[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 6 : Tiết 7 Trước lúc chia tay

Người đăng: Mr.Lookluck

- Ai da, lời này các ngươi làm sao mà nghe được? Tử Xuyên Tú quá sợ hãi, bộ dáng kinh hoàng như bị vạch trần bí mật. - Đại nhân ngài cũng đừng giả vờ, chúng tôi đã hỏi tiểu thư Tử Xuyên Ninh rất rõ ràng: Ngài là quan môn đệ tử thứ năm của đệ nhất cao thủ nhân loại Tả Gia Minh Vương các hạ, đã lấy được mười phần chân truyền của người, tinh thông Ba Văn thần công, Thiểm Điện đao, Phích Lịch cước, Thiết Đầu công, Độc Cô cửu kiếm, Như Lai thần chưởng, Quỳ Hoa bảo điển, Thần Quy trùng kích ba, cháu ba đời của siêu cấp Isaiah(*). Tóm lại là lợi hại không thể chê vào đâu được! - Ai, không phải là ta đã dặn Xuyên Ninh, kêu nàng đừng ra ngoài nói lung tung.. Tử Xuyên Tú biết rõ nói nữ nhân giống như trẻ nhỏ, nếu muốn nàng giúp ngươi truyền bá tin tức rộng rãi, phương pháp tốt nhất là dặn dò vài lần:”Ngàn vạn lần không được nói!” Quả nhiên, hiệu quả là dựng sào thấy bóng: Không đến ngày hôm sau La Kiệt ba người lập tức mang theo cái mặt giặc cười hề hề mà đến. Hơn nữa lời đồn trong quá trình truyền bá còn có thể tự động sinh sôi, càng ngày càng sống động, cuối cùng đã định hình trở thành: “Tử Xuyên Tú là thân truyền đệ tử của Tả Gia Minh Vương!” - Ai, chuyện tới nước này, ta chỉ có thể đành thừa nhận: Đúng vậy! Ta là đệ tử thứ năm của Tả Gia Minh Vương! - Đại nhân, ngài an tâm, chúng ta sẽ thay ngài thủ khẩu như bình! Chỉ là, chúng ta có một yêu cầu nho nhỏ.. - A, hóa ra là ba người các ngươi muốn theo ta học võ công! Tử Xuyên Tú bừng tỉnh đại ngộ. Ba người gật đầu như gà mổ thóc. - Các ngươi biết, chuyện này là rất khó.. Bạch Xuyên xuất ra một tệp tiền giấy lớn, La Kiệt bày ra một đống to tạp chí tình dục. Tử Xuyên Tú thở dài nói: - Các ngươi luôn như vậy, ta còn biện pháp gì nữa chứ? - Được, các ngươi đã có thành ý như vậy, ta sẽ đem võ công tối thâm ảo của môn phái Tả Gia chúng ta truyền thụ cho các ngươi! o0o Hai ngày sau, bên trong doanh trại của Tú quân đoàn, ba vị kì chủ đang tiến hành giao lưu tập thể. Trước tiên là Bạch Xuyên niệm tụng tâm pháp nội công, từng chữ chữ từng chữ hô lớn: - Án Ba Ni Mê Hông! La Kiệt: - Đây là cái gì? Yếm bà đi ma hống? Minh Vũ: - Ngươi ngốc thật! Đây là năm chữ chân ngôn của Phật gia! Bạch Xuyên đọc tiếp: - Lâm binh đấu giả giai trận liệt vu tiền! La Kiệt: - Đây là? Minh Vũ: - Đây là chín chữ chân ngôn của Đạo gia. Rồi tán thưởng nói: - Xuyên Tú chỉ huy trưởng học vấn thật uyên bác, đem Phật Đạo hai nhà kết hợp! Bạch Xuyên xướng: - Trái ba vòng, phải ba vòng, cổ xoay xoay, mông ngoáy ngoáy, buổi sáng bắt đầu vận động! La Kiệt quay đầu sang Minh Vũ: - Cái này lại là cái gì? Minh Vũ: - Đừng có hỏi ta! Bạch Xuyên xướng: - Ali, Alibaba, Alibaba là thanh niên vui vẻ! La Kiệt: - .. Minh Vũ: - .. “Người như là, một ngọn lửa!.. Trầm uyên ngọa hải, yêu là một loại tín ngưỡng, đưa người về đến bên ta.. Đan điền như lô.. Tuổi trẻ mọi người biến mất trong rừng hoa trắng.. Khí đi bát mạch, kình phát tứ chi.. Thanh long trầm uyên, bạch hổ tụ đỉnh.. Vô ưu tự tại, duy đại giác ngộ.. Tôi yêu Sunsilk!..(**) Softina, nhẹ nhàng săn sóc..(***) Như động mà tĩnh, quan sát tinh vi, thân vô sở tại.. Chân thành đến vĩnh viễn, chúng ta một lòng nỗ lực.. Bởi vì yêu mà yêu, cảm ơn tình người, yêu người vạn năm.. Chí dương chí cương, tà ma biến mất! Hô!” Niệm đến lời cuối cùng, Bạch Xuyên phóng ra một chưởng. “Phách” một tiếng, vách tường thủng một lỗ lớn. La Kiệt trợn mắt há mồm nhìn: - Không ngờ lại hữu dụng! Công lực thật sự đại tiến! Bạch Xuyên căm giận nói: - Cái thằng ngốc! Mỗi một chưởng đều phải niệm khẩu quyết một lần, phiền toái muốn chết! Không so với thứ võ công kinh người được! “Ai nói không chứ!” La Kiệt cùng Minh Vũ cùng đồng thanh phản bác, bộ dáng như sắp khóc: - So với chúng ta, của cô đúng là thứ tốt! o0o Người đầu tiên sĩ quan nội vụ tòa Thống Lĩnh kì chủ áo đỏ Lý Thanh bước vào doanh trại của Tú quân đoàn nhìn thấy là kì chủ La Kiệt: Gã ngồi trông như một con cóc, đối mặt với vầng thái dương mới mọc há to miệng, thì thào nho nhỏ như đang niệm một khẩu quyết gì đó: - Ta là đồ con lừa.. Ta là đồ con lừa.. Ta là đồ con lừa.. - La Kiệt kì chủ, ông đang làm gì đấy? - .. Ta là đồ con lừa, cô đừng quấy nhiễu tôi: Tôi đang luyện công, hấp thu nguyên khí thái dương.. Ta là đồ con lừa... luyện thành là có thể vô địch thiên hạ! Lý Thanh lè lưỡi: - Vậy xin hỏi, chỉ huy Xuyên Tú của các vị ở chỗ nào? - .. Ta là đồ con lừa.. Cửa chính đi vào rẽ phải, ta là đồ con lừa.. trên cửa dán tấm hình nữ nhân trần truồng là đúng! - Cảm ơn. Lý Thanh cảm tạ xong, lập tức đi vào bên trong, chỉ nghe sau lưng La Kiệt lên giọng vận khí, hét to một tiếng, thanh truyền chín dặm: “Ta là đồ con lừa!” - Biết rồi! Không cần phải nói nhiều như vậy! Lý Thanh cũng không quay đầu lại. o0o - Minh Vũ kì chủ, ông lại đang làm cái gì thế? Tứ chi bò sấp trên mặt đất, lưỡi thè dài ra, há mồm thở dốc, một chân còn nhếch cao gác lên dây điện căng ngang, nhác trông thực giống một con.. một cái.. cái loại động vật có vú a! Minh Vũ nhã nhặn mặt đỏ lên, nhanh chóng đứng lên: - A, đây là liệu pháp tự nhiên lưu hành rộng nhất hiện nay đấy! Vừa đúng lúc này Bạch Xuyên đi qua, mắt trừng không chớp, miệng lẩm bẩm: “Ăn nho không nhổ vỏ nho, không ăn nho lại nhổ vỏ nho.. Một là một, mười là mười, mười bốn là mười bốn, bốn mươi là bốn mươi! Không đem một nói thành mười, cũng không đem mười nói thành một..” Hai người ngây ngốc nhìn Bạch Xuyên vừa nói vừa đi qua, Minh Vũ xấu hổ cười cười: - Bạch Xuyên gần đây tính đổi sang nghề tấu nói. o0o Tử Xuyên Tú thấy Lý Thanh tiến vào, nhiệt tình đứng dậy tiếp đón. Bởi Lý Thanh là bạn thân của Tử Xuyên Ninh, nên giao tình của mọi người cũng không tệ. Vừa thấy mặt, Lý Thanh đã nói: - Xuyên Tú, Tú quân đoàn đổi thành bệnh viện tâm thần khi nào thế? Tử Xuyên Tú: - Làm gì có chuyện đấy? Ít nhất ta cũng rất bình thường! Vẻ mặt Lý Thanh như nửa cười nửa không: - Sáng sớm đã xem tạp chí tình dục, chuyện này mà cậu dám nói mình rất bình thường sao!? Tử Xuyên Tú nhanh chóng nhét Tàng Xuân Các xuống dưới mông, ho vội một tiếng: - Lí kì chủ áo đỏ đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo không? Lý Thanh thu hồi vẻ tươi cười: - Tử Xuyên Tú các hạ, tôi phụng lệnh của tòa Thống Lĩnh mà đến, thỉnh ngài tập hợp bộ hạ, để tôi tuyên cáo mệnh lệnh của tòa Thống Lĩnh.. Á, cậu sao lại dám đoạt lấy công lệnh của ta, không được bóc, không được bóc,.. ài! Nàng oán giận nói: - Tôi là khâm sai đại thần, cậu làm như vậy thật sự là không cho tôi mặt mũi! - “Tú quân đoàn lập tức xuất phát tới pháo đài Wallen, đợi sự chỉ huy của thống lĩnh Phương Kính.” Kỳ quái, không phải nói dân quân mới thu thập đều có thời gian một tháng huấn luyện sao? Chúng ta mới được hai tuần! Hơn nữa trang bị cho chúng tôi cái gì cũng đều không được phát, thậm chí có mấy trung đội ngay cả trướng bồng qua đông cũng không có đủ. - Đây là ý tứ của Tổng Thống Lĩnh các hạ, lý do công khai là chiến sự Viễn Đông căng thẳng, phải nhanh chóng hỗ trợ Sterling, lý do thực tế là do ý của Yết phó thống lĩnh sếp trưởng trì bộ thiếu Đế Đô, y chạy đến chỗ La Minh Hải khóc sướt mướt: “Tú quân đoàn Một ngày không trừ, Đế Đô một ngày không yên.” Mau đuổi cái đám súc sinh đó đi! Xuyên Tú, cậu có biết dân chúng Đế Đô đánh giá đội quân của cậu là như thế nào không? Tử Xuyên Tú nghiêm trang nói: - Dân chúng Đế Đô nhìn thấy đại quân uy vũ của Tú quân đoàn, người người đều phát ra lời cảm thán tự đáy lòng: “Uy vũ hùng tráng, chính nghĩa sư đoàn. Thật không hổ là được Xuyên Tú các hạ cầm quân, kỷ luật nghiêm minh, tác phong kỷ luật vô địch!!” Lý Thanh cười: - Cậu thật đúng là có khả năng giả mù giả điếc! Cậu biết rõ mọi người đang nói: “Đế Đô tam hại: Ruồi muỗi, chuột bọ, Tú quân đoàn!” Lý Thanh đứng dậy cáo từ: - Tốt lắm, chuyện đã xong. Có chuyện gì chưa xong, khẩn trương xử lý. Trang bị có chỗ nào không ổn, tới tìm tôi. Cậu cũng biết rồi, để có thể nhanh chóng tống cổ đám các cậu đi, bên hậu cần không tiếc đại giới, cậu có thể nhân dịp này mà thu lấy vài phần dầu mỡ của bọn họ. - Còn một chuyện: tôi có lá thư muốn gửi Sterling, cậu đi Viễn Đông, chuyển nó giúp tôi nhé. Tử Xuyên Tú chấn động trong lòng, cho tới tận bây giờ gã vẫn chỉ nghĩ người yêu của Sterling là công chúa Cardin, chưa bao giờ nghe được, mà gã cũng quên trên danh nghĩa Lý Thanh mới là vợ chưa cưới của Sterling. - Nhớ đấy, phải tự tay giao cho chàng nhá! Gã yên lặng tiếp nhận thư: - Được. Nhưng trong lòng lại than thở: đàn bà đúng là chẳng biết gì, cứ nghĩ đi Viễn Đông giống như đi ra sau vườn nhà mình. Không biết rằng phạm vi chiến trường Viễn Đông rộng gần trăm vạn km, đội quân của Sterling lại phiêu hốt bất định, khu vực rộng lớn như thế làm sao mà có thể khẳng định chính mình đây sẽ gặp được Sterling cơ chứ? Gã tiễn nàng ra đến cổng doanh, Lý Thanh nhìn quanh, nhìn gã thật sâu ý vị nói: - Vì Xuyên Ninh, hãy bảo trọng chính mình cho tốt. Tử Xuyên Tú trong lòng rung động, nhưng cũng không lộ thanh sắc: - Đúng. Vì đại tổng trưởng của gia tộc, quả thật là phải bảo trọng chính mình. Đôi mày liễu của Lý Thanh hơi nhíu lại, có vẻ như không hài lòng với lời của gã, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi. o0o - Ca, huynh đã trở lại? Tử Xuyên Ninh đối với việc gã đột nhiên xuất hiện tỏ ra vui mừng đặc biệt. - Huynh còn mua hoa về.. Oa, ca, huynh thật là tuyệt vời! Muội cứ tưởng huynh không nhớ được sinh nhật mười tám tuổi của người ta là ngày nào chứ! Hôm nay là sinh nhật Tử Xuyên Ninh! Tử Xuyên Tú bị dọa giật mình: gã mua hoa chỉ thuần túy làm đồ phụ trợ chuẩn bị cho buổi nói chuyện cùng Tử Xuyên Ninh, nhưng không ngờ chó ngáp phải ruồi, hôm nay chính là sinh nhật Tử Xuyên Ninh. Nhìn vẻ ôm bó hoa vui mừng vô cùng của Tử Xuyên Ninh, gã nói không ra lời: Chẳng lẽ sau đây lại phải tiến hành nói cái chuyện kia với Tử Xuyên Ninh sao? Cardin từ trong phòng đi ra: - Để cho ta xem nào.. Sao mà lại có người chọn hoa cúc vàng(****) làm hoa tặng sinh nhật người vậy? - A, đúng rồi! Ca ca của ta luôn mơ hồ, thật là! Tử Xuyên Ninh mặc dù oán giận, nhưng vẻ mặt vẫn rất say mê: Chỉ cần Tử Xuyên Tú có thể nhớ sinh nhật của nàng, cho dù hái hoa dại ven đường mang về nàng cũng thấy vô cùng hạnh phúc. La Kiệt, Bạch Xuyên, Minh Vũ tất cả cũng tới tham gia buổi lễ sinh nhật hôm nay. Miệng bọn họ đều nói: “Chúng ta vì tình bạn và chúc phúc mà đến!” nhưng Tử Xuyên Tú lại liếc mắt một cái đã nhìn thấu bọn họ là vì đồ ăn ngon miễn phí mà đến. Bạch Xuyên tặng một cái hộp âm nhạc, La Kiệt cùng Minh Vũ hai cái gã “xú nam nhân vừa tới cuối tháng là nghèo tới mức mạt rệp” kết đôi tặng một gói hạt dưa. Tử Xuyên Ninh tâm tình rất tốt, vô luận nhận được quà gì nàng cũng đều chân thành nói lời cảm tạ. Tử Xuyên Tú biết, nàng xuất thân gia thế, mức thưởng thức bình thường rất cao, ít có cái gì có thể gây chú ý. Rượu và thức ăn rất phong phú, mấy cái gã nhà quê đến từ Viễn Đông đến được dịp đại nhãn giới. Cardin mỉm cười nói: “Tất cả đều so được với yến hội cung đình của chúng ta trước kia.” Đến lúc ăn cơm, Tử Xuyên Ninh kính rượu Tử Xuyên Tú, chúc phúc Xuyên Tú ca ca “kỳ khai đắc thắng, bình an trở về”, đến lúc đó Tử Xuyên Tú mới biết, hóa ra Lý Thanh đã sớm đem chuyện gã phải xuất chinh thông báo cho Tử Xuyên Ninh. Tử Xuyên Tú lặng lẽ âm thầm một hơi cạn chén, mọi người cùng uống theo, đến ngay cả hai người bình thường không nhấp môi là Cardin và Bạch Xuyên cũng uống đến mức hai khuôn mặt đỏ hồng tươi tắn. Mọi người đều rất hào hứng. La Kiệt chuyên chọn những cô gái xinh đẹp nữ sĩ để mời rượu, một hồi là vì Sterling ở Viễn Đông mà cụng ly, một hồi lại đề nghị vì gia tộc sớm có ngày bình ổn phản loạn mà cụng ly, không được ba phút sau lại đề nghị vì quân nhân xuất chinh bình an trở về mà cụng ly, ân cần tới mức làm cho Tử Xuyên Tú hoài nghi động cơ của gã: y không lẽ là định chuốc say đám nữ sĩ này rồi đục nước béo cò hoạt động đôi chút.. nhưng sau lại thoải mái: Không có khả năng, La Kiệt quá xuẩn, không thể nghĩ được biện pháp này. Nếu là Minh Vũ thì rất khả nghi. Đề tài nghị luận luôn không rời chuyện chiến sự Viễn Đông, Tử Xuyên Ninh bởi vì có bằng hữu là Lý Thanh, nên biết rất nhiều tin tức liên quan tới Viễn Đông. Ví dụ như tòa Thống Lĩnh đang có ý thành lập bộ tư lệnh thống nhất chiến khu Viễn Đông, chỉ là vẫn chưa chọn được người chỉ huy cao nhất. Theo chiến tích mà xét, tòa Thống Lĩnh cùng tổng trưởng đều nhắm Sterling, nhưng tư cách để lên làm thống lĩnh của Sterling quá nhỏ. Gã mà làm tổng chỉ huy, chỉ sợ khó có thể điều khiển được lão bánh quẩy đồng cấp Minh Huy, nếu muốn tìm người có cấp bậc cao hơn Sterling và Minh Huy, cũng chỉ có tổng thống lĩnh La Minh Hải là thích hợp. Nói tới đây, mấy gã sĩ quan gia tộc đều cười tủm tỉm: La Minh Hải không hiểu quân sự là đã có tiếng. Minh Vũ kể cho mọi người nghe một chuyện tiếu lâm về La Minh Hải: Có một lần lão đi chỉ huy tác chiến, mắt thấy kỵ binh nhà Lưu Phong sắp xông vào bộ tư lệnh, La Minh Hải vẫn ngồi ngay ngắn bất động như cũ, không nói một lời. Thấy sĩ quan chỉ huy trấn định tự nhiên như thể đã định liệu được trước, đám bộ hạ dũng khí tăng vọt, một hơi bẻ gẫy đợt tấn công của địch nhân. Khi mọi người tung hô “vạn tuế”, La Minh Hải mới len lén kéo một tên lính cần vụ tới hỏi: “Chúng ta rốt cuộc là thắng hay là thua?” Chuyện cũng không phải là quá buồn cười, mọi người cười không nổi. o0o Cardin ngấm ngầm giật giật tay áo, Tử Xuyên Tú hiểu ý tiêu sái bước ra ngoài hành lang. Cardin đưa cho Tử Xuyên Tú một phong thư: “Xin giúp ta giao cho y..” Chữ “y” này là chỉ Sterling. Tử Xuyên Tú đờ đẫn gật đầu tiếp nhận, trong lòng thở dài, lại hạ quyết tâm: - Gọi Xuyên Ninh ra giúp ta có được không? Cardin mập mờ nhìn gã, trêu: - A, muốn nói mấy lời kín đáo! Rồi, ta gọi giúp cậu. Chỉ trong chốc lát Tử Xuyên Ninh đi ra: - Ca, có chuyện gì mà thần bí như vậy? Không biết là do uống rượu hay bởi nguyên nhân nào khác, mặt của nàng hây hây đỏ. Tử Xuyên Tú cười mà không đáp: - Chờ một chút. Rồi lật tay rút mã tấu hướng cửa chính hành lang phóng một phát, lưỡi đao dễ dàng xuyên thấu ván cửa, phía sau truyền đến tiếng rú sợ hãi của La Kiệt cùng Minh Vũ. Tử Xuyên Ninh lúc này mới ý thức được bọn họ đang nghe lén, cười đến gập lưng. o0o Tử Xuyên Tú lại dùng nội tức xem xét xung quanh, xác định thật sự không có ai nghe lén. Gã hít sâu một hơi, chuyện sắp nói tiếp theo cần rất nhiều dũng khí. Bầu trời đêm sáng sủa, trên trời đầy sao lấp lánh, giống như vô số ánh mắt tò mò nhìn trộm xuống nhân gian. Gió đêm mát lạnh mơn man thổi, làm cho người say sưa thấy tỉnh táo trở lại. - Ca, muội cảm thấy đêm nay dường như huynh trong lòng hơi khép, cũng không biết phải nói thế nào. Giọng của Tử Xuyên Ninh đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Tử Xuyên Tú chậm rãi nói: - Xuyên Ninh, huynh còn nhớ rõ, muội hồi nhỏ sợ tối, lại hay khóc, nước mắt luôn chảy không ngừng, Viễn Tinh đại nhân cha của muội trước khi ra đi có dặn huynh phải chiếu cố cho muội, nhưng ca ca của muội lại là kẻ không có tiền đồ, để ngược lại nhiều lần phải nhờ muội chiếu cố. - Ca, chúng ta người một nhà, sao lại nói những lời loại này chứ? Huynh luôn luôn ngầm bảo hộ muội, sao muội lại không biết chứ? Cái năm ấy, khi Đế Đô bạo loạn, cha không ở nhà, đám loạn dân hung thần ác sát vọt vào phủ tổng trưởng, thị vệ đều bị dọa chạy, muội sợ tới mức nằm khóc trên giường, huynh chỉ mới tám tuổi, cầm kiếm trắng đêm canh ở trước giường của muội. Muội còn nhớ rõ, ở trong chăn len lén nhìn ra, hình tượng của huynh thật là uy vũ! Tử Xuyên Tú sờ sờ đầu nói: - Đừng nói nữa, thấy người thứ nhất đi vào phòng muội, ta liền “A” chém quá một kiếm, kết quả bị người ta một cước đá lăn như hồ lô ra ngoài. Hóa ra là cha muội đã trở lại, làm huynh nằm chừng một tuần. Tử Xuyên Ninh cười khanh khách nói: - Nhưng muội cảm thấy tư thế lăn của huynh cũng rất đẹp đấy chứ! Nhớ lại chuyện cũ, hai người đều cảm khái. Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: - Chớp mắt một cái, cô bé mũi dãi lòng thòng năm xưa đã lớn từng này rồi. Ta cuối cùng cũng được tính là không phụ sự phó thác của Viễn Tinh đại nhân. Xuyên Ninh, chúng ta làm cả đời làm anh em tốt có được không? Tử Xuyên Ninh mở to hai mắt: - Chúng ta vẫn là anh em tốt mà! Thấy Tử Xuyên Ninh không hiểu ý, Tử Xuyên Tú chỉ đành thở dài, đổi sang cách tiếp cận khác: - Xuyên Ninh, sau hai ngày nữa huynh sẽ đi Viễn Đông, khả năng là sẽ đi rất lâu. Tử Xuyên Ninh bình tĩnh nói: - Mặc kệ là đi bao lâu, muội chờ huynh. Tử Xuyên Tú kiên trì: - Cũng có thể không về được nữa. Hai tròng mắt cô gái sáng ngời như sao, nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh tuấn của Tử Xuyên Tú: - Không đâu, muội chờ huynh. Tử Xuyên Tú tuyệt vọng đến mức gần như muốn tự sát: sao nàng lại chậm hiểu đến như vậy! Gã ấp úng nói: - Ờ, chúng ta là anh em tốt, muội đương nhiên là chờ ta! Chỉ là, trong lúc đợi người, vẫn còn có thể làm ra một chuyện khác, tỷ như, tỷ như.. Tử Xuyên Ninh khó hiểu nhìn gã, trong ấn tượng của nàng, người tiêu sái tự nhiên như đại ca chưa bao giờ lại thất thố như vậy. Tử Xuyên Tú cố lấy đủ dũng khí: - Ví dụ như, ra ngoài nhiều một chút, tìm hiểu mấy cậu bạn trai cùng lứa một chút. Huynh phát hiện, muội xem ra không có bạn khác giới, đối với con gái mười bảy mười tám tuổi mà nói, đấy không phải là phát triển bình thường. Tử Xuyên Ninh kinh ngạc nói: - Muội có rất nhiều bạn khác giới mà? Như Sterling đại ca, rồi còn bọn La Kiệt, Minh Vũ, tất cả mọi người đều cùng muội chơi đùa rất vui vẻ. Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười: - Huynh không phải nói phàm là khác giới thì được tính là bạn.. A, không đúng, ý của huynh nói là không phải tất cả các bạn khác giới đều được coi là loại “bạn” này. Gã vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tìm ra được một ví dụ: - Ví dụ như, là loại “bạn” giống như đôi cẩu nam nữ Cardin cùng Sterling kia vậy. Tử Xuyên Ninh trợn tròn mắt: - Là loại “bạn” này? Tử Xuyên Tú khẳng định: - Là loại “bạn” đấy! - Huynh bảo ta đi tìm cái loại “bạn” đấy?!! Tử Xuyên Tú cúi đầu, trầm mặc. Xuyên Ninh bình tĩnh nhìn gã, không nói được một lời, trong ánh mắt dần dần lộ ra những gợn sóng nước, vẻ mặt khó có thể hình dung, tựa như sắp khóc, thân hình mảnh khảnh bắt đầu run rẩy. Tử Xuyên Tú ý chí sắt đá giả như nhìn không thấy, gã bỗng nhiên sinh ra hứng thú đặc biệt đối với hoa hồng trong vườn, xoay người cúi đầu nghiên cứu tỉ mỉ. Trầm mặc duy trì như tới tận cùng vũ trụ. Cho đến khi Tử Xuyên Tú nhịn không nổi mà định xoay người, phía sau vang lên tiếng chân bước, dần dần rời đi. Rời đi còn có mối tình đầu của gã với Tử Xuyên Ninh nữa. Gã xoay người trở lại. Trong bóng đêm, bóng váy trắng dần dần mờ xa, gã đột nhiên nhớ tới mấy từ có thể mô tả được vẻ mặt cô gái trước ra đi: đẹp thảm thiết. Gã tự cười giễu: Tử Xuyên Tú, mi là kẻ ác ôn, mi nên cút xuống địa ngục. Ngẩng đầu nhìn trời, trong ánh sao sáng ngời nơi phương xa, tựa như ánh mắt đang chăm chú nhìn vào gã. Một đôi nhãn thần uy nghiêm, thời gian trôi qua không chút nào giảm được uy lực của đôi nhãn thần này đối với Tử Xuyên Tú, bên tai gã giống như lại vang lên tiếng rống lôi đình: “Lâm Hà, nhớ rõ thân phận bản thân! Mạ vàng thủy chung không phải thực kim!” Khóe miệng Tử Xuyên Tú giật giật: đúng vậy, ta rất rõ ràng. Cao môn vọng tộc cỡ này, một gã cô nhi không cha không lai lịch như ta sao có thể tương xứng? Ta cũng rõ ràng, dòng họ Tử Xuyên này, chẳng qua chỉ là một lớp vàng mạ được dát lên trên người chính mình, chỉ cần búng nhẹ một cái là lộ ra cái cốt đồng thau bên trong. Cho dù có nói như thế nào chăng nữa, thì cũng chỉ là “kẻ lộ mình đồng”, đối với dòng họ Tử Xuyên này mà nói, ta mãi mãi là kẻ xa lạ. Nếu không, vì đâu mà khi thấy ta cùng với Tử Xuyên Ninh có tình cảm tốt đẹp, ngài lập tức đem ta, kẻ năm ấy mới chín tuổi, sung quân điều tới trường quân giáo Viễn Đông cơ chứ? Nếu chính mình thật sự có huyết thống gia tộc, năm đó Dương Minh Hoa dám không chờ lệnh đã lập tức ngang nhiên trói bắt ta sao? Với tài cán của chính mình, vị trí tổng trưởng gia tộc này, sao đến lượt Tử Xuyên Tham Tinh chiếm cứ? Mạ vàng thủy chung không phải thực kim! Viễn Tinh đại nhân, kết quả như vậy, có phải là thứ ngài vui vẻ nhìn thấy? Ánh sao bỗng nhiên lại trở thành tròng mắt đẫm lệ của cô gái: Thực xin lỗi, Xuyên Ninh. Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của nàng, bắt đầu quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất trong đời người con gái. Xuân thì có được bao lăm? Ta không muốn nàng lãng phí những năm tháng trân quý như vậy trong đợi chờ vô vị. Hẹn gặp lại, Xuyên Ninh, xin hãy tha lỗi cho cái ý chí sắt đá của huynh. Để cho tầm mắt của nàng không hề bị cái bóng của huynh cản trở, nàng sẽ lại phát hiện thế gian hóa ra có rất nhiều chàng trai vĩ đại, xứng đáng cho nàng gửi gắm tình yêu; để cho rồi có một ngày, khi nàng thực sự nhiệm chức tổng trưởng, nàng sẽ hiểu rõ cái khổ của lòng huynh; để cho rồi có một ngày, nàng cùng người thương tay trong tay bước vào trong ngôi đền hôn lễ, huynh ở nơi xa sẽ chúc phúc cho các người. Đến lúc đó, liệu trong lòng nàng còn có hay không nhớ đến người đã từng thương từng mến? Tuyệt chẳng phải vì ở bên giường Viễn Tinh đại nhân hứa hẹn, huynh ở nơi xa, yên lặng dõi theo từng bước của nàng, chỉ chờ cho nàng một lời kêu gọi, huynh sẽ lập tức xuất hiện, cho dù có ngàn núi vạn sông cách trở. Hỡi cô gái ta yêu, nguyện cho nàng bất tử không già, xinh tươi hạnh phúc. Còn ta, sẽ vĩnh viễn thủ hộ bên nàng, cho đến chết mà không hối hận. o0o Ngay trong đêm đó, tám ngàn quan binh Tú quân đoàn nửa đêm xuất phát tới chiến trường Viễn Đông. Khi Tử Xuyên Tú ra đi không đánh thức Tử Xuyên Ninh, chỉ để lại trên bàn ở phòng khách tiền phí ăn uống nghỉ ngơi của hơn một năm dừng chân cùng chiếc chìa khóa phòng, lặng lẽ ly khai trang viên của Tử Xuyên Ninh. Quay đầu nhìn lại, phòng của Tử Xuyên Ninh tối đen một mảnh. Gã thở dài, giục ngựa lên đường, rời đi nơi gã đã sinh hoạt hơn một năm qua, không phát hiện được trong căn phòng tối đen đó, bức màn bị len lén vén ra một khe hở, một đôi mắt sáng ngời vẫn đuổi theo hình bóng của gã, thẳng cho đến khi bóng chế phục sĩ quan mầu lam của gã dần dần bị bao phủ trong mầu nâu nhạt của đội sĩ binh. Tử Xuyên Ninh nhẹ giọng cầu nguyện: “Thần ơi, nguyện vọng của sinh nhật mười tám tuổi của ta là: xin phù hộ cho Xuyên Tú ca ca bình an.” Lệ châu như mưa. (*) Isaiah () là nhà tiên tri sống ở thế kỷ thứ 8 trước công nguyên ở vương quốc Judah (Israel ngày nay) vào trước thời của đạo Kitô và đạo Hồi. Những lời tiên tri của ông có thể thấy được trong kinh thánh, kinh Cô ran. Google ra mới thấy là siêu nổi tiếng. (**) Nguyên văn: LaFang (拉芳) là tên một hãng mỹ phẩm (dầu gội của TQ). “Tôi yêu LaFang” là slogan của hãng này. (***) Nguyên văn Anerle (安尔乐) là tên một loại “bánh” ăn trong ngày khó ở hàng tháng. (thấy mấy cô em mãn teen Hà thành hay gọi là bánh). “Anerle săn sóc cẩn thận” là slogan cho loại “bánh” này. (****) Cúc vàng: không rõ là ám chỉ điều gì, nhưng đoán là hoa cúng đám ma, như hoa huệ ở Việt Nam, cúc trắng ở Nhật. Bạn nào biết xin giải thích giùm. Cảm ơn nhiều nhiều. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang