[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 7 : Tiết 5 Chính nghĩa

Người đăng: Mr.Lookluck

Sterling lạnh lùng nhìn Y Lâm Ninh đang đắc ý tươi cười, nói: - Ngươi theo ta. Rồi xoay người bước ra hành lang ngoài phòng tiệc. Y Lâm Ninh sửng sốt, vội vàng đứng dậy đuổi theo. Hành lang vắng vẻ tĩnh lặng. Sterling đứng lại: - Ngươi kích động binh biến? Gã cũng không quay đầu mà hỏi Y Lâm Ninh đang theo phía sau. Y Lâm Ninh kinh hãi, vội phân bua: - Đại nhân, chuyện này không quan hệ với hạ quan! Hạ quan là quan chức thế nào của gia tộc, sao có thể làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này được? Huống chi, binh lính đều là bộ hạ của Cổ Lam, sao tôi có thể chỉ huy điều động? Huống chi.. Sterling tựa như không nghe thấy lời giải thích của Y Lâm Ninh, y xoay người lại cười mỉm hỏi: - Ngươi bày mưu binh biến? Vì sao lại làm chuyện này? - Đại nhân! Hạ quan chỉ là tình cờ mà biết quân của Cổ Lam có vấn đề nên tùy tiện đoán, không đương nổi việc.. “Tình cờ?” Sterling mỉm cười: - Ngài “tình cờ” ngồi cạnh ta, khi người khác nói lại “tình cờ” nở nụ cười để cho ta “vừa vặn” nhìn thấy, lại “không cẩn thận” nói rất nhiều chuyện cho ta nghe. Thật là “tình cờ” nhỉ, chuyện của bọn họ ngài đều biết rõ một hai, lại càng “tình cờ” là, quân của Cổ Lam muốn binh biến, chính y cũng không biết, ngài lại đoán trước được! Sterling mỉm cười: - Tổng đốc các hạ, bằng hữu Đế Lâm của ta từng nói với ta một câu, ta vẫn còn nhớ rất rõ: ‘Một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp, lần thứ ba là..” Gã ghé sát vào bên tai Y Lâm Ninh nhẹ giọng nói: “chơi xấu!” - Bây giờ, trò xấu chơi của tổng đốc Y Lâm Ninh các hạ đã lộ ra, ngài rốt cuộc có tính toán gì, giờ xin mời nói. Y Lâm Ninh sắc mặt tái nhợt: - Đại nhân, hạ quan thật sự không có gì ác ý, hạ quan chỉ nghĩ.. - Ngài chỉ nghĩ: thứ nhất: Viễn Đông vốn có biên chế ba phó thống lĩnh, Lôi Hồng làm phản, còn thiếu một chân; thứ hai: từ trước tới nay, vị trí phó thống lĩnh là đề bạt từ kì chủ áo đỏ, trong hai mươi ba tỉnh Viễn Đông, duy chỉ có Yilibate do ngài trấn thủ và Dhaka do Cổ Lam trấn thủ là không bị luân hãm, công lao các ngài lớn nhất. Các ngài là hai người có tư cách nhất để tranh cử vị trí phó thống lĩnh; thứ ba: Nếu bộ hạ của Cổ Lam gây binh biến, cho dù có bình ổn được cũng khiến ta rất mất hứng, y cũng mất đi tư cách cạnh tranh cùng ngài, chức vụ phó thống lĩnh Viễn Đông béo bở kia chắc chắn rơi vào tay ngài. Không phải ngài nghĩ chuyện này chứ? Tổng đốc Y Lâm Ninh các hạ? Trân mặt Sterling vẫn là vẻ mỉm cười ôn hòa, nhưng lời nói ra câu nào câu nấy đều tru tâm xảo quyệt. Y Lâm Ninh bị gã làm cho trong lòng đại loạn, thế mới biết, vị thống lĩnh trẻ tuổi luôn lộ vẻ hiền lành tươi cười, giống như một lòng chỉ biết đánh trận và rất mơ hồ với chính trị này lại có khả năng phán đoán, quan sát tỉ mỉ như vậy. “Quân tử khả khi chi dĩ phương”,(*) những lời này căn bản không thích hợp đối với gã. Y Lâm Ninh vốn vẫn lấy thông minh tháo vát để tự hào, nhưng đứng trước Sterling, lập tức có cảm giác như một đứa trẻ trần truồng không đến một giây đã bị đối phương nhìn thấu. Thật là khôi hài vì mình còn đắc chí, cứ tưởng đã nắm chắc “thằng nhóc mới ra giang hồ” này trong lòng bàn tay. Đối diện với đối thủ dạng này, cách duy nhất cũng là cách tốt nhất đó là nói thật. - Đại nhân, hạ quan thừa nhận, quả thật từng có ý nghĩ như ngài nói, vọng tưởng thăng lên nhậm chức phó thống lĩnh Viễn Đông. Sterling khẩu khí hòa hoãn: - Nước thời chảy xuống, người hướng lên trên, ngài đã là kì chủ áo đỏ, nghĩ đến chuyện chống sào trăm thước mà vượt lên một tầng cũng là thường tình, ngài vì gia tộc một mình thủ vững tử địa, bảo hộ mấy trăm vạn con dân an toàn, là công lao rất lớn! Nhưng ngài không nên chọn sử dụng loại thủ đoạn này, vu hãm đồng nghiệp, thậm chí đến mức kích động quân đội binh biến.. “Đại nhân,” Y Lâm Ninh cắt ngang lời của gã: - Ngài cho rằng những lời ta vừa mới nói kia là vu cáo? Sterling không nói một tiếng nào mà nhìn hắn. - Đại nhân, ta thừa nhận, động cơ của ta quả thật xấu xa, muốn thăng quan phát tài, cố ý biểu hiện để cho ngài chú ý đến ta và nhớ rõ, muốn để ngài ở trong hội nghị của tòa Thống Lĩnh nói đỡ một hai câu: “Tôi thấy Y Lâm Ninh không tệ, xứng đáng làm phó thống lĩnh!” Ta thừa nhận, so với thống lĩnh Viễn Đông Ca Ứng Tinh đã khuất, người thanh liêm ngay thẳng một đồng không lấy, thì ta không bằng; so với tổng đốc Lâm Uy tử thủ ở thành Minsk mà tuẫn quốc, ta cũng không được thế. Ta thừa nhận, ta cũng ăn chút lương khống, khai láo tên chừng mười lăm lính, bằng không thì quá thiếu để chi xã giao với đồng lương còm của kì chủ áo đỏ; ta cũng rất sợ chết, khi đánh trận chỉ trốn ở phía sau binh lính mà hô: “Các huynh đệ, xông lên phía trước!” Những chuyện này, ta đều thừa nhận! “Nhưng là,” Y Lâm Ninh lộ ra vẻ thống hận nghiến răng nghiến lợi: - So với đám cặn bã ở trong phòng kia, lão tử mà là mùn ghét thì cũng sạch hơn bọn chúng cả trăm lần! - Đại nhân, ngài không tin? Ngài hỏi ta chứng cớ? Đơn giản, chỗ đàn hỗn đản này ngồi chính là chứng cớ! Chứng cớ chính là chuyện bọn chúng vứt bỏ dân chúng, vứt bỏ quân đội, vứt bỏ lãnh địa mà chạy trốn! Tổng đốc Lâm Uy đã chết, kì chủ áo đỏ, tư lệnh quân thảo phạt Lí Khoa đã chết, ba mươi vạn quân sĩ Viễn Đông đã chết, hơn trăm vạn dân vô tội đã chết, nhưng bọn họ vì đâu mà còn có thể ở đây tiêu dao khoái hoạt? Bọn chúng chính là nhóm đầu sỏ tạo nên hết thảy những tội lỗi này cơ mà! - Bọn họ bình thường sưu cao thế nặng, người bán thú ngay đến khố cũng chẳng có mà mặc, phải dùng vỏ cây che thân, vậy mà vẫn thu thuế! Giao không ra thì đánh cho tới mức lang khóc quỷ gào! Bọn họ quả thực là súc sinh! Đúng, là súc sinh! Vừa rồi ngài đã thấy, ăn não người sống đối với bọn cặn bã này mà nói cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì, có một số việc chỉ cần nghe đã khiến người ta cảm thấy lông tóc dựng ngược, ta không muốn nói, khỏi làm bẩn miệng của ta, mà cũng dọa khiếp đại nhân ngài! - Lại nói tiếp, bọn họ kích động sự phẫn nộ của dân chúng khắp nơi, bốn bề báo hiệu bất ổn, kích động đến khi mỗi người bán thú đều nghiến răng nghiến lợi hận nhân loại chúng ta, rồi mắt thấy tình thế không ổn, lập tức vội vàng chạy trốn: ngồi xe ngựa êm, dẫn theo vệ đội, mang theo trăm vạn thân gia, dẫn theo thê thiếp già trẻ mà chạy, ở lại chỉ là dân chúng không một chút năng lực kháng cự, để phản quân giết cho hả giận! Bọn họ gây ra tội nghiệt, lại để cho bình dân cùng binh lính gánh tội! Có mấy tỉnh ở Viễn Đông, vốn là nơi phồn hoa nhất, đông người nhất, hiện tại đại nhân ngài xem xem, ngoài người chết cùng xương trắng ra, đến cả cái rắm cũng tìm không thấy! Sterling im lặng nghe Y Lâm Ninh kích động diễn thuyết, trong lòng lại nổi lên từng trận từng trận cuộn sóng. Kết hợp với những gì tận mắt nhìn thấy dọc đường, gã biết lời Y Lâm Ninh nói là thật. Mà chỉ cần nhìn Y Lâm Ninh phẫn nộ mặt đỏ bừng cũng biết: kẻ đang nói này không phải là dối trá. Gã bình tĩnh nói: - Vẫn còn những quan chức không tồi. Không tính tổng đốc Lâm Uy, tổng đốc Cổ Lam lúc đó chẳng phải là giữ vững vị trí không thoát đi sao? “Hắc, hắc” Y Lâm Ninh cười kiêu ngạo: - Cổ Lam?! So với mấy gã kia y còn vô sỉ hơn nhiều! Nếu y thực sự “trung thành với cương vị”, bộ hạ của y ăn no mà rửng mỡ làm binh biến sao? Tiếp theo Y Lâm Ninh nói cho Sterling biết: khi bạo loạn Viễn Đông mới bắt đầu, Cổ Lam đã luốn cuống tay chân, ra một cái lệnh vớ vẩn đến tuyệt đỉnh: Đem toàn bộ chủng tộc phi nhân loại trong toàn tỉnh Dhaka giết sạch, lý do là sợ bọn họ trở thành nội ứng phản quân. Trong đội phòng vệ có một gã được rất nhiều người tôn trọng là sư đoàn trưởng, lĩnh xướng mọi người chống lại không chấp hành mệnh lệnh này, nói với Cổ Lam: nếu thực sự làm như vậy, chỉ sợ phản quân bên ngoài còn chưa đánh vào, bên trong đã khởi nghĩa trước! Sterling lộ ra vẻ tươi cười: - Nói đúng lắm. Sư đoàn trưởng này tên là gì? Y Lâm Ninh trả lời: “Gã tên là Garcia, giữ chức kì chủ.” Rồi nói tiếp: - Sau đó truyền đến tin dữ quân đoàn vương bài đại bại ở bãi Xích Thủy, Cổ Lam sợ tới mức tay chân run rẩy, cả đêm thu thập gia sản chuẩn bị trốn tới căn cứ Wallen. Vị sư đoàn trưởng Garcia kia, biết nếu để cho Tổng đốc Cổ Lam thật sự chạy mất, vậy quân tâm trên dưới toàn tỉnh sẽ lập tức tan rã, không chiến mà tan. Y quyết định rất nhanh, suốt đêm dẫn người bắt Cổ Lam trở về, giam lỏng gã ở trong chính phủ tổng đốc của mình, không cho gã tiếp xúc với người ngoài. Tự mình lấy thân phận người đại diện cho tổng đốc ban bố mệnh lệnh, thu thập dân quân, kêu gọi toàn tỉnh trên dưới đoàn kết một lòng. Lại đem gia sản của Cổ Lam ra làm quân phí, thật vất vả mới tổ kiến được một đội quân gần mười vạn người, đánh lui phản quân sau này xâm phạm, thậm chí trong lúc nguy cấp còn tới cứu viện cho tỉnh Yilibate của ta. Sterling tán thưởng nói: - Có trí có dũng! Người này đâu, đêm nay y có đến không? Nài giới thiệu cho ta biết. Y Lâm Ninh lắc đầu: - Đại nhân, gã đã chết. Sterling kinh ngạc: - Chết trận với phản quân? “Không, bị Cổ Lam bí mật giết.” Y Lâm Ninh cảm thán nói: - Nguy cơ qua đi, Cổ Lam lấy lại tư thế tổng đốc lão gia, triệu Garcia vào phủ tổng đốc, nói là thăng chức phát huân chương cho gã. Gã trong lòng tràn đầy vui mừng dẫn theo vài sĩ quan có công tới đây nhận thưởng, nhưng lại bị vệ đội của Cổ Lam mai phục bắt giết toàn bộ. Cổ Lam muốn báo thù cho hả giận, mà cũng sợi Garcia báo cáo gièm pha y với ngài. Còn về chuyện cô quân kiên thủ ngăn cơn sóng dữ, thật tiếc, toàn bộ lập tức biến thành công lao của Cổ Lam. - Chuyện này rất bí mật, bên ngoài còn chưa biết. Hiện tại đội phòng vệ bên ngoài là bộ hạ của Garcia, tìm Cổ Lam để đòi chỉ huy cũ của bọn họ. Ta thật sự muốn nhìn xem Cổ Lam làm thế nào nói lời công đạo với bọn họ!? Sterling trầm mặc rất lâu, rồi hỏi vấn đề mấu chốt nhất: - Ngài làm sao mà biết được? - Đại nhân, trước khi Cổ Lam động thủ giết Garcia từng hỏi qua ta, tính nhờ ta phái người tới đây giúp hắn. Y không dám dùng đội phòng vệ của chính mình. Ta không đáp ứng. Trước kho đội phòng vệ làm binh biến, bọn họ cũng liên lạc với quân của ta, muốn quân đội đóng trong hai tỉnh làm một trận, cho thanh thế lớn hơn chút nữa. Đại khái là ngày thường ta đối đãi bộ hạ còn không tính là quá tệ, nên bộ hạ của ta không đáp ứng, lại còn nói cho ta. - Ngài biết rõ quân của Cổ Lam chuẩn bị binh biến sao không thông báo cho gã? - Đại nhân, ta không phải cha của Cổ Lam, y cũng chẳng phải là con ta, ta việc gì phải thông báo cho y chứ? Đại nhân, ngài không cần phải lo, lần binh biến này hoàn toàn chỉ nhắm vào một mình Cổ Lam, chỉ cần ngài xuất ra thân phận, đám đại binh kia tuyệt đối không dám đắc tội với ngài, ngài có thể yên tâm trở về đại doanh, không ai dám chặn đường ngài cả. Sterling nhìn Y Lâm Ninh rất sâu, hỏi vấn đề cuối cùng: - Ngài vì sao lại nói với ta nhiều như vậy? Ngài chẳng phải là cũng như bọn họ, đều là tổng đốc Viễn Đông sao? Đối mặt với ánh mắt sắc như dao của Sterling, Y Lâm Ninh không chút lảng tránh, thoải mái trả lời: - Đại nhân, ngoài chuyện là tổng đốc, ta còn có lương tâm con người. o0o Cửa chính mở ra, đám lính binh biến thấy một đoàn người đi ra, dẫn đầu là một người vóc dáng trung bình, thần thái có vẻ mỏi mệt, trong đó lại có khí chất không giận mà uy, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào, bắt mắt nhất là một huy chương kim ưng chói mắt ở trên cầu vai của gã. Ở toàn khu Viễn Đông, chỉ có ba người có tư cách đeo dấu hiệu này, mà bây giờ, ở tỉnh Dahka chỉ có một. Bọn lính tự động đồng loạt cúi chào: - Sterling đại nhân, kính chào ngài! Sterling hoàn lễ: - Vất vả các vị. Một cái sĩ quan đầu lĩnh đứng ra nói: - Đại nhân muốn đi đâu? Sterling bình tĩnh nói: - Ta nghĩ, ta không có nghĩa vụ giải thích cho các hạ? Viên sĩ quan nhất thời nghẹn lời. Gã nghĩ một chút rồi nói: - Đại nhân, chúng tôi vô tình cùng ngài là địch. Chúng tôi chỉ muốn Cổ Lam giao ra chỉ huy Garcia của chúng tôi. Chuyện vô lễ đối với ngài cùng các bộ hạ của ngài, cho chúng tôi xin lỗi. Gã quay đầu lại phất tay: - Nhường đường cho Sterling đại nhân! Binh sĩ phía sau tề tề tránh ra thành một con đường, gã sĩ quan kia nghiêng người làm ra một động tác “Thỉnh”. Đám sĩ quan quân Trung Ương đứng sau Sterling đồng loạt thở ra: không có việc gì, cuối cùng có thể đi rồi. Nhưng Sterling lại dừng bước: - Ta muốn biết, các vị ở đây làm gì? (Một sĩ quan quân Trung Ương ở phía sau dậm chân sốt ruột: giờ là lúc nào chứ, còn không đi mà dài dòng như vậy!) Vị sĩ quan kia hơi đề cao giọng: - Đại nhân, chuyện này không quan hệ với ngài mà? Ngài nên nhanh chóng rời đi, thừa dịp chúng tôi bây giờ còn có thể ước thúc bộ hạ.. Sterling cắt ngang lời gã: - Ta là thành viên tòa Thống Lĩnh, cũng là ủy viên Ủy ban quân sự tối cao. Có thể nói, mọi chuyện xảy ra trong biên cảnh gia tộc ta đều có quyền hỏi đến. Chẳng lẽ tỉnh Dhaka đã không phải là lãnh địa của gia tộc Tử Xuyên? Hay các vị đã không còn là quân nhân của gia tộc? Viên sĩ quan nhíu mày, binh lính phía sau cũng nổi lên tiếng xôn xao bất an: Bọn họ chỉ bất mãn với hành vi của Cổ Lam, nhưng trong đầu cũng không có ý tạo phản. Gã sĩ quan bất đắc dĩ nói: - Đại nhân, hạ quan đã báo cáo với ngài rồi: Chúng tôi đợi Cổ Lam giao ra kì chủ Garcia chỉ huy của chúng tôi. Ngài nên đi nhanh đi, đại nhân, đây là bởi vì chúng ta cực kỳ kính trọng ngài, tuyệt không ai nghĩ đến chuyện mạo phạm tấm thân ngàn vàng của đại nhân ngài.. Sterling lại cắt ngang lời của gã: - Cảm ơn ý tốt của các hạ, nhưng ta, Sterling, chỉ là một gã quân nhân bình thường của gia tộc, không dám nói đến cái gì ‘tấm thân ngàn vàng’. Ta còn muốn hỏi, nếu Cổ Lam không chịu giao ra chỉ huy của các ngươi, các ngươi tính sao bây giờ đây? Gã sĩ quan kia kiên quyết nói: - Chúng tôi sẽ tiếp tục chờ ở đây! Đợi cho đến khi hắn chịu mới thôi! Sterling trong lòng rung động: Tên kì chủ Garcia chưa từng gặp mặt kia thế mà nhân cách lại có mị lực lớn như vậy, Cho dù y chết đi, bộ hạ của y vẫn như cũ trung thành và tận tâm với y, thậm chí không tiếc phát động binh biến để đến giải cứu! Trong thời khắc này, người như vậy không thể nghi ngờ là chí bảo vô giá của gia tộc, là tướng tài trong tương lai. Đương nhiên, nếu y còn sống.. Sterling thở dài, nói: - Kì chủ Garcia đã chết rồi. Toàn trường khiếp sợ, trong đám binh lính ồn ào vang lên tiếng nghị luận. Ở phía sau Y Lâm Ninh giật tóc của chính mình: tin này sao có thể nói ra lúc này! Một khi binh lính bị kích nộ không khống chế được, vậy hậu quả.. Gã sĩ quan kia kinh ngạc không dám tin: “Sao có thể? Sao có thể? Đại nhân Garcia tốt như vậy, sao có thể..” Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Sterling, gã hiểu được: đây là sự thật. Một hán tử cao lớn thô kệch, ấy vậy mà ngồi bệt xuống ôm đầu khóc rống, còn bọn lính nức nở nói: - Garcia đại nhân chết rồi? Chúng ta về sau sẽ ra sao? Ai sẽ dẫn dắt chúng ta? Ai sẽ bảo vệ Dhaka? Cổ Lam thật đáng giận! Có kẻ hô to: - Bắt Cổ Lam ra giết đi! Nhất hô lập tức vạn ứng: - Đúng! Xông vào đi! Làm thịt Cổ Lam! Đám binh sĩ tình cảm bị kích nộ, bạt đao chuẩn bị nhắm bên trong trùng kích. - Dừng tay! Một tiếng thét như lôi đình phẫn nộ trấn trụ tất cả mọi người! Thân ảnh Sterling đứng sừng sững như núi, che trước cửa chính: - Các ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Các ngươi là đang tạo phản! Hỡi các binh sĩ! - Các ngươi mất đi vị chỉ huy khả kính dễ gần, gia tộc mất đi một sĩ quan vĩ đại, tất cả chúng ta đều đồng lòng đau xót! Ta hiểu được tâm tình của các ngươi. Hỡi các chiến binh, nhưng các ngươi cũng phải biết, các ngươi đang làm cái gì chứ? Chỉ cần các ngươi xông lên một cái, một khi trên đao của các ngươi nhiễm huyết, các ngươi lập tức trở thành phản tặc! Thành phản tặc vạn ác vô sỉ! Chúng ta đều là quân nhân, chúng ta đều không sợ chết! Nhưng là trên thế giới còn có những chuyện đáng sợ hơn so với cái chết! Các ngươi chết trận, thân nhân ở phương xa sẽ khổ sở, sẽ vì các ngươi mà rơi lệ, mà nhung nhớ các ngươi, nhưng hàng năm bọn họ cũng sẽ đứng trước mộ phần của các ngươi mà dâng những bông hoa thánh khiết, kiêu ngạo nói: “người chồng tốt của tôi, đứa con trời ban của tôi, nó vì nước hy sinh, không thẹn với lương tâm khi đối mặt với Thượng Đế cùng tổ quốc!” Con của ngươi vinh hạnh vì mang họ của ngươi, ở trước mặt mọi người mà ưỡn ngực! Nhưng nếu các ngươi chết đi trong thân phận của phản tặc, ai sẽ nhớ đến các ngươi? Ai sẽ vì các ngươi mà đau lòng? Thi thể của ngươi thậm chí không được phép tiến vào mai táng ở nghĩa địa công cộng, chỉ có thể phơi thây ngoài hoang dã nuôi dã cẩu! Tên của ngươi sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của gia đình, người nhà của ngươi khi đối mặt với hàng xóm họ hàng, sẽ không dám ngẩng đầu vì xấu hổ không chịu nổi! Hỡi những người lính, hãy ngẫm lại, kiềm chế chính mình! Lời của Sterling vang dội như sấm rền, đám lính binh biến tất cả đều dừng bước, ngưng thần lắng nghe. Có kẻ kêu: - Vậy mối thù của Garcia đại nhân sẽ không thể báo sao? Đại nhân không lẽ cứ vậy mà chết? Sterling thần sắc trang trọng: - Nguyện cho anh linh Garcia đại nhân vĩnh viễn tồn tại! Hỡi các sĩ binh, ngay lúc này ta kính cẩn hướng về các vị mà cam đoan: Kẻ làm việc bất nghĩa chắc chắn sẽ bị quả báo! Đây là ta, Sterling ,là thống lĩnh quân Trung Ương hứa với các vị! Garcia kì chủ vì nước trấn thủ biên cương, bất hạnh ngộ hại, ta thay mặt cho tòa Thống Lĩnh truy phong thăng liền hai cấp, nhậm hàm phó thống lĩnh! Hỡi các sĩ binh, hãy nghe ta đi, nghe lệnh của ta! Ta đại biểu cho gia tộc Tử Xuyên! Trở lại quân doanh của các ngươi đi, hãy tin tưởng ta, sẽ giao cho các ngươi một công đạo! Đám lính do dự không quyết, cuối cùng vẫn là gã sĩ quan khóc lóc kia đứng lên, nói với Sterling: - Đại nhân, ngài hứa với chúng tôi!? Sterling không chút do dự trả lời: - Đúng vậy! Ta sẽ cho các ngươi một công đạo! Đây là lời hứa của ta! - Được! Chúng tôi tin tưởng Sterling đại nhân không phải là người vô tín! Gã sĩ quan kia xoay người hô khẩu lệnh: - Toàn bộ xếp thành hàng! Rẽ trái! Bắt đầu, bước! Đám lính nhất nhất tuân mệnh mà đi, cả đại đội nhân mã trở về, dần dần biến mất, chỉ nghe thấy truyền đến những tiếng nện bước “rập rập rập” có nhịp điệu, càng ngày càng nhỏ.. o0o Tất cả mọi người đều thở nhẹ một hơi, cuối cùng không phát sinh chuyện đổ máu tại chỗ. Đường Bình cùng đám sĩ quan quân Trung Ương đều bước lên oán trách Sterling quá lỗ mãng, vạn nhất mà xảy ra chuyện thì biết làm sao bây giờ.. Sterling mỉm cười nói không việc gì, gã hiểu tư tưởng cùng tình cảm của đám lính. o0o Y Lâm Ninh ngơ ngác nhìn Sterling, ánh mắt đăm đăm: Vừa rồi một mình Sterling lẻ loi ngăn cản cả một đám lính lớn, thời khắc đó, hình ảnh Sterling anh khí bức người, khí thế nghiêm nghị, khí chất không giận mà uy đã khắc thật vào trong đầu óc của gã. Đột nhiên, trong đầu Y Lâm Ninh bật ra một ý nghĩ: “Người này chắc chắn phải đứng trên vạn người!” Vẻ tươi cười trên mặt Sterling đột nhiên cứng lại: Một đám quan chức Viễn Đông từ chỗ trốn sau cửa đi ra, dẫn đầu là kẻ vừa rồi biến mất không tìm thấy Cổ Lam! Y mang theo vẻ cười xu nịnh rảo bước tới gần, lớn tiếng nói: - Ai da! Sterling đại nhân, vừa rồi đúng là rất nguy hiểm, may mắn có đại nhân ngài hiên ngang lẫm liệt, dùng khí thế áp đảo đám binh lính hạ lưu, tôi nhìn xem mà thật sự là nhiệt huyết sôi trào, hận không thể đi ra cùng đại nhân ngài kề vai chiến đấu! Đáng tiếc là ra chậm một chút, đại nhân lấy sức một người mà ép bọn họ rời đi, thật là dũng mãnh cái thế, uy dũng vô song! Hạ quan hôm nay coi như được mở tầm mắt! Dám người phía sau mồm năm miệng mười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thật là đương kim đệ nhất dũng sĩ!” Một đám sĩ quan quân Trung Ương trao đổi nhau ánh mắt khinh bỉ: Vừa rồi các ngươi đều trốn ở đâu? Giờ đồng loạt đi ra khoác lác! Nhưng Sterling lại không thèm để ý, chỉ cười cười. Y Lâm Ninh thật sự chịu không nổi một đám vô sỉ, châm chọc nói: - Các vị đại nhân chọn thời cơ đi ra thật vừa vặn! Cổ Lam thản nhiên nói: - Hạ quan vốn đã định ra sớm một chút để kề vai sát cánh cùng Sterling đại nhân chiến đấu. Nhưng cái bụng nó không tha, vừa rồi ăn phải đồ xấu, chỉ còn mỗi cách đi vệ sinh. Đến lúc ra được, may mắn thấy Sterling đại nhân dũng mãnh phi thường, lấy một địch ngàn.. Lời còn chưa dứt, ở cuối đường lại xuất hiện một đội quân đông đảo. Cổ Lam sắc mặt trắng bệch: “Không ổn, cái bụng của tôi, ôi ôi, lại đau rồi. Đại nhân, ngài chờ một chút, tôi sẽ quay lại..” rồi xoay người vội chạy, nhưng bàn tay hữu lực của Sterling đã giữ chặt lấy đầu vai, nhất thời không thể động đậy. Sterling mỉm cười nói: - Tổng đốc Cổ Lam không cần kinh hoảng, nhìn rõ cờ hiệu đi: đó là quân của ta tới! Tuy da mặt của Cổ Lam có dầy, nhưng lúc này cũng chỉ gượng cười “hắc hắc”, nói không ra lời. Phó tư lệnh chỉ huy Quân Trung Ương Tần Lộ dẫn đến một sư đoàn bộ binh, gã cười với Sterling nói: - Vừa rồi nghe có tiếng binh lính lao xao bao vây phủ tổng đốc, tôi lập tức dẫn người tới đây xem. Bây giờ mọi chuyện đều tốt cả rồi, xem ra là tôi đến vô ích. Sterling cũng mỉm cười: - Ai nói là ông đến vô ích? Để ta giới thiệu với ông: vị này là tổng đốc Cổ Lam tỉnh Dhaka, vị này là tỉnh trưởng Liễu Khởi Phong, vị này là tỉnh trưởng La Lâm Song, vị này là tổng đốc Lỗ Hải các hạ, vị này là tỉnh trưởng Đường Quá, còn những vị này là danh môn quý tộc.. Gã mỉm cười đem mấy người kia nhất nhất giới thiệu với Tần Lộ, đối phương vẻ mặt tươi cười lộ ra vẻ được sủng mà kinh bước nhanh tới bắt tay. Cuối cùng, Sterling vẫn cười nói: - Mấy vị đây đều là danh môn, đại thần của Viễn Đông chúng ta, là tinh hoa của Viễn Đông chúng ta! Tần Lộ, ngài đã nhận rõ rồi chứ? Tần Lộ không rõ ý của Sterling, thành thật nói: - Đúng vậy, đều đã nhận rõ. “Tốt!” Sterling hơi cười, trong ánh mắt lộ ra sát khí dày đặc: - Bắt sạch bọn chúng cho ta! o0o Đột nhiên bắt cả chục quan chức cao cấp, Sterling cũng không biết nên xử lý như thế nào. Đem ra trưng cầu ý kiến bộ hạ, lại có rất nhiều thuyết khác nhau, khiến cho chính Sterling cũng cảm thấy mình hơi hồ đồ. Gã bèn viết thư hỏi ý kiến Đế Lâm cùng Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú nhận được thư chấn động, gã biết rõ đám Cổ Lam này không có tài cán gì, nhưng thế lực mà bọn họ đại biểu lại không phải là nhỏ, dây dưa với bọn họ Sterling sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Hắn vội vàng hồi âm cho Sterling, đề xuất: phương án giải quyết chỉ có hai cách: Một: lập tức thả toàn bộ bọn họ, tự Sterling đứng ra xin lỗi, coi như là chẳng có chuyện gì (Sterling đọc được lắc đầu); Hai: giết sạch toàn bộ, đổ vấy cho đám phản quân. Nếu lưu lại một người sống thì hậu hoạn vô cùng to lớn! Đối với ý kiến của Tử Xuyên Tú, Sterling không cho là đúng: đám Cổ Lam quả thật có tội, nhưng có vài người tội chưa tới mức phải chết. Hơn nữa, bọn họ cũng có quyền được xét xử công bằng, vậy nên cần được phán xét bởi thẩm phán tư pháp hợp pháp, xác lập tội danh, chứng cứ rõ ràng, hình phạt xác đáng để người trong thiên hạ tâm phục. Nếu tự mình lén lút giết, làm sao có thể phát dương chính nghĩa? So với việc Cổ Lam ngầm giết Garcia có khác gì đâu? Cách của Đế Lâm rất được Sterling tán thưởng: Đế Lâm chính thức phái tới một sĩ quan quân pháp, dẫn theo một đại đội hiến binh để Sterling chuyển giao phạm nhân cho bọn họ. Khi bọn họ đến, Sterling rất cao hứng, gã giao cho viên sĩ quan quân pháp tờ đơn kiện. Đây là chứng cớ, chứng từ, nhân chứng mà y đã tốn rất nhiều khí lực để thu thập, lại thêm mất trắng vài đêm mới viết ra, gã nói: - Chỉ huy quân pháp các hạ, đây là tội trạng của từng người trong bọn họ do tự tay ta viết: bao gồm các loại tội danh lâm trận bỏ chạy, tham ô, mưu sát, không làm tròn trách nhiệm,.. phiền ngài khi xét xử thì giao cho quan toà đại nhân xem, để tuyên cáo trước tòa. Gã chỉ huy quân pháp nho nhã lễ độ nói: - Thỉnh đại nhân yên tâm, ban quân pháp nhất định xét xử chính thức bọn họ theo luật định, nhất định sẽ công bằng, công chính, dành cho bọn họ sự trừng phạt thích đáng và tương ứng! Gã rất lễ phép cáo từ, đưa phạm nhân rời đi. Khi ra khỏi tỉnh Dahka, tới đoạn rẽ đầu tiên qua cánh rừng đầu tiên lập tức đưa toàn bộ đám Cổ Lam đi treo cổ. Nhìn hai chân Cổ Lam lắc lư lui tới trên không, Ca Phổ Lạp – sĩ quan quân pháp kiêm nhiệm, chính danh đội trưởng đội thân vệ của Đế Lâm, rút ra tờ đơn tố cáo của Sterling châm lửa, xoay người hỏi đám hiến binh bộ hạ: - Có ai muốn châm thuốc? Sau đó Ca Phổ Lạp lấy hết tốc lực chạy tới căn cứ Wallen, dùng thân phận tín sứ của Kiểm Sát trưởng cầu kiến thống lĩnh Phương Kính, lập tức được tiếp kiến. Hai người ở trong mật thất thương nghị một hồi, Ca Phổ Lạp cáo từ, lặng lẽ rời đi, nhóm hiến binh đồng hành được lưu lại xếp vào đội cảm tử, được Phương Kính phái đến mũi đầu của tiền tuyến. Ngày hôm sau Phương Kính viết báo cáo: “Hai tỉnh Dhaka, Yilibate bị phản quân không rõ thân phận tấn công, toàn thể quân dân đồng tâm hiệp lực, anh dũng tác chiến, rốt cục đánh lui được phản quân! Tổng đốc Cổ Lam, tỉnh trưởng Liễu Khởi Phong, sư đoàn trưởng Garcia sư đoàn phòng vệ của tỉnh Dahka, tỉnh trưởng La Lâm Song của tỉnh Yilibate cùng mười ba quan chức cao cấp đã nêu gương cho binh sĩ trong chiến đấu, hăng hái quên mình, người người tiếp bước, bất hạnh hi sinh vì nhiệm vụ, tướng sĩ ba quân đều đau đớn rơi lệ. Đề nghị tòa Thống Lĩnh truy tặng thăng chức khen thưởng cho những người có công! Phụ lục: Danh sách viên chức có công hy sinh trước và sau trận chiến.” o0o Báo cáo được đưa lên, La Minh Hải rất nhanh trình lên cho Tử Xuyên Tham Tinh đọc. Tự đáy lòng, Tử Xuyên Tham Tinh cảm thán nói: - Ai nói quan chức gia tộc Tử Xuyên ta rất sợ chết? Ai nói gia tộc của ta giờ đây đã không còn hào kiệt? Đây là một bằng chứng rõ ràng! Tuy thời thế còn nhiều gian khó, nhưng chỉ cần quan chức gia tộc chúng ta còn giữ được một phần chính khí hào hùng như thế này, chỉ cần chúng ta còn có những tráng sĩ hào kiệt như vậy, lo gì chuyện không có đường qua núi, không có cầu vượt sông! Đây đều là những quan chức ưu tú khó tìm, nhất định phải hết lòng khen thưởng, để động viên mọi người sau này, lấy chuyện này mà làm công nghĩa! Hai chữ “công nghĩa”, chính là nền tảng lập quốc của gia tộc Tử Xuyên chúng ta. Đế Lâm, ý kiến của cậu thế nào? Lão xoay đầu nhìn Đế Lâm, khi báo cáo đưa đến, vừa đúng lúc người sau tới báo cáo công tác của viện Kiểm Sát. Đế Lâm khiêm tốn cúi đầu: - Thánh ngôn vĩ đại, điện hạ minh kiến! Người hành thiện thì được nêu gương, ác giả ác báo, việc chính nghĩa này nên phổ biến rộng rãi! (*) Một câu nói có tích từ Mạnh Tử. Câu này cũng được Kim Dung dùng làm tiêu đề cho một chương truyện trong Cô Gái Đồ Long, có bạn dịch đại loại là: người quân tử cũng có thể bị lừa, nếu có kế hoạch. (?) Chưa có thời gian kiểm chứng lại ở đây: và và Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang