trên nền mà không chịu mở miệng, vẻ trên mặt rõ ràng viết bốn chữ lớn: “Đến xin ta đi!” Lỗ Đế miễn cưỡng nói: - Vũ Lâm các hạ, sao ngài không nói tiếp? “À!” Vân Thiển Tuyết tựa như vừa mới nhận ra có người ở bên, mắt nhìn trời xanh thản nhiên nói: - Thời tiết đẹp thật! Lỗ Đế cười gượng phụ họa: - Hắc hắc hắc, đúng vậy, đúng vậy. - Phong cảnh cũng thực không tệ! - Hắc hắc hắc, không tệ, không tệ, là không tệ. Vân Thiển Tuyết tự nói với mình: - Kỳ thực vùng đất Viễn Đông xinh đẹp này vốn sớm đã thuộc về thần tộc ta rồi, đám cẩu tặc Tử Xuyên ghê tởm không ngờ dám can đảm chiếm đoạt lâu như vậy! Hơn nữa còn chống cự thiên quân thần tộc ta, tội không thể tha! May là Hoàng bệ hạ của chúng ta thần võ hùng tài, dùng anh tư bất thế quét ngang thiên hạ! Đám Tử Xuyên chỉ là giặc cỏ sẽ chết không còn chỗ chôn! Thần tộc vinh quang chúng ta sẽ vĩnh viễn soi sáng đại lục, rực rỡ thiên cổ! Sẽ không còn bao lâu nữa, toàn thể thần dân tộc chúng ta sẽ hân hoan nhảy múa, cảm tạ đất trời đã ban cho chúng ta ngô hoàng vĩ đại vạn tuế.. Vân Thiển Tuyết bắt đầu nói đông chỉ tây, một hồi ca tụng Thần Hoàng vạn tuế lại đổi sang hai câu chửi cẩu tặc Tử Xuyên, diễn thuyết thật dài thật dơ thật rối rắm đủ cả nửa canh giờ, Lỗ Đế ở bên cười gượng không dám ngắt lời, gấp đến độ giậm chân bứt tóc. Cuối cùng may mắn tóm được khoảng trống Vân Thiển Tuyết lấy hơi, gã vội hỏi: - Xin hỏi Vũ Lâm tướng quân chuyện vừa mới nói.. “Ta vừa nói cái gì ấy nhỉ?” Vân Thiển Tuyết mờ mịt: - Là nói Thần tộc ta nhất thống đại lục sao? - A không, trước một chút, trước đó một chút. - À! Là nói tiểu tặc Tử Xuyên đê tiện vô sỉ sắp tàn rồi, có đúng không? - Đoạn trước nữa, trước nữa một chút. - Vậy chắc chắn là đoạn ca ngợi ngô hoàng vạn thọ vô cương rồi. Lẽ nào công tước các hạ có ý kiến về chuyện này? Lỗ Đế sợ hết hồn, vội nói: - Không không, ta là bộ hạ trung thành nhất của bệ hạ.. - Ừm, Thần Hoàng bệ hạ hẳn sẽ rất cao hứng khi biết công tước các hạ trung thành tận tâm như vậy. Nhiệm vụ biên sử cũng đã hoàn thành, giờ là lúc cáo từ, chúc mừng công tước kỳ khai đắc thắng, lại lập thêm quân công! Vân Thiển Tuyết nói xong quay người định đi. Lỗ Đế bất đắc dĩ đành lên tiếng giữ lại: - Xin Vũ Lâm tướng quân dừng bước. Mới vừa rồi, ngài có nói chuyện Phương Kính còn có cách vãn hồi, không biết… Lỗ Đế cố ý dừng lại, ý muốn Vân Thiển Tuyết tiếp lời, nhưng không ngờ y lại bỗng nhiên mắc chứng ngu ngốc, ngẩn ra không lên tiếng. Không còn cách nào, Lỗ Đế đành phải nói tiếp: - Hy vọng khâm sử chỉ điểm một hai, Lỗ Đế vô cùng cảm kích. - À! Hóa ra là việc này. Công tước không nói sớm làm ta suýt quên! Vân Thiển Tuyết làm ra bộ dạng hốt nhiên đại ngộ, trong lòng đắc ý: cuối cùng cũng dạy được ngươi cách mở miệng cầu ta! - Công tước, vấn đề lúc này chính là ngài không biết cách nào nhận ra thủ cấp của Phương Kính có đúng không? - Đúng vậy. - Vậy chả cần phải tìm ra nữa! Ngài tùy tiện lấy một cái đầu, cùng quân hàm với chế phục các thứ cùng mang đi, nói đây chính là thủ cấp và quân phục của y là được rồi! - Thế.. thế vạn nhất bị lộ ra, đó chẳng phải là đại tội khi quân sao?! - Ha ha, công tước lại hồ đồ rồi! Ngài nghĩ xem, trong cung đã có ai từng gặp Phương Kính chưa? Kẻ duy nhất có thể nhận ra diện mục của Phương Kính chắc chỉ có Bình Định hầu mà thôi. Chỉ cần Bình Định hầu nói: “Đúng. Đây chính là Phương Kính!” Vậy còn ai có tư cách đứng ra phản bác nữa? “Bình Định hầu? Con chó kia?” Nhắc tới cái tên này, giọng Lỗ Đế tràn đầy khinh miệt: - Nhưng làm thế nào để nó nói dối giúp ta đây? - Ha ha, công tước lại hồ đồ. Không phải ngài nói Phương Kính đúng là đã chết rồi sao. Vậy đó đâu thể gọi là nói dối được? Thân là bầy tôi phải nỗ lực làm theo ý bệ hạ để bệ hạ an tâm, chuyện này chẳng lẽ là sai sao? - Khâm sử nói rất đúng, nhưng ta với Bình Định hầu vốn không qua lại, sao y chịu giúp ta.. - Ừm, Công tước nói cũng đúng. Bình Định hầu luôn cực kỳ tôn kính nhị thái tử, chỉ cần nhị điện hạ đứng ra nói một câu Bình Định hầu tất sẽ đáp ứng thôi! Nhị thái tử chính là Carlan, con thứ hai của Ma Thần Hoàng. Bởi vì suốt ngày trầm mê tửu sắc, điên điên khùng khùng, hành sự hoang đường vô cùng, nên trước mặt Carlan Ma tộc gọi y là Phong thiếu gia, sau lưng lại gọi y là “chó điên Carlan”. Bởi nguyên nhân không rõ, danh tướng trẻ tuổi Vân Thiển Tuyết có huyết thống hoàng tộc, có tiền đồ rõ ràng, được mọi người khen ngợi lại lựa lời từ chối lời chiêu lãm của thái tử Caton mà thân mật vô cùng với Chó điên Carlan. Nghe tới tên Carlan, Lỗ Đế buột miệng: - Chó điên Carlan! Sắc mặt Vân Thiển Tuyết lập tức phát lạnh, ánh mắt đột nhiên đổi thành âm trầm băng lãnh. Chạm vào ánh mắt lạnh như băng của đối phương, một cảm giác lạnh buốt tim không rõ từ đâu đến khiến người gã không tự chủ được mà rùng mình! Vân Thiển Tuyết nhanh chóng đè nén sát khí trong người: Lỗ Đế, ngươi dám vũ nhục điện hạ ngay trước mặt ta! Một năm trước, chỉ một câu này thôi ta sẽ cho ngươi rưới máu trong vòng năm bước! Lỗ Đế, ngươi cứ kiêu ngạo khoe khoang, đánh nhau thực ta khẳng định lấy đầu của ngươi trong vòng hai mươi chiêu! Nhưng điện hạ phân phó giết ngươi bây giờ chưa phải là lúc.. Vân Thiển Tuyết lộ ra bộ mặt tươi cười nói: - Công tước nói đúng rồi. Tuy công tước cùng nhị điện hạ quan hệ không sâu, nhưng điện hạ đã ngưỡng mộ phong cách vũ dũng của công tước từ lâu nên vô cùng hy vọng có thể kết giao cùng kẻ hào kiệt như công tước! Người nguyện ý tự mình biểu thị tình hữu nghị trước bằng cách kêu Bình Định hầu làm chứng, đó chẳng qua chỉ là chuyện tiện tay mà thôi. Trong lòng Lỗ Đế vẫn còn đang sợ hãi, cơn hàn ý đột nhiên xuất hiện vừa rồi là cái chuyện gì? Sát khí sắc bén? Sao có thể, Lỗ Đế ta trải qua trăm trận, giết người vô số, sao lại bị một gã mặt trắng văn nhược dọa khiếp được?! Là ảo giác sao? Đúng, nhất định là như vậy. Ừm, gần đây trời lạnh, phải mặc thêm áo quần mới được. o0o Đối với đề nghị của Vân Thiển Tuyết, gã vẫn đang cân nhắc. Lỗ Đế tuy lỗ mãng nhưng cũng biết khi quân lừa bề trên là tội lớn, đặc biệt khi vạn nhất bị Thần Hoàng thông minh cơ trí nhìn thấy.. Vân Thiển Tuyết cũng không miễn cưỡng y, vui vẻ cười lớn: - Không ngờ hào dũng như Lỗ Đế công tước lại là người quân tử đàng hoàng, tại hạ hết sức bội phục. Đại công này nếu tướng quân không hứng thí cũng không sao, để ta đi tìm nam lộ Lăng Bộ Hư tướng quân nói chuyện, nghe nói y cũng diệt không ít quân Tử Xuyên, chắc sẽ cảm thấy rất hứng thú. Hiệu quả lập tức như dựng sào thấy bóng, nghĩ chuyện mình tân tân khổ khổ mới đánh hạ được một trận lớn, đại công kích sát đại tướng đối phương lại để cho cái thằng ghê tởm Lăng Bộ Hư cứ thế chiếm mất.. Lỗ Đế giận muốn nổ tung ngực, gầm lên: - Sao có thế như thế được?! Vũ Lâm các hạ, cứ làm theo lời ngươi đi. Còn về phần nhị điện hạ, nhờ ngài có lời nói giúp! “Bất đồng ngư tất dụng bất đồng mồi dụ khị, đối với cái thằng cẩu hùng kia, ha ha, tốt nhất là quơ quơ một khối mật trước mặt nó!” Hắc hắc, điện hạ, ngài thật đúng là thần cơ diệu toán! Lỗ Đế, chỉ cần ngươi nuốt khối mật này, thằng gấu chó nhà ngươi suốt đời phải múa theo chỉ đạo của điện hạ rồi! - Ha ha, không dám không dám, công tước chắc còn chưa biết, điện hạ của chúng ta kính trọng nhất là chí sĩ hào kiệt! Tất cả đều là người một nhà, chuyện nhỏ này tôi cam đoan với ông, điện hạ là không thể không giúp! “Hắc hắc, hắc hắc.” Lỗ Đế cười gượng hai tiếng, mơ hồ cảm giác được có chỗ nào đó không ổn. Vân Thiển Tuyết không cho gã có thời gian tự hỏi, giục giã: - Đã như vậy, mời tước gia lập tức thảo tấu chương, giao đầu lâu cùng vật chứng cho tại hạ chuyển nộp bệ hạ, tránh cho đêm dài lắm mộng, có người cướp công trước một bước. Lỗ Đế không kịp nghĩ vội khởi tấu chương, thề thốt nói tại chiến dịch Moon Bay tự tay mình cầm tù giết chết Phương Kính, khiến cho quân Tử Xuyên táng đảm kinh hồn, toàn quân lúc này sụp đổ. “Tường trình chi tiết, ủy nhiệm cho Vũ Lâm tướng quân chuyển thuật cho bệ hạ”, đồng thời chuyển hết thảy vật chứng cho Vân Thiển Tuyết. Vân Thiển Tuyết xem vội tấu chương, khóe miệng nhếch lên cười lạnh: chỉ cần cái tấu chương tự tay viết này lộ ra, lúc nào cũng có thể khép Lỗ Đế tội khi quân đem chém! Dĩ nhiên, nếu như y thức thời ngoan ngoãn nghe theo điện hạ, cái lá bài tẩy này cũng không cần rút ra sớm như vậy. Gã cũng hơi buồn, mình bắt nạt con gấu không có đầu óc này vậy mình có khác gì với mấy kẻ luyện thú? Thực sự không có gì hay ho ở đây cả. Kỳ thực, thống lĩnh đại quân đấu trí so dũng khí với nhân vật cao cường hơn trên chiến trường mới chính là nguyện vọng của mình. Vân Thiển Tuyết nhìn về phía trời tây xa xôi, âm thầm cầu khấn: Đế Lâm ơi, trước khi ta có thể xóa đi mối nhục lần trước, ngàn vạn lần ngươi đừng có thua trong tay người khác đó! Nếu được như vậy, nói không quá lời thì phải hai người chiến lực như ngươi mới bình thủ với ta cùng nhị điện hạ. Nhưng trước khi đánh bại ngươi, ta muốn hạ được kẻ nổi danh như ngươi là Sterling, lấy đầu của y đánh cược cho trận chiến sống còn của chúng ta thêm chút gia vị. Ngươi ngàn vạn lần không được để cho ta thất vọng đó, Đế Lâm! Dưới sườn núi, trong tầm mắt xuất hiện một tên kỵ binh truyền tin đang chạy thẳng tới. Đội cận vệ của Lỗ Đế đang chuẩn bị chặn lại thì Vân Thiển Tuyết nhận ra tên lính thông tin mồ hôi đầy người, dáng vẻ vô cùng sốt ruột, gã động tâm nói cùng Lỗ Đế: - Tước gia, cho y tới đây đi! Lỗ Đế vung tay, đội cận vệ dừng chặn lối. gã kỵ binh nhảy xuống ngựa, mồ hôi không kịp lau đã vội chạy tới khuỵu một gối: - Quân tình khẩn cấp bẩm cáo tước gia! Lỗ Đế hừ một tiếng: - Nói! - Quân Trung Ương của nhân tộc tấn công quy mô, đã vượt sông Hôi Thủy đánh bại ba lộ binh mã, bảy tổ đội của tộc ta! Nam tước Mui chết trận! Bây giờ Sterling đã áp sát rừng Phong Diệp là nơi bệ hạ ngự giá! Lỗ Đế cùng Vân Thiển Tuyết đồng thời giật mình, Vân Thiển Tuyết giành hỏi trước: - Binh lực Sterling ra sao? - Khí thể quân của Sterling cực mạnh, tù binh đồn rằng y đã kế nhiệm chức tổng tư lệnh chiến khu Viễn Đông, thống soái toàn bộ quân Viễn Đông, binh lực đạt tới năm mươi vạn quân! Lỗ Đế cùng Vân Thiển Tuyết đều liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra trong ánh mắt đối phương có một tia sợ hãi: Tuy tổng số quân của Ma tộc và phản quân vượt quá hai trăm vạn, nhưng để tiêu diệt sinh lực nhân loại, trong cuộc hội nghị quân sự tối cao do đích thân Thần Hoàng tham dự, tổng quân sư Vô Nguyệt tiên sinh đã bố trí một gọng kìm khổng lồ chưa từng có vây bảy tỉnh với mục đích tiêu diệt toàn bộ bại binh nhân loại tụ tập ở hai tỉnh Dhaka và Yilibate, binh mã của Ma tộc đã sớm theo kế hoạch phân tán ở các nơi. Vốn đánh giá binh lực nhân loại chẳng qua chỉ năm sáu mươi vạn, lại trải qua một lần đả kích đã tan rã nên không thể gây uy hiếp, không ngờ trong tay Sterling vẫn giữ được thực lực lớn đến như vậy! Với cách phân tán các lộ đại quân của Ma tộc thế này, Sterling tuy nằm trong vòng vây nhưng nắm giữ ưu thế cơ động vẫn có thể sử dụng ưu thế binh lực cục bộ để phá vỡ nguy hiểm! Càng đáng sợ hơn đó là, mục đích của Sterling dường như chính là ngự giá! Lúc này binh mã tùy hành cùng ngự giá chẳng qua chỉ hai vạn mà thôi. Vạn nhất con hổ Tử Xuyên kia thực sự đáng sợ như lời đồn mà nói.. Lỗ Đế gầm lên như sấm, chửi toáng lên: - Con chó Bình Định hầu! Đưa toàn tin tình báo láo toét! Cái gì nói binh lực nhà Tử Xuyên chỉ có không tới sáu mươi vạn! Trở lại xem ta lột da ngươi thế nào! Tương Vô Nguyệt, cái thằng giả thần giả quỷ nhà ngươi nghĩ ra cái kế hoạch nát bét! Vân Thiển Tuyết không nói một lời, lập tức chuyển thân lên ngựa, ngọn lửa chiến đấu bùng nổ rừng rực trong cơ thể gã: Quả là con hổ nhà Tử Xuyên, ngươi đúng là không làm cho ta thất vọng! Tới đây, ngươi là của ta! Lỗ Đế thấy Vân Thiển Tuyết vội vã rời đi, khẩn cấp hỏi: - Vũ Lâm tướng quân, quân đoàn của ta làm sao bây giờ? Tiếp tục tiến lên theo kế hoạch, hay là.. - Tước gia, chỉ huy quân đoàn là chức trách của ngài, mời ngài tự quyết đoán cho tốt! Quân vụ khẩn cấp, ta phải cáo từ! Vân Thiển Tuyết ngựa không dừng bước dẫn đội xe mã kỵ binh lập tức đi luôn, chỉ để lại bụi đất tung bay đầy trời, xộc vào mũi Lỗ Đế lại khiến y chửi ầm lên một trận nữa. Đợi cho thân ảnh của Vân Thiển Tuyết cùng bụi mù biến mất, Lỗ Đế dừng hùng hổ bắt đầu suy nghĩ nên làm gì bây giờ? Không như Vân Thiển Tuyết là giai cấp hoàng tộc cao cấp, sở dĩ Lỗ Đế có thể từ Ma tộc thấp cấp nhất tiến lên địa vị quân đoàn trưởng cùng công tước cao tầng là bởi y dựa vào lòng trung thành cẩn cẩn với Ma Thần Hoàng cùng sự tàn bạo mạnh mẽ. Dùng đầu óc suy nghĩ không phải là sở trường của y, thoi quen của y là nghe lệnh và chấp hành. Thế nhưng bây giờ tình hình xảy ra đột biến, không có Thần Hoàng ở bên, không có hai vị điện hạ ở bên, tổng quân sư Tương Vô Nguyệt cũng không có ở bên, không có một ai có thể ra lệnh, Lỗ Đế không thể không cầu cứu tới chút trí não ít hỏi của mình mà tự hỏi: Làm sao bây giờ? Tiến hay thoái đây? Không biết là do kỳ tích xuất hiện hay phúc chí tâm linh, trong đầu Lỗ Đế linh quang đột nhiên chớp lóe: Đây chẳng phải là cơ hội trời ban sao?! Một cơ hội lập đại công đây! Nếu có thể đánh bại kẻ được xưng đệ nhất danh tướng con hổ nhà Tử Xuyên kia, chiến công này chẳng phải là vô hạn?! Dẫu có giết thật nhiều dân chúng cùng bại binh cũng chẳng sánh được với công này, huống hồ nếu như may mắn mà nói.. Trong đầu Lỗ Đế lúc này đã mường tượng ra được tình cảnh: đại quân của Sterling đang dâng lên chém giết như phong ba bão táp, cái thằng mặt trắng tởm lợm Vân Thiển Tuyết đã bị dọa khiếp mà bỏ chạy, bên người Thần Hoàng không còn ai hộ giá, bệ hạ Thần Hoàng sốt ruột hô to: “Người đâu tới đây! Người đâu tới đây! Vị khanh gia nào tới hộ giá mau! Trẫm có thưởng lớn! Cứu mạng!” Đúng lúc này đại quân bưu hãn do mình suất lĩnh bỗng như thần binh từ trên giời giáng xuống chém giết, từng chút từng chút đầy lùi Sterling. Rồi mình khuỵu một gối xuống nói: - Thần Lỗ Đế đến muộn hộ giá! Thỉnh Thần Hoàng bệ hạ không phải sợ, mọi chuyện giao cho thần là được! Thần Hoàng lập tức vỗ ngực: - Quả nhiên vẫn là Lỗ Đế khanh có lòng son trung thành nhất! Trẫm phong ngươi làm Lỗ Đế thân vương! Cái gì Vân Thiển Tuyết, Lăng Bộ Hư, Tương Vô Nguyệt.. đều là những kẻ không dựa vào được! Ngươi xem mấy đứa đó đứa nào ngứa mắt chém đi cho trẫm! Vậy kẻ đầu tiên mình muốn giết là ai đây? Là Lăng Bộ Hư hay Vân Thiển Tuyết? Chuyện này thật hao tổn tâm trí đây, giết quách cả hai đứa cho rồi.. Vẻ mặt Lỗ Đế biến đổi, đột nhiên hớn hở, đột nhiên nghiến răng, đột nhiên nhíu mày, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười hăng hắc. Đám vệ binh trao đổi nhau ánh mắt bất an: Phải chăng y phát điên? Lần này không biết là ai gặp phải xui xẻo? “Được rồi!” Lỗ Đế hạ quyết tâm: pháo đài Wallen cũng không có chân mà chạy mất, sau này đánh chiếm nó vẫn chưa muộn. Loại cơ hội hộ giá một bước lên trời này là ngàn năm khó gặp, bỏ qua thì thật quá đáng tiếc! Lỗ Đế phát lệnh: - Truyền lệnh xuống: toàn quân quay đầu, chúng ta theo đường cũ trở về! Cả một lộ đại quân dài dằng dặc nghe lời, hậu đội biến thành tiền đội, chầm chậm quay đầu. Lỗ Đế âm thầm bội phục chính mình: là ta cực kỳ thông minh! Không ngờ có thể nghĩ ra chủ ý tốt đến như vậy! Chờ ta lập công lớn xong xem còn ai dám nói Lỗ Đế ta óc kiến. Chỉ là việc này nên bảo mật, lộ ra cho đám quân lính tới cướp công thì thật phiền toái! Gã không biết lúc này hầu như toàn bộ tướng lĩnh cầm quân của Ma tộc đều nghĩ như gã: đây là cơ hội lập công ngàn năm một thuở! Có thể là vì tranh giành công lao hộ giá khẩn cấp lúc nguy nan, cũng có thể là vì danh tiếng đánh bại Sterling là đệ nhất danh tướng nhân tộc, lại cũng có thể là vì biểu lộ tấm lòng trung thành son sắt với Thần Hoàng, các tướng lĩnh cầm quân của Ma tộc dẫu đã thâm nhập sâu vào Viễn Đông cũng tới tấp gấp rút quay đầu, trùng trùng chém giết tiến về phía tỉnh Đỗ Toa với mong muốn là kẻ đầu tiên đánh tan quân Trung Ương, thu lấy thủ cấp của Sterling. Tổng quân sư Tương Vô Nguyệt của Ma tộc giận run sau mặt nạ: vốn đã hình thành vòng kín kẽ vô khuyết, nhưng kết quả lại là đám tướng lĩnh kẻ nào kẻ nấy chạy đến lè lưỡi trở về hô to: “Bệ hạ không sao chứ? Thần tới cứu giá đây! Mọi chuyện giao cho thần là được!” Rồi thể hiện một bộ dáng trung thành cẩn cẩn muốn lấy thân mình làm mộc thuẫn che đỡ cho bệ hạ. Ma Thần Hoàng bệ hạ vĩ đại được sủng mà kinh đau thấu tận gót chân rống lên nổi giận: - Thùng cơm giá áo! Tương Vô Nguyệt giậm chân hô: - Trở lại! Mau trở lại! Nhưng các tướng lĩnh sao có thể cam lòng bỏ đi cơ hội lập đại công? Từng kẻ từng kẻ thà chết không đi, đuổi cũng không được. Ban ngày bọn họ giả như xuất phát, đến đêm lại chạy trở về mai phục xung quanh nơi ngự giá của Thần Hoàng, có khi vì chiếm giữ một vị trí tốt mà đánh lẫn nhau. Mọi người trốn trong tuyết, trong hố phân, leo lên cây chịu lạnh chịu đói, chịu muỗi chịu vắt, suốt đêm không ngủ chỉ vì một mộng tưởng vĩ đại: cần vương hộ giá nhất định là ta. Trên mỗi cây trong rừng Phong Diệp đều đầy nhóc lính Ma tộc đang sốt ruột lập công. Bọn họ mong mỏi nhìn chằm chằm về phía đường chân trời đợi chờ thân ảnh của Sterling xuất hiện. Đám tướng tá kiêu dũng của Ma tộc thở vắn than dài: - Sterling ơi hỡi Sterling, ngươi sao chưa tới? Giọng ai oán tựa như quả phụ chết chồng mười năm rồi vậy! o0o Cũng bởi nguyên nhân này, bốn trăm vạn quân dân nhân loại của hai tỉnh Dhaka và Yilibate mới có thể miễn cưỡng trốn khỏi vòng vây, liên tục thông qua pháo đài Wallen mà trốn vào vùng đất nội gia tộc. Ngày 21 tháng Giêng năm 780, nhóm ba mươi vạn bình dân chạy nạn cuối cùng đã tiến vào pháo đài Wallen. Phía sau bọn họ không đầy 10 km là hơn hai vạn quân phòng vệ phụ trách đoạn hậu và quân đoàn Lăng Bộ Hư của Ma tộc. Trong số các tướng lĩnh Ma tộc, Lăng Bộ Hư là người đầu tiên tỉnh ngộ - vừa đánh vừa lui. Trong trận chiến này, tổng đốc Y Lâm Ninh của tỉnh Dhaka tử trận tuẫn quốc, được tòa thống lĩnh truy điệu tấn thăng Phó thống lĩnh, phần lớn dư bộ của gã cũng rút được vào trong pháo đài Wallen. Trong lúc này, quân đoàn của Sterling vẫn đang ở một chỗ nào đó trong tỉnh Đỗ Toa cách pháp đài Wallen hơn một ngàn km làm nhiệm vụ thu hút sự chú ý của Ma tộc. Trong bán kính năm mươi km xung quanh gã, hơn trăm vạn liên quân Ma tộc và phản quân đã tụ tập, lại thêm nhiều tốp đang ngày đêm kiêm trình không nghỉ chạy tới.. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang