[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 8 : – Tiết 5 Sóng lớn

Người đăng: Mr.Lookluck

Có người mở cửa sổ, ánh dương quang buổi sớm cùng khí tuyết lạnh thanh cùng ùa vào phòng. Giật mình tỉnh giấc, Sterling lập tức ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, hỏi phó thống lĩnh quân Trung Ương vừa tiến vào: - Có tin tức gì không? Bởi liên tục mấy đêm thức trắng cùng lo lắng nên gã trông cực kỳ tiều tụy, tròng mắt đầy tơ máu. Tần Lộ lắc đầu. Sterling chưa từ bỏ, truy hỏi: - Ta là nói về vị trí hạ lạc của Minh Huy cùng Phương Kính hai vị đại nhân, cùng hai quân chủ lực sở tại – Chẳng lẽ một mẩu tin tức cũng không có? Tần Lộ vẫn lắc đầu: - Thật có lỗi, đại nhân. Khắp nơi đều là đội tiền trạm của Ma tộc hoạt động, bọn chúng chuyên chọn sĩ quan cùng lính liên lạc để hạ thủ, lính thông tin phái ra thám thính đều một đi không trở lại! Tin tức của chúng ta đã bị bít kín rồi, khắp nơi đều là loạn lạc rối bời cả! Sterling đứng dậy đi tới đi lui, trong đầu đang quay cuồng tự hỏi: Ma tộc thực sự có bao nhiêu quân? Mục đích của bọn chúng là gì? Là muốn đoạt chiếm Viễn Đông? Là muốn kiềm chế hành động quân sự của chúng ta đối với phản quân? Hay bất quá chỉ là một phen tâm huyết dâng trào của Đại Ma Thần vương sau một giấc ngủ trưa? Chủ lực của bọn họ ở đâu? Hướng chủ công của bọn họ là hướng nào? Khai chiến đã ba ngày rồi, chúng ta đối với chuyện này vẫn là một chút cũng không rõ, bịt mắt chịu đòn! Tệ hơn nữa chính là, ngay cả hướng đi của chính quân phe mình cũng không rõ. o0o Sterling buột miệng: - Ta cần người Ma tộc còn sống! Dẫu chỉ một cũng được! Tần Lộ không lên tiếng nhìn gã, hai người nhìn nhau: hai ngày trước, đội trưởng đội thám báo quân Trung Ương Lô Chân phó kỳ chủ đi trinh sát động hướng của Ma tộc, trước khi xuất phát ứng lời bảo chứng với Sterling trong vòng mười giờ sẽ đưa về một người sống. Đến giờ đã quá hai ngày hai đêm mà vẫn chưa trở lại, chỉ sợ đã để cho Ma tộc bắt được “người sống”. o0o Hỏng bét rồi, Sterling thầm nghĩ, tất cả đều rối loạn cả! Gã cố lấy tinh thần, hỏi: - Có chút tin tức gì của Tú quân đoàn không? - Đại nhân, toàn lộ nhân mã của Tú quân đoàn đều không rõ phương hướng, nơi đóng quân đã bị thiêu thành đất trống, chỉ sợ Tử Xuyên Tú các hạ đã.. - Đừng nói lung tung. Xuyên Tú rất tinh minh, nhất định không gặp phải chuyện gì đâu! Tần Lộ tự biết lỡ lời, vội nói: - Vâng, hy vọng mọi chuyện như lời đại nhân nói. Sterling hít sâu một cái, gạt nỗi lo Tử Xuyên Tú ra khỏi đầu: - Được rồi. Tần Lộ, ta cho rằng không thể cứ chờ thế này được! Chúng ta lập tức tới tỉnh Đỗ Toa hội quân với với tư lệnh chiến khu, ngươi thấy thế nào? o0o - Đại nhân, theo cách nhìn của hạ quan, ổn nhất là lập tức rút về pháo đài Wallen, đó mới là an toàn nhất. Sterling lắc đầu: - Chúng ta chưa nhận được lệnh rút lui, nếu mặc kệ quân đội bạn không quản mà cứ bỏ chạy, tương lai không chừng phải ra tòa án binh. Xuất phát thôi, lập tức đi tỉnh Đỗ Toa. Trong nắng sớm, chiến mã đón gió hí dài, hòa cùng tiếng vũ khí leng keng, tiếng xe roàn roạt, quân Trung Ương bắt đầu nhắm hướng đông đi tới. Đại quân di chuyển trên quốc lộ Viễn Đông, Sterling thấy được một cảnh cả đời khó quên: dòng người như một con trường long dài không thấy đầu đuôi, từ hướng đông trùng trùng liên tục nhằm thẳng hướng tây tiến tới. Mọi người đều biết: Ma tộc hung tàn đã đến, chỉ có đi theo hướng tây tới pháo đài Wallen mới còn đường sống. Có người xe ngựa vội vàng hòm lớn hòm nhỏ, có người hổn hển kéo đi toàn bộ gia sản, có người toàn thân không có cái gì, chỉ là một lão nhân mạt rệp vội vội vàng vàng dắt hai con dê chân cao chân thấp; có phụ nữ một tay ôm đứa bé, tay kia xách gói hành lý nặng nề khó khăn lê bước bôn ba trên nền tuyết lạnh mà ngã quỵ, đứa bé trong lòng gào góc, bà mẹ nức nở, không ngừng có người lướt qua nhưng không một ai đưa tay kéo giúp một cái. Cực khổ bởi chiến tranh đã khiến tâm linh mọi người trở nên ích kỷ cùng vô cảm, trong ánh mắt mọi người kẻ kẻ lộ ra vẻ mờ mịt cùng ngây dại: mất đi nhà cửa sinh hoạt, mất đi đất đai ruộng vườn, mất đi người thân, tương lai của bọn họ rồi sẽ như thế nào? Không chỉ có bình dân, còn có rất nhiều binh sĩ. Kẻ trọng thương nằm trên băng ca ven đường mê sảng kêu khóc: “Mẹ, mẹ!”, Kẻ chân bị thương chống gậy một bước đi một bước chửi, đồng đội của y đã mặc kệ vứt y lại; một binh sĩ đầy người máu cùng bùn đen kịt ngồi trên nền tuyết không ngừng lớn tiếng cầu khẩn: “Tôi thuộc sư đoàn bảy mốt! Có ai biết đại đội chúng tôi ở đâu?! Xin ngài, hãy đưa tôi đi, chân của tôi gãy rồi! Xin ngài đấy!” Mọi người nhanh chóng lướt qua, không một ai dừng bước. Mãi cho đến lúc khản cổ không nói nên lời chỉ có thể khóc ròng vô tiếng, y hai tay tóm lấy đám cỏ mọc sót trên tuyết, tựa như con giun từng chút từng chút quằn quại mà bò về phía trước. Có rất nhiều binh sĩ thân thể khỏe mạnh, bọn họ cũng rất xấu hổ nhục nhã mà cởi bỏ chế phục cùng lột mũ, giả dạng bình dân cúi đầu mà đi. Trông đám bại binh này thực khiến lòng người đau đớn. Trước đây không lâu, bọn họ còn là trán khôi ngực giáp, chế phục oai nghiêm, miệng hát chiến ca, mắt lập lòe ngạo khí, một lòng sĩ khí rạng rỡ chiến trường, bảo gia vệ quốc. Mà nay, bọn họ xiêm y lam lũ, toàn thân bùn lầy, dẫu vẫn gọi là quân nhân nhưng chẳng thà kêu là một đám khất cái. Điều tự an ủi duy nhất cho những kẻ mất mặt này là không chỉ riêng mình hắn, đồng bạn còn có cả vạn ngàn. Có một sĩ quan không biết liêm sỉ, cao cao trên lưng ngựa thét to: “Nhanh nhường đường! Ta là kỳ chủ đại nhân xxyy!” Thấy bọn lính không phản ứng, viên sĩ quan nổi giận vung roi quật túi bụi, kết quả khiến cho mấy binh sĩ nổi giận xúm lại hợp sức đẩy kỳ chủ đại nhân cả người lẫn ngựa xuống vực, tiếng la thảm thiết vang vọng hồi lâu. Ở một ngã tư, một sĩ quan quân pháp toàn thân đầy vết máu tuyên bố y được lệnh từ Bộ tư lệnh tối cao Viễn Đông, chặn những người lính đi qua, một lần nữa đưa bọn họ trở lại chiến đẩu. “Hỡi các sĩ binh, đừng sợ! Đứng lại! Quay lại!” Giọng gã khàn khàn: - Nhân loại bị xâm lược! Gia tộc Tử Xuyên giờ lâm cường địch! Bảo vệ gia tộc, bảo vệ nhân loại! Hỡi các sĩ binh, đây là một trường thánh chiến! Tuyệt đối không được lại lùi bước! Dũng cảm lên! Trở lại đi! Gã nói một lần rồi lại một lần, đám bại binh dửng dưng không chút ngập ngừng lướt qua người gã, gã tóm lấy tay một người lính, người kia chẳng thèm ngảnh đầu gạt ra, gã phẫn nộ rút vũ khí, la lớn uy hiếp, chửi đổng rồi lại tóm lấy một binh sĩ khác, có một kẻ đẩy đẩy du gã ngã sấp.. o0o Đội ngũ quân Trung Ương xuyên qua đoàn người dày đặc trên đường cái, xuyên qua đoàn xe loạn xạ bát nháo, xuyên qua bại binh chạy nạn cùng bình dân, lấy đội hình chiến đấu len lỏi tiến về phía trước, cả một đội trật tự thản nhiên, quân dung rực rỡ, bọn họ nhằm thẳng hướng đông ngược hẳn phương hướng với đám người chạy loạn. Đi đến chỗ nào, đám người tê dại cũng bừng lên chút sức sống, có người ca ngợi: “Khá thật, quân Trung Ương!” Nhưng cũng có kẻ ác ý chọc ngoáy: “Hắc! Các huynh đệ, đừng để mấy thằng quan nó lừa! Bọn chúng chỉ muốn các người đi tìm chết!” o0o Serling đến đâu cũng hỏi đám bại binh, tin tức thu được rất hỗn loạn: - Ừm, quân của tôi bị đánh bại ở Shajarh. - Chúng tôi bị phá tan ở tỉnh Minsk, kỳ chủ của chúng tôi chết rồi. - Thống lĩnh Phương Kính? Chúng tôi không biết, nghe nói chết rồi, nếu không thì là bị bắt. Chúng tôi chưa từng thấy ông ấy. - Minh Huy? Nghe nói cũng chết rồi thì phải? Chúng tôi không rõ! Đội của chúng tôi bị Ma tộc bao vây, cả mấy ngàn người chỉ có mấy chúng tôi là chạy thoát. Hơi đâu mà quản những chuyện như vậy. Về chuyện Ma tộc thực sự có bao nhiêu binh mã, càng có lắm thuyết. Có người nói, nhiều lắm, y tận mắt thấy một đội Ma tộc dài cả chục km; lại có người khinh khỉnh nói, tối đa chỉ có mấy đội thôi, chẳng qua đám bại binh bị dọa đến vỡ mật nên mới nói bậy; thậm chí còn có người nói, gã tận mắt nhìn thấy Đại Ma Thần vương đang giết người ở xyz, thật quá dọa người, y cao bằng bốn chúng ta đây cộng lại, đầu to như cái thúng, mắt phun ra lửa, miệng to như cái chậu máu, mỗi ngoạm là nuốt sống luôn một người! Đủ mọi loại tin đồn lưu truyền tới tấp, có người nói vương quân của gia tộc ở tiền tuyến đã bị toàn diệt, Phương Kính cùng Minh Huy đều đã bị giết; lại có người nói Minh Huy đã bắt đầu đại phản kích, một đường dọc theo sông Hôi Thủy bắt đầu tiến công, Ma tộc đã kinh hoàng đại lui. o0o Cuối cùng có một thương binh nói cho Sterling: Bộ tư lệnh Viễn Đông của Minh Huy đã từ tỉnh Đỗ Sát triệt lui về thủ phủ Ibn của tỉnh Yilibate. Sterling thông qua nhiều lần tra hỏi cùng chứng thực, lại cùng đám phụ tá thương thảo, cảm thấy tin tức này có độ tin cậy khá cao. Lúc này mới hạ lệnh cho đại quân chuyển hướng đi tới tỉnh Yilibate. o0o Hai ngày sau, đội quân của Sterling tiến vào thành phố Ibn. Nơi đây đồng dạng đầy dẫy những cảnh loạn mã hoang binh, rất nhiều đào binh từ tiền tuyến Đỗ Toa tràn vào Ibn, người ngựa thành dòng ngày đêm náo động như một cái ổ hỗn loạn. Mọi biên chế quân đội đều bị tan vỡ, khắp nơi trên quảng trường là loạn binh cùng thị dân hốt hoảng, tất cả đều nói: "Ma tộc ngay phía sau!" Nhưng không một ai đảm nhiệm nhiệm vụ chỉ huy phòng vệ thành. Mọi người tán loạn như một đám ruồi không đầu, chạy lòng vòng không mục đích trong thành tựa như chuyển động Brown vậy. Chuyện quân Trung Ương vào thành đã làm chấn động toàn thành, tổng đốc tỉnh Yilibate là Y Lâm Ninh vừa nghe được tin Sterling đến, lập tức tới gặp. - Tình hình thế nào rồi? Sterling vừa rời ngựa chưa hàn huyên đã lập tức hỏi, rồi truy tiếp: - Hai vị đại nhân Minh Huy và Phương Kính có ở đây không? Ma tộc tới chỗ nào rồi? Y Lâm Ninh trông rất mệt mỏi, trong lòng cũng oải không kém: - Sterling đại nhân, tình thế rất xấu, thực sự rất xấu! Ngài đã tới đây thì quá tốt rồi, Minh Huy đại nhân đang ở tòa thị chính, ngài có muốn gặp không? - Tốt! Ông dẫn đường! Sterling bỏ luôn ngựa, xuyên qua đám người cùng thương binh trên quảng trường, tiến vào tòa thị chính. Trong một căn phòng trong tòa thị chính, gã cuối cùng đã gặp được Tổng tư lệnh chiến khu Viễn Đông thống lĩnh Minh Huy. Vừa liếc qua gã đã hiểu: Minh Huy đã bị đánh bại hoàn toàn! Cả người y co lại thành một đống, vai run rẩy, trốn trong góc tường mà vùi mặt vào hai tay nức nở không thành tiếng. Toàn thân y phục lôi thôi lếch thếch phát ra mùi hôi khó ngửi, cái vẻ hào hoa phong nhã, cái thần thái bay bổng của thống lĩnh Minh Huy xưa, giờ đã hoàn toàn biến mất. Phó thống lĩnh quân Cờ Đen đứng bên y giải thích: - Ba ngày trước Minh Huy đại nhân đã tự sát một lần, nhưng chúng tôi cứu được. Từ đó đến giờ ông ấy cứ nấp ở đây như thế này, cơm nước không ăn, không để ý bất cứ ai cả. Sterling đi tới phía trước nhẹ giọng nói: - Minh Huy đại nhân, là ta, Sterling. Nói ba lần, Minh Huy mới có phản ứng. Y chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch tới mức đáng sợ, nước mũi lòng thòng trên mặt, ánh mắt đờ đẫn nhưng đầy sợ hãi, nhìn Sterling như nhìn người xa lạ, không nói gì. Sterling nhìn vậy trong lòng khó chịu, hỏi: - Đại nhân, tình hình quý bộ bây giờ ra sao? - Có biết Phương Kính đại nhân ở chỗ nào không? - Phía chính diện Ma tộc tổng cộng có bao nhiêu quân? Minh Huy ngây ngốc nhìn Sterling nhưng vẫn không lên tiếng, cuối cùng vẫn là vị phó thống lĩnh kia trả lời: - Sterling đại nhân, ba ngày trước Ma tộc đột nhiên đột kích bộ tư lệnh, chúng tôi là những người tìm được đường sống trong chỗ chết. Sterling chuyển qua gã: - Đại doanh tây bộ còn không? Các lộ đại quân còn không? - Đại doanh tây bộ bị Ma tộc chiếm mất rồi! Bốn sư đoàn đều đã bị băm thành mảnh vụn. Chúng tôi đã mất liên hệ với toàn bộ các nhóm quân, chỉ biết là mười mấy lộ quân đã bị đánh bại. - Phương Kính cùng quân của ông ấy thì sao? - Đội ngũ dân quân toàn bộ bị đánh tan, không thì cũng bỏ chạy sạch. Ngày hôm qua chúng tội có hỏi một kẻ đào ngũ, chứng thực là toàn bộ dân quân của Phương Kính đã bị diệt ở Moon Bay, chết mười mấy vạn người. Còn về Phương Kính.. có lời đồn ông ta bị giết tại Moon Bay, cũng có người nói bị bắt làm tù binh, chúng tôi còn chưa có tin xác thực. Sterling cảm thấy chân dần như nhũn ra. Gã vốn đã có dự cảm tiền tuyến không ổn, nhưng không ngờ lại thê thảm tới mức này. Cả một lộ đại quân bị toàn diệt, một lộ bị đán tan, một thống lĩnh chết trận, người còn lại bị dọa thành si ngốc. Gã cố trấn định lại, hỏi: - Thực sự Ma tộc xuất động bao nhiêu binh lực? Bọn chúng đã tới được những nơi nào? Vị sĩ quan chậm rãi trả lời: - Toàn bộ binh lực thì chúng tôi không rõ, nhưng từ tình hình trước mắt mà dự đoán thì không dưới ba mươi vạn. Sterling hít một hơi khí lạnh, đó đã là gấp ba số quân Trung Ương hiện có rồi. - Còn chuyện bọn chúng đã tới những đâu, chúng tôi cũng không biết.. Cơn phẫn nộ Sterling vốn đang kìm chế cuối cùng cũng bộc phát, hạch trách: - Cái này cũng không biết? Bọn ngươi trước nay làm cái gì? Ma tộc giết tới tận ổ mới phát hiện? Mà đến bây giờ cũng không biết chúng có bao nhiêu quân? Gã sĩ quan sợ hãi uống một ngụm nước: - Đại nhân, ngài biết đấy. Trước khi có phản loạn, quân Viễn Đông đóng ở biên cảnh có rất nhiều sư đoàn người bán thú hay xà tộc chuyên trinh sát Ma tộc, dự báo khả năng Ma tộc xâm nhập. Bây giờ bọn họ đều làm phản đứng về phe Ma tộc, chúng ta đã thành người mù, mãi cho tới khi Ma tộc sờ đến mũi mới phát hiện.. Quân đội của chúng tôi được điều tới từ vùng trung tâm của gia tộc sau phản loạn, không giống như quân Viễn Đông. Bọn họ không có kinh nghiệm tác chiến với Ma tộc, đột nhiên gặp phải, tất cả mọi người hoảng loạn tay chân, tổn thất rất lớn. Bây giờ ngay cả Minh Huy đại nhân cũng thành ra bộ dáng thế này, bộ tư lệnh đã loạn thành một đám, chúng tôi cũng không biết làm sao cho phải.. Vẫn luôn ở bên lắng nghe, Y Lâm Ninh lúc này cũng góp ý: - Đại nhân, tôi nghĩ lúc này không phải là lúc kiểm điểm. Bây giờ tôi muốn xin chỉ thị: phải làm gì bây giờ? Như tỉnh của chúng tôi thì phòng thủ hay là rút lui? Chúng tôi cũng đang đợi một chỉ thị cuối cùng, nhưng với bộ dạng của Minh Huy đại nhân thế này.. Sterling nghĩ lại, kiềm chế lửa giận phân phó Tần Lộ cùng đi: - Các ông lấy giấy bút đến ghi. Đợi Tần Lộ chuẩn bị xong, Sterling từng chữ từng chữ thong thả đọc: “Xét thấy tinh thần cùng thể trạng của nguyên tổng tư lệnh chiến khu Viễn Đông Minh Huy cực kém, ta, thống lĩnh Sterling quân Trung Ương cho rằng, ngài đã không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này. Căn cứ điều ba mươi hai khoản hai Điều lệ tác chiến quy định, là sĩ quan gia tộc tối cao có mặt ở đây, ta tiếp nhận chức trách của thống lĩnh Minh Huy, chỉ huy toàn bộ quân đội gia tộc trong vùng Viễn Đông. Sterling. Đề ngày mùng tám tháng Giêng năm 780 lịch đế quốc” Sterling nói tiếp: - Lệnh này sao làm ba bản, một bản lưu trong quân Trung Ương, một bản lưu ở nguyên bộ tư lệnh Viễn Đông, một bản chuyển giao tòa thống lĩnh. Đối với quân lệnh này, các ngươi có ai có dị nghị? Tất cả mọi người đang có mặt, bao gồm cả sĩ quan quân Cờ Đen cùng Y Lâm Ninh đồng thời lắc đầu: - Không có! Chúng tôi nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của Sterling đại nhân! Lúc này mà Sterling lại chịu đứng ra chỉ huy và nhận trách nhiệm, bọn họ cao hứng không biết bao nhiêu lần, tất cả đều cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. - Tốt. Các ông nghe cho kỹ. Sterling chuyển qua vị phó thống lĩnh quân Cờ Đen: - Ông tên là gì? - Hạ quan là Lam Tề, chức quan trong quân Cờ Đen là.. - Nghe cho kỹ, Lam phó thống lĩnh, ta bây giờ giao cho ông làm quyền thống lĩnh quân Cờ Đen. Lam Tề ngẩn người, mặt bừng hỉ sắc: - Hạ quan cảm tạ đại nhân tài bồi! Hạ quan nhất định sẽ tận tâm tận lực, nỗ lực… - Lam Tề, quân Cờ Đen giờ còn có bao nhiêu người? Đại nhân, chúng tôi đã mất liên lạc với các sư đoàn dưới quyền, bây giờ chỉ có trung đội cảnh vệ bộ tư lệnh.. - Bây giờ ông lập tức đưa đội cảnh vệ đi tuần trên đường phố, tuyên bố mệnh lệnh của ta, tập trung toàn bộ tán binh trở lại. Không quản y nguyên là binh sĩ của đội nào hay có chức vị gì, hết thảy biên vào một đội quân mới, Sĩ quan chỉ huy các đội quân mới sẽ do ông bổ nhiệm, Sau khi biên xong, tới chỗ Y Lâm Ninh lấy vũ khí! Trước khi trời tối, ta muốn không nhìn thấy bất cứ một kẻ lêu lổng nào trên đường! Kẻ không tuân mệnh, áp quân pháp xử ngay tại chỗ! Đội quân pháp của ta cũng giao cho ông sử dụng! o0o Bị ngữ khí như chém đinh chặt sắt cùng kiên quyết của Sterling thuyết phục, Lam Tề làm ra một động tác cúi chào mạnh mẽ: - Dạ, đại nhân! Rồi xoay người đi ra ngoài. Sterling quay đầu phân phó Tần Lộ: - Từ trong đội cảnh vệ của ta, phái ra một trung đội hộ tống Minh Huy đại nhân về pháo đài Wallen! Tần Lộ hiểu rõ ý tứ của Sterling: tiếng là “hộ tống” nhưng thực tế là “áp giải”! Gã đi ra ngoài hô lên một tiếng, mấy gã cảnh vệ ngực lớn eo thô tiến đến, Sterling nhẹ nhàng nói với Minh Huy: - Minh đại nhân, mời ngài lên đường thôi! Minh Huy mở tròn con mắt tràn đầy sợ hãi, thì thào nói: - Đừng, đừng.. Rồi cố sức dán mình tại cái chỗ bẩn thỉu vô cùng trên tường, tựa như ở chỗ đó y cảm thấy an toàn nhất. Sterling không đành lòng nhìn cảnh tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, đám cảnh vệ bảy tám tay chân xúm lại nhấc bổng Minh Huy đưa ra ngoài. Minh Huy hét lên thê thảm: - Đừng, ta không muốn chết, ta không muốn chết! Đừng đưa ta ra tòa án binh! Đừng!!! Sterling mặt vô biểu tình nói: - Kêu bọn họ không được vô lễ với Minh Huy đại nhân! Rồi ngoảnh mặt sang bên, không đành lòng nhìn thảm trạng của Minh Huy. Nhìn Minh Huy giãy dụa bị cưỡng chế khiêng đi, những quân nhân có mặt cũng không khỏi lộ vẻ buồn bã mèo khóc chuột chết. Trong lòng mọi người đều rõ, vị thống lĩnh rực rỡ một thời kia sắp không gặp lại được nữa rồi. Ở pháo đài Wallen, vì y mà đội hành hình của tòa án binh đang đợi sẵn. o0o Sterling ngồi xuống, hỏi Y Lâm Ninh: - Trong tay ông còn được bao nhiêu quân? Tiếng kêu thét thảm thiết của Minh Huy khi bị đưa đi đã quá dọa người, trong lòng Y Lâm Ninh vẫn còn sợ hãi, gã giật mình vội đáp: - Đại nhân, tỉnh Yilibate của tôi vốn có hơn bảy bạn quân phòng vệ. Nhưng giờ chỉ có chưa tới ba vạn, số còn lại chúng tôi không liên lạc được nữa.. - Vậy cũng đủ rồi! Sterling một lời cắt ngang: - Bây giờ ông lập tức chia đội theo hai hướng nam bắc đi trinh sát, nhiệm vụ chủ yếu là quan sát xem quân tiên phong của Ma tộc đã tới chỗ nào, chủ lực đang ở đâu. Có thể nói, cố gắng bắt được người sống trở về. Còn nữa, tập hợp toàn bộ quân trong tay ông lại, phái mấy đại đội duy trì trật tự trong thành! Trưng dụng toàn bộ xe ngựa của người dân trong thành để sử dụng! - Tuân lệnh! Y Lâm Ninh nghe rất rõ, lập tức quay đầu đi ra ngoài chấp hành. Trong những thời khắc nguy cấp kinh hoàng, mọi người đều cần có một người kiên cường lại tự tin, để có thể nghe lệnh cùng dựa vào. Các sĩ quan đều trở lại cương vị bắt đầu công tác, hoảng loạn trong bộ tư lệnh lập tức dừng lại, trên đường phố xuất hiện bố cáo chiêu an cùng đội tuần tra, rất nhiều binh sĩ lang thang bắt đầu tập hợp, từng đội từng đội thám báo được phái ra các khu xung quanh trinh sát địch tình. Công tác chuẩn bị chiến tranh bắt đầu có tổ chức. Đến lúc chạng vạng, bên ngoài bộ tư lệnh vang lênh những tiếng reo hò hưng phấn: “Đội thám báo bắt được tù binh! Là tù binh Ma tộc!” Sĩ binh chạy tới hưng phấn quan sát, bình luận: - Hắc hắc, trông cái đầu đầy lông mượt không kìa! Đến là dọa người! - Ối trời ơi! Trông mắt nó hung ác chưa kìa! Móng vuốt kìa, tay nó trông kinh chưa! - Đây chỉ là kẻ bị chúng ta bắt được, bên kia không chừng còn có loại đáng sợ hơn! Sterling cực kỳ cao hứng, khen ngợi Y Lâm Ninh mấy câu. Trong đám sĩ quan đội phòng vệ có mấy người biểu ngôn ngữ Ma tộc, bọn họ làm phiên dịch cùng thẩm vấn, còn Sterling ngồi nghe. Trên thực tế bắt gã lính Ma tộc khai báo không phải là chuyện khó, gã đã bị dọa sợ chết khiếp, vừa mới đặt trên lò lửa một lần đã chịu không nổi, lập tức đồng ý cung khai. Hỏi: - Ngươi tên gì? Gã lính Ma tộc thì thào vài tiếng, các phiên dịch lập tức đồng thanh: - Mulla West. - Giữ chức gì trong quân đội Ma tộc? Lính Ma tộc lại trả lời: “Karami”, phiên dịch giải thích: - Đại nhân, chức vị này tương đương với binh nhì của chúng ta. Sterling hơi thất vọng, từ trên người kẻ thấp cấp như vậy không thể đào ra chút tin tức quan trọng gì. - Ngươi tòng quân từ khi nào? Tại sao tòng quân? - Từ tiết thu năm nay. Là vì hưởng ứng mệnh lệnh của Thần Hoàng bệ hạ chí cao vô thượng. - Vì sao quân Ma tộc lại xâm chiếm gia tộc Tử Xuyên chúng ta? - Thần Hoàng nói, trong đám nhân loại có một đại ma đầu tên Đế Lâm đã giết hại con gái thần tộc chúng ta, khiến chúng ta máu chảy thành sông. Gia tộc Tử Xuyên còn tàn phá ruộng vườn tươi đẹp của chúng ta, công chúa điện hạ cũng bị nhân loại hại chết, chúng ta nhất định phải báo thù! o0o - Ngươi là người ở đâu? Trước khi tòng quân làm nghề gì? Ta là một nông phu ở vùng rừng Hốt Cầu. Lúc này, Sterling không đợi được chen miệng vào hỏi: - Lần này Ma tộc tới bao nhiêu quân? Sĩ quan phiên dịch chuyển lời, gã tù binh giơ hai tay làm ra dạng cánh chim đang bay, xì xồ nói mấy câu. Phiên dịch quay đầu nói với Sterling: - Đại nhân, nó nói nó không rõ tổng cộng có bao nhiêu. Nhưng chỉ biết nhiều như bầy chim bay trên trời vậy. - Hỏi xem cùng tòng quân như nó có bao nhiêu người? - Nó nói nó cũng không rõ. Nó nói, từ mùa xuân năm trước đã bắt đầu trưng binh rồi. Trong mỗi thôn của bọn chúng, cứ năm đinh thì có một tòng quân, trong thành thị còn nhiều hơn. Sterling hỏi: - Hỏi nó xem Ma Thần vương có xuất động không? Y có ở trong quân không? Câu trả lời đến rất nhanh: - Có. Sterling hít sâu một hơn, đứng lên nói: - Không sao, các ngươi tiếp tục hỏi. Gã đi ra khỏi phòng, trong đầu ông ông chỉ một ý nghĩ: mọi chuyện đã rất rõ ràng! Lần hành động này vương quốc Ma tộc đã ủ mưu rất lâu! Bọn chúng lạnh lùng ngồi xem gia tộc Tử Xuyên tiêu hao binh lực vì phản quân Viễn Đông, đợi đến lúc quốc lực cùng quân lực của gia tộc Tử Xuyên suy nhược nghiêm trọng, mới lựa chọn tiết trời mùa đông lạnh lẽo phù hợp nhất với tác chiến của Ma tộc, lại đích thân kẻ tự xưng vô địch đương thời là Ma Thần vương dẫn quân dốc quốc lực tới đánh, thế như sấm rền nhanh như chớp giật, chỉ bằng một trận đánh tan quân chủ lực của gia tộc Tử Xuyên! Bất luận là lựa chọn thời cơ, chiến lược, hay vận dụng chiến thuật đều hoàn mỹ vô khuyết, không một chút sai lầm. Quân Ma tộc trong ấn tượng là một lũ đầu óc giản đơn, chỉ cần một kẻ hô “Xung phong” là vọt tới trước, thua là ôm đầu quay lưng bỏ chạy, không hiểu sao lần này lại thông minh tới như vậy? Y Lâm Ninh tiến đến gần: - Đại nhân, các đội trinh sát của hai lộ nam bắc đều đã trở về. Bọn họ phát hiện trong vòng chưa tới ba trăm dặm có rất nhiều quân Ma tộc đang trên đường cái nhằm hướng tây đi tới, không cách nào tiếp tục đi thêm được nữa. Sterling bình tĩnh hỏi: - Phỏng chừng có bao nhiêu quân? Y lâm Ninh mặt trắng bệch trả lời: - Không cách nào đoán được, nhiều lắm, kín trời kín đất. - Đưa các đội trưởng đội thám báo tới đây. Tự ta sẽ hỏi bọn họ. Chỉ hỏi nửa canh giờ, đã thấy tình hình nguy cấp. Tỉnh Vân, Minsk, Sharjah, Đỗ Toa, thậm chí là ở rất sâu như tỉnh Wagram cũng đã xuất hiện quân lính Ma tộc. Trên địa đồ tác chiến, hai mũi tên đen sắc nhọn và dữ tợn đã thọc sâu vào trong tận vùng lõi Viễn Đông, hai tỉnh Yilibate và Dhaka được biểu thị bằng một khối màu đỏ đang bị hai mũi tên kẹp lại, như quả trứng nằm trong miệng gọng kìm, tùy thời bị bóp nát bét! Nhưng sao bọn chúng lại không trực tiếp công kích quân Trung Ương đóng tại tỉnh Yilibate là nơi rất dễ tiếp cận? Sau khi tự hỏi, Sterling tự cho ra đáp án: “Ý đồ của Ma tộc là muốn giáp kích theo thế gọng kìm, vây mấy trăm vạn quân dân nhân loại vào trong vòng rồi một hơi nuốt trọn! Sterling đột nhiên nói: - Thành trấn này không thể giữ được! Y Lâm Ninh, ông dẫn người của mình thông đêm tổ chức cho người dân hai tỉnh Yilibate và Dhaka rút lui! Y Lâm Ninh phản đối: - Đại nhân, tôi chỉ có chưa đầy ba vạn người, tổ chức cho mấy trăm vạn người rút lui mất ít nhất cũng phải hai ba tuần, Ma tộc sẽ không bỏ qua cho chúng tôi.. - Ông hành động thật nhanh, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu. Quân Trung Ương sẽ đoạn hậu cho các ông. Trong lòng Y Lâm Ninh nghĩ: vậy vẫn không đủ! Quân Trung Ương chỉ có chục vạn, diện tiến công của quân Ma tộc rộng như vậy, làm sao mà chặn được? Nhưng nghe trong tiếng khàn khàn của Sterling cảm giác lo lắng sâu sắc cùng cấp bách, gã cũng không hỏi lại, lập tức lui ra chuẩn bị. o0o “Đang.. Đang” tiếng chuông đồng vang rền vọng khắp bầu trời đêm thành phố. Các quan viên tỉnh Yilibate suốt đêm bắt đầu tổ chức cho dân chúng lui lại. Tần Lộ hiện ra nói cùng Steling: - Đại nhân, đã tra ra được nơi dừng chân của Đại Ma Thần vương. Vương nghỉ lại ở rừng Phong Diệp tỉnh Đỗ Toa. - Tốt! Bây giờ ngươi lập tức tập hợp các sư đoàn trưởng lại đây, ta có lệnh mới! Tần Lộ không nói hai lời lập tức đi triệu tập bộ hạ, chưa đầy hai mươi phút sau toàn bộ ba mươi gã sư đoàn trưởng quân Trung Ương đa tập hợp đủ. Sterling đứng giữa, lên giọng nói: - Thời gian của chúng ta không có nhiều, mọi người lập tức quay lại nhóm quân của mình, trong vòng hai giờ chuẩn bị xuất kích! Các sư đoàn trưởng mấy mặt nhìn nhau, lính tráng vừa mới dừng chân, binh sĩ còn chưa nghỉ đủ đã lại lập tức xuất phát? Cuối cùng vẫn là sư đoàn trưởng Văn Hà nói ra nghi vấn trong lòng mọi người: - Đại nhân, có thể cho hạ quan biết chúng ta định đi đâu được không? Sterling nhẩn nha nói từng chữ từng chữ: - Đi giết Đại Ma Thần vương! Huỵch một tiếng, có người té từ trên ghế xuống. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang