[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 6 : Tiết 8 Rừng rậm

Người đăng: Mr.Lookluck

- Mai phục! Tiếng cảnh báo của lính trinh sát chỉ sau một giây đã trở thành tiếng kêu thảm thiết: Một thanh lao tự chế đã chuẩn xác xuyên thấu lồng ngực ấm áp của gã. Lao tiếp tục bay tới như mưa, những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên trong đội ngũ. Bị tập kích binh sĩ quân Trung Ương nhanh chóng tụ lại, hình thành một vòng phòng ngự, nhóm thuẫn bài một tay cầm đao một tay cử thuẫn tự động đứng ở lớp ngoài cùng, hơn trăm tấm lá chắn hình vuông tự động kết thành một trận hình tròn, cung tiễn thủ nửa quỳ nửa ngồi từ trên tấm chắn nhằm vào phía trong rừng rậm mà bắn tên đánh trả. Lao vẫn đang không ngừng bắn ra, nhưng lại khó có thể thương tổn đám binh lính trốn sau tường thuẫn. Đại đội trưởng đội năm, tiểu kì võ sĩ Dukla nổi giận gầm lên một tiếng: - Trung đội năm, tiến lên! Bắt mấy thằng nhóc bắn lén đả thương người cho ta! Hơn ba mươi tên lính tay cầm mã đao hét lớn một tiếng: “Nhã Lý Mai!”, rồi đột nhiên hướng phía sau đám cây cối rậm rạp xung phong. Bọn họ vốn đều là kỵ binh, chiến đấu trong rừng không thể cưỡi ngựa, nhưng tác phong dũng mãnh của bọn họ vẫn không thay đổi. Ba binh sĩ trong quá trình xung phong bị trúng đạn mà ngã xuống, nhưng những người còn lại vẫn dũng cảm áp sát, vây quanh mười mấy gã người bán thú bắt đầu chém giết. Người bán thú cũng đồng dạng kiên quyết đón đỡ, bọn chúng không một chút để ý tới lời kêu gọi “Wow westen riva weg! (đầu hàng tha chết)”, mà dũng mãnh dùng tiêu thương đơn sơ đối sát cùng mã đao sắc bén. Sau cơn mưa rừng cây lầy lội, hai bên không ngừng có người đổ máu, kêu thảm, ngã xuống, song phương cũng đều không có người lui lại phía sau, cánh tay bị một đao chặt đứt lập tức đổi thương sang tay khác, bả vai bị côn gỗ đập nát khẽ cắn môi mà tiếp tục xông lên, có binh sĩ quân Trung Ương chân bị đánh gãy, gã liền lăn trong bùn mà tiếp tục vung mã đao chặt chân địch nhân. Dukla thấy người bán thú đã thương vong hơn nửa, quay đầu hô: - Cung tiễn thủ, tiến lên! Giải quyết bọn chúng, các ngươi trước tiên lui ra! Đám cung tiễn thủ ầm ầm trả lời rồi bắt đầu giương cung kéo dây, đang chuẩn bị tiến lên. “Wow” một tiếng gầm rú, trong rừng rậm bốn phía lại hùng dũng tiến ra hàng trăm người bán thú, giơ lên cao tiêu thương cùng gậy gỗ, hung ác xông lên vây sát. Đám lính lập tức lại kết thành trận vòng tròn chống đỡ, bên ngoài trận lại bắt đầu đánh nhau tàn khốc. Trong đầu Dukla “rầm” một tiếng: “Trúng mai phục!” gã cao giọng hô to: - Đội năm, mau hợp lại với đại đội! Hơn ba mươi binh sĩ của đội năm tách khỏi đại đội liều mạng đột phá trở về, lại bị hơn trăm tên người bán thú cầm cự bổng điên cuồng hét lớn vây quanh, nơi nơi là binh khí vung vẩy, muốn tiến nửa bước cũng khó, một đám bị đánh cho máu thịt bay tứ tung, đầu vỡ óc văng, tiếng kêu thảm thiết vang lên dày đặc. Binh sĩ của đại đội cũng ra sức mà tiến lên tiếp ứng bọn họ, nhưng lại bị mấy trăm gã phản quân chặn đường, hai bên giao phong kịch liệt, mỗi một giây đều có người phún máu tươi mà ngã xuống. Bọn họ cùng đám lính bị vây cách nhau không đến ba mươi thước, hai bên có thể kêu gọi lẫn nhau, nhưng lại không có biện pháp tiếp cận một bước. Xem chừng đợi không nổi đại đội tới tiếp ứng, những binh sĩ không có cách nào kết trận chống đỡ kia sẽ thương vong bằng hết! Một tiếng thét dài, một bóng người nhoáng lên, không biết bằng cách nào mà lại xuyên qua mấy tầng vòng vây, nhảy vào trong đám lính đang bị vây khốn. Thân pháp của kẻ nhân loại có vóc dáng không cao này cực kỳ mau lẹ, lại lưu loát dứt khoát. Y chỉ bằng hai bàn tay trần, nhưng mỗi lần giơ tay nhấc chân đều có một địch nhân yên lặng ngã xuống, vậy mà không một ai nhìn ra được y xuất thủ như thế nào, đám người bán thú lấy sức mạnh mà nổi danh ở trước mặt y như giấy như bùn không chịu nổi một kích. Vòng vây của đám người bán thú lập tức bị xé toang, binh lính bị vây nhân thế trùng kích, quay về bản trận. Mắt thấy mai phục không thành, một chỉ huy dong dỏng người bán thú “wow wow” vài tiếng, cả đám đông người bán thú mới vừa rồi còn hùng hổ trong nháy mắt đào tẩu tứ tán như sói trốn thỏ chạy, tất cả đều biến mất vô ảnh trong rừng cây, biến mất giống như bọn họ đột nhiên xuất hiện vậy. Tiếng chém giết lập tức biến mất, rừng rậm cuối thu lại trở nên yên tĩnh không tiếng động, tĩnh lặng tới mức có thể nghe được tiếng chim líu lo, tiếng mưa nhỏ trên cây tí tách, tiếng người bị thương rên rỉ ư ử. Ánh dương quang buổi chiều cuối mùa thu yếu ớt vô lực xuyên qua lá cây chiếu xuống rừng, loang lổ từng điểm từng điểm chiếu lên đám rêu xanh lục, chiếu lên đầm nước mênh mông lặng lẽ, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của những người lính trẻ chết trận. Đám lính há to miệng hổn hển thở, ngón tay vẫn ra sức xiết thanh đao, cơ bắp căng thẳng, đôi mắt giết chóc đến đỏ kè vẫn như cũ sưu tra xung quanh tìm đối tượng kế tiếp để chém. Bọn họ vẫn chưa dám tin tưởng, trường chém giết kinh tâm động phách kia đã kết thúc. Dukla là người đầu tiên tỉnh táo trở lại, lớn tiếng phân phó: - Cả một đứng như cọc gỗ ở đó ngây ngốc làm cái gì! Còn không trợ giúp băng bó các huynh đệ bị thương! Mấy người các ngươi, chặt lấy vài cành nhỏ, chuẩn bị cáng. Bọn lính như tỉnh mộng, kẻ nào kẻ nấy đáp ứng lấy ra thuốc men đắp lên miệng vết thương, kiểm tra xem còn người sống, soát xét xem có thể bắt làm tù binh. Dukla nghĩ ra: - Vừa rồi là ai dũng cảm đã tiến lên cứu huynh đệ chúng ta vậy? Mấy cung tiễn thủ cùng chỉ vào một gã lính trẻ tuổi đang nhìn ngang ngó dọc: - Là y! Là y đã cứu huynh đệ chúng ta, y đã lập công lớn! - Là ta. Gã lính trẻ tuổi ngượng ngùng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng. Đấy cũng là chỗ sáng duy nhất trên mặt gã. Trên mặt đầy nước bùn, y vóc dáng không cao, nhưng khiến cho người ta có cảm giác xốc vác, ánh mắt lợi hại lại trầm ổn, quân phục đã bẩn tới mức nhìn không rõ mầu sắc nguyên bản, đầu trần, mũ đã rơi trong trường chém giết, y đang nhìn nhìn xung quanh tìm kiếm. - Khá lắm, nhóc, khá lắm! Làm rất tốt! Mi không phải là người của đội chúng ta thì phải? - Đúng rồi, ta vừa mới tới đây, ngươi là chỉ huy trưởng.. “Đúng cái đầu ngươi!” Dukla giận tím mặt: - Chỉ huy của ngươi một chút cũng không dạy ngươi sao? Cùng thượng cấp nói chuyện phải thêm từ tôn xưng, phải rõ ràng lưu loát, phải nói: ‘vâng, đại nhân! Đúng vậy, đại nhân!’ nhắc lại! Người thanh niên tốt tính cười cười, nghiêm người nói: - Đúng vậy, đại nhân! - Ừm, giờ mới giống như kẻ tham gia quân ngũ! Tốt lắm, nói cho ta biết tên của cậu, chức vụ, phiên hiệu quân đội tương ứng, ta sẽ thỉnh công giúp cậu! “Chuyện này thật đúng là làm phiền ngài, đại nhân.” Người thanh niên tươi cười: - Tên thường gọi: Sterling. Thông tin khác, thuộc quân Trung Ương của gia tộc, chức vụ: tư lệnh trưởng quân Trung Ương, ủy viên tòa Thống Lĩnh, ủy viên hội tham mưu quân sự tối cao. Ngài định khi nào thì thỉnh công giúp ta đây, đại nhân? Gã rốt cục cũng tìm được mũ của mình, thổi thổi bụi đất bám ở trên, lau sạch nước bùn, để lộ ra tấm huy chương kim ưng sáng chói. o0o - Đại nhân, hôm nay ngài lại không nghe lời! Tham mưu trưởng quân Trung Ương phó thống lĩnh Đường Bình thầm oán nói, giọng điệu như thầy thuốc giận cậu bé không chịu uống thuốc: - Ngài đang đi thị sát khả năng phòng ngự của quân đội, sao lại vọt tới tít lớp tiền tuyến ngoài cùng đây? Vạn nhất có sơ xuất.. - Đúng! Phó tư lệnh quân đoàn phó thống lĩnh Tần Lộ cũng chêm vào: - Các sư đoàn trưởng cấp dưới đều kháng nghị: ‘chúng tôi hoan nghênh Sterling đại nhân đến khu vực phòng thủ của chúng tôi thị sát, nhưng có thể không cho ngài vọt tới lớp tiền tuyến ngoài cùng được không? Vạn nhất đại nhân xảy ra chuyện gì khi ở khu vực phòng thủ của chúng tôi, chúng tôi gánh vác không nổi!’ Đại nhân, ngài thần dũng vô địch tất cả mọi người đều biết, nhưng nhiệm vụ thống soái quân đoàn không giống như làm binh lính, chúng ta phụ trách việc bày mưu tính kế, chế định kế hoạch, chỉ huy.. - Rồi, rồi, ta đã biết rồi. Sterling nhanh chóng đổi chủ đề: - Hôm nay ta xem được ba sư đoàn ở cánh trái, sư đoàn của Lô Ninh phòng ngự còn chấp nhận được, chiến hào đào rất khá; sư đoàn của Văn Hà còn kém, từ trên xuống dưới đều không biết mình đang làm cái gì, ta đến cả nửa ngày rồi mà ngay cả một gã lính gác cũng chưa thấy đến hỏi tra, chiến hào đào y như là rãnh nước, nông tới mức không che được người, thậm chí còn có gã đại đội trưởng ngớ ngẩn(*) dẫn theo hơn ba trăm người xông vào rừng già Duy Tư Độ tìm phản quân gây phiền toái. Không phải là ta đã hạ lệnh cấm: “Truy kích không nhập rừng rậm!” sao? Nói tới đây, vẻ mặt Sterling đã nghiêm lại. Tần Lộ vội giải thích: - Sư đoàn của Văn Hà vốn là sư đoàn kỵ binh, thiện công không giỏi thủ, từ quan tới quân bọn họ đều có thói quen tiến công. Tôi sẽ lập tức nói chuyện này với Văn Hà. - Không thể tiếp tục tiến công nữa, chúng ta đã thương vong quá nặng rồi. Cánh rừng quỷ quái chết tiệt, chết bao nhiêu người cũng không đủ! Sterling thở dài, giọng điệu chuyển sang nghiêm khắc: - Giám sát không nghiêm, Văn Hà phải chịu trách nhiệm, ông nói cho y biết: y bị giáng chức, từ kì chủ áo đỏ giáng xuống làm kì chủ, vẫn đảm nhiệm chức chỉ huy trưởng sư đoàn ba như trước. Nói cho y, nếu còn dám tái phạm, tự mình đi tìm ban quân pháp mà báo danh đi. Tần Lộ cùng Đường Bình cũng không nhịn được mà bật cười: trong vòng hai tuần vừa rồi Văn Hà đã bị xử phạt giáng chức đến lần thứ ba, mỗi lần Sterling đều là mặt mày nghiêm nghị, nhưng không được vài ngày lại tìm lý do giúp y thăng trở về chức vụ ban đầu. Chẳng những Văn Hà bị như thế, mà gần như toàn bộ quan quân đều biết, tác phong của Sterling như sấm vang chớp giật, bộ hạ nhậm chức dưới quyền của gã, rất dễ được thăng chức, nhưng hạ chức cũng hạ rất nhanh, bởi khi giáng chức Sterling không khoan dung chút nào. Thế cho nên sáng sớm mỗi ngày, đám sĩ quan đều phải phái người đến hỏi bộ tham mưu: “Hôm nay ta là kì chủ hay là kì chủ áo đỏ? Cái gì, ta đã bị giáng xuống tới võ sĩ tiểu kỳ! Hôm trước ta còn là phó thống lĩnh cơ đấy?!” Đường Bình lúc này mới tìm được cơ hội nói cho Sterling biết: Đại diện cho quân Cờ Đen tư lệnh trưởng Minh Huy đã đến, đang ở bộ tư lệnh chờ Sterling. Sterling mừng rỡ: Minh Huy đã đến có nghĩa là quân đoàn Cờ Đen cường đại đang ở ngay phụ cận, tướng sĩ quân Trung Ương vốn chỉ hăng hái chiến đầu một mình rốt cục đã có thể thở phù được một hơi rồi! o0o Trong bộ tư lệnh được dựng đơn sơ bằng ván gỗ cùng cành cây, hai chỉ huy cấp bậc cao nhất của gia tộc ở khu Viễn Đông họp mặt. Sterling nhấc tay kính lễ: - Hướng ngài thăm hỏi, đại nhân. Ta phụng mệnh thủ vững. Minh Huy đáp lễ: - Hướng ngài thăm hỏi, đại nhân. Ta phụng mệnh tiếp viện. Đoàn tùy tùng của Minh Huy tất cả đều mặc chế phục màu xanh lục thẳng thớm, trên găng tay màu trắng tuyết không một hạt bụi, giày quân dụng màu đen được đánh đến mức lóng láng, trên cầu vai là quân hàm màu vàng kim lòe lòe bắt nắng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tinh thần sung mãn thần khí dâng trào; mà tương phản, đám sĩ quan quân Trung Ương chế phục rách bươm, bẩn thỉu không chịu nổi, thần sắc uể oải, có rất nhiều người buộc băng vải đen, chân trần xỏ trong những đôi giầy nát hơn phân nửa, có mấy sĩ quan thậm chí để tay trần tham gia hội nghị, đến ngay cả thân là quân đoàn trưởng Sterling trông cũng chẳng ra hồn, một thân toàn bùn nhão, ngay cả mũ cũng không đội, để đầu trần mà gặp khách, thật chẳng ra thể thống gì cả. Đám sĩ quan quân Cờ Đen đánh mắt trao đổi, khóe miệng đều lộ ra tiếu ý khó có thể phát hiện: Đây là gia tộc phong thái của đội quân tinh nhuệ hàng đầu của gia tộc sao? So lũ ăn mày xem ra cũng chẳng khác là bao. Chỉ huy cao cấp của hai đại quân đoàn gặp mặt, vốn là thời điểm lịch sử rất ý nghĩa, nhưng lại để cho Minh Huy kẻ chuyên bất chấp quy củ phá nát, y ồn ào nói: - Sterling, chẳng lẽ quân Trung Ương ngay cả cơm cũng không ăn sao? Chúng ta đi đường rất dài, mệt muốn chết rồi, đến đây lâu như vậy mà chẳng có ai mang cho chúng ta chút đồ ăn. Sterling cười khổ, vội vàng xin lỗi: - Thực xin lỗi, cấp dưới không hiểu chuyện. Lập tức làm cơm mời Minh đại nhân cùng các vị khách quý. Phó chỉ huy quân đoàn Tần Lộ lộ ra thần sắc khó xử, y chủ quản hậu cần, khẩu hiệu là: “đòi mạng có thể, muốn lương không có!” Lần này thấy Sterling hạ lệnh kiên quyết, y đanh nhanh chóng phân phó “nấu cơm!” Cơm nóng hôi hổi rất nhanh được bưng lên, một vài sĩ quan quân Trung Ương quay mặt đi, tránh cho khách nhân nhìn thấy vẻ gièm pha trên chính mặt mình. Mùi cơm đối với bọn họ thật sự là kích thích quá lớn. Minh Huy kỳ quái hỏi: - Sterling, các người không ăn sao? Sterling giải thích: - Quân chúng tôi đã ăn trước ở phía dưới rồi, mời Minh đại nhân cứ ăn uống thong thả. Minh Huy cười cười: - Sterling cũng học được cách chơi trò lá mùa thu nhỉ, nấu nướng quả thật không tệ, nhưng cơm không người lái thế này làm sao nuốt được đây! Sterling, cậu thật quá keo kiệt, bao nhiêu đồ tốt đều giữ lại. Ta biết cuộc sống tiền tuyến của các ngươi gian khổ, cũng không yêu cầu các ngươi làm các món gà vịt bò dê mới mẻ gì, nhưng chút thịt khô cũng nên có chứ? Đám chủ nhân người nọ nhìn người kia, cuối cùng vẫn là Sterling cười khổ nói: - Thật xin lỗi, cũng không có. Để chờ hôm khác chúng tôi săn được con thỏ hay cầy cáo gì đó làm món thôn dã đưa tới chỗ Minh đại nhân ngài thưởng thức. Minh Huy quả thật cũng đói bụng, oán thán đôi ba câu rồi vùi đầu ngoạc mồm nuốt cơm, nhưng vẫn không quên tiếp tục dạy dỗ Sterling: - Lính tráng ăn không ngon, sĩ khí sẽ không có. Cho nên, quân đội đánh giặc, chuyện cung cấp là mấu chốt! Sterling, cậu còn phải học hỏi nhiều nhiều! Ngụ ý là lão tử ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, chuyện gần đây tòa Thống Lĩnh đang chọn người làm tư lệnh trưởng chiến khu Viễn Đông, tiểu tử chưa dứt sữa nhà ngươi vẫn còn non lắm, sao mà so sánh với lão tử ta được! Tướng lĩnh quân Trung Ương ở bên đều lộ vẻ oán giận: lúc trước việc quân khẩn cấp, quân Trung Ương căn bản chưa kịp gom góp đủ đồ tiếp tế tiếp viện lập tức tiến lên chiến trường, lại bám trụ rất lâu trong lòng địch, tuyến tiếp viện thường bị chặt đứt; mà Minh Huy cầm quân Cờ Đen chẳng những thong thả chậm rãi đến, bao nhiêu lương thảo các tỉnh dọc đường đều cướp đoạt cho bằng sạch, lại vẫn trốn trốn tránh tránh không cùng địch nhân chính diện giao chiến, giờ còn đứng ở đây mà nói mát! Tham mưu trưởng quân Trung Ương Đường Bình nhịn không được nói: - Chiến báo của Minh Huy đại nhân hạ quan cũng đã được đọc, quý quân chỉ ở vòng trong mà giết địch đến cả bẩy trăm vạn, dũng mãnh phi thường, trước chưa từng có sau chẳng người bằng, công trạng lớn quá nhỉ! Quan quân Trung Ương tất cả đều cười ra thành tiếng, đối với việc Minh Huy báo cáo láo chiến tích bọn họ đều hận đến nghiến răng kèn kẹt: Nếu phản quân đều do mình ngươi giết sạch, chúng ta đây còn thu được công lao cái gì chứ! Minh Huy quẹt quẹt miệng, hoàn toàn không thèm để ý nói: - Đâu có đâu có, đừng nói tới chuyện công lao làm gì, tất cả đều là vì gia tộc mà ra sức thôi! Dường như một chút ý tứ châm chọc trong đó cũng nghe không hiểu. Sterling khoát tay, ngăn Đường Bình châm chọc thêm bước nữa. Từ lúc cũng tác chiến chống Lưu Phong Sương ở mặt trận phía tây, gã đã lĩnh giáo được da mặt vị “Minh đại nhân” này dầy có thể còn hơn cả Sterling, Tử Xuyên Tú cùng Đế Lâm ba người cộng lại, châm chọc y chỉ như lấy que diêm chọc vào giáp sắt, căn bản không làm đau nổi. Nếu không, y cũng đã không phải vừa nhác thấy Lưu Phong Sương từ rất xa đã lập tức chạy trốn, so với thỏ còn nhanh hơn nhiều. Cơm nước xong, hội nghị lập tức bắt đầu. Sterling giới thiệu cho Minh Huy tình hình quân Trung Ương: - Lúc xuất phát từ Đế Đô, tổng binh lực quân Trung Ương tổng cộng có mười lăm vạn người, trong đó có năm vạn kỵ binh, mười vạn bộ binh. Sau khi trải qua chiến dịch Wallen, đại truy kích Viễn Đông, khổ chiến chặn địch ở rừng già Duy Tư Độ tỉnh Vân, binh lính tổn thất gần năm vạn, trong đó kỵ binh hao tổn đặc biệt lớn, năm vạn kỵ binh đã còn không tới hai vạn, trong quân cũng không có chiến mã hậu cần, gần như đã mất đi sức cơ động cùng khả năng thần tốc, binh lính mỏi mệt, thương bệnh nghiêm trọng.” Bởi vậy, gã thỉnh cầu Minh Huy điều quân Cờ Đen tạm thời tiếp nhận hệ thống phòng ngự của quân Trung Ương, để quân Trung Ương có thời gian nghỉ ngơi và hồi phục. Minh Huy hếch cằm nghe, mồm mép khua động: - Chuyện này.. khó đây! Sterling đại nhân, ngài cũng biết, quân Cờ Đen chúng ta vốn chỉ là quân đội phòng thủ nhà họ Lâm ở tuyến hai, binh lính chúng ta đều không có kinh nghiệm chiến đấu gì cả, chỉ sợ khó có thể gánh vác được trọng trách này. Còn nữa, quân đội chúng ta đã phải đi rất xa tới đây, cũng cần phải nghỉ ngơi và hồi phục! Hơn nữa, chúng ta không phải người bản địa Viễn Đông, không hợp khí hậu, có rất nhiều người bị đau bụng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức chiến đấu; còn nữa, gần đây chúng ta cũng không được cung ứng hoa quả tươi mới, tất cả mọi người đều thực không hài lòng.. Nghe Minh Huy một hơi sổ ra một tràng lý do, Sterling trong lòng bốc lửa: quân Cờ Đen không hợp khí hậu, chẳng lẽ quân Trung Ương là người Viễn Đông bản địa sao?! Toàn quân hơn một nửa bị mắc kiết lỵ! Các ngươi chỉ là không có hoa quả cung ứng, còn chúng ta lại chỉ có rau dại để ăn; nói các ngươi không có kinh nghiệm chiến đấu, chẳng lẽ quân Trung Ương chúng ta vừa mới đẻ ra đã đánh giặc? Huống chi, chuyện này căn bản cũng không có khả năng, ngày trước mấy lần chiến tranh với gia tộc Lưu Phong, chẳng lẽ quân Cờ Đen đều không tham gia sao? Sterling đè nén cơn giận, hỏi: - Nhưng lệnh của tòa Thống Lĩnh là quân đội của Minh đại nhân đến tăng viện cho chúng ta, đại nhân đến cùng là tính biện pháp tăng viện thế nào đây? - A, trước khi đến đây bộ tham mưu đã lập cho ta một kế hoạch, ta cảm thấy, kế hoạch này dùng được! Đến đây, mở bản đồ quân dụng ra. Minh Huy chỉ trỏ trên bản đồ: - Chỗ này là rừng già Duy Tư Độ, chủ lực của phản quân ở ngay trong đó; dải màu lam này là phòng tuyến của quý quân, còn quân của ta, dự tính tại dải màu đỏ này bố trận, sát cánh kề vai cùng quý quân chiến đấu, cùng tiêu diệt phản quân! Sterling vừa nhìn đã giận đến mức gần như văng tục: theo như lời Minh Huy, dải bố phòng màu đỏ của quân Cờ Đen gần như nằm sau dải phòng tuyến màu lam của quân Trung Ương, miệng hắn nói thì rất dễ nghe: “kề vai chiến đấu”, nhưng thực tế là lẩn ở sau lưng quân Trung Ương khoanh tay đứng nhìn, bảo tồn thực lực. Nhưng gã đã lập tức khống chế cảm xúc của mình: Minh Huy không phải là bộ hạ của mình, bản thân mình không có quyền ra lệnh cho lão, chỉ có thể thông qua chính thượng cấp của mình là tòa Thống Lĩnh hoặc là Tử Xuyên Tham Tinh mà ra lệnh cho lão, nhưng khoảng cách từ nơi đây tới Đế Đô là mấy ngàn dặm xa, công văn qua lại ít nhất phải mất vài tuần; lại còn chuyện tòa Thống Lĩnh cùng Tử Xuyên Tham Tinh có đồng ý với đề nghị của mình hay không cũng là một vấn đề, cho dù bọn họ khẳng khái phát lệnh, ngươi có lý do của ngươi, nhưng nếu Minh Huy cũng đưa ra lý do của chính lão mà kháng mệnh thì sao. Tất cả mọi người là thành viên tòa Thống Lĩnh, lão ta có cái quyền này. Đến lúc đó công văn kiện cáo qua lại thật sự sẽ không biết kéo dài tới khi nào nữa. Nhưng nhu cầu cấp bách trước mắt là phải được nghỉ ngơi và hồi phục, quân Trung Ương thật sự đang sống một ngày dài bằng cả một năm, mỗi ngày đều tổn thất mấy trăm binh lính bởi những nguyên nhân ngoài chiến đấu như ốm bệnh cùng đói khát. Cố thì cũng có thể chiến đấu nhưng chẳng qua chỉ là miễn cưỡng mà đứng lên thôi, cả một đám đói rã họng, thân hình chỉ còn có da bọc xương. Sterling chỉ còn cách ôn tồn thương lượng, nhưng bất kể là gã dùng tình để xin thông cảm hay nói lý để cầu được lời cam kết, Minh Huy vẫn láu cá như một hòn bi ve, lấy bất biến ứng vạn biến: - Chuyện này,.. khó đây! Sterling gần như tuột mất niềm tin, thậm chí trong đầu còn sinh ra ý niệm: Chờ cho Minh Huy ngươi bố trí ổn định, ông đây nhằm đêm trăng tà gió lớn rút mẹ nó toàn quân, để cho phản quân trực tiếp cùng ngươi giao hảo. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng gã biết là mình không làm được loại chuyện này: vạn nhất mà tên hỗn đản Minh Huy này cũng học bài của gã mà chạy mất, ai sẽ tới phòng thủ rừng già Duy Tư Độ đây? Thật vất vả mới bình định được mấy tỉnh, nếu phản quân lại lần nữa lan tràn khắp Viễn Đông, trách nhiệm này ai tới gánh vác? Bất tri bất giác, màn đêm đã buông xuống. Minh Huy đứng dậy nói lời cáo từ: - Tốt lắm tốt lắm, việc này để ngày khác bàn thêm, giờ ta phải trở về. Sterling không có cách nào giữ lại, chẳng lẽ lại giam y lại? Chỉ còn lại một đám quan binh quân Trung Ương mặt ủ mày chau ngồi ngẩn ngơ ở đó. Sterling xốc lại tinh thần, nói với đám bộ hạ: - Không có gì, trượng vẫn dùng để đánh, cơm vẫn là phải ăn. Lính cần vụ bưng “cơm chiều” của mọi người lên: một bát tô canh hiếm thấy bóng rau dại. Vốn là trong canh có một chút đồ ăn, nhưng là hạn ngạch lương thực của hôm nay đã cấp cho bọn Minh Huy mấy người ăn sạch rồi, mọi người cũng chỉ có cách ăn rau qua bữa. Sterling múc thêm một bát canh, bên trong không có được mấy lá rau dại, gã cười khổ, nghĩ: bí quyết uống canh rau dại là: vận sức uống canh, dẫu đã no rồi nhưng vẫn uống cho đến khi bụng to phình mới thôi, kẻo sau này tè một bãi lại đói. Đang khi mọi người mặt mũi dàu dàu cùng nhau ăn uống, ngoài cửa truyền đến tiếng Minh Huy vui vẻ: - Khá nhỉ, khi ta đến thì không ăn, đồ tốt đều chờ đến khi ta đi rồi mới lấy ra. Xem nào, đến sớm cũng không bằng may mắn! Ta cũng muốn một phần. Trời tối đen, đám sĩ quan quân Cờ Đen tìm không được đường, đành phải quay lại quân Trung Ương, định tá túc một đêm ngày mai tính tiếp. Sterling còn chưa kịp cất đi, Minh Huy đã tới tra xét: - Để cho ta xem xem Sterling có cái gì khó nói? Vừa liếc mắt một cái, sắc mặt gã lập tức thay đổi: - Các ngươi ăn cái này? Sterling xấu hổ đến mức không biết nói cái gì, Đường Bình nhỏ giọng lẩm bẩm mấy tiếng: - Không ăn cái này thì ăn cái gì? Lương thực hôm nay đều để ông ăn hết rồi. Minh Huy trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: - Lấy cho ta cái bát. Gã múc lấy một bát canh rồi uống, nhưng vừa vào miệng trên mặt đã lộ ra vẻ khó nuốt, đặt bát xuống gã nhìn chằm chằm thẳng vào Sterling: - Như thế này đã bao lâu rồi? Sterling thấy không thể giấy được nữa, thành thật trả lời: - Hai tuần, nguồn cung cấp của chúng ta sớm đã bị cắt đứt. Ánh mắt Minh Huy tỏa ra vẻ sắc bén, khiến cho người ta khó có thể tin gã cùng với kẻ quan liêu láu cá với vừa rồi còn cười “hi hi ha ha” là cùng một người: - Vì sao không báo cáo? Rồi sửa lại nói: - Là kẻ nào chơi xấu? La Minh Hải? Sao không tố giác hắn với tổng trưởng đại nhân! Trong lòng gã hiểu, nhất định là do La Minh Hải ghen tị với chiến công trác tuyệt của Sterling, sợ hắn sẽ thay thế vị trí của chính mình nên mới cố ý như thế. Sterling chính sắc trả lời: - Sự vô hoàn hảo, phàm những chuyện làm tổng trưởng đại nhân phiền lòng, đều là tội lỗi của những kẻ gia thần như ta. Gã không muốn tại cái thời điểm quốc nạn nguy nan này kiện tụng cùng La Minh Hải. Minh Huy trầm mặc rất lâu mới chậm rãi mở miệng: - Sterling, ngươi là khá lắm! Nhưng ta Minh Huy cũng là một hảo hán! Thời gian quá dài không dám nói, nhưng đứng mũi liên tục hai tuần, quân Cờ Đen chúng ta còn có thể! Các ngươi lập tức rút ra nghỉ ngơi và hồi phục đi. Sterling mừng rỡ, khom người thật sâu kính lễ: - Đại nhân Minh Huy cao thượng, Sterling kính cẩn đại biểu tướng sĩ toàn quân Trung Ương tạ ơn! Ba ngày sau, quân Cờ Đen tiến vào trận địa, tiếp nhận hệ thống phòng ngự của quân Trung Ương. Mười vạn quân sĩ quân Trung Ương vẫn kịch chiến không nghỉ từ khi bắt đầu chiến sự Viễn Đông, đã có thể thở được một hơi, rút về tỉnh Dhaka Viễn Đông nghỉ ngơi và hồi phục. (*) Nguyên văn: Đại đội trưởng hai trăm rưỡi: mượn lại lời giải thích trong “Ác ma pháp tắc”. 二百五 - nhị bách ngũ (250) có nhiều cách giải thích, có xuất xứ từ cố sự thời Chiến Quốc, có xuất xứ truyền thuyết dân gian, lại có lai lịch từ trò chơi điện tử, rồi chơi bài, trong văn học, ca kịch cũng có những giai thoại... Sau đây xin trích câu chuyện xưa trong thời Chiến quốc: Thời kỳ Chiến Quốc, có nhân vật lịch sử tên gọi Tô Tần là tung hoành gia. Y thuyết phục sáu nước Hàn, Ngụy, Triệu, Tề, Yên, Sở liên hợp lại, kết thành đồng minh đối phó địch nhân chung -- nước Tần, bởi vậy nhận sự khen thưởng của quân vương các nước lớn, rồi được phong làm Thừa tướng, sử gọi "tể tướng sáu nước". Ngay khi Tô Tần ở nước Tề tạo hiệu quả tích cực, đã gặp phải thích khách. Tô Tần bị đâm một kiếm vào ngực, buổi tối hôm đó, đã không qua khỏi mà từ trần. Tề vương nghe được tin tức này, tức giận vô cùng, lập tức ra lệnh tróc nã hung thủ. Nhưng thích khách đã chạy không còn tăm tích, đến nơi nào để tróc nã đây? Tề Vương nảy ra sáng ý, nghĩ tới diệu kế "dụ rắn rời hang". Ông bèn hạ lệnh cắt đầu Tô Tần xuống, còn sai người dùng roi quất lên thi thể y, làm cho khắp đầu khắp mặt đều là máu. Sau đó, đem đầu người ướt đẫm máu me treo ở cửa thành, đoạn dán lên yết thị, ghi rằng: "Tô Tần là đại nội gian, chết cũng không đền được hết tội. Tề vương vẫn luôn muốn giết hắn, lại không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả. Nay may có nghĩa sĩ vì dân trừ hại, cảm thấy rất vui mừng. Tề vương xuống chỉ trọng thưởng, ban tặng ngàn lượng vàng ròng, mời nghĩa sĩ đến lĩnh thưởng." Chiếu dụ này vừa ra, quả nhiên có người đã mắc câu. Cả thảy bốn người đến lĩnh thưởng, hơn nữa bọn họ đều khăng khăng rằng: Tô Tần là mình giết. Sau đó, binh sĩ "mời" bọn họ đến trước mặt Tề vương. Tề vương thấy bốn người, hận đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng ông vẫn giả vờ thành thật hỏi: "Một ngàn lượng vàng ròng này, bốn người các ngươi làm sao chia?" Bốn người này không biết đã trúng kế, còn cao hứng lập tức trả lời: "Việc này dễ thôi, 1000/4=250, mỗi người nhị bách ngũ." Tề vương thấy bọn họ vẫn vui vẻ tưởng tới tiền thưởng, đoạn vỗ án tức giận: "Lôi bốn tên nhị bách ngũ này ra chém!" Bốn người liền trở thành quỷ chết thay. Còn thích khách chân chính, nghe nói là sát thủ nước Tần phái đến, sớm đã chạy về nước Tần rồi. Từ đó dân gian liền lưu truyền cách nói "nhị bách ngũ", người ta thường dùng nó để hình dung những kẻ ngu dốt, ngớ ngẩn, không hiểu chuyện lại ương bướng lỗ mãng và bị tài sắc mê hoặc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang