[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)
Chương 7 : Tiết 2 Tú quân đoàn tiễu phỉ
Người đăng: Mr.Lookluck
.
Hít thở thứ không khí chứa đầy mùi cây cỏ tươi mát, ngắm nhìn những dãy núi kì dị xanh ngắt mênh mông vô bờ, Tử Xuyên Tú cùng ba kì chủ đều có cảm khái, nhưng lại không biết phải nói ra như thế nào. Chỉ có thể trong lòng thở nhẹ một tiếng: “Lại về Viễn Đông.”
Từ căn cứ Wallen đông tiến một đường tới đây, có thể tận mắt chứng kiến mảnh đất xinh đẹp Viễn Đông này đã bị chiến hỏa biến thành loang lổ như tằm giống. Chiến tuyến đã quét qua đây, trải qua giao chiến kịch liệt, những thôn trang tĩnh lặng đã dấy lên ngọn lửa hừng hực, đô thị phồn hoa đã biến thành phế tích, núi rừng xanh tươi đã biến thành những vùng hoang tử khí âm u, ruộng tốt đã biến thành hoang mạc, xương trắng khắp cả.
Trên đường nơi nơi có thể thấy được hàng đàn hàng đàn dân chạy nạn cùng khất cái, lóc cóc nhắm hướng tây mà đi. Trong đó không chỉ có nhân loại, mà còn cả những chủng tộc khác ở Viễn Đông, phần lớn là phụ nữ, trẻ em và người già. Bọn họ gầy gò như thanh củi, ánh mắt mờ dại, nhìn thấy đội quân nhân loại đông đảo đi qua mí mắt cũng chỉ hơi cụp một chút, rồi ùa lên vây quanh quan binh Tú quân đoàn xin ăn, có những lúc, thậm chí chỉ có dùng roi ngựa xua đuổi đội quân mới có thể đi qua. Đối với bọn họ mà nói, vô luận là lời hiệu triệu “Viễn Đông độc lập, đất nước riêng của chính chúng ta!” của quân liên hợp chủng tộc, hay là khẩu hiệu “Bình ổn phản loạn, khôi phục hòa bình!” của gia tộc Tử Xuyên cũng đều không liên quan, cái mà bọn họ muốn cầu rất gần gũi, chỉ là một khối bánh mì 100gr. Nếu có, vậy hôm nay có thể sống sót. Nếu không, vậy chết đói.
Khi quân đội của Sterling quân đội đi qua, Sterling cũng vì thảm trạng của dân chạy nạn mà rơi lệ, cố gắng an bài bọn họ tới khu vực phía tây căn cứ Wallen, nơi đó không chịu chiến hỏa chà đạp, vẫn còn có thể vùng vẫy mà sống sót. Nhưng Sterling việc quân cấp bách, cũng không có nhiều thời gian để xử lý việc này. Cho nên cuối cùng vẫn còn có một phần rất lớn dân chạy nạn không nhà để về trôi giạt khắp nơi.
Là dã tâm của Lôi Hồng, mang tai nạn đến cho Viễn Đông như thế.
Đều là quân nhân xuất thân từ Viễn Đông, sắc mặt La Kiệt cùng Bạch Xuyên trầm trọng. Bọn họ đã từ đám dân chạy nạn kia biết được, gia hương Minsk lớn như vậy mà đã bị xóa thành bình địa, người nhà sống chết chưa rõ. Bạch Xuyên thấy thảm trạng của dân chạy nạn không kìm lòng được mà rơi lệ. Cuối cùng Tử Xuyên Tú quyết định, từ trong quân lương xuất ra một phần, để cứu tế cho dân chạy nạn. Đây là hành vi rất ngu xuẩn, tuyệt không thể giải quyết được gốc rễ của vấn đề, nhưng không một người phản đối. Đến khi nhìn thấy nạn dân bộ dáng vui vẻ mà ôm thực phẩm, tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng có một chút dễ chịu.
o0o
Ba tuần trước, đội quân của Sterling đã có trận giao chiến kịch liệt với phản quân của Lôi Hồng ở tỉnh Gudisa, kết quả là quân Lôi Hồng đại bại, bỏ lại hơn ba vạn cỗ thi thể, và một phần rất lớn bại binh vì bị đánh tan mà trốn trong rừng già núi thẳm không chịu ra. Phần lớn bọn họ sa vào việc chiếm núi lập trại làm cướp, thấy đại quân gia tộc Tử Xuyên thì không dám trêu chọc, nhưng nếu là đoàn xe vận chuyển đồ tiếp tế, hay đội đưa thư, thì lập tức tiến lên cướp bóc. Đám sơn tặc này nhiều như lông trâu, diệt mãi không hết, phần lớn bọn chúng trốn sâu trong rừng rậm, những nơi có địa thế hiểm ác, thấy đại quân đến là bỏ chạy vô tung vô ảnh. Phương Kính tọa trấn ở căn cứ Wallen vì thế mà đau đầu nhức óc, lúc đó không có quân chính quy dư thừa, cuối cùng mới nghĩ ra Tử Xuyên Tú xuất thân từ Viễn Đông, đối với địa hình rất quen thuộc, nên phái Tú quân đoàn tới đây.
Ngay trong ngày tiến vào địa giới của tỉnh, lập tức có tín sứ tới báo cáo: có một đám người bán thú vừa mới tập kích đoàn xe vận chuyển đồ tiếp tế, xin Tú quân đoàn lập tức tới tiếp viện. Tử Xuyên Tú lúc này dẫn bộ binh tiến đến, tới nơi chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng biến mất của người bán thú, và tàn dư của một đoàn xe bị phá bừa bãi. Do bị kỵ binh truy đuổi không tha, đám người bán thú trốn vào rừng. Tú quân đoàn lập tức vây quanh toàn bộ rừng cây, một giọt nước cũng không cho lọt.
o0o
“Các huynh đệ đội quân liên hợp, các ngươi đã không còn đường để đi! Nhanh ra đầu hàng, quân chính quy gia tộc ưu đãi tù binh, không nên trốn tránh!”
Một mình La Kiệt đứng ở trước cửa rừng, hò hét rất lớn.
- Đúng rồi! Cứ như vậy, hô to hơn một chút!
- Nói cho bọn họ, đi ra chúng ta sẽ cho cơm ăn! Không ra giết chết không tha!
- Còn nữa, nhớ chuyển sang hô bằng ngôn ngữ của người bán thú! Ngươi hô như vậy bọn họ nghe không hiểu.
Ở phía sau rất xa, Tử Xuyên Tú trốn sau tấm chắn, vừa sửa móng tay vừa cổ vũ La Kiệt.
o0o
Bạch Xuyên và Minh Vũ đang nói chuyện rất nghiêm túc:
- Nghe nói thương của người bán thú rất sắc bén, một thương có thể đâm xuyên qua người.
- Đúng rồi! Khí lực của bọn họ lớn như vậy. Hơn nữa còn nghe nói có bôi chất độc ở mặt ngoài, kiến huyết phong hầu!
- Vậy, chúng ta bắt đầu vì linh hồn của La Kiệt mà cầu nguyện đi!
o0o
Phía sau ba người bọn họ, mấy ngàn binh sĩ Tú quân đoàn ngừng thở nhìn kì chủ La Kiệt anh dũng đứng ở nơi xa, cũng đang nghị luận phân tích:
- Ngươi xem kìa, sắc mặt của chỉ huy La Kiệt càng lúc càng trắng. Bệch ra như thịt lợn chết!
- Mùa thu mát mẻ như vậy, mà sau lưng gã mồ hôi thấm ướt đẫm áo, trông như lạnh phát run.
- Giọng gã kêu gọi bé nhỉ, cứ như là sợ có người nghe được. Giọng nghe như khóc ấy nhỉ!
- Xuyên Tú chỉ huy trưởng, có nên phái thêm hai huynh đệ tới đây đứng cùng tôi, cho nó có thêm chút uy thế... Như thế này, tôi cảm thấy hơi có vẻ thế đơn lực bạc..
Giọng La Kiệt hơi run run.
Tử Xuyên Tú ngoái đầu nhìn đám lính:
- Các ngươi có ai nguyện ý đi lên cùng kì chủ La Kiệt gọi chiêu hàng không?
Mấy ngàn binh lính cùng kiên quyết lắc đầu.
Tử Xuyên Tú động viên La Kiệt:
- Đừng sợ, chúng ta tuy đứng ở xa, nhưng trên tinh thần vẫn cùng chỗ với ngươi!
La Kiệt:
- Chỉ huy, tôi nghĩ nên đứng gần trở lại một chút, mọi người sẽ không cần cố sức nói chuyện..
Tử Xuyên Tú không cần suy nghĩ:
- Không cần, tai của ta thính lắm.
Gã chuyển sang Bạch Xuyên cùng Minh Vũ:
- Các ngươi có nghe được không, có muốn tiến lên chút không?
Hai người lập tức tỏ vẻ: bọn họ nghe rất rõ.
La Kiệt:
- Xuyên Tú chỉ huy, hô lâu như vậy vẫn không có người đáp lại, địch nhân chắc chắn đã chạy rồi! Tôi quay trở về nhé.
- Ngươi đến gần rừng cây hơn một chút, hô to hơn một chút.
Minh Vũ len lén nói với Bạch Xuyên: “Cơm tối mấy hôm trước, La Kiệt không biết thế nào lại chọc giận đại nhân, ngày hôm sau đại nhân lập tức đi mua giúp y hai mươi phần bảo hiểm nhân thọ, rồi điền tên chính mình vào chỗ người thụ hưởng.”
o0o
Gần hai mươi phút sau khi La Kiệt hô hào, trong rừng cây nổi lên những tiếng ồn ào, một đám người bán thú cầm trong tay tiêu thương gậy lớn xuất hiện, nhằm phía bọn họ xông đến rất nhanh, miệng kêu:
- Wow wow furusato furusato! (Giết)
La Kiệt chạy nhào về bên cạnh Tử Xuyên Tú:
- Đại nhân, bọn họ đến đấy!
Tử Xuyên Tú hô to:
“Xông lên! La Kiệt ngươi đánh tiên phong!” Rồi một cước đá La Kiệt lên phía trước nhất.
Song phương tiếp cận rất nhanh, Tử Xuyên Tú kêu gọi:
- Đầu hàng không giết! Các ngươi sao chưa đầu hàng, chúng ta có mấy ngàn người đấy!
Phía sau truyền đến một mảng ồn ào náo động cùng tiếng gào thét: “Chạy thôi! Mất mạng!” rầm rầm kinh thiên động địa. Tiếng ồn càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng xa. Tám ngàn binh lính Tú quân đoàn như một vệt khói chạy mất dạng, chỉ lưu lại nơi đường chân trời một vệt bóng cùng một lượng bụi lớn bốc lên, cơn gió thổi qua còn ẩn ẩn truyền đến những thanh âm: “Trốn thôi! Chạy mau lên!”
Hiện trường chỉ để lại Tử Xuyên Tú cùng ba gã bộ hạ, mấy chục người bán thú đằng đằng sát khí đem bọn họ tầng tầng vây kín.
Song phương đều bị cảnh tượng kia dọa ngây người, sau một lúc trong đám người bán thú mới có một kẻ lên tiếng, hơn nữa lại dùng ngôn ngữ nhân loại:
- Các ngươi muốn chúng ta đầu hàng?
“Không không không,” Tử Xuyên Tú nhanh chóng buông mã đao:
- Ta là hỏi, các ngươi có tiếp nhận kẻ đầu hàng không?
- Nhưng vừa rồi, lúc các ngươi kêu gọi không phải nói cái gì ‘giết chết không tha’ sao?
“Là nó hô!” Tử Xuyên Tú, Bạch Xuyên, Minh Vũ ba người đồng loạt chỉ vào La Kiệt:
- Không liên quan gì đến chúng ta!
- Ha ha, Quang Minh Tú, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn tệ như xưa.
Một gã người bán thú khôi ngô trong đám người kia đi ra, trên khuôn mặt ngăm đen tràn đầy vẻ tươi cười.
Tử Xuyên Tú kinh hỉ hô một tiếng:
- Lão Durham!
Lời còn chưa dứt, đã được người bán thú này ôm thốc vào trong ngực.
Thời Tử Xuyên Tú còn đảm nhiệm chức võ sĩ tiểu kì, từng đóng quân ở thôn Blue tỉnh Wagram. Gã truyền thụ cho người trong thôn y dược, kiến thức nông nghiệp, dạy bọn nhỏ học tập ngôn ngữ và tri nhức của nhân loại, kết tình hữu nghị sâu đậm với người bán thú trong thôn, được người trong thôn gọi là “Wow gedanyimu” (người mang đến ánh sáng quang minh). Durham là thôn trưởng, lúc ấy y bị bệnh nặng, nhờ có Tử Xuyên Tú giúp y đưa tới quân y mới cứu được một mạng. Hai người giao tình rất tốt.
Hai người thân thiết ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền:
- Ngươi lão gia hỏa này, chuyện hay không học mà lại bắt chước người ta chạy tới đây làm phản tặc!
- Khụ! Ngươi không biết! Sau khi ngươi đi rồi, thay đổi đầu mục đóng quân. Hắn cùng lĩnh chủ đúng là không để cho người ta sống. Rõ ràng là gặp thiên tai, bọn họ vẫn bắt chúng ta nộp thuế cao như cũ, không nộp là đánh, mà cũng đã đánh tàn phế mấy tiểu tử rồi, chúng ta không có cách nào mới thành như vậy.
Tử Xuyên Tú nghe vậy nhíu mày:
- Người trong thôn có khỏe không?
- Khỏe thế nào được. Trong nhà chỉ còn người già, phụ nữ cùng trẻ nhỏ. Việc nông không ai làm. Nam giới đều đi cả, chết rất nhiều ở ngoài. Như hai đứa nhóc nhà Moody đều chết dưới thành Wallen, nam nhân nhà Sam cũng chết rồi, còn có nhà Drew, bốn đứa nhỏ xuất ra, ba đứa đã chết, còn có một đứa biệt vô âm tín, đến bây giờ vẫn chưa biết ở nơi đâu, chết rồi hay là vẫn còn sống. Đúng rồi, ngươi xem, rất nhiều người trong thôn đều ở đây.
Tử Xuyên Tú tinh tế nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc. Gã cười khổ cùng mọi người chào hỏi, trong lòng buồn khổ: Lúc trước khi phụng lệnh dời khỏi điểm đóng quân ở thôn Blue, người trong thôn khổ sở đến mức nào, khóc lóc đưa tiễn gã mấy chục dặm đường. Ai ngờ bây giờ lại là ở trên chiến trường gặp lại.
Người bán thú cũng rất hữu hảo đáp lại Tử Xuyên Tú, năm xưa phần lớn bọn họ chịu quá ân huệ của Tử Xuyên Tú, có mấy người trẻ tuổi bối phận thấp chưa từng gặp Tử Xuyên Tú, nhưng cũng đã nghe qua chuyện xưa về gã, nhút nhát dùng ngôn ngữ nhân loại không thuần thục mà kêu: “Quang Minh Tú thúc thúc.”
Mọi người đã lâu không gặp, tất cả đều có rất nhiều cảm khái, bạn cũ gặp lại vốn là một màn rất động lòng người, nhưng lại bị La Kiệt phá ngang..
- Đại nhân, các ngài sau khi ôn chuyện, có thể thả tôi từ trên cây xuống?
La Kiệt bị binh sĩ bán thú treo ở trên cây, đánh cho hơn chục côn, hấp hối hỏi.
o0o
Khi Tử Xuyên Tú cùng đoàn người Durham trở lại quân doanh, đám lưu manh hạ lưu Tú quân đoàn đang viết điếu văn: “Chúng tôi vô cùng thương tiếc, cực kỳ đau đớn thương tiếc vị thủ trưởng tốt đẹp mà chúng tôi kính yêu nhất, người vệ sĩ trung thành của gia tộc, một chiến sĩ dũng cảm, Tử Xuyên Tú phó thống lĩnh đại nhân! Trong trận kịch chiến cùng phản quân ngày 8 tháng Mười, Tử Xuyên Tú đại nhân đã làm gương cho binh sĩ, anh dũng giết địch, rốt cục không may anh dũng chết trận! Lời di ngôn của người là: ‘Các huynh đệ hãy chia đều gia sản của ta!’ Chúng tôi đầy một lòng hoài niệm đại nhân, nguyện tiếp nhận cờ xí của đại nhân, tiếp tục kiên định con đường chiến đấu! Tinh thần của Tử Xuyên Tú đại nhân vĩnh viễn cổ vũ cho chúng ta đi tới! Người vĩnh viễn sống trong lòng chúng ta..”
Điếu văn viết đến đây là dừng. Bởi vì Tử Xuyên Tú lập tức làm cho tên viết văn “vô cùng thương tiếc” “cực kỳ đau đớn” hơn nữa, rồi sau đó giao cho kẻ trên người da thịt đớn đau một bụng lửa giận là La Kiệt, nói:
- Tùy ngươi xử trí! Lưu cho hắn một hơi thở.
La Kiệt lập tức hiểu ý dẫn theo gã lính kia rời đi.
Durham lắc đầu nói:
- Tên gia hỏa như vậy, ngươi còn để cho hắn sống làm gì? Dựa theo quy củ người Zoe chúng ta, những kẻ lâm trận bỏ chạy đều phải bị treo cổ.
Người bán thú tự xưng là Zoe tộc.
Tử Xuyên Tú cười khổ:
- Đầu người không phải rau cải, cắt đi sẽ không mọc trở lại. Huống chi, ta cũng không thể lệnh cho một nửa quân đội đi treo cổ nửa còn lại được?
Durham cười to, miệng rộng ngoạc ra:
- Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy quân Tử Xuyên tệ đến như vậy! Nếu quân Tử Xuyên đều như ngươi vậy thì quá tốt rồi! Dạng như các ngươi, nếu đụng phải Sterling, một trung đội của y là có thể đem nhóm mấy ngàn người của ngươi toàn bộ diệt sạch!
Tử Xuyên Tú hứng thú hỏi:
- Các ngươi đã cùng quân đội của Sterling giao thủ? Thế nào?
Các bán thú đồng loạt lắc đầu:
- Rất đáng sợ!
Trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi còn dư trong lòng: “Bọn họ không phải là người, là chiến thần chuyển thế!”
Thanh niên bán thú tranh nhau kể ra những lời đồn về Sterling: Sterling cao ước chừng bằng hai cây tùng! Mắt của y sáng như ngọn hải đăng, mỗi khi về đêm lại phun lửa! Y có phép phân thân, có thể đồng thời xuất hiện ở những nơi cách xa nhau mấy ngàn km; y toàn thân đao thương bất nhập, rống một tiếng có thể giết chết một sư đoàn! Hơn nữa y còn biết ma pháp hắc ám, mỗi khi đêm xuống y lại lấy ra cây sáo để thổi, thi thể binh lính nhà Tử Xuyên chết trận nằm xuống ban ngày lại đứng lên quay trở lại đội ngũ, mà đánh nhau còn lợi hại hơn trước!
Chuyện về Sterling bọn họ kể mất chừng hơn 10 phút, có người bán thú còn ngay tại chỗ hát một bài ca về Sterling, nhưng kỳ quái là, từ những câu chuyện ly kỳ chưa từng xuất hiện trong truyền thuyết này, Tử Xuyên Tú cảm thấy, các chủng tộc Viễn Đông đối với Sterling, kẻ hủy diệt bọn họ, lại có một cảm giác “yêu” kỳ lạ.
“Ngươi nói xem,” cuối cùng Durham nói như kết luận:
- Đánh nhau với một vị thần như vậy, chúng ta làm sao mà có thể thắng được “y” chứ!?
Ý tứ là: Người Zoe tộc chúng ta không phải là không dũng cảm, nhưng là đối thủ là “thần”, vậy thua cũng không thể chê trách chúng ta được!
- Đúng vậy, chúng ta làm sao mà thắng được?
Một đám người bán thú lặp lại một cách tội nghiệp.
Bạch Xuyên nhịn cười:
- Nếu đã vậy, sao các ngươi không vứt bỏ tất cả mà theo Sterling đại nhân, lại còn tạo phản chứ?
- Hắc, nếu thật sự có thể đi cùng được với Sterling bọn họ, thì đó thật là một chuyện tốt đẹp!
- Hắc hắc, chúng ta kính cẩn tạ ơn. Lão nhân gia nói rồi, người Zoe tộc chúng ta nếu dám nhìn Sterling đại nhân dù chỉ một cái, lập tức giết không tha.
- Thật ra ta nghe nói Sterling đại nhân thuộc dạng chỉ huy tốt, người không phá thôn của người Zoe chúng ta.
Tử Xuyên Tú không để ý tới việc đám thanh niên đang không ngớt tranh luận, hỏi Durham:
- Vậy nhóm của ngươi giờ tính làm sao? Vẫn tiếp tục tạo phản đánh nhau ư? Gia tộc càng ngày càng phái nhiều quân tới Viễn Đông.
Durham suy nghĩ một chút nói:
- Chúng ta không định đánh nữa. Đánh cũng không thắng được Sterling.
Gã nói tiếp:
- Chúng ta bây giờ muốn về nhà, đi ra lâu như vậy, không biết vợ con thế nào, thôn còn hay mất.
Bọn họ nói cho Tử Xuyên Tú: Nhóm người bán thú đến từ thôn Blue tỉnh Wagram này đã sớm muốn về nhà, chỉ là đường về đều bị quân đội gia tộc Tử Xuyên phong tỏa, ở tỉnh Dahka, tỉnh La Caisse hay tỉnh Vân, xung quanh các đường lớn đều có một lượng lớn quân chính quy nhà Tử Xuyên tụ tập, số lượng không dưới mấy chục vạn, vô luận là các đường theo hướng đông tây hay nam bắc đều bị bọn bọ chia cắt hết. Hơn nữa mỗi ngày còn có quân đội cuồn cuộn không ngừng tiếp viện. Dạng đội quân mấy chục người như bọn họ, rời xa rừng rậm không đến 10km là sẽ bị phát hiện mà diệt sạch.
Tử Xuyên Tú vỗ tay nói:
- Chuyện này dễ! Ta có thể đưa các ngươi trở về!
Người bán thú vui mừng cả đám, Durham ra sức ôm Tử Xuyên Tú, Bạch Xuyên quay mặt đi, không đành lòng nhìn Tử Xuyên Tú bị ôm chặt đến nỗi mặt sưng trướng đỏ vì không thở nổi.
Sau khi vui mừng qua đi, Tử Xuyên Tú mới bỗng nhiên như nhớ ra được chuyện gì:
- Nhưng hiện tại ta cũng không rảnh, ta phải phụ trách càn quét vùng này..
Durham vỗ ngực:
- Quang Minh Tú, ngươi là bằng hữu đích thực của người Zoe chúng ta! Tốt, để ta giúp ngươi! Trong thiên hạ người Zoe đều là một nhà! người vùng này ta quen gần hết, địa hình cũng thạo!
o0o
Ngày hôm sau, Tú quân đoàn lại một lần nữa bắt đầu công tác tiễu phỉ. Durham cũng không nói khoác, quả nhiên người bán thú ở gần đó đều quen thân, hơn nữa giữa bọn họ còn có một chút quan hệ thân thích không xa không gần.
Đầu tiên Durham đi tìm biểu ca D’Kuhn của gã, y là thôn trưởng một thôn phụ cận với thôn Blue. D’Kuhn mắt thấy mấy ngàn đại quân kéo đến, lại được chính biểu đệ của mình cam đoan nói đầu hàng là có thể về nhà, rất sảng khoái đáp ứng dẫn theo người của y đến hàng; D’Kuhn lại tìm biểu đệ Deb của gã, y cũng đồng ý đầu hàng; vì thế bọn họ lại cùng nhau tìm biểu ca chung của bọn họ là Delin. Bạch Xuyên bị một đống lớn D*** cùng quan hệ thân thích của bọn họ làm cho đầu váng mắt hoa. Ngày đầu tiên chiêu hàng phản quân được gần ngàn người.
Tử Xuyên Tú đối đãi với lính phản quân chiêu hàng cực kỳ ôn hòa. Khi mới đến, chuyện gì cũng không hỏi, trước hết cho họ ăn chén cơm. Đám lính phản quân này từ sau khi bại trận vẫn lo lắng đề phòng trốn trong thâm sơn cùng cốc, chỉ ăn lá cây dại cho đỡ đói, giờ được cầm bát cơm thơm ngào ngạt, bọn họ cảm động gần như muốn rớt nước mắt.
Phản quân quả thật là rất đói. Có những chỗ, có một vài phản quân ngoan cố kiên quyết không đầu hàng, Tử Xuyên Tú chỉ hạ lệnh nấu một tô canh thịt, gió đưa mùi nhất truyền qua, lính phản quân lập tức từ chỗ ẩn nấp đi đi ra kêu: “Wow xi!” (Ta đầu hàng!) thậm chí còn có một đại đội phản quân rất đông binh lính nghe được tin ngày đêm kiêm trình từ chỗ tỉnh của bọn họ chạy tới đây xin hàng “Quang Minh Tú”. Trong vòng một tuần, “chiến tích” của Tử Xuyên Tú khiến ngay cả chính gã cũng bị dọa cho nhảy dựng: tổng cộng tiếp nhận hơn bảy vạn phản quân, gần gấp 10 lần tự thân binh lực của gã.
Bạch Xuyên đối với loại tình huống này thực sự sầu lo: số lượng tù binh phản quân khổng lồ như thế, vạn nhất nếu phản kháng, trong vòng một giờ có thể trói gọn cả Tú quân đoàn!
Nàng quyết tâm làm trọn nghĩa vụ phụ tá của mình, tiến hành một phen khuyên giải cái gã “nhóc con ngu ngốc”.
Bạch Xuyên:
- Đại nhân, tôi kể cho ngài nghe một chuyện hài được không?
Tử Xuyên Tú ngạc nhiên:
- Ai da, khó có được Bạch Xuyên nhà cô nói những lời này? Nội dung truyện cười phải kích thích một chút mới tốt đó nha!
Bạch Xuyên không để ý tới gã, bắt đầu kể:
- Một lần trong chiến đấu, một gã binh sĩ quân Viễn Đông hô lên: “Đội trưởng, tôi bắt được một gã tù binh Ma tộc!”
Đội trưởng nói: “Tốt lắm! Đưa hắn lại đây.”
Gã lính nói: “Không được, hắn đang mang tôi đi!”
Tử Xuyên Tú cười ha ha:
- Chuyện cười này thật là có ý tứ!
Bạch Xuyên gợi ý:
- Đại nhân, sau khi nghe xong chuyện này, ngài có chút cảm giác gì không? Ngài có thấy là, tình cảnh chúng ta hiện nay cũng rất tương tự không?
Tử Xuyên Tú vò đầu một lúc tỏ rõ là đang thật sự suy nghĩ rồi trả lời:
“Không thấy, không cảm thấy.” rồi bỏ đi.
Để lại Bạch Xuyên mắng to:
- Ngu ngốc! Rõ là thằng ngốc! Siêu cấp đại ngu ngốc! Siêu siêu cấp đại ngu ngốc!
Nhưng có một vấn đề khác mà Minh Vũ là chủ quản hậu cần phải lo lắng, gã báo cáo với Tử Xuyên Tú: Bởi vì người ăn cơm quá nhiều, lương thực chỉ có thể duy trì được một tuần!
Tử Xuyên Tú hạ lệnh:
- Lập tức triệu tập các sĩ quan từ cấp đại đội trưởng trở lên, bắt đầu hội nghị quân vụ đầu tiên của Tú quân đoàn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện