[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 7 : Tiết 7 Hội nghị nguyên lão

Người đăng: Mr.Lookluck

Lịch sử hình thành Hội nghị nguyên lão là thế này: Một đời kiêu hùng Tử Xuyên Vân nửa đời thiết huyết nhung mã, dựng nên căn cơ bộ tộc Tử Xuyên. Nhưng khi về già, tinh thần, thể lực của ông ta đều dần dần suy nhược, dần dần khó có thể tiếp tục đảm đương gánh nặng thủ lĩnh gia tộc. Nhưng đối với quyền lợi ông ta thật sự quá câu chấp, kiên trì không chịu thoái vị, rõ ràng thần trí đã không còn tỉnh táo, mà vẫn thích tự mình làm việc, cả ngày khoa tay múa chân chỉ huy loạn xạ, hơn nữa lại hỉ nộ vô thường, chỉ cần hơi có khó chịu là lập tức la to: “Giết hắn! Giết hắn! Kéo ra ngoài chém!” Người hầu cận thân chết bởi loại lệnh này đến cả trăm, đôi khi họa còn giáng về tới tận gia tộc của quan chức văn võ. Đại tướng Minh Lan chiến công trác tuyệt, ngày hôm trước vừa mới khải hoàn, chỉ bởi vì khi yết kiến giầy bẩn làm lấm thảm đẹp của phủ tổng trưởng, Tử Xuyên Vân lập tức như thằng bé bị người làm hỏng món đồ chơi, vừa khóc vừa mếu, gầm rú liên thanh: “Giết hắn! Giết hắn!” Kết quả danh tướng một đời Minh Lan cứ như vậy mà bị xử quyết, di ngôn để lại cho con là: “Ngàn vạn lần lau giầy thật sạch!” Càng oan uổng hơn nữa là: hôm sau vừa tỉnh giấc, Tử Xuyên Vân đã hỏi xung quanh: - Minh Lan sao còn chưa gặp ta? Ta chờ gã đã lâu! Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau: ông ta hoàn toàn không nhớ mệnh lệnh của ngày hôm trước! Theo dòng thời gian, chứng đãng trí của Tử Xuyên Vân phát ra càng nghiêm trọng. Các quý tộc công thần sợ nhất là nhận được lời truyền của Tử Xuyên Vân: “Lão bằng hữu, đã lâu không thấy ông, tiến vào cùng ta tâm sự đi chứ!” Nếu nghe lệnh đi vào, vạn nhất mà ông ta đã quên lệnh của chính mình, sẽ la to: - Thích khách! Ngươi không tuyên mà vào, định phản nghịch hành thích ta sao! Còn nếu không đi vào, chẳng may mà ông ta còn chưa quên lệnh của mình, sẽ rất tức giận: - Ngươi thế mà lại không thèm để ý tới ý chỉ của ta, khinh miệt ta như vậy! Ban cho ngươi tự sát là tốt rồi! Dưới uy quyền lâu năm của ông ta, không một ai dám phản kháng, gia tộc trên dưới vô luận quan chức hay là quý tộc, đều nơm nớp lo sợ, một ngày sống dài như một năm, trong lòng đều có một nguyện vọng không dám niệm bằng mồm: Tử Xuyên Vân chết sớm một chút thì tốt quá! Nhưng trời chẳng chiều lòng người, Tử Xuyên Vân về già tuy thân thể rất kém: mùa hè cảm mạo mùa đông cảm nắng nhưng lại không chết, kéo dài hơi tàn mà sống tới chín mươi tám tuổi! Rất nhiều người mong ông ta chết nhưng chờ không kịp, tự thân đành phải chết trước. Kết quả là vào thời điểm chuyển giao cựu vương qua đời tân vương kế tục, các quý tộc liên kết phát động chính biến, nói: - Quyền lực không thể đơn lẻ tập trung ở một tộc Tử Xuyên các ngươi! Bằng không sinh mệnh, địa vị cùng tài sản của chúng ta đều không được bảo đảm! Sự tình trông như sẽ diễn biến thành nội chiến đổ máu, may mắn tân vương tiếp nhận chức vụ Tử Xuyên Tinh anh minh, ông ta biết rõ nếu vào lúc này bùng nổ nội chiến, gia tộc Tử Xuyên thành lập chưa lâu căn cơ chưa vững tất sẽ diệt vong. Huống chi yêu cầu của các quý tộc cũng không quá phận, quyền lực tập trung quá mức trong tay một người mà không thể tiết chế được sẽ hình thành hủ bại cùng chuyên quyền, cũng bất lợi cho tương lai phát triển của gia tộc Tử Xuyên. Ông ta thông tình đạt lý cùng các quý tộc thương lượng, đồng ý thay đổi chế độ chính trị của gia tộc, thành lập hội Nguyên Lão. Hội nghị nguyên lão hình thành từ các đại biểu dân ý của các tỉnh (tuyệt đại bộ phận là đại quý tộc cùng hào môn địa chủ). Đồng ý Hội nghị nguyên lão có quyền giám sát hoạt động hành chính của gia tộc, đối với các quyết định của tổng trưởng nếu cảm thấy không ổn có thể sửa chữa, thậm chí ở vào thời điểm tất yếu có thể buộc tội, thay đổi tổng trưởng. Nhưng để đảm bảo truyền thừa huyết mạch của gia tộc, Tử Xuyên Tinh thêm vào một điều: “Vô luận là buộc tội hay thay đổi cũng được, nhưng người ngồi vào vị trí tổng trưởng phải có huyết thống nhà Tử Xuyên!” Các quý tộc cũng đồng ý. Phần lớn các học giả lịch sử đời sau cho rằng: Hội nghị nguyên lão như một thanh lợi kiếm gác ở trên đầu kẻ đương quyền (tổng trưởng, tổng thống lĩnh các đời), khiến cho bọn họ hiểu được trên đầu mình còn có quyền lực lớn hơn nữa, luôn phải cảnh giác tự xét lại mà không dám làm bậy quá mức. Kiềm chế quyền lực tổng trưởng, phòng ngừa hệ thống quan liêu hủ bại, chủ trì chính lưu, phản ảnh tiếng lòng của dân, đề cao mức độ dân chủ hóa, duy trì sự thống trị của gia tộc cùng các phương diện khác đều phát huy tác dụng trọng yếu. Vào lúc nguy nan, còn có tác dụng rất lớn là duy trì lịch sử truyền thừa của gia tộc. Tỷ như sau khi Tử Xuyên Viễn Tinh chết trận, Hội nghị nguyên lão xóa bỏ thói cha truyền con nối, lập đệ đệ của Tử Xuyên Viễn Tinh là Tử Xuyên Tham Tinh làm tổng trưởng, lập Tử Xuyên Ninh làm người thừa kế thuận vị thứ nhất. Đường Xuyên viết: “Nếu không phải như vậy, mà bảo thủ không chịu thay đổi để cho Tử Xuyên Ninh trẻ tuổi còn chưa thông sự vụ kế nhiệm, lên đài không đến hai năm chắc chắn sẽ bị Dương Minh Hoa tâm ngoan thủ lạt đoạt ngôi hại chết. Mà Tử Xuyên Tham Tinh được hội Nguyên Lão tuệ nhãn tuyển định làm tổng trưởng kế nhiệm chẳng những kiên nhẫn thâm trầm, về phương diện thủ đoạn tàn nhẫn cũng tương xứng với Dương Minh Hoa, duy có ông ta mới có thể đối kháng được với Dương Minh Hoa lòng muông dạ thú. Cũng bởi vậy, Quang Minh vương có thể trổ hết tài năng, thúc đẩy vận khí trăm năm của gia tộc. Công trạng của Hội nghị nguyên lão công trong việc này không hề nhỏ.” Cho dù đời sau đánh giá Hội nghị nguyên lão cao như thế, nhưng những người đang bị vùi trong lúc đó, cũng không một chút cảm ơn công đức của hội Nguyên Lão, đánh giá phổ biến của bọn họ đối với Hội nghị nguyên lão là: “Đây là một đám ruồi bọ gây trở ngại chúng ta làm việc, lục sắc đại đầu ruồi bọ.”(*) Thậm chí danh tướng Sterling khi nghe nói Hội nghị nguyên lão được tổ chức lại có cảm tưởng “Giờ mà mở hội nghị nguyên lão, thật sự là trời diệt gia tộc Tử Xuyên ta”. Hội nghị nguyên lão tổ chức là đại sự chấn động quốc gia. Năm đó Tử Xuyên Tinh cơ trí vì đề phòng phần tử dã tâm trong Hội nghị nguyên lão nắm quyền thao túng, tạo thành uy hiếp đối với việc thống trị của con cháu đời sau. Ông khổ sở suy nghĩ: “Làm sao có thể để Hội nghị nguyên lão vẫn phát huy quyền chế ước cùng giám sát, mà tổng trưởng không mất quyền lực, trở thành đầu mối quyền lợi thứ hai?” Trợ lý nhắc nhở ông ta một câu: “Đại nhân, từ xưa đến nay, hiệu suất hội nghị tỷ lệ nghịch với nhân số tham gia hội nghị. Nếu muốn quyết định một việc có hiệu suất cao, người tham gia quyết sách tuyệt đối không thể vượt qua năm mươi.” Tử Xuyên Tinh bừng tỉnh đại ngộ, ông ta lúc này lập tức quyết định: “Giới hạn số nguyên lão của hội Nguyên Lão là năm nghìn người, mỗi lần hội nghị phải có bốn phần năm toàn thể nguyên lão tham dự mới có thể tổ chức, từng quyết nghị phải có hơn nửa số người tham gia hội nghị đồng ý mới được thông qua. Nếu có đề nghị buộc tội tổng trưởng, phải được ba phần năm số người tham gia hội nghị đồng ý mới thông qua.” Cơ cấu quyền lực phân tán như vậy, quyết sách chậm chạp như thế, tất khó có thể sinh ra uy hiếp đối với hệ thống quyền lực tập trung, quyết định nhanh chóng của tổng trưởng. Nhưng vì cẩn thận, Tử Xuyên Tinh vẫn quyết định cài thêm một điều: bản thân tổng trưởng cũng là thành viên hội Nguyên Lão, ông ta một người có quyền bằng mười đầu phiếu. o0o Đầu tháng Mười Hai năm 779 lịch đế quốc, đại hội bình xét của toàn thể nguyên lão gia tộc Tử Xuyên lần thứ 78 được tổ chức sớm. Vốn là phải tháng Tám năm sau mới mở hội nghị, nhưng theo Tiêu Bình nghị trưởng hội Nguyên Lão nói thì thế này: “Bởi vì năm nay đã xảy ra phản loạn Dương Minh Hoa, biến cố Viễn Đông quá nhiều chuyện như vậy, tại cái thời khắc mấu chốt phong vân biến chuyển, lịch sử đổi thay bất ngờ này, đại biểu ích lợi của quảng đại dân chúng gia tộc Tử Xuyên, được quảng đại nhân dân ký thác kỳ vọng cao là hội Nguyên Lão cùng các vị nguyên lão sao có thể ngồi yên mà nhìn được?!” Các vị tham gia hội nghị nguyên lão đều tỏ thái độ: “Đúng, chúng ta nói, chính là thế này!” Năm nghìn người, mỗi người nói một câu bày tỏ thái độ. Ngày thứ nhất, thứ hai của hội nghị cứ như vậy mà trôi qua. Còn theo cách Đế Lâm nói là: “Tiên sư! Bọn họ chính là quá nhàn đến phát chán, ở nhà ngây ngốc không nổi mà thôi!” Kẻ luôn to gan lớn mật như y lần này cũng chỉ dám lén lút nói cùng Ca Phổ Lạp. Không chỉ gã, đến ngay Dương Minh Hoa kiêu hùng một thời năm xưa vào thời kỳ cường thịnh nhất cũng không dám đắc tội với hội Nguyên Lão. Bởi chẳng những Hội nghị nguyên lão là phần tối cao trong cơ cấu của gia tộc, có quyền quyết sách cao nhất, mà trong đời thực, hội nghị nguyên lão cũng là tụ tập đại biểu của quý tộc, hào môn đến từ bảy mươi chín tỉnh của gia tộc, vô luận là ở phương diện chính trị hay kinh tế bọn họ đều có thực lực rất mạnh, đủ để khuynh đảo huyết mạch của gia tộc. Ngay cả đương đại tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh năm đó cũng là nhờ hội Nguyên Lão ra sức đỡ lên đài, đối với bọn họ cũng không thể không cung kính lễ độ. Cuối cùng, ngày hội nghị thứ ba đã có thể đi vào chính đề. Nguyên lão đến từ tỉnh Loukexinwei lên tiếng, đưa ra một vấn đề mà tất cả mọi người đều chú ý: Năm nay kinh phí chi của gia tộc vượt quá dự toán nghiêm trọng! Tuy nói Viễn Đông phản loạn, nhưng không đến mức khoa trương như vậy chứ, bội chi hơn hai lần! Mấy năm trước đại chiến cùng nhà Lưu Phong, động viên binh lực còn nhiều hơn lần này, nhưng cũng không bị siêu chi đến như vậy? Trong việc này có phải có cái gì khuất tất không? Có thể có kẻ nào ở tòa Thống Lĩnh, vào thời điểm nào đó, ở một phân đoạn trung gian nào đó mà nhân cơ hội kiếm lời cho túi tiền riêng, trộm tiền quốc nạn? Các nguyên lão đều đồng ý: chuyện này chắc chắn có khuất tất! Có người đề nghị: “thanh tra toàn bộ phòng quân vụ, cục hậu cần cùng các trương mục chi tiêu lớn trong năm nay, tra cho ra manh mối!” Trải qua hai ngày liên tục giơ tay biểu quyết, thông qua quyết nghị này. Tiêu nghị trưởng tuyên bố: “Từ giờ trở đi, toàn bộ vật tư, tiền tài do cục hậu cần, phòng quân vụ quản lý đều bị niêm phong khóa lại, chờ hội Nguyên Lão phái người kiểm tra! Thành lập “Ủy ban thanh tra tài sản phòng quân vụ, cục hậu cần”, cắt cử mười nguyên lão đảm nhiệm uỷ viên, phụ trách việc này. Đợi đến khi kiểm tra xong, hai bộ phận này mới được làm việc trở lại!” Hội Nguyên Lão một đám hân hoan nhảy múa. Bọn họ cũng không phải là có thâm cừu đại hận gì đối với phòng quân vụ và cục hậu cần. Chỉ là bởi vì Hội nghị nguyên lão ba năm mới mở một lần, bình thường cũng không có ai để ý tới bọn họ, bây giờ thì “Một khi nắm quyền, liền làm tới bến!” tìm cơ hội để thử một chút quyền lực trên tay rốt cuộc nó ra sao, tựa như đứa trẻ mới có đôi giày đi mưa rất đẹp, nên hàng ngày đều ngóng trời mưa để được dùng, nếu trời thật sự không mưa, vậy dù nắng nó cũng đi. Các nguyên lão nóng lòng muốn biết kết quả lần đầu tiên tự mình hành sử quyền lực. Kết quả thực khiến bọn họ thất vọng: Ngày hôm sau, các nguyên lão đến niêm phong lại trở về với mặt mũi bầm dập, kể với các đồng sự chuyện bất hạnh mà những sứ giả của hội Nguyên Lão cao quý như mình gặp phải: bọn họ đi vào cục hậu cần, còn chưa kịp nói hết lời thì một nữ nhân trông rất lạnh trên dưới đánh giá bọn họ một chút (nhìn bọn họ như nhìn các quảng cáo chuyên khoa bệnh lây nhiễm qua đường tình dục ở dọc đường), sau đó hất cằm, mấy vệ binh bàng quan thô lỗ bước tới, tóm lấy chân bọn họ - giống như xách con gà mua ở ngoài chợ - “mời” bọn họ ra ngoài (Ném như vứt túi rác, “rầm” một cái đóng cửa lại.) Hội Nguyên Lão vì phẫn nộ mà sôi trào! Vậy mà có người dám công nhiên khiêu khích tôn nghiêm cùng quyền uy của hội Nguyên Lão! Phải biết rằng, ngay cả tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh đều phải cung kính bọn họ! Hành vi này so với chém ngang lưng mười vạn người còn ác hơn, so với Lưu Phong Sương, Dương Minh Hoa cùng toàn thể phản quân Viễn Đông cộng lại còn đáng hận hơn! Trải qua điều tra khẩn cấp, rốt cục xác nhận nữ ma đầu tội ác tày trời này kêu là Ca San, hiện là chánh văn phòng, kiêm quản cục hậu cần thời chiến. Các nguyên lão lập tức bắt đầu biểu quyết đầu phiếu, thông qua quyết nghị lâm thời: cách đi hết thảy chức vụ của Ca San, đuổi đi! Hành động mười phần nhanh chóng, chưa đầy tám giờ đã ra quyết định! Kèm theo còn thành lập “Uỷ ban điều tra hành vi phạm tội Ca San”, “Ủy ban trừng trị hành vi phạm tội Ca San”. Đồng thời lệnh cho tổng thống lĩnh La Minh Hải phải lập tức đến hội Nguyên Lão tiếp nhận chất vấn, bắt y khai báo: “Ngươi rốt cuộc là quản giáo bộ hạ thế nào!” Nếu khai báo không đầy đủ, bọn họ ngay cả La Minh Hải cũng cách chức cả cục! o0o La Minh Hải khẩn cấp tới, y cũng biết là đắc tội không nổi với đàn đại gia này. La Minh Hải tự đáy lòng tán thành hội Nguyên Lão cách chức Ca San (có chuyện gì đâu, một khi chấm dứt hội nghị, y lại có thể cho nàng phục quan nguyên chức), tỏ vẻ vô cùng đau đớn: bản thân vậy mà không phát hiện Ca San là mỹ nữ xà ẩn nấp rất kỹ, để cho nàng nằm ở bên mình nhiều năm như vậy. May mắn có các vị nguyên lão các hạ thần mục như điện, liếc mắt một cái là phá được màn ngụy trang của nàng, thanh lọc đội ngũ nhân viên công vụ gia tộc. Y đại biểu tòa Thống Lĩnh cảm tạ mọi người!! Vỗ tay như sấm, các nguyên lão cùng khen ngợi: - Vị tổng thống lĩnh La Minh Hải này thật là hiểu rõ đại thế! “Nhưng là,” La Minh Hải giọng nói lại chuyển: - Ca San quả thật tội không thể tha, nhưng sau lưng nàng vẫn còn nguyên gian cự ác lớn hơn nữa! Kẻ này tâm ngoan thủ lạt, giết chóc vô tội, dã tâm bừng bừng, đầy tay máu tanh. Những chuyện này thôi bỏ qua, chúng ta có thể không tính đến! Nhưng điều khiến cho mọi người khó có thể chịu được là hắn thường xuyên bịa đặt sự thật, ác ý hãm hại, nói xấu phỉ báng các vị nguyên lão đại nhân cực cực cực đại thần thánh của chúng ta! Đúng là nên nhẫn, nhưng thật không thể! Có thể khẳng định, hành động của Ca San là do hắn ở sau lưng sai sử!! La Minh Hải ta làm tổng thống lĩnh gia tộc, nghe được cái loại cuồng đồ ác ngôn này mà phẫn nộ đau lòng đến mức đêm về ngủ không ngon giấc, nhưng bởi vì người này quyền thế kinh người, một tay che trời, ta quan nhẹ chức bé, vô lực tiến hành trừng chế hắn, cực kỳ áy náy! Trong đại sảnh hội nghị nguyên lão, năm nghìn giọng điên cuồng hét lên như sấm: - Hắn là ai?! Nói ra, đem hắn đi bầm thây vạn đoạn!!! La Minh Hải rất khó xử: - Như vậy không tốt đâu? Hắn dù sao cũng là đồng sự của ta, người ngoài không rõ chân tướng, còn khinh ta thích ở sau lưng người khác nói bậy lung tung.. - Nói! Nói!! Ngươi không được bao che hắn!! La Minh Hải bị ép buộc đến mức không còn biện pháp: - Nếu tất cả mọi người đều không muốn như vậy, ta đây cũng chỉ có thể.. cái gã cuồng đồ kia tên gọi Đế Lâm. Các nguyên lão lúc này thành lập “Ủy ban điều tra hành vi phạm tội đêm Đế Đô đẫm máu”, “Ủy ban điều tra hành vi phạm tội đại đồ sát Viễn Đông”, “Ủy ban điều tra hành vi Đế Lâm phạm tội tham ô nhận hối lộ”, “Ủy ban điều tra hành vi Đế Lâm phạm tội khinh thường kỷ cương quốc pháp”,.. được hai mươi mốt uỷ ban, hơn bốn trăm nguyên lão đảm nhiệm uỷ viên vui cuồng trời đất: “rốt cục có chuyện để làm!” Các nguyên lão phát ra công văn chất vấn, yêu cầu Đế Lâm lập tức đi vào hội Nguyên Lão để lấy lời khai. o0o Đế Lâm đúng hạn tham dự hội nghị lấy lời khai. Tuyệt không phải là dạng cuồng đồ trong tưởng tượng có vẻ mặt dữ tợn, cực kỳ thô tục, Đế Lâm áo quần mộc mạc sạch sẽ, cử chỉ thành thạo, các nguyên lão vừa thấy lập tức đã rất có hảo cảm: “Người này tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, ngữ điệu mềm mại, nói năng nhỏ nhẹ, lại còn hay cả thẹn, khi cùng người nói chuyện thậm chí còn đỏ mặt cúi đầu, người mà so với bé gái còn giống bé gái hơn như vậy, thật sự là kẻ côn đồ tay đầy máu tanh như La Minh Hải nói sao?” Lời khai của Đế Lâm cũng thực làm cho người khác tin tưởng, y thành khẩn nói: - Việc thật sự không liên quan tới ta. Mọi người ngẫm lại xem, Ca San là quan chức tòa Thống Lĩnh, ta là thủ lĩnh viện Kiểm Sát. Mà tòa Thống Lĩnh từ trước cùng viện Kiểm Sát thế đồng nước lửa, như thế nào có thể là ta sai sử Ca San làm ra loại tội vạn ác không tha này chứ? Nói nghe cũng có vẻ có lý, nhưng là: “Vì cái gì mà tổng thống lĩnh La Minh Hải nhất mực tố cáo là ngươi làm chứ?” Trên khuôn mặt mịn màng hơn cả bé gái của Đế Lâm hơi ửng đỏ: - Chuyện này.. mọi người có thể không hỏi được không? Việc này liên quan đến ẩn tình giữa ta và La Minh Hải! Các nguyên lão rất hiếu kỳ bắt đầu kích động: - Không không, ngươi phải nói! Đế Lâm do dự, chần chừ, dợm miệng vài lần, cuối cùng vẫn là nói: - Ta sợ.. nói ra La Minh Hải sẽ giết ta. Các nguyên lão đồng loạt cam đoan: - Toàn thể nguyên lão chúng ta sẽ vì ngươi làm chủ! Sau khi khuyên bảo rất lâu, Đế Lâm cuối cùng mới ấp a ấp úng gợi ý cho các nguyên lão: - Mọi người có chú ý ánh mắt La Minh Hải không? Có nhìn thấy ở bên trong có điểm rất.. rất gì gì ấy? Có phát hiện được không, khi La Minh Hải nhắc tới tên của ta, toàn bộ biểu tình, thần thái, ngữ khí nói chuyện của y đều thay đổi? Được gã gợi ý một câu, các nguyên lão mới nhớ lại: - Đúng vậy, La Minh Hải bình thường rất âm trầm rất lãnh tĩnh, nhưng khi vừa nói đến tên Đế Lâm, cả người đều biến dạng, như bò đực nhìn thấy tấm vải đỏ, trong mắt như muốn phun lửa, chẳng lẽ là.. Đế Lâm trịnh trọng gật đầu: - Các ngài đoán đúng thuốc rồi! Là như vậy! - Thật là như vậy? - Là như vậy!! La Minh Hải là kẻ biến thái bị bệnh khổ dâm! Y là đồng tính luyến ái! Đế Lâm kiên quyết nói: - Y đối với ta có một loại cảm tình rất không bình thường, đã nhiều lần quấy nhiễu tình dục đối với ta! Thậm chí đưa ra cho ta các loại yêu cầu vô sỉ, áp chế ta, nếu không đáp ứng, y sẽ trả đũa, làm cho ta mất mặt! Các nguyên lão há hốc miệng: - Cái gọi là ‘yêu cầu vô sỉ’ là.. Đế Lâm lấy hết dũng khí đỏ mặt nói: - Y muốn ta cùng y cưỡi ngựa gỗ! - Ô! - Còn nhỏ giọt nến!! - A, A!! - Thậm chí là trói y rồi dùng roi da quật, quỳ xuống cầu xin ta nói ‘nữ vương điện hạ, trừng phạt ta đi!’ rồi còn chơi trò uống nước tiểu! “Ô, ô, ô!!!” Các nguyên lão nghe được như si như túy, người người lộ vẻ xuất thần, bộ dáng rất hâm mộ. Đế Lâm ngữ khí biến đổi: - Đương nhiên! Đế Lâm ta thân là nam nhi đường đường khỏe mạnh, trong nhà còn có vợ hiền, đương nhiên không thể đáp ứng làm ra loại hành động vô sỉ hạ lưu này! Từ đó về sau y ghi hận ta trong lòng, tìm mọi cách để trả đũa ta! Thậm chí còn phái thủ hạ là Ca San đến vũ nhục các vị nguyên lão đại nhân, rồi lại vu hãm là do ta sai sử! Các nguyên lão bừng tỉnh đại ngộ: - Đúng vậy! Ca San rõ ràng là bộ hạ La Minh Hải đấy thôi! Vừa rồi sao chúng ta lại không nghĩ đến chứ? Nhìn đi nhìn lại thấy “dung nhan kiều diễm” của Đế Lâm đã phẫn nộ đau lòng tới mức “hoa dung thất sắc”.. bọn họ tin ngay lập tức! Mọi người chửi ầm lên: - Gã La Minh Hải này mặt người dạ thú! (Vị nguyên lão ngày trước từng nắm tay cùng La Minh Hải khẩn cấp đi tìm nước tẩy trùng rửa tay, sợ bị lây cái loại bệnh vô phương cứu chữa có chữ “A” mở đầu chữ “S” kết thúc) ngữ khí tuy rằng phẫn nộ, nhưng tâm tình lại rất kích động: Đường đường tổng thống lĩnh gia tộc mà lại là kẻ biến thái đồng tính luyến ái!? Xem ra khi về quê nhà là có đại tin tức để nói cùng hàng xóm trái phải hai bên rồi!!! Mọi người cổ vũ Đế Lâm: - Không phải sợ, cứ nói hết ra! Hội Nguyên Lão sẽ làm chủ cho ngươi! La Minh Hải dám động đến một sợi lông của ngươi, chúng ta thiến hắn! Dưới sự cổ vũ ủng hộ của mọi người, kẻ thường xuyên bị La Minh Hải quấy nhiễu tình dục dâm uy áp bách đã lâu là Đế Lâm lớn gan nói cho các nguyên lão chủ trì chính nghĩa: - La Minh Hải chẳng những đạo đức bại hoại sinh hoạt cá nhân thối nát, y thường tìm những nữ sinh vị thành niên cùng nhau chơi trò “Hoàng đế”; buổi tối còn thích mặc váy thủy thủ tô son môi đi lang thang ở công viên hỏi người ta: “Bằng hữu, ngươi tịch mịch sao?” Hơn nữa trong việc công y cũng là cực kỳ không xứng với chức vụ! Khi bạo loạn ở Viễn Đông mới chớm nổ ra, y đã cự tuyệt đề nghị hợp lý do Đế Lâm đưa ra, cố ý bàng quan ngồi xem thế lực phản loạn phát triển lớn mạnh, để đạt được mục đích phạm tội mà y không thể nói cho ai biết được! - Mọi người thử suy nghĩ một chút xem, mục đích của La Minh Hải, rốt cuộc là cái gì đây? Đế Lâm sâu sắc ý vị nói, dùng ánh mắt hữu thần dẫn dắt các nguyên lão. - Đúng vậy, rốt cuộc là cái gì đây? Các nguyên lão thảo luận sôi nổi, trải qua năm giờ thảo luận dài dằng dặc, rốt cục kết luận: “Thực rõ ràng, La Minh Hải là dư nghiệt của đại phản tặc Dương Minh Hoa! Y kế thừa dã tâm phạm tội của Dương Minh Hoa, cấu kết cùng phản tặc Viễn Đông, mượn cơ hội bạo loạn mà điều động quân chủ lực của gia tộc đi Viễn Đông, làm suy yếu nghiêm trọng thực lực gia tộc, đợi đến thời cơ thích hợp, hắn cũng sẽ như Lôi Hồng, công khai giương lên ngọn cở phản loạn đối với gia tộc! Đồng thời y lại lợi dụng thân phận, tổng thống lĩnh lập vây cánh, bốn bề ngầm tham ô kinh phí gia tộc, vì tương lai phản loạn mà chuẩn bị! Sự kiện Ca San lần này là một tín hiệu!” Đế Lâm có vẻ không thể tin được: - Các ngài nói La Minh Hải tham ô, nhận hối lộ, đùa giỡn nữ sinh, chơi trò SM, rình coi đàn bà thay quần áo gì gì ta cũng tin, nhưng nói y muốn tạo phản.. Tôi xem y còn chưa tệ đến mức đấy? Các nguyên lão thực tức giận: - Đế Lâm ơi là Đế Lâm, xét cho cùng, ngươi thật là dễ dàng tin tưởng người khác! Ở tòa Thống Lĩnh ẩn núp một con sói đầy dã tâm như vậy, ngươi thân là thủ lĩnh viện Kiểm Sát, đối với việc này vậy mà một chút cũng không biết! Thất trách quá!!! Đối mặt với lời phê bình thấm thía của các nguyên lão, Đế Lâm cúi đầu hổ thẹn, tỏ vẻ: - Không có biện pháp, bản thân mình rất thiện lương, cứ nghĩ người khác cũng tốt như mình, cho nên thường thường bị lừa. Các vị nguyên lão đại nhân nhìn rõ mọi việc, nhận ra bản chất đại gian đại ác của La Minh Hải, tìm ra một con sói dã tâm như vậy. Thật là may mắn của tổ quốc!!! Hội nghị tiếp tục kéo dài đến tối, các nguyên lão nhanh chóng thông qua quyết nghị, thành lập “Ủy ban điều tra án kiện La Minh Hải quấy nhiễu tình dục”, “Ủy ban điều tra La Minh Hải mưu đồ tạo phản”, “Ủy ban điều tra La Minh Hải tham ô hủ hóa”, “Ủy ban điều tra La Minh Hải đạo đức bại hoại”.. cho đến tận “Ủy ban điều tra sự kiện La Minh Hải khạc nhổ bừa bãi”, “Ủy ban điều tra La Minh Hải đại tiện xong không chùi” 61 uỷ ban các loại, hơn một ngàn ba trăm nguyên lão vui mừng dương dương tự đắc vì được tuyển làm uỷ viên. Các nguyên lão bị trượt hơi có vẻ ủ rũ, nhưng nghị trưởng Tiêu Bình an ủi mọi người: - Mọi người không cần cấp, từ từ sẽ đến lượt! Bánh mỳ sẽ có, bơ cũng có, uỷ ban mới cũng sẽ có! o0o Chờ đến lúc Đế Lâm mỏi mệt tiêu sái bước ra khỏi phòng hội nghị của các nguyên lão, trời đã tối mịt. Ca Phổ Lạp chờ ở ngoài cửa tiến lên nghênh đón, ánh mắt lẩn tránh không dám nhìn vào Đế Lâm. - Ánh mắt loại này là có ý gì? Đế Lâm lập tức phát giác. - Không có gì, đại nhân. Bất quá vừa rồi ngài nói, cái chuyện La Minh Hải đối với ngài, muốn cùng ngài cưỡi ngựa gỗ nhỏ giọt nến gì gì.. Có phải là sự thật không? Đế Lâm một quyền đấm gã bay sang phố đối diện, tóm cổ áo gã lớn tiếng nạt: - Lần sau ngươi dám nhắc lại chuyện này dù chỉ một chữ, ta giết ngươi!! Khuôn mặt xinh đẹp của gã phủ đầy sát khí. Ca Phổ Lạp thở mạnh cũng không dám, gật gật đầu, nuốt vào hai cái răng cùng máu. o0o Mắt thấy hai vị quan chức cao cấp nhất của gia tộc là tổng thống lĩnh và Kiểm Sát trưởng dây dưa đưa nhau ra tòa ở hội Nguyên Lão. Các quan chức cấp thấp cũng học theo, người người chạy đến hội Nguyên Lão, nhanh chóng tố cáo cừu gia của mình. Hàng ngày người tới hội Nguyên Lão nộp cáo trạng liên miên không ngớt, các nguyên lão công việc bề bộn kinh khủng, uỷ ban thành lập nhiều như lông trâu, số lượng nguyên lão rất nhanh thiếu hụt, khiến một số nguyên lão vất vả, một người kiêm nhiệm ủy viên của vài uỷ ban. Nhất thời, kiện cáo ở Đế Đô thành phong trào. Người quen gặp lại, chào hỏi lẫn nhau: “Hôm nay ông đã tố cáo chưa?” Mọi người đều là nguyên cáo, đồng thời mọi người cũng là bị cáo. Ví dụ như tổng thống lĩnh La Minh Hải, y phải làm nguyên cáo ra tòa tố cáo ở 71 uỷ ban, nhưng đồng thời y cũng phải làm bị cáo chịu phán xét của 83 uỷ ban, mỗi ngày đều nhận được một tập trát hầu tòa thật dày, nội dung đủ loại. Y bất mãn rống to: “Vì đâu mà ‘Ủy ban bảo hộ thể xác và tinh thần khỏe mạnh của bé gái tuổi vị thành niên” và “Ủy ban tuyên truyền phát động nuôi con bằng sữa mẹ” đều coi ta làm bị cáo kêu đi chứ?!” Cả ngày mệt mỏi bôn tẩu hết ở ủy ban này đến ủy ban khác, kiệt quệ hoàn toàn sức lực để xử lý sự vụ của tòa Thống Lĩnh. Điều duy nhất có thể làm cho y được an ủi đó là: so với y Đế Lâm còn thảm hơn, ủy ban xét xử gã có tới 156 cái! Ngay cả thời gian đi vào nhà vệ sinh Đế Lâm cũng không có! Dưới tình hình như vậy, quan chức trên dưới lớn nhỏ của gia tộc cả ngày chỉ vội vàng ra tòa, thu thập ý kiến, biện luận, lên án, không ai còn chuyên tâm công tác, hoạt động của các ngành đều bị tê liệt. Duy nhất còn miễn cưỡng kiên trì vận hành chỉ có Ca San lãnh đạo cục hậu cần, nàng biết công tác của mình quan hệ đến cơm ăn áo ấm của mấy chục vạn tướng sĩ tiền phương, là trọng yếu sinh lộ, tuyệt đối không thể tạm dừng một ngày. Tuy nàng đã bị miễn chức, nhưng được các bộ hạ ủng hộ cùng La Minh Hải mắt nhắm mắt mở bao che, nàng vẫn nỗ lực chống đỡ đại cục. Cuối cùng bị hội Nguyên Lão phát hiện: “Con mẹ Ca San chết bầm này vẫn còn ở đó không chịu đi!” Một tờ công văn trát xuống, nàng liền bị đưa vào phòng tạm giam của trì bộ thiếu, “xem cô nàng còn có thể làm được cái trò trống gì!” o0o Sau hai tuần, báo án phát triển đến đỉnh điểm. Ngay cả kẻ có tiếng rất tốt trong dân gian gần đây là Sterling thống lĩnh quân Trung Ương cũng bị tố cáo, nguyên cáo là một đám trưởng lão đại biểu người bán thú, xà tộc, người lùn, tinh linh quái các chủng tộc đến từ Viễn Đông ngàn dặm xa xôi, bọn họ khóc sướt mướt kể lể với hội Nguyên Lão: - Nhóm chúng tôi là thần dân nhất trung thành nhất của gia tộc! Tuy rằng có cùng quân đội gia tộc xảy ra chút chuyện không vui, nhưng đó hoàn toàn chỉ là hiểu lầm! Thật sự là một hiểu lầm bất hạnh! Chúng tôi vốn chỉ nhằm vào quý tộc địa phương, nhưng đối với tổng trưởng điện hạ nhân từ, vẫn là toàn tâm toàn ý yêu kính! A, vừa rồi tôi quên không nói: hào quang của tổng trưởng điện hạ nhân từ vĩ đại của chúng ta chiếu khắp đại địa, sưởi ấm cho thể xác và tinh thần chúng ta! Thái dương rồi sẽ có một ngày mất đi ánh sáng của nó, nhưng với các chủng tộc Viễn Đông chúng ta, sẽ vĩnh viễn không quên ân đức nhân từ của điện hạ! Tôi chúc cho tổng trưởng điện hạ cực cực kính yêu vĩnh thọ vô cương! Vừa rồi ta nói đến chỗ nào ấy nhỉ? Cho ta xem lại bản thảo, a, là thế này: Chúng tôi cùng vương quân của gia tộc xảy ra một ít hiểu lầm rất rất nhỏ, chúng tôi đã nhận ra được sai lầm của bản thân, tuyệt đối hối cải, không tin thì xem nước mắt sám hối của chúng tôi đây! (Các đại biểu ra sức rặn nước mắt, rặn rặn rặn rặn, rặn ra nước mũi cùng một cái rắm thực vang dội) Tóm lại, người không phải là thánh hiền, có ai không từng vấp ngã chứ? Chúng tôi một lần nữa đề xuất, mọi người không cần so đo về chút ân oán này, hòa giải quên đi, chẳng qua chúng tôi nhất thời rẽ nhầm lối, giờ rõ ràng đã rất chân thành hối cải. Thỉnh mọi người lại nhìn nước mắt chân thành của tôi đây. Nhưng là, còn có một gã Sterling, là không đồng ý không buông tha, cứ truy đánh suốt, cả ngày cứ bám sát phía sau mông mà đuổi đuổi đuổi, thật sự hung tàn, giết chúng tôi máu chảy thành sông, chúng tôi rõ ràng đã nói: “Đừng tới chỗ ta! Không muốn đánh nữa!” Đừng hiểu lầm, người Viễn Đông chúng tôi là dũng cảm nhất, không phải là chúng tôi sợ gã Sterling kia, đó là bởi vì chúng tôi tôn kính tổng trưởng đại nhân, không cùng gã so đo. Nhưng gã vì lập công, vẫn cứ theo đuổi không bỏ,cứ truy đánh suốt!! Tóm lại, đều là tại gã Sterling kia không tốt, nếu gã không chống cự.. A, không đúng, tôi nói là nếu y không cố tình khiêu khích, chuyện gì cũng sẽ không phát sinh, thiên hạ lập tức thái bình! Chúng tôi thật sự chịu không nổi, thỉnh các vị nguyên lão đại nhân cao quý vì những thần dân trung thực thành thật ủng hộ gia tộc chúng tôi mà làm chủ! Trừng trị thích đáng gã Sterling, rồi mọi người hòa hảo, đồng lòng hợp lực, biến Viễn Đông thành một vùng đất tươi vui xinh đẹp! o0o Phản quân Viễn Đông muốn hòa đàm! Đang trong lúc quân phí cao đau thấu cân não, các nguyên lão mừng vui quá đỗi. Trải qua một ngày một đêm hoà đàm, hội Nguyên Lão cùng đại biểu phản quân đạt thành hiệp nghị tạm đình chiến. Hội Nguyên Lão phát ra quân lệnh tới Viễn Đông: toàn bộ quân đội của gia tộc ở Viễn Đông, giữ vững nguyên dạng chiến tuyến không rời; không chủ động công kích phản quân; tất cả phải chờ kết quả hội đàm giữa hội Nguyên Lão cùng các đại biểu phản quân, rồi sẽ có chỉ thị tiếp! Đồng thời hội Nguyên Lão còn triệu hồi quân đoàn trưởng Sterling quân Trung Ương từ Viễn Đông, muốn gã trở về Đế Đô trả lời chất vấn: Vì sao lại hung tàn với dân chúng Viễn Đông như thế, có phải vì sốt ruột lập công hay không mà cố ý khơi mào khiêu chiến? (*) Lục sắc đại đầu ruồi bọ: ruồi đầu to màu xanh lục: nhặng xanh. Nhưng giữ nguyên để thấy được sự nhấn mạnh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang