[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 5 : Tiết 8 Tú quân đoàn thành lập như thế nào

Người đăng: Mr.Lookluck

Ngày 13 tháng Tám năm 779 lịch đế quốc, dưới cái nóng sâm sâm gay gắt của mặt trời, đoàn người với sứ mạng cứu vớt gia tộc khỏi “nguy nan nước sôi lửa bỏng” rời khỏi Đế Đô, mục tiêu là vùng đất trung tâm của gia tộc, ba tỉnh Muosu, Cơ Tân và Yasuyoshi. - Đại nhân, nóng chết chúng tôi mất! Trời nắng thế này mà bắt chúng ta phải đi.. thật là không cho ai được sống! - Đại nhân, tổng thống lĩnh La Minh Hải có phải có thù án với ngài không? Sai ngài đi làm cái chuyện chiêu tập dân quân cực nhọc này, lại còn làm phiền đến chúng tôi nữa! - Các ông khỏi phải nói. Gã ngốc đó căn bản có nghe đâu. Ông xem y đang cười ngây ngô với tờ Đế Đô hàng ngày kìa! Đại nhân, thực sự thì có chuyện gì mà cao hứng đến vậy? - A, Bạch Xuyên cô xem, ta lên báo này, còn được lên dòng tít trang đầu nữa! Tên của ta cũng nhiều năm rồi chưa lên dòng tít! - Đâu, cho tôi xem. “Căn cứ một người bạn tốt từ nhỏ của danh tướng Sterling đại nhân: “Sterling đại nhân từ nhỏ đã là một cậu bé tài đức vẹn toàn, hàng năm đều là một trong ba học sinh có được học bổng.” Từ nhỏ người đã có lý tưởng vĩ đại quyết tâm đền đáp gia tộc. Lý tưởng thần thánh này giống như một ngọn đèn sáng chỉ dẫn phương hướng cho đại nhân, giúp ngài cố gắng dũng mãnh vươn lên, vượt qua mọi gian nan hiểm trở để cuối cùng đã trở thành danh tướng của một thế hệ. Con đường quyết chí vươn lên của Sterling đại nhân đã dạy chúng ta “Người có chí, sự tất thành. Lý tưởng là ngọn hải đăng cùng phương hướng của đời người!” Đây là tấm gương để cho vô số thanh niên có chí của chúng ta học tập và lấy làm hình..” Đại nhân, tôi không thấy tên của ngài đâu cả? - À, cái chỗ “một người bạn tốt” là ta đấy. Nhưng nguyên văn ta nói lại không phải như vậy. Ta nói cho phóng viên là hồi nhỏ Sterling không học hành gì, thường xuyên trốn học cùng Đế Lâm đi đánh bạc ở đầu đường, thua là gã xù tiền bỏ chạy! Thi thố cũng chỉ là chép bài của Đế Lâm. Nhưng Đế Lâm cũng chẳng khá khẩm gì, hai người kết quả hàng năm đều tệ như nhau. Thầy giáo thường xuyên mắng bọn họ: “Sai cũng sai giống nhau!” Không hiểu viết thế nào mà lại thành ra như vậy? o0o Hai ngày sau, đoàn người đi vào thủ phủ tỉnh Cơ Tân. Chỉ huy trưởng “Ban chỉ huy lực lượng quân dự bị võ trang” (gọi tắt là Ban chỉ huy quân dự bị) là phó kỳ chủ Kim Xương nhiệt tình tiếp đãi bọn họ. Kim Xương ước chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ đoan chính, nói năng không tầm thường. Lần đầu tiên gặp mặt, đám La Kiệt, Bạch Xuyên đều thấy ở y có cảm giác rất quen và rất hận: vẻ tươi cười của y rất giống một người nào đó! - Không biết chuyện tập kết dân quân dự bị của quý tỉnh đã làm đến đâu rồi? Kim phó kì chủ? - A, Tú đại nhân xin yên tâm! Tỉnh của chúng tôi đối với chuyện đại sự như quốc phòng chưa bao giờ lơi lỏng, hàng tuần đều kiên trì tập huấn thao luyện, nghiêm túc tiến hành quản lý quân sự! Mọi người tinh thần sung mãn, mười phần tin cậy. Chỉ đợi thời khắc gia tộc kêu gọi một tiếng là lập tức lao ra sa trường vì tổ quốc, nhiệt huyết sôi trào, sẵn sàng xả thân.. Tử Xuyên Tú cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của y: - E hèm, chuyện tôi đang hỏi là: Đã tập hợp được bao nhiêu người? - Từ khi nghe thấy ở Viễn Đông có loạn, đám cặn bã vô sỉ thấp hèn tàn sát bừa bãi lãnh thổ của gia tộc thần thánh chúng ta, hạ quan đã lòng đầy căm phẫn, nhiệt huyết sôi trào, hận đôi vai không thể mọc cánh mà bay tới Viễn Đông vạn dặm, tự mình cùng phản quân một trận tử chiến! Cũng bởi hạ quan là một sĩ quan phòng vệ của gia tộc, không có lệnh không thể tự tiện rời bỏ vị trí, cho nên chỉ có thể đem cái ham muốn kích thích sôi trào ấy vận vào trong công tác mà khẩn trương sắp xếp quân dự bị, lấy hành động thực tế để biểu đạt với gia tộc một lòng trung son sắt.. - Rồi rồi rồi, tôi rất hiểu tình cảm sâu đậm yêu nước cao thượng của quý chỉ huy. Nhưng, thực sự là đã tập hợp được bao nhiêu quân dự bị? - Được toàn thể các thành viên của Ban chỉ huy quân dự bị chúng tôi vất vả tác nghiệp liên miên không ngủ, việc tập kết quân dự bị võ trang đã có tiến triển rất lớn, thành tích rõ rệt! Tất nhiên, người không phải là thánh hiền, trong công tác chúng tôi cũng không tránh khỏi có một vài khuyết điểm cùng thiếu sót. Nhưng, chúng tôi cũng đã nhận ra rằng, như là quan hệ giữa chín đầu ngón tay cùng một ngón tay, thành tích cùng cống hiến là chủ yếu, là chủ đạo, là đại cục, khuyết điểm cùng thiếu sót là thứ yếu, là.. - Rốt cuộc tập kết được bao nhiêu quân!? Kim Xương do dự một chút, rồi hạ giọng thì thầm mấy câu bên tai Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú nhảy dựng lên: - Chỉ được như vậy? - A, người tài đức sáng suốt như đại nhân hẳn là hiểu được, Ban chỉ huy quân dự bị ở địa phương như chúng tôi công tác gian khổ đến mức nào, kinh phí công tác thiếu hụt nghiêm trọng, phúc lợi chẳng có đâu ban cho, tiền thưởng không nói, đến ngay cả chi phí công như ăn uống chúng tôi cũng chỉ có thể quy định mỗi người mỗi tuần thanh toán không được vượt quá ba mươi lần.. Thật sự là rất vất vả! Nhưng mà, ngay tại trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, phần lớn nhân viên Ban chỉ huy lực lượng quân dự bị võ trang vẫn phát huy tác phong tác chiến trong gian khó, đạt được thành tựu như thế, thật sự là không phải dễ dàng. - Nhưng thật là quá ít đi.. - Đã từ lâu được nghe Tú đại nhân thông hiểu quân sự, người tài đức sáng suốt như đại nhân đương nhiên đã biết đạo lý “binh quý hồ tinh bất quý hồ đa”. Quân đội chúng tôi tập kết mặc dù ở số lượng là.. là bằng cái số kia, nhưng về chất lượng chúng tôi chiếm ưu thế tuyệt đối! Một trăm tinh binh phải thắng một ngàn lính thường! Binh lính chúng tôi tập hợp có độ tuổi trung bình là ba mươi mốt tuổi! Kết cấu có tầng có lớp rất khoa học: có kẻ từng kinh qua sa trường, có chiến sĩ kinh nghiệm thành thạo, lại có trẻ tuổi dũng mãnh nghé con không sợ cọp.. tuyệt đối là một sư đoàn tinh nhuệ đấy! - Oh, nếu như vậy, mời quý chỉ huy kêu bọn họ đến thao luyện một chút đi! o0o Kim Xương đang chuẩn bị lĩnh mệnh rời đi, Tử Xuyên Tú lại gọi trở lại: - Cho tôi hỏi chuyện này, quý ngài không phải là phó kì chủ đang trong quân ngũ đấy chứ? - A, hạ quan vốn là quân dự bị, nhưng sau biến cố Viễn Đông mới gia nhập quân ngũ. Đại nhân, ngài..? - A, ta cũng vậy. Từ quân dự bị chuyển.. Hai người mặt đối mặt cười lên “ha hả” như là tìm được tri kỷ, mà lại như nói: “Nguyên lai ông cũng chẳng phải là đồ tốt!” Bạch Xuyên hướng về La Kiệt thì thầm nói: - Ông không nhận ra gã phó kì chủ này trông rất giống một kẻ nào đó sao..? o0o Bạch Xuyên ngây người nhìn: - Sao nhiều người chống gậy như vậy, toàn ông lão răng rụng hết xếp hàng? Ông xem cái gã kia, ngay cả đi cũng phải có người đỡ.. ấy không, mới đi vài bước sao lại nằm lăn ra thế? Kim Xương giải thích nói: - A, lão Vương bệnh đã vào tim, để ông ta nằm một lúc sẽ không sao. Mời đại nhân xem, đây đều là lão binh thân kinh bách chiến, dầy dạn kinh nghiệm sa trường! Thậm chí có người còn tham gia cả bốn đời tổng trưởng kình chống đại thảo phạt của gia tộc Lưu Phong cơ đấy! Tất cả đều là chí bảo vô giá đức cao vọng trọng của gia tộc Tử Xuyên chúng ta! La Kiệt cũng ngây người: - Ở kia còn có một đám chíp, tôi xem thằng lớn nhất không quá mười lăm tuổi, nhỏ nhất.. uy, nhóc. Đừng tới gần ta, quần của ta không phải là thứ cho mi chùi nước mũi! Kim Xương: - Đây là dũng sĩ nhỏ tuổi tương lai của chúng ta! Bọn họ tuy trông còn non nớt, nhưng chỉ cần kinh qua mấy trường chiến hỏa rửa tội, chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ dũng mãnh! Năng lực của người trẻ tuổi là vô hạn! Tuyệt đối không được khinh thường người trẻ tuổi! Minh Vũ cau mày: - Tôi xem ra bọn họ ngay cả một hồi chiến hỏa cũng kinh không quá. Con số ba mươi mốt tuổi như lời quý chỉ huy nói là đến từ đây sao? Thực sự có tráng niên nam tử hai ba mươi tuổi không? Kim Xương dường như bị sỉ nhục rất nặng: - Minh Vũ đại nhân sao lại có thế những nói lời như vậy được? Ngài xem đi, kia không phải là tráng niên nam tử sao? Vừa đúng ba mươi tuổi! Mọi người theo ngón tay y chỉ nhìn tới: một tráng niên cụt một tay đang ngồi trên ghế lắp chiếc chân giả.. Tử Xuyên Tú quay đầu hướng Kim Xương nói: - Quý chỉ huy có phải là đang hiểu lầm không? Chúng tôi không phải là mở viện dưỡng lão, nhà giữ trẻ hay trại thu dưỡng thương binh. o0o Trở lại chỗ ở. - Làm sao bây giờ, đại nhân, tòa Thống Lĩnh cho chúng ta kỳ hạn tập kết là chín tháng, chúng ta không có đủ thời gian! - Đại nhân, tôi có đề nghị này, có nên lệnh cho cái gã Kim Xương chết tiệt kia, bắt hắn trong một tuần phải thu thập cho bằng xong không? - Thằng quan liêu chết tiệt! Dựa vào bọn họ là không xong rồi, xem ra chúng ta phải tự nghĩ biện pháp. - Đại nhân, ngài đang viết cái gì đấy? Tử Xuyên Tú: - Bạch Xuyên, cô lại đây, cô có mang váy ngắn tới đây hay không vậy? o0o Ngày hôm sau, nơi nơi trên ngõ lớn ngõ nhỏ thủ phủ tỉnh Cơ Tân xuất hiện áp phích quảng cáo có hình Bạch Xuyên mặc váy ngắn quyến rũ: Cơ hội ngàn năm một thuở! Nam nhân vạn vạn lần không được bỏ qua! Đoàn du lịch Tú quân đoàn ghi danh! Hoan nghênh nam thanh niên nhiệt tình tham dự! Du lịch Đế Đô ba ngày! Di tích danh thắng, rực rỡ vô cùng. Tha hồ mở rộng tầm mắt! Nữ học sinh tiểu thư Bạch Xuyên thuần khiết, trước mọi người thổ lộ chân tình, nguyện cùng các vị trải qua một đoạn thời gian kích thích khó quên! Tiền xe, tiền ăn ở miễn phí hoàn toàn! Không mất một xu! Không tin được ư? Nhưng đây là sự thật! Tâm động không bằng hành động, Hãy đến đây đi! Bỏ lỡ là cả đời hối hận! Xin mang cùng chứng minh thư còn giá trị khi liên hệ cùng chúng tôi. Địa chỉ: khách sạn Phượng hệ, phòng 123. Người liên hệ: Tử Xuyên Tú, La Kiệt, Minh Vũ Chưa đầy ba ngày, Tử Xuyên Tú đã hoàn thành mỹ mãn trọng trách triệu tập quân dự bị do tòa Thống Lĩnh giao phó, mang theo “đội quân” vô địch trong tương lai chậm rãi đi về Đế Đô! o0o Sự kiện này trong lịch sử được gọi là “Đại âm mưu Cơ Tân”. Nó cũng tạo ra một chuyện mà hậu quả là đám các nhà sử học khó hiểu: Đương thời, Quang Minh vương cùng ba vị trọng thần trung thành và tận tâm của ngài không đặt chân vào tỉnh Cơ Tân tới nửa bước. Thậm chí đến nỗi nếu gặp phải người đến từ tỉnh Cơ Tân, trợ lý trưởng Minh Vũ lập tức có sự vụ khẩn cấp cần xử lý, bệnh thiên đầu thống của thống lĩnh Bạch Xuyên lập tức phát tác, thống lĩnh quân vụ La Kiệt nhanh chân bỏ chạy, còn phản ứng của Quang Minh vương là: “Thời tiết hôm nay, ha ha ha..” rồi từ cửa sau len lén trốn ra ngoài. Ngày này, theo như lịch sử ghi lại là ngày 18 tháng Tám năm 779 lịch đế quốc, Tú quân đoàn lần đầu tiên hoàn thành hành động bổ sung quân. Một ngày cực kỳ may mắn, biểu thị tiền đồ của đội quân này sẽ vô cùng tốt đẹp! o0o - Đại nhân, tòa Thống Lĩnh phê chuẩn cho chúng ta tự đặt tên cho đội quân của mình! Bạch Xuyên cầm cờ xí còn trống trở về vui mừng nói! - Tốt! Tôi đề nghị gọi cánh quân này là “Đội cảm tử La Kiệt”, thế nào? - Ta khinh! Nghe y như là “đội tự tử La Kiệt”! Đương nhiên phải gọi là “Tổ Minh Vũ đẹp trai”. - Nghe ẻo lả phát nôn. Bạch Xuyên, hai cái tên cô chọn cái nào? - Chả thích cái nào! Tôi nghĩ gọi là “Bạch Xuyên hồng phấn quân” rất dễ nghe! - Thật là trình còi. Đại nhân, ý kiến của ngài là.. - Ối, đại nhân. Ngài đang làm cái gì thế?!! o0o Không biết khi nào, Tử Xuyên Tú ở bên đã đoan đoan chính chính trên cờ xí viết xuống một chữ “Tú” thật to. - Tốt lắm, từ nay về sau đội quân của chúng ta sẽ gọi là “Tú quân đoàn”! Ta có một dự cảm, đội quân này nhất định trong tương lai sẽ.. Uy, các ngươi làm cái gì thế, làm bẩn quân kỳ là tội chết đấy! Trên lá cờ đại của Tú quân đoàn được gìn giữ ở nhà bảo tàng lịch sử của gia tộc, một tư liệu cực kỳ quý giá để nghiên cứu lịch sử, cụ thể là như thế này: Đội tự tử La Kiệt. Đệ nhất đẹp trai Minh Vũ: Xuyên Tú, La Kiệt là tình dục cuồng! Minh Vũ dê cụ. “Tử Xuyên Tú là thằng ngốc!” Mỹ nữ Bạch Xuyên đề. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang