[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)
Chương 8 : – Tiết 4 Thiên băng
Người đăng: Mr.Lookluck
.
Bầu trời tối tăm, mưa tuyết không ngừng.
Phản quân Viễn Đông phá vỡ hiệp nghị đình chiến dấy lên chiến hỏa một lần nữa, bọn họ đột nhiên tập kích đội tuần tra của vương quân gia tộc rồi chạy trốn. Thống lĩnh Phương Kính nóng lòng lập công suất lĩnh hơn mười vạn đại quân truy kích, đại quân tiến tới bình nguyên Moon Bay, trong hoa tuyết tung bay đầy trời, nơi đường chân trời phía trước xuất hiện mộtvệt tối lớn.
Đám lính thở phì phò do dự dừng bước nhìn quanh:
- Đó là cái gì? Cả một mảnh chi chít, là rừng cây hử?
- Trông rất giống, chỉ là sao càng lúc càng lớn?
Lão binh trợn mắt nhìn xa, đột nhiên cao giọng hô hoán:
- Chúng còn động đậy nữa! Đó không phải là cây, mà là một lộ đại quân đang tràn tới chỗ chúng ta!
Đội ngũ nổi lên xao động, đám dân binh lao xao ồn ào: “Lộ binh mã thật lớn nha! Là phản quân rồi!” “Làm sao bây giờ!” Chỉ huy trưởng Phương Kính ngồi trên ngựa hét to: “Sợ cái gì! Phản quân chẳng qua chỉ là một lũ ô hợp, quân số dẫu có nhiều hơn nữa cũng không phải đổi thủ của chúng ta! Bầy sẵn trận đợi chúng tới!” Sự bình tĩnh cùng uy nghiêm của y áp chế toàn trường nhiễu loạn, các sĩ quan vỗ đầu tặng cho gã lính hoang mang một cái bạt tai, đánh cho mắt hắn nổ đom đóm: “Ngươi! Hoảng cái gì? Về đội ngũ đi!” Quyền đấm cước đá đã đưa bọn họ lui về chỗ cũ, cả đội ngũ an tĩnh trở lại.
Từng đạo từng đạo sư đoàn tách ra, triển khai trận hình trên bình nguyên. Từng cái từng cái phương trận to lớn chỉnh tề vững chắc hình thành trong khoảnh khắc, che kín cả bình nguyên Moon Bay. Lính thông tin cưỡi ngựa chạy đi chạy lại trong mỗi khối trận hô to: “Chuẩn bị!” Bộ binh đều nhịp dựng đứng trường mâu, phương trận dấy lên một mảnh sắt thép băng lạnh loang loáng. Kỵ binh tới tấp lên ngựa, ở hai cánh làm đội dự bị chống trùng kích, từng dãy mã tấu giơ cao sáng ngời như tuyết, tựa như một dải sáng chói mắt, hoa tuyết an tĩnh rơi lên mũ giáp chiến sĩ, lên bả vai, tích tích một mảnh nhàn nhạt.
Tiếng chân như sấm rền truyền đến, mặt đất hơi chút chấn động, quân địch đen kìn kịt đang nhanh chóng sáp tới. Như sóng biển, như sóng thần, như vệt mây mở rộng, càng ngày càng rõ, đầu trận đen kịt chứa đầy đao thương dài ngoằng, lại còn cả ngàn vạn móng ngựa bằm lên phấn tuyết, bay múa đầy trời, uy thế tựa như cả một lộ đại quân đạp lên một đóa mây, lướt trên mặt đất, lại như ác ma xuất hiện từ hắc ám sâu thẳm trong truyền thuyết, cưỡi lên đám mây, muốn nuốt đi hết thảy những con người cùng sự vật cản bước của nó! “Giữ vững trận hình!” Lính liên lạc chạy tới hò hét: “Hàng thứ nhất, hạ xuống!” Đám binh sĩ đặt cán mâu xuống mặt đất, mũi mâu thẳng trước, khom lưng nghênh địch. Các sĩ quan rống to bên tai bọn hắn: “Vì bảo vệ gia tộc Tử Xuyên, vì vinh dự của các ngươi, hãy dũng cảm chiến đấu!”
“Giữ vững trận hình!” Lính liên lạc lại hiệu lệnh lần nữa. Đám binh sĩ nghe lệnh, nắm chặt trường mâu, trong ngực mọi người tim đập thình thịch. Hàng lính trên cùng không tự chủ mà gõ răng “cạch cạch” thành tiếng, sắc mặt trắng bệch. Phía sau phương trận, sĩ quan hiến binh chỉ huy quân pháp xếp thành tuyến mỏng, mũi tên sáng loáng nhắm thẳng lưng đám binh sĩ phía trước.
Quân địch áp tới với tốc độ khó tin! Cứ mỗi chớp mắt, lại gần thêm một điểm! Có thể nhìn thấy, cờ sí như mây, đao thương dầy đặc, mặt kỵ binh đằng đằng dữ tợn, mũi ngựa phun khói bạc, binh mã chạy chồm về phía trước, thế như lốc cuốn, như cuồng vũ, lấy trận hình dày đặc quyển sát mà tiến, khí thế hung dũng ngàn vạn!
Gió thổi tung bay một mảng tuyết, ánh mắt mọi người rõ ràng hơn chút. Đột nhiên, một tiếng hét khủng bố ở trong phương trận nổi lên: “Trời ơi! Đó không phải là phản quân! Là Ma tộc!” Toàn bộ phương trận lập tức nổi lên rối loạn, đám lính không quản quân kỷ mà kêu réo: “Là Ma tộc! Ma tộc giết tới rồi!” “Trời ơi, trốn thôi, chúng ta sắp chết rồi!” Binh lính kẻ này tiếp kẻ khác buông bỏ vũ khí trốn ra khỏi đội ngũ, đám sĩ quan hét lớn ngăn cản bọn họ: “Không được chạy! Kẻ nào bỏ trốn giết không tha!” “Đứng lại! Ta lệnh cho ngươi đứng lại!”
- Phóng!
Sĩ quan quân pháp mặt lạnh lùng vẫy tay, đám hiến binh bắt đầu bắn tên, binh lính chạy trốn từng kẻ từng kẻ ngã xuống trong tiếng thét thảm thiết, nhưng binh lính bỏ chạy càng ngày càng lắm!
Phương Kính ngồi trên ngựa lớn tiếng hô hoán:
- Không phải sợ! Đó là phản quân ngụy trang! Không phải sợ, quay lại trong đội ngũ! Vì bảo vệ gia tộc..
Một tiếng gầm lớn, đột nhiên xé trời mà xuất, nuốt trọn lời hô của gã:
- Lin Sam hey! (Ngô hoàng vạn tuế!)
Lính Ma tộc điên cuồng gào thét:
- Ming La! (Sát!)
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là hiệu lệnh xung phong của vương quân Ma tộc.
Mặt đất như tan vỡ, trời như sập xuống! Đối với những quái vật Ma tộc da xanh mặt mũi dữ tợn, nhân loại có sẵn một nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong lòng! Nhận loại không quên, hai trăm năm trước, chính là tiền bối của bọn chúng đã hủy diệt văn minh đế quốc Quang Minh cường đại nhất. Quân đoàn chưa đầy hai mươi vạn quét ngang toàn bộ đại lục Tây Xuyên, khiến hoàng đế cuối cùng của đế quốc Quang Minh chết trận, năm mươi vạn quân quân đoàn hoàng gia phơi thây nơi chiến trường sông Lam. Ma tộc, trong truyền thuyết là quái vật ăn thịt người biết phun lửa, đại biểu cho sự tà ác nhất, hung tàn nhất trên thế gian.
o0o
Toàn bộ phương trận lập tức tan rã sụp đổ, đám lính không quản mệnh lệnh, tranh nhau buông bỏ vũ khí quay người bỏ chạy. Dũng binh bỏ chạy như dòng nước ép vỡ đê, như sóng lớn đầy sông, sóng người mãnh liệt, lập tức xuyên thủng đội ngũ đốc chiến phía sau. Khắp nơi là những âm thanh náo động: “Trốn! Trốn!” “Chết đến nơi rồi!” Mọi người bỏ chạy tứ tán đạp lẫn nhau, nghiền lẫn nhau, dẵm lên nhau, xông phá, vũ khí sáng choang vứng xuống đất, mọi nơi đều là kỳ xí vứt bỏ. Trong khoảnh khắc, cả lộ đại quân tiêu tán như mây khói không còn tồn tại. Kỵ binh Ma tộc tiến vào trong đám người bỏ chạy reo mừng mà bắt đầu một trường đại đồ sát. Ngàn vạn tiếng reo vui của Ma tộc cùng ngàn vạn tiếng rên la thảm thiết của nhân loại lúc sắp chết đồng dạng bén nhọn bốc tới trời xanh.
Phương Kính ngừng hô hoán vô dụng, lúc này không còn lực lượng nào có thể cứu được đại quân tan tác. Gã lẳng lặng nhìn mười mấy vạn đại quân phủ đầy bình nguyên đang như sói chạy thỏ nhảy trước mặt mình, nhìn từng đám từng đám bại binh từ tiền tuyến chạy qua, nhìn Ma tộc phóng thanh cuồng tiếu phía sau bọn họ bắt đầu đồ sát, nhìn kỳ xí bị dẫm đạp đầy mặt đất.
Nhục nhã! Chưa giao phong, mười mấy vạn đại quân bất chiến đã tự tan! So ra, trận chiến bến Xích Thủy có là cái gì?
Đội trưởng đội thân vệ Minh Kha của gã, hổn hển chạy tới:
- Đại nhân, Ma tộc đã chém giết tới rồi, chúng ta cũng nhanh rút thôi!
Phương Kinh quay đầu liếc gã một cái, trầm mặc, ánh mắt rời khỏi chiến trường nhìn đến chân trời mênh mang phía trước.
Minh Kha nghĩ y không nghe được, lặp lại:
- Đại nhân, chúng ta rút thôi! Giữ được núi xanh..
- Ngươi đi đi! Minh Kha.
Phương Kính xoay người lên chiến mã của mình, nhìn phía Minh Kha: “Sau khi trở lại, nói cho hai đứa con gái của ta, cha của chúng là một gã tiểu quỷ nhát gan, nhưng may mắn y còn chưa làm chuyện dơ bẩn thanh danh của chính mình.” Rồi thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Sống chết, bất quá chỉ là như thế! Ta trước đây quá ngu rồi!
Minh Kha nhào tới núi dây cương:
- Đại nhân, ngài muốn đi đâu?
Phương Kính cười không đáp, bạt kiếm cắt đứt dây cương, giục mã phi tới. Phương hướng ngược hẳn với mọi người, gã xông thẳng tới đám lính Ma tộc nơi đầu trận. Minh Kha ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo một bóng lưng cao lớn chầm chậm biến mất ngược trong dòng người, vẻ tươi cười giây phút cuối cùng của Phương Kính đã khắc sâu trong đầu của hắn. Đây chính là khuôn mặt của Phương Kính, người được đời sau xưng tụng là thống lĩnh “trung liệt” lưu lại cho nhân thế. Không một ai hiểu được ý tứ lời di ngôn của gã – ngoại trừ Đế Lâm, kẻ sau hiểu rõ, Phương Kính chính là dùng phương thức này, để tránh cho mình khỏi chịu kết cục áp chế mà thân bại danh liệt.
Đế Lâm nhỏ giọng chửi: “Ngu ngốc”, rồi tháo mũ xuống, quay mặt về hướng Viễn Đông đứng lặng thật lâu.
Phương Kính là sĩ quan cấp thống lĩnh đầu tiên chết trận trong chiến tranh vệ thánh. Y hy sinh hoàn toàn như anh hùng. Từ 50m ở ngoài, cả người lẫn ngựa bị Ma tộc bắn như một bụi gai, nhưng y vẫn sống, mang theo tên cắm đầy người dựa vào thân hình như đại thụ chống lại rất nhiều kỵ binh Seneiya. Lính Ma tộc nhận ra y là một sĩ quan cao cấp nên tính bắt sống, nhưng bất kể kẻ nào tiếp cận gã trong vòng năm bước đều bị gã một kiếm chặt ngã, thi thể vây quanh hắn thành cả một vành đai. Cuối cùng thấy không cách nào tiếp cận, sĩ quan chỉ huy hạ lệnh một tiếng, mười mấy thanh trường mâu đồng thời xuyên vào thân thể hắn, máu tươi phun thành vòi Phương Kính mới ngã xuống. Một gã bộ binh toàn thân lông xanh, cùng một gã kỵ binh da đen miệng đầy răng nanh muốn cắt đầu Phương Kính lĩnh thưởng, Phương Kính đột nhiên đứng dậy một kiếm chém gã bộ binh lông xanh thành hai đoạn, rồi lại một lần nữa và cũng là lần cuối cùng ngã xuống. Gã kỵ binh mất đi đối thủ cạnh tranh cực kỳ cao hứng. Y cực kỳ cần thận cắt đầu Phương Kính, móc cùng xuyên đầu người treo dưới yên ngựa của hắn.
Cùng ngày, bầu trời bình nguyên Moon Bay âm u, mưa tuyết không dừng, tựa như trời xanh cũng không nhẫn tâm nhìn một trường đại đồ sát đang triển khai, dùng mây hồng tự che kín đôi mắt của chính mình. Mười mấy vạn nhân loại trốn, hai mươi mấy vạn Ma tộc đuổi. Trên không quanh quẩn tiếng reo vui hưng phấn của Ma tộc cùng tiếng cầu xin, tiếng thét thảm của nhân loại. Dẫu binh sĩ nhân loại giơ tay quỳ xuống cầu khẩn mong giữ mạng, kỵ binh Ma tộc vẫn không chút lưu tình mà nhằm khúc đầu tới vai của bọn họ chặt xuống. Trong lòng bọn chúng tính toán, chỉ có một phần rất ít nhân loại có thể trả được tiền chuộc đắt giá, dẫn theo tù binh chỉ vướng víu giết địch của bọn họ, chẳng bằng cắt phăng đầu đi báo công lĩnh thưởng. Vì tránh quân đoàn Lỗ Đế truy sát, hàng đàn hàng đàn binh sĩ tranh nhau lớp lớp tiến vào lớp băng mỏng phủ trên dòng sông, liều mạng tiến về phía bờ bên kia. Nhưng phản quân Viễn Đông đã sớm bầy trận sẵn sàng đón địch, ở bờ bên tên vãi như mưa, nhân loại giãy dụa cùng kêu gào thảm thiết trong nước lạnh, nước sông lập tức nhuộm đỏ, dòng sông chảy xiết kéo theo thân thể nhân loại bập bềnh không ngừng trùng trùng mà chảy..
Mười một vạn năm ngàn quân Tử Xuyên tham gia trận giáp chiến Moon Bay, có thể trốn được trường đồ sát không tới năm ngàn người, nhưng do bị phản quân cùng Ma tộc một đường truy kích, còn sống về tới pháo đài Wallen chỉ có tám mươi bảy người. Tuyết vẫn liên tục rơi không dừng, phủ lên cả mười mấy vạn thi thể không đầu. Bình nguyên Moon Bay lại yên tĩnh như xưa, trắng tinh khiết một màu.
Trong ba ngày tiếp theo, gia tộc Tử Xuyên hứng chịu trọng thương máu huyết đầm đìa. Các lộ quân Tử Xuyên bởi trong thời kỳ hòa đàm mà buông lỏng giới bị, liên tiếp không ngừng bị đả kích ở mức hủy diệt.
Vào lúc canh hai, gần như đồng thời với tiếng cảnh cáo của lính gác, long kỵ binh của Ma tộc như sét đánh không kịp bưng tai tiến vào đại bản doanh bờ tây quân Cờ Đen, triển khai tàn sát quân Tử Xuyên vừa dứt cơn mộng mị. Đám sĩ binh tay trần kinh hoàng thất thố bị mã đao chém chết, bị tên bắn mà chết, bị hỏa thiêu mà chết, bị nước dìm mà chết,.. khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu tới, đại doanh bờ tây đã phơi xác khắp nơi, hơn hai vạn người không một kẻ sống sót.
Một đạo dân quân bị Ma tộc bao vây. Bọn họ tuyệt không chiến ý, sau khi phát hiện đột vây là vô vọng, liền lập tức giơ tay đầu hàng. Sau khi tước vũ khí Carton thân vương hạ lệnh một tiếng, Ma tộc lập tức chặt toàn bộ đầu của bọn họ. Ở bên đống thi hài chất cao như núi, binh sĩ Seneiya vui vẻ chơi đùa trong niềm hưng phấn cao độ, uống rượu gây trò, lấy đầu người chết làm bóng tung đi ném lại làm vui, cầm lòng ruột máu thịt đầm đìa treo lên cổ đồng bọn để đùa cợt..
Trong vòng ba ngày kể từ khi khai chiến, Tử Xuyên đã bị giết hai mươi bốn vạn binh sĩ, ngoài ra còn mười một vạn đầu hàng (đại bộ phận trong đó cũng đã bị đồ sát, chỉ có những binh sĩ rất may mắt xin đầu hàng tướng Vân Thiển Tuyết mới có thể giữ được mạng. Tương lai của bọn họ chỉ là phận nô lệ bị mua đi bán lại..) Gia tộc Tử Xuyên phí sạch tâm cơ mới tập hợp được sáu mươi vạn đại quân, là thành quả của phòng thống lĩnh ngày đêm không ngủ, trong chớp mắt đã thành tro bay khói tỏa.
o0o
Lúc này, trong quân chủ lực của gia tộc duy nhất chỉ có quân Trung Ương của Sterling là chưa bị đả kích mang tính hủy diệt. Bởi vì vị trí quân Trung Ương đóng ở rất sâu, rất may mắn tránh được đợt sóng công kích đầu tiên của Ma tộc. Tuy liên tục gặp phải đội tiền trạm của Ma tộc quấy rầy đánh lén, nhưng bởi Sterling đã sớm tập trung phòng vệ nên không có tổn thất đáng kể, chỉ tổn thất mất vài lộ binh mã thám báo.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện